Lại năm sáu ngày trôi qua, hành trình đã đi được hơn một phần ba, đội ngũ coi như là chính thức tiến nhập địa giới Bắc Cương.

Trong dịch trạm địa phương, sáng sớm toàn bộ các quân sĩ đã thức dậy, bắt đầu sửa sang lại vật tư vận chuyển.

Hiện giờ các quân sĩ cấm quân sớm đã không còn vẻ diễu võ dương oai, tinh thần chấn hưng như khi vừa mới xuất phát, vì ban ngày đi đường quá mức xa xôi, nghỉ ngơi quá muộn, mà sáng sớm thì dậy quá sớm, giống như vừa mới nhắm mắt lại đã phải rời giường rồi.

Rất nhiều quân sĩ cấm quân lén kêu khổ, oán giận.

Không đến một khắc, các tướng sĩ biên quan cũng đã đem áo giáp mặc thỏa đáng ngồi xuống ăn cơm.

Vũ khí từ đầu đến cuối vẫn đặt ở bên cạnh.

Đây là ở Bắc Cương đã thành thói quen, nếu gặp phải kẻ thù đánh bất ngờ, có thể rất nhanh tiến vào trạng thái phòng ngự hoặc là chiến đấu.

Các quân sĩ cấm quân thì một đám khôi giáp nghiêng lệch, hận không thể không mặc cái áo giáp nặng nề này nữa.

Vũ khí lại càng không cần phải nói, không tới lúc chính thức khởi hành, bọn họ sẽ không cầm vào tay.

- Không công bình, dựa vào cái gì bọn họ tạp binh này ăn cơm còn sớm hơn so với chúng ta? Từ khi đội ngũ xuất phát, giữa quân sĩ cấm quân và quân sĩ biên quan đã phân biệt rõ ràng, nhìn nhau không vừa mắt, cấm quân ghét bỏ quân sĩ biên quan xuất thân thấp hèn, cấm quân gần như toàn bộ là thế tập đấy, nói cách khác cha nghỉ hưu, chỉ cần là con trai thân thể khỏe mạnh, có thể trực tiếp thay thế.

Không có con trai, con cháu trong tộc cũng có thể thay ghế trống đấy.

Hơn nữa cấm quân là tư binh của thiên tử, vốn là đãi ngộ cao, lương bổng nhiều, tự cho mình rất cao, khinh thường binh đầu to biên quan.

Mà tướng sĩ biên quan thì lại bất mãn cấm quân không có sức chiến đấu chưa trải qua chiến trường, lại có thể được phân phát khôi giáp và vũ khí hoàn mỹ.

Đồng thời cũng có hâm mộ và thèm muốn.

Dưới tình huống như vậy, hai chi đội ngũ có thể hòa hợp mới là lạ.

Hôm nay một quân sĩ cấm quân thế tập trẻ tuổi chưa từng chịu khổ, sau khi chạy mấy ngày đường đã cảm thấy cả người đau buốt nhức, uể oải, tâm tình hỏng bét.

Cho nên mới đến nhà ăn, thấy những quân sĩ biên quan cũng đã ăn gần xong điểm tâm, liền bất mãn lớn tiếng oán trách.

Tướng sĩ biên quan đã ăn xong, bọn họ mới ăn, chẳng phải có nghĩa là bọn họ đang dùng cơm thừa rượu cặn các quân sĩ biên quan nếm qua sao?

Những cấm quân này đều là không quen nhìn quân sĩ biên quan, có người khởi đầu, lập tức có người đi theo gây rối.

Quân sĩ biên quan ăn nhanh xong, bây giờ đã đi dọn dẹp lại vật tư rồi.

Trong phòng ăn ít người, tuy nhiên những người này đều đã trải qua chiến trường, tính nết dũng mãnh, quân sĩ cấm quân trước mặt bọn họ chứ gì? Trong mắt bọn họ, căn bản hết thảy là một đám vô năng đớn hèn chưa từng thấy máu, bọn họ bên này ít người nhưng cũng không sợ hãi.

Song phương lập tức ồn ào lên.

Nghe được tiềng ồn ào, người càng tụ càng nhiều.

Không biết là phương nào động thủ trước đẩy đối phương một cái, bắt đầu từ chửi mắng bằng miệng, dần biến thành đánh lộn.

Đợi cho Thiêm Sự cấm quân Mục Hiên mang theo Thiên hộ Mao Minh, Bách hộ Hạ Nghĩa, Bách hộ Vương Xương, cùng với Bách hộ Hứa Hữu Tài chạy tới, bên này đã đập phá khiến trạm dịch nát bét.

- Dừng tay!

Mục Hiên ở trong cấm quân, vẫn tương đối có uy tín.

Một tiếng quát chói tai, cấm quân đều ngừng tay.

- Dám đá lão tử?

Nhưng mà quân sĩ biên quan lại không đem Mục Hiên để vào mắt, lúc trước một quân sĩ biên quan bị đá một cước, không muốn chịu thiệt, hùng hùng hổ hổ đột nhiên xông lên trước, đem đối thủ đá thật mạnh ngã xuống đất.

- Làm càn!

Mục Hiên giận dữ, keng một tiếng, liền rút ra yêu đao.

Một thân sát khí bước tới chỗ tên quân sĩ biên quan kia.

Đây là muốn giết người lập uy!

Có thể làm tướng lĩnh ở trong cấm quân, tâm địa không đủ tàn nhẫn là không được.

Huống chi Mục Hiên còn có núi dựa lớn, ngày bình thường đối đãi với quan tướng bậc thấp không không biết nghe lời, gã đều chưa từng nương tay.

Nhưng mà nhìn thấy Mục Hiên muốn giết mình, tên quân sĩ kia lại căn bản không sợ, gào một tiếng tiếng:

- Ngươi con mẹ nó muốn giết lão tử?

Nói chuyện, đồng thời xoay người đem binh khí tùy thân mang theo cầm trong tay.

Trong đại sảnh, tổng cộng có hơn hai mươi quân sĩ biên quan, lúc này cũng đều cầm lên vũ khí.

Trên người lại tản mát ra một luồng khí dũng mãnh thiết huyết sát phạt!

Cảm nhận được cỗ khí thế này, Mục Hiên vừa sợ vừa giận:

- Các ngươi đây là muốn tạo phản sao?

Nói xong cước bộ của gã cũng ngừng lại.

Tuy rằng gã tự nhận mình có chút bản lĩnh, nhưng những quân sĩ biên quan trước mắt này rõ ràng cho thấy hung hãn không sợ chết đấy!

Một đám giống dã thú hung tàn trừng mắt đỏ ngầu, gắt gao theo dõi gã.

Một mình đấu, gã có thể đánh lại một đám đối diện.

Nhưng quần đấu, bọn người kia sát tính nổi lên, có thể không để ý tự thân trọng thương, còn muốn hung hăng đi lên giằng co thậm chí là ôm lấy gã.

Đến lúc đó gã nhiều nhất giết chết hai ba tên, làm bị thương nặng hai ba tên, thì cũng xong đời.

Các quân sĩ cấm quân lúc này đột nhiên rầm rầm chạy tứ tán ra, bọn họ không giống quân sĩ biên quan, thời khắc mang vũ khí bên người.

Những người này thối lui, vì thế liền còn trơ ra năm người Mục Hiên, Mao Minh, Hạ Nghĩa, Vương Xương, còn có Hứa Hữu Tài.

Hiện trường nhiều người nhìn như vậy, Mục Hiên động thủ không được, muốn thối lui cũng không được.

Trong khoảng thời gian ngắn chính là đâm lao phải theo lao.

Mao Minh giờ phút này trong lòng giận dữ, cảm thấy đám đồ con rùa kia sao lại không được việc như vậy?

Thời khắc mấu chốt lại bỏ lại toàn bộ đám thượng quan, chính mình lui ra phía sau!

Đám người Hạ Nghĩa, Vương Xương cũng bị tức giận không nhẹ.

Trong lòng tính toán, đợi lần này xử lý sự tình sạch sẽ, nhất định phải thu thập đám lính thủ hạ kia.

Tuy rằng năm người này đều có cầm vũ khí, nhưng vẫn đang không dám động thủ, quân sĩ biên quan hung hãn vẫn là nổi danh.

Cho dù năm người bọn họ có thể thắng thì thế nào?

Đến lúc đó khó tránh khỏi bị thương, hơn nữa có khả năng mất vài người.

Lấy mạng đổi mạng?

Ở trong mắt đám người Mục Hiên, tính mạng của bọn họ là cao quý đấy, còn mệnh quân sĩ biên quan là không đáng giá tiền.

Đụng nhau căn bản không có lời, không đáng.

- Ngươi lại không phải thượng cấp chúng ta, chúng ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi?

- Đúng, còn muốn giết huynh đệ của chúng ta?

- Chơi con mẹ ngươi!

Nghe Mục Hiên nói bọn họ muốn tạo phản, một đám quân sĩ biên quan đều nhao nhao náo loạn lên.

Mục Hiên tức giận sắc mặt xanh mét:

- Nhiệm vụ lần này, bản quan phẩm giai cao nhất, các ngươi tất nhiên cũng phải nghe theo mệnh lệnh của bản quan.

Hiện tại tiến thoái không được, Mục Hiên chỉ có thể đối diện cãi nhau với quân sĩ biên quan, để chờ đợi Quách Phóng và hai Bách hộ biên quan được nghe đến tin tức, chạy tới bên này.

Đến lúc đó lại tính sổ với mấy tên binh đầu to này!

- Ngươi tính là cái đếch gì!

- Ngay cả chiến trường đều chưa từng trải qua, bảo chúng ta nghe lời ngươi?

- Phẩm giai thăng chức có thể đánh thắng dị tộc Bắc Cương sao?

- Chỉ có thể ở trước mặt chúng ta đùa giỡn uy phong!

Các quân sĩ biên quan tất nhiên là vẫn không thèm chịu nể mặt mũi, lớn tiếng kêu gào.

Nhóm muối ăn này đối với Bắc Cương mà nói vô cùng trọng yếu, Bắc Cương có mấy trăm vạn dân chúng, còn có vài chục vạn quân đội, không ăn muối sao có thể đi?

Nhất là quân sĩ, dân chúng vài ngày không ăn muối còn có thể chịu được.

Nhưng quân sĩ nếu không muối ăn, cả người sẽ vô lực, đến lúc đó như thế nào chống cự quân đội dị tộc, thủ vệ biên cảnh Đại Tề?

Ba ngày chưa ăn muối, phỏng chừng sẽ ngay cả binh khí đều cầm không được.

Một khi dị tộc xâm phạm, kết cục nhất định là thành trì bị chiếm đóng, máu chảy thành sông.

Bởi vì coi trọng, cho nên ba người Quách Phóng và Trình Cương, Vi Hoán mỗi ngày đều dậy so với đám quân sĩ thủ hạ này còn sớm hơn, lúc này đang chỉ huy quân sĩ thủ hạ buộc xe ngựa.

Một sĩ binh đột nhiên vội vàng chạy tới, truyền lại tin tức.

Quách Phóng cả kinh, lập tức mang theo Trình Cương cùng Vi Hoán nhanh chân chạy tới đại sảnh dịch trạm.

Còn chưa vào cửa, đã nghe đến trong đại sảnh truyền đến tiếng một trận mắng nhau.

Ba người liền cảm thấy buông lỏng.

Chỉ cần không có đánh nhau, náo tai nạn chết người, thì chưa tính là đại sự.

Lúc này Giang Long cũng nhận được tin tức, vừa lúc chạy tới.

- Cảnh đại nhân!

Ngay cả Quách Phóng cũng đối với Giang Long khách khách khí khí.

Giang Long vội vàng chắp tay đáp lễ:

- Quách Tướng quân, Trình bách hộ, Vi bách hộ.

Chào hỏi xong, lập tức hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Bản quan cũng không biết, chúng ta cùng nhau đi vào hỏi một câu đi.

Quách Phóng dứt lời, đi đầu đi vào đại sảnh.

Nhìn đến Quách Phóng đã đến, các quân sĩ biên quan lập tức ỉu xìu.

Còn Mục Hiên lại bày ra vẻ ngông nghênh, diễu võ dương oai, không chút khách khí gọi thẳng tính danh:

- Quách Phóng, ngươi mang binh thật là tốt, lại dám cầm binh khí nhắm ngay bản quan, bọn họ đây là muốn tạo phản sao?

Quách Phóng nhướn mày, Mục Hiên phẩm giai đích thật là cao hơn y, ôm quyền nói:

- Mục đại nhân.

Trình Cương cùng Vi Hoán hai người tuy rằng rất không cam, nhưng vẫn tiến lên trước chào.

Giang Long cũng giống như vậy đấy.

- Nói đi, ngươi định xử lý như thế nào?

Mục Hiên mắt tỏa hàn quang, nhìn chằm chằm Quách Phóng, hùng hổ hăm dọa:

- Nếu không thể làm cho bản quan vừa lòng, bản quan không thiếu được dâng một đạo sổ con!

Quách Phóng liền cau chặt mày.

Chuyện đã xảy ra còn chưa hỏi đâu, đã buộc y tỏ thái độ, nếu y xử lý thủ hạ, chẳng phải là nói sự kiện lần này, quân sĩ biên quan vô lý sao?

Đến lúc đó Mục Hiên đưa lên sổ con, ngay cả Quách Phóng cũng phải chịu liên lụy.

Nếu xử lý không tốt, đối phương quan lớn một cấp đè chết người!

Y là Ngũ phẩm Du Kỵ tướng quân, còn đối phương lại là Tứ phẩm chỉ huy Thiêm Sự.

Tuy rằng không lệ thuộc lẫn nhau, nhưng hạ quan đối với thượng quan, vẫn nhất định phải giữ cung kính và phục tùng.

Bằng không một khi bất kính với thượng quan, thì y cũng ăn đủ.

Quách Phóng thế khó xử, nhưng mà đúng lúc này, Giang Long đột nhiên đã mở miệng:

- Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai đứng ra nói cho bản quan?

Mặc cho ai cũng không nghĩ đến Giang Long sẽ nhúng tay việc này, bởi vì Giang Long phẩm giai quá thấp.

Tuy nhiên lúc đám người Mục Hiên, Mao Minh, Hạ Nghĩa, Vương Xương tức giận, Quách Phóng cũng đột nhiên sáng mắt lên.

Giang Long tuy rằng phẩm giai thấp, nhưng bây giờ là quan giám sát.

Hai bên quân sĩ náo nảy sinh phân tranh, Giang Long cũng có quyền lực để ý tới đấy.

- Còn không đứng ra, nhanh lên bẩm báo cho Cảnh đại nhân!

Quách Phóng lập tức giận tái mặt quát lớn:

- Ai dám nói dối, bản quan sẽ lấy đầu của hắn!

Lúc này đám người Mục Hiên cũng kịp phản ứng, nghĩ tới thân phận của Giang Long lúc này.

Liền tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Giang Long có quyền lực tuần sát, giám thị đội ngũ, thậm chí là chấp pháp ở trong quân, cho dù trong lòng Mục Hiên không cam lòng, lúc này cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Đây là quan giám sát!

Nếu Giang Long có thể được Hoàng thượng tín nhiệm mà nói, xuống tay với Mục Hiên đều là hoàn toàn có thể đấy.

Quân sĩ biên quan phần lớn là lính dày dạn, ý nghĩ thông minh, lập tức có người đứng ra trả lời, rất khách quan gần như không nói dối, bởi vì vốn bọn họ liền chiếm lý.

Chỉ có điều ai động thủ trước, liền đẩy trách nhiệm cho đối phương.

- Nói hươu nói vượn, rõ ràng là các ngươi động thủ trước!

Lập tức có quân sĩ cấm quân la lớn.

- Câm miệng!

Giang Long đột nhiên giận tái mặt quát:

- Bản quan hỏi đến ngươi sao? Người tới, kéo xuống, trọng đánh hai mươi roi!

- Vâng!

Đồ Đô nhe răng cười độc ác liền bước nhanh đến phía trước.

- Ngươi, ngươi có tư cách gì đánh ta?

Quân sĩ cấm quân kia vừa sợ vừa giận, liên tiếp lui về phía sau.

- Lại thêm mười roi!

Giang Long một tiếng cười lạnh:

- Bản quan có tư cách này hay không, ngươi có thể hỏi Mục Hiên Mục đại nhân một chút!

Mục Hiên sắc mặt âm trầm như nước:

- Cảnh đại nhân thật là có quyền lực này, nhưng xử sự như vậy, lại có chút không công bình đi?

- Bản quan cũng không có nói không hỏi quân sĩ cấm quân bên này.

Giang Long thản nhiên nói:

- Còn có, bản quan làm việc như thế nào, không cần Mục đại nhân quan tâm.

- Ngươi!

Mục Hiên giận dữ.

Nhưng bị đám người Mao Minh và Hạ Nghĩa đúng lúc ngăn lại.

Hiện tại lý luận hay là đánh với Giang Long, đều là cực không lý trí đấy.

Giang Long bây giờ có quyền lực trực tiếp gửi tấu cho hoàng thượng, đến lúc đó một đạo trên sổ con đi, Mục Hiên nhất định là người đứng đầu ăn mệt.

- Ngươi!

Giang Long không để ý tới Mục Hiên nữa, híp lại hai mắt chậm rãi ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên đưa tay chỉ hướng một quân sĩ cấm quân tuổi còn trẻ:

- Đến nói cho bản quan chuyện đã xảy ra! Dám lừa bịp, bản quan nhất định trảm không tha!

Người quân sĩ cấm quân trẻ tuổi bị hù cả người khẽ run rẩy, hai đùi run rẩy, trên mặt không một chút huyết sắc.

----------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện