Tiềm thức cảm nhận được nguy cơ, Ni Vượng lạnh người, dựng hết tóc gáy.

Muốn tránh.

Nhưng lại cảm thấy cơ thể cứng đờ, còn chưa làm gì thì một mũi tên đen thui bắn trúng cổ họng gã, bắn ra một mảng máu.

Đến khi gã cảm thấy đau thì đầu mũi tên đã lạnh lùng xuyên qua cổ họng.

Bản năng đưa hai tay lên nắm chặt mũi tên, hai mắt đỏ rực lên.

Trong con ngươi lộ lên vẻ bất ngờ.

Gã là một trong mười dũng sĩ đứng đầu Ma Nạp, mà Ma Nạp là bộ tộc lớn ở trên đại thảo nguyên.

Ni Vượng thế nào cũng không thể nghĩ ra mình sẽ chiến tử ở cái huyện thành chỉ to bằng lòng bàn tay này.

Nếu không lấy được thị trấn thì cùng lắm là bị Hô Sí Cách ban chết, thế còn đỡ, nhưng lần này thì… Gã không cam tâm.

Ni Vượng muốn hét lớn nhưng yết hầu cứ co lại, không nói được nửa lời.

Yết hầu vì động tác của gã làm gã đau thêm một lần nữa.

Nhưng lập tức cảm giác đau đó dần dần biến mất.

Thân hình cao lớn ngã xuống đập mạnh xuống đất.

Ở bên cạnh gã là mấy tên dị tộc bình thường bị dầu làm bỏng chết

Sau khi Ni Vượng chết, quân dị tộc lặng đi trong chốc lát.

Từng người không dám tin rằng Ni Vượng dũng mãnh uy vũ đã tử trận.

- Báo thù cho Ni Vượng!

- Báo thù cho Ni Vượng tướng quân!

- Báo thù cho Ni Vượng tướng quân.

Không biết tên nào hét lên trước, lập tức các tiếng hét hoà vào nhau như song lớn cuồn cuộn.

- Giết!

- Tiến vào Linh Thông huyện!

Quân sĩ dị tộc từng tên giống như uống chất kích thích, nhanh chóng trèo lên tường thành.

Giang Long thấy vậy liền cau mày, phản ứng của địch có chút ngoài tính toán. Bình thường thì quan chỉ huy bị chết thì sĩ khí sẽ giảm xuống, thậm chí là tháo chạy tan tác.

Nhưng quân dị tộc càng đánh càng hang.

Nhưng hắn lại không hề sợ, lập tức chỉ huy quan binh ném đá và khúc cây xuống.

Phàn Nhân một tiễn giết Ni Vượng, thở phào một cái.

Với góc bắn đó thì kể cả là y cũng khó mà tránh được.

Ni Vượng là tướng quân, cũng có chút bản lĩnh, một tiễn không trúng thì sẽ rất khó giết.

Cho nên Phàn Nhân đợi thời cơ tìm địa điểm hạ thủ.

Cũng tốn chút tâm tư.

Còn hiện tại quân dĩ dị tộc dũng mãnh kéo tới, y không để trong mắt. Ni Vượng tử trận, không còn ai chỉ huy nữa, mấy tên này càng lao tới thì càng chết nhiều hơn.

Hít sâu một hơi, Phàn Nhân một lần nữa lắp cung bắn quân sĩ dị tộc.

Cương Đế Ba Khắc lúc này đứng rất xa nhìn Phàn Nhân, trong lòng thầm nghĩ thật may Phàn Nhân không phải kẻ thù.

Bằng không sẽ rất đáng sợ.

Giao đấu với Phàn Nhân y chỉ có nửa phần thắng.

Mũi tên vừa rồi như sao băng, rất đẹp.

Hà Bất Tại thấy Ni Vượng bị bắn chết có chút bất ngờ. Quân sĩ dị tộc đa phần giỏi bắn cung, mà người giỏi bắn cung tự nhiên sẽ giỏi né.

Ni Vượng là tướng quân, tiễn pháp chắc chắn không tệ. Hà Bất Tại cũng thấy Ni Vượng mấy lần lắp cung bắn chết vài quan binh trong thành.

Nhưng lại bị Phàn Nhân một tiễn bắn chết.

Hà Bất Tại nhìn xa Phàn Nhân một cái.

Y sớm biết Phàn Nhân tiễn pháp cao cường, nhưng không ngờ lại cao đến vậy.

Năm đó đi theo tiểu Hầu gia Cảnh Hiền giữ biên cương, tướng lĩnh tiễn pháp cao như vậy không nhiều.

Muốn thành chuyện thì thủ hạ phải có nhân tài.

Phải liên tục phát hiện nhân tại rồi bồi dưỡng huấn luyện mới có thể tạo ra một thế lực lớn.

Năm đó lão Hầu gia và tiểu Hầu gia cũng đều làm vậy.

Hà Bất Tại bắt đầu để ý Phàn Nhân rồi.

Muốn lôi kéo Phàn Nhân.

Về phần quân sĩ dị tộc đang kéo đến, y không để ý.

Trên chiến trường, dũng khí tất nhiên rất quan trọng.

Nhưng không có tướng chỉ huy thì như đám cát rời mà thôi.

Chống đỡ được đợt tấn công đó, địch tự nhiên sẽ nản lòng mà lui.

Hô Sí Cách không ngờ Ni Vượng bị một tiễn bắn chết, hai mắt loé lên lạnh lùng nhìn về phía tường thành.

Hình ảnh của Phàn Nhân in vào trong mắt.

Gã nắm chặt tay, đằng đằng sát khí.

Mối thù của Ni Vượng nhất định sẽ báo.

Lúc đó không chỉ giết tên này mà cũng phải giết cả huyện Linh Thông không chừa một ai.

- Tam Vương Tử!

Lúc này một tên cận vệ tiến lên cúi đầu nói:

- Chúng ta rút đi.

Ni Vượng tử trận rồi, không thể công thành được nữa.

Gã là cận vệ, phải bảo đảm an toàn của Hô Sí Cách. Nếu quá nhiều người tử trận thì con đường trở về bộ lạc Ma Nạp không hề thuận lợi.

Hô Sí Cách đưa tay lên!

Gã cũng biết đám thủ hạ không thể công được thành, nhưng sĩ khí thế này không thể mất được.

Kể cả chiến tử bao nhiêu người cũng không thể rút vào lúc này.

Không ngoài dự liệu của mọi người, quan binh Đại Tề cố thủ, dù chết rất nhiều người nhưng vẫn không chiếm được thành.

Nhìn thấy sĩ khí giảm sút, Hô Sí Cách hạ lệnh rút quân.

- Ni Vượng sẽ không chết uổng phí, sẽ có một ngày bổn vương sẽ dẫn các ngươi đến huyện Linh Thông một lần nữa, giết không chừa một ai.

Hô Sí Cách hít một hơi, hét vào đám binh sĩ đang cúi đầu.

- Giết chết huyện Linh Thông không chừa một ai!

- Giết hết không chừa một ai!

- Báo thù cho Ni Vượng tướng quân!

- Nợ máu trả bằng máu!

- Sẽ quay lại chém đầu người Đại Tề treo trên thành.

Quân dị tộc khua mạnh vũ khí hét lớn lên.

Hô Sí Cách cho hộ vệ đếm quân số, lúc đến một ngàn người, giờ còn không tới sáu trăm.

Trong đó có gần một trăm người bị thương.

- Đi!

Hô Sí Cách oán hận nhìn về phía tường thành, dẫn binh rút lui.

- Kẻ địch rút rồi!

- Chúng ta giữ được thành rồi!

- Ha ha, thắng rồi!

Trên tường thành, quan binh thấy quân dị tộc rút liền hô hào lớn.

Giang Long nghiêng đầu nhìn ra, gương mặt cười vui vẻ.

- Tiểu thiếu gia!

Tần Vũ lúc này cũng rất vui, dù sao y còn nhỏ tuổi.

- Ừ.

Giang Long giơ tay vỗ nhẹ vai Tần Vũ.

Lúc này Cương Đế Ba Khắc và Đồ Đô đều đi tới.

- Trận này có thể giữ được thành chiến thắng địch, tất cả đều nhờ Cảnh đại nhân chỉ huy anh minh!

Hà Bất Tại lúc này đi ra khỏi đám đông, đột nhiên nói lớn một câu.

Trên tường thành yên tĩnh một lát, mọi người đều nhìn về phía Giang Long.

Sau đó cùng hô lớn:

- Cảnh đại nhân anh minh!

- Cảnh đại nhân anh minh!

- Cảnh đại nhân anh minh!

- Cảnh đại nhân anh minh!

Lúc này Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc đột nhiên ra tay, tung Giang Long lên cao.

Người bên cạnh nhìn thấy lập tức gia nhập.

Giang Long bị tung lên cao, gương mặt bình tĩnh cũng dần dần nở nụ cười.

Đi xuống đầu thành, Giang Long phái người xuất thành đưa thư, hai con khoái mã ra khỏi cửa thành.

Về tới tiền đường huyện nha, Giang Long tìm Hà Bất Tại và chủ bạc Uông Quý, để hai người xử lý công việc sau trận chiến.

Công việc này khá là rườm rà.

Ví dụ như thống kê số người tử vong, tìm người nhà của chiến sĩ tử trận, đưa tiền chăm sóc, đây là lệnh của Giang Long. Phải đưa tiền tới tận tay người nhà thì sau này mới có người chịu vì Linh Thông huyện liều chết.

Nếu không ai sẽ chịu bán mạng cho quan phủ? Còn phải thống kê chiến công, kiểm kê tổn thất và chiến lợi phẩm.

Đợi làm xong những việc này, Giang Long mới có thể viết tấu sớ gửi đến Vọng Sa thành.

Dặn dò xong mọi việc, Giang Long lại đến Nam thành, giám sát việc cải tạo.

Vốn Giang Long nghĩ quân dị tộc đến tấn công, sợ sẽ mất năm sáu ngày nên mới để nhiều người ở đây xây nhà, nhưng không ngờ có thay đổi, không ngờ có thể đuổi được quân dị tộc nhanh như thế.

Lúc này Đông thành và Nam thành đồng loạt cải tạo, nhân sự nhiều, tiến triển rất nhanh.

Rất nhiều phòng ốc nền đã làm xong, đang bắt đầu xây tường.

Giang Long lúc này nghĩ, nên tiếp tục để đám người này cải tạo trong thành hay là đưa ra ngoài đào sông?

Cân nhắc kỹ xong, thấy đào sông quan trọng hơn.

Công việc cải tạo trong thành hoàn toàn có thể để bách tính làm.

Cái này không vội.

Nhưng quân dị tộc mới rút, ai biết liệu có đòn hồi mã thương không?

Cho nên để dân tráng vào trong thành cải tạo trước, hai ngày sau xuất thành đào sông.

Hô Sí Cách không định thảm bại quay về như thế.

Nếu không tù trưởng hỏi tới thì gã ăn nói thế nào?

Nếu thành thật trả lời chắc chắn sẽ bị cười chê, sẽ tạo cơ hội cho người khác chèn ép gã.

Tù trưởng không chỉ có mình gã là con trai, thậm chí cháu chắt cũng có khá nhiều.

Có dã tâm như gã, muốn kế thừa chức tù trưởng có vài người mà tù trưởng rất thích và xem trọng.

Vì thế dưới sự chỉ huy của Hô Sí Cách, quân đội đi thẳng tới một thôn trang phụ cận.

Không lấy được thành, chẳng nhẽ không công được một thôn trang?

Giết một ít bách tính Đại Tề sẽ dễ ăn nói với mọi người trong tộc.

Đồng thời gã cũng muốn tắm máu thôn trang, thu về chút lợi ích.

Đợi sau này binh sĩ nhiều rồi sẽ lại dẫn binh đi báo thù.

Đội ngũ đến cách xa khoảng năm dặm đột nhiên có một mũi tên từ xa bay tới làm Hô Sí Cách cau mày thấy có chuyện chẳng lành.

Nhưng trong chốc lát, dự cảm không lành này đã biến mất.

Lát sau, Hô Sí Cách dẫn đội quân không tới sáu trăm người đến gần cửa thôn trang, ánh mắt lạnh lẽo, giơ tay phải lên giương đao chỉ huy.

Lạnh lùng nói:

- Giết!

Ni Vượng là dũng sĩ đứng đầu bộ lạc, rất trung thành với gã.

Lần này chết trận làm cho thế lực của gã ở bộ lạc giảm nhiều.

Người dị tộc đều sùng bái dũng sĩ, thích được làm việc cùng dũng sĩ.

Thiếu một dũng sĩ, coi như Hô Sí Cách mất đi rất nhiều người ủng hộ.

Cho nên nếu không giết một thôn trang trước thì trong lòng khó mà hả cơn giận.

Nghe thấy lệnh, đám quân dị tộc hét lớn lên, xông vào trong thôn trang.

Trong thôn trang yên lặng lạ thường, chỉ có tiếng ngựa.

Vốn Hô Sí Cách nghĩ nơi này đã biết gã sẽ tới, ai trốn thì đã trốn rồi, nấp vào hầm thì cũng nấp rồi, điều này bình thường. Nhưng không nghĩ quân sĩ thủ hạ mới xông vào không lâu thì bên trong đột nhiên có tiếng kêu giết rất lớn.

Quân dị tộc vào thôn, không thấy bóng người, tự nhiên sẽ xuống ngựa.

Sau đó từng người cầm đao đi vào nhà dân, đá văng cửa.

Vốn nghĩ sẽ thấy bách tính Đại Tề sợ hãi run rẩy, nhưng không ngờ rất nhiều cây trường thương đột nhiên đâm ra.

---------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện