Ra khỏi viện tử, đôi vai gầy của Điệp Hương phu nhân khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt, sức lực thân thể trong nháy mắt tựa như bị rút hết, nghiêng dựa vào tường viện.

Giang Long cùng đi ra, thấy Điệp Hương phu nhân ấm ức khóc, mặt đẫm lệ.

Nếu như không phát hiện ra sơ hở của Mục Vũ Hầu, đại mỹ nhân hoa lê gặp mưa như vậy, dù là Giang Long cũng nhất định sẽ sinh lòng thương tiếc.

Nhưng hiện tại, đầu óc hắn rất bình tĩnh, nhưng vẫn giả bộ tỏ ra quan tâm.

- Trong lòng Mục Vũ Hầu có đau khổ, kính xin phu nhân có thể thông cảm một phần.

- Trong lòng của hắn đau khổ, trong lòng thiếp thân không khổ sao? Điệp Hương phu nhân rơi lệ phản bác:

- Qua nhiều năm như vậy, nếu như không có thiếp thân khổ tâm kinh doanh, sợ là Mục Vũ Hầu phủ sớm đã bị một số người nuốt chửng ngay cả cặn bã cũng không còn rồi! Thiếp thân cực cực khổ khổ nhưng lại đổi lấy đáp lại như vậy đấy. Người ngoài nhục mạ thiếp thân cũng thì thôi, nhưng hắn...

Nói xong lời cuối cùng, Điệp Hương phu nhân khóc thảm thiết!

Giang Long vốn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, nhưng nhìn một lúc, lại phát hiện Điệp Hương phu nhân khóc khổ sở dường như là có chút biểu lộ chân tình.

Ngay cả hắn cũng có chút kinh ngạc và khó hiểu.

Rõ ràng nàng ta và Mục Vũ Hầu hợp lại diễn trò cho mình xem đấy, mà ngay cả lúc trước khi ở chính sảnh cũng chính là tình tiết thiết kế rất tốt, cũng đoán được có khả năng mình sẽ chủ động yêu cầu đi đến đây thăm Mục Vũ Hầu.

Đương nhiên, nếu mình không chủ động, Điệp Hương phu nhân nói đang tiếp khách, đợi lát nữa sẽ qua, đến lúc đó tự Mục Vũ Hầu sẽ chủ động đến chính sảnh.

Chẳng lẽ Điệp Hương phu nhân là diễn viên trời sinh, đúng là diễn rất nhập vai?

Tâm tư Giang Long xoay chuyển, cũng có thể giữa Điệp Hương phu nhân và Mục Vũ Hầu có vết rách!

Điều này đối với hắn là tin tức tốt.

Thành lũy chắc chắn, thường thường là bị tan rã từ nội bộ đấy.

Giang Long giả bộ thân thiết, lấy khăn lụa trong tay áo ra, tiến lên vài bước, chìa tay phải ra, vẻ mặt đau lòng tự tay lau nước mắt cho Điệp Hương phu nhân, miệng thở dài nói:

- Ta có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng cô.

Điệp Hương phu nhân không kìm nổi chua xót trong lòng, khóc càng lớn hơn.

Giang Long do dự một chút, vươn tay trái ra, khẽ ôm ở eo của Điệp Hương phu nhân. Thân thể mềm mại của Điệp Hương phu nhân đột nhiên cứng đờ, nhanh chóng lui về phía sau, trong đôi mắt ngập nước mắt hiện lên chút bối rối.

Rất mẫn cảm!

Giang Long có chút kinh nghi, không phải nói Điệp Hương phu nhân từng ngủ lại ở hoàng cung, Tương Vương phủ, cùng với rất nhiều huân quý thế gia hay sao? Bằng không thanh danh cũng sẽ không “vang dội”, tiếng lành đồn xa như vậy, trở thành mục tiêu số một tất cả nam nhân trưởng thành trong kinh thành đều muốn săn tình.

Thân thể sao mẫn cảm như vậy? Tựa như chưa từng thân mật với nam tử?

Lúc trước thân thể mềm mại của Điệp Hương phu nhân nháy mắt cứng ngắc, tuyệt đối là là bản năng của thân thể, không phải giả bộ. Còn có một chút bối rối trong đôi mắt đẹp của Điệp Hương phu nhân, dù là ảnh hậu kiếp trước đến cũng không diễn chân thực đến như thế.

- Tại hạ đường đột.

Giang Long vội vàng bày ra vẻ mặt xin lỗi.

Điệp Hương phu nhân liếc Giang Long một cái, lại nhanh chóng cúi đầu:

- Công tử cũng bởi quan tâm thiếp thân, không kìm lòng nổi.

- Phu nhân hiểu là tốt rồi.

Hai người khởi bước, hướng về phía viện lạc lúc trước đã vào.

Dọc đường đi rất yên tĩnh, cũng không có ai lên tiếng

Điệp Hương phu nhân cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp có chút nóng lên, nơi bên hông lúc trước bị Giang Long ôm lại có một cảm giác không rõ ràng khó nói thành lời.

Giang Long thì thản nhiên hơn, đương nhiên, thần sắc trên mặt vẫn giả bộ tỏ ra mất tự nhiên.

- Điệp Hương!

Hai người đang đi, trước cửa viện đột nhiên xuất hiện một thanh niên mặc áo choàng màu vàng kim.

Giang Long ngước lên nhìn.

Tương Vương!

- Thỉnh an Tương Vương Điện hạ!

Điệp Hương phu nhân khẩn trương bước lên trước nghênh đón, khom gối thi lễ.

Tương Vương định đưa tay ra đỡ, nhưng bị Điệp Hương phu nhân trốn tránh.

Giang Long cũng chắp tay chào.

May mắn Tương Vương chỉ là một Vương gia, nếu gặp Thái tử, Giang Long phải quỳ xuống rồi.

- Tại sao nàng khóc? Là ai ức hiếp nàng?

Tương Vương vốn chẳng nhìn người bên cạnh, thấy khóe mắt Điệp Hương phu nhân vẫn còn vương giọt lệ, vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sát khí nhìn sang Giang Long.

Giang Long không khỏi nhướn mày.

Vài hộ vệ đi theo sau Tương Vương cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân nhà mình, tiến lên vài bước mơ hồ định bao vây Giang Long.

Giang Long không sợ Tương Vương, nhưng đối phương dù sao cũng là Đại hoàng tử, nếu nổi lên xung đột cũng là phiền toái. Hắn đang muốn tự giới thiệu nói ra thân phận để khiến Tương Vương kiềm chế một chút, đại nhân vật giống như Tương Vương vậy sẽ không bởi vì lúc trước từng gặp ở rừng hạnh một lần thì sẽ nhớ hắn. Điệp Hương phu nhân làm như mới phát hiện có chút không thích hợp, rốt cục thì đã mở miệng:

- Không liên quan gì đến Cảnh công tử, là Hầu gia ngài ấy...

Vài hộ vệ dừng lại, nhìn về phía Tương Vương.

Tương Vương nhẹ nhàng khoát tay áo, sau đó ôn hòa nói:

- Sớm bảo nàng không cần đi gặp hắn, nàng lại cố tình không nghe.

- Là vị Cảnh công tử này...

Điệp Hương phu nhân ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Giang Long một cái.

Giang Long đoán không ra Điệp Hương phu nhân muốn làm cái gì, đột ngột cao giọng:

- Thảo dân Cảnh Giang Long, ra mắt Tương Vương Điện hạ!

Điệp Hương phu nhân nói nửa lời, làm cho Tương Vương tưởng Giang Long muốn đòi tới gặp Mục Vũ Hầu, Điệp Hương phu nhân không thể không đi cùng.

Sắc mặt y đã âm trầm xuống, đang định phát tác với hắn, chợt nghe Giang Long lớn tiếng giới thiệu, khí thế trên người lập tức bị kiềm hãm.

Cảnh Giang Long? Nam đinh duy nhất của Cảnh phủ huyện Ninh Viễn?

Tuy rằng Tương Vương vẫn tỏ sắc mặt không vui, nhưng đã có một tia kiêng kị.

Lúc này Điệp Hương phu nhân cúi thấp đầu, ý tứ trên mặt hàm súc khó hiểu.

- Lần trước ở rừng hạnh, chính là ngươi đoán trúng tâm sự của Điệp Hương?

Tương Vương đã nhớ ra.

Thần sắc Giang Long không kiêu ngạo không siểm nịnh:

- May mắn được Tương Vương Điện hạ thưởng một ngàn lượng.

Lúc này ánh mắt của Tương Vương chạy trên người Giang Long và Điệp Hương phu nhân, ánh mắt lóe sang, hoài nghi có phải hai người Điệp Hương phu nhân và Giang Long đã âm thầm nảy sinh tình cảm hay không.

Giang Long có thể đoán được tâm sự của Điệp Hương phu nhân, chứng minh giữa hai người có sự ăn ý tâm linh.

Có nhiều khả năng là cùng sinh lòng ái mộ nhau.

Nhưng Tương Vương vẫn coi Điệp Hương phu nhân là độc chiếm của mình đấy!

Sau khi Điệp Hương phu nhân bị phát giác không hề giải thích, ngược lại gương mặt khẽ đỏ ửng, lúc cúi đầu còn liếc Giang Long một cái, lộ ra bộ dạng xấu hổ lẫn e sợ.

Giang Long chỉ nhíu mày, rốt cuộc Điệp Hương phu nhân này muốn làm gì? Châm ngòi Tương Vương hiểu lầm do mình động thủ ư?

Tuy nhiên cho dù là đoán được mục đích của Điệp Hương phu nhân, Giang Long cũng không chủ động mở miệng giải thích. Bản thân hắn có tính kiêu ngạo, mở miệng giải thích, chính là thua khí thế ở ngay vòng đầu. Vậy chẳng khác gì là thua mềm nhũn.

Sắc mặt Tương Vương càng ngày càng khó coi.

Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên căng thẳng. Hộ vệ của Tương Vương lại đặt tay lên chuôi đao bên hông.

Lúc này Giang Long cúi đầu, chậm rãi lấy một vật từ trong tay áo ra thưởng thức, đó là một thanh chủy thủ tỏa ra ánh sáng sắc màu lam nhạt.

Nhìn thấy thanh chủy thủ này, thần sắc Tương vương cứng đờ. Lần trước ở bên rừng hạnh, Hoài Vương muốn cường đoạt Lâm Nhã, Giang Long đã lấy ra thanh chủy thủ này. Sau đó, sự việc đương nhiên là bị một số người truyền ra ngoài.

Giang Long không sợ Hoài Vương giết người như ngóe, dĩ nhiên cũng sẽ không sợ Tương Vương.

Tương Vương tuy rằng buồn bực, lại không muốn gây chuyện ồn áo them, nhưng bảo y lui bước vào lúc này, y sao còn thể diện.

Ngay lúc Tương Vương Tiến tiến thoái lưỡng nan, một thanh âm ở cách tường viện đột nhiên vang lên:

- Điệp Hương, nàng đang ở đâu?

Không khí giằng co bị phá vỡ, Tương Vương thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên mày lại nhíu lại.

Bởi vì người đến là Hoài Vương!

- Ở trong này.

Tương Vương hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía cửa viện.

- Ha ha!

Hoài Vương sang sảng cười to:

- Hoá ra Đại hoàng huynh cũng ở đây.

Thanh âm vừa dứt, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau một lát, bóng dáng của Hoài Vương xuất hiện ở trước cửa viện.

Hoài Vương cũng tới, thật đúng là náo nhiệt nha.

Giang Long sờ sờ cằm, âm thầm suy đoán, là ngẫu nhiên trùng hợp, hay là cố ý. Muốn thiết kế cũng không khó, Điệp Hương phu nhân và Tương Vương có quan hệ tốt, dĩ nhiên biết Tương Vương hôm nay sẽ tới nơi này.

Trước tiên mời mình hôm nay tới là tốt rồi. Về phần Hoài Vương, người này sơ cuồng, bướng bỉnh cao ngạo, cũng ham sắc đẹp của Điệp Hương phu nhân, chỉ cần nhận được tin hôm nay có nam tử đến Mục Vũ Hầu phủ thăm hỏi Điệp Hương phu nhân, gã sẽ chủ động đến.

- Đúng là trùng hợp, chỉ có điều không biết Tam đệ hôm nay tới Mục Vũ Hầu phủ là có chuyện gì?

Tương Vương nghiễm nhiên tỏ bộ dáng chủ nhân.

Hoài Vương không trả lời, ánh mắt gan góc trước tiên là ngắm những nơi mẫn cảm trên thân thể mềm mại của Điệp Hương phu nhân. Nhưng gã còn chưa kịp lộ dục vọng trong mắt thì khóe mắt đã thấy Giang Long, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cả người đầy sát khí nhìn về phía Giang Long.

Lần trước Giang Long ở trong rừng hạnh đắc tội với gã, gã vốn định đề cử chức vị cho Giang Long, tranh đấu ngôi vị Thái tử, lại không nghĩ bị Hoàng thượng cứng rắn đập bể đầu, làm hại gã bị mất mặt, vài ngày cũng không dám ra ngoài cửa.

Nếu phương pháp này không thể dùng, gã liền quyết định trực tiếp ám sát Giang Long, nhưng không ngờ kế hoạch còn chưa thực hiện thì lại gặp Giang Long trước.

Giang Long lại làm như không thấy Hoài Vương tràn đầy sát khí, hơi hơi chắp tay xoay người nói:

- Thảo dân Cảnh Giang Long ra mắt Hoài Vương Điện hạ.

- Hừ!

Hoài Vương thấy thanh chủy thủ trong tay Giang Long, cố gắng áp cơn tức trong lòng xuống.

Khối kim bài miễn tử của Cảnh phủ không phải là bài trí, đại biểu một loại vinh dự cao nhất, là Hoàng thượng bảo vệ Cảnh phủ, dù gã là Hoàng tử Vương gia, nếu dám ban ngày ban mặt động thủ sát hại Giang Long cũng không gánh nổi tội đấy.

Có lẽ Hoàng thượng sẽ không cần tính mạng của gã, nhưng ít ra cũng sẽ cách chức làm bình dân, sung quân biên cương. Như vậy sống không bằng chết rồi.

Hoài Vương hơi liếc tròng mắt, trừng mắt lạnh với Giang Long:

- Sao ngươi cũng ở đây?

- Nơi này cũng không phải Hoài Vương phủ.

Giang Long nhún vai cười khẽ.

Ý nói, mình tới nơi này không cần phải bẩm báo Hoài Vương, trưng sự đồng ý của Hoài Vương.

Sát khí trên người Hoài vương càng tăng thêm, nhe răng cười độc ác, trong mắt lộ hung quang, uy hiếp nói:

- Có nhiều nơi, không phải ai cũng có thể vào!

- Thảo dân cũng nghĩ, chỉ cần trong lòng không có ma, thiên hạ đều có thể đi được.

Giang Long không chút nào yếu thế, đối chọi gay gắt.

Dứt lời, không để ý tới Hoài Vương và Tương Vương nữa, hắn chắp tay nói với Điệp Hương phu nhân:

- Phu nhân phải chiêu đãi hai vị Vương gia, tại hạ đi trước, cáo từ.

Mục đích của Điệp Hương phu nhân mời Giang Long đến phủ vẫn chưa đạt được, có lòng giữ lại, nhưng Giang Long đã không để cho nàng cơ hội, bước về phía cửa viện vừa đi vào.

Vài hộ vệ của Hoài Vương đang chắn ở cửa, Hoài Vương không nói gì, bọn họ cũng không nhường đường. Giang Long chỉ cười lạnh, tay cầm chủy thủ khẽ vung lên, một chút hàn quang vẽ về hướng cổ họng của một tên hộ vệ trong đó. Hộ vệ không dám trả đòn, chỉ có thể lui về phía sau.

Giang Long thu lại chủy thủ, tiếp tục đi

- Thật can đảm!

Gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Long đã đi xa, sắc mặt của Hoài Vương càng trở nên âm trầm.

Lại dám động thủ với hộ vệ của mình, đánh chó còn phải xem mặt chủ chứ, đây quả thực là khiêu khích trắng trợn đến uy nghiêm của gã rồi.

Trong lòng Tương Vương khẽ động, mở miệng nói:

- Vị Cảnh công tử này dường như không để Tam đệ vào mắt chút nào.

Đây là lửa cháy đổ thêm dầu!

- Không cần ngươi quan tâm!

Hoài Vương gầm nhẹ, tròng mắt đỏ ngầu, tựa như dã thú bị chọc giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện