Lúc súc vật điên cuồng đánh nhau sẽ không có điểm dừng lại.

Giống như trâu đực đỏ mắt đánh nhau đến chết mới dừng!

Ngựa hoang tuy rằng không đến mức như vậy nhưng đá gãy chân, bị thương một số chỗ là bình thường.

Bị thương, gãy chân mà không được chữa trị sẽ từ từ chết đi.

Giang Long không muốn tình huống này phát sinh nên lập tức cho Hắc Thuỵ và Tuyết Nguyên vào trong.

Hắc Thuỵ khá vội vàng, nhìn thấy đám ngựa hoang hí rồi điên cuồng chạy, nó cũng hoang mang chạy tới.

Một số ngựa cái thấy Hắc Thuỵ đến không hề cáu kỉnh nữa.

Nhưng đa số ngựa đực được sự dẫn dắt của con đầu đàn nhanh chóng chạy trốn.

Dương như chúng nghĩ chạy vài vòng là có thể rời khỏi nơi này.

Hắc Thuỵ chạy đến chỗ mấy con ngựa cái gần đó mài cổ kì lưng, tiến hành trấn an, đối với những con ngựa khác không hề để ý tới.

Giang Long đứng ngoài nhìn có chút khẩn trương, hơn một ngàn con ngựa, đây là số của cải không nhỏ.

Ngựa bị thương sẽ khiến hắn tổn thất.

Tuyết Nguyên tao nhã bước đến gần hàng rào cạnh Giang Long, giống như hiểu được tâm trạng của hắn.

Bỗng nhiên…

Chân trước nâng cao lên, đứng thẳng bằng chân sau!

Hí dài một tiếng hung lệ!

Đột nhiên, toàn bộ ngựa hoang trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại.

Ngay cả Hắc Thuỵ cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tuyết Nguyên.

Bùm bùm… một số con ngựa nhát gan bốn chân như nhũn ra té trên đất.

Hổn hển, hổn hển, con đầu đàn cùng đàn ngựa lúc này kịch liệt thở hổn hển, trong mắt có chút tơ máu.

Có thể thấy được chúng vẫn bị vây trong trạng thái cáu kỉnh.

Thoáng an tĩnh một lát, con đầu đàn phát ra tiếng xi… xiii… bắt đầu chạy.

Nếu đổi lại lúc bình thường nó không dám làm trái Tuyết Nguyên nhưng lúc này cơ bản là mất đi lý trí.

Nên không hề sợ hãi khí tức vương giả uy áp trên mình Tuyết Nguyên.

Vài con ngựa đực hùng tráng lập tức chạy nhanh theo con đầu đàn.

Thấy con đầu đàn dám chống lại mệnh lệnh của mình, Tuyết Nguyên giận dữ, ngửa đầu hí dài một tiếng, tiếp đó thân mình như sao chổi phi thẳng vào con đầu đàn.

Cho đến hôm này Giang Long xem như mới chính thực thấy được tốc độ thực sự của Tuyết Nguyên.

Lúc trước khi chở Giang Long, Tuyết Nguyên không dám chạy nhanh.

Nhưng hiện tại Tuyết Nguyên như một ngôi sao băng vẽ ra một đường dây nhỏ màu bạc, trong nháy mắt chạy tới con đầu đàn đã chạy được khá xa.

Sau đó nhảy lên, thân thể giữa không trung quay một trăm tám mươi độ.

Chân sau co lại tụ lực, lúc tới gần ngựa đầu đàn lập tức đạp ra!

Thấy cảnh như vậy Giang Long thầm kêu không ổn.

Quả nhiên con đầu đàn không kịp phản ứng đã bị đá trúng bụng.

Nó chỉ kịp rên khẽ một tiếng.

Thân mình bị đá văng lên trên không.

Rồi đập vào hàng rào, rớt mạnh xuống.

Tứ chi co giật.

Miệng sùi bọt mép.

Sau đó không còn động tĩnh.

Giang Long nhìn mà líu cả lưỡi.

Hồi trước hắn có nghe nhiều người nói Tuyết Nguyên là vương giả trong loài ngựa, nói nó lực lớn, sức chịu đựng tốt, chạy nhanh.

Không ngờ rằng nó còn có lực công kích mạnh như vậy!

Một cước này kể cả ngựa hay người, bị trúng chính là vô phương cứu chữa.

Một cước đá chết con đầu đàn, Tuyết Nguyên lập uy.

Nó lần nữa đứng trên hai chân sau hí dài.

Tất cả các con ngựa hoang trong nháy mắt yên lặng, cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn Tuyết Nguyên kính sợ.

Hắc Thuỵ mặc dù là ngựa đen hiếm thấy, lúc này tứ chi cũng có chút nhũn ra.

Bị cảnh lúc trước doạ cho kinh hãi rồi.

Thấy đàn ngựa hoang bị Tuyết Nguyên thu phục, Giang Long mở hàng rào cho đám người Đồ Đô tiến vào bước đến con ngựa đầu đàn.

Vốn định xem còn cứu nổi hay không nhưng nó giờ đã thất khiếu chảy máu.

Thân thể cứng ngắc không còn hơi thở.

Đồ Đô ngồi xổm người xuống sờ sờ con ngựa, lắc đầu nói:

- Không thể cứu được nữa.

Giang Long khẽ thở dài, con này thân thể cường tráng, mặc dù là ở Bắc Cương cũng có thể bán giá tốt.

Mấy mươi lượng bạc này coi như bay đi mất.

Không phải hắn keo kiệt nhưng cải biến huyện Linh Thông, đào sông khẩn điền tốn rất nhiều tiền.

Mặc dù hắn cùng Hắc Y Vệ hợp tác buôn bán lời vài vụ, trên tay còn có chút ngân lượng, nhưng hiện tại vẫn hận không thể đem một mai tiền đồng tách ra thành hai.

Tuyết Nguyên phát ra tiếng phì phì trong mũi, đi vào giữa đàn ngựa hoang, bọn chúng không dám lộn xộn sợ chọc tức Tuyết Nguyên.

Kết cục con ngựa đầu đàn ngay trước mắt, bọn ngựa cũng sợ chết.

- Mấy người các ngươi đem con ngựa kia mang ra thị trấn lột da lấy thịt bán đi.

Giang Long chỉ vào vài nha dịch nói.

Mấy người lên tiếng trả lời rồi tiến lên mang xác con ngựa ra ngoài hàng rào.

Vừa đi vừa liếc về phía Tuyết Nguyên, ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi.

Sợ Tuyết Nguyên đột nhiên xông lên cho bọn họ một đạp.

Đến khi ra khỏi hàng rào bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau lại nhìn về phía Giang Long, ánh mắt kính nể ngưỡng mộ.

Có thể lấy con ngựa thần này làm vật cưỡi, quả thật rất mãnh liệt!

Sáng sớm khi tới nơi này, bọn họ vội vàng mang theo vài cỗ xe ngựa, trên xe chứa lương thực phụ, còn có hai mươi mấy người mang mang gỗ, vài nha dịch ba chân bốn cẳng dọn một chiếc xe ngựa rồi đem xác con đầu đàn đặt lên. Một người lái xe ngựa hướng thị trấn chạy đi.