... Hứa Thất An giọng điệu thương lượng: “Lão đạo, ta không cần những thứ này, ta chỉ cần bạc.”

Lão đạo vô tình từ chối: “Quy củ, chính là quy củ.”

Dừng một chút, lão bổ sung nói: “Hai kiện này là vật báu hiếm thấy, há là tục vật như vàng bạc có thể so sánh, công tử chớ để bị vàng bạc che mắt.”

Không, ta chính là muốn những tục vật này... Hứa Thất An hỏi: “Bảo vật? Có tác dụng gì.”

“Lão đạo không biết, chỉ biết chúng nó đang chờ đợi người có duyên.” Lão đạo sĩ bộ dáng vô lại.

Hứa Thất An hoài nghi lão đạo đang lừa hắn, nhưng không có chứng cớ, cân nhắc đến khí vận khó hiểu của mình, có chút do dự.

Bảo vật hay không, ai nói chắc, bạc lợi ích thực tế bao nhiêu.

Lúc này, một vị giáp sĩ đi tới, nói: “Vị công tử này, chủ nhân nhà ta mời ngươi hỗ trợ.”

Hứa Thất An quay đầu nhìn xe ngựa xa hoa cách đó không xa, “Chủ nhân các ngươi muốn cái gì?”

“Xâu bồ đề châu kia.” Ánh mắt giáp sĩ từ quầy hàng dời đi, nhìn về phía Hứa Thất An: “Chủ nhân nhà ta nguyện ý bỏ sáu mươi lượng vàng.”

Thì ra hoàng đế châu u của ta ứng ở nơi này... Trên mặt Hứa Thất An lộ ra nụ cười nhiệt tình: “Thịnh tình không thể từ chối, thành giao.”

Hắn bảo giáp sĩ móc một chỉ bạc, đổi lấy ba mũi tên.

Giáp sĩ nói: “Chủ nhân nói, ngài có thể ném thêm vài lần, bạc đều do chúng ta trả. Nếu là thất bại cũng không sao...”

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền thấy Hứa Thất An bịt kín mắt tiện tay ném tên.

Cốc cốc cốc... Ba mũi tên chuẩn xác không có sai sót lao vào trong bình.

Người qua đường lại truyền đến tiếng kinh ngạc than thở.

Ánh mắt giáp sĩ nhìn về phía Hứa Thất An tràn ngập cung kính.

Nếu một lần là may mắn, hai lần liền ý nghĩa đối phương không phải người thường, người trẻ tuổi này nhìn qua thường thường, một thân trang phục thư sinh, nhưng tuyệt đối là cao thủ.

Sáu mươi lượng vàng tới tay... Hứa Thất An tâm tình vô cùng sung sướng, hắn giật miếng vải đen xuống, vừa vặn thấy xe ngựa xa hoa nơi xa hạ mành xuống.

... Cũng không biết ngồi trong xe là nhân vật lớn nào... Hắn không dám nhìn thêm, xoay người, hướng giáp sĩ ôm quyền: “May mắn không làm nhục mệnh.”

Giáp sĩ cung kính ôm quyền đáp lễ, sau đó quay về xe ngựa, chỉ một lát, đã mang theo một túi tiền căng phồng đi tới.

Hứa Thất An tiếp nhận túi tiền, lại từ chỗ lão đạo lấy đi kính ngọc thạch, nhìn theo xe ngựa rời khỏi.

Hắn thu hồi ánh mắt, tùy ý mang kính ngọc thạch to bằng bàn tay nhét vào trong lòng, sau đó vui vẻ nghĩ về túi tiền phồng lên.

Đại khái ba bốn cân, buộc ở trên lưng quá mức nặng nề.

“Không được, ta phải đi đổi thành ngân phiếu, vàng mang theo bên người nặng như vậy, quá ngu ngốc...”

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, lại phát hiện lão đạo sĩ kia không thấy đâu nữa, quầy hàng cũng thu thập sạch sẽ.

Hứa Thất An đứng ở ven đường lặng lẽ hồi lâu.

...

Hắn lại chạy đi tiền trang một chuyến, mang vàng đổi thành ngân phiếu bốn tấm giá trị một trăm lượng; một tấm giá trị năm mươi lượng; ba tấm giá trị mười lượng.

Vàng không ở trong hệ thống tiền, cho nên cần đổi thành bạc đồng giá, sau đó tiền trang viết hoá đơn ngân phiếu.

Vàng cùng bạc trắng tỉ lệ đổi là 1:8, sáu mươi lượng vàng chính là bốn trăm tám mươi lượng bạc.

Bốn trăm tám mươi lượng bạc mà nói, dùng để tát khuôn mặt xinh đẹp của thẩm thẩm dư dả có thừa... Vì sao mỗi lần kiếm tiền đều không tự chủ được muốn dùng ngân phiếu tát thẩm thẩm, oán niệm của chủ nhân ban đầu thân thể đối với thẩm thẩm cũng quá mạnh đi... Mặt khác, bạc này ở nội thành nhắm chừng chỉ có thể mua tiểu viện... Muốn mua nhà to ba sân, không có vạn lượng bạc đừng nghĩ có được... Hứa Thất An có chút buồn bực.

Mặc kệ là thế giới khác hay là kiếp trước, giá nhà cửa đều là chuyện làm người ta tuyệt vọng.

“Bốn trăm tám mươi lượng, chuộc một hoa khôi lầu xanh cấp bậc thấp chút hẳn là đủ, chỉ là như thế không có lãi.

“Ngươi xem, bốn trăm tám mươi lượng ta có thể thay phiên chơi nhiều vị hoa khôi, lâu đến mấy tháng. Mà chuộc thân cho một vị hoa khôi, hao hết gia tài không nói, còn phải phụ trách chi phí ăn mặc của nàng. Không cẩn thận có con, lại là một món chi tiêu lớn.

Mà tiền lương ta trước mắt, chỉ đủ nuôi một cô vợ cả, căn bản không gánh nổi cuộc sống buồn tẻ trái ôm phải ấp của người giàu có. Với lại ta sẽ không chuộc thân cho nữ tử lầu xanh đâu, xe công dùng vào việc riêng, sẽ bị sét đánh.”

...

Lúc hoàng hôn, Hứa Thất An đi tới Giáo Phường Ti tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, nó ở trong một ngõ nhỏ.

Đèn rực rỡ mới lên, xe ngựa đủ loại kiểu dáng đỗ ở ngoài ngõ nhỏ, trong sân truyền đến tiếng kèn sáo, truyền đến giọng hát réo rắt động lòng người.

Hắn biết, cuộc sống về đêm đẹp đẽ bắt đầu rồi.

Đi ở trên đường thông suốt bốn phương của ngõ nhỏ, trong đầu Hứa Thất An hiện ra tinh túy văn hóa từ chỗ Vương bộ đầu học được.

Lầu xanh bình thường là một tòa kiến trúc hai tầng hoặc ba tầng, kèm theo một hai biệt viện đã xem như tương đối có quy cách rồi.

Giáo Phường Ti không có loại lầu cao này, bởi vì không cần, nhà vườn trong khu vực cả ngõ nhỏ này đều là Giáo Phường Ti.

Xí nghiệp nhà nước, là giàu có sa hoa như vậy.

Giáo Phường Ti là có bậc cửa, bình dân không thể ở đây tiêu phí, cũng không phải quy định gì, mà là Giáo Phường Ti tiêu phí thấp nhất là năm lượng bạc.

Cái này không phải nói ngủ cô nương, mà là phí đặt bàn.

Năm lượng bạc tương đương với mấy tháng thu nhập của dân chúng bình thường, còn phải là gia đình khấm khá.

Bởi vậy, khách nhân của Giáo Phường Ti chủ yếu có ba loại:

Một, nhà giàu.

Loại khách nhân này chịu tiêu tiền nhất, bởi vì bọn họ ngày thường địa vị xã hội thấp, đối với ngủ với nữ quyến của quan lại phạm pháp có sự chấp nhất cuồng nhiệt.

Hai, quan viên.

Giáo Phường Ti đối với bọn họ mà nói, chính là nơi uống trà tụ hội sau tan tầm, chỉ cần có xã giao, thì thích đi Giáo Phường Ti.

Đáng giá nhắc tới là, quan viên Lễ bộ có thể chơi đĩ miễn phí. Bởi vì Giáo Phường Ti thuộc Lễ bộ quản.

Ba, người đọc sách.

Loại người này so với nhà giàu thì nhã nhặn hơn, thích ngâm thơ làm câu đối, lại không khó hầu hạ như người làm quan, cho nên được cô nương Giáo Phường Ti thích nhất.

Cô nương của Giáo Phường Ti cũng chia ba loại:

Một, nữ quyến quan lại phạm tội.

Loại nữ tử này là thê thảm nhất, bị ép lưu lạc phong trần, bị người ta làm nhục.

Hai: Nữ tử bắt tù binh trong chiến tranh.

Xa không nói, mượn chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, các nước phương tây cùng Đại Phụng là nước chiến thắng, từ phương Bắc cùng Nam Cương bắt đi vô số nữ nhân, đưa vào trong Giáo Phường Ti các châu các phủ.

Ba: kỹ tử Giáo Phường Ti chiêu mộ.

Loại nữ nhân này là tự nguyện trở thành thương nhân ‘hải sản’ quang vinh, góp một viên gạch cho làm ăn bào ngư của Đại Phụng, tinh thần đáng quý.

“Thật sự là sống đến già, học đến già, Vương bộ đầu chính là thầy ta...” Hứa Thất An cảm khái một tiếng, rốt cuộc tìm được mục tiêu lần này đến thăm Giáo Phường Ti.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện