Nếu không phải Nhị lang vừa lúc muốn tặng thơ cho trưởng bối học viện, nếu không phải ta mấy ngày trước bỗng nhiên tâm huyết dâng trào dựa vào ký ức viết một chút tri thức hóa học... Ta có thể đã chết rồi.

Thậm chí ngay cả nguyên nhân thật sự mình bị giết chết cũng không biết, chỉ cho rằng chọc tới con ông cháu cha hư hỏng.”

Liên tiếp trùng hợp chồng chất, khiến ta vượt qua nguy cơ lần này... Là vận khí!! Hứa Thất An hít sâu một hơi, bỗng nhiên nảy ý: “Thải Vi cô nương, ngươi biết vọng khí (quan sát khí)?”

“Ừm.” Chử Thái Vi nuốt xuống thức ăn trong miệng, “Bát phẩm thuật sĩ gọi là vọng khí sư. Vọng Khí Thuật là năng lực cơ sở nhất của thuật sĩ chúng ta. Đủ loại thần dị sau đó, đều thành lập ở trên cơ sở vọng khí.”

Nàng nói về hệ thống tu luyện của mình, có vẻ hay nói, hưng phấn, líu ríu: “Nhưng, ngươi biết vì sao thuật sĩ cửu phẩm không phải vọng khí sư mà là y giả không?”

Hứa Thất An lắc đầu, như vai phụ truy hỏi: “Chung quy không phải thuật sĩ các ngươi đều có một trái tim cứu giúp người hoạn nạn chứ.”

Chử Thái Vi duỗi thẳng cái lưng nhỏ, bày ra bộ dáng nghiêm trang, tựa như rất hưởng thụ cảm giác làm lão sư, nói:

“Thế gian vạn vật đều có khí số, trong đó lấy con người đứng đầu. Cuộc đời tám nỗi khổ, thất tình lục dục đều là khí số. Y giả cứu giúp, không thể tránh khỏi sẽ lây dính sinh lão bệnh tử, lâu ngày, sẽ sinh ra một đôi thanh đồng (đôi mắt sáng) có thể nhìn thấu khí số.”

Ta thích loại cô nương không biết thì thôi biết sẽ nói hết này... Hứa Thất An nói: “Vậy ngươi có thể xem khí số của ta một chút không?”

Chử Thái Vi lấy khăn tay lau cái miệng nhỏ nhắn, nheo mắt đánh giá hắn, trong đôi mắt đen láy bộc phát ra thanh khí, từng chút một chiếm cứ con ngươi.

Ở trong đôi mắt thanh quang lượn lờ chăm chú nhìn, linh giác Hứa Thất An bị xúc động, như đứng ngồi không yên, rất không thoải mái.

Chỉ một lát, thanh quang trong mắt Chử Thái Vi biến mất, sắc mặt nàng như thường: “Khí số trong màu đỏ nhạt xen lẫn khí đen.”

“Có ý tứ gì?”

“Màu đỏ, đại biểu cho ngươi là ăn cơm nhà quan. Nhưng màu sắc hơi nhạt, nói lên ngươi là quan lại nhỏ tầng dưới chót. Khí đen là tượng trưng vận rủi, điểm ấy ta nghĩ ngươi tràn đầy thể hội.”

Hứa Thất An nhíu nhíu mày, thử nói: “Chẳng lẽ không có màu sắc khác? Ví dụ như màu sắc tượng trưng đứa con thiên mệnh.”

“Lời này của ngươi nói ở trước mặt ta còn được, nếu là bị người có ý đồ nghe thấy, chính là tội đại bất kính. Trừ hoàng đế, không ai dám tự xưng đứa con thiên mệnh.” Chử Thái Vi cả kinh, đại bất kính thì thôi, người này lấy đâu ra sự tự tin cho rằng mình là đứa con thiên mệnh? Cự long cự long ngươi lau mắt, nhìn kỹ một lần nữa nha!!

Nàng nhìn không ra, có thể là vấn đề đẳng cấp, hoặc là thể chất hoàng đế châu u (số đỏ) của ta không quan hệ với khí số... Hứa Thất An mặt ngoài biểu cảm tự nhiên, trong lòng ý niệm lên lên xuống xuống.

Bốp!

Chử Thái Vi lại vỗ một phát đánh bật cái tay lấy thức ăn của Hứa Thất An, phùng má, biểu đạt mình mất hứng: “Ngươi chờ ta ăn no, ăn no lại cho ngươi ăn.”

Hứa Thất An liếc qua thức ăn phong phú đã bị xử lý một nửa, âm thầm phỏng đoán bụng nàng bây giờ là trình độ mang thai mấy tháng.

“Đúng rồi, Hộ bộ thị lang hôm nay tình cảnh như thế nào?” Hứa Thất An ngồi thẳng người, không đi nhìn thức ăn.

“Hộ bộ Cấp Sự Trung trước đó vài ngày buộc tội Chu thị lang, sổ con bị bệ hạ ép xuống.” Chử Thái Vi nói, dừng một chút, nàng bổ sung:

“Hai người đó sợ tội tự sát rồi.”

Cho nên là không có chứng cớ? Nhưng thời buổi này, hoàng đế thật sự muốn ai chết, thật ra không cần chứng cớ, tùy theo ý muốn... Cũng có khả năng đề cập tranh chấp phe phái... Hoặc là hoàng đế có ý khác... Ặc, chuyện triều đình ta không hiểu biết, dù sao chưa từng tiếp xúc, phải tìm một tay già đời về quan trường xem giọng điệu...

Vì thế Hứa Thất An nói bóng nói gió tìm hiểu, nhưng Chử Thái Vi đối với việc triều đình cũng không có hứng thú, chưa đưa ra tin tức có giá trị.

“Ai da ngươi phiền quá, Ti Thiên Giám chúng ta không hỏi việc triều đình.” Bị hỏi đến bức mình, nàng liền dựng lên hàng mày lông mày lá liễu, bộ dáng không vui.

Ta hình như đả kích đến lòng tự trọng làm lão sư của nàng rồi... Hứa Thất An biết điều không hỏi nhiều nữa.

...

“Một bàn này bao nhiêu bạc?” Hứa Thất An ăn quên cả trời đất.

Sau khi no bụng Chử Thái Vi đếm ngón tay tính toán hồi lâu, sau đó thì không có sau đó.

“Ừm?” Hứa Thất An ngẩng đầu.

“Ta cho chủ quán bốn lượng bạc, trả lại ta một lượng ba chỉ 60 đồng tiền.” Chử Thái Vi buồn bực nói: “Vậy ta rốt cuộc đã tiêu bao nhiêu tiền?”

Bộ dáng cau mày rất đáng yêu, khiến Hứa Thất An nhớ tới bộ dáng tiểu cô nương bảy tuổi khi làm đề toán học.

“...” Hứa Thất An trầm ngâm chút: “Ta cũng không biết.”

Một lượng bạc tương đương tám chỉ, một chỉ tương đương một trăm đồng. Bởi vì không phải tỉ lệ 10: 1, cho nên gia tăng lên rất nhiều độ khó tính toán.

Xem bộ dáng của nàng, đại khái chỉ biết chữ, nhưng chưa từng học số học.

Cho nên Hứa Thất An không sính anh hùng.

Chử Thái Vi vừa nghe, lông mày cong lên, cảm giác Hứa Thất An là đồng loại.

“Vậy ngươi lúc phá án sao tính tốt như vậy.”

“Ta nghĩ rất lâu.”

“Ồ.” Chử Thái Vi nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi tựa như ăn không vui?”

“Không phải, hương vị bình thường mà thôi.”

“Nói bừa, đây là Túy Tâm cư là tửu lâu tốt nhất nam thành cả một khu đó.”

“Ta từng ăn thứ ngon hơn.”

Mắt Chử Thái Vi lập tức sáng lên.

Hứa Thất An tiếp tục nói: “Ngươi có rảnh đến nhà ta, ta làm đồ ngon hơn cho ngươi.”

...

Phòng luyện đan.

Một đám áo trắng vây quanh trước dụng cụ thực nghiệm, nhìn chằm chằm Tống Khanh thao tác.

Chén sứ mỏng như vỏ trứng đặt ở trên nến để nung, hơi nước lượn lờ, nước trong chén sứ bốc hơi lên gần hết, đọng ra kết tinh.

Khi Tống Khanh búng búng ngón tay, một đám lửa tươi đẹp bao lấy kết tinh, chậm rãi nung chảy.

“Đời trước nếu có kỹ năng này, búng tay châm thuốc lá, tuyệt đối là vũ khí sắc bén để tán gái...” Hứa Thất An có chút hâm mộ thuật sĩ hoa mỹ loè loẹt.

Natri Clorua kết tinh nóng chảy, Tống Khanh lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong vô số lần trước đây đều kẹt ở trong chi tiết tiếp theo:

Sét đánh!

Tống Khanh theo bản năng nhìn về phía Hứa Thất An bên người.

Bao gồm em gái dễ thương mắt to Chử Thái Vi ở bên trong, áo trắng khác ùn ùn hướng Hứa đại lang ném tới cái nhìn chăm chú.

Hứa đại lang mặt không biểu cảm gật gật đầu.

Thế mà không lên tiếng chỉ đạo... Cái này nói rõ toàn bộ các bước của ta cho tới bây giờ đều chưa có vấn đề gì... Trong lòng Tống Khanh yên tâm hẳn, búng vang ngón tay.

Trong không khí bỗng nhiên xẹt qua hồ quang lóe sáng, liên tục rót vào chén sứ.

“Nín thở.”

Bỗng nhiên, mọi người nghe thấy tiếng của Hứa Thất An, không do dự, lập tức ngừng thở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện