Sau khi ngắn ngủi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn của Hồ Cầm, nâng lên một chút tươi cười tự giễu.

Không phải đã sớm thất vọng đối với đám phụ huynh rồi sao? Hiện tại tức giận làm gì, đối với bọn họ báo đáp còn hy vọng cái gì?

Cảm thấy nhẹ giọng thở dài.

Rất nhiều người đều chỉ thấy mình mặt ngoài phong cảnh, lại không hiểu được nội tâm mình bất lực.

Hoàng thượng già rồi, gần đất xa trời, đối với nữ sắc càng ngày càng không có hứng thú rồi.

Nguyệt phi năm đó được Hoàng thượng sủng ái, không ít người đang âm thầm dùng thủ đoạn mềm dẻo, Nguyệt phi tự nhiên là cực lực đánh trả, bởi vậy ở trong cung kết rất nhiều kẻ thù.

Đương nhiên, không riêng gì nàng, gần như tất cả nương nương với nhau đều quan hệ không hòa thuận.

Mà Nguyệt phi có thể đi cho tới địa vị cao bây giờ, đúng là dựa vào ca múa và sắc đẹp của chính mình.

Cho nên Nguyệt phi lúc này trong hoàng cung địa vị càng ngày càng thấp.

Đúng là thời điểm cần cậy vào phụ huynh nhà mẹ đẻ!

Nhưng cố tình nam nhân của Hồ gia... Cũng may lão Hoàng thượng rất nhớ ân tình cũ, thường xuyên quan tâm đến cuộc sống của nàng, và mỗi tháng, sẽ gọi nàng đến bên người, xem nàng khiêu vũ nghe nàng ca hát.

Mới khiến cho kẻ thù, không dám ra tay với nàng.

Tuy nhiên, lão Hoàng thượng sợ là kiên trì không được mấy năm thời gian rồi, đợi sau khi Hoàng thượng băng hà... Nguyệt phi không dám nghĩ chính mình cuối cùng sẽ là kết cục gì.

Nàng tuy rằng vào cung nhiều năm, nhưng không sinh được mụn con nào.

Theo phương diện này cũng từ đó có thể thấy được, Hoàng thượng tuy rằng thích nàng, nhưng không đủ coi trọng.

Nếu là nhà mẹ đẻ của nàng ở trong triều có thế lực rất lớn, như vậy Hoàng thượng bất kể như thế nào cũng muốn cho nàng sinh một đứa con.

Đây là một loại thái độ.

Tính trọng yếu của loại thái độ này, dĩ nhiên cao hơn bản thân Hoàng thượng yêu thích.

Hồ Đức Thâm không biết trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhi của mình đã nghĩ nhiều sự tình như vậy, chỉ có điều trong ánh mắt đầy cõi lòng chờ mong nhìn Hồ Cầm một thân cung trang hoa lệ.

- Cảnh gia không đem bổn cung để vào mắt, bổn cung dĩ nhiên phải cho bọn họ biết biết bổn cung lợi hại!

Hồ Đức Thâm vui vẻ:

- Vậy...

Lại bị Hồ Cầm trực tiếp phẩy tay nhỏ bé trắng nõn đánh gãy:

- Bổn cung mặc dù sẽ giáo huấn Cảnh gia, nhưng bây giờ còn không phải lúc.

- A?

Trên mặt Hồ Đức Thâm lập tức hiện lên thần sắc thất vọng, gã vội vã trả thù Cảnh gia, ngoại trừ nuốt không trôi cục tức này, cũng muốn nhìn xem có thể mượn cơ hội này túm lấy chỗ nông trang Cảnh gia kia đến hay không.

- Cảnh gia không có đơn giản như bề ngoài.

Hồ Cầm đột nhiên thình lình nói.

Hồ Đức Thâm đắm chìm trong thất vọng, không coi những lời này là cái gì.

Nhìn đến bộ dáng này của gã, trong lòng Hồ Cầm đột nhiên thoát ra một cỗ lửa giận.

Tiền vàng, nông trang, trong mắt của Hồ Đức Thâm, chỉ có mấy thứ này!

Không nên thân!

Rác rưởi!

Trong mắt cũng chỉ có chút suy nghĩ như vậy?

Phải biết rằng hiện tại trong cung không có Hoàng hậu, mà nàng lại là một cung phi!

Nếu như có thể sinh được một Hoàng tử, dù là nhìn trộm ngôi vị Hoàng đế, lại có cái gì không thể?

So sánh với giang sơn Đại Tề, ít bạc kia, chút đồng ruộng này, tính là cái gì?

- Cút!

Hồ Cầm đột nhiên đứng dậy, ngọc chưởng mạnh mẽ đảo qua, gạt chén trà trên bàn.

Chén trà từ giữa không trung rơi xuống, liền vỡ tan, bọt và nước trà văng khắp nơi, có một chút, thậm chí bắn cả vào vạt áo Hồ Đức Thâm.

Hồ Đức Thâm không nghĩ tới Hồ Cầm đột nhiên biến sắc mặt, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn.

Ngẩng đầu, chống lại hai mắt tràn ngập lửa giận và sát ý kia của Hồ Cầm, mới bị dọa khiến thân thể run lên, quỳ ngã trên mặt đất.

- Xin Nguyệt phi nương nương thứ tội!

Mạnh mẽ đập dập đầu.

Thật vừa đúng lúc, trán đánh vào một khối mảnh sứ vỡ, Hồ Đức Thâm bị đau, không dám gọi hô, chỉ có điều ngũ quan vặn vẹo lại với nhau.

Trên trán, đã rách ra một vết máu, máu tươi chói mắt tuôn chảy mà ra.

Nhìn đến bộ dạng bi thảm này của Hồ Đức Thâm, lửa giận trong ngực Hồ Cầm dần dần bình ổn, vội vàng truyền nữ y trong cung đến băng bó miệng vết thương cho Hồ Đức Thâm.

Sau một lúc lâu, Hồ Đức Thâm ngồi xuống, trong cung điện, lại chỉ còn lại có hai cha con.

- Tóm lại Cảnh gia không thể dễ dàng trêu chọc, bằng không mặc dù có bổn cung ra mặt Hầu phủ cũng chiếm không được gì tốt, cục tức này ngươi trước tạm thời chịu đựng, đợi cho tương lai có cơ hội, bổn cung tự nhiên sẽ quyết đoán ra tay, tốt nhất có thể làm cho Cảnh gia huyện Ninh Viễn biến mất trên đời này.

Ánh mắt Hồ Cầm âm mai, trên khuôn mặt xinh đẹp là một mảnh băng hàn.

- Lão thần cẩn tuân ý chỉ của Nguyệt phi nương nương.

Hồ Cầm đột nhiên phát hỏa, làm cho Hồ Đức Thâm bị kinh hãi, lúc này tự nhiên là cùng cẩn thận.

Tuy rằng chính gã không thừa nhận, nhưng trên thực tế là, từ sau khi Hồ Cầm tiến cung, gã lại càng ngày càng nhìn không thấu nữ nhi này, hơn nữa đối với Hồ Cầm dần dần dâng lên một loại sợ hãi phát ra từ trong xương cốt.

- Nếu như không có những chuyện khác, ngươi liền lui ra.

- Vâng.

Nhìn bóng dáng mập mạp của Hồ Đức Thâm biến mất ở cửa cung điện, Hồ Cầm nhíu chặt một đôi mày liễu.

Cảnh gia... Dường như ngay cả Hoàng thượng... Nàng từng không chỉ một lần âm thầm, nghe lén đến Hoàng thượng cùng một lão thái giám đàm luận về Cảnh gia huyện Ninh Viễn.

Hơn nữa nghe lén được vài điều, hình như là Hoàng thượng cố ý an bài.

Có vẻ muốn ý tứ mượn Hồ gia, để làm khó dễ Cảnh gia.

Tuy rằng nàng không hiểu nổi Hoàng thượng tại sao phải mượn tay Hồ gia đi đối phó Cảnh gia, nhưng có thể dựa vào thông minh tài trí để leo lên vị trí cung phi, nàng cũng không phải đơn giản.

Trực tiếp giả bộ hồ đồ, dường như chính mình không nghe được những lời kia.

Chính là vì có nguyên nhân này, nàng mới không cho Hồ Đức Thâm hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa quyết định, nếu tương lai có cơ hội xuất thủ, liền nhất định phải đem Cảnh gia diệt cỏ tận gốc, không thể để cho Cảnh gia có lại cơ hội xoay người.

Hồ Đức Thâm thối lui ra khỏi cung điện, trong đôi mắt ti hí, dâng lên một trận phẫn nộ.

Dù nói thế nào, Hồ Cầm cũng là nữ nhi của gã.

Không ngờ đối với gã lại phát hỏa lớn như vậy!

Thật sự là bất hiếu!

Đi ra đại môn hoàng cung, Hồ Đức Thâm rầu rĩ không vui lên xe ngựa trở lại trong phủ.

Hồ Khiếu Lâm sớm hiểu rõ chuyện đã xảy ra, cũng đang âm thầm đem tin tức đưa tới tai vài đệ đệ lớn tuổi, tuy nhiên khiến gã thất vọng chính là, vài đệ đệ đều không có bất kỳ hành động nào.

Gã không khỏi thầm mắng, nhiều đệ đệ như vậy, không ngờ không có một chút huyết tính nào.

Nhưng thật không ngờ chính gã, cũng đồng dạng là không có nửa chút huyết tính.

- Cha, Nguyệt phi nói như thế nào?

Biết được phụ thân hồi phủ, Hồ Khiếu Lâm liền vội vàng chạy tới.

Loại chuyện này gã luôn luôn là rất để bụng đấy, bởi vì Nguyệt phi nếu ra mặt, Cảnh phủ không chịu nổi áp lực, Hầu phủ có thể dính chút hời.

Lúc đó gã sẽ âm thầm, có thể lặng lẽ trích một chút vào túi mình.

Sống phóng túng đi dạo thanh lâu, cũng tốn tiền rất nhiều đấy.

Trong tay gã vẫn không thế nào giàu có.

Bằng không đã sớm phá trinh cho vài cô nương đứng đầu bảng mình vừa ý rồi.

Bốp~!

Hồ Đức Thâm tâm tình không tốt, liền huơ tay cho con lớn nhất một bạt tai:

- Chịu đựng!

Hồ Khiếu Lâm từ nhỏ đến lớn bị phụ thân đánh đã quen, căn bản không đem cái này cái tát để ở trong lòng, trên mặt hiện lên một dấu bàn tay đồng thời cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Không ngờ Nguyệt phi bảo nhà mình chịu đựng?

Cảnh phủ không phải đã sớm xuống dốc sao?

Gã đang muốn hỏi tiếp, nghe một chút Nguyệt phi nói những gì, nhưng vào lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía sau.

- Hầu gia, ngươi hôm nay như thế nào không đi Trường Nhạc đổ phường?

Hồ Khiếu Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sài Thế Ninh đi hình chữ bát, trong tay phe phẩy quạt giấy, vẻ mặt đắc ý đi tới.

Sài Thế Ninh là khách quen của An Nhạc Hầu phủ rồi, cho nên vào cửa cũng không cần tôi tớ thông báo.

Hồ Đức Thâm vừa xoay người thấy được Sài Thế Ninh, vốn trong lòng bị đè nén, định vào nhà nghỉ ngơi.

Tuy nhiên lại nhìn đến Sài Thế Ninh một bộ dáng gió xuân đắc ý, không khỏi có chút tò mò:

- Ngươi hôm nay tâm tình rất tốt a, như thế nào, chẳng lẽ là phá trinh cho Cẩm Thường cô nương Bách Hoa lâu rồi hả?

BA~!

Sài Thế Ninh khép lại quạt giấy, vẻ mặt kinh ngạc:

- Hầu gia làm sao mà biết được?

Hả?

Giờ ngược lại đến lượt Hồ Đức Thâm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, phải biết rằng Bách Hoa lâu là một trong vài cái thanh lâu lớn nhất kinh thành.

Mà Cẩm Thường còn là cô nương đầu bảng của Bách Hoa lâu vẫn còn tấm thân trinh nữ.

Muốn phá trinh cho Cẩm Thường, không có năm sáu trăm lượng bạc, vậy thì tuyệt đối không được đâu.

Nhưng Sài Thế Ninh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh quen biết tại đổ phường cũng mấy năm thời gian rồi, quan hệ của hai người ở mặt ngoài coi như là không tệ.

Nhưng kỳ thật, con bạc lấy đâu ra sẽ chân chính coi người khác là bằng hữu?

Sự thật là tên nào tên đấy đều là hàng da mặt dày, không biết xấu hổ, trở mặt vô tình, giữa hai người bọn họ chẳng qua là tình mặt mũi không đáng giá tiền thôi.

Hồ Đức Thâm đối với thân thế của Sài Thế Ninh vẫn tương đối rõ ràng, đồng thời cũng biết Sài Thế Ninh căn bản không phải kẻ có tiền.

Tiểu tử này chọn trúng Cẩm Thường cũng lâu rồi, sao đột nhiên hào phóng như thế?

Phải biết rằng năm sáu trăm lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ gì!

- Ngươi thật sự phá trinh cho Cẩm Thường?

Hồ Đức Thâm có chút không tin.

Phải biết rằng cho dù gã có mấy vạn lượng gia sản, cũng không dám tùy tay liền vãi ra mấy trăm lượng bạc.

Một lần quăng mấy trăm lượng, như vậy vài trăm lần, cái nhà này cũng liền bại hết.

Sài Thế Ninh vẻ mặt đắc ý, vươn năm ngón tay trắng nõn:

- Trọn năm trăm lượng bạc!

Hồ Khiếu Lâm đứng ở một bên, cũng phải hít một hơi khí lạnh.

Phải biết rằng bạc tiêu hàng tháng của gã cũng chỉ có mười lượng thôi!

Hồ Khiếu Lâm Chính đang muốn mở miệng hỏi Sài Thế Ninh phát tài lớn ở nơi nào rồi, chợt nghe Sài Thế Ninh hừ lạnh một tiếng:

- Hôm qua còn có tên khốn kiếp muốn cùng ta tranh giành, ha hả, gã chỉ ra bốn trăm lượng, sau đó ta trực tiếp liền thêm tới năm trăm lượng!

Hồ Đức Thâm nghe vậy sửng sốt.

Còn Hồ Khiếu Lâm thì trợn mắt há hốc mồm.

Một chút liền bỏ thêm một trăm lượng bạc?

Phải biết rằng loại chuyện này bình thường khi đặt giá, đều thêm không quá năm lượng, mười lượng mà thôi.

Lập tức Hồ Khiếu Lâm đau lòng một trận, trong lòng thầm mắng, đồ phá gia chi tử, ngại bạc nhiều bỏng tay có thể cho ta cơ mà!

- Ngươi không nói đùa chứ?

Hồ Đức Thâm vẫn có chút không thể tin nổi.

Dĩ vãng hai người tụ cùng một chỗ, rồi tới lúc ăn cơm, luôn là gã tính tiền đấy.

Sài Thế Ninh tiến lên vài bước ôm bờ vai của Hồ Đức Thâm, cười hì hì mà nói:

- Loại chuyện này có cái gì hay để nói giỡn hay sao?

Sau đó vung tay lên:

- Đi, Đắc Ý Lâu, hôm nay ta mời khách!

Đắc Ý Lâu là quán rượu lớn nhất trong kinh thành, một bữa ít nhất đến ba bốn mươi lượng bạc.

Hồ Đức Thâm cũng có chút tin tưởng, không khỏi tò mò hỏi:

- Thế Ninh, ngươi phát tài rồi hả?

- Kiếm được một ít.

Sài Thế Vinh giơ cằm lên có vẻ càng thêm đắc ý.

Bỏ được ra năm trăm lượng bạc phá trinh cho Cẩm Thường, hơn nữa hôm nay còn mời mình đi Đắc

Lâu ăn cơm, sao có thể chỉ kiếm được một ít?

- Thế Ninh, huynh đệ chúng ta quan hệ như thế nào?

Hồ Đức Thâm ngay cả bối phận cũng không để ý, liền kéo lấy ống tay áo của Sài Thế Ninh nói.

- Kia dĩ nhiên là không tệ.

Sài Thế Ninh nói.

Hồ Đức Thâm liền cố ý giận tái mặt:

- Ngươi đã coi ta là huynh đệ, hãy nói cho ta biết, có phải hay không tìm được cửa nào phát tài rồi?

- Này, này, lấy đâu ra.

Sài Thế Ninh biến thành lắp bắp.

Hồ Đức Thâm tự nhiên không tin:

- Thế Ninh, lão ca vẫn đối đãi với ngươi như đệ đệ đấy.

Nói xong, lộ ra một bộ dáng chân thành.

Sài Thế Ninh cười gượng:

- Ta biết rằng lão ca ngươi đối đãi tốt, vậy không phải trong tay tiểu đệ có tiền, liền mời ngươi đi quán rượu ăn cơm sao?

Hồ Đức Thâm còn muốn mở miệng truy vấn, nhưng Sài Thế Ninh không để cho gã cơ hội, trực tiếp ôm bờ vai của gã đi ra cửa.

- Đi, đi, chúng ta đi Đắc Ý Lâu!

Hồ Khiếu Lâm định đi theo sau, nhưng bình thường, gã và Sài Thế Ninh cũng không có giao tình gì, chỉ có thể không cam lòng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa.

----------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện