Muốn làm báo chí, nhất định phải có rất nhiều tiền bạc, quyền thế cùng quan hệ nhân mạch mới được.

Giang Long tự nhiên là mượn thế lực của phủ Quốc Công.

Gia tộc họ Sài ở Đại Tề là hào môn thế gia siêu nhất lưu, riêng con cháu trong tộc cũng có mấy ngàn, hơn nữa sản nghiệp kinh doanh rất nhiều, và có rất nhiều thương gia vì để tránh phiền toái muốn thuận lợi kinh doanh dùng tiền cậy nhờ gia tộc Sài thị làm chỗ dựa vững chắc, lực ảnh hưởng này tuyệt đối rất lớn đấy.

Quan hệ chồng quan hệ, mạng lưới tiếp mạng lưới, tìm ra một chút tin tức về tình hình chính trị đương thời tự nhiên không thành vấn đề.

Đương nhiên, xưởng in chuẩn bị vẫn có chút không đủ, khá gấp một chút, cho nên chưa có khả năng mỗi ngày đều in ra báo mới.

Cuối cùng Giang Long vỗ bàn quyết định, năm ngày ra một bản.

Lúc này tuy rằng tin tức đăng lên trên mặt báo đều là những mặt tốt của triều đình hiện nay, khen một số quan viên, ca ngợi triều đình xuất binh tiêu diệt thổ phỉ, trị an tốt vân vân, cho nên lão Hoàng thượng cùng rất nhiều đại thần trong triều trong thời gian ngắn còn chưa phát hiện báo giấy có gì không ổn.

Đợi đến khi việc xuất bản báo chí dần dần đi vào quỹ đạo, khi đó Giang Long có thể làm ra một số động tác nhỏ rồi.

Chuyện xưa hay chỉ có Giang Long có thể viết, nhưng làm báo giấy thì chỉ cần gia tộc nào hơi có thế lực cũng có thể dễ dàng làm theo.

Đám nhà giàu quyền quý này một khi thấy báo chí có thể có lợi ích to lớn, lúc đó cho dù là lão Hoàng thượng có muốn điều tra cũng bất lực.

Nhiều người tức giận khó có thể làm!

Quan lại cùng nhóm hào môn liên kết lại, cho dù là lão Hoàng thượng cũng chỉ có thể nhượng bộ.

Giang Long có thể tham khảo kinh nghiệm kiếp trước, quan niệm xử lý xí nghiệp vượt xa người ở thời đại này, Đỉnh Thịnh báo chí tuyệt đối sẽ đứng đầu ở trong nghề này, đến lúc đó có thể mượn dùng báo chí làm rất nhiều chuyện.

Tiền viện Cảnh phủ, một tòa viện hẻo lánh.

Ba văn sĩ đầu đội khăn vuông, đang tập trung ở trong đình viện, uống trà phơi nắng.

Cuộc sống bình thường, không màng danh lợi thật yên bình.

- Trước kia Tiểu thiếu gia không nổi danh, năng lực thì bình thường, giống như kiểu thư sinh văn nhược, nhưng gần đây lại có những thành tựu xuất sắc.

Một văn sĩ dáng người thấp bé gầy gò uống một ngụm trà, táp lưỡi nói:

- Chẳng lẽ thật sự bởi vì lần trước bị tập kích, nếm trải được nguy hiểm sống chết, giờ đầu óc mở mang rồi? - Chỉ có thể giải thích như vậy.

Một người văn sĩ mặc áo vải màu lam nhạt mở miệng phụ họa.

Còn một người văn sĩ tướng mạo anh tuấn, mặt như bạch ngọc, khí chất văn nhã, thản nhiên cười:

- Nghĩ nhiều như vậy làm gì?

- Đối với chúng ta mà nói chỉ cần xác định được hắn là con trai của Cảnh Hiền là đủ rồi.

- Trình huynh nói rất đúng!

Văn sĩ thấp bé tên là Hà Bất Tại, năm đó theo bên cạnh Cảnh Hiền, vốn gã am hiểu binh pháp, nhưng ở chiến dịch Cảnh Hiền chết trận sa trường, thì vào một tháng trước đó đã nhận mệnh lệnh của Cảnh Hiền đi làm một việc quan trọng khác, bằng không cũng khó có thể sống đến giờ.

- Vốn nghĩ rằng bản lĩnh của ta khó có thể có chỗ để sử dụng, bây giờ Tiểu thiếu gia cũng dần dần trưởng thành, vừa anh tuấn còn có tài năng văn chương, lại thường xuyên có thể ra vào khuê phòng của Điệp Hương phu nhân, ba người chúng ta tất nhiên phải giúp đỡ tiểu thiếu gia, mở rộng hoài bão!

- Ngươi nha, khi nào mới có thể sửa được tật háo sắc?

Nghe Hà Bất Tại nói đến Điệp Hương phu nhân, Tiêu Phàm ngồi ở bên cạnh gã không khỏi lắc đầu nói.

Con người Tiêu Phàm rất phù hợp họ tên của gã, diện mạo rất là bình thường.

Tuy nhiên gã cũng có lĩnh vực am hiểu của riêng mình, gã thuộc lòng luật pháp, ở phương diện quản lý cai quản, xử lý nội chính là một người tài giỏi khó có được.

- Chỉ sợ gã cả đời này cũng không đổi được!

Anh tuấn tiêu sái Trình Trạch vỗ tay trêu ghẹo.

- Đây mà là háo sắc? Đây gọi là phong lưu được không?

Hà Bất Tại lập tức thanh minh.

- Việc này để trên người của Trình huynh mới được gọi là phong lưu, nhưng để trên người ngươi…

Tiêu Phàm lắc đầu.

Hà Bất Tại người vừa thấp bé hơn nữa lại gầy, tướng mạo cũng khá xấu xí, khi nói đến những nữ nhân xinh đẹp, thì trên mặt lại hiện ra vẻ đáng khinh, trước kia Tiêu Phàm thường xuyên chế nhạo Hà Bất Tại.

- Ta thì làm sao?

Hà Bất Tại như bị dẫm phải đuôi mèo, lập tức nhảy dựng lên.

Trình Trạch nhanh chóng mở miệng trấn an.

Đương nhiên Hà Bất Tại cũng không phải thật sự giận dỗi.

Ba người vốn là bạn tốt, sau khi ẩn cư mấy năm, mỗi ngày đều ngồi cùng một chỗ cùng nhau ngâm thơ, ngắm hoa ngắm cảnh, bình thường nghiên cứu thảo luận binh pháp chiến trận, quan hệ càng lúc càng ăn ý.

- Chỉ mong tiểu thiếu gia sẽ không để cho chúng ta thất vọng.

Tuy rằng quyết định đi theo Giang Long, nhưng ba người họ vẫn đang giữ thái độ xem chừng.

Gần đây những bản lĩnh và tài hoa của Giang Long bày ra, làm cho bọn họ nhìn thấy hy vọng, nhưng vẫn sợ Giang Long không đủ năng lực, khó mà phát triển.

Không có hi vọng, bọn họ có thể giữ vững bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi.

Nhưng khi nhìn thấy hy vọng mà lại phải thất vọng, sẽ chịu đả kích rất lớn.

Dù sao bọn họ vô cùng trung thành đối với Cảnh phủ, một bầu nhiệt huyết đấy.

Ngày hôm qua Giang Long được Cảnh lão phu nhân dẫn dắt đến tiểu viện gặp gỡ ba người, ba người cũng không có bị những đề mục nêu ra làm khó xử, muốn thấy rõ một người có thể vững vàng chắn một phương hay không, không phải hỏi mấy câu là xong được.

Nhân tính rất phức tạp, có ít người rất có tài hoa, rất có năng lực, nhưng lại không làm nên trò trống gì.

Nhưng có ít người năng lực khá bình thường, cuối cùng lại có thể khuấy đảo phong vân.

Giống như Lưu Bị trong lịch sử tam quốc ở kiếp trước của Giang Long, năng lực của người này thật sự không được tốt lắm.

Nhưng cuối cùng, lại có thể chiếm một phần ba thiên hạ!

Có ít người nói Lưu Bị am hiểu nhất chính là khóc, mọi thứ đều do khóc lóc mà có được.

Nhưng kỳ thật Lưu Bị là người có sức hấp dẫn độc đáo.

Bằng không dùng cái gì có thể lung lạc nhiều người tập trung ở bên cạnh như vậy?

Nếu không ngươi cũng thử đi tìm Gia Cát Lượng rồi khóc lên xem Gia Cát Lượng có thể nguyện ý trung thành với ngươi hay không?

Đổi lại người khác, kết quả tất nhiên sẽ khác.

Còn có, Lưu Bị đã mấy chục tuổi, đi Đông Ngô tương thân lại có thể lọt vào mắt Tôn Thượng Hương và Tôn lão phu nhân.

Nếu đổi người khác, mặc dù có cẩm nang diệu kế của Gia Cát Lượng, cũng sớm đã bị chém đứt đầu, còn muốn ôm mỹ nhân về?

Ba người biết rõ điểm này, cho nên trước tiên cứ đi theo rồi từ từ quan sát.

Năng lực, tài hoa, không phải không quan trọng.

Nhưng có đôi khi có thể thành công hay không, vẫn còn phải dựa vào những yếu tố khác.

Thánh chỉ sẽ hạ xuống, Giang Long bắt đầu triệu kiến những người cần dẫn đi cùng khi nhậm chức Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, đám người Tần Vũ, để cho bọn họ có tâm lý chuẩn bị, cùng với sắp xếp việc nhà.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Long lập tức xuống giường, đi vào trong viện chịu khó rèn luyện.

Hiện tại hắn không chỉ tập luyện Hình Ý Tam Thể Thức Trạm Thung pháp, mà trong tay còn có thêm một cây trường thương.

Giang Long hai chân hơi hạ xuống theo thế trung bình tấn, hai tay duỗi thẳng, mười ngón tay cầm chắc lấy trường thương, đứng sừng sững ở nơi đó, đã được nửa thời gian uống cạn chén trà rồi.

Hình Ý thương, danh như ý nghĩa, trọng điểm là phải hình và ý tương thông.

Cầm trường thương trong tay, khi đụng chạm vào tảng đá, thổ địa, vải vóc, thân thể con người mặc dù không cần nhìn, đại khái cũng có thể cảm giác được.

Nhưng Giang Long đang muốn tập luyện đến mức cho dù để một cái lông gà trên trường thương, nhắm mắt cũng có thể cảm thấy được.

Mà theo kiếp trước lão viện trưởng sư phụ giới thiệu, cao thủ thương pháp cao cấp nhất của Hình Ý, cho dù là cọng lông tơ để ở trên trường thương, cũng có thể rõ ràng cảm giác được đấy.

Loại cảnh giới này đã gọi là người thương hợp nhất, trường thương trở thành một bộ phận thân thể.

Đứng trung bình tấn một hồi, Giang Long bắt đầu tập luyện thương pháp.

Hình Ý thương do Nhạc Phi sáng chế, càng ngắn gọn thực dụng, tốc độ nhanh hơn, nhất là lấy Hình Ý làm chủ, không bàn mà hợp ý với nguyên lý thái cực, trong thương pháp bao gồm Hồi thân thương, phạm vi xuất thương đa phần ở phần bụng, như vậy liền có thể tăng lên xác suất trúng mục tiêu, bản thân thương pháp này mà nói so với Dương gia thương pháp thì cao hơn một bậc.

Lực sát thương của trường thương rất lớn, mũi thương ở ngực bụng chọc ra một cái lỗ thủng, cho dù không chết, cũng rất khó có thể tiếp tục phản kích.

Cho nên cũng không cần thiết phải chú ý dùng thương đâm vị trí yếu hại của địch nhân, một kích trí mạng.

Trọn vẹn tập luyện nửa canh giờ, Giang Long mới thu thương dừng lại.

Sắp phải phải rời khỏi phủ đệ, trong thời gian ngắn Giang Long muốn đi dạo một vòng trong phủ.

Trong lúc đang đi dạo, liền đột nhiên nghe được ở trong một cái tiểu viện truyền ra từng hồi thanh âm quát tháo.

Giang Long đối với cái thanh âm này rất xa lạ, rất hiếu kỳ thản nhiên đi tới cửa tiểu viện.

Nhìn vào đó chỉ thấy một lão nhân gầy gò, đang chỉ điểm Tần Vũ tập luyện đao pháp.

Đao là cán dài đại quan đao!

Trước kia Giang Long thấy Tần Vũ trời sinh thần lực, từng muốn cho Tần Vũ sử dụng lang nha bổng, cảm thấy Tần Vũ cầm cái lang nha bổng vọt tới bên trong trận địa của địch, đây tuyệt đối là thần chắn giết thần Phật chắn giết phật, trừ khi cũng gặp phải người cũng có thần lực giống gã, không thì khó ai có thể ngăn cản Tần Vũ một hiệp.

Đương nhiên hắn cũng không phải là loại người cố chấp

Đại quan đao đồng dạng là vũ khí hạng nặng, đối với Tần Vũ mà nói thì cũng rất thích hợp.

So sánh với việc dùng lang nha bổng chỉ cần trời sinh có thần lực, nhưng muốn luyện tốt đao pháp thì cần phải có danh sư chỉ điểm mới được.

Giờ phút này Tần Vũ đã mệt mỏi đổ mồ hôi đầy đầu rồi, nhìn thấy Giang Long đột nhiên đi vào, vội vàng hấp tấp cung kính tiến tới thi lễ.

- Ba!

Giang Long vẫn không nói gì, chỉ thấy lão già gầy gò kia giơ cành cây trong tay lên, đánh thật mạnh vào sau tấm lưng to lớn của Tần Vũ.

Áo mỏng lật ra, phía sau lưng của Tần Vũ lại thêm một vết roi thật sâu.

Nhưng thân thể Tần Vũ chỉ run rẩy một chút, sau đó lập tức khôi phục bộ dáng thật thà chất phác bình thường.

Giang Long cảm thấy lão già gầy gò xa lạ này dựng râu trừng mắt:

- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần? Muốn luyện tốt đao pháp, trước hết cần phải bình tĩnh, chỉ khi đại não đầy đủ tỉnh táo, trong lúc đối địch mới có thể nắm chắc được thời cơ xuất đao tốt nhất!

- Đại quan đao là binh khí nặng, cho dù ngươi trời sinh thần lực, toàn lực chém ra một đao, trong thời gian ngắn cũng rất khó thu hồi vũ khí lại để bảo vệ mình được.

- Một đao không trúng liền sẽ lộ ra sơ hở, sẽ bị địch nhân thừa dịp!

- Chẳng qua chỉ là Tiểu thiếu gia đến đây thôi, ngươi vội vội vàng vàng như thế làm cái gì? Thật là đần a!

Tần Vũ bị chửi, cũng không có tức giận, chỉ ngại ngùng gãi gãi đầu.

- Tiếp tục!

Lão già gầy gò rống to.

- Vâng!

Tần Vũ xin lỗi hướng Giang Long cười cười, liền lại chạy về.

Giang Long đứng tại chỗ, nhìn lão già gầy gò dạy đao pháp cho Tần Vũ, sau khi nghe xong cảm thấy lão già gầy gò này thực sự là người rất có bản lĩnh.

Có thể đem đại đao luyện tốt, liền có thể trở thành sát thần trong chiến trường!

Giống như Quan Vũ trong thời tam quốc.

Qua năm cửa, chém sáu tướng!

Mặc dù công nhận Lã Bố thân thủ cao cường nhất, nhưng nói về giết người, cũng không bằng Quan Vũ.

Quan Vũ rất xứng với danh hiệu sát thủ!

Không xuất đao thì thôi, xuất ra đao chính là xuất toàn lực, nắm bắt thời cơ lại rất tốt, cho nên trừ phi gặp người thật sự rất có bản lĩnh, bằng không rất khó có thể bảo toàn tính mạng ở dưới đao của Quan Vũ.

Hiện tại lão già gầy gò trước mặt, chính là muốn đem Tần Vũ bồi dưỡng theo phương hướng của Quan Vũ.

Đại đao còn có ưu điểm, tuy rằng nó là binh khí nặng, nhưng nếu sử dụng thuận tiện tiện thì tốc độ vung đao cũng sẽ rất nhanh.

Cho dù đối thủ trước tiên dùng binh khí ngăn đỡ, nhưng nếu ngăn cản chính diện, sức nặng từ thân đao cộng them lực lượng của người sử dụng, cũng sẽ chấn động làm cho hổ khẩu đối thủ nứt toác ra, ức chế trong ngực, máu huyết sôi trào.

Giang Long nhìn một hồi, lập tức muốn đi khỏi, lão già gầy gò đột nhiên nói:

- Đứa nhỏ này chẳng những sức lực lớn, hơn nữa sức bật kinh người, là khối ngọc thô trời sinh để sử dụng đại đao, chỉ đáng tiếc một điều là đầu óc có chút không linh hoạt.

Lực lượng lớn, không có nghĩa là lực bộc phát.

Rất nhiều người khí lực lớn đấy, giống như tên mập mạp này động tác đều là chậm rì rì, rất vụng về.

Lực bộc phát cần xem thiên phú, cũng không phải cứ nói gầy sẽ có lực bộc phát tốt, đại đa số người gầy chỉ có thể coi là linh hoạt thôi.

Nếu muốn trở thành sát thủ chiến trường như Quan Vũ, đích thật là phải có lực bộc phát rất lớn mới được.

Một khi lực bộc phát không đủ, tốc độ vung đao sẽ rất chậm.

---------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện