Sài Canh Sâm biết rõ thân phận của Giang Long thì lại càng cố ý làm khó.
Mục đích vẫn là chèn ép uy tín của Sài Thế Vinh, khiến Sài Thế Vinh tứ cố vô thân.
Giang Long vị tâm đầu ý hợp với Sài Thế Vinh nên mới hợp tác với xưởng in, cũng xem như là để giúp đỡ Sài Thế Vinh.
Sài Thế Vinh nghe vậy giận dữ, lập tức phản ứng gay gắt, nhưng bị Giang Long dùng tay ngăn lại.
Đối với một tên tiểu nhân nhãi nhép, có cần phải tức giận vì nó như thế không chứ? Thế chẳng phải đã đề cao nó quá sao.
Giang Long chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn Sài Canh Sâm rồi lạnh nhạt nói:
- Sài huynh, đã có người không tín nhiệm tiểu đệ thì thôi tiểu đệ quay về phủ vậy, cuốn truyện Tây Du Ký và Con Sói Xám chúng ta tạm thời hợp tác đến đây thôi, đợi khi nào huynh bán đi kiếm được tiền rồi thì Sài huynh nhớ đừng thiếu tiền của tiểu đệ đấy nhé.
- Còn mấy cuốn sách về sau... tiểu đệ tìm người khác hợp tác được rồi.
- Cái này sao có thể như thế được?
Sài Thế Vinh nóng nảy cuống cuồng, nhưng nhìn về phía Giang Long lúc đó, nháy nháy mắt ra hiệu, trong đáy sâu con mắt Giang Long ngầm một nụ cười hàm ý:
- Có việc gì chúng ta sẽ cùng thương lượng mà!
- Chúng ta tình như huynh đệ, cần thương lượng cũng được.
- Điều kiện gì, Giang Long đệ cứ việc nói.
Giang Long chỉ thẳng tay vào mặt Sài Canh Sâm, ngạo mạn quát:
- Đuổi gã cút đi!
Từ lúc nghe Giang Long nói rằng sẽ ngừng hợp tác, Sài Canh Sâm đã biết thế là hỏng bét việc rồi.
Y là trợ thủ đắc lực của Sài Thế Hào, trước kia từng giúp Sài Thế Vinh xử lý rất nhiều việc, chính vì rất có năng lực, vô cùng thông minh nên mới được Thế Hào cử đến đây để quấy nhiễu làm khó Sài Thế Vinh, thừa cơ cướp lấy quyền quản lý xưởng in.
Chỉ cần người nào thấy Tây Du Ký và câu chuyện Con Sói Xám thì đều biết xưởng in ắt sẽ phát triển.
Đây chắc chắn sẽ trở thành một trong mấy sản nghiệp kiếm được nhiều bạc nhất cho phủ Quốc công.
Nắm được quyền quản lý xưởng in, trong tay lại kiểm soát toàn bộ mấy sản nghiệp kiếm được nhiều bạc nhất của phủ Quốc công, chẳng khác nào nắm được mạch máu kinh tế của dòng họ Sài rồi, sau này ai còn dám khiêu khích thừa kế tước vị Thành Quốc Công chứ?
Đây cũng chính là nguyên nhân Thành Quốc Công đương nhiệm hề có việc gì tốt đều ưu tiên nghĩ tới trưởng tử trước.
Sài Canh Sâm đủ thông minh để hiểu được tầm quan trọng của Giang Long ở xưởng in này thế nào.
Giang Long bây giờ chính là thần tài của dòng họ Sài!
Không thể không nói, Giang Long thừa hiểu được ưu thế của mình ở đây như thế nào rồi, hơn nữa là một người làm việc gọn gàng không một chút lôi thôi, tất nhiên nếu ngươi đã khiêu khích ta thì ta sẽ thẳng tay khiến ngươi phải cút xéo!
Sài Thế Vinh vẻ mặt sầm lại, nhưng trong đáy lòng đang rất khoái chí.
Vẫn là Giang Long hiền đệ có nhiều thủ đoạn a.
Hai ngày trước còn bị Sài Canh Sâm làm khó quấy đảo, khiến y phải đau đầu.
Vậy mà bây giờ Giang Long chỉ cần nói một câu đã khiến Sài Canh Sâm phải cút khỏi xưởng in rồi.
- Canh Sâm, ngươi về đi.
Sài Thế Vinh tất nhiên không bỏ qua cơ hội mà nói luôn.
Sài Canh Sâm là trợ thủ đắc lực của Sài Thế Hào điều này là không sai, nhưng không có nghĩa là Thế Hào phải vì gã mà trở mặt với Giang Long được.
Bằng không Giang Long ngừng hợp tác thật mà đi tìm xưởng in khác liên thủ thì tổn thất quả thật rất lớn.
Tuy rằng bàn tay đang nắm lấy chặt quả đấm, sắc mặt rất khó coi, nhưng Sài Canh Sâm không nói thêm lời nào nữa, quay người bước đi.
Coi thường tên tiểu tử Cảnh gia quá rồi!
Sài Canh Sâm ít nhiều hối hận vì sự lỗ mãng lúc trước của mình.
Vốn định cho Cảnh Giang Long một đòn phủ đầu, nhưng lại không ngờ bị Sài Thế Vinh và Cảnh Giang Long liên kết nhanh chóng đuổi ra khỏi xưởng in như vậy.
Sài Chi Tế vốn định mở miệng nói điều gì đó, nhưng bị Sài Canh Sâm dùng ánh mắt chặn lại.
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên giao chiến, nhưng Sài Canh Sâm đã đủ khẳng định rằng Giang Long không phải dễ đối phó.
Hơn nữa Giang Long rõ ràng là đến để làm chỗ dựa cho Sài Thế Vinh, làm sao có thể nhả hắn ra mà giữ mình lại chứ?
Không để Sài Chi Tế mở miệng ra, tránh bị Giang Long quơ được nhược điểm gì liền nhân cơ hội đuổi tất cả ra khỏi xưởng in.
Nhìn bóng dáng Sài Canh Sâm dần đi khuất, Sài Thế Vinh trong lòng vô cùng sung sướng.
Trong mắt có hai cái đinh, nay đã nhổ được một cái đi rồi.
Nhưng trên miệng y vừa mới nở một nụ cười thì Sài Chi Tế bước đến trước mặt.
- Thế Vinh, đêm qua ngươi không có ở đây, trong xưởng in xảy ra không ít chuyện, ta xin được hồi báo, xin người đưa ra chủ ý ạ!
Sài Thế Vinh lại được một trận đau đầu.
Nhưng không thể không nghe, y đưa mắt nhìn sang Giang Long, thấy Giang Long không có phản ứng gì, đành để cho Sài Chi Tế tiếp tục.
Sài Chi Tế tỏ vẻ vô cùng cung kính đối với Sài Thế Vinh, nhìn có vẻ một trợ thủ nhiệt tình của một quản sự, nhưng những gì y báo cáo thì thật khiến người ta không còn lời nào để nói.
Lớn là việc đường lối kinh doanh của xưởng in, nhỏ là chuyện người quét dọn không cẩn thận giẫm lên một trang giấy, đều được tỉ mỉ kể lại cho Sài Thế Vinh biết, để Sài Thế Vinh đưa ra chủ ý, giải quyết, làm thế nào, xử lý ra sao.
Sài Thế Vinh đang phải nghe một trận nhức đầu, chỉ thấy Giang Long bước đến gần.
Đem tay ra cầm lấy cuốn sổ ghi chép những chuyện lớn nhỏ kia của Sài Chi Tế.
Sài Chi Tế đang đọc, bất thình lình bị cướp mất cuốn sổ ghi chép, trong lòng có chút mất hứng.
Nhưng đã biết trước rằng thủ đoạn của Giang Long vô cùng ác liệt nên y cũng không dám nói gì.
Tuy nhiên dù cho y cố nhịn thì Giang Long cũng không bỏ qua cho y, liếc nhìn nội dung của cuốn sổ, miệng cười hì hì nói:
- Ngươi quả là chăm chỉ, trách nhiệm, rất biết phục vụ người ta nhỉ, mang hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong xưởng in ghi chép lại tỉ mỉ thế này.
- Việc Thế Hào giao phó, ta đương nhiên không dám coi thường.
Sài Chi Tế có chút đắc ý nói.
Nhưng đột nhiên y trợn mắt nhìn Giang Long.
Bởi vì chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, Giang Long đã cầm cuốn sổ của y mà xé thành mấy mảnh rồi.
- Ngươi, ngươi làm cái gì thế?
Sài Chi Tế hết sức tức giận, lồng ngực phập phồng, hai tay run run chỉ vào Giang Long quát.
- Ta làm cái gì ư?
Giang Long cười lạnh một tiếng:
- Ta còn muốn hỏi ngươi rằng ngươi đến xưởng in này để làm cái gì kia?
- Đương nhiên là để phụ giúp Thế Vinh kinh doanh xưởng in tốt hơn rồi.
- Vậy ngươi có phụ giúp Thế Vinh huynh thật sao?
- Tại sao không có? Tất cả hàng trăm chuyện lớn nhỏ kia đều được ghi lại trong cuốn sổ đó cần được giải quyết, mà ta thì cũng chỉ là phụ giúp thôi, cho nên tất cả đều cần Thế Vinh đưa ra chủ ý.
Sài Chi Tế nói lý lẽ hợp tình hợp lý.
- Nghe ý ngươi nói thì trợ thủ là chỉ cần ghi lại tất cả những gì trong xưởng in xảy ra rồi báo cáo cho Thế Vinh huynh biết đến là được chứ gì?
Sài Chi Tế luống cuống:
- Việc này, việc này đương nhiên cũng không phải.
- Vậy ngươi lấy cả việc nhỏ như việc tiểu nhị giẫm lên một trang giấy trong nhà in để đến làm phiền Thế Vinh huynh ư?
- Ta, ta không phải vừa mới đến xưởng in sao, đối với nơi này còn nhiều điều chưa quen thuộc...
Sài Chi Tế cố hết sức để biện minh, nhưng Giang Long vung mạnh tay lên nói:
- Nhà ngươi năng lực không có, điều đó cho thấy ngươi không thể đảm nhiệm được vai trò trợ lý ở xưởng in này nữa rồi, ngươi cũng về đi thôi, bảo Sài Thế Hào phái hai người khác đến thay thế phụ giúp Thế Vinh huynh quản lý xưởng in đi.
- Ngươi có tư cách gì mà đuổi ta về chứ!
Sài Chi Tế hết sức giận dữ.
Nhưng đúng lúc đó, Sài Thế Vinh cũng lên tiếng:
- Vậy ta đây thì có đủ tư cách đó không?
Sài Chi Tế sắc mặt hết sức khó coi.
Y là phó quản sự, mà Sài Thế Vinh lại là phụng lệnh Thành Quốc Công phái tới quản lý xưởng in.
Thấy Sài Chi Tế đứng đó không động tĩnh gì, Sài Thế Vinh lại quát lớn:
- Chính vì năng lực của ngươi kém nên mới khiến ta mệt mỏi như thế đấy, lại còn chưa đi hả?
- Có muốn ta cử người đi tìm Thế Hào ca đến đây không hả?
- Hừ!
Sài Chi Tế vung tay áo, quay người bước đi ra hướng cửa lớn xưởng in.
Bây giờ đã có Giang Long giúp đỡ, ngay cả Sài Thế Hào đích thân đến thì cũng không được lợi lộc gì.
Đến lúc đó còn mất hết thể diện nữa.
Nhìn bóng Sài Chi Tế bước ra cửa chính, Thế Vinh cuối cùng cũng không giả bộ nữa, vui sướng nhảy dựng lên cười ha ha:
- Giang Long hiền đệ, chỉ có đệ là được lắm!
Giang Long khẽ cười:
- Chủ yếu là huynh không có đủ tự tin, bằng không làm sao đến lượt chúng dám kiêu ngạo thế chứ?
Sài Thế Vinh ngại ngùng gãi đầu.
Sau đó than thở:
- Ta cũng muốn tự tin lắm chứ, nhưng Thế Hào tương lai sẽ kế vị chức Quốc công, ta đây cũng không dám đắc tội với y quá.
- Sai.
Nhưng Giang Long cũng lắc đầu:
- Dám hay không dám đắc tội với một người, có khả năng đắc tội với một người hay không thì không phải xem huynh có gan lớn hay không mà phải xem thực lực của huynh thế nào đã!
Có năng lực rồi, ví dụ như huynh lọt vào mắt Hoàng thượng rồi, mặc dù là Thành Quốc Công cũng có thể khiến huynh trở nên như thế nào đây?
Sài Thế Vinh bỗng giật mình.
- Người thiện bị người lấn, ngựa hiền bị người cưỡi.
Giang Long nói tiếp.
Thật lâu sau, mắt Sài Thế Vinh mới sáng lên một tia sáng:
- Vậy đệ bảo ta phải làm gì bây giờ?
- Đệ hỏi huynh, trong dòng tộc Sài thị có kẻ nào dám đối đầu với Thành Quốc Công ông nội của huynh không?
Sài Thế Vinh lập tức gật đầu nói:
- Đương nhiên là có rồi.
- Vậy bọn họ chẳng phải là tấm gương sáng để huynh học tập sao?
Giang Long chỉ rõ:
- Huynh thử suy nghĩ kỹ lại xem, bọn họ dựa vào cái gì dám đối phó với Thành Quốc Công như thế chứ?
- Trước kia có vài tên năng lực không có dám đắc tội với Thành Quốc Công, có phải bây giờ bị chèn ép rồi không?
- Vậy những người đó tại sao có thể bình an vô sự hả?
- Như vậy đợi khi huynh có được chỗ dựa mà họ có được thì lúc đó còn sợ gì Sài Thế Hào nữa?
Nói tới đây, Giang Long tiến lên vỗ vai Sài Thế Vinh mà nói:
- Đệ có thể giúp huynh rất nhiều, nhưng nếu tự bản thân huynh không tự mình kiên cường lên thì đệ cùng không thể vực huynh dậy được đâu.
Sài Thế Vinh hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt quả đấm:
- Ta hiểu rồi!
Sợ hài, kiêng kỵ, lúc nào cũng phải né tránh Sài Thế Hào, chỉ khiến y cả đời không thể ngẩng mặt trước Sài Thế Hào mà thôi.
Sau đó Giang Long cùng Sài Thế Vinh vào trong nhà xưởng.
Nhìn vào các đống sách vở xếp chồng lên nhau, Giang Long vô cùng mãn nguyện.
Hiệu suất của xưởng in vẫn rất cao.
Hơn nữa nhờ làm theo những kiến nghị của Giang Long lúc trước, bây giờ trên bìa của mỗi quyển sách đều được in ấn rất tinh xảo.
Tiện tay cầm lấy một cuốn lên, lật xem vài trang, Giang Long nói:
- Trong xưởng in nhất định còn có rất nhiều tai mắt của Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế, huynh phải nghĩ cách mà đuổi được hết sạch bọn chúng đi mới được.
- Ừ.
Sài Thế Vinh trả lời:
- Chuyện này thì đơn giản.
Hắn đã quyết định sau này phải đối đầu với Sài Thế Hào rồi, nên hiển nhiên sẽ không phải do dự hay kiêng nể gì nữa.
Hiện giờ người quản lý xưởng in là y, muốn đuổi người nào thì không cần phải hỏi lý do.
- Quản sự xưởng in trước kia đâu rồi?
Giang Long đột nhiên hỏi.
Sài Thế Vinh đáp:
- Sau khi Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế đến đây, chèn ép y quá đáng, giờ thì đã không còn quản sự nữa rồi.
- Chuyện này chẳng phải quá tốt sao? Bọn chúng chèn ép gạt bỏ thì huynh thuận tay mà đón lấy.
Giang Long vừa dứt lời, mắt Sài Thế Vinh đã sáng lên:
- Đúng vậy, tư sau khi bị bọn Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế chèn ép, gạt bỏ đến giờ cuộc sống của quản sự đó nhất định rất khó khăn, giờ được ta thu nhận, rồi nâng đở, sau này không thể không trung thanh với ta rồi.
Nghĩ đến đây, Sài Thế Vinh không khỏi vỗ tay sung sướng!
……………
Bởi vì Sài Canh Sâm hiểu được tầm quan trọng của xưởng in, nên sau khi ra khỏi cửa chính, y vội vã chạy tới phủ Quốc công để báo cáo tình hình cho Sài Thế Hào biết.
Nhưng không lâu sau lại nghe thấy tiếng của Sài Chi Tế gọi đằng sau.
Quay người lại thì thấy Sài Chi Tế chạy tới, vừa chạy vừa lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
- Sao ngươi cũng đi ra đây vậy?
Sài Canh Sâm ý thức được có chuyện chẳng lành.
Sài Chi Tế chạy thêm mấy bước đến gần, vừa thở hổn hển vừa kể lại sự tình vì sao mình bị đuổi.
Sài Canh Sâm mặt tối sầm lại:
- Tên Giang Long này thật không đơn giản chút nào.
- Chúng ta phải nhanh đi gặp Thế Hào tìm cách ứng ứng phó.
Sài Chi Tế nói.
- Ừ.
Hai người cùng nhau bước nhanh về hướng phủ Quốc công.
๑๑۩۞۩๑๑
Mục đích vẫn là chèn ép uy tín của Sài Thế Vinh, khiến Sài Thế Vinh tứ cố vô thân.
Giang Long vị tâm đầu ý hợp với Sài Thế Vinh nên mới hợp tác với xưởng in, cũng xem như là để giúp đỡ Sài Thế Vinh.
Sài Thế Vinh nghe vậy giận dữ, lập tức phản ứng gay gắt, nhưng bị Giang Long dùng tay ngăn lại.
Đối với một tên tiểu nhân nhãi nhép, có cần phải tức giận vì nó như thế không chứ? Thế chẳng phải đã đề cao nó quá sao.
Giang Long chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn Sài Canh Sâm rồi lạnh nhạt nói:
- Sài huynh, đã có người không tín nhiệm tiểu đệ thì thôi tiểu đệ quay về phủ vậy, cuốn truyện Tây Du Ký và Con Sói Xám chúng ta tạm thời hợp tác đến đây thôi, đợi khi nào huynh bán đi kiếm được tiền rồi thì Sài huynh nhớ đừng thiếu tiền của tiểu đệ đấy nhé.
- Còn mấy cuốn sách về sau... tiểu đệ tìm người khác hợp tác được rồi.
- Cái này sao có thể như thế được?
Sài Thế Vinh nóng nảy cuống cuồng, nhưng nhìn về phía Giang Long lúc đó, nháy nháy mắt ra hiệu, trong đáy sâu con mắt Giang Long ngầm một nụ cười hàm ý:
- Có việc gì chúng ta sẽ cùng thương lượng mà!
- Chúng ta tình như huynh đệ, cần thương lượng cũng được.
- Điều kiện gì, Giang Long đệ cứ việc nói.
Giang Long chỉ thẳng tay vào mặt Sài Canh Sâm, ngạo mạn quát:
- Đuổi gã cút đi!
Từ lúc nghe Giang Long nói rằng sẽ ngừng hợp tác, Sài Canh Sâm đã biết thế là hỏng bét việc rồi.
Y là trợ thủ đắc lực của Sài Thế Hào, trước kia từng giúp Sài Thế Vinh xử lý rất nhiều việc, chính vì rất có năng lực, vô cùng thông minh nên mới được Thế Hào cử đến đây để quấy nhiễu làm khó Sài Thế Vinh, thừa cơ cướp lấy quyền quản lý xưởng in.
Chỉ cần người nào thấy Tây Du Ký và câu chuyện Con Sói Xám thì đều biết xưởng in ắt sẽ phát triển.
Đây chắc chắn sẽ trở thành một trong mấy sản nghiệp kiếm được nhiều bạc nhất cho phủ Quốc công.
Nắm được quyền quản lý xưởng in, trong tay lại kiểm soát toàn bộ mấy sản nghiệp kiếm được nhiều bạc nhất của phủ Quốc công, chẳng khác nào nắm được mạch máu kinh tế của dòng họ Sài rồi, sau này ai còn dám khiêu khích thừa kế tước vị Thành Quốc Công chứ?
Đây cũng chính là nguyên nhân Thành Quốc Công đương nhiệm hề có việc gì tốt đều ưu tiên nghĩ tới trưởng tử trước.
Sài Canh Sâm đủ thông minh để hiểu được tầm quan trọng của Giang Long ở xưởng in này thế nào.
Giang Long bây giờ chính là thần tài của dòng họ Sài!
Không thể không nói, Giang Long thừa hiểu được ưu thế của mình ở đây như thế nào rồi, hơn nữa là một người làm việc gọn gàng không một chút lôi thôi, tất nhiên nếu ngươi đã khiêu khích ta thì ta sẽ thẳng tay khiến ngươi phải cút xéo!
Sài Thế Vinh vẻ mặt sầm lại, nhưng trong đáy lòng đang rất khoái chí.
Vẫn là Giang Long hiền đệ có nhiều thủ đoạn a.
Hai ngày trước còn bị Sài Canh Sâm làm khó quấy đảo, khiến y phải đau đầu.
Vậy mà bây giờ Giang Long chỉ cần nói một câu đã khiến Sài Canh Sâm phải cút khỏi xưởng in rồi.
- Canh Sâm, ngươi về đi.
Sài Thế Vinh tất nhiên không bỏ qua cơ hội mà nói luôn.
Sài Canh Sâm là trợ thủ đắc lực của Sài Thế Hào điều này là không sai, nhưng không có nghĩa là Thế Hào phải vì gã mà trở mặt với Giang Long được.
Bằng không Giang Long ngừng hợp tác thật mà đi tìm xưởng in khác liên thủ thì tổn thất quả thật rất lớn.
Tuy rằng bàn tay đang nắm lấy chặt quả đấm, sắc mặt rất khó coi, nhưng Sài Canh Sâm không nói thêm lời nào nữa, quay người bước đi.
Coi thường tên tiểu tử Cảnh gia quá rồi!
Sài Canh Sâm ít nhiều hối hận vì sự lỗ mãng lúc trước của mình.
Vốn định cho Cảnh Giang Long một đòn phủ đầu, nhưng lại không ngờ bị Sài Thế Vinh và Cảnh Giang Long liên kết nhanh chóng đuổi ra khỏi xưởng in như vậy.
Sài Chi Tế vốn định mở miệng nói điều gì đó, nhưng bị Sài Canh Sâm dùng ánh mắt chặn lại.
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên giao chiến, nhưng Sài Canh Sâm đã đủ khẳng định rằng Giang Long không phải dễ đối phó.
Hơn nữa Giang Long rõ ràng là đến để làm chỗ dựa cho Sài Thế Vinh, làm sao có thể nhả hắn ra mà giữ mình lại chứ?
Không để Sài Chi Tế mở miệng ra, tránh bị Giang Long quơ được nhược điểm gì liền nhân cơ hội đuổi tất cả ra khỏi xưởng in.
Nhìn bóng dáng Sài Canh Sâm dần đi khuất, Sài Thế Vinh trong lòng vô cùng sung sướng.
Trong mắt có hai cái đinh, nay đã nhổ được một cái đi rồi.
Nhưng trên miệng y vừa mới nở một nụ cười thì Sài Chi Tế bước đến trước mặt.
- Thế Vinh, đêm qua ngươi không có ở đây, trong xưởng in xảy ra không ít chuyện, ta xin được hồi báo, xin người đưa ra chủ ý ạ!
Sài Thế Vinh lại được một trận đau đầu.
Nhưng không thể không nghe, y đưa mắt nhìn sang Giang Long, thấy Giang Long không có phản ứng gì, đành để cho Sài Chi Tế tiếp tục.
Sài Chi Tế tỏ vẻ vô cùng cung kính đối với Sài Thế Vinh, nhìn có vẻ một trợ thủ nhiệt tình của một quản sự, nhưng những gì y báo cáo thì thật khiến người ta không còn lời nào để nói.
Lớn là việc đường lối kinh doanh của xưởng in, nhỏ là chuyện người quét dọn không cẩn thận giẫm lên một trang giấy, đều được tỉ mỉ kể lại cho Sài Thế Vinh biết, để Sài Thế Vinh đưa ra chủ ý, giải quyết, làm thế nào, xử lý ra sao.
Sài Thế Vinh đang phải nghe một trận nhức đầu, chỉ thấy Giang Long bước đến gần.
Đem tay ra cầm lấy cuốn sổ ghi chép những chuyện lớn nhỏ kia của Sài Chi Tế.
Sài Chi Tế đang đọc, bất thình lình bị cướp mất cuốn sổ ghi chép, trong lòng có chút mất hứng.
Nhưng đã biết trước rằng thủ đoạn của Giang Long vô cùng ác liệt nên y cũng không dám nói gì.
Tuy nhiên dù cho y cố nhịn thì Giang Long cũng không bỏ qua cho y, liếc nhìn nội dung của cuốn sổ, miệng cười hì hì nói:
- Ngươi quả là chăm chỉ, trách nhiệm, rất biết phục vụ người ta nhỉ, mang hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong xưởng in ghi chép lại tỉ mỉ thế này.
- Việc Thế Hào giao phó, ta đương nhiên không dám coi thường.
Sài Chi Tế có chút đắc ý nói.
Nhưng đột nhiên y trợn mắt nhìn Giang Long.
Bởi vì chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, Giang Long đã cầm cuốn sổ của y mà xé thành mấy mảnh rồi.
- Ngươi, ngươi làm cái gì thế?
Sài Chi Tế hết sức tức giận, lồng ngực phập phồng, hai tay run run chỉ vào Giang Long quát.
- Ta làm cái gì ư?
Giang Long cười lạnh một tiếng:
- Ta còn muốn hỏi ngươi rằng ngươi đến xưởng in này để làm cái gì kia?
- Đương nhiên là để phụ giúp Thế Vinh kinh doanh xưởng in tốt hơn rồi.
- Vậy ngươi có phụ giúp Thế Vinh huynh thật sao?
- Tại sao không có? Tất cả hàng trăm chuyện lớn nhỏ kia đều được ghi lại trong cuốn sổ đó cần được giải quyết, mà ta thì cũng chỉ là phụ giúp thôi, cho nên tất cả đều cần Thế Vinh đưa ra chủ ý.
Sài Chi Tế nói lý lẽ hợp tình hợp lý.
- Nghe ý ngươi nói thì trợ thủ là chỉ cần ghi lại tất cả những gì trong xưởng in xảy ra rồi báo cáo cho Thế Vinh huynh biết đến là được chứ gì?
Sài Chi Tế luống cuống:
- Việc này, việc này đương nhiên cũng không phải.
- Vậy ngươi lấy cả việc nhỏ như việc tiểu nhị giẫm lên một trang giấy trong nhà in để đến làm phiền Thế Vinh huynh ư?
- Ta, ta không phải vừa mới đến xưởng in sao, đối với nơi này còn nhiều điều chưa quen thuộc...
Sài Chi Tế cố hết sức để biện minh, nhưng Giang Long vung mạnh tay lên nói:
- Nhà ngươi năng lực không có, điều đó cho thấy ngươi không thể đảm nhiệm được vai trò trợ lý ở xưởng in này nữa rồi, ngươi cũng về đi thôi, bảo Sài Thế Hào phái hai người khác đến thay thế phụ giúp Thế Vinh huynh quản lý xưởng in đi.
- Ngươi có tư cách gì mà đuổi ta về chứ!
Sài Chi Tế hết sức giận dữ.
Nhưng đúng lúc đó, Sài Thế Vinh cũng lên tiếng:
- Vậy ta đây thì có đủ tư cách đó không?
Sài Chi Tế sắc mặt hết sức khó coi.
Y là phó quản sự, mà Sài Thế Vinh lại là phụng lệnh Thành Quốc Công phái tới quản lý xưởng in.
Thấy Sài Chi Tế đứng đó không động tĩnh gì, Sài Thế Vinh lại quát lớn:
- Chính vì năng lực của ngươi kém nên mới khiến ta mệt mỏi như thế đấy, lại còn chưa đi hả?
- Có muốn ta cử người đi tìm Thế Hào ca đến đây không hả?
- Hừ!
Sài Chi Tế vung tay áo, quay người bước đi ra hướng cửa lớn xưởng in.
Bây giờ đã có Giang Long giúp đỡ, ngay cả Sài Thế Hào đích thân đến thì cũng không được lợi lộc gì.
Đến lúc đó còn mất hết thể diện nữa.
Nhìn bóng Sài Chi Tế bước ra cửa chính, Thế Vinh cuối cùng cũng không giả bộ nữa, vui sướng nhảy dựng lên cười ha ha:
- Giang Long hiền đệ, chỉ có đệ là được lắm!
Giang Long khẽ cười:
- Chủ yếu là huynh không có đủ tự tin, bằng không làm sao đến lượt chúng dám kiêu ngạo thế chứ?
Sài Thế Vinh ngại ngùng gãi đầu.
Sau đó than thở:
- Ta cũng muốn tự tin lắm chứ, nhưng Thế Hào tương lai sẽ kế vị chức Quốc công, ta đây cũng không dám đắc tội với y quá.
- Sai.
Nhưng Giang Long cũng lắc đầu:
- Dám hay không dám đắc tội với một người, có khả năng đắc tội với một người hay không thì không phải xem huynh có gan lớn hay không mà phải xem thực lực của huynh thế nào đã!
Có năng lực rồi, ví dụ như huynh lọt vào mắt Hoàng thượng rồi, mặc dù là Thành Quốc Công cũng có thể khiến huynh trở nên như thế nào đây?
Sài Thế Vinh bỗng giật mình.
- Người thiện bị người lấn, ngựa hiền bị người cưỡi.
Giang Long nói tiếp.
Thật lâu sau, mắt Sài Thế Vinh mới sáng lên một tia sáng:
- Vậy đệ bảo ta phải làm gì bây giờ?
- Đệ hỏi huynh, trong dòng tộc Sài thị có kẻ nào dám đối đầu với Thành Quốc Công ông nội của huynh không?
Sài Thế Vinh lập tức gật đầu nói:
- Đương nhiên là có rồi.
- Vậy bọn họ chẳng phải là tấm gương sáng để huynh học tập sao?
Giang Long chỉ rõ:
- Huynh thử suy nghĩ kỹ lại xem, bọn họ dựa vào cái gì dám đối phó với Thành Quốc Công như thế chứ?
- Trước kia có vài tên năng lực không có dám đắc tội với Thành Quốc Công, có phải bây giờ bị chèn ép rồi không?
- Vậy những người đó tại sao có thể bình an vô sự hả?
- Như vậy đợi khi huynh có được chỗ dựa mà họ có được thì lúc đó còn sợ gì Sài Thế Hào nữa?
Nói tới đây, Giang Long tiến lên vỗ vai Sài Thế Vinh mà nói:
- Đệ có thể giúp huynh rất nhiều, nhưng nếu tự bản thân huynh không tự mình kiên cường lên thì đệ cùng không thể vực huynh dậy được đâu.
Sài Thế Vinh hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt quả đấm:
- Ta hiểu rồi!
Sợ hài, kiêng kỵ, lúc nào cũng phải né tránh Sài Thế Hào, chỉ khiến y cả đời không thể ngẩng mặt trước Sài Thế Hào mà thôi.
Sau đó Giang Long cùng Sài Thế Vinh vào trong nhà xưởng.
Nhìn vào các đống sách vở xếp chồng lên nhau, Giang Long vô cùng mãn nguyện.
Hiệu suất của xưởng in vẫn rất cao.
Hơn nữa nhờ làm theo những kiến nghị của Giang Long lúc trước, bây giờ trên bìa của mỗi quyển sách đều được in ấn rất tinh xảo.
Tiện tay cầm lấy một cuốn lên, lật xem vài trang, Giang Long nói:
- Trong xưởng in nhất định còn có rất nhiều tai mắt của Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế, huynh phải nghĩ cách mà đuổi được hết sạch bọn chúng đi mới được.
- Ừ.
Sài Thế Vinh trả lời:
- Chuyện này thì đơn giản.
Hắn đã quyết định sau này phải đối đầu với Sài Thế Hào rồi, nên hiển nhiên sẽ không phải do dự hay kiêng nể gì nữa.
Hiện giờ người quản lý xưởng in là y, muốn đuổi người nào thì không cần phải hỏi lý do.
- Quản sự xưởng in trước kia đâu rồi?
Giang Long đột nhiên hỏi.
Sài Thế Vinh đáp:
- Sau khi Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế đến đây, chèn ép y quá đáng, giờ thì đã không còn quản sự nữa rồi.
- Chuyện này chẳng phải quá tốt sao? Bọn chúng chèn ép gạt bỏ thì huynh thuận tay mà đón lấy.
Giang Long vừa dứt lời, mắt Sài Thế Vinh đã sáng lên:
- Đúng vậy, tư sau khi bị bọn Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế chèn ép, gạt bỏ đến giờ cuộc sống của quản sự đó nhất định rất khó khăn, giờ được ta thu nhận, rồi nâng đở, sau này không thể không trung thanh với ta rồi.
Nghĩ đến đây, Sài Thế Vinh không khỏi vỗ tay sung sướng!
……………
Bởi vì Sài Canh Sâm hiểu được tầm quan trọng của xưởng in, nên sau khi ra khỏi cửa chính, y vội vã chạy tới phủ Quốc công để báo cáo tình hình cho Sài Thế Hào biết.
Nhưng không lâu sau lại nghe thấy tiếng của Sài Chi Tế gọi đằng sau.
Quay người lại thì thấy Sài Chi Tế chạy tới, vừa chạy vừa lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
- Sao ngươi cũng đi ra đây vậy?
Sài Canh Sâm ý thức được có chuyện chẳng lành.
Sài Chi Tế chạy thêm mấy bước đến gần, vừa thở hổn hển vừa kể lại sự tình vì sao mình bị đuổi.
Sài Canh Sâm mặt tối sầm lại:
- Tên Giang Long này thật không đơn giản chút nào.
- Chúng ta phải nhanh đi gặp Thế Hào tìm cách ứng ứng phó.
Sài Chi Tế nói.
- Ừ.
Hai người cùng nhau bước nhanh về hướng phủ Quốc công.
๑๑۩۞۩๑๑
Danh sách chương