Phản công của Cấm quân với sĩ khí tăng vọt, vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Trước mặt bọn Mã phỉ vốn tưởng rằng quân sĩ Cấm quân hôm nay cũng sợ giống như hôm qua sẽ vắt chân lên cổ kinh hãi chạy bán sống bán chết. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khí thế của bản thân liền bị kiềm hãm lại.
Những tên quân sĩ Cấm quân này không phải là cố ý giả lợn chết bắt hổ đấy chứ? Mấy tên Thủ lĩnh Mã phỉ trong lòng cũng rùng mình, thầm trách Mục Hiên nói để cho bọn họ cứ việc xung phong liều chết, không cần nghĩ quá nhiều. Hóa ra những quân sĩ này đúng thật là có tài đấy.
Mấy người thủ lĩnh không hẹn mà gặp, liền bước xông lên chậm lại, để cho thủ hạ lên trước. Bọn họ chẳng qua là ra sức quơ đao thép trong tay, để khích động thủ hạ.
Mục Hiên, Mao Minh, cùng với mấy Bách hộ Cấm quân ngẩn người, có chút sững sờ, đều không thể tin được những tiếng gầm rú này là của quân sĩ mình mang ra ngoài, tưởng rằng bị hoa mắt. Buồn bực giống thế còn có Quách Phóng, Trình Cương, Vi Hoán, cùng với các nhóm Biên quân. Cấm quân có dũng khí như vậy từ khi nào nhỉ? Rõ ràng lại dám phản công Mã tặc tập kích?
- Tiểu thiếu gia?
Tần Vũ kinh ngạc đi tới trước mặt Giang Long. Sắc mặt Giang Long trầm ngưng, quay đầu nhìn lại một cái, chỉ thấy các nhóm Biên quân nhanh chóng hỗ trợ, cũng chỉ huy dân phu đem xe tập trung một khối, nhóm Mã phỉ lần này gần như toàn bộ xông thẳng vào Cấm quân rồi, mà Biên quân bên này chỉ có toán nhỏ Mã phỉ bên ngoài quấy rối.
Mấy cái mũi tên lác đác bắn lại, bị Đồ Đô dỡ lại.
- Bộ binh hướng Kỵ binh xung phong?
Giang Long mang theo mọi người tập trung bước hướng tới chiếc xe.
- Bọn chúng chẳng qua là nhất thời sung mãn, không đến được một lát, cũng sẽ bị giết sợ chết khiếp!
Giống như là muốn xác minh suy đoán của Giang Long là giống nhau.
Mã phỉ và quân sĩ Cấm quân vừa mới giao chiến, quân sĩ Cấm quân đều ngã xuống giống như là lúa mạch bị dùng lưỡi hái thu hoạch. Mã phỉ xông vào trước tiên thấy đối phương phía bên kia khí thế dâng cao, không dám khinh thường.Thấy đối phương đâm thương giáo tới, thân thể cưỡi trên lưng ngựa đột nhiên ra sức uốn éo tránh thoát, sau đó vung vẩy đao thép trùng trùng chặt xuống.
Phập!
Đầu của quân sĩ Cấm quân cứ như dưa hấu toàn bộ bị bổ ra. Máu tươi văng khắp nơi?
Thật sự là chất lượng đại đao của Mã phỉ không tệ, trên đao có rất nhiều lỗ hỗng, nếu như đổi thành Tần Vũ cầm thanh kia, không chừng có thể chém cả người quân sĩ Cấm quân thành hai khúc.
Một quân sĩ Cấm quân sợ đồng bạn bên cạnh đoạt công, hống hách liền cầm thương đến đâm đầu một kẻ phỉ tặc trên lưng ngựa, động tác không có chương pháp, kết quả Mã phỉ một tay bắt lại cán thương, đại đao vung mạnh.
Trong nháy mắt, liền băm xuống một cánh tay quân sĩ Cấm quân, tất cả xảy ra quá nhanh, quân sĩ Cấm quân ngẩn người, mới lăn lộn trên mặt đất bỗng nhiên kêu lên thảm thiết.
- Tay của ta, tay của ta…
Máu tươi từ chỗ cụt tay đỏ lòe loẹt, điên cuồng phun ra như suối. Không kịp kêu mấy câu, bị ngựa của bọn Mã phỉ tiên phong dẫm qua mà chết.
Từng cảnh từng cảnh giống nhau, những nơi khác ở chiến trường đều cùng một cảnh tượng.
- A!
Chỉ là thời gian mấy hơi mà thôi, quân sĩ Cấm quân phía sau ném vũ khí xuống xoay người bỏ chạy.
Cho tới thời khắc này, bọn họ mới chứng kiến sự hung hãn của Mã phỉ. Từng người từng người thần sắc hoảng loạn sắc mặt bị hù dọa cho tái nhợt, hận năm đó cha mẹ sinh ra chỉ cho bọn họ hai cái chân.
- Ha ha ha ha, hóa ra toàn là một đám không trứng nhu nhược!
- Giết!
- Giết sạch đám chó đẻ này đi!
Đám bọn Mã phỉ vốn cho là sẽ có trận đánh ác liệt xảy ra, nhưng không nghĩ bọn Cấm quân này chẳng qua là được cái mặt ngoài dọa người.
Căn bản cũng không có năng lực chiến đấu gì.
Quân sĩ Cấm quân gần như toàn bộ là cha truyền con nối đấy, ở Kinh thành, rất nhiều bách tính mắt long lên hâm mộ, con cái nhà ai trưởng thành bất kể nam hay nữ, tuấn tú hay là xấu xí, lập tức có người tới nhà làm mối, ngưỡng cửa nhà quân sĩ Cấm quân bà mối giẫm đổ.
Đại Tề thái bình mấy trăm năm nay, những quân sĩ này làm sao còn có thể có sức mạnh như khi mới khai quốc dựng nước, độ sắc sảo dũng mãnh của đám quân sĩ Cấm quân kia còn đâu?
Ngày thường ăn trên ngồi trước được đám dân chúng bưng rót hầu hạ. Thói kiêu ngạo cực kỳ khủng khiếp.
Tuy rằng trong quân doanh cũng có huấn luyện, nhưng chỉ là để chỉnh tề hàng ngũ, đẹp mặt ngoài mà thôi. Khiến Hoàng Thượng cùng đám Quan viên tiến đến quan sát nhìn đẹp mắt. Gần như quan quân Cấm quân có tám phần đều chưa trải qua chiến trường, bọn họ thật ra thì cũng dạy quân sĩ dưới trướng của mình những thứ không ra gì.
Quân sĩ Cấm quân bối rối bỏ chạy, không có phương hướng, trong nháy mắt liền thành một đoàn hỗn loạn. Mục Hiên nhìn thấy không ổn, lập tức để Bách hộ Hạ Nghĩa tiến lên ngăn cản, thế nhưng cũng không lâu lắm, Hạ Nghĩa liền bị một tên Mã phỉ chém rơi đầu rồi.
Tình hình quân sĩ Cấm quân bên này lại loạn hơn rồi. Thiên Hộ Mao Minh hai chân run run, lặng lẽ rút lui về sau, sợ Mục Hiên lại sẽ phái gã đi ra kiểm soát cục diện.
Biên quân bên này không để ý đến những thứ kia, chỉ phụ trách quấy loạn Mã phỉ, đối phương bắn tên, bọn họ liền giơ khiên lên chống đỡ. Cũng đã bảo vệ tốt một đám dân phu.
Một dân phu đứng tuổi không đành lòng nhìn cảnh quân sĩ Cấm quân bị tàn sát, lệ rơi nói:
- Bọn họ chỉ là một đám trẻ con vẫn chưa lớn mà, đã chết như vậy rồi.
- Cha mẹ của bọn họ sau khi biết được tin tức, sẽ đau lòng đến cỡ nào.
- Năm đó con thứ hai của ta, đã bị chết ở trên chiến trường, không còn hài cốt.
- Vất vả cực khổ nuôi nó khôn lớn…
Mỗi một người dân phu thật thà chất phác đều khóc đỏ cả mắt.
Giang Long cưỡi ngựa Tuyết Nguyên băng qua, vẻ mặt chưa hề nửa phần dao động.
- Cảnh đại nhân!
Quách Phóng lúc này áo giáp chỉnh tề, trong tay cầm một thanh đại đao cán dài, lưỡi đao chiếu rọi ánh trăng, nhìn qua sắc bén khác thường, nhìn thấy Giang Long, lập tức vẫy tay nói:
- Mau tới đây, bản quan dự định dẫn ba trăm quân sĩ đi giúp đánh đuổi Mã phỉ.
- Quách đại nhân cao thượng.
Giang Long chắp tay.
Cấm quân và Biên quân vốn không hòa thuận đấy, hiện tại Quách Phóng có thể bỏ những hiềm khích trước kia xuống, xuất thủ trợ cứu quân sĩ Cấm Vệ quân, đích thật là lòng dạ bao la. Trình Cương cùng Vi Hoán đến đúng là vẻ mặt không cam lòng. Tuy nhiên Quách Phóng đã quyết định, bọn họ không ai dám chống cãi.
- Bản quan phải mang theo Trình Cương cùng Vi Hoán làm trợ thủ, hy vọng Cảnh đại nhân trông chừng bên này chút.
Quách Phóng định đem bên này giao cho Giang Long. Mặc dù Giang Long là quan văn, nhưng rốt cuộc xuất thân Cẩm Giang Hầu phủ, hơn nữa Quách Phóng cũng mơ hồ cảm thấy Giang Long có chút tia thần bí, như thế nào thì lại nhìn không ra.
Giang Long lại nói:
- Ra trận giết địch có thể mang theo bổn quan, nhưng để bổn quan lại điều khiển ứng phó, thì không được.
Hắn đã có học võ nghệ, nhưng hai người sư phụ kiếp trước không có truyền thụ qua binh pháp cho hắn. Thật sự là không có chỗ để dùng.
- Cảnh đại nhân…
Quách Phóng dĩ nhiên không đồng ý.
Tuy nhiên lúc này Giang Long đột nhiên xuất thương, Trình Cương còn không kịp phản ứng, thì mũi thương đã dừng ở giữa cổ họng y. Mặc dù Trình Cương không có chuẩn bị, nhưng thân là tướng võ, luôn có bản năng phản ứng đấy.
Loại phản ứng bản năng này, ở dưới tình huống nguy hiểm có thể bảo vệ tính mạng người. Nhưng hiện tại Giang Long cũng ra tay nhanh đến nỗi Trình Cương phản ứng không kịp.
- Kính xin Trình Bách Hộ chớ so đo!
Giang Long sau khi cầm trường thương, ôm quyền nói xin lỗi Trình Cương, loại hành vi này rất không lễ phép, nhưng giờ này hắn cũng không có biện pháp khác ngoài sức mạnh bản thân.
Trình Cương sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng khoát tay rộng lượng. Trước đó trong cổ họng truyền đến một luồng lạnh như băng, khiến da đầu y đều run lên.
Trước là Quách Phóng sửng sờ, sau đó liền khen:
- Không ngờ Cảnh đại nhân còn là một tay sử dụng thương pháp tài tình.
Trình Cương là y một tay nhấc lên đây, tên thuộc hạ này có bao nhiêu bản lĩnh, y tất nhiên rõ ràng, có thể làm cho Trình Cương không kịp phản ứng, có thể thấy Giang Long thật là có bản lĩnh đấy.
- Bổn quan bây giờ nghe theo sự chỉ huy của Quách đại nhân.
Giang Long nghiêm mặt nói:
- Cũng xin Quách đại nhân yên tâm, bổn quan không phải là cái loại công tử bột chỉ biết khoa chân múa tay, lại không dám giết người.
- Được! Thời gian cấp bách, bổn quan không nói thêm nhiều lời.
Quách Phóng bắt đầu phân công, y tự mình dẫn dắt một trăm năm mươi quân sĩ theo cánh phải xung phong liều mạng. Trình Cương cùng Giang Long dẫn dắt một trăm năm mươi quân sĩ theo cánh trái tiến lên xung phong liều mạng, trợ cứu quân sĩ Cấm quân. Còn Vi Hoán thì ở lại bảo vệ xe muối ăn.
Liền khi bọn họ định động đến giúp sức, Vương Xương mang theo một trăm quân sĩ đến nơi này.
- Quách đại nhân, kính xin nhanh chóng phát binh cứu Mục đại nhân!
Vương Xương lớn tiếng kêu la.
- Câm miệng!
Quách Phóng quát lạnh một tiếng.
- Ngươi cũng là một tướng lĩnh, lớn tiếng kêu la như vậy còn ra bộ dạng gì nữa? Vốn lẽ không có chuyện gì, quân sĩ thấy ngươi như vậy dễ bị kích động, sẽ rối loạn lòng quân.
Bị Quách Phóng trừng hai mắt sát khí tràn ngập, Vương Xương bị hù cho liền rụt cổ lại. Đừng xem Vương Xương mặt hồ tròn dài, thân thể cũng rất cường tráng, nhưng lại thua xa đồng dạng Bách hộ là Trình Cương cùng Vi Hoán.
- Ngươi ở lại, giúp bảo vệ chiếc xe.
Quách Phóng dứt lời liền mang quân sĩ đầy đủ rồi đi.
Nhưng Vương Xương thấy Giang Long cũng muốn xung lên liều mạng với Mã phỉ, lại hô lớn:
- Quách đại nhân, cũng không thể để cho hạ quan…
Chưa nói hết lời, chỉ thấy Quách Phóng trong tay vung đại đao, xẹt qua một đường ở giữa không trung.
- Ngươi dám không tuân theo quân lệnh của bổn quan? Còn dám nhiều lời, chém!
Không phải là Quách Phóng đang nói đùa.
Gặp chiến sự khẩn cấp, thuộc hạ nhất định phải phục tùng mệnh lệnh thượng quan, bằng không thượng quan có thể trực tiếp đem thuộc hạ ra chém. Mặc dù Cấm quân và Biên quân không lệ thuộc lẫn nhau, nhưng bây giờ, Vương Xương cũng phải nghe theo mệnh lệnh Quách Phóng.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Vương Xương đâu còn dám nói thêm gì nữa.
Họ Quách mang quân sĩ thuộc hạ lập tức ra giết. Trình Cương cùng Giang Long cùng ở cánh trái bên cạnh, lập tức thẳng hướng Mã phỉ.
Vương Xương vẫn nhớ rõ nhiệm vụ Mục Hiên giao cho gã, vốn định ở bên cạnh Giang Long rồi âm thầm hạ thủ, lúc này chỉ có thể ngóng trông Giang Long chết ở trong tay Mã phỉ. Chỉ có điều đáng tiếc là, Giang Long mang theo một cây trường thương tiến vào trong Mã phỉ, giống như chỗ không người. Vương Xương nhìn chằm chằm bên này, thấy thế kinh hãi, đồng thời cũng hiểu được vì sao lần trước phái người đi ám sát Giang long không thể thành công.
Tên tiểu tử cảnh gia này có một bản lĩnh tốt. Giang Long thương pháp như rồng, mỗi một lần xuất kích, đều có thể đâm một tên Mã phỉ rơi xuống ngựa.
Hình Ý thương chú trọng công kích bộ phận vùng bụng của người, chỉ vài nhát thương đâm có thể làm quân địch chết, sau đó những quân sĩ Biên quân theo vào, xông lên phía trước điên cuồng đem những tên Mã phỉ rớt ngựa chém thịt nát thành từng đống.
Biên quân thường xuyên giao chiến cùng Mã phỉ, không biết đã chết bao nhiêu thân nhân và đồng đội, đối với bọn này hận đến xương cốt.
Tuy nhiên bản thân Giang Long trước mắt thực lực vẫn chưa phát huy được hết đúng là có chút không vừa ý. Thứ nhất thương pháp của hắn còn chưa khôi phục lại được đỉnh cao của đời trước. Thứ hai tuy rằng Tuyết Nguyên rất có linh tính, chạy rất nhanh, biết hắn xuất thương thích hợp, nhưng cuối cùng là luyện tập chưa đủ, một người một ngựa không ăn ý với nhau lắm. Sau này phải luyện tập nhiều mới được.
Hai cánh Biên quân tham gia vào chiến trường, tình thế lập tức liền thay đổi.
Cây đại đao của Quách Phóng cũng rất có thanh danh đấy, mỗi một đao chém ra đều có một Mã phỉ mất mạng.
Trình Cương thì dùng trường mâu, vốn y vẫn luôn luôn để ý đến Giang Long bên này, nhưng kết quả Giang Long lại giết rất nhanh đằng trước y. Sau khi chứng kiến thân thủ Giang Long, Trình Cương thầm khen, quả nhiên không hổ danh là hậu duệ của Nhân Đồ Tướng quân.
Biên quân một bên xung phong liều mạng, một bên thu gom Cấm quân bại trận. Những quân sĩ Cấm quân này đã bị hù dọa cho bể mật, tụ tập thành một đoàn lộn xộn, không dám tiến lên giao thủ cùng với bọn Mã phỉ lần nữa.Tuy nhiên Cấm quân bên này còn có một trăm cung thủ, đứng ở đàng xa bắn tên, mà đám Mã phỉ phần lớn lại không có giáp che thân, có thể giúp được Biên quân một chút.
Đại thủ lĩnh mã phỉ thấy Biên quân đã chiến đấu khống chế được thủ hạ, hừ lạnh một tiếng.
- Các người, theo ta lên!
Dứt lời, liền một tay cầm chặt Kim Ti đại hoàn đao, nhằm hướng Quách Phóng phóng tới.
Bọn Mã phỉ này tổng cộng có mười tên thủ lĩnh. Ở chỗ này có năm tên. Trong đó ba gã đi theo. Còn lại hai gã, một gã từ trong lòng ngực rút ra một tấm bản đồ.
---------oOo----------
Trước mặt bọn Mã phỉ vốn tưởng rằng quân sĩ Cấm quân hôm nay cũng sợ giống như hôm qua sẽ vắt chân lên cổ kinh hãi chạy bán sống bán chết. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khí thế của bản thân liền bị kiềm hãm lại.
Những tên quân sĩ Cấm quân này không phải là cố ý giả lợn chết bắt hổ đấy chứ? Mấy tên Thủ lĩnh Mã phỉ trong lòng cũng rùng mình, thầm trách Mục Hiên nói để cho bọn họ cứ việc xung phong liều chết, không cần nghĩ quá nhiều. Hóa ra những quân sĩ này đúng thật là có tài đấy.
Mấy người thủ lĩnh không hẹn mà gặp, liền bước xông lên chậm lại, để cho thủ hạ lên trước. Bọn họ chẳng qua là ra sức quơ đao thép trong tay, để khích động thủ hạ.
Mục Hiên, Mao Minh, cùng với mấy Bách hộ Cấm quân ngẩn người, có chút sững sờ, đều không thể tin được những tiếng gầm rú này là của quân sĩ mình mang ra ngoài, tưởng rằng bị hoa mắt. Buồn bực giống thế còn có Quách Phóng, Trình Cương, Vi Hoán, cùng với các nhóm Biên quân. Cấm quân có dũng khí như vậy từ khi nào nhỉ? Rõ ràng lại dám phản công Mã tặc tập kích?
- Tiểu thiếu gia?
Tần Vũ kinh ngạc đi tới trước mặt Giang Long. Sắc mặt Giang Long trầm ngưng, quay đầu nhìn lại một cái, chỉ thấy các nhóm Biên quân nhanh chóng hỗ trợ, cũng chỉ huy dân phu đem xe tập trung một khối, nhóm Mã phỉ lần này gần như toàn bộ xông thẳng vào Cấm quân rồi, mà Biên quân bên này chỉ có toán nhỏ Mã phỉ bên ngoài quấy rối.
Mấy cái mũi tên lác đác bắn lại, bị Đồ Đô dỡ lại.
- Bộ binh hướng Kỵ binh xung phong?
Giang Long mang theo mọi người tập trung bước hướng tới chiếc xe.
- Bọn chúng chẳng qua là nhất thời sung mãn, không đến được một lát, cũng sẽ bị giết sợ chết khiếp!
Giống như là muốn xác minh suy đoán của Giang Long là giống nhau.
Mã phỉ và quân sĩ Cấm quân vừa mới giao chiến, quân sĩ Cấm quân đều ngã xuống giống như là lúa mạch bị dùng lưỡi hái thu hoạch. Mã phỉ xông vào trước tiên thấy đối phương phía bên kia khí thế dâng cao, không dám khinh thường.Thấy đối phương đâm thương giáo tới, thân thể cưỡi trên lưng ngựa đột nhiên ra sức uốn éo tránh thoát, sau đó vung vẩy đao thép trùng trùng chặt xuống.
Phập!
Đầu của quân sĩ Cấm quân cứ như dưa hấu toàn bộ bị bổ ra. Máu tươi văng khắp nơi?
Thật sự là chất lượng đại đao của Mã phỉ không tệ, trên đao có rất nhiều lỗ hỗng, nếu như đổi thành Tần Vũ cầm thanh kia, không chừng có thể chém cả người quân sĩ Cấm quân thành hai khúc.
Một quân sĩ Cấm quân sợ đồng bạn bên cạnh đoạt công, hống hách liền cầm thương đến đâm đầu một kẻ phỉ tặc trên lưng ngựa, động tác không có chương pháp, kết quả Mã phỉ một tay bắt lại cán thương, đại đao vung mạnh.
Trong nháy mắt, liền băm xuống một cánh tay quân sĩ Cấm quân, tất cả xảy ra quá nhanh, quân sĩ Cấm quân ngẩn người, mới lăn lộn trên mặt đất bỗng nhiên kêu lên thảm thiết.
- Tay của ta, tay của ta…
Máu tươi từ chỗ cụt tay đỏ lòe loẹt, điên cuồng phun ra như suối. Không kịp kêu mấy câu, bị ngựa của bọn Mã phỉ tiên phong dẫm qua mà chết.
Từng cảnh từng cảnh giống nhau, những nơi khác ở chiến trường đều cùng một cảnh tượng.
- A!
Chỉ là thời gian mấy hơi mà thôi, quân sĩ Cấm quân phía sau ném vũ khí xuống xoay người bỏ chạy.
Cho tới thời khắc này, bọn họ mới chứng kiến sự hung hãn của Mã phỉ. Từng người từng người thần sắc hoảng loạn sắc mặt bị hù dọa cho tái nhợt, hận năm đó cha mẹ sinh ra chỉ cho bọn họ hai cái chân.
- Ha ha ha ha, hóa ra toàn là một đám không trứng nhu nhược!
- Giết!
- Giết sạch đám chó đẻ này đi!
Đám bọn Mã phỉ vốn cho là sẽ có trận đánh ác liệt xảy ra, nhưng không nghĩ bọn Cấm quân này chẳng qua là được cái mặt ngoài dọa người.
Căn bản cũng không có năng lực chiến đấu gì.
Quân sĩ Cấm quân gần như toàn bộ là cha truyền con nối đấy, ở Kinh thành, rất nhiều bách tính mắt long lên hâm mộ, con cái nhà ai trưởng thành bất kể nam hay nữ, tuấn tú hay là xấu xí, lập tức có người tới nhà làm mối, ngưỡng cửa nhà quân sĩ Cấm quân bà mối giẫm đổ.
Đại Tề thái bình mấy trăm năm nay, những quân sĩ này làm sao còn có thể có sức mạnh như khi mới khai quốc dựng nước, độ sắc sảo dũng mãnh của đám quân sĩ Cấm quân kia còn đâu?
Ngày thường ăn trên ngồi trước được đám dân chúng bưng rót hầu hạ. Thói kiêu ngạo cực kỳ khủng khiếp.
Tuy rằng trong quân doanh cũng có huấn luyện, nhưng chỉ là để chỉnh tề hàng ngũ, đẹp mặt ngoài mà thôi. Khiến Hoàng Thượng cùng đám Quan viên tiến đến quan sát nhìn đẹp mắt. Gần như quan quân Cấm quân có tám phần đều chưa trải qua chiến trường, bọn họ thật ra thì cũng dạy quân sĩ dưới trướng của mình những thứ không ra gì.
Quân sĩ Cấm quân bối rối bỏ chạy, không có phương hướng, trong nháy mắt liền thành một đoàn hỗn loạn. Mục Hiên nhìn thấy không ổn, lập tức để Bách hộ Hạ Nghĩa tiến lên ngăn cản, thế nhưng cũng không lâu lắm, Hạ Nghĩa liền bị một tên Mã phỉ chém rơi đầu rồi.
Tình hình quân sĩ Cấm quân bên này lại loạn hơn rồi. Thiên Hộ Mao Minh hai chân run run, lặng lẽ rút lui về sau, sợ Mục Hiên lại sẽ phái gã đi ra kiểm soát cục diện.
Biên quân bên này không để ý đến những thứ kia, chỉ phụ trách quấy loạn Mã phỉ, đối phương bắn tên, bọn họ liền giơ khiên lên chống đỡ. Cũng đã bảo vệ tốt một đám dân phu.
Một dân phu đứng tuổi không đành lòng nhìn cảnh quân sĩ Cấm quân bị tàn sát, lệ rơi nói:
- Bọn họ chỉ là một đám trẻ con vẫn chưa lớn mà, đã chết như vậy rồi.
- Cha mẹ của bọn họ sau khi biết được tin tức, sẽ đau lòng đến cỡ nào.
- Năm đó con thứ hai của ta, đã bị chết ở trên chiến trường, không còn hài cốt.
- Vất vả cực khổ nuôi nó khôn lớn…
Mỗi một người dân phu thật thà chất phác đều khóc đỏ cả mắt.
Giang Long cưỡi ngựa Tuyết Nguyên băng qua, vẻ mặt chưa hề nửa phần dao động.
- Cảnh đại nhân!
Quách Phóng lúc này áo giáp chỉnh tề, trong tay cầm một thanh đại đao cán dài, lưỡi đao chiếu rọi ánh trăng, nhìn qua sắc bén khác thường, nhìn thấy Giang Long, lập tức vẫy tay nói:
- Mau tới đây, bản quan dự định dẫn ba trăm quân sĩ đi giúp đánh đuổi Mã phỉ.
- Quách đại nhân cao thượng.
Giang Long chắp tay.
Cấm quân và Biên quân vốn không hòa thuận đấy, hiện tại Quách Phóng có thể bỏ những hiềm khích trước kia xuống, xuất thủ trợ cứu quân sĩ Cấm Vệ quân, đích thật là lòng dạ bao la. Trình Cương cùng Vi Hoán đến đúng là vẻ mặt không cam lòng. Tuy nhiên Quách Phóng đã quyết định, bọn họ không ai dám chống cãi.
- Bản quan phải mang theo Trình Cương cùng Vi Hoán làm trợ thủ, hy vọng Cảnh đại nhân trông chừng bên này chút.
Quách Phóng định đem bên này giao cho Giang Long. Mặc dù Giang Long là quan văn, nhưng rốt cuộc xuất thân Cẩm Giang Hầu phủ, hơn nữa Quách Phóng cũng mơ hồ cảm thấy Giang Long có chút tia thần bí, như thế nào thì lại nhìn không ra.
Giang Long lại nói:
- Ra trận giết địch có thể mang theo bổn quan, nhưng để bổn quan lại điều khiển ứng phó, thì không được.
Hắn đã có học võ nghệ, nhưng hai người sư phụ kiếp trước không có truyền thụ qua binh pháp cho hắn. Thật sự là không có chỗ để dùng.
- Cảnh đại nhân…
Quách Phóng dĩ nhiên không đồng ý.
Tuy nhiên lúc này Giang Long đột nhiên xuất thương, Trình Cương còn không kịp phản ứng, thì mũi thương đã dừng ở giữa cổ họng y. Mặc dù Trình Cương không có chuẩn bị, nhưng thân là tướng võ, luôn có bản năng phản ứng đấy.
Loại phản ứng bản năng này, ở dưới tình huống nguy hiểm có thể bảo vệ tính mạng người. Nhưng hiện tại Giang Long cũng ra tay nhanh đến nỗi Trình Cương phản ứng không kịp.
- Kính xin Trình Bách Hộ chớ so đo!
Giang Long sau khi cầm trường thương, ôm quyền nói xin lỗi Trình Cương, loại hành vi này rất không lễ phép, nhưng giờ này hắn cũng không có biện pháp khác ngoài sức mạnh bản thân.
Trình Cương sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng khoát tay rộng lượng. Trước đó trong cổ họng truyền đến một luồng lạnh như băng, khiến da đầu y đều run lên.
Trước là Quách Phóng sửng sờ, sau đó liền khen:
- Không ngờ Cảnh đại nhân còn là một tay sử dụng thương pháp tài tình.
Trình Cương là y một tay nhấc lên đây, tên thuộc hạ này có bao nhiêu bản lĩnh, y tất nhiên rõ ràng, có thể làm cho Trình Cương không kịp phản ứng, có thể thấy Giang Long thật là có bản lĩnh đấy.
- Bổn quan bây giờ nghe theo sự chỉ huy của Quách đại nhân.
Giang Long nghiêm mặt nói:
- Cũng xin Quách đại nhân yên tâm, bổn quan không phải là cái loại công tử bột chỉ biết khoa chân múa tay, lại không dám giết người.
- Được! Thời gian cấp bách, bổn quan không nói thêm nhiều lời.
Quách Phóng bắt đầu phân công, y tự mình dẫn dắt một trăm năm mươi quân sĩ theo cánh phải xung phong liều mạng. Trình Cương cùng Giang Long dẫn dắt một trăm năm mươi quân sĩ theo cánh trái tiến lên xung phong liều mạng, trợ cứu quân sĩ Cấm quân. Còn Vi Hoán thì ở lại bảo vệ xe muối ăn.
Liền khi bọn họ định động đến giúp sức, Vương Xương mang theo một trăm quân sĩ đến nơi này.
- Quách đại nhân, kính xin nhanh chóng phát binh cứu Mục đại nhân!
Vương Xương lớn tiếng kêu la.
- Câm miệng!
Quách Phóng quát lạnh một tiếng.
- Ngươi cũng là một tướng lĩnh, lớn tiếng kêu la như vậy còn ra bộ dạng gì nữa? Vốn lẽ không có chuyện gì, quân sĩ thấy ngươi như vậy dễ bị kích động, sẽ rối loạn lòng quân.
Bị Quách Phóng trừng hai mắt sát khí tràn ngập, Vương Xương bị hù cho liền rụt cổ lại. Đừng xem Vương Xương mặt hồ tròn dài, thân thể cũng rất cường tráng, nhưng lại thua xa đồng dạng Bách hộ là Trình Cương cùng Vi Hoán.
- Ngươi ở lại, giúp bảo vệ chiếc xe.
Quách Phóng dứt lời liền mang quân sĩ đầy đủ rồi đi.
Nhưng Vương Xương thấy Giang Long cũng muốn xung lên liều mạng với Mã phỉ, lại hô lớn:
- Quách đại nhân, cũng không thể để cho hạ quan…
Chưa nói hết lời, chỉ thấy Quách Phóng trong tay vung đại đao, xẹt qua một đường ở giữa không trung.
- Ngươi dám không tuân theo quân lệnh của bổn quan? Còn dám nhiều lời, chém!
Không phải là Quách Phóng đang nói đùa.
Gặp chiến sự khẩn cấp, thuộc hạ nhất định phải phục tùng mệnh lệnh thượng quan, bằng không thượng quan có thể trực tiếp đem thuộc hạ ra chém. Mặc dù Cấm quân và Biên quân không lệ thuộc lẫn nhau, nhưng bây giờ, Vương Xương cũng phải nghe theo mệnh lệnh Quách Phóng.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Vương Xương đâu còn dám nói thêm gì nữa.
Họ Quách mang quân sĩ thuộc hạ lập tức ra giết. Trình Cương cùng Giang Long cùng ở cánh trái bên cạnh, lập tức thẳng hướng Mã phỉ.
Vương Xương vẫn nhớ rõ nhiệm vụ Mục Hiên giao cho gã, vốn định ở bên cạnh Giang Long rồi âm thầm hạ thủ, lúc này chỉ có thể ngóng trông Giang Long chết ở trong tay Mã phỉ. Chỉ có điều đáng tiếc là, Giang Long mang theo một cây trường thương tiến vào trong Mã phỉ, giống như chỗ không người. Vương Xương nhìn chằm chằm bên này, thấy thế kinh hãi, đồng thời cũng hiểu được vì sao lần trước phái người đi ám sát Giang long không thể thành công.
Tên tiểu tử cảnh gia này có một bản lĩnh tốt. Giang Long thương pháp như rồng, mỗi một lần xuất kích, đều có thể đâm một tên Mã phỉ rơi xuống ngựa.
Hình Ý thương chú trọng công kích bộ phận vùng bụng của người, chỉ vài nhát thương đâm có thể làm quân địch chết, sau đó những quân sĩ Biên quân theo vào, xông lên phía trước điên cuồng đem những tên Mã phỉ rớt ngựa chém thịt nát thành từng đống.
Biên quân thường xuyên giao chiến cùng Mã phỉ, không biết đã chết bao nhiêu thân nhân và đồng đội, đối với bọn này hận đến xương cốt.
Tuy nhiên bản thân Giang Long trước mắt thực lực vẫn chưa phát huy được hết đúng là có chút không vừa ý. Thứ nhất thương pháp của hắn còn chưa khôi phục lại được đỉnh cao của đời trước. Thứ hai tuy rằng Tuyết Nguyên rất có linh tính, chạy rất nhanh, biết hắn xuất thương thích hợp, nhưng cuối cùng là luyện tập chưa đủ, một người một ngựa không ăn ý với nhau lắm. Sau này phải luyện tập nhiều mới được.
Hai cánh Biên quân tham gia vào chiến trường, tình thế lập tức liền thay đổi.
Cây đại đao của Quách Phóng cũng rất có thanh danh đấy, mỗi một đao chém ra đều có một Mã phỉ mất mạng.
Trình Cương thì dùng trường mâu, vốn y vẫn luôn luôn để ý đến Giang Long bên này, nhưng kết quả Giang Long lại giết rất nhanh đằng trước y. Sau khi chứng kiến thân thủ Giang Long, Trình Cương thầm khen, quả nhiên không hổ danh là hậu duệ của Nhân Đồ Tướng quân.
Biên quân một bên xung phong liều mạng, một bên thu gom Cấm quân bại trận. Những quân sĩ Cấm quân này đã bị hù dọa cho bể mật, tụ tập thành một đoàn lộn xộn, không dám tiến lên giao thủ cùng với bọn Mã phỉ lần nữa.Tuy nhiên Cấm quân bên này còn có một trăm cung thủ, đứng ở đàng xa bắn tên, mà đám Mã phỉ phần lớn lại không có giáp che thân, có thể giúp được Biên quân một chút.
Đại thủ lĩnh mã phỉ thấy Biên quân đã chiến đấu khống chế được thủ hạ, hừ lạnh một tiếng.
- Các người, theo ta lên!
Dứt lời, liền một tay cầm chặt Kim Ti đại hoàn đao, nhằm hướng Quách Phóng phóng tới.
Bọn Mã phỉ này tổng cộng có mười tên thủ lĩnh. Ở chỗ này có năm tên. Trong đó ba gã đi theo. Còn lại hai gã, một gã từ trong lòng ngực rút ra một tấm bản đồ.
---------oOo----------
Danh sách chương