Lúc này, lão Trương gác cổng chạy vào, người còn chưa vào sảnh trước, thanh âm đã truyền đến: “Lão gia, đại lang bảo người ta gửi lời nhắn đến.”

Hứa Tân Niên lên đón trước hết, người một nhà từ trên ghế đứng dậy.

Hứa Linh Nguyệt làn váy bay lên lao tới bên cửa, thấp thỏm không yên nhìn chằm chằm lão Trương gác cổng.

Lão Trương gác cổng đứng ở trên bậc thang sảnh trước, nói: “Đại lang nói, hắn đã thành Đả Canh Nhân, đêm nay không về nhà, đừng lo lắng.”

Thành Đả Canh Nhân rồi... Hứa Bình Chí cùng Hứa Tân Niên ngẩn ra nhìn nhau.

...

Ở dưới hai vị đồng nghiệp nam nheo mắt cùng mặt đơ cùng đi, Hứa Thất An ở phòng làm việc của nha môn lĩnh được một bộ quần áo không tính là vừa người, một tấm yêu bài (thẻ bài đeo bên hông); một tấm chiêng đồng; một cây trường đao tiêu chuẩn.

“Quần áo sai nha vừa người đại khái phải đợi hai ngày... Tấm chiêng đồng này là pháp khí tiêu chuẩn thuộc về riêng Đả Canh Nhân.” Khóe miệng Tống Đình Phong ngậm đường đậu, nói:

“Nó có hai tác dụng: một, buộc ở ngực có thể làm khiên, bảo vệ chỗ yếu hại, có thể ngăn cản một đòn toàn lực của cao thủ Luyện Thần cảnh. Hai, đánh mặt chiêng, chấn động sóng âm, có thể dao động tinh thần kẻ địch, sinh ra mê muội, đau đầu các loại hiệu quả tiêu cực.”

Nghe qua thật bình thường, miếng hộ tâm Tống Khanh tặng ta là có thể ngăn cản ba lần công kích của Luyện Thần cảnh, một lần của Đồng Bì Thiết Cốt... Ồ, đây không phải chiêng đồng phiên bản tăng cường sao... Hứa Thất An giật mình: “Hàng Ti Thiên Giám?”

“Đương nhiên, pháp khí chỉ có tứ phẩm trận sư của Ti Thiên Giám có thể luyện chế.” Tống Khanh nói:

“Ngươi ngày mai đúng giờ đến điểm danh, đầu nhi nói ngươi về sau đi theo chúng ta. Tiểu đội Đả Canh Nhân ít nhất hai người, nhiều nhất bốn người, canh gác khu vực khác nhau của kinh thành. Bình thường là ba ngày thay phiên một lần, ta cùng Quảng Hiếu vừa chấm dứt tuần đêm, ba ngày sắp tới đều trực ban ngày.”

“Vậy trực khu vực nào?” Hứa Thất An có chút không tình nguyện, trực ca đêm loại chuyện này, so với 996 phúc báo càng thêm không có tính người.

“Khu vực tạm đặt ra, mỗi lần thay phiên, đều sẽ phân phối khu vực ngẫu nhiên. Đây là vì tránh có một số Đả Canh Nhân tâm thuật bất chính nghiên cứu địa hình, trông coi lại tự trộm cắp.” Tống Khanh cười nói:

“Trộm đạo, hoặc là hái hoa. Đương nhiên, loại ví dụ này rất ít, nhưng phải đề phòng.”

Hứa Thất An gật gật đầu: “Bất cứ ban ngành nào cũng có kẻ xấu.”

Lúc này, một vị lại viên vội vàng tới, nói: “Tống đại nhân, Chu đại nhân, Lý ngân la gọi đến.”

Xuân ca tìm chúng ta... Hứa Thất An theo hai vị đồng nghiệp, cùng nhau hướng văn phòng của Lý Ngọc Xuân đi đến.

Mỗi một vị ngân la đều có một phòng làm việc độc lập, gọi là “đường”, niên đại này ngồi phòng làm việc gọi là “tọa đường”.

Ngân La bình thường là không ra ngoài tuần tra, đây là công việc của đồng la.

Phòng làm việc của Lý Ngọc Xuân gọi là Xuân Phong đường.

Phòng sạch sẽ không có mùi lạ... Công văn sắp xếp chỉnh tề... Hai cái chén đồ án thanh hoa hướng đều giống nhau... Chậu hoa sắp xếp cũng không khác gì... Xuân ca thật sự là lão nam nhân tỉ mỉ.

Hứa Thất An nhìn lướt qua Xuân Phong đường.

Trong sảnh rộng rãi, Lý Ngọc Xuân ngồi ở trước bàn, mang một phần hồ sơ đẩy tới bên cạnh bàn.

“Đại Hoàng sơn huyện Thái Khang xuất hiện tung tích yêu vật, đã ăn không ít người, các ngươi đi một chuyến, điều tra rõ tình huống, nếu yêu vật cảnh giới không cao, giế.t chết ngay tại chỗ. Người của phủ nha lục phiến môn sẽ hợp tác phá án, người đã chờ ở ngoài nha môn.”

“Ừm, Hứa Thất An ngươi cũng đi, tích lũy chút kinh nghiệm, kiểm tra “chiến lực” của ngươi không phải chưa làm sao, cái này coi như thực chiến.”

Yêu vật ăn thịt người... Vừa nhậm chức đã đụng tới chuyện này?! Ta rốt cuộc là số đỏ hay là số đen.

Kinh thành có hai phụ quách huyện (1 thuật ngữ cổ đại, chỉ huyện thành Trung Quốc cổ đại mà không có người quản lý trực tiếp nó, mà do chính quyền đơn vị hành chính ngay trên nó quản), Thái Khang cùng Trường Nhạc.

Tống Đình Phong mở hồ sơ đọc, Hứa Thất An cùng Chu Quảng Hiếu đứng ở hai bên trái phải, cùng nhau nhìn chằm chằm hồ sơ.

Nội dung hồ sơ như sau:

Phía bắc huyện Thái Khang có một tòa Đại Hoàng sơn, đỉnh núi cao nhất cao hơn một ngàn mét, dãy núi ngang dọc mười mấy dặm, bên trong chứa đá vôi phong phú.

Nuôi sống mấy trăm hơn một ngàn hôi hộ xung quanh.

Hôi hộ, tức thợ thu thập chế biến vôi.

Bắt đầu từ trong năm, con sông khu Đại Hoàng sơn xuất hiện một yêu vật, thường xuyên lên bờ nuốt ăn người sống, đã có không ít hôi hộ mất mạng trong miệng yêu vật.

“Thiếu tình huống chi tiết...” Hứa Thất An trinh sát hình sự lâu năm, đọc xong hồ sơ, làm ra phán đoán.

Đây là vụ án vừa báo lên, cho nên cần chúng ta đi điều tra, hoàn thiện hồ sơ.

Ánh mắt Lý Ngọc Xuân đảo qua một lần ở trên thân ba người, sắc mặt nghiêm túc mở miệng: “Hứa Ninh Yến, bội đao hướng lên trên chặt thêm hai tấc, vị trí buộc chiêng đồng không đủ thẳng, nghiêng sang trái một tấc.”

... Bệnh thần kinh à, ngươi hội chứng ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối à. Hứa Thất An nói: “Vâng!”

Đi ra khỏi Xuân Phong đường, vừa vượt qua bậc cửa, Hứa Thất An bỗng nhiên cảm giác dưới chân giẫm phải một vật cứng, hắn tự nhiên mà vậy cúi đầu nhặt lên, lại bỗng nhiên cứng đờ.

Bạc... nặng hơn rồi.

“Đi.” Tống Đình Phong quay đầu thúc giục.

“Ồ, được.” Hứa Thất An mang bạc vụn nhét vào trong lòng, cất bước đuổi theo.

...

Trong phòng, Lý Ngọc Xuân mang túi tiền đặt ở trong hộp lấy ra, đeo ở trên lưng, đang muốn ra ngoài, chợt nhíu nhíu mày.

Mở ra túi tiền đổ ra một đống bạc vụn, cẩn thận đếm một lần, lập tức cau mày: “Ta đánh mất ba chỉ bạc...”

Thân là người “có thù với tiền” bị đồng nghiệp trêu chọc, ba chỉ bạc đủ hắn đau thịt đến trời tối.

Ba người ở ngoài nha môn Đả Canh Nhân gặp được bộ khoái phủ Kinh Triệu. Cũng là ba người, cầm đầu thế mà lại là nữ, hai người còn lại hơi trẻ tuổi.

Phủ Kinh Triệu tục xưng phủ nha.

Ba vị bộ khoái quần áo sai gia không khác nhiều quần áo khoái thủ của Hứa Thất An, màu đen là nền, cổ áo cùng cổ tay áo khảm đường viền màu đỏ.

Ngực thêu không phải chữ “Bộ”, mà là một con Bệ Ngạn thần thú uy phong lẫm liệt.

Một Luyện Khí cảnh, hai Luyện Tinh cảnh... Hứa Thất An không thể hiện gì quan sát ba người.

Nữ tử cầm đầu ôm quyền, nói: “Ba vị đại nhân, ty chức Lữ Thanh. Ta đã sai người mang ngựa dắt đến cửa thành, chúng ta lên xe ngựa nói chuyện.”

Cưỡi ngựa là chạy đi, ngồi xe ngựa là vì cho mọi người một không gian bàn bạc công việc, lại không chậm trễ thời gian.

Đả Canh Nhân địa vị cao, bộ thủ nha môn khác nhìn thấy Đả Canh Nhân, trời sinh thấp hơn một cái đầu. Nhưng vị nữ tử Luyện Khí cảnh này tuy gọi đại nhân, thái độ lại không kiêu không nịnh.

Một chiếc xe ngựa rộng rãi đỗ ở bên đường, ngồi vào sáu người cũng không ngại chật chội.

Ba người Đả Canh Nhân ngồi ở cùng một bên, ba người của phủ nha ngồi ở một bên khác, phân biệt rõ ràng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện