Lính liên lạc bay nhanh rời khỏi, Giang Long và Trình Cương nhìn nhau.
Xem ra bị Quách Phóng đoán trúng.
Mục Hiên đích thật là muốn ở Thanh Sơn Khẩu động thủ.
Trình Cương ôm quyền chào Giang Long, cưỡi ngựa đi tìm Quách Phóng xin chủ ý.
Giang Long sờ lên cằm âm thầm trầm tư, mình cùng Quách Phóng bên này có đề phòng Mục Hiên, Mục Hiên không thể không biết.
Nếu hạ lệnh đi đường suốt đêm, đến lúc đó các quân sĩ mỏi mệt vô lực, mã phỉ mai phục trước đó lao ra, khả năng thành công chẳng phải là càng lớn hơn nữa? Hiện tại dựng trại nghỉ tạm ở Thanh Sơn Khẩu bên kia, căn bản chính là cho thấy muốn động thủ ở đâu.
Mục Hiên rốt cuộc đánh cái gì chủ ý, lại có thể tự tin như vậy?
Sức chiến đấu của biên quân không phải là mã phỉ có thể lay động!
Mà Mục Hiên lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám khiến quân sĩ cấm quân và mã phỉ phối hợp, liên kết đánh lại biên quân.
Bằng không chỉ cần đến lúc đó chạy ra một người, kết cục của Mục Hiên sẽ là xét nhà diệt tộc.
Giang Long nghĩ một lát, mắt liếc bao tải trên xe ngựa bên cạnh, đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Mục Hiên tham lam, mục đích thực sự có hai, một là muốn đánh chủ ý nhóm muối ăn này, mặt khác sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ chính mình, mình cùng gã có cừu oán, hơn nữa cũng sợ về sau, chính mình sẽ trực tiếp gửi sổ con tới Hoàng thượng, nói gã cùng với mã phỉ có cấu kết.
Theo mục đích của đối phương mà suy đoán, suy nghĩ của Giang Long liền dần dần mở ra.
Mã phỉ không phải đối thủ của biên quân, nhưng lại có thể ràng buộc, thậm chí là dẫn dắt biên quân rời đi.
Quân sĩ cấm quân là do Mục Hiên thống lĩnh, đến lúc đó còn không phải muốn lấy đi bao nhiêu muối ăn, thì lấy đi bấy nhiêu sao?
Về phần giết chính mình, trong loạn quân đao thương không có mắt.
Giang Long giơ tay kêu tới một người hộ vệ trong phủ, cúi người nói nhỏ vài câu, khiến y đi truyền lời cho Quách Phóng.
Quách Phóng nhận được nhắc nhở của Giang Long, lại tìm đến Trình Cương cùng Vi Hoán, dặn dò hai người, thời khắc phải cẩn thận.
Trời tối, đội ngũ mới chạy tới Thanh Sơn Khẩu, các quân sĩ dựng trại tạm thời, binh đầu bếp thì chôn nồi nấu cơm.
Đi cả ngày, các quân sĩ đều rất mệt mỏi.
Từng đợt thám báo được Quách Phóng phái đi ra ngoài, trinh sát bốn phía.
Ở trên đỉnh triền núi phụ cận, Quách Phóng cũng an bài xong quân sĩ gác cảnh giới.
Lúc chiều nổi lên gió mạnh, không trung thổi tới từng đợt từng đợt u ám, che khuất hết ánh trăng và sao.
Đêm nguyệt hắc phong cao, là lúc giết người phóng hỏa!
Doanh trướng đóng rồi, ăn xong cơm tối, quân sĩ và bọn dân phu không thay phiên canh gác tiến vào lều nghỉ ngơi.
Chạy một ngày đường, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi, không lâu lắm, tiếng ngáy đã nổi lên bốn phía.
Nơi này là đồi núi đất, nhưng chỉ là sườn núi nhỏ không cao, ở chỗ khe hẹp của một chân dốc chứa không hết tất cả cái lều.
Cho nên quân doanh chia làm sáu bảy mảnh phân bố ở mấy sườn núi.
Trên sườn núi nhỏ bên ngoài, thì có từng đợt quân sĩ gác tuần tra.
Tới giờ tý, sắc trời càng càng đen, đưa tay không thấy được năm ngón, đại đa số các quân sĩ cũng đều nặng nề tiến nhập mộng đẹp.
Mục Hiên và Mao Minh, còn có mấy người Bách hộ đều là tụ ở trong một doanh trướng.
Đang nhỏ giọng trò chuyện gì đó, liền thình lình nghe bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng kêu kì quái và tiếng la hét.
Thần sắc của bọn họ nháy mắt liền mừng rỡ.
Cùng lúc đó, một tiếng quân tiêu vang dội cắt qua bầu trời đêm, ra hiệu địch tập kích.
Quách Phóng, Trình Cương, còn có Vi Hoán sớm có chuẩn bị, nghe được tiếng tiêu, lập tức lao ra doanh trướng mệnh lệnh năm trăm quân sĩ thủ hạ châm đuốc.
Buông tha doanh trướng, đem xe ngựa muối ăn vây lại.
Mục đích vô cùng rõ ràng.
Chính là muốn bảo vệ muối ăn không bị mất.
Biên quân kỷ luật nghiêm minh, những quân sĩ đã từng ra chiến trường một lần, mặc dù là chợt bị tập kích, nhưng cũng không bối rối loạn lên.
Lại nhìn cấm quân bên kia thì hoàn toàn rối loạn.
Một đám ngay cả áo giáp cũng không phủ thêm đã kêu loạn lao ra doanh trướng.
- Là quân đội dị tộc đánh tới đến sao?
- Đối phương có bao nhiêu nhân mã?
- Thật sự không được, chúng ta hãy mau chạy đi!
- Chạy cái rắm a, quân đội dị tộc tất cả đều là kỵ binh, hai chân ngươi chạy nhanh hơn người ta?
- Chúng ta cũng không quen thuộc đường xá.
Mặc dù có thật nhiều Ngũ trưởng, Thập trưởng và quan quân cấp thấp đúng lúc đi ra khống chế cục diện, nhưng vẫn không có nửa điểm tác dụng.
Những cấm quân này đã như là ruồi bọ không đầu, rối loạn, từng tên Ngũ trưởng và Thập trưởng căn bản tìm không được đầy đủ thủ hạ của mình, toàn bộ lăn lộn thành một khối.
Không là thủ hạ của bọn họ, những người này tự nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bọn họ rồi.
Thậm chí còn có một vài cấm quân nhìn đến biên quân bên này nhân số rất nhiều, trực tiếp nghiêng ngả lảo đảo vọt tới.
Quách Phóng không khách khí, để cho thủ hạ quân sĩ rút ra yêu đao tiến lên ngăn trở, bằng không những người này một khi xông tới chẳng những không trợ giúp được gì, ngược lại sẽ quấy rầy trận hình phòng ngự nhà mình bên này đã bố trí tốt.
Quân sĩ cấm quân không nghĩ tới biên quân sẽ động đao đối với bọn họ, về sau bị liên tiếp chém năm sáu người, đều bị hù đứng nguyên tại chỗ, không dám xông về phía trước nữa rồi.
Thấy cục diện khống chế được, Quách Phóng nháy mắt ra hiệu cho Trình Cương.
Trình Cương giục ngựa mà ra, nâng lên roi ngựa chỉ vào những quân sĩ cấm quân quần áo không chỉnh tề giương giọng mắng:
- Chạy loạn cái rắm a, chỉ vài cái mã phỉ lại đây gào to hai tiếng, liền dọa các ngươi thành bộ dáng này? Thực là một đám không cốt khí đớn hèn!
Nhanh đi về, tìm Ngũ trưởng của các ngươi!
Nhớ rõ không nên chạy loạn, hơn nữa không thể chạy trở về, bằng không lâm trận bỏ chạy, ấn quân pháp, nên chém!
Tuy rằng bị Trình Cương khiển trách thoá mạ, nhưng những quân sĩ cấm quân lại ít nhiều cũng trấn định một ít.
Chỉ là một đám mã phỉ đột kích?
Vậy thì cógì đáng sợ đâu!
Những người này xoay người, lại chạy về phía doanh trướng của mình.
Mục Hiên nghĩ tới các quân sĩ cấm quân bị tập kích sẽ loạn, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ loạn lớn như vậy.
Mặt âm trầm, Mục Hiên hận không thể rút đao tiến lên đem ở đám quân sĩ trước mắt mình chạy tới chạy lui chém hết, may mắn đây là mã phỉ mình an bài, bằng không thực đổi lại là quân đội dị tộc đánh lén, lúc đó tất nhiên kết quả là toàn quân chết hết.
Thiên hộ Mao Minh sắc mặt cũng mất tự nhiên.
Ở kinh thành, khi trong đại doanh, cũng có dạy trận pháp cho những quân sĩ này, sau này bị tập kích thì ứng đối như thế nào.
Nhưng hiện tại...
- Mục đại nhân, hiện trường hỗn loạn, vừa lúc làm việc.
Mao Minh kiên trì nói.
- Ừ.
Mục Hiên dùng lỗ mũi thở một hơi thật mạnh.
Mệt cho gã trước đó còn chuyên môn phái người loạn hô gọi bậy, đem hiện trường bừa bãi, biết sớm như vậy, cần gì tốn nhiều sức cơ chứ
Giang Long đồng dạng có chuẩn bị, bay nhanh đứng dậy mặc quần áo, sau đó dẫn theo trường thương đi ra doanh trướng.
Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc gắt gao hộ ở bên cạnh của Giang Long.
Đám mã phỉ cưỡi ngựa tiếng chân như cuồng phong như mưa rào quanh quẩn trong bóng đêm, người không có kinh nghiệm còn tưởng rằng quân địch có thiên quân vạn mã.
Quách Phóng hàng năm ở biên cương mang binh đánh giặc, còn thật sự nghe ngóng, cũng rất dễ dàng cho ra kết luận.
Mã phỉ nhân số tuyệt đối sẽ không vượt qua tám trăm.
Chút người như vậy, biên quân đều có thể dễ dàng đỡ.
Trong lòng cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Cấm quân chạy tán loạn khắp nơi khiến toàn bộ doanh địa đều hỗn loạn không chịu nổi, Giang Long mang theo đám người Đồ Đô đều tự lên ngựa định cùng Quách Phóng dẫn dắt biên quân hội hợp, sẽ an toàn hơn một ít.
Dù sao nhân thủ bên cạnh hắn quá ít.
Bốn gã hộ vệ trong tay cao giơ cao lên cây đuốc,
Nhưng không đi bao xa, chợt nghe đến sưu sưu sưu, từng đợt thanh âm mũi tên phá không đánh úp lại.
- Ha hả!
Chợt bị tập kích, Đồ Đô chẳng những không có bối rối, ngược lại cười lạnh một tiếng.
Vung trong tay hai bản đại phủ cán ngắn, đã đỡ toàn bộ mưa tên.
Tên chạm vào lưỡi búa to, phát ra từng đợt tiếng leng keng trong trẻo.
Bản phủ mặc dù là binh khí nặng, múa lên khá cật lực, nhưng nó diện tích lớn, khi ngăn cản mưa tên rất có ưu thế.
Giang Long đã sớm xiết chặt trường thương trong tay, để ngừa có tên lọt vào.
Vòng mưa tên thứ nhất không đạt được, những người trong bóng tối đó cũng có chút kích động, trước khi đến, bên trên có nói rất dễ dàng có thể bắn chết Giang Long.
Giang Long là Huyện lệnh mới nhậm chức, cũng là quan giám sát chuyến này, là quan viên chính thức.
Thân phận vô cùng nhỏ.
Nhưng giết Giang Long, là tội mạo hiểm chém đầu.
- Mau, lại thêm một lần, bắn chết hắn!
Trong bóng tối, người cầm đầu quát khẽ.
Còn có sáu cấm quân ở trong này, vội vội vàng vàng giương cung cài tên, bắn tới phương hướng của Giang Long.
Bọn họ đánh lén đều bị Đồ Đô đỡ được, huống chi hiện tại đã bại lộ?
Đợt mưa tên thứ hai, tất nhiên vẫn là bị Đồ Đô đỡ, không đả thương được Giang Long.
Người cầm đầu cũng nóng nảy, định mở miệng lần nữa thúc giục, kết thúc không thành nhiệm vụ lần này, gã như thế nào ăn nói với Mục Hiên?
Mục Hiên lòng lang dạ sói, một khi mất hứng, có thể chém gã.
Gã không biết, mặc dù giết Giang Long, gã cũng phải chết.
- Nhanh lên...
Thanh âm lại thúc giục chỉ phun ra hai chữ, người cầm đầu đã bị một cánh tay từ phía sau đột nhiên vươn ra ghìm chặt cổ.
Cánh tay đen xì như mực, chủ nhân cũng là mặt đen giống như than.
Đúng là cận vệ Cương Đế Ba Khắc của Giang Long!
Lúc gặp phải vòng mưa tên thứ nhất tập kích, Cương Đế Ba Khắc đã như như cá bơi lội trượt xuống lưng ngựa, cấp tốc lướt tới bên này.
Da tay y ngăm đen, là yểm hộ tốt nhất trong bóng đêm.
Hơn nữa y cũng thích mặc áo đen.
Dưới tình huống bình thường, trừ phi y há mồm lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, bằng không đêm hôm khuya khoắt đấy, ngươi căn bản nhìn không tới y.
- Ai?
Người cầm đầu lập tức khoác hai tay lên trên cánh tay đen xì kia, muốn vặn bung ra, nhưng đối với phương khí lực lớn vượt xa tưởng tượng của gã, nháy mắt, đã bị xiết đến đỏ mặt tía tai:
- Ngươi, các ngươi mau cứu ta...
Còn lại sáu người thấy người cầm đầu bị tập kích, trong lúc nhất thời bị dọa.
Bởi vì bọn họ thật sự không thể tưởng được, Giang Long bên này phản kích sẽ nhanh chóng như thế.
Nghe được tiếng cầu cứu, sáu người mới rút ra yêu đao tiến lên, định chém chết Cương Đế Ba Khắc.
Nhưng Cương Đế Ba Khắc lại quấn trên thân thể người cầm đầu, dính sát vào phía sau lưng của gã, trên mặt đất lăn qua lăn lại, sáu người này sợ làm bị thương người cầm đầu, có chút ném chuột sợ vỡ đồ, khua đao lên rồi ngơ ngẩn không tìm được cơ hội hạ thủ.
Người cầm đầu đã là bị đè nén sắc mặt tím đỏ, con mắt đều lồi ra.
Căn bản không có biện pháp nói thêm.
Chỉ vô ích muốn đem cánh tay của Cương Đế Ba Khắc đẩy ra.
Trì hoãn một lúc, bốn gã hộ vệ Cảnh Phủ đã xách đao bay nhanh lao đến, nháy mắt đánh cùng một chỗ với sáu người.
Nếu đối thủ là biên quân, lấy bốn địch sáu, hộ vệ Cảnh Phủ sợ là không chiếm đến ưu thế.
Nhưng đối với cấm quân... hộ vệ Cảnh phủ hung hãn chỉ cần vài hiệp đã đánh bạo sáu người xoay người định chạy trốn kia.
- A!
Một gã hộ vệ Cảnh Phủ ném ra đao thép trong tay, chọc thẳng vào hậu tâm một người trong cấm quân.
Một phát xuyên tim.
- Toàn bộ đứng lại, bằng không giết không tha!
Một hộ vệ rống to.
Mắt thấy có đồng bạn tử vong, năm người còn lại lập tức ném xuống vũ khí trong tay ôm đầu quỳ trên mặt đất, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
Cương Đế Ba Khắc cũng buông lỏng người cầm đầu.
Sau đó cởi xuống đai lưng trên người, đem trói lại.
Trong chủ doanh trướng, lúc này Mục Hiên giận dữ!
Không phải vì đã biết được những người phái đi ám sát Giang Long thất thủ bị bắt, mà là tức giận tiểu thương này làm việc thật sự là không đáng tin cậy.
- Rác rưởi, một đám rác rưởi! Còn có lũ mã phỉ này, chỉ biết ở bên ngoài hô loạn, lại cũng không dám xông lên trước công giết một vòng!
----------oOo----------
Xem ra bị Quách Phóng đoán trúng.
Mục Hiên đích thật là muốn ở Thanh Sơn Khẩu động thủ.
Trình Cương ôm quyền chào Giang Long, cưỡi ngựa đi tìm Quách Phóng xin chủ ý.
Giang Long sờ lên cằm âm thầm trầm tư, mình cùng Quách Phóng bên này có đề phòng Mục Hiên, Mục Hiên không thể không biết.
Nếu hạ lệnh đi đường suốt đêm, đến lúc đó các quân sĩ mỏi mệt vô lực, mã phỉ mai phục trước đó lao ra, khả năng thành công chẳng phải là càng lớn hơn nữa? Hiện tại dựng trại nghỉ tạm ở Thanh Sơn Khẩu bên kia, căn bản chính là cho thấy muốn động thủ ở đâu.
Mục Hiên rốt cuộc đánh cái gì chủ ý, lại có thể tự tin như vậy?
Sức chiến đấu của biên quân không phải là mã phỉ có thể lay động!
Mà Mục Hiên lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám khiến quân sĩ cấm quân và mã phỉ phối hợp, liên kết đánh lại biên quân.
Bằng không chỉ cần đến lúc đó chạy ra một người, kết cục của Mục Hiên sẽ là xét nhà diệt tộc.
Giang Long nghĩ một lát, mắt liếc bao tải trên xe ngựa bên cạnh, đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Mục Hiên tham lam, mục đích thực sự có hai, một là muốn đánh chủ ý nhóm muối ăn này, mặt khác sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ chính mình, mình cùng gã có cừu oán, hơn nữa cũng sợ về sau, chính mình sẽ trực tiếp gửi sổ con tới Hoàng thượng, nói gã cùng với mã phỉ có cấu kết.
Theo mục đích của đối phương mà suy đoán, suy nghĩ của Giang Long liền dần dần mở ra.
Mã phỉ không phải đối thủ của biên quân, nhưng lại có thể ràng buộc, thậm chí là dẫn dắt biên quân rời đi.
Quân sĩ cấm quân là do Mục Hiên thống lĩnh, đến lúc đó còn không phải muốn lấy đi bao nhiêu muối ăn, thì lấy đi bấy nhiêu sao?
Về phần giết chính mình, trong loạn quân đao thương không có mắt.
Giang Long giơ tay kêu tới một người hộ vệ trong phủ, cúi người nói nhỏ vài câu, khiến y đi truyền lời cho Quách Phóng.
Quách Phóng nhận được nhắc nhở của Giang Long, lại tìm đến Trình Cương cùng Vi Hoán, dặn dò hai người, thời khắc phải cẩn thận.
Trời tối, đội ngũ mới chạy tới Thanh Sơn Khẩu, các quân sĩ dựng trại tạm thời, binh đầu bếp thì chôn nồi nấu cơm.
Đi cả ngày, các quân sĩ đều rất mệt mỏi.
Từng đợt thám báo được Quách Phóng phái đi ra ngoài, trinh sát bốn phía.
Ở trên đỉnh triền núi phụ cận, Quách Phóng cũng an bài xong quân sĩ gác cảnh giới.
Lúc chiều nổi lên gió mạnh, không trung thổi tới từng đợt từng đợt u ám, che khuất hết ánh trăng và sao.
Đêm nguyệt hắc phong cao, là lúc giết người phóng hỏa!
Doanh trướng đóng rồi, ăn xong cơm tối, quân sĩ và bọn dân phu không thay phiên canh gác tiến vào lều nghỉ ngơi.
Chạy một ngày đường, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi, không lâu lắm, tiếng ngáy đã nổi lên bốn phía.
Nơi này là đồi núi đất, nhưng chỉ là sườn núi nhỏ không cao, ở chỗ khe hẹp của một chân dốc chứa không hết tất cả cái lều.
Cho nên quân doanh chia làm sáu bảy mảnh phân bố ở mấy sườn núi.
Trên sườn núi nhỏ bên ngoài, thì có từng đợt quân sĩ gác tuần tra.
Tới giờ tý, sắc trời càng càng đen, đưa tay không thấy được năm ngón, đại đa số các quân sĩ cũng đều nặng nề tiến nhập mộng đẹp.
Mục Hiên và Mao Minh, còn có mấy người Bách hộ đều là tụ ở trong một doanh trướng.
Đang nhỏ giọng trò chuyện gì đó, liền thình lình nghe bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng kêu kì quái và tiếng la hét.
Thần sắc của bọn họ nháy mắt liền mừng rỡ.
Cùng lúc đó, một tiếng quân tiêu vang dội cắt qua bầu trời đêm, ra hiệu địch tập kích.
Quách Phóng, Trình Cương, còn có Vi Hoán sớm có chuẩn bị, nghe được tiếng tiêu, lập tức lao ra doanh trướng mệnh lệnh năm trăm quân sĩ thủ hạ châm đuốc.
Buông tha doanh trướng, đem xe ngựa muối ăn vây lại.
Mục đích vô cùng rõ ràng.
Chính là muốn bảo vệ muối ăn không bị mất.
Biên quân kỷ luật nghiêm minh, những quân sĩ đã từng ra chiến trường một lần, mặc dù là chợt bị tập kích, nhưng cũng không bối rối loạn lên.
Lại nhìn cấm quân bên kia thì hoàn toàn rối loạn.
Một đám ngay cả áo giáp cũng không phủ thêm đã kêu loạn lao ra doanh trướng.
- Là quân đội dị tộc đánh tới đến sao?
- Đối phương có bao nhiêu nhân mã?
- Thật sự không được, chúng ta hãy mau chạy đi!
- Chạy cái rắm a, quân đội dị tộc tất cả đều là kỵ binh, hai chân ngươi chạy nhanh hơn người ta?
- Chúng ta cũng không quen thuộc đường xá.
Mặc dù có thật nhiều Ngũ trưởng, Thập trưởng và quan quân cấp thấp đúng lúc đi ra khống chế cục diện, nhưng vẫn không có nửa điểm tác dụng.
Những cấm quân này đã như là ruồi bọ không đầu, rối loạn, từng tên Ngũ trưởng và Thập trưởng căn bản tìm không được đầy đủ thủ hạ của mình, toàn bộ lăn lộn thành một khối.
Không là thủ hạ của bọn họ, những người này tự nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bọn họ rồi.
Thậm chí còn có một vài cấm quân nhìn đến biên quân bên này nhân số rất nhiều, trực tiếp nghiêng ngả lảo đảo vọt tới.
Quách Phóng không khách khí, để cho thủ hạ quân sĩ rút ra yêu đao tiến lên ngăn trở, bằng không những người này một khi xông tới chẳng những không trợ giúp được gì, ngược lại sẽ quấy rầy trận hình phòng ngự nhà mình bên này đã bố trí tốt.
Quân sĩ cấm quân không nghĩ tới biên quân sẽ động đao đối với bọn họ, về sau bị liên tiếp chém năm sáu người, đều bị hù đứng nguyên tại chỗ, không dám xông về phía trước nữa rồi.
Thấy cục diện khống chế được, Quách Phóng nháy mắt ra hiệu cho Trình Cương.
Trình Cương giục ngựa mà ra, nâng lên roi ngựa chỉ vào những quân sĩ cấm quân quần áo không chỉnh tề giương giọng mắng:
- Chạy loạn cái rắm a, chỉ vài cái mã phỉ lại đây gào to hai tiếng, liền dọa các ngươi thành bộ dáng này? Thực là một đám không cốt khí đớn hèn!
Nhanh đi về, tìm Ngũ trưởng của các ngươi!
Nhớ rõ không nên chạy loạn, hơn nữa không thể chạy trở về, bằng không lâm trận bỏ chạy, ấn quân pháp, nên chém!
Tuy rằng bị Trình Cương khiển trách thoá mạ, nhưng những quân sĩ cấm quân lại ít nhiều cũng trấn định một ít.
Chỉ là một đám mã phỉ đột kích?
Vậy thì cógì đáng sợ đâu!
Những người này xoay người, lại chạy về phía doanh trướng của mình.
Mục Hiên nghĩ tới các quân sĩ cấm quân bị tập kích sẽ loạn, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ loạn lớn như vậy.
Mặt âm trầm, Mục Hiên hận không thể rút đao tiến lên đem ở đám quân sĩ trước mắt mình chạy tới chạy lui chém hết, may mắn đây là mã phỉ mình an bài, bằng không thực đổi lại là quân đội dị tộc đánh lén, lúc đó tất nhiên kết quả là toàn quân chết hết.
Thiên hộ Mao Minh sắc mặt cũng mất tự nhiên.
Ở kinh thành, khi trong đại doanh, cũng có dạy trận pháp cho những quân sĩ này, sau này bị tập kích thì ứng đối như thế nào.
Nhưng hiện tại...
- Mục đại nhân, hiện trường hỗn loạn, vừa lúc làm việc.
Mao Minh kiên trì nói.
- Ừ.
Mục Hiên dùng lỗ mũi thở một hơi thật mạnh.
Mệt cho gã trước đó còn chuyên môn phái người loạn hô gọi bậy, đem hiện trường bừa bãi, biết sớm như vậy, cần gì tốn nhiều sức cơ chứ
Giang Long đồng dạng có chuẩn bị, bay nhanh đứng dậy mặc quần áo, sau đó dẫn theo trường thương đi ra doanh trướng.
Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc gắt gao hộ ở bên cạnh của Giang Long.
Đám mã phỉ cưỡi ngựa tiếng chân như cuồng phong như mưa rào quanh quẩn trong bóng đêm, người không có kinh nghiệm còn tưởng rằng quân địch có thiên quân vạn mã.
Quách Phóng hàng năm ở biên cương mang binh đánh giặc, còn thật sự nghe ngóng, cũng rất dễ dàng cho ra kết luận.
Mã phỉ nhân số tuyệt đối sẽ không vượt qua tám trăm.
Chút người như vậy, biên quân đều có thể dễ dàng đỡ.
Trong lòng cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Cấm quân chạy tán loạn khắp nơi khiến toàn bộ doanh địa đều hỗn loạn không chịu nổi, Giang Long mang theo đám người Đồ Đô đều tự lên ngựa định cùng Quách Phóng dẫn dắt biên quân hội hợp, sẽ an toàn hơn một ít.
Dù sao nhân thủ bên cạnh hắn quá ít.
Bốn gã hộ vệ trong tay cao giơ cao lên cây đuốc,
Nhưng không đi bao xa, chợt nghe đến sưu sưu sưu, từng đợt thanh âm mũi tên phá không đánh úp lại.
- Ha hả!
Chợt bị tập kích, Đồ Đô chẳng những không có bối rối, ngược lại cười lạnh một tiếng.
Vung trong tay hai bản đại phủ cán ngắn, đã đỡ toàn bộ mưa tên.
Tên chạm vào lưỡi búa to, phát ra từng đợt tiếng leng keng trong trẻo.
Bản phủ mặc dù là binh khí nặng, múa lên khá cật lực, nhưng nó diện tích lớn, khi ngăn cản mưa tên rất có ưu thế.
Giang Long đã sớm xiết chặt trường thương trong tay, để ngừa có tên lọt vào.
Vòng mưa tên thứ nhất không đạt được, những người trong bóng tối đó cũng có chút kích động, trước khi đến, bên trên có nói rất dễ dàng có thể bắn chết Giang Long.
Giang Long là Huyện lệnh mới nhậm chức, cũng là quan giám sát chuyến này, là quan viên chính thức.
Thân phận vô cùng nhỏ.
Nhưng giết Giang Long, là tội mạo hiểm chém đầu.
- Mau, lại thêm một lần, bắn chết hắn!
Trong bóng tối, người cầm đầu quát khẽ.
Còn có sáu cấm quân ở trong này, vội vội vàng vàng giương cung cài tên, bắn tới phương hướng của Giang Long.
Bọn họ đánh lén đều bị Đồ Đô đỡ được, huống chi hiện tại đã bại lộ?
Đợt mưa tên thứ hai, tất nhiên vẫn là bị Đồ Đô đỡ, không đả thương được Giang Long.
Người cầm đầu cũng nóng nảy, định mở miệng lần nữa thúc giục, kết thúc không thành nhiệm vụ lần này, gã như thế nào ăn nói với Mục Hiên?
Mục Hiên lòng lang dạ sói, một khi mất hứng, có thể chém gã.
Gã không biết, mặc dù giết Giang Long, gã cũng phải chết.
- Nhanh lên...
Thanh âm lại thúc giục chỉ phun ra hai chữ, người cầm đầu đã bị một cánh tay từ phía sau đột nhiên vươn ra ghìm chặt cổ.
Cánh tay đen xì như mực, chủ nhân cũng là mặt đen giống như than.
Đúng là cận vệ Cương Đế Ba Khắc của Giang Long!
Lúc gặp phải vòng mưa tên thứ nhất tập kích, Cương Đế Ba Khắc đã như như cá bơi lội trượt xuống lưng ngựa, cấp tốc lướt tới bên này.
Da tay y ngăm đen, là yểm hộ tốt nhất trong bóng đêm.
Hơn nữa y cũng thích mặc áo đen.
Dưới tình huống bình thường, trừ phi y há mồm lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, bằng không đêm hôm khuya khoắt đấy, ngươi căn bản nhìn không tới y.
- Ai?
Người cầm đầu lập tức khoác hai tay lên trên cánh tay đen xì kia, muốn vặn bung ra, nhưng đối với phương khí lực lớn vượt xa tưởng tượng của gã, nháy mắt, đã bị xiết đến đỏ mặt tía tai:
- Ngươi, các ngươi mau cứu ta...
Còn lại sáu người thấy người cầm đầu bị tập kích, trong lúc nhất thời bị dọa.
Bởi vì bọn họ thật sự không thể tưởng được, Giang Long bên này phản kích sẽ nhanh chóng như thế.
Nghe được tiếng cầu cứu, sáu người mới rút ra yêu đao tiến lên, định chém chết Cương Đế Ba Khắc.
Nhưng Cương Đế Ba Khắc lại quấn trên thân thể người cầm đầu, dính sát vào phía sau lưng của gã, trên mặt đất lăn qua lăn lại, sáu người này sợ làm bị thương người cầm đầu, có chút ném chuột sợ vỡ đồ, khua đao lên rồi ngơ ngẩn không tìm được cơ hội hạ thủ.
Người cầm đầu đã là bị đè nén sắc mặt tím đỏ, con mắt đều lồi ra.
Căn bản không có biện pháp nói thêm.
Chỉ vô ích muốn đem cánh tay của Cương Đế Ba Khắc đẩy ra.
Trì hoãn một lúc, bốn gã hộ vệ Cảnh Phủ đã xách đao bay nhanh lao đến, nháy mắt đánh cùng một chỗ với sáu người.
Nếu đối thủ là biên quân, lấy bốn địch sáu, hộ vệ Cảnh Phủ sợ là không chiếm đến ưu thế.
Nhưng đối với cấm quân... hộ vệ Cảnh phủ hung hãn chỉ cần vài hiệp đã đánh bạo sáu người xoay người định chạy trốn kia.
- A!
Một gã hộ vệ Cảnh Phủ ném ra đao thép trong tay, chọc thẳng vào hậu tâm một người trong cấm quân.
Một phát xuyên tim.
- Toàn bộ đứng lại, bằng không giết không tha!
Một hộ vệ rống to.
Mắt thấy có đồng bạn tử vong, năm người còn lại lập tức ném xuống vũ khí trong tay ôm đầu quỳ trên mặt đất, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
Cương Đế Ba Khắc cũng buông lỏng người cầm đầu.
Sau đó cởi xuống đai lưng trên người, đem trói lại.
Trong chủ doanh trướng, lúc này Mục Hiên giận dữ!
Không phải vì đã biết được những người phái đi ám sát Giang Long thất thủ bị bắt, mà là tức giận tiểu thương này làm việc thật sự là không đáng tin cậy.
- Rác rưởi, một đám rác rưởi! Còn có lũ mã phỉ này, chỉ biết ở bên ngoài hô loạn, lại cũng không dám xông lên trước công giết một vòng!
----------oOo----------
Danh sách chương