Trong lòng mà không có thù hận, cho dù là tính khí nóng nảy, dân ở đây lại nhanh nhẹn dũng mãnh nữa, nhưng động thủ giết người như thế vẫn không dễ ra tay.
Có thâm thù đại hận với mã phỉ, hoặc là thực sự đã lâu không được ăn no, đói đến chịu không nổi nữa, mới có thể giết người như mổ gà được.
Một người có thù, giết mã phỉ thì xem như báo được thù.
Người kia thì cơ bản là không nghĩ được nhiều như vậy, bụng quá đói, ánh mắt dại đi, giết người cũng không có gì là ám ảnh tâm lý cả.
Chỉ biết khảo hạch được thông qua, làm được công sai của huyện nha, thì sau này sẽ được ăn no.
Bọn tiểu thủ lĩnh mã phỉ tên nào mặt cũng tái nhợt.
Bị giết trước còn tốt hơn, đầu rơi xuống là không còn biết gì hết.
Nhưng vẫn còn sống, xếp hàng chờ bị giết, thì toàn thân run rẩy, tè cả ra quần.
Cái chết gần thế này, nhìn thấy đồng bọn lần lượt chết thảm ngay trước mặt, nghe thấy tiếng van xin xen lẫn nỗi sợ hãi vô cùng của đồng bọn, tinh thần bọn chúng cũng muốn tiêu tan.
Dưới gầm trời này, có được mấy người thật sự không sợ chết? Nhất là lúc cận kề cái chết, nỗi sợ hãi này có thể hù người ta vỡ mật.
Nhưng không có ai thông cảm cho đám tiểu thủ lĩnh mã phỉ này, bọn chúng sau khi dấn thân vào hang tặc, muốn được sinh tồn, thì phải cướp bóc khắp nơi, mà trong quá trình cướp bóc, thì phải giết người mới được.
Chết dưới tay bọn chúng, có thường dân, có đoàn thương buôn vãng lai.
Đương nhiên, cũng có quan binh.
Rất nhiều tiểu thủ lĩnh bị dọa đến mất tự chủ, cứt đái nhơ nhớp, hôi thối vô cùng.
Giang Long cũng vậy không hề sinh lòng thông cảm, cho dù là những tên mã phỉ bình thường kia, vốn cũng đáng đem giết rồi.
Chẳng qua chỉ là giữ những tên đó lại, có thể làm được một số việc.
Nhưng cho dù còn sống, cũng phải chịu khổ chịu nhọc, coi như chuộc lại chuyện ác đã làm trước đây.
Tổng cộng bắt về năm trăm hai mươi tên mã phỉ, trong đó có hai mươi tên tiểu thủ lĩnh, trong ngục còn lại đúng năm trăm tên mã phỉ.
Mạng của hai mươi tên tiểu thủ lĩnh, để cho mười chín tráng đinh thuận lợi vào ti cai ngục huyện nha làm việc.
Còn lại một tên bị Giang Long dẫn đi.
Trước khi đi, chọn ra một chàng trai cơ thể cực kỳ khỏe mạnh.
Người mới tuyển vào chưa có kinh nghiệm, Giang Long sai Hà Đạo sắp xếp vài người sai dịch tạo ban của huyện nha hỗ trợ, bằng không một may bất cẩn bị mã phỉ tìm được cơ hội trốn thoát, thì phiền phức lắm.
Giang Long đi khỏi, tự nhiên sẽ có người giải quyết thi thể của bọn tiểu thủ lĩnh.
Trở lại hậu viện huyện nha, Giang Long cho người dắt tên tiểu thủ lĩnh sau cùng còn sống đến.
Tên tiểu thủ lĩnh này thân hình gầy yếu, ngũ quan nhu mì thanh tú, tóc đen, mặc y phục Đại Tề, nhưng đôi mắt nhuốm màu đói khát.
- Tiểu nhân Hách Xích tham kiến Thanh Thiên Đại lão gia!
Tiểu thủ lĩnh hai tay bị trói, dập đầu bái, trán đập mạnh xuống đất.
Phát ra một tiếng “tung” trầm đục.
Đến khi Giang Long bảo y ngẩng đầu lên, thì trên trán đã bầm tím một vùng rồi.
- Ngươi không phải người Đại Tề?
Giang Long hỏi.
- Hồi đại nhân, tiểu nhân là con trai tù trưởng một bộ lạc nhỏ lân cận.
Hách Xích cung kính đáp:
- Mẫu thân tiểu nhân là người Đại Tề, năm ấy bị phụ thân bắt đi, từ nhỏ mẫu thân đã dạy tiểu nhân, phải tri thư đạt lễ không được tùy ý giết người, nhất là không được giết người Đại Tề ở vùng biên giới.
- Vậy tại sao ngươi lại ở trong hang ổ của bọn mã phỉ?
Giang Long hiếu kỳ.
Đã là con trai của tù trưởng, cho dù chỉ là một tù trưởng nhỏ, người này ở trong bộ lạc đáng lẽ cũng có một địa vị nhất định chứ.
Đâu đến nỗi phải gia nhập vào mã phỉ chấp hành nhiệm vụ, thế này nguy hiểm quá.
Hách Xích lập tức giải thích:
- Hồi đại nhân, tiểu nhân từ nhỏ đã vâng lời dạy bảo của mẫu thân, cách hành sự không thuận với mấy huynh đệ trong nhà, cũng không được phụ thân yêu mến, trong tộc luôn bị xa lánh, phụ thân tiểu nhân muốn thông qua bọn mã phỉ bán muối bán đồ sắt, nhưng lại lo lắng không hiểu rõ lòng dạ bọn mã phỉ kia, có khi bị bày kế hãm hại, cho nên để tiểu nhân trà trộn vào hang ổ mã phỉ để làm nội ứng.
Trước đó Hách Xích liên tục nháy mắt ra hiệu với Giang Long, tỏ ý có điều cần nói, Giang Long mới không giết y.
Bây giờ nghe vậy, trong lòng Giang Long cũng xúc động.
Nếu người này nói đều là lời thật, vậy thì thả y đi, ngược lại có thể đặt một tai mắt ở trong lòng bộ lạc kia.
- Cởi trói.
Giang Long khoát tay.
Đồ Đô hơi do dự một chút, mới tiến lên trước cởi dây cho Hách Xích.
- Tạ ơn đại nhân!
Hách Xích lại cung kính dập đầu thật mạnh trước Giang Long.
- Ngươi đã có lòng kính mộ Đại Tề, vậy bổn quan sẽ tha cho ngươi một mạng.
Giang Long nói xong, liền thả Hách Xích đi.
Cương Đế Ba Khắc và Tần Vũ đều khẽ cau mày.
Cứ thế mà thả người này sao?
Hách Xích cũng bất ngờ, nhưng không quay đi, ngược lại lại quỳ xuống:
- Đại nhân, mẫu thân của tiểu nhân luôn ôm ấp hy vọng được trở lại Đại Tề, sau này nếu như có một ngày, tiểu nhân có thể nghĩ cách cứu mẫu thân ra.
- Không biết đến lúc đó đại nhân có thể cho tiểu nhân và mẫu thân một chốn nương thân?
- Bổn quan có thể hứa, nhưng…
Giang Long chưa nói hết lời.
Hách Xích liền đáp:
- Tiểu nhân hiểu rõ, mẫu thân tiểu nhân từng nói một câu, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
- Được!
Giang Long gật đầu:
- Ngươi đã hiểu hết rồi, thì nên làm như thế nào, bổn quan không cần dạy ngươi nữa.
Đợi Hách Xích lui ra rồi, Tần Vũ mới nghi ngờ hỏi:
- Tiểu thiếu gia, ngài thật tin người này?
- Chẳng qua là một tiểu thủ lĩnh mã phỉ, cho dù đang nói dối, thả cũng đã thả rồi.
Giang Long miệng thì nói vậy, nhưng kỳ thực lúc nảy trong lòng đã có chủ ý, nếu như vừa nãy khi mới thả Hách Xích đi, y đã lập tức vội vàng lui ra, thì Hách Xích bây giờ đã thành một xác chết rồi.
Trình Trạch cũng đứng bên cạnh nghe, lúc đó nói xen vào:
- Nếu như người này nói lời thật thì sau này sẽ giúp được việc lớn.
Hà Bất Tại gật đầu phụ họa thêm.
Đã đi đường hết một ngày, tối qua lại không được ngủ ngon giấc, nên Giang Long cho mọi người lui xuống nghỉ ngơi.
Cũng không cho người gác đêm.
Giang Long ước tính, đã cho thời gian mấy ngày, bên Hắc Y Vệ hẳn là đã có kết quả.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, khi hắn đợi đến nửa đêm lúc sắp thay đồ đi ngủ, tên Hắc Y Vệ lần trước lại đến.
- Thỉnh an tiểu thiếu gia.
Hắc Y Vệ quỳ một gối xuống, trong tay cầm một túi gai.
Giang Long hiện đang cần gấp ngân lượng để làm việc, liền hỏi ngay:
- Nung chế thành công rồi à?
- Vâng.
Hắc Y Vệ đứng dậy, tiến lên đặt túi gai bên chân Giang Long, lại lui về quỳ tiếp.
Giang Long mở túi gai ra, liền nhìn thấy bột phấn màu xám nhạt bên trong.
Ngón tay bốc lên một nắm nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa, Giang Long rất hài lòng.
- Tốt lắm!
Thứ này sẽ kiếm được một khoản tiền.
- Xin hỏi tiểu thiếu gia, thứ bột đất màu xám này là?
Hắc Y Vệ hỏi.
Giang Long liền giải thích:
- Thứ này gọi là xi măng, dùng nước đem nó trộn với cát đá…
Giải thích như vậy có chút phiền phức, Giang Long tự mình lấy nước và cát đá, ở đây, cát vàng và đá không hề khó tìm.
Ở ngay trước mặt Hắc Y Vệ khuấy trộn chất đó.
Trước tiên làm một cái cọc xi măng, dùng nó để thử sau khi khô, độ cứng rắn của xi măng thế nào.
- Đợi hong khô rồi, sẽ trở nên cứng vô cùng, có thể lấy nó tô lên tường thành, chống chọi với gió tạt nắng thiêu, cũng có thể sửa cầu đường…
Giang Long lại trét một lớp lên mặt đất:
- Cũng có thể dùng trong nhà mình, khi lát gạch, dùng một ít còn rắn chắc hơn so với trộn bùn nhiều.
Hắc Y Vệ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
- Ngươi đã có thể tìm được lò gạch, vậy có nơi nào có thể nung đồ gốm không?
Giang Long đột nhiên hỏi.
- Có.
Hắc Y Vệ nói, nhưng chưa hỏi kỹ.
- Vậy có thể nung chế ra những miếng gạch thật mỏng, hình vuông hoặc hình chữ nhật, tới lúc đó dùng xi măng dán chúng xuống mặt đất, dán lên tường, cái này mấy mươi năm cũng không tróc ra, trong phòng sẽ rất sạch sẽ, thoáng đãng mỹ quan.
Giang Long không quan tâm đến lối hành sự của Hắc Y Vệ.
- Cái này so với lát đá hoa cương đã mài sẳn từ phương nam chuyển về còn rẻ mà tiện hơn rất nhiều.
- Chỉ cần nhà có chút của cải, là có thể dùng nổi.
Hắc Y Vệ không ngốc, ngay lập tức nhìn thấy cơ hội kinh doanh trong đó.
Nếu như thứ này thật như những lời Giang Long nói, thì sẽ có thể mang lại lợi nhuận cực lớn.
Nội bộ Hắc Y Vệ rất lớn, tài chính căng thẳng, có rất nhiều chỗ cần chi tiêu.
Cảnh lão phu nhân cứ cách một khoảng thời gian lại cấp cho Hắc Y Vệ một khoản lớn ngân lượng.
- Tiểu thiếu gia đang túng sao?
Tròng mắt Hắc Y Vệ khẽ chuyển động, hỏi.
- Không sai.
- Vậy chi bằng hợp tác với Hắc Y Vệ.
- Nói với ngươi nhiều như vậy, chính là có ý này.
- Không biết xi măng mất bao lâu mới khô?
- Không khí phương bắc có chút khô ráo, lớp xi măng trét trên mặt đất, ngày mốt có lẽ sẽ khô.
Giang Long nghĩ một chút rồi nói:
- Còn với độ dày của cái cọc xi măng này, e rằng phải bảy tám ngày.
- Vậy tiểu nhân ngày mốt sẽ quay lại một chuyến.
Hắc Y Vệ nói:
- Việc hợp tác với tiểu thiếu gia, tiểu nhân phải bẩm báo lên trên mới được.
- Được, nhưng bên này ta đang cần ngân lượng gấp, ngày mốt người mang ít ngân lượng qua đây trước.
Hắc Y Vệ do dự một lát, mới gật đầu:
- Vâng.
Nhìn bóng Hắc Y Vệ rời khỏi, hai mắt Giang Long híp lại.
Hắn chính là cố ý dò xét.
Không ngoài dự liệu, Hắc Y Vệ không có gan dám cướp xi măng từ trong tay hắn.
Phải biết là hắn đã viết ra phương pháp chế tạo xi măng đưa cho Hắc Y Vệ, lại nói cho biết sử dụng như thế nào, Hắc Y Vệ hoàn toàn có thể nuốt hết, không cần thiết phải đưa ngân lượng ra.
Thay đồ đi ngủ, một đêm vô sự.
Tuy là có mười chín người vì quyết định của hắn mà mất mạng, nhưng Giang Long không hề gặp ác mộng.
Bởi những kẻ chết đều đáng chết, trong lòng hắn không hề hổ thẹn, rất bình thản.
Ngày hôm sau, Giang Long sáng sớm luyện võ, dùng điểm tâm xong, đến huyện nha hỏi qua sự vụ, biết được không có việc gì lớn, thì giao đại quyền lại cho Trình Trạch, Tiêu Phàm và Hà Bất Tại xử lý, bản thân mình thì dẫn theo bọn Đồ Đô cưỡi ngựa, đi ra cổng lớn huyện thành.
Trước tiên đi đến bờ Hồn Hà, sau đó men theo triền sông đi lên thượng du.
Muốn mở sông lập ruộng, giai đoạn đầu phải quy hoạch trù tính thật tốt.
Đây là một công trình rất lớn, nếu như không chuẩn bị tốt từ trước, vậy thì sau khi thi công, sẽ có thể bị trùng lặp trước sau.
Một việc, phải làm hai lần, thậm chí là làm nhiều lần.
Lãng phí nhân lực vật lực.
Hơn nữa, công trình rất lớn, nhưng không thể thi công quá lâu, mới có thể nhìn thấy chỗ lợi.
Muốn thi công theo giai đoạn, ít nhất một năm, hoặc nội trong hai năm đã để cho người dân nhìn thấy đượclợi ích.
Không thể đợi đến mười năm tám năm, nguyên một công trình khổng lồ toàn bộ hoàn công, mới nhìn thấy được thu hoạch, bất kỳ người nào cũng không đủ kiên nhẫn đợi lâu như vậy.
Vừa đi, Giang Long vừa vẽ sơ đồ địa thế vùng phụ cận.
Trên đó ghi chú rất rõ ràng.
---------oOo----------
Có thâm thù đại hận với mã phỉ, hoặc là thực sự đã lâu không được ăn no, đói đến chịu không nổi nữa, mới có thể giết người như mổ gà được.
Một người có thù, giết mã phỉ thì xem như báo được thù.
Người kia thì cơ bản là không nghĩ được nhiều như vậy, bụng quá đói, ánh mắt dại đi, giết người cũng không có gì là ám ảnh tâm lý cả.
Chỉ biết khảo hạch được thông qua, làm được công sai của huyện nha, thì sau này sẽ được ăn no.
Bọn tiểu thủ lĩnh mã phỉ tên nào mặt cũng tái nhợt.
Bị giết trước còn tốt hơn, đầu rơi xuống là không còn biết gì hết.
Nhưng vẫn còn sống, xếp hàng chờ bị giết, thì toàn thân run rẩy, tè cả ra quần.
Cái chết gần thế này, nhìn thấy đồng bọn lần lượt chết thảm ngay trước mặt, nghe thấy tiếng van xin xen lẫn nỗi sợ hãi vô cùng của đồng bọn, tinh thần bọn chúng cũng muốn tiêu tan.
Dưới gầm trời này, có được mấy người thật sự không sợ chết? Nhất là lúc cận kề cái chết, nỗi sợ hãi này có thể hù người ta vỡ mật.
Nhưng không có ai thông cảm cho đám tiểu thủ lĩnh mã phỉ này, bọn chúng sau khi dấn thân vào hang tặc, muốn được sinh tồn, thì phải cướp bóc khắp nơi, mà trong quá trình cướp bóc, thì phải giết người mới được.
Chết dưới tay bọn chúng, có thường dân, có đoàn thương buôn vãng lai.
Đương nhiên, cũng có quan binh.
Rất nhiều tiểu thủ lĩnh bị dọa đến mất tự chủ, cứt đái nhơ nhớp, hôi thối vô cùng.
Giang Long cũng vậy không hề sinh lòng thông cảm, cho dù là những tên mã phỉ bình thường kia, vốn cũng đáng đem giết rồi.
Chẳng qua chỉ là giữ những tên đó lại, có thể làm được một số việc.
Nhưng cho dù còn sống, cũng phải chịu khổ chịu nhọc, coi như chuộc lại chuyện ác đã làm trước đây.
Tổng cộng bắt về năm trăm hai mươi tên mã phỉ, trong đó có hai mươi tên tiểu thủ lĩnh, trong ngục còn lại đúng năm trăm tên mã phỉ.
Mạng của hai mươi tên tiểu thủ lĩnh, để cho mười chín tráng đinh thuận lợi vào ti cai ngục huyện nha làm việc.
Còn lại một tên bị Giang Long dẫn đi.
Trước khi đi, chọn ra một chàng trai cơ thể cực kỳ khỏe mạnh.
Người mới tuyển vào chưa có kinh nghiệm, Giang Long sai Hà Đạo sắp xếp vài người sai dịch tạo ban của huyện nha hỗ trợ, bằng không một may bất cẩn bị mã phỉ tìm được cơ hội trốn thoát, thì phiền phức lắm.
Giang Long đi khỏi, tự nhiên sẽ có người giải quyết thi thể của bọn tiểu thủ lĩnh.
Trở lại hậu viện huyện nha, Giang Long cho người dắt tên tiểu thủ lĩnh sau cùng còn sống đến.
Tên tiểu thủ lĩnh này thân hình gầy yếu, ngũ quan nhu mì thanh tú, tóc đen, mặc y phục Đại Tề, nhưng đôi mắt nhuốm màu đói khát.
- Tiểu nhân Hách Xích tham kiến Thanh Thiên Đại lão gia!
Tiểu thủ lĩnh hai tay bị trói, dập đầu bái, trán đập mạnh xuống đất.
Phát ra một tiếng “tung” trầm đục.
Đến khi Giang Long bảo y ngẩng đầu lên, thì trên trán đã bầm tím một vùng rồi.
- Ngươi không phải người Đại Tề?
Giang Long hỏi.
- Hồi đại nhân, tiểu nhân là con trai tù trưởng một bộ lạc nhỏ lân cận.
Hách Xích cung kính đáp:
- Mẫu thân tiểu nhân là người Đại Tề, năm ấy bị phụ thân bắt đi, từ nhỏ mẫu thân đã dạy tiểu nhân, phải tri thư đạt lễ không được tùy ý giết người, nhất là không được giết người Đại Tề ở vùng biên giới.
- Vậy tại sao ngươi lại ở trong hang ổ của bọn mã phỉ?
Giang Long hiếu kỳ.
Đã là con trai của tù trưởng, cho dù chỉ là một tù trưởng nhỏ, người này ở trong bộ lạc đáng lẽ cũng có một địa vị nhất định chứ.
Đâu đến nỗi phải gia nhập vào mã phỉ chấp hành nhiệm vụ, thế này nguy hiểm quá.
Hách Xích lập tức giải thích:
- Hồi đại nhân, tiểu nhân từ nhỏ đã vâng lời dạy bảo của mẫu thân, cách hành sự không thuận với mấy huynh đệ trong nhà, cũng không được phụ thân yêu mến, trong tộc luôn bị xa lánh, phụ thân tiểu nhân muốn thông qua bọn mã phỉ bán muối bán đồ sắt, nhưng lại lo lắng không hiểu rõ lòng dạ bọn mã phỉ kia, có khi bị bày kế hãm hại, cho nên để tiểu nhân trà trộn vào hang ổ mã phỉ để làm nội ứng.
Trước đó Hách Xích liên tục nháy mắt ra hiệu với Giang Long, tỏ ý có điều cần nói, Giang Long mới không giết y.
Bây giờ nghe vậy, trong lòng Giang Long cũng xúc động.
Nếu người này nói đều là lời thật, vậy thì thả y đi, ngược lại có thể đặt một tai mắt ở trong lòng bộ lạc kia.
- Cởi trói.
Giang Long khoát tay.
Đồ Đô hơi do dự một chút, mới tiến lên trước cởi dây cho Hách Xích.
- Tạ ơn đại nhân!
Hách Xích lại cung kính dập đầu thật mạnh trước Giang Long.
- Ngươi đã có lòng kính mộ Đại Tề, vậy bổn quan sẽ tha cho ngươi một mạng.
Giang Long nói xong, liền thả Hách Xích đi.
Cương Đế Ba Khắc và Tần Vũ đều khẽ cau mày.
Cứ thế mà thả người này sao?
Hách Xích cũng bất ngờ, nhưng không quay đi, ngược lại lại quỳ xuống:
- Đại nhân, mẫu thân của tiểu nhân luôn ôm ấp hy vọng được trở lại Đại Tề, sau này nếu như có một ngày, tiểu nhân có thể nghĩ cách cứu mẫu thân ra.
- Không biết đến lúc đó đại nhân có thể cho tiểu nhân và mẫu thân một chốn nương thân?
- Bổn quan có thể hứa, nhưng…
Giang Long chưa nói hết lời.
Hách Xích liền đáp:
- Tiểu nhân hiểu rõ, mẫu thân tiểu nhân từng nói một câu, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
- Được!
Giang Long gật đầu:
- Ngươi đã hiểu hết rồi, thì nên làm như thế nào, bổn quan không cần dạy ngươi nữa.
Đợi Hách Xích lui ra rồi, Tần Vũ mới nghi ngờ hỏi:
- Tiểu thiếu gia, ngài thật tin người này?
- Chẳng qua là một tiểu thủ lĩnh mã phỉ, cho dù đang nói dối, thả cũng đã thả rồi.
Giang Long miệng thì nói vậy, nhưng kỳ thực lúc nảy trong lòng đã có chủ ý, nếu như vừa nãy khi mới thả Hách Xích đi, y đã lập tức vội vàng lui ra, thì Hách Xích bây giờ đã thành một xác chết rồi.
Trình Trạch cũng đứng bên cạnh nghe, lúc đó nói xen vào:
- Nếu như người này nói lời thật thì sau này sẽ giúp được việc lớn.
Hà Bất Tại gật đầu phụ họa thêm.
Đã đi đường hết một ngày, tối qua lại không được ngủ ngon giấc, nên Giang Long cho mọi người lui xuống nghỉ ngơi.
Cũng không cho người gác đêm.
Giang Long ước tính, đã cho thời gian mấy ngày, bên Hắc Y Vệ hẳn là đã có kết quả.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, khi hắn đợi đến nửa đêm lúc sắp thay đồ đi ngủ, tên Hắc Y Vệ lần trước lại đến.
- Thỉnh an tiểu thiếu gia.
Hắc Y Vệ quỳ một gối xuống, trong tay cầm một túi gai.
Giang Long hiện đang cần gấp ngân lượng để làm việc, liền hỏi ngay:
- Nung chế thành công rồi à?
- Vâng.
Hắc Y Vệ đứng dậy, tiến lên đặt túi gai bên chân Giang Long, lại lui về quỳ tiếp.
Giang Long mở túi gai ra, liền nhìn thấy bột phấn màu xám nhạt bên trong.
Ngón tay bốc lên một nắm nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa, Giang Long rất hài lòng.
- Tốt lắm!
Thứ này sẽ kiếm được một khoản tiền.
- Xin hỏi tiểu thiếu gia, thứ bột đất màu xám này là?
Hắc Y Vệ hỏi.
Giang Long liền giải thích:
- Thứ này gọi là xi măng, dùng nước đem nó trộn với cát đá…
Giải thích như vậy có chút phiền phức, Giang Long tự mình lấy nước và cát đá, ở đây, cát vàng và đá không hề khó tìm.
Ở ngay trước mặt Hắc Y Vệ khuấy trộn chất đó.
Trước tiên làm một cái cọc xi măng, dùng nó để thử sau khi khô, độ cứng rắn của xi măng thế nào.
- Đợi hong khô rồi, sẽ trở nên cứng vô cùng, có thể lấy nó tô lên tường thành, chống chọi với gió tạt nắng thiêu, cũng có thể sửa cầu đường…
Giang Long lại trét một lớp lên mặt đất:
- Cũng có thể dùng trong nhà mình, khi lát gạch, dùng một ít còn rắn chắc hơn so với trộn bùn nhiều.
Hắc Y Vệ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
- Ngươi đã có thể tìm được lò gạch, vậy có nơi nào có thể nung đồ gốm không?
Giang Long đột nhiên hỏi.
- Có.
Hắc Y Vệ nói, nhưng chưa hỏi kỹ.
- Vậy có thể nung chế ra những miếng gạch thật mỏng, hình vuông hoặc hình chữ nhật, tới lúc đó dùng xi măng dán chúng xuống mặt đất, dán lên tường, cái này mấy mươi năm cũng không tróc ra, trong phòng sẽ rất sạch sẽ, thoáng đãng mỹ quan.
Giang Long không quan tâm đến lối hành sự của Hắc Y Vệ.
- Cái này so với lát đá hoa cương đã mài sẳn từ phương nam chuyển về còn rẻ mà tiện hơn rất nhiều.
- Chỉ cần nhà có chút của cải, là có thể dùng nổi.
Hắc Y Vệ không ngốc, ngay lập tức nhìn thấy cơ hội kinh doanh trong đó.
Nếu như thứ này thật như những lời Giang Long nói, thì sẽ có thể mang lại lợi nhuận cực lớn.
Nội bộ Hắc Y Vệ rất lớn, tài chính căng thẳng, có rất nhiều chỗ cần chi tiêu.
Cảnh lão phu nhân cứ cách một khoảng thời gian lại cấp cho Hắc Y Vệ một khoản lớn ngân lượng.
- Tiểu thiếu gia đang túng sao?
Tròng mắt Hắc Y Vệ khẽ chuyển động, hỏi.
- Không sai.
- Vậy chi bằng hợp tác với Hắc Y Vệ.
- Nói với ngươi nhiều như vậy, chính là có ý này.
- Không biết xi măng mất bao lâu mới khô?
- Không khí phương bắc có chút khô ráo, lớp xi măng trét trên mặt đất, ngày mốt có lẽ sẽ khô.
Giang Long nghĩ một chút rồi nói:
- Còn với độ dày của cái cọc xi măng này, e rằng phải bảy tám ngày.
- Vậy tiểu nhân ngày mốt sẽ quay lại một chuyến.
Hắc Y Vệ nói:
- Việc hợp tác với tiểu thiếu gia, tiểu nhân phải bẩm báo lên trên mới được.
- Được, nhưng bên này ta đang cần ngân lượng gấp, ngày mốt người mang ít ngân lượng qua đây trước.
Hắc Y Vệ do dự một lát, mới gật đầu:
- Vâng.
Nhìn bóng Hắc Y Vệ rời khỏi, hai mắt Giang Long híp lại.
Hắn chính là cố ý dò xét.
Không ngoài dự liệu, Hắc Y Vệ không có gan dám cướp xi măng từ trong tay hắn.
Phải biết là hắn đã viết ra phương pháp chế tạo xi măng đưa cho Hắc Y Vệ, lại nói cho biết sử dụng như thế nào, Hắc Y Vệ hoàn toàn có thể nuốt hết, không cần thiết phải đưa ngân lượng ra.
Thay đồ đi ngủ, một đêm vô sự.
Tuy là có mười chín người vì quyết định của hắn mà mất mạng, nhưng Giang Long không hề gặp ác mộng.
Bởi những kẻ chết đều đáng chết, trong lòng hắn không hề hổ thẹn, rất bình thản.
Ngày hôm sau, Giang Long sáng sớm luyện võ, dùng điểm tâm xong, đến huyện nha hỏi qua sự vụ, biết được không có việc gì lớn, thì giao đại quyền lại cho Trình Trạch, Tiêu Phàm và Hà Bất Tại xử lý, bản thân mình thì dẫn theo bọn Đồ Đô cưỡi ngựa, đi ra cổng lớn huyện thành.
Trước tiên đi đến bờ Hồn Hà, sau đó men theo triền sông đi lên thượng du.
Muốn mở sông lập ruộng, giai đoạn đầu phải quy hoạch trù tính thật tốt.
Đây là một công trình rất lớn, nếu như không chuẩn bị tốt từ trước, vậy thì sau khi thi công, sẽ có thể bị trùng lặp trước sau.
Một việc, phải làm hai lần, thậm chí là làm nhiều lần.
Lãng phí nhân lực vật lực.
Hơn nữa, công trình rất lớn, nhưng không thể thi công quá lâu, mới có thể nhìn thấy chỗ lợi.
Muốn thi công theo giai đoạn, ít nhất một năm, hoặc nội trong hai năm đã để cho người dân nhìn thấy đượclợi ích.
Không thể đợi đến mười năm tám năm, nguyên một công trình khổng lồ toàn bộ hoàn công, mới nhìn thấy được thu hoạch, bất kỳ người nào cũng không đủ kiên nhẫn đợi lâu như vậy.
Vừa đi, Giang Long vừa vẽ sơ đồ địa thế vùng phụ cận.
Trên đó ghi chú rất rõ ràng.
---------oOo----------
Danh sách chương