Giang Long thấy Tuyết Nguyên đã đón nhận mình, tự nhiên cảm thấy vui lên, rồi chạy về phía trước, ôm hôn một cái mãnh liệt vào đầu Tuyết Nguyên.

Tuyết Nguyên ngẩng đầu lên, định hôn trở lại.

Dọa Giang Long nhảy dựng, lui về sau mấy bước.

Còn Vạn Lương thì toát cả mồ hôi hột, nhưng mà Tuyết Nguyên đã nhận ra Giang Long rồi,có điều lúc này vừa gặp mặt, Giang Long không nên làm những hành động kỳ quặc, bằng không thì dễ làm cho con ngựa hiểu lầm, có thể khi bị công kích, con ngựa sẽ không nghe lời chủ nhân.

- Mở cửa chuồng ra

Giang Long ôm đầu Tuyết Nguyên hôn một cái thắm thiết.

Tuyết Nguyên đúng là rất gần gũi với Giang Long.

- Tuyết Nguyên không có yên, tốt nhất tiểu thiếu gia đừng cưỡi nó

Vạn Lương dặn dò, vừa lúc mở cửa chuồng.

Tuyết Nguyên liền chạy ra, tuy nhiên nó không cố ý chạy nhanh, chỉ thấy bốn cái vó chạm đất, rồi nhẹ nhàng nhảy phắn lên cao như đạn bắn, thì biết sức mạnh nó khiến người kinh sợ, Tuyết Nguyên tiến đến gần, dùng đầu của nó đưa vào trong ngực Giang Long.

-ha, ha

Giang Long cười to.

Chốc lát, con ngựa nghiêng mình, đưa đỉnh đầu vào Giang Long.

Giang Long không hiểu nổi.

Vạn Lương thì vui mừng reo to:

-Tiểu thiếu gia, Tuyết Nguyên muốn ngươi ngồi lên lưng nó đấy.

Giang Long nghe nói thế, liền vuốt vào cổ, tuy không có yên ngựa, vẫn nhảy lên lưng ngựa một cách gọn gàng.

Tuyết Nguyên liền chạy.

Tốc độ không nhanh, nhưng động tác mạnh mẽ, ngồi trên lưng ngựa, Giang Long cảm giác rõ ràng là tứ chi của Tuyết Nguyên rất mạnh.

Chạy quanh mã trường một vòng, Tuyết Nguyên dừng lại.

Giang Long nhảy xuống và nói:

- Năm ấy phụ thân ta cưỡi con thần mã này sao? - Ừ, đúng rồi.

Vạn Lương trả lời, và dặn thêm rằng:

- Trong chuồng có nước, tốt nhất ngài nên đích thân tắm rửa cho nó, như thế nó sẽ càng tin tưởng ngài thêm.

-Được.

Giang Long vén áo lên, sau đó nhìn về hướng Tần Vũ và nói:

-Để Tần Vũ đến đây.

Vạn Lương chưa kịp trả lời, Tuyết Nguyên đột nhiên hí vang lên vẻ như bất mãn.

Bốn chân vung lên, chạy về hướng Tần Vũ.

- Cái gì vậy?

Giang Long hốt hoảng.

Vạn Lương vuốt đầu, nói:

- Do ngài nhìn sang bên kia, Tuyết Nguyên có thể hiểu lầm, cho rằng ngài để ý Hắc Thụy đấy,

Con ngựa cũng có tư tâm, có sự chiếm hữu rất mạnh, nhất là Tuyết Nguyên là Vua trong các loài ngựa, nên không cam ngài cưỡi một lúc hai ngựa.

Nói xong, Vạn Lương liền chạy mau qua bên kia.

Hắc Thụy rất là cao to, là loài ngựa ngựa tốt, chạy ngàn dặm, có một điểm không tốt là thích đấu đá.

Mà giống hảo mã này, một khi chiến đấu thì sẽ chiến đấu cho đến khi chết.!

Giang Long kịp thời phản ứng, liền chạy nhanh qua bên kia.

Tần Vũ thì không biết chuyện gì, khi thấy Tuyết Nguyên đột nhiên chạy qua thì hiểu đây là ngựa của Giang Long, không dám ngăn trở, vì thế mà Tuyết Nguyên mới chạy đến gần Hắc Thụy.

Thật khiến người khác không nghĩ nổi, Hắc thụy thản nhiên không chống cự, mà hạ mình nằm dài trên mặt đất.

Đây là biểu hiện sự thán phục dành cho Tuyết Nguyên.

Tuyết Nguyên chạy đến bên Hắc Thụy ngửi vài cái, sau đó khịt khịt trong mũi vẻ như khinh thường, rồi chạy về chào đón Giang Long.

Vạn Lương bỗng ngây người, sau lúc đó, kêu to vẻ kích động:

- Quả nhiên, Tuyết Nguyên đúng là vua trong loài ngựa.

Lúc trước nó là con ngựa không dám có những tính khí táo bạo ấy, đồng thời, khi thả ngựa ra thì phải thả từng con một.

Không như thế, nếu hai con gặp nhau có thể đá nhau vì không con nào chịu thua.

Cho nên, trước đây, Tuyết Nguyên và Hắc Thụy chưa từng va chạm trên mã trường.

Cảnh tượng trước mắt Giang Long, làm hắn càng thích Tuyết Nguyên, rồi ôm cổ nó và dùng tay xoa nhẹ đầu nó.

- vậy mới tốt chứ.

Tuyết Nguyên dường như hiểu ý, ngẩng đầu lên vẻ ngạo mạn.

Ngoài nơi hoang dã, bầy ngựa hoang đều có con thủ lĩnh, nhưng con thủ lĩnh chưa chắc là vua trong các loài ngựa.

Loài ngựa hoang phải có vài vạn hay mười mấy vạn con mới có thể sinh ra một con vương trong loài ngựa.

Có thể thấy đây là giống ngựa hiếm.

Kế tiếp, Giang Long và Tần Vũ nghe lời dặn của Vạn Lương, liền giúp nó lau chùi, kỳ cọ sạch sẽ.

Ngựa và bọn họ quả nhiên càng gần gũi hơn ở chỗ này.

Sau khi con ngựa nhận chủ nhân, nó rất vui và hy vọng chủ nhân ve vuốt nó.

Tựa như chó con, nằm ngửa trên đất, khiến chủ nhân sờ bụng nó.

Nếu đổi là người lạ, ai mà chạm vào nó, tất nhiên nó như muốn cắn.

Đây là theo ý chủ nhân và sự buông thả của thân thể.

Trên mã trường, Giang Long nằm bên cạnh Tuyết Nguyên, phơi dưới ánh dương ấm áp.

Bởi Tuyết Nguyên vẫn còn hiếm khích với Hắc Thụy, nên Tần Vũ và Hắc Thụy nằm né sang một bên.

Lúc này, Vạn Lương gọi một ít mã phu đem yên ngựa đến.

Giang Long lên ngựa rời phủ đi làm nhiệm vụ bên ngoài, nên bây giờ cần lấy yên ngựa, để mau chóng tạo cảm giác quen thuộc với con ngựa.

Giang Long mới có thể cưỡi được nó.

Giang Long nghe theo lời hướng dẫn của Vạn Lương, bước một bước rồi đặt yên ngựa lên sau lưng Tuyết Nguyên.

Khí lực Tuyết Nguyên rất mạnh, cái yên ngựa này đối với nó mà nói thì có cũng như không, những vẫn có một ít không thoải mái.

Lúc bình thường, thì nó sẽ quay đầu đi, hí vang muốn cắn yên ngựa, và hất xuống đất.

Giang Long nhanh chóng tiến về trước chặn đầu, cùng với Tuyết Nguyên đùa giỡn, khiên cho Tuyết Nguyên quên đi cái yên ngựa trên lưng.

Sau một canh giờ, Tuyết Nguyên thích nghi dần dần.

Phương pháp này cũng thích ứng với Tần vũ, nhưng lại không phù hợp với Hắc Thụy

Gần trưa, Giang Long cùng ăn cơm với Tần Vũ, sau đó đích thân lấy cỏ cho nó ăn.

Muốn ngựa mau lớn, khỏe mạnh, thì chỉ ăn cỏ thôi là tuyệt đối không được.

Phải cần thêm những thức ăn sạch.

Như cây đậu, trấu, lúa mì…

Ngay khi Giang Long và Tần Vũ ngồi ăn thì tại Cảnh phủ, có một Thái giám cầm thánh chỉ trong tay, cùng với vài tên cấm quân hộ vệ.

Cảnh lão phu nhân nghe tin, liền dọn dẹp phòng ốc và sai người hầu đi tìm Giang Long.

Lát sau, Giang Long vội vã chạy về trước phòng.

- Cảnh Giang Long tiếp chỉ.

Thấy Giang Long cuối cùng cũng về kịp, lão thái giám liền cất giọng lanh lảnh kêu to.

Giang Long, Cảnh lão phu nhân, Lâm Nhã, Đại Lệ Ti, cho đến tất cả tổng quản, nha hoàn trong phủ đều quỳ dập xuống đất trước bàn.

Lão thái giám đứng trước bàn đợi tất cả quỳ xuống rồi mới tuyên đọc thánh chỉ:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…

Thời gian đọc thánh chỉ gần bằng một cây nhang.

Lão thái giám trao thánh chỉ cho Giang Long rồi xoay người đi về.

Cảnh phủ không kịp nhét bạc vào cho họ.

Có thể thấy lão thái giám này không biết chuyện gì, càng không ở phe phái nào, chỉ là người không có quan hệ với Cảnh phủ.

Thánh chỉ viết rất phức tạp, chuyên dùng một số từ lạ, nhưng tốt, xấu thì Giang Long có thể hiểu.

Ngay từ đầu, đã đề cập đến sự hưng thịnh của Cảnh phủ, và sự quan trọng đối với hoàng gia.

Kế tiếp lại thở than, Cảnh Thành Hùng và Cảnh Hiền đã không còn sống nữa.

Lại nói tiếp, hết sức khen ngợi, biểu dương tài văn chương của Giang Long xuất chúng, có thể gánh vác việc lớn, dốc sức làm việc vì triều đình, vì thế, ban ân phong Giang Long làm tri huyện Tiên Châu Linh Thông.

Tiên Châu và Bắc Cương giáp giới với nhau, địa thế thuộc phía tây bắc Đại Tề.

Dường như là chiến tranh với nhau không ngừng, chỉ xem là đánh trận lớn hay trận nhỏ mà thôi.

Kết cục, nói có một chi quân đội đem theo muối và lương thực đi Bắc Cương, mà Giang Long kế thừa Hầu phủ Cẩm Giang thuộc võ gia, hẳn là võ công không tầm thường nên ra lệnh cho Giang Long đi cùng, dọc đường phụ trách giám sát, cho đến khi đến nơi.

Muối và lương thực là hành trang rất quan trọng, bất kể là bình dân hay quân đội đều không thể thiếu.

Quân sĩ áp tải, rất có thể sẽ ngậm một ít muối vào trong miệng.

Nếu gặp phải dị tộc Bắc Cương hay sơn tặc cướp bóc.

Sau khi, tiếp thánh chỉ, sắc mặt Cảnh lão phu nhân khó đoán, và dẫn Giang Long và Lâm Nhã về phòng, lấy ra một tấm bản đồ, tìm vị trí rõ ràng trên bản đồ.

Đã gần giáp giới với Bắc Cương rồi!

Cảnh phủ chỉ dùng võ gia truyền. Năm ấy không biết có bao nhiêu người nhậm chức ở Bắc Cương, trấn thủ một phương, nên bản đồ Bắc Cương đã có sẵn từ trước.

Đương nhiên, bản đồ là bí mật quân sự, Cảnh gia không đủ tư cách để cầm nó.

Nếu như chuyện này lan xa, thì bị tội không phải nhỏ.

- Giang Long, đúng rõ là hoàng thượng muốn đưa cháu vào chỗ chết rồi.

Cảnh lão phu nhân tức giận nói.

Trước kia, Cảnh Thành Hùng và hoàng thượng luôn chiến đấu lặng lẽ bằng những mưu lược, lý trí.

Cảnh Giang Long vốn không biết võ nghệ, chỉ là tên thư sinh trói gà không chặt, bây giờ lại bị phái đi làm huyện lệnh ở vùng có chiến tranh không ngớt, cũng có nghĩa đã muốn hạ thủ với Cảnh phủ.

Giang Long thì không hoảng sợ, chỉ biết rõ vị trí và chu vi của huyện Linh Thông trên bản đồ.

- Giang Long, cháu có thể giả bị bệnh

Sau một lát, Cảnh lão phu nhân đột nhiên nói.

Lâm Nhã vốn đã rất quan tâm đến sự an toàn của Giang Long khi đi nhậm chức, nghe nói vậy cặp mắt sáng lên, sau đó chờ đợi nhìn về hướng Giang Long.

Nhưng mà Giang Long lại lắc lắc cái đầu.

- Lần này giả bệnh, lần sau tính sao đây.

Hoàng thượng đã muốn hạ thủ với Giang Long rồi, giả bệnh được gì chứ?

Lần đầu trốn thoát, lần sau nữa nữa có trốn được đâu.

Sắc mặt Cảnh lão phu nhân lại khó coi.

- Bà nội, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ cẩn thận.

Giang Long nói nhẹ nhàng vẻ an ủi.

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Cảnh lão phu nhân mới không thở ngắn thở dài, nhưng bà lại tức giận nói:

- Nhưng hoàng thượng đã quá lộ liễu, cũng không để Cảnh phủ chúng ta ở trong mắt rồi. sau khi cháu đi, ta sẽ dùng thuốc nổ để nhắc nhở hoàng thượng một chút!

Có thể hoàng thưọng đã lớn tuổi, già rồi, đối với chuyện này không thể không suy nghĩ chu toàn, hừm!.

Giang Long không phản đối gì.

Thả một viên pháo có thể làm hoàng thượng kinh sợ, khiến hoàng thượng không dám làm những việc quá đáng và lộ liễu, không có kiềm chế.

Vẻ mặt lo lắng của Lâm Nhã nhìn Giang Long.

Giang Long cười khẽ và nói:

- Yên tâm, ta không có chuyện gì.

- Dạ.

Lâm Nhã gục đầu.

Nghĩ đến Cảnh lão phu nhân hôm qua đột nhiên tìm đến nàng dặn dò, trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ tỏ vẻquyết tâm.

Tiếp đó, Giang Long hỏi vài tình huống lien quan đến dị tộc Bắc Cương.

Cảnh lão phu nhân biết rất nhiều, đều giải đáp hết.

Phải lên đường thôi, có vài việc cần Đại Lệ Ti đến để lo liệu.

Sau một giờ, sài Thế Vinh mệt mỏi chạy đến, nghe tin Giang Long nhận chức quan nhưng lại phải đi Bắc Cương, y rất là lo lắng, hơn nữa, trước khi đến, y đã gặp Thành quốc Công, nhưng ông ta không giúp gì được.

Hoàng thượng là thiên tử, cả giang sơn Đại tề đều là của hoàng thượng, nên sau khi ngài ban thánh chỉ, chỉ có thể tuân mệnh.

Giang Long trấn an Sài Thế Vinh vài lời, sau đó, dặn dò vào tai một vài chuyện, liên quan đến thịnh vượng và sự phát triển trong tương lai.

Sài Thế Vinh nghe xong giật mình kinh sợ, cắn răng, gật đầu liên tục.

Cuối cùng, Giang Long lại phó thác Sài Thế vinh giúp đỡ, chiếu cố, để ý và tính toán công việc, tuy Cảnh lão phu nhân đã cử người lo liệu, năng lực của những người đó thì khỏi phải chê, nhưng nếu có người cố ý gây chuyện thì do Sài Thế Vinh hoặc Thành Quốc Công ra mặt vẫn tốt hơn.

Sài Thế Vinh vỗ ngực đồng ý.

----------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện