Hứa Tân Niên trầm giọng nói: “Trưởng công chúa tâm tư rất thâm trầm, nàng chẳng những theo học ở thư viện Vân Lộc nhiều năm, càng là quan hệ nửa thầy trò với Ngụy Uyên. Nàng tài đánh cờ siêu tuyệt, tiến cử huynh làm Đả Canh Nhân, tuyệt đối không phải nhất thời nổi hứng tùy tay đánh cờ.

“Đại ca tương lai nếu bị nàng triệu kiến, không cần kinh ngạc, nhớ lấy nhất định phải cẩn thận, cẩn thận đối đãi.”

Hứa Thất An “Ừm” một tiếng.

Có thể được Hứa Từ Cựu tâm cao khí ngạo coi trọng, kiêng kị như thế, nói lên vị trưởng công chúa này không phải nhân vật đơn giản.

Hứa Tân Niên nói xong, bỗng nhiên hất hàm lên, nói: “Đệ đã bước vào Tu Thân cảnh.”

Ta cũng thành cao thủ nho gia bát phẩm rồi!

Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng, “Nho sinh Tu Thân cảnh có thần dị gì?”

Khóe miệng Hứa Tân Niên cong lên: “Nơi nghĩa tồn tại, mặc kệ ngàn vạn người, ta vẫn lao tới.”

Trong nháy mắt này, trong lòng Hứa Thất An dâng lên hào hùng vạn trượng, phát ra dũng khí một mình đối mặt thiên quân vạn mã.

Loại dũng khí khó hiểu này duy trì một khắc đồng hồ, mới chậm rãi tiêu tán.

“Tu thân là quá trình rèn luyện văn đảm, nho sinh cảnh giới này, mỗi tiếng nói cử động đều làm người ta tin phục. Ví dụ như đại ca vừa rồi cảm thấy lời nói của ta có đạo lý, vì thế không tự giác sẽ nghe theo. Tương lai ta vào triều làm quan, xử án không kém ngươi.”

Không, ta là dựa vào bản lãnh thật, ngươi là dựa vào chơi xấu! Hứa Thất An thầm nhủ.

Cái này tương đương với một cái BUFF dũng khí, hình thái ban đầu của ngôn xuất pháp tùy... Mắt Hứa Thất An sáng lên, cùng Nhị thúc liếc nhau, người trước nói: “Từ Cựu, đại ca đối đãi đệ không tệ...”

“Cút!” Hứa Tân Niên không đợi hắn nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Võ phu thô bỉ.

...

Hứa Thất An về tiểu viện của mình, ngủ bù.

Bỗng nhiên, hắn ù ù cạc cạc bừng tỉnh, ngọn nguồn kinh động hắn, là gương ngọc thạch nhỏ giấu ở dưới gối đầu.

Mặt gương bằng ngọc xuất hiện một hàng chữ nhỏ:

【Cửu: ngươi ở nơi nào? 】

【Cửu: ngươi ở nơi nào? 】

Hứa Thất An nhìn chằm chằm mặt gương, sửng sốt hồi lâu, gương nói chuyện rồi? Nó là bảo bối có ý thức của mình? “Cửu” là có ý tứ gì, gương này gọi là cửu?

Không, nếu là linh tính của bản thân gương, vậy sẽ không hỏi ra “ngươi ở nơi nào” câu này. Bởi vì ta cùng ngươi ngủ ở trên một cái giường, mỗi ngày chung chăn gối.

Hứa Thất An nhìn chằm chằm gương, lâm vào trầm ngâm.

Hắn đang tự hỏi bốn vấn đề:

Một, gương là bảo bối gì, trừ thu nạp vật phẩm, còn có thể tiếp thu tin tức?

Hai, đây là tin tức sao? Nếu đúng, như vậy là ai gửi đến.

Ba, lão đạo sĩ là ai, hắn vì sao phải mang gương tặng cho ta.

Bốn, ta có nên đáp lại hay không?

Xuất phát từ cẩn thận, Hứa Thất An giữ tư tưởng “chỉ cần ta làm bộ không có việc này, vậy nó sẽ không tồn tại”, yên lặng thu cái gương lại, không tính đáp lại.

Hơn nữa, hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Tới trong sân, chôn đầu ngâm ở trong vò nước, dùng khăn lau khô, Hứa Thất An rời khỏi tiểu viện.

Hắn đã gia nhập Đả Canh Nhân, nhưng thời gian chính thức đi làm là ngày kia, nha môn Đả Canh Nhân cần chuẩn bị đồng phục, chiêng đồng cho hắn.

Thời gian còn sớm, hai khắc sau của giờ Ngọ.

Hứa Thất An đi trước một chuyến nha môn huyện Trường Nhạc, hướng đồng nghiệp cùng Chu huyện lệnh thông báo chuyện mình trở thành Đả Canh Nhân.

Chu huyện lệnh bên này đã nhận được tin tức, bởi vì Đả Canh Nhân sớm từ Trường Nhạc huyện nha lấy đi hộ tịch của Hứa Thất An.

Hứa Thất An hẹn đồng nghiệp, Chu huyện lệnh buổi tối cùng nhau ăn cơm, đã là tiệc từ biệt, cũng là tiệc chúc mừng hắn thăng quan phát tài.

Địa điểm đương nhiên là chọn ở Hiểu Nguyệt quán cách huyện nha không xa, quan trường quan hệ, lầu xanh là lựa chọn hàng đầu.

Trước đó, Hứa Thất An tính đi câu lan, vừa nghe hát vừa giải quyết vấn đề cơm trưa.

...

Tiệc từ biệt từ giờ Thân bắt đầu, kéo dài mãi đến giờ Dậu ba khắc.

Trong bữa, Chu huyện lệnh than thở: “Ninh Yến à, ngươi là người đi ra từ nha môn huyện Trường Nhạc ta, có thể trở thành Đả Canh Nhân, là phúc của huyện Trường Nhạc chúng ta. Bản quan trước kia rất xem trọng ngươi...”

Hắn dừng lại, giơ lên chén uống một hơi cạn sạch.

Nếu ta có thể tiếp tục leo lên trên... Chu huyện lệnh đại khái là mối quan hệ đầu tiên tương đối có thể tin cậy trên quan trường của ta... Hứa Thất An hiểu ý, cũng uống cạn rượu trong chén theo.

Kết thúc tiệc tối, các khoái thủ của nha môn cũng chưa đi, tú bà gọi đến một đám cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, đưa tới nhã gian cho các quan lão gia chọn lựa.

Nhan sắc không tệ, đặt ở kiếp trước của ta, chính là hàng trong câu lạc bộ xếp thành một hàng... Hứa Thất An lắc đầu, sau khi nếm được ngon ngọt của Phù Hương loại người đẹp đó, nữ tử tầm thường hắn có chút chướng mắt.

Hứa Thất An sau khi mang Chu huyện lệnh cùng các đồng nghiệp khoái thủ an bài thỏa đáng, rời khỏi Hiểu Nguyệt quán, đi về phía nhà.

Tới cửa sân, phát hiện khóa bị mở ra, trong phòng lộ ra ánh nến.

Nhị thúc tới tìm ta?

Hứa Thất An đẩy ra cửa sân, vào phòng.

Trong chúc quang màu vàng, thiếu nữ mặc váy dài ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống trán, trán gật gật.

Hứa Thất An lập tức nhìn quét ngăn tủ bên giường, thấy không có dấu vết mở ra, trong lòng khẽ thở phào.

“Ừm, có lẽ ta có thể suy xét dùng tiếng Anh viết nhật kí.”

Hắn đi qua, nhẹ nhàng lay tỉnh Hứa Linh Nguyệt.

“Đại ca đi đâu vậy...” Hứa Linh Nguyệt mở mắt ra, mắt đẹp mê hoặc một phen, tiếp đó nổi lên vui sướng.

Khuôn mặt trái xoan hơi gầy của nàng ở trong ánh nến chiếu rọi như một khối ngọc ấm mềm mại, không có tỳ vết nào. Trong mắt thì lóe quang.

“Muội muội rất xinh xắn.” Hứa Thất An cảm khái.

Hứa Linh Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt hiện lên đỏ ửng kinh tâm động phách.

Nàng nhỏ giọng nói: “Đại ca sao không về nhà ăn cơm, cha nói đại ca khẳng định là đi lầu xanh rồi.”

Nhị thúc thực con mẹ nó... Hiểu ta!

Hứa Thất An nói: “Không có không có, chỉ là xã giao bình thường, ta đi nha môn Đả Canh Nhân, cho nên mời các đồng nghiệp ăn cơm.”

Nhưng Nhị thúc sẽ cho rằng như vậy cũng bình thường, võ giả bình thường, thật không dễ gì bước vào Luyện Khí cảnh, nghẹn mười mấy hai mươi năm, khẳng định phải thiên tinh tan hết mới bằng lòng bỏ qua.

“Đại ca uống rượu... Đã ăn rồi, vậy muội trở về, ở phòng bếp còn đồ ăn nóng đó.” Hứa Linh Nguyệt tin đại ca giải thích, có chút vui vẻ nở nụ cười.

Hứa Thất An có chút cảm động, trong nhà này, trừ Nhị thúc, chỉ muội muội đối này với hắn tốt nhất.

“Ừm... Trời tối rồi, ra ngoài đi đêm không an toàn, đại ca đưa muội đi.”

Hứa Linh Nguyệt chưa từ chối, từ tiểu viện ra ngoài đến cửa chính Hứa phủ, đại khái hai ba trăm mét, nữ tử yếu ớt đi một mình, quả thật không an toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện