“Liên nhi...” Nữ tử được xưng là Ngọc tỷ tỷ kéo ống tay áo của nàng một cái.
“Ngọc tỷ tỷ, hai chúng ta cùng nhau, muội có, tỷ không có, vậy không ổn lắm.” Nói xong, nữ tử tên Liên Nhi chờ mong nhìn Hứa Thất An.
Cầu còn không được... Hứa Thất An lộ ra nụ cười đàn ông ấm áp: “Không thành vấn đề, nương tử chọn một cái nữa.”
“Đông tước đông nam phi.” Nàng chỉ vào một thẻ gỗ.
“Tôn!” Hứa Thất An nói.
“...” Chủ quán trợn tròn mắt.
“Cảm tạ công tử...”
Hai vị tiểu nương chọn trang sức vừa ý, hài lòng rời khỏi cửa hàng.
Hứa Thất An thính lực kinh người, nghe được nữ tử tên Liên Nhi kia nói: “Vị công tử này thật có tài hoa, hơn nữa cao lớn anh tuấn, so với lang quân của muội khỏe mạnh hơn nhiều.”
“Chớ nói mê.” Nữ tử lớn tuổi răn dạy.
Nàng tựa như sợ hãi bị Hứa Thất An nghe thấy, tiến lên dây dưa, kéo Liên Nhi nhanh chóng rời đi.
Cứ như vậy, Hứa Thất An được một lượng bốn chỉ bạc, cộng thêm mình ban đầu ba chỉ cùng nhặt được một chỉ, tổng cộng hai lượng.
Mà Kim Bộ Diêu Hứa Thất An nhìn trúng, mười lượng bạc.
Hắn làm tương tự lại giúp ba vị tiểu nương tử giải đố chữ, cuối cùng gom đủ năm lượng bạc.
“Hẳn là đủ mua một cây Kim Bộ Diêu, nhưng ta còn phải mua một cái cho thẩm thẩm...”
“Công tử?” Chủ quán sắc mặt tái nhợt gọi cắt ngang Hứa Thất An trầm ngâm.
Hứa Thất An lặng lẽ nhìn hắn.
“Công tử có thể giơ cao đánh khẽ hay không?”
“Chủ quán lời này không có ý nghĩa, quy củ là ông đặt ra.”
“Công tử muốn cái gì nói thẳng đi.”
“Ta muốn mua hai cây Kim Bộ Diêu, nhưng chỉ đủ bạc một cây... Ừm, còn là giá loại nửa kia.”
“Ta, ta tặng công tử.” Chủ quán nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy xấu hổ lắm.”
“... Ngài về sau đừng đến nữa, lão hủ đã vô cùng cảm kích.”
Có phải chơi không nổi hay không? Hứa Thất An hài lòng nhét hai cây Kim Bộ Diêu vào trong lòng, bỏ đi.
Thực không phải muốn chơi miễn phí, Hứa mỗ không phải người như vậy, ngại là chủ quán quá mức khách khí.
Về phần cảm thụ của chủ quán, hắn không để ý, có thể mở được cửa hàng như vậy, hai ba mươi lượng bạc tất nhiên đau thịt, nhưng cũng không tính là tổn thất quá lớn.
Hơn nữa, đã chơi loại chiêu trò này, được lợi bởi chiêu trò, vậy cũng phải làm tốt chuẩn bị tâm lý đụng phải cao thủ.
Không có đạo lý chỉ có ngươi có thể kiếm tiền người khác, người khác không thể vặt lông ngươi.
Rời khỏi cửa hàng không lâu, hắn đột nhiên lông tơ sau lưng dựng thẳng lên, lỗ chân lông như là có kim nhỏ đâm vào.
Điều này làm trái tim hắn tăng tốc nhảy lên, adrenalin tiết ra.
Có người đang theo dõi ta... Đang nhìn chăm chú vào ta... Che giấu địch ý... Hứa Thất An mơ hồ hiểu ra.
Hứa Thất An bất động thanh sắc, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, trong lòng thì đang tính toán.
Là ai theo dõi ta... Bảo Khí hiên? Hiển nhiên không phải, tuy chủ quán nhìn qua rất muốn đánh ta một trận đau, nhưng cao thủ có thể khiến ta lông tóc dựng cả lên, tuyệt đối là có bối cảnh, vẻn vẹn một cái Bảo Khí hiên, chưa có nhân tài như vậy.
Thư viện Vân Lộc? Cũng không đúng, các đại nho thư viện Vân Lộc, tranh cướp muốn thu ta làm đồng tử thổi sáo (mang nghĩa nịnh bợ, ton hót, hầu hạ) dưới trướng, sao có thể mang địch ý đối với ta.
Là Chu phủ! Giai đoạn này, nếu có ai ôm địch ý với hắn, âm thầm giám thị, vậy tuyệt đối là Chu phủ.
Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn, một khi ngươi bị người ta theo dõi giám thị, vậy nói lên đối phương sắp tới sẽ ra tay, thậm chí là đêm nay.
“Tính toán bái phỏng thư viện Vân Lộc là chính xác, cho dù ta cùng Nhị thúc thân thủ đều không yếu, nhưng nữ quyến trong nhà là trói buộc...”
Hứa Thất An sắc mặt ngưng trọng, kế hoạch đối phó Chu phủ không thể chậm trễ nữa.
Quay về Hứa phủ, Hứa Thất An lập tức từ trong ngăn tủ lấy ra nỏ quân đội chỗ Ti Thiên Giám Tống Khanh trao đổi đồng giá ( chơi miễn phí) đeo ở trên lưng, miếng hộ tâm buộc vào ngực.
Lúc này mới đạt được một chút cảm giác an toàn.
Trèo tường đến nhà chính, ở sân sau nhìn thấy Hứa Linh m đang đuổi một đàn ngỗng. Nó ưỡn lưng, dùng sức dậm chân, dọa con ngỗng nhỏ kinh hãi, cạc cạc cạc chạy lung tung.
“Đại ca đại ca, thấy muội uy phong không.” Hứa Linh m thấy đại ca trở về, càng thêm đắc ý.
“Ngỗng ở đâu ra?” Hứa Thất An ngẩn người, sáng nay rời nhà rõ ràng còn chưa có.
“Mẹ bảo người ta mua, nói tự mình nuôi...” Hứa Linh m nghiêng đầu, giọng non nớt nói: “Muội quên đoạn phía sau rồi.”
Hẳn là tự mình nuôi rẻ hơn so với mua bên ngoài... Hứa Thất An “Ồ” một tiếng, nói: “Muội cẩn thận một chút, đừng đạp chết ngỗng. Không có ngỗng to sao?”
“Ngỗng to ở bên kia, muội đi lùa ra.” Hứa Linh m xung phong nhận sải đôi chân ngắn tũn chui vào trong vườn hoa.
Vài giây sau, tiếng kêu như giết heo của trẻ con truyền ra.
Lùm cây kịch liệt chớp lên, Hứa Linh m khóc hu hu hu chạy ra, trên chân kéo một con ngỗng to trắng, cắn chặt đôi chân ngắn của nó.
Vẻ mặt nó như có thể chết ngay bây giờ, “Đại ca cứu mạng...”
Hứa Thất An khoanh tay đứng nhìn, cười ra tiếng như heo kêu.
...
Hoàng hôn, Hứa Nhị thúc tan ca trở về, một thân nai nịt, lưng đeo trường đao cùng nỏ quân đội, sắc sảo, khí chất hoàn toàn khác lúc mặc thường phục.
Gia ba (chỉ phụ thân và hai người con, ở đây là Hứa Thất An và Hứa Tân Niên) tới thư phòng, Lục Nga sau khi dâng trà nóng, nhu thuận rút đi.
Hứa Từ Cựu nói: “Con cùng đại ca đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai là có thể đưa mẹ cùng muội muội đi thư viện, vừa lúc Linh m cũng sắp vỡ lòng rồi, tiên sinh phụ thân mời trình độ không quá ổn, không dạy được nó, tiên sinh của thư viện thì không có vấn đề.”
Linh m nghe được tin tức tốt này, nhất định vui vẻ khóc lên... Hứa Thất An không biết sao liền nghĩ tới chuyện cười thú vị kiếp trước tặng cho bạn nhỏ nhiệt tình một thùng bài tập.
Hứa Nhị thúc vui mừng quá đỗi, cái này không thể nghi ngờ giải quyết một tâm bệnh của hắn, nữ quyến trong nhà có thể được an trí thích đáng, hắn mới không có nỗi lo ở sau.
“Từ Cựu, may mà có con đó. Cha biết mà, cho con đọc sách là chuyện chính xác nhất đời này từng làm.”
Hứa Từ Cựu có chút xấu hổ: “Cha, là công lao của đại ca, không quan hệ với con.”
“Ninh Yến?” Hứa Nhị thúc bất ngờ nhìn về phía đứa cháu.
Nghe xong con trai giải thích, Hứa Nhị thúc liền tiếc hận nói: “Ninh Yến à, chuyện sai lớn nhất Nhị thúc đời này làm chính là đưa cháu luyện võ.”
Hứa Nhị thúc bây giờ đã tin tưởng cháu là hạt giống đọc sách.
Ta chỉ là mang tri thức kiếp trước học lợi dụng hữu hiệu mà thôi... Hứa Thất An trầm giọng nói: “Có chuyện muốn nói cho Nhị thúc, lúc cháu vừa trở về, bị người ta theo dõi. Từ Cựu, đệ thì sao?”
Vẻ mặt hai cha con biến đổi.
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Cho dù bị người ta theo dõi, đệ lại làm sao biết được?”
Hắn chỉ là thư sinh Khai Khiếu cảnh.
“Ngọc tỷ tỷ, hai chúng ta cùng nhau, muội có, tỷ không có, vậy không ổn lắm.” Nói xong, nữ tử tên Liên Nhi chờ mong nhìn Hứa Thất An.
Cầu còn không được... Hứa Thất An lộ ra nụ cười đàn ông ấm áp: “Không thành vấn đề, nương tử chọn một cái nữa.”
“Đông tước đông nam phi.” Nàng chỉ vào một thẻ gỗ.
“Tôn!” Hứa Thất An nói.
“...” Chủ quán trợn tròn mắt.
“Cảm tạ công tử...”
Hai vị tiểu nương chọn trang sức vừa ý, hài lòng rời khỏi cửa hàng.
Hứa Thất An thính lực kinh người, nghe được nữ tử tên Liên Nhi kia nói: “Vị công tử này thật có tài hoa, hơn nữa cao lớn anh tuấn, so với lang quân của muội khỏe mạnh hơn nhiều.”
“Chớ nói mê.” Nữ tử lớn tuổi răn dạy.
Nàng tựa như sợ hãi bị Hứa Thất An nghe thấy, tiến lên dây dưa, kéo Liên Nhi nhanh chóng rời đi.
Cứ như vậy, Hứa Thất An được một lượng bốn chỉ bạc, cộng thêm mình ban đầu ba chỉ cùng nhặt được một chỉ, tổng cộng hai lượng.
Mà Kim Bộ Diêu Hứa Thất An nhìn trúng, mười lượng bạc.
Hắn làm tương tự lại giúp ba vị tiểu nương tử giải đố chữ, cuối cùng gom đủ năm lượng bạc.
“Hẳn là đủ mua một cây Kim Bộ Diêu, nhưng ta còn phải mua một cái cho thẩm thẩm...”
“Công tử?” Chủ quán sắc mặt tái nhợt gọi cắt ngang Hứa Thất An trầm ngâm.
Hứa Thất An lặng lẽ nhìn hắn.
“Công tử có thể giơ cao đánh khẽ hay không?”
“Chủ quán lời này không có ý nghĩa, quy củ là ông đặt ra.”
“Công tử muốn cái gì nói thẳng đi.”
“Ta muốn mua hai cây Kim Bộ Diêu, nhưng chỉ đủ bạc một cây... Ừm, còn là giá loại nửa kia.”
“Ta, ta tặng công tử.” Chủ quán nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy xấu hổ lắm.”
“... Ngài về sau đừng đến nữa, lão hủ đã vô cùng cảm kích.”
Có phải chơi không nổi hay không? Hứa Thất An hài lòng nhét hai cây Kim Bộ Diêu vào trong lòng, bỏ đi.
Thực không phải muốn chơi miễn phí, Hứa mỗ không phải người như vậy, ngại là chủ quán quá mức khách khí.
Về phần cảm thụ của chủ quán, hắn không để ý, có thể mở được cửa hàng như vậy, hai ba mươi lượng bạc tất nhiên đau thịt, nhưng cũng không tính là tổn thất quá lớn.
Hơn nữa, đã chơi loại chiêu trò này, được lợi bởi chiêu trò, vậy cũng phải làm tốt chuẩn bị tâm lý đụng phải cao thủ.
Không có đạo lý chỉ có ngươi có thể kiếm tiền người khác, người khác không thể vặt lông ngươi.
Rời khỏi cửa hàng không lâu, hắn đột nhiên lông tơ sau lưng dựng thẳng lên, lỗ chân lông như là có kim nhỏ đâm vào.
Điều này làm trái tim hắn tăng tốc nhảy lên, adrenalin tiết ra.
Có người đang theo dõi ta... Đang nhìn chăm chú vào ta... Che giấu địch ý... Hứa Thất An mơ hồ hiểu ra.
Hứa Thất An bất động thanh sắc, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, trong lòng thì đang tính toán.
Là ai theo dõi ta... Bảo Khí hiên? Hiển nhiên không phải, tuy chủ quán nhìn qua rất muốn đánh ta một trận đau, nhưng cao thủ có thể khiến ta lông tóc dựng cả lên, tuyệt đối là có bối cảnh, vẻn vẹn một cái Bảo Khí hiên, chưa có nhân tài như vậy.
Thư viện Vân Lộc? Cũng không đúng, các đại nho thư viện Vân Lộc, tranh cướp muốn thu ta làm đồng tử thổi sáo (mang nghĩa nịnh bợ, ton hót, hầu hạ) dưới trướng, sao có thể mang địch ý đối với ta.
Là Chu phủ! Giai đoạn này, nếu có ai ôm địch ý với hắn, âm thầm giám thị, vậy tuyệt đối là Chu phủ.
Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn, một khi ngươi bị người ta theo dõi giám thị, vậy nói lên đối phương sắp tới sẽ ra tay, thậm chí là đêm nay.
“Tính toán bái phỏng thư viện Vân Lộc là chính xác, cho dù ta cùng Nhị thúc thân thủ đều không yếu, nhưng nữ quyến trong nhà là trói buộc...”
Hứa Thất An sắc mặt ngưng trọng, kế hoạch đối phó Chu phủ không thể chậm trễ nữa.
Quay về Hứa phủ, Hứa Thất An lập tức từ trong ngăn tủ lấy ra nỏ quân đội chỗ Ti Thiên Giám Tống Khanh trao đổi đồng giá ( chơi miễn phí) đeo ở trên lưng, miếng hộ tâm buộc vào ngực.
Lúc này mới đạt được một chút cảm giác an toàn.
Trèo tường đến nhà chính, ở sân sau nhìn thấy Hứa Linh m đang đuổi một đàn ngỗng. Nó ưỡn lưng, dùng sức dậm chân, dọa con ngỗng nhỏ kinh hãi, cạc cạc cạc chạy lung tung.
“Đại ca đại ca, thấy muội uy phong không.” Hứa Linh m thấy đại ca trở về, càng thêm đắc ý.
“Ngỗng ở đâu ra?” Hứa Thất An ngẩn người, sáng nay rời nhà rõ ràng còn chưa có.
“Mẹ bảo người ta mua, nói tự mình nuôi...” Hứa Linh m nghiêng đầu, giọng non nớt nói: “Muội quên đoạn phía sau rồi.”
Hẳn là tự mình nuôi rẻ hơn so với mua bên ngoài... Hứa Thất An “Ồ” một tiếng, nói: “Muội cẩn thận một chút, đừng đạp chết ngỗng. Không có ngỗng to sao?”
“Ngỗng to ở bên kia, muội đi lùa ra.” Hứa Linh m xung phong nhận sải đôi chân ngắn tũn chui vào trong vườn hoa.
Vài giây sau, tiếng kêu như giết heo của trẻ con truyền ra.
Lùm cây kịch liệt chớp lên, Hứa Linh m khóc hu hu hu chạy ra, trên chân kéo một con ngỗng to trắng, cắn chặt đôi chân ngắn của nó.
Vẻ mặt nó như có thể chết ngay bây giờ, “Đại ca cứu mạng...”
Hứa Thất An khoanh tay đứng nhìn, cười ra tiếng như heo kêu.
...
Hoàng hôn, Hứa Nhị thúc tan ca trở về, một thân nai nịt, lưng đeo trường đao cùng nỏ quân đội, sắc sảo, khí chất hoàn toàn khác lúc mặc thường phục.
Gia ba (chỉ phụ thân và hai người con, ở đây là Hứa Thất An và Hứa Tân Niên) tới thư phòng, Lục Nga sau khi dâng trà nóng, nhu thuận rút đi.
Hứa Từ Cựu nói: “Con cùng đại ca đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai là có thể đưa mẹ cùng muội muội đi thư viện, vừa lúc Linh m cũng sắp vỡ lòng rồi, tiên sinh phụ thân mời trình độ không quá ổn, không dạy được nó, tiên sinh của thư viện thì không có vấn đề.”
Linh m nghe được tin tức tốt này, nhất định vui vẻ khóc lên... Hứa Thất An không biết sao liền nghĩ tới chuyện cười thú vị kiếp trước tặng cho bạn nhỏ nhiệt tình một thùng bài tập.
Hứa Nhị thúc vui mừng quá đỗi, cái này không thể nghi ngờ giải quyết một tâm bệnh của hắn, nữ quyến trong nhà có thể được an trí thích đáng, hắn mới không có nỗi lo ở sau.
“Từ Cựu, may mà có con đó. Cha biết mà, cho con đọc sách là chuyện chính xác nhất đời này từng làm.”
Hứa Từ Cựu có chút xấu hổ: “Cha, là công lao của đại ca, không quan hệ với con.”
“Ninh Yến?” Hứa Nhị thúc bất ngờ nhìn về phía đứa cháu.
Nghe xong con trai giải thích, Hứa Nhị thúc liền tiếc hận nói: “Ninh Yến à, chuyện sai lớn nhất Nhị thúc đời này làm chính là đưa cháu luyện võ.”
Hứa Nhị thúc bây giờ đã tin tưởng cháu là hạt giống đọc sách.
Ta chỉ là mang tri thức kiếp trước học lợi dụng hữu hiệu mà thôi... Hứa Thất An trầm giọng nói: “Có chuyện muốn nói cho Nhị thúc, lúc cháu vừa trở về, bị người ta theo dõi. Từ Cựu, đệ thì sao?”
Vẻ mặt hai cha con biến đổi.
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Cho dù bị người ta theo dõi, đệ lại làm sao biết được?”
Hắn chỉ là thư sinh Khai Khiếu cảnh.
Danh sách chương