Hai vị đại nho không biết thực sự chưa nghe hiểu, hoặc là giả vờ chưa nghe hiểu, lặng lẽ không lên tiếng tiễn bước Tử Dương cư sĩ, đợi xe ngựa đi xa, Lý Mộ Bạch bỗng nhiên túm chặt tay Hứa Tân Niên, dẫn hắn qua một bên: “Từ Cựu à, lão phu bỗng nhiên nổi lên ý thu đồ đệ, hôm nay không có việc gì, mang ta đi gặp huynh trưởng của ngươi.”

Trương Thận cả kinh biến sắc, lên tiếng: “Từ Cựu, nếu ngươi cùng huynh trưởng cùng nhau bái vào lão phu, khó không phải một đoạn giai thoại.”

Viết thơ hay không không quan trọng, chủ yếu không muốn mai một đi một nhân tài như vậy.

Nếu tương lai ngẫu nhiên làm một bài truyền lại đời sau, ví dụ như 《 Thầy ta Trương Thận 》 các kiểu, cũng là vô cùng tốt mà.

Lý Mộ Bạch không vui nói: “Binh pháp không phải chủ lưu, người đọc sách, đầu tiên phải học kinh nghĩa, thông sách luận, tu thân tề gia.”

“A, kỳ đạo thì là chủ lưu? Hơn nữa còn là người thua không dậy nổi, ở trong tay Ngụy Uyên không một lần thắng.” Trương Thận hừ lạnh.

“Lão tặc, ngươi câm miệng, đừng vội ở trước mặt ta nhắc tới Ngụy Uyên. Lão phu xưa nay yêu quý nhân tài, đệ tử này lão phu nhất định thu.”

“Lão thất phu, ngươi đây là yêu quý nhân tài sao, ngươi là tham tài thơ của hắn.”

“Lão tặc vô sỉ, xem lão phu một ngụm Hạo Nhiên Chính Khí đánh chết ngươi.”

“Cứ như lão phu không có.”

Da đầu Hứa Tân Niên phát tê.

Học sinh nơi xa cả kinh biến sắc, không biết sao lại thế, hai vị đại nho mặt đỏ tai hồng khắc khẩu, thậm chí có xu thế động thủ.

Cuối tháng mười một, nhiệt độ không khí kinh đô lạnh nhất hẳn là dưới 0 độ, đây là Hứa Thất An buổi sáng rời giường, nhìn thấy vại nước trong sân kết tầng băng mỏng, do đó phán đoán ra.

Đại Phụng vương triều hùng cứ Cửu Châu Trung Nguyên, tự xưng thiên hạ chính thống, khí hậu kinh thành hẳn là thuộc loại khí hậu gió mùa mang tính ôn đới đại lục.

Địa khu loại khí hậu này, mùa đông nếu không có khí ấm, sẽ phi thường khó qua.

“Ở thời đại này, mùa đông xuất hiện xác chết cóng là chuyện theo lý thường, lẽ trời phải vậy.” Trong lòng Hứa Thất An thở dài một tiếng.

Có chút hối hận mình toán lý hoá học không tốt, không thể ở thời đại xây dựng cơ bản lạc hậu, vật chất thiếu thốn này khai triển làm ruộng lưu (những dòng game kiểu Nông trại).

Như vậy là có thể tạo phúc rất tốt cho dân chúng.

Mặt trời nguội ngắt treo cao trên không, thiếu nữ thanh tú xinh đẹp dắt muội muội năm tuổi, hứng thú dâng trào đi dạo ở phố xá sầm uất, một đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn chung quanh, khóe miệng tinh xảo như điêu khắc treo lên nụ cười nhẹ.

Muội muội hôm nay một thân áo lụa màu xanh biếc nhạt, nụ hoa quấn quanh cổ tay áo của nàng, vạt áo rực rỡ nở rộ.

Cổ tay áo rộng thùng thình phiêu đãng, khiến nàng có thêm vài phần tiên khí.

Hứa Thất An khó tránh khỏi sẽ nhớ tới người đẹp cổ trang kiếp trước, sau đó ở trong lòng đối chiếu, nữ tử thời đại này thiên hướng bảo thủ, không yêu diễm bằng người đẹp cổ trang kiếp trước.

“Ta bỗng nghĩ đến một con đường phát tài, ta có phải có thể thay đổi một chút quần áo hay không, để các nữ nhân quần áo càng thêm đẹp, càng thêm dụ người...” Hứa Thất An chợt có sáng kiến.

Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều quần áo nữ tính vượt thời đại: vải ren, tơ, tất đeo, đồ lót chữ T...

Dừng, dừng lại... Ta sẽ bị kéo đến ngọ môn chém đầu! Xe ngựa lăn bánh lộc cộc, người bán hàng rong gánh vật phẩm, người qua đường vội vàng, cửa hàng san sát nối tiếp nhau... Hợp thành chợ đồ cổ đại tươi sống.

Trải qua một tháng ở chung, quan cảm của Hứa Linh Nguyệt đối với đường ca đã thay đổi rất nhiều. Không tràn ngập ngăn cách như trước nữa.

Trước kia, bởi vì thẩm thẩm, chủ nhân ban đầu của thân thể trừ Tiểu Đậu Đinh và Nhị thúc, hai vị đệ đệ muội muội khác, hắn đều không thích.

Lúc ban đầu Hứa Linh Nguyệt sẽ còn gọi đại ca đại ca, sau khi gặp rất nhiều lần xa cách, gặp mặt chỉ gật đầu.

Hôm nay quan hệ đã cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn có một chút xa lạ. Đại muội tử xinh đẹp như hoa kéo tiểu muội tử đi ở bên cạnh, cố ý cách hai thân người với Hứa Thất An.

Tiểu Đậu Đinh bị đủ loại sự vật trên đường hấp dẫn, vài lần muốn giãy thoát khỏi tỷ tỷ, nhưng bị túm chặt.

“Mứt quả, mứt quả...” Tiểu Đậu Đinh chỉ vào một người bán hàng rong bên đường, giọng giòn tan.

“Không cần răng nữa à?” Tỷ tỷ trách cứ một câu, túm muội muội đi về phía trước.

Hứa gia gặp nạn lớn, tiền tài hao hết, một tháng qua sống rất túng quẫn, trên người Hứa Linh Nguyệt không có tiền mua mứt quả cho muội muội.

Hứa Thất An đi ở phía sau, nhìn muội muội, chủ yếu là đại muội muội, dáng người cao gầy, lộ ra ngây ngô cùng yểu điệu của thiếu nữ.

Bóng lưng tựa như mầm liễu mới mọc, có lẽ không đẫy đà bằng phụ nữ trưởng thành, nhưng luồng ý nhị thanh xuân hoạt bát kia, lại là điểm riêng của con gái tầm tuổi này.

“Đại ca, đại ca...” Tiểu Đậu Đinh khẩn trương, mông cong lên, hai chân cày đất để đối kháng tỷ tỷ kéo.

Hứa Linh Nguyệt cắn môi, vẻ mặt vừa vội vừa giận.

“Đại ca cũng không mang bạc, nhưng, rất nhanh sẽ có...” Hứa Thất An ra hiệu em gái nhỏ an tâm một chút chớ nóng, trong lúc nói chuyện, lòng bàn chân giẫm phải vật thể cứng rắn, cúi đầu nhìn, là một hạt bạc vụn màu sắc ảm đạm.

Hắn cúi người nhặt lên, cân nhắc, quả nhiên là một chỉ.

Trong một tháng qua, tần suất hắn nhặt được một chỉ bạc quá cao rồi.

Hứa Linh Nguyệt mở to hai mắt nhìn.

Nhặt được bạc?!

Hôm nay có tiền câu lan nghe khúc rồi... Tính toán thời gian, hắn đã hai ngày chưa đi câu lan, bởi vì chưa nhặt được tiền.

Hứa Thất An có chút cao hứng, cầm bạc vụn, hướng tới người bán hàng rong, “Cho ta ba xiên mứt quả.”

“Được rồi.” Người bán hàng rong làn da ngăm đen mặt mày hớn hở tháo xuống ba xiên: “Sáu đồng.”

Bạc vụn không cắt ra được, người bán hàng rong bán mứt quả chạy cửa hàng bên cạnh phá vỡ, bản thân giữ lại sáu đồng, trả Hứa Thất An 94 đồng, dùng sợi dây nhỏ xâu lại.

Hệ thống tiền Đại Phụng, một lượng bạc = tám chỉ =100 đồng, vàng là xa xỉ phẩm, không ở trong hệ thống tiền. Nhà nghèo có thể cả đời cũng không tiếp xúc đến vàng.

Hứa Thất An tiếp nhận đồng tiền cùng mứt quả, tự cắn một xiên, sau đó mang hai xiên mứt quả phân biệt đưa cho hai vị muội muội.

Hứa Linh Nguyệt rụt rè tiếp nhận, dịu dàng nói: “Cảm ơn huynh trưởng.”

Nàng cắn một miếng, hưởng thụ vị ngọt trong miệng, mắt to cong thành trăng non, có thể đánh vào chỗ mềm mại trong lòng đàn ông nhất.

Hứa Thất An gật gật đầu, lại nhìn Tiểu Đậu Đinh, nàng đã cắn.

“Đại ca đại ca, mứt quả của huynh ngọt không.” Hứa Linh m phồng má, hàm hồ hỏi.

“Muội muốn ăn à.” Hứa Thất An nói toạc ra tâm tư nho nhỏ của cô bé.

“A? Đại ca sao biết.” Hứa Linh m cả kinh, không ngờ ý nghĩ của mình bị đại ca biết, đại ca thật lợi hại.

Hứa Thất An ‘A’ một tiếng, “Mứt quả ăn nhiều, trong miệng sẽ có sâu.”

“Sẽ có sâu thế nào?” Trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đậu Đinh lộ ra sự cảnh giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện