Sáng sớm, Giang Long ở xưởng in một mình một góc yên lặng, luyện tập vài lần Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung Pháp.

Cầm lấy khăn bông lau mồ hôi trên trán, bởi vì thân thể đã bình phục, cho nên Giang Long chỉ ngồi xuống nghỉ ngơi sơ sơ thời gian cũng không lâu, thể lực đã lại phục hồi, hơn nữa hắn có thể cảm giác được rõ ràng, sức lực của thân thể có chỗ tăng trưởng.

Chàng trai mười lăm mười sáu tuổi, đang là thời điểm thể lực phát triển.

Hơn nữa tập luyện võ công, uống chén thuốc chế biến từ phương thuốc cổ.

Lại đánh một lượt quyền, Giang Long trở lại trong phòng tạm thời ở đó, nha hoàn do Sài Thế Vinh đặc biệt an bài giúp hắn rửa mặt, rửa tay, sau đó ngồi xuống dùng điểm tâm.

Bữa sáng rất phong phú, sáu món ăn một chén canh.

Sau khi ăn xong, Giang Long liền muốn đi tìm Sài Thế Vinh.

Nói tới Sài Thế Vinh thật sự là một người nghiệp tâm tương đối mạnh. Sau khi tự đem xưởng in và các thư trai nắm trong tay chặt chẽ, thì tràn đầy tinh lực, mỗi ngày từ sớm bận đến tối muộn, ban đêm tối đa chỉ ngủ hai canh giờ mà thôi.

Nếu việc quá nhiều, thậm chí chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, liền đứng lên làm việc.

Lúc này trời đã sáng rõ, Sài Thế Vinh hẳn là sớm đã thức dậy.

Có lẽ là trước đây áp lực lâu lắm, nhìnkhông thấy hy vọng gì, cho nên mới phải quý trọng cơ hội khó có được như vậy.

Trong lòng Giang Long đoán rằng như vậy.

Đi tới nơi xử lý sự vụ, Sài Thế Vinh quả nhiên làm việc ở đây.

Giang Long đi qua, ngồi ở trước bàn, còn có tiểu nhị bưng tới nước trà.

- Giang Long, không phải ta nói đệ, trên đầu nhiều việc như vậy, đệ lại giao toàn bộ cho ta làm, bản thân đến là được hưởng thụ.

Sài Thế Vinh miệng mặc dù oán trách, mỗi ngày cũng dậy sớm, ngủ trễ, nhưng tinh thần đầu và tâm tình lại đúng là cực kỳ tốt.

- Sài huynh, huynh cũng biết, trên đầu ta rất nhiều việc, không thể lúc nào cũng dừng lại ở bên xưởng in.

- Cho nên liền bắt ta đảm đương tráng đinh? - Không còn cách nào, ai bảo huynh cam tâm tình nguyện đây.

Giang Long giang tay ra.

Sài Thế Vinh nghe vậy liền tức giận trắng mặt lườm Giang Long một cái.

Hai người dang nói cười, chợt nghe tiểu nhị ở ngoài cửa bẩm báo, có hộ vệ Cảnh phủ cầu kiến.

Giang Long hôm qua để một hộ vệ mang về tin tức tưởng rằng Cảnh lão phu nhân có lời gì, mà những lời nói này lại bí ẩn, không thể truyền ra ngoài, cho nên liền đi ra ngoài, nhưng xem ra người hộ vệ đến cầu kiến kia, có chút hiếu kỳ, sao không phải người hôm qua.

Tiếp theo hắn dẫn hộ vệ Cảnh phủ mang về nơi ở của mình.

- Trước đây ngươi đã cùng ta đi đến nông trại?

Giang Long nhìn hộ vệ có chút quen mắt.

Hộ vệ vội vàng quỳ một chân trên đất:

- Vâng, tiểu nhân lần này đến cầu kiến Tiểu thiếu gia...

Kế tiếp, hộ vệ nhanh chóng mang nguyên nhân lần này đến cầu kiến nói ra tỉ mỉ.

Sau khi Giang Long nghe vậy, thì sắc mặt từ từ lạnh.

Thấy sắc mặt Giang Long không tốt, hộ vệ cũng trở nên cẩn thận.

