Giang Long vừa nghĩ vừa dùng cái mồi lửa đem giấy thư đi đốt.

Sau đó đi đến bàn sách lấy bút lên viết hai phong thư, rồi phái người gửi đi.

Hắn không phải yếu đuối để cho người khác ức hiếp, nếu quân đội dị tộc muốn đến lấy đầu hắn thì hắn tự nhiên sẽ đánh trả mạnh mẽ.

Tìm được Trình Trạch, Hà Bất Tại, và Tiêu Phàm ba người, Giang Long thông báo tin tức.

Trình Trạch và Tiêu Phàm không hẹn mà cùng nhau chau mày nhẹ.

Hà Bất Tại thì hai mắt sáng lên.

Y đã rất lâu không dẫn binh đi đánh trận rồi, nhưng lại lập tức lắc đầu, hiện tại trong tay y chỉ có mấy trăm dân tráng và năm mươi lính tuần kiểm, số lính đó không đủ dùng.

Kể cả quân đội dị tộc đến, y có mưu kế đến thế nào cũng vô dụng.

Trải qua một phen huấn luyện, tuy dân tráng và lính tuần kiểm đã có chút sức chiến đấu nhưng vẫn không thể đối đầu trực diện với quân sĩ dị tộc.

Hơn nữa, quân dị tộc không đến thì thôi, nếu tới thì ít nhất cũng có hơn ngàn người.

Hơn nữa nhất định đều là kỵ binh.

Chỉ với số thủ hạ này và sức chiến đấu này, xuất thành giao chiến coi như là đi tìm cái chết.

Không có thực lực nhất định, kể cả mưu kế thông thiên, cũng không cách nào đánh thắng được.

Tiếp theo, Giang Long nói biện pháp đối phó.

Hà Bất Tại nghe vậy có chút tiếc nuối, trận này không được đánh nữa rồi.

Trình Trạch và Tiêu Phàm thì gật đầu đồng ý liên tục.

Tiêu Phàm hồi báo, trát xi măng lên tường thành đã sắp xong, đây là chuyện lớn, có lớp xi măng bên ngoài có thể củng cố chắc chắn tường thành, có ý nghĩa quân sự rất lớn, nên không chỉ thợ hồ, dân tráng nhìn thấy bảng cáo thị đến đây tìm việc làm cũng bị Tiêu Phàm điều động, cùng nhau mặc áo mới cho thành.

Cho nên tốc độ mới nhanh như vậy.

Giang Long hài lòng gật đầu.

Tuy hắn không dặn dò gì nhưng Tiêu Phàm tuỳ cơ ứng biến, nhưng lại rất chính xác.

Khai sông mở ruộng là công trình lớn, không phải chuyện ngày một ngày hai là xong, gia cố xi măng cho tường thành vì do đã dự liệu quân dị tộc sẽ tới nên càng bức thiết hơn, điều động nhân sự gia cố tường thành là hợp lý.

Tiếp theo, Tiêu Phàm lại nói:

- Trong thị trấn nhà dân không quá đông đúc, có rất nhiều chỗ có thể đập đi xây lại.

Đây là lúc mấy hôm trước cùng ba người nói chuyện, Giang Long có chút đề nghị với việc kiến thiết trong thị trấn.

Hắn đến từ một thế giới khác, biết rõ giá trị của đất trong thành.

Mà người đến huyện Linh Thông ngày càng nhiều, nhất định sẽ kéo theo kinh tế phồn vinh, đến lúc đó giá đất trong thành sẽ tăng vọt.

Cho nên nhất định phải tận dụng khả năng lợi dụng hợp lý.

Trước mắt, mặc dù trong thị trấn có mấy con đường chính phồn hoa nhất cũng có thể chỉnh sửa.

Vì mặt tiền cửa hàng trên mấy con đường này đều là nhà dân, còn lại chỉ có mấy tửu lâu ba tầng.

Thế này quá lãng phí.

Giang Long chế ra xi măng, rồi dùng gạch xanh hoặc gạch đỏ xây nhà ba bốn tầng không phải chuyện khó.

Không cần lo sẽ sụp xuống.

Huyện Linh Thông tuy nghèo nhưng nơi nào cũng có người giàu, chẳng qua nơi này ít hơn chút thôi.

Vì mặt đất rộng nên những người giàu có này nhà không sát nhau mà cách khoảng mười mấy bước.

Tầng thấp nhất của nhà bách tính lại sát hơn chút, nhưng người lại đông hơn, thế giới này các hộ đều không có bồn cầu tự hoại, như vậy sẽ rất bẩn thỉu.

Cái này cũng cần chỉnh đốn mạnh.

Lộ tuyến của sông dẫn nước đã vẽ rất dài, có thể khai công, không cần lo lắng người nhiều mà lại rảnh không có chuyện làm.

Hơn nữa quân dị tộc sắp đến nên Giang Long tính trong giai đoạn này cải tạo bên trong thành.

Tối đó cùng Tiêu Phàm hàn huyên thật lâu.

Đêm khuya, Hắc Y Vệ đến hồi báo nói đã gửi ngân lượng đi, có người khác sẽ mua lương thực mau chóng mang tới đây.

Giang Long khá tin tưởng năng lực và hiệu quả làm việc của Hắc Y Vệ.

Sau đó lấy từ trong lòng ra một bao bố, mở ra muối ăn phía trên đã lọc ra.

Rồi vẫy tay với Hắc Y Vệ.

- Đây là? Hắc Y Vệ đến trước nghi hoặc nhìn Giang Long.

Giang Long cười nói:

- Ngươi nếm thử là biết ngay.

Hắc Y Vệ không do dự gì liền lấy ngón tay dính một chút rồi nếm đầu lưỡi, vị mặn thuần khiết lập tức truyền tới.

Giang Long là tiểu thiếu gia Cảnh phủ, kể cả bắt y chết, Hắc Y Vệ cũng không dám phản kháng.

Cho nên kể cả là thuốc độc, Giang Long bắt y uống y cũng phải uống.

- Đây là muối?

Hắc Y Vệ hô ngạc nhiên.

Giang Long gật đầu.

Hắc Y Vệ nắm một nắm để trong lòng bàn tay nhìn kỹ, thần sắc phấn khích:

- Tiểu thiếu gia biết cách làm thể nào để tinh luyện muối ăn thêm thuần khiết hơn?

Giang Long nghe vậy sững lại một chút, Hắc Y Vệ hiểu nhầm rồi.

Nhưng hiện nay muối mà bách tính dùng quá thô, nếu biết cách tinh luyện thì giá muối tinh sẽ tăng lên mấy lần, thậm chí mười mấy lần.

Muối giá cao thì bách tính không đủ sức mua, nhưng cả Đại Tề có bao nhiêu hộ giàu?

Hắc Y Vệ thế lực khắp Đại Tề, đây là ưu thế lớn nhất.

Cái gì kiếm được tiền, có thể mở tiệm khắp Đại Tề.

Như xi măng, đến nay đã mang lại quả ngọt cho tổ Hắc Y Vệ.

- Ta ở đại thảo nguyên phát hiện ra quặng muối, muối này là ta lấy trong khối muối ra luyện thành.

Giang Long vừa nói vừa lấy ra vài khối tinh thể cứng.

Hắc Y Vệ ngây người ra.

Mắt nhìn về khối muối, y thấy cái này rất quen.

Chỉ chốc lát y đã nghĩ ra.

Không ngờ có thể luyện được muối tinh từ cái này.

Hắc Y Vệ mở to mắt.

Cái này có một chút vị mặn, y biết điều này, cũng biết ngựa hoang cũng ăn một chút, nhưng ăn nhiều thì lại có vị đắng chát và một số vị kỳ lạ khác, trước kia cũng có người dùng như muối ăn, nhưng cuối cùng đều chết vì trúng độc.

Thân thể người chết biến màu xanh tím.

Mọi người đều coi là một loại độc dược mạn tính.

Bởi vì quen thuộc nên Hắc Y Vệ biết cái này, trên đại thảo nguyên có rất nhiều.

Nếu như khai thác toàn bộ thì sẽ là một con số thiên văn.

Bắc Cương thiếu muối, giá muối rất cao, hơn nữa đến lúc đó kể cả mang đến Bắc Cương, vì chất lượng tốt cũng có thể bán được.

Người mà không ăn muối không được, nên không lo không có người mua.

- Tiểu thiếu gia…

Hắc Y Vệ nhìn chằm chằm Giang Long, giọng run lên.

- Ta có thể nói cho ngươi biết cách tinh luyện muối.

Giang Long nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

- Nhưng ngươi phải chấp nhận vài điều kiện.

- Tiểu thiếu gia cứ nói.

Hắc Y Vệ quỳ một gối xuống đất.

- Thứ nhất, muối tinh luyện ra phải bảo đảm bách tính Bắc Cương đều được ăn.

- Vâng.

- Thứ hai, bán ở Bắc Cương, giá phải thấp hơn giá muối của quan.

- Thứ ba, không được bán lậu cho dị tộc.

- Thứ tư, ba năm sau ta sẽ tiết lộ cách tinh luyện cho tổ chức đứng sau của Đại Lệ Ti.

Nghe đến đây Hắc Y Vệ cau mày nhẹ, nhưng cũng không nói thêm gì.

Rất hiển nhiên, Hắc Y Vệ cũng hiểu phần nào về tổ chức sau lưng Đại Lệ Ti.

- Thứ năm, ta cũng phải có một chút lợi ích.

Giang Long vuốt cằm trầm ngâm một hồi mới nói:

- Đưa trước cho ta năm vạn lượng, sau này khi thiếu tiền ta sẽ lấy tiếp sau.

- Vâng.

Hắc Y Vệ trả lời.

Giang Long đưa cho Hắc Y Vệ các bước luyện muối y viết sẵn.

Hắc Y Vệ tiếp nhận sau đó rời đi.

Giang Long nằm xuống nghỉ ngơi.

Hắc Y Vệ viết thư trả lời, xem cẩn thận rồi sau đó lấy bồ câu đưa thư đem tin tức truyền ra.

Ngày hôm sau Giang Long không xuất thành nữa.

Mà theo Tiêu Phàm thị sát khắp nơi trong thành.

Vẽ ra một bản vẽ đơn giản.

Đông thành người dân bậc trung khá nhiều, Tây thành thì có nhiều nhà giàu hơn.

Nam thành thì do bách tính bình thường cư ngụ.

Bắc thành là dân lang thang, ăn mày tụ tập.

Đến trưa, Giang Long và Tiêu Phàm tìm quán rượu dùng cơm, đám người Đồ Đô ngồi bên cạnh.

- Bắc thành hỗn loạn nhất, nhiều ăn mày, dân lưu lạc. Nếu cải tạo ở đó trước, đến lúc đó lưu dân và ăn mày sẽ không có chỗ ở, sẽ đi đến chỗ khác trong thành, như thế rất phiền phức. Tạm thời không nên động tới.

Tiêu Phàm đề nghị.

Giang Long vừa ăn vừa gật đầu.

- Tây thành đều là người giàu có, đều có quan hệ với huyện nha và sai dịch, kể cả không thân thích nhưng cũng khá thân quen, muốn cải tạo nếu họ có ý kiến thì đến lúc đó sẽ mua người cản trở, nơi này cũng không nên động tới trước.

- Ta đề nghị cải tạo Đông thành và Nam thành trước.

Tiêu Phàm nói xong nhìn Giang Long.

Giang Long ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Theo lời Tiêu tiên sinh mà làm.

Không thể để lưu dân và ăn mày đi lung tung, nếu không sẽ gây ra vấn đề trị an cho thành.

Chiếm Bắc thành, họ không có nơi dừng chân, sẽ đi lại khắp thành sẽ khó quản lý.

Mà nhà phú hộ nhất định có năng lực.

Giang Long cố nhiên không e ngại, nhưng nhưng những người này nếu âm thầm giở thủ đoạn quấy rối thì cũng sẽ rắc rối gây chậm trễ.

Còn có rất nhiều việc phải làm, Giang Long không muốn mất thời gian với bọn họ.

Nên đồng ý đề nghị của Tiêu Phàm.

Nói là cải tạo, kỳ thực là trong thành có rất nhiều nơi bỏ trống, hiện nay có rất nhiều dân tráng đến đào sông, khách điếm căn bản không thể nào đủ được.

Nhưng ông chủ nhà trọ mấy ngày nay đều rất vui.

Có nhiều khách vào ở, lại gọi thêm nhiều đồ ăn, kinh doanh rất đắt hàng.

Giang Long và Tiêu Phàm lại đến Đông Thành quan sát, theo địa hình, diện tích, thương thảo hướng xây nhà và quy mô.

Không thể chỉ xây nhà dân.

Nếu không thị trấn Linh Thông khi phát triển lên đến lúc đó chỉ có nhà ở mà không có phố lớn để đi dạo mua sắm.

Mà không có xúc tiến thương nghiệp, kinh tế sẽ không phồn vinh được.

Cho nên phải giữ lại phố lớn, còn phải ở hai bên đường xây cửa hàng.

Trong một buổi trưa, Giang Long và Tiêu Phàm đã vẽ ra một tấm sơ đồ phác thảo.

Sau đó bảo nha dịch thông báo từng nhà, huyện nha cải tạo Đông thành, hy vọng bách tính có thể tích cực phối hợp.

Bách tính nơi này tuy đều ấm no nhưng lại không đựơc tính là giàu có và đông đúc.

Sau lưng cũng không có hậu thuẫn, không dám đối nghịch huyện nha.

Nhưng từng người một đều không vui.

Đang ở tốt nhưng lại bị đem dỡ rồi xây lại.

Nhưng điều kiện huyện nha đưa ra rất ưu đãi, lại không phải cưỡng ép trưng dụng không, cho nên không có chuyện gì lớn xảy ra.

Điều kiện đưa ra, thứ nhất, trong thời gian xây nhà được trợ cấp chỗ ở.

Thứ hai, sau khi xây xong, bách tính có thể tuỳ ý chọn một ngôi nhà lớn hơn, không cần bù chênh lệch giá.

Thứ ba, ưu tiên có thể tìm việc làm trong đội công nhân.

Đã xác định phương án cải tạo, ngày thứ hai lập tức khởi công.

---------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện