Một lát liền tuyển dụng hai mươi mấy thủ hạ, Sài Thế Vinh vui vẻ không thôi, từ miệng cười ra đến cả tai rồi.

Quá hưng phấn!

Trước đây, y cũng từng ảo tưởng có một ngày như vậy, đạt được thành tích, dựng uy vọng, sau đó chiêu mộ thuộc hạ khắp nơi, cuối cùng từng bước đặt chân kiên lên ngôi báu Thành Quốc Công, nhưng cuối cùng tỉnh mộng, chỉ có mấy hộ vệ cận thân đối với y hết hy vọng mà thôi.

Mà hiện tại, y lại bước ra bước đầu tiên rõ ràng.

Cảm giác chân thật này, thậm chí làm cho y cảm thấy có chút hư ảo.

Cảnh Giang Long!

Tất cả đều vì có Cảnh Giang Long giúp đỡ, y mới có thể có được một ngày như vậy.

Lúc này Sài Thế Vinh cảm kích Giang Long, khó có thể biểu thị thành lời nói.

Nhìn thấy sự cảm kích chân thành lộ ra trong mắt Sài Thế Vinh, Giang Long chỉ thản nhiên cười, tiến lên vỗ nhè nhẹ bờ vai của Sài Thế Vinh.

Đợi Sài Thế Vinh tâm tình bình phục lại, liền bắt đầu phân công nhiệm vụ cho các quản sự cấp dưới.

Giang Long còn truyền thụ cho bọn họ một ít kỹ xảo bán hàng.

Chẳng hạn như có thể rút thăm trúng thưởng, giảm giá, tặng quà. Chỉ cần ai có thể đưa hiệu suất bán hàng lên trên mấy tên thì sẽ thưởng cho một bao lì xì.

- Thành tích bán hàng xếp hạng thứ nhất, ta và Thế Vinh sẽ cho thưởng người đó ba trăm lượng bạc ròng.

Lúc câu nói này nói ra khỏi miệng các quản sự, ngồi ở phía dưới hưng phấn điên cuồng.

Trước đây, việc quản lý thư phòng không phải cái gì cũng tốt, tiền tiêu trong tháng rất thấp, béo bở ít đến tội nghiệp, tiền tiêu trong tháng của quản sự không quá một lượng bạc.

Một năm mới có mười hai lượng.

Ba trăm lượng bạc là thu nhập của bọn họ trong suốt hai mươi lăm năm đó!

Những người này đều rất phấn chấn, ở lại, tuyệt đối là ở lại rồi!

Tuy nhiên có người cũng tỏ ra không phục. Bởi vì quản sự những địa phương đều khác biệt nhau. Có địa phương là thành trì lớn kinh tế phát triển, dân số đông, mà cũng có địa phương thì là tương đối nhỏ, nếu tổng lượng hàng bán để xếp hạng, thì làm việc quản sự ở thành nhỏ cũng rõ ràng là thiệt thòi hơn.

Giang Long nghe vậy, cảm thấy những quản sự này nói có lý.

Cuối sửa lại một chút, án theo tỉ lệ dân chúng trong thành để tính toán lượng tiêu thụ sách thoại bản.

Mỗi thành có bao nhiêu bách tính? Đều có thể kiểm tra đấy.

Đương nhiên, theo cách tính này, quản sự của thành trì nhỏ vẫn khá thiệt thòi, bởi vì thành lớn cũng có người giàu nhiều, khả năng mua của bách mạnh. Sách thoại bản này mang tính giải trí không phải sản phẩm cuộc sống cần, mà bách tính trong thành nhỏ thu nhập ít đối với giải trí tất nhiên lại càng phải tiết kiệm một chút.

Nhưng Giang Long không có nói thêm gì, suy cho cùng thế gian này ở đâu có nhiều như vậy sự công bằng tuyệt đối? Đợi tiếng nghị luận của các quản sự hạ thấp xuống một chút, Giang Long lại nói:

- Ba quản sự có thành tích bán hàng cao nhất mỗi năm thay phiên đổi địa phương kinh doanh, quản sự khác ta cũng sẽ căn cứ theo thành tích bán hàng năm đó mà cho điều động.