- Ngươi về nông trại trước, nói một tiếng với Thiếu phu nhân, ta đi theo sau đến.

Giang Long phẫn nộ trong lòng.

Thì ra là việc nước tưới ruộng, có mấy người tá điền đi đào mương ven sông, nhưng lại bị người của phủ An Nhạc Hầu đánh, hơn nữa đối phương ra tay còn rất độc.

Chẳng những nhiều tá điền đầu rơi máu chảy còn có một tá điền lão niên bị cắt đứt chân.

Nếu có những điều đó, cũng không khiến Giang Long tức giận quá mức.

Nhưng phàm là ruộng của mấy nhà tiếp giáp nhau, có người nào lại không tìm cách làm khó người khác.

Trình tự tưới nước trước sau, ngươi trước hay ta trước?

Giẫm lên làm hỏng bờ ruộng hoặc là mạ, không thấy được là ai giẫm lên cũng sẽ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắt ai bị mù vậy?

Cùng với ranh giới bờ ruộng không rõ ràng vân vân, nói mấy câu bất hòa, thì sẽ vung xẻng, gậy gộc lên diễn toàn hành động vũ phu.

Vì thế đánh vỡ đầu, sự việc chặt đứt cánh tay, thường xuyên có thể nghe thấy nhìn thấy.

Nhưng hộ vệ tỉ mỉ nói, mấy năm qua đã có năm tá điền chết trong tay đối phương.

Chỉ là bị thương, như vậy không có gì.

Ngồi xuống thương lượng một chút, xử lý như thế nào, bồi thường dược phí cho người bị thương, lại nói lời xin lỗi vân vân thì giải quyết xong thôi.

Nhưng là đã có mạng người, mạng người liên quan đến trời ạ!

Mặc dù trong mắt những quý tộc, sinh mệnh tôi tớ không đáng giá nhưng Giang Long lại theo một thế giới khác xuyên qua được.

Trong mắt hắn, tính mệnh của các tá điền đều quý trọng như nhau.

Hơn nữa từ hành động thủ đoạn của đối phương nhìn lại, trực tiếp hạ thủ nặng với tá điền nhà mình đến đầu rơi máu chảy gãy chân, mấy năm trước còn xảy ra án mạng, đây căn bản là không đặt Cảnh phủ trong mắt.

Bằng không người phủ An Nhạc Hầu đi thử động đến nông trại Hoài Vương một lần?

Cho chúng mượn mười gan cũng không dám.

Nếu chỉ là chuyện nhỏ, tá điền của mình bên này bị khi dễ, Giang Long nhất định lập tức về nông trang làm chỗ dựa cho nhóm tá điền, để hộ vệ phủ mình đánh đối phương một chút cho các tá điền hả giận, nhiều hơn nữa thì đòi tiền thuốc trị thương cũng coi như sự việc đã qua rồi.

Nhưng hiện tại có tá điền bị đánh chết. Giang Long rất tức giận, hậu quả như vậy sẽ rất nghiêm trọng.

Hộ vệ không biết Giang Long có tính toán gì không, sau khi lên tiếng trả lời thì lui xuống.

Sau đó cỡi ngựa chạy thẳng tới hướng nông trường.

Giang Long thì đứng dậy đi đến phòng làm việc của Sài Thế Vinh, Sài Thế Vinh đang cùng các quản sự xử lý công việc ở trước xưởng in, lúc này ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Giang Long khó coi, thì lập tức lên tiếng dò hỏi quan tâm:

- Thế nào, chẳng lẽ là quý phủ xảy ra chuyện gì rồi hả?

- Phải, nông trang nơi ta tiếp nhận gặp một số chuyện.

Giang Long cũng không giấu giếm, đem tình hình cơ bản của hộ vệ bẩm báo một lần.

Sài Thế Vinh lập tức vỗ án lớn tiếng giận dữ hét:

- Một phủ An Nhạc Hầu nho nhỏ, không ngờ dám lấn trên đầu của hiền đệ. Chúng ta đi qua đó, dạy dỗ bọn họ một trận.

Giang Long nheo mắt lại, trong con ngươi có hàn quang liên tiếp lóe ra:

- Chỉ là đánh bọn họ một trận không nhẹ không nặng, sao có thể tiêu lửa giận trong ngực ta?

- Hiền đệ, ý của đệ là gì?

Sài Thế Vinh ngẩn ra.

- Đệ đối với vị An Nhạc Hầu này không quá quen thuộc, Sài huynh không ngại giới thiệu cho ta một chút chứ.

Giang Long nói.

- Được.

Sài Thế Vinh lập tức mang những gì bản thân biết nói ra.

An Nhạc Hầu họ Hồ, là quý tộc mới trỗi dậy, không phải vì tổ tiên có chiến công nhiều đời truyền tới.

Hồ Đức Thâm là vì có con gái lớn rất đẹp, có lần Hoàng thượng cải trang đi tham quan bên ngoài không ngờ gặp phải, kết quả là vào mắt Hoàng thượng, được đón vào trong cung, sau đó con gái Hồ gia rất được Hoàng thượng sủng ái, từng bước tới vị trí Quý Phi.

Con gái Hồ gia tên một chữ Cầm, nghe nói am hiểu âm luật, tướng mạo đẹp vô song, hơn nữa là một tay khiêu vũ đẹp, năm đó được phong làm Nguyệt Phi, Hoàng thượng ân chỉ, ban thưởng phụ thân đặc biệt thành An Nhạc Hầu.

Hầu tước này và tước vị Thành Quốc Công này không giống nhau, không phải cha truền con nối. Nói cách khác, sau khi An Nhạc Hầu năm đó chết, tước vị cũng sẽ bị thu hồi, trừ khi Hoàng thượng xuống chỉ. Bằng không Hồ Đức Thâm không có tư cách kế nhiệm.

Giang Long ngồi ở chỗ đó yên tĩnh lắng nghe. Cũng không vì Hồ Cầm là một cung phi mà thần sắc bị dao động.

- Hiền đệ, tuy rằng nam nhân Hồ gia đều không hăng hái tranh giành, tất cả đều là người vô tích sự, nhưng phủ An Nhạc Hầu dù sao cũng có một cung phi...

Sài Thế Vinh thấy trong mắt Giang Long có lóe ra hào quang nguy hiểm, trong lòng căng thẳng, nếu chỉ là đánh tôi tớ đối phương một chút, thậm chí là náo loạn xảy ra án mạng, đều không có cái gì không được.

Nhưng nếu Giang Long động tĩnh quá lớn. Đối với mấy chủ nhân trong phủ An Nhạc Hầu ra tay không giống như vậy.

Đối phương dù sao có người nhà tước vị quyền quý, là quý tộc.

Cho nên Sài Thế Vinh liền muốn khuyên giải một phần.

Nhưng Giang Long chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo, rõ ràng quyết định được chủ kiến.

Lúc này đứng một bên, đại quản sự trước đây quản lý xưởng in, đột nhiên mở miệng:

- Tiểu nhân cũng biết chút ít những việc của An Nhạc Hầu, không biết nên nói hay không.

Sau khi Sài Thế Hào phái tới Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế đến xưởng in, liền chèn ép khắp nơi đối với những quản sự này, thiếu chút nữa đem gạt ra sắp xếp, cho nên sau khi Sài Thế Vinh biểu hiện ra thủ đoạn cứng rắn lại ném ra một cành ô-liu, các quản sự liền dứt khoát mang theo thủ hạ tới trận doanh của Sài Thế Vinh.

Mấy ngày nay nhờ có có vị này quản sự này trợ giúp, bằng không Sài Thế Vinh sợ là bận bịu không có thời gian ngủ.

Nói.

Giang Long mở miệng nói.

- Dạ.

Quản sự đầu tiên hướng tới Giang Long xoay người thi lễ, lúc này mới hồi bẩm:

- Tiểu nhân có một đứa cháu họ rất thích đánh bạc trở thành thói quen, như thế nào cũng không quản được, có nhiều lần thiếu bạc không trả cho đổ phường, họ hàng liền đến nhà tiểu nhân vay tiền.

- Cũng mời tiểu nhân đi hoà giải giảm được ít tiền lãi.

Bởi vì là quản sự của phủ Thành Quốc Công. Hơn nữa không phải là tôi tớ bình thường cho nên đổ phường cũng cho chút sĩ diện.

- Tiểu nhân có mấy lần đi tới đổ phường, đều thấy An Nhạc Hầu ở đó.

Giang Long sờ lên cằm:

- Ngươi nói An Nhạc Hầu đánh bạc?

- Ngoài lần đó ra, tiểu nhân còn nhìn thấy tiểu thiếu gia Thế Ninh ở đó. Hơn nữa nhìn ra tiểu thiếu gia Thế Ninh và An Nhạc Hầu có giao tình rất tốt.

Nghe đến đó, Giang Long liền sáng mắt lên, liếc mắt nhìn người quản sự tán dương.

Sài Thế Vinh cũng còn có chút không hiểu:

- Ngươi nói những lời này có ý gì?

- Riêng chỉ là đánh tôi tớ phủ An Nhạc Hầu bọn trận, Cảnh công tử chưa nguôi giận. Nhưng nếu lại âm thầm trù tính hãm hại An Nhạc Hầu một khoản bạc thì sao?

Quản sự đưa tay nhẹ vuốt râu đen, cười tủm tỉm nói.

- Sai.

Giang Long đính chính:

- Không phải lừa bịp một khoản bạc, mà là hung hăng lừa bịp tên ấy một số bạc lớn!

Đánh bạc, âm thầm trù tính, bạc... Sài Thế Vinh nghe đến đây, mới có chút hiểu rõ.

- Sài huynh, huynh và Sài Thế Ninh quan hệ thế nào?

Lúc này Giang Long hỏi.

Sài Thế Vinh nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thế Ninh là cháu ruột của Ngũ gia gia của ta, ở trong nhà đứng hàng thứ ba, tuy rằng ta Ngũ gia gia và ông nội ta là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra nhưng giao tình giữa hai người cũng không tốt, hai gia đình chúng ta rất ít lui tới, do vậy ta cùng Thế Ninh giao tình cũng là quá bình thường.

- Vốn cùng người trong tộc, quan hệ họ hàng gần đều là án tuổi sắp xếp một chỗ, nhưng tộc Sài thị người quá nhiều, cho nên nhà ai thì sắp xếp theo nhà nấy.

Nói đến đây, cuối cùng y mới phản ứng lại:

- Đệ muốn lợi dụng Sài Thế Ninh, hạ sáo với An Nhạc Hầu?

- Người ham đánh bạc thành thói quen. Nếu đánh bạc điên rồi, mắt đỏ lên, ngay cả tính mệnh cũng không cần, trong tay có cái gì thì áp cái đó.

Giang Long tiếp lời, sư phụ lừa đảo kiếp trước có học qua vài năm đổ thuật đấy, hơn nữa là một tay đổ thuật lại cực kỳ cao minh, thản nhiên mở miệng giảng giải:

- Không biết có bao nhiêu người bởi vì đánh bạc thua táng gia bại sản.

Lúc này quản sự kia mở miệng nói xen vào, thở dài một tiếng:

- Đúng vậy, tiểu nhân ở trong đổ phường. Còn nhìn thấy có người đem thê tử con cái lên, kết quả là sau khi thua một ván, đến cả thê tử con cái đều thành của người khác rồi. May mà thằng cháu họ kia của ta còn không đến mức như vậy, mà chỉ là thua ít tiền tài, nói cách khác...

Ở thời đại này, nam nhân là chủ một gia đình, vợ và con cái có thể là tài sản riêng của y.

Có thể làm tiền đặt cược.

Nhưng lời nói quản sự còn chưa dứt, thì bị Giang Long cắt ngang khoát tay nói:

- Thật sự chỉ là người đánh cuộc thua sạch gia sản hoặc là thua hết thê tử hài nhi rồi, số lượng quá ít, có rất nhiều người sở dĩ thất bại mù quáng đánh bạc điên, là vì có tiểu nhân âm thầm trù tính!

Sau khi nghe vậy, Quản sự trong lòng căng thẳng.

- Mà người âm thầm trù tính, có lẽ là nhìn trúng tiền trong lòng chúng, gia sản của chúng, hoặc giả là nhìn trúng tướng mạo đẹp của vợ chúng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện