Hứa Tân Niên nói: “Mẹ là cảm thấy, Lục Nga gả cho đại ca, đã miễn tiền lễ hỏi, lại có lý do để đại ca dọn ra ngoài sống.”
Một đòn trúng mục tiêu.
Thẩm thẩm cả giận: “Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không biết ăn nói.”
Hứa Nhị thúc hạ quyết định: “Được rồi được rồi, việc này nàng không cần quan tâm, không bước vào Luyện Khí cảnh, Ninh Yến sẽ không gần nữ sắc.”
Lục Nga vẻ mặt thất vọng, cúi đầu.
Trừ phu nhân từ nhỏ hầu hạ, người một nhà giống như đều phản đối nàng gả cho đại lang.
...
Hứa Nhị thúc ăn xong bữa chiều, chạy đi Ngự Đao vệ một chuyến, về sau ở thư phòng cùng cháu, con trai thương lượng công việc ngày mai.
Trở lại trong phòng, thấy thê tử ngồi ở bên giường, thở phì phì.
“Bà cần đến thế sao, tức đến bây giờ.” Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói.
Thẩm thẩm quay đầu, trợn đôi mắt đẹp: “Thằng nhãi con kia nhà ông không có lấy chút lương tâm, lúc trước tôi từ trong tay ông tiếp nhận nó, nó vẫn chỉ to bằng con mèo con, ai nuôi nó lớn? “Chỉ biết chọc tức tôi, chỉ biết chọc tức tôi. Tội gì mang nó nuôi lớn như vậy, còn không bằng cho chuột ăn.”
Nàng đang lải nhải, bỗng nhiên thấy trượng phu từ trong lòng lấy một cái hộp gỗ ra đưa qua, mặt ngoài hộp gỗ có khắc ba chữ “Bảo Khí hiên”.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mở ra, mờ mịt lại kinh ngạc nhìn chồng.
“Ninh Yến bảo tôi đưa cho bà.” Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói: “Dù sao hai người là ai cũng không chịu cúi đầu nhận thua, nó cũng xấu hổ cho bà. Cho nên vừa rồi trên bàn chưa lấy ra.”
Thẩm thẩm vội vàng mở hộp ra, bên trong là một cây Kim Bộ Diêu phân lượng nặng hơn khuê nữ, công nghệ tinh xảo đẹp đẽ hơn.
Nàng nắm bảo bối ở trong tay, chạy bước nhỏ đến trước gương đồng, ngồi trước bàn trang điểm, tự đeo cho mình.
Mặt trứng ngỗng sẽ làm nữ nhân tương đối đoan trang, nhất là sau khi thành phụ nữ.
Nữ nhân mặt trái xoan thì nhỏ nhắn, nhưng một khi thành phụ nữ, sẽ là xinh đẹp.
Thẩm thẩm thuộc loại sau.
Nàng vui rạo rực nhìn chằm chằm mình trong gương đồng, hừ nhẹ một tiếng: “Thằng nhãi đó vẫn có chút lương tâm.”
Hứa Nhị thúc đứng ở bên cửa sổ một phòng khác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm sân yên tĩnh ngoài cửa sổ, trong tay là trường đao kiểu Ngự Đao vệ.
...
Một đêm này bình an vô sự, Hứa Nhị thúc cùng Hứa Thất An trắng đêm không ngủ như trút được gánh nặng.
Sáng sớm tỉnh lại, Hứa Linh Nguyệt vẫn như cũ mặc áo đơn, đẩy ra cửa sổ, ở trong không khí trong lành giãn ra dáng người tuyệt vời của thiếu nữ.
“Tiểu thư, người ở bên cửa sổ nhìn cái gì thế?”
“Không nhìn cái gì.”
Qua một lúc...
“Tiểu thư, người là đang chờ cái gì sao?”
“Không chờ cái gì.”
“Tiểu thư mau tới đây trang điểm.”
“Biết... Ngươi phiền muốn chết.”
Hứa Nhị thúc trước khi trời sáng đã rời khỏi gia môn, tập kết Ngự Đao vệ dưới trướng. Hứa Thất An rời nhà thuê xe ngựa, Hứa Nhị lang ở lại nhà chỉ huy người hầu sửa sang lại hành lý.
Đến khoảng buổi trưa, hai chiếc xe ngựa cùng mấy chục con ngựa ra khỏi cửa thành, hướng tây bắc chỗ thư viện Vân Lộc chạy đi.
Xe ngựa tốc độ không nhanh, hai canh giờ mới đến chân núi Thanh Vân.
Ba nam nhân Hứa gia đồng thời thở phào.
“Là quá hết hồn rồi?” Hứa Nhị thúc nhíu mày.
Hứa Nhị lang am hiểu binh pháp từ từ nói: “Nếu hôm qua theo dõi đại ca thật sự là người Chu phủ, như vậy bọn họ đã bỏ lỡ hai lần cơ hội xuống tay tốt nhất.
“Nhưng cũng có khả năng ở trong mắt Chu thị lang, chúng ta chỉ là con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào, không vội mà đối phó. Hắn có phiền toái lớn hơn quấn thân.”
Khinh địch là tối kỵ binh gia, nhưng điều kiện tiên quyết là hai bên ngang nhau, hoặc là chênh lệch không cách xa như vậy.
Hứa gia so sánh với Chu gia, quả thật không đủ đặt vào mắt.
“Nhưng có chuyện là chúng ta phải đối mặt, đó là Chu thị lang không trừ, chúng ta nhất định phải chết không thể nghi ngờ.” Hứa Thất An trầm giọng nói.
Tiếng cười vui vẻ của Tiểu Đậu Đinh xen ngang bọn họ nói chuyện với nhau, nó từ trong mành thò đầu ra, hưng phấn đánh giá cảnh sắc ngoại ô.
Hứa Linh m vẫn cho rằng mình là ra ngoài chơi.
Hứa Thất An ngại nó phiền, chỉ vào đường nét kiến trúc thư viện Vân Lộc nơi xa, nói: “Biết nơi đó là chỗ nào không.”
“Không biết nha đại ca.” Hứa Linh m cười khanh khách, khuôn mặt tròn tròn giống nhau quả táo.
“Đó là thư viện của nhị ca.” Hứa Thất An nói.
Hai chữ thư viện khiến Hứa Linh m trở nên cảnh giác, nó nhìn đại ca.
Hứa Thất An gật gật đầu: “Chúng ta chuẩn bị đưa muội đi đọc sách, về sau cũng không cho về nhà nữa.”
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Linh m từng chút một biến mất, ngẩn ra nhìn đại ca.
Nó yên lặng lùi về thùng xe, vài giây sau, bên trong truyền đến tiếng gào khóc.
“Mẹ, con không muốn đi thư viện, con không muốn đọc sách, hu hu hu...”
“Ồn ào chết mất, đại ca con là lừa con.”
“Đại ca vì sao phải lừa con.”
“Bởi vì hắn là tên khốn.”
Vì thế tâm tình Hứa Thất An liền vui vẻ lên.
Đến chân núi, đi lên từng bậc, Hứa Thất An cùng Hứa Từ Cựu bái phỏng Trương Thận, nhưng nghênh đón bọn họ là đại nho Lý Mộ Bạch.
“Lão sư đâu?” Hứa Từ Cựu hỏi.
“Bế quan rồi.” Lý Mộ Bạch liếc Hứa Thất An, bất động thanh sắc: “Ta đã bảo người ta an bài chỗ ở.”
Hứa Từ Cựu chắp tay đáp tạ, lại nói: “Xá muội đang ở giai đoạn vỡ lòng, tiên sinh có thể cho phép nó đọc sách ở thư viện một đoạn thời gian hay không.”
Yêu cầu này không quá phận, nếu là Hứa Linh Nguyệt muốn đọc sách, thư viện tuyệt đối sẽ từ chối, mà Hứa Linh m là con nít năm tuổi, ở thời đại này, người đọc sách không bài xích vỡ lòng cho trẻ con, thậm chí đề xướng chuyện như vậy.
Chỉ là con nhà người bình thường không đọc nổi sách mà thôi.
Lý Mộ Bạch gật đầu đáp ứng.
...
Hai ngày vội vàng trôi qua, sáng sớm hôm nay, Hứa Từ Cựu chỉ để ý xã giao bạn cùng trường cùng Hứa Nhị thúc tìm hiểu tin tức cùng với Hứa Thất An liên tục ba ngày chưa câu lan nghe khúc tụ tập ở thư phòng.
Lục Nga đã cùng đi thư viện Vân Lộc, ba đại lão gia ai cũng không muốn làm chuyện bưng trà rót nước.
Bọn họ đầu tiên mang tình báo bản thân thu được tập hợp, tính đặt ra kế hoạch đối phó Chu Lập.
Tình báo của Hứa Nhị thúc như sau:
“Chu Lập mấy ngày nay rất an phận, đại khái là bị Chu thị lang cảnh cáo, chưa có bất cứ hành động trái pháp luật loạn kỷ cương nào, cả ngày cùng một đám nha nội tận tình tửu sắc, ra vào sòng bạc, tửu lâu, Giáo Phường Ti các nơi.
“Ngoài ra, người của ta trong quá trình theo dõi, phát hiện Chu Lập thường xuyên ra vào tòa nhà nào đó, tòa nhà đó không treo biển, hẳn là nhà riêng hắn mua ở bên ngoài, bên trong có một nha hoàn, một bà già, một lão già trông cửa. Còn có một nữ nhân.
“Nữ nhân đó tám chín phần mười là hắn nuôi ở bên ngoài...”
Một đòn trúng mục tiêu.
Thẩm thẩm cả giận: “Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không biết ăn nói.”
Hứa Nhị thúc hạ quyết định: “Được rồi được rồi, việc này nàng không cần quan tâm, không bước vào Luyện Khí cảnh, Ninh Yến sẽ không gần nữ sắc.”
Lục Nga vẻ mặt thất vọng, cúi đầu.
Trừ phu nhân từ nhỏ hầu hạ, người một nhà giống như đều phản đối nàng gả cho đại lang.
...
Hứa Nhị thúc ăn xong bữa chiều, chạy đi Ngự Đao vệ một chuyến, về sau ở thư phòng cùng cháu, con trai thương lượng công việc ngày mai.
Trở lại trong phòng, thấy thê tử ngồi ở bên giường, thở phì phì.
“Bà cần đến thế sao, tức đến bây giờ.” Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói.
Thẩm thẩm quay đầu, trợn đôi mắt đẹp: “Thằng nhãi con kia nhà ông không có lấy chút lương tâm, lúc trước tôi từ trong tay ông tiếp nhận nó, nó vẫn chỉ to bằng con mèo con, ai nuôi nó lớn? “Chỉ biết chọc tức tôi, chỉ biết chọc tức tôi. Tội gì mang nó nuôi lớn như vậy, còn không bằng cho chuột ăn.”
Nàng đang lải nhải, bỗng nhiên thấy trượng phu từ trong lòng lấy một cái hộp gỗ ra đưa qua, mặt ngoài hộp gỗ có khắc ba chữ “Bảo Khí hiên”.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mở ra, mờ mịt lại kinh ngạc nhìn chồng.
“Ninh Yến bảo tôi đưa cho bà.” Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói: “Dù sao hai người là ai cũng không chịu cúi đầu nhận thua, nó cũng xấu hổ cho bà. Cho nên vừa rồi trên bàn chưa lấy ra.”
Thẩm thẩm vội vàng mở hộp ra, bên trong là một cây Kim Bộ Diêu phân lượng nặng hơn khuê nữ, công nghệ tinh xảo đẹp đẽ hơn.
Nàng nắm bảo bối ở trong tay, chạy bước nhỏ đến trước gương đồng, ngồi trước bàn trang điểm, tự đeo cho mình.
Mặt trứng ngỗng sẽ làm nữ nhân tương đối đoan trang, nhất là sau khi thành phụ nữ.
Nữ nhân mặt trái xoan thì nhỏ nhắn, nhưng một khi thành phụ nữ, sẽ là xinh đẹp.
Thẩm thẩm thuộc loại sau.
Nàng vui rạo rực nhìn chằm chằm mình trong gương đồng, hừ nhẹ một tiếng: “Thằng nhãi đó vẫn có chút lương tâm.”
Hứa Nhị thúc đứng ở bên cửa sổ một phòng khác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm sân yên tĩnh ngoài cửa sổ, trong tay là trường đao kiểu Ngự Đao vệ.
...
Một đêm này bình an vô sự, Hứa Nhị thúc cùng Hứa Thất An trắng đêm không ngủ như trút được gánh nặng.
Sáng sớm tỉnh lại, Hứa Linh Nguyệt vẫn như cũ mặc áo đơn, đẩy ra cửa sổ, ở trong không khí trong lành giãn ra dáng người tuyệt vời của thiếu nữ.
“Tiểu thư, người ở bên cửa sổ nhìn cái gì thế?”
“Không nhìn cái gì.”
Qua một lúc...
“Tiểu thư, người là đang chờ cái gì sao?”
“Không chờ cái gì.”
“Tiểu thư mau tới đây trang điểm.”
“Biết... Ngươi phiền muốn chết.”
Hứa Nhị thúc trước khi trời sáng đã rời khỏi gia môn, tập kết Ngự Đao vệ dưới trướng. Hứa Thất An rời nhà thuê xe ngựa, Hứa Nhị lang ở lại nhà chỉ huy người hầu sửa sang lại hành lý.
Đến khoảng buổi trưa, hai chiếc xe ngựa cùng mấy chục con ngựa ra khỏi cửa thành, hướng tây bắc chỗ thư viện Vân Lộc chạy đi.
Xe ngựa tốc độ không nhanh, hai canh giờ mới đến chân núi Thanh Vân.
Ba nam nhân Hứa gia đồng thời thở phào.
“Là quá hết hồn rồi?” Hứa Nhị thúc nhíu mày.
Hứa Nhị lang am hiểu binh pháp từ từ nói: “Nếu hôm qua theo dõi đại ca thật sự là người Chu phủ, như vậy bọn họ đã bỏ lỡ hai lần cơ hội xuống tay tốt nhất.
“Nhưng cũng có khả năng ở trong mắt Chu thị lang, chúng ta chỉ là con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào, không vội mà đối phó. Hắn có phiền toái lớn hơn quấn thân.”
Khinh địch là tối kỵ binh gia, nhưng điều kiện tiên quyết là hai bên ngang nhau, hoặc là chênh lệch không cách xa như vậy.
Hứa gia so sánh với Chu gia, quả thật không đủ đặt vào mắt.
“Nhưng có chuyện là chúng ta phải đối mặt, đó là Chu thị lang không trừ, chúng ta nhất định phải chết không thể nghi ngờ.” Hứa Thất An trầm giọng nói.
Tiếng cười vui vẻ của Tiểu Đậu Đinh xen ngang bọn họ nói chuyện với nhau, nó từ trong mành thò đầu ra, hưng phấn đánh giá cảnh sắc ngoại ô.
Hứa Linh m vẫn cho rằng mình là ra ngoài chơi.
Hứa Thất An ngại nó phiền, chỉ vào đường nét kiến trúc thư viện Vân Lộc nơi xa, nói: “Biết nơi đó là chỗ nào không.”
“Không biết nha đại ca.” Hứa Linh m cười khanh khách, khuôn mặt tròn tròn giống nhau quả táo.
“Đó là thư viện của nhị ca.” Hứa Thất An nói.
Hai chữ thư viện khiến Hứa Linh m trở nên cảnh giác, nó nhìn đại ca.
Hứa Thất An gật gật đầu: “Chúng ta chuẩn bị đưa muội đi đọc sách, về sau cũng không cho về nhà nữa.”
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Linh m từng chút một biến mất, ngẩn ra nhìn đại ca.
Nó yên lặng lùi về thùng xe, vài giây sau, bên trong truyền đến tiếng gào khóc.
“Mẹ, con không muốn đi thư viện, con không muốn đọc sách, hu hu hu...”
“Ồn ào chết mất, đại ca con là lừa con.”
“Đại ca vì sao phải lừa con.”
“Bởi vì hắn là tên khốn.”
Vì thế tâm tình Hứa Thất An liền vui vẻ lên.
Đến chân núi, đi lên từng bậc, Hứa Thất An cùng Hứa Từ Cựu bái phỏng Trương Thận, nhưng nghênh đón bọn họ là đại nho Lý Mộ Bạch.
“Lão sư đâu?” Hứa Từ Cựu hỏi.
“Bế quan rồi.” Lý Mộ Bạch liếc Hứa Thất An, bất động thanh sắc: “Ta đã bảo người ta an bài chỗ ở.”
Hứa Từ Cựu chắp tay đáp tạ, lại nói: “Xá muội đang ở giai đoạn vỡ lòng, tiên sinh có thể cho phép nó đọc sách ở thư viện một đoạn thời gian hay không.”
Yêu cầu này không quá phận, nếu là Hứa Linh Nguyệt muốn đọc sách, thư viện tuyệt đối sẽ từ chối, mà Hứa Linh m là con nít năm tuổi, ở thời đại này, người đọc sách không bài xích vỡ lòng cho trẻ con, thậm chí đề xướng chuyện như vậy.
Chỉ là con nhà người bình thường không đọc nổi sách mà thôi.
Lý Mộ Bạch gật đầu đáp ứng.
...
Hai ngày vội vàng trôi qua, sáng sớm hôm nay, Hứa Từ Cựu chỉ để ý xã giao bạn cùng trường cùng Hứa Nhị thúc tìm hiểu tin tức cùng với Hứa Thất An liên tục ba ngày chưa câu lan nghe khúc tụ tập ở thư phòng.
Lục Nga đã cùng đi thư viện Vân Lộc, ba đại lão gia ai cũng không muốn làm chuyện bưng trà rót nước.
Bọn họ đầu tiên mang tình báo bản thân thu được tập hợp, tính đặt ra kế hoạch đối phó Chu Lập.
Tình báo của Hứa Nhị thúc như sau:
“Chu Lập mấy ngày nay rất an phận, đại khái là bị Chu thị lang cảnh cáo, chưa có bất cứ hành động trái pháp luật loạn kỷ cương nào, cả ngày cùng một đám nha nội tận tình tửu sắc, ra vào sòng bạc, tửu lâu, Giáo Phường Ti các nơi.
“Ngoài ra, người của ta trong quá trình theo dõi, phát hiện Chu Lập thường xuyên ra vào tòa nhà nào đó, tòa nhà đó không treo biển, hẳn là nhà riêng hắn mua ở bên ngoài, bên trong có một nha hoàn, một bà già, một lão già trông cửa. Còn có một nữ nhân.
“Nữ nhân đó tám chín phần mười là hắn nuôi ở bên ngoài...”
Danh sách chương