Các quản sự nghe như vậy, đều lập tức yên lặng.

Theo ý của Giang Long, là nói bọn họ sẽ không phải luôn luôn dừng lại ở một chỗ.

Sài Thế Vinh nghe vậy có chút khó hiểu.

Để các quản sự thay nhau đổi địa phương làm gì?

Giang Long cười khẽ.

Thứ nhất mục đích là dự phòng các quản sự ngồi cao ở một chỗ, âm thầm tham tiền tài, một tay che trời.

Sau đó, nhà máy in và thư trai kinh doanh sẽ rất náo nhiệt, nhưng Giang Long và Sài Thế Vinh cũng sẽ không thể nào luôn đem tinh lực đặt ở một chỗ này, đến lúc đó nhiều chuyện, khó tránh khỏi sơ suất bị thuộc hạ thừa cơ chui vào kẻ hở.

Trải qua thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, phía dưới tiếng nghị luận lại xuất hiện.

Theo ý của Giang Long, bọn họ - những quản sự này không phải luôn dừng lại kinh doanh ở một chỗ.

Đối với những quản sự này mà nói, thì có phần không tốt lắm đấy.

Đại bộ phận quản sự lắc đầu.

Muốn làm kinh doanh thì phải có quan hệ tốt với quan phủ nơi đó, lúc tất yếu còn phải kết giao với phú hào nông thôn, tại địa phương lập nên mạng lưới các mối quan hệ tuyệt đối là điều tất yếu.

Nhưng nếu là đổi địa phương, mạng lưới quan hệ đã lập nên của bọn họ trước đây chẳng phải sẽ vô dụng sao?

Đương nhiên, cũng có người sáng mắt lên. Bọn họ bị phân ở thành trì nhỏ làm việc nhưng đã tự nhận có phần hiểu đạo lý kinh doanh.

Trước đây chỉ có thể đợi đến bất động, nhưng nếu là bây giờ đem thành tích buôn bán làm cho tăng lên, đến lúc đó chẳng phải là sẽ được điều đến thành trì lớn một chút sao?

Đây là mục đích thứ hai rồi, thúc đẩy các quản sự nỗ lực làm việc nâng cao thành tích.

Thành tích tốt, thì sẽ được cất nhắc.

Quản sự trong thành trì lớn và quản sự địa phương nhỏ, thân phận địa vị tự nhiên là cũng không đồng hạng.

Từ địa phương nhỏ điều đến thành trì lớn, tuy rằng vẫn là quản sự nhưng vốn dĩ đây là một sự cất nhắc.

Bây giờ thì quản sự làm việc ở thành trì lớn đều căng thẳng trong lòng.

Nghĩ rằng sau này trở về, nhất định phải đem toàn bộ tinh lực đặt ở kinh doanh thư trai.

Nói cách khác đừng nói ba trăm lượng đó lấy không được, ngay cả vị trí hiện tại cũng khó bảo vệ.

Ngoài nhà máy in, việc trong thư trai, Giang Long lại để cho phần lớn quản sự sau khi trở về đi hỏi các cửa hiệu tương đối khá một chút.

Đây là tương lai hắn muốn mua đấy, mở lầu kinh doanh thú bông và hàng thêu.

Trên phương diện làm ăn, công việc tương đối phức tạp, Giang Long sắp xếp việc, những quản sự đó có lúc cũng sẽ hỏi, hơn nữa hỏi nhiều nhất là kỹ xảo bán hàng mà Giang Long truyền thụ cho họ.

Ở thời đại này, thật chưa từng xuất hiện qua những cái mánh khóe chào hàng mới mẻ độc đáo như lời Giang Long nói.

Giang Long không ngại phiền toái, rất nghiêm túc giảng giải.

Đến cuối cùng, Giang Long còn nói ra hệ thống cấp bậc hội viên khiến tất cả quản sự vô cùng thán phục.

Muốn làm kinh doanh lâu dài, hệ thống cấp bậc hội viên ắt không thể thiếu, bởi vì nó có thể thu hút rất nhiều nhóm lớn khách hàng ổn định!

Chú ý, hai chữ trọng điểm ở đây là “ổn định”.

Có nhóm khách hàng ổn định là biểu hiện cho năng lực đứng ở thế bất bại.

Tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình huống lỗ vốn.

Cho đến khi trời tối, hội nghị mới giải tán.

Phải lôi kéo những người này không thể chỉ là chèn ép một mặt, dùng gậy để đùa thì cũng phải cho củ cà rốt mới được. Cho nên Giang Long và Sài Thế Vinh mời khách, dẫn theo phần đông các quản sự xuống đường, đi ăn một bữa thật ngon ở Đại tửu lầu.

Giữa trưa ngày thứ hai, những quản sự này lần lượt rời khỏi kinh thành, trở về thành trì.

Sài Thế Vinh ở trong nhà máy in.

Đầy đắc ý, trong lòng rất là sảng khoái.

Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên y khí phách hào hứng như vậy.

Giang Long vốn tưởng rằng đuổi đi thuộc hạ của Sài Thế Hào, Sài Thế Hào chắc chắn muốn gây gổ ồn ào, đến lúc đó y khó tránh khỏi phải đi tiếp kiến một chút Thành Quốc Công, lại không ngờ Sài Thế Hào bên đó rất yên tĩnh, vả lại sau khi tiếp xúc với các quản sự, cũng có nhiều việc không thể bỏ ra thời gian đến.

Ở tại nhà máy in, Sài Thế Vinh gây ra động tĩnh không xem là nhỏ, nhưng Thành Quốc Công và Sài Thế Hào lại đều là không có động tĩnh gì, điều này khiến Giang Long có chút bất ngờ.

Tuy nhiên nếu bọn họ không có phản ứng, mặc kệ để Sài Thế Vinh không e dè bành trướng thế lực, Giang Long cũng sẽ không đi gặp Thành Quốc Công.

Động một tí không bằng yên tĩnh, đợi Thành Quốc Công và Sài thị bộ tộc bên kia sau khi có động tĩnh gì lại gặp chiêu phá chiêu.

Làm kinh doanh, hơn nữa làm kinh doanh lớn, sự việc tương đối phức tạp.

Chút chuyện nhỏ xem ra không lớn nhưng không đi xử lý cũng không được.

Hơn nữa, có lúc vẫn cần Giang Long hoặc Sài Thế Vinh tự mình đi làm.

Cứ như vậy Giang Long ở kinh thành bận ba ngày liên tiếp.

Đợi đến ngày thứ tư, sau khi nhàn hạ một chút Giang Long đang định nghỉ ngơi một chút, Cảnh phủ bên kia lại phái đến một người hộ vệ.

Trong phòng, Giang Long bảo người không có phận sự ra ngoài.

Hộ vệ Cảnh phủ quỳ một chân trên đất:

- Lão gia bên kia phái người đến đón Cửu gia và thiếu gia họ về, nhưng Cảnh Đồng Tiền thiếu gia chết sống không thuận theo, chính là không muốn về nhà, nói muốn làm thiếu gia ở phủ chúng ta.

Nói đến đây, tiếng hộ vệ nhỏ dần rồi ngẩng đầu nhìn Giang Long một cái.

Giang Long ngồi ngay ngắn ở phía trên, thần sắc không hề bận tâm, chỉ thản nhiên hờ hững uống trà.

- Lục gia mà người dưới quê phái đến đã dùng sức mạnh rồi, nhưng Cảnh Đồng Tiền lại lập tức chạy đến chỗ lão phu nhân sau đó lấy ra rất nhiều tờ giấy, muốn lập công...

- Hả? Bên trên viết những gì?

Giang Long hiếu kỳ hỏi.

- Có người ẩn ở trong phủ muốn làm hại tiểu thiếu gia, đồng thời Cửu gia đã đạt thành quan hệ hợp tác, những tờ giấy là người ẩn ở trong phủ viết cho Cửu gia.

Thần sắc Giang Long khẽ động, không biết có phải là những người này đang âm thầm hạ độc?

- Tuy rằng Cửu gia không có nghe theo, nhưng lão phu nhân vẫn nổi giận lôi đình, bảo Lục gia lập tức mang Cửu gia đã bị điên và tất cả bọn trẻ đi, cũng nói về sau không có triệu kiến của phủ chúng ta không cho dưới quê phái người tới đây.

Tông tộc Cảnh thị phái Cảnh Trường Phát mang theo những đứa trẻ qua đây, muốn buộc Cảnh lão phu nhân nhận làm con thừa tự, đây là ý định muốn đánh đến gia sản Cảnh phủ, hơn nữa đang lúc cháu trai Cảnh Giang Long mà lão phu nhân thương yêu nhất, đang trong cơn bệnh nặng, họa vô đơn chí, Cảnh lão phu nhân đối với tông tộc Cảnh thị đương nhiên là hận trong lòng, hiện tại trong tay nắm tờ giấy, có chứng cứ xác thực này xem như là mượn cớ để nói chuyện.

Sau khi để tông tộc Cảnh thị rời xa tầm mắt Cảnh phủ.

- Lúc sau lão phu nhân ở trong phủ cẩn thận loại bỏ và bắt được một bà lão. Người này là thân sinh mẫu thân của một tiểu thiếp năm xưa của lão Hầu gia, người tiểu thiếp đó chết đã nhiều năm, bà lão một lòng nhận định là lão phu nhân năm đó hại chết con gái bà ta, lúc này mới muốn trả thù...

Nghe hộ vệ giải thích, Giang Long nghe đến những bí mật đằng sau Cảnh phủ năm xưa.

Trong lòng thầm nghĩ, không biết tiểu thiếp đó đã có thai, năm đó có phải thật sự do lão phu nhân sát hại không?

Sau khi hộ vệ giải thích xong, quỳ một gối xuống trên sàn nhà.

Giang Long thì sờ tay lên cằm, trầm tư suy nghĩ một hồi.

Thật lâu sau, ngoắc ngón tay ra hiệu hộ vệ tiến lên.

Sau đó nói nhỏ bên tai hộ vệ mấy câu.

Sắc mặt hộ vệ liền biến đổi lớn:

- Tiểu thiếu gia, là thật sao?

- Ta sẽ lấy loại truyện này cùng ngươi đùa giỡn sao?

Giang Long trầm giọng nói.

- Tiểu nhân không nên hoài nghi, tiểu nhân sai rồi!

Hộ vệ quỳ rạp xuống đất.

Giang Long quan sát hộ vệ một hồi, đột nhiên hỏi:

- Lão phu nhân lần này cho ngươi đến chuyển lời hẳn là rất tín nhiệm ngươi.

- Năm đó tiểu nhân phạm sai lầm, lão Hầu gia muốn đuổi tiểu nhân đi, là lão phu nhân không quan tâm lão Hầu gia trở mặt cương quyết để tiểu nhân ở lại.

"Ừ.

Nói như vậy, người hộ vệ này trung thành với Cảnh lão phu nhân, còn cao hơn lão Hầu gia năm đó.

Lời Giang Long vừa thì thầm rỉ tai, thật quá mức kinh hãi, cho nên hộ vệ sau khi rời khỏi nhà máy in thì dùng tốc độ nhanh nhất cỡi ngựa chạy gấp hướng về phía huyện Ninh Viễn.

Đợi hộ vệ trở lại trong phủ, tới nói cho Cảnh lão phu nhân.

Cảnh lão phu nhân lại vừa sợ vừa phẫn nộ!

Trong Phật đường, Cảnh lão phu nhân đứng trước tượng Phật, đưa lưng về phía cửa.

Phía dưới là một người áo đen che mặt đang quỳ.

Cảm giác được Cảnh lão phu nhân lúc này tâm tình không tốt, trên người phát ra khí tràng rất hùng mạnh, người áo đen che mặt cúi đầu thật sâu, thở cũng không dám thở một chút.

- Một đám rác rưởi, Cảnh phủ nuôi các ngươi có ích lợi gì!

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của người áo đen che mặt, sau khi Cảnh lão phu nhân xoay người lại liền chửi ầm lên, lửa giận ngập trời!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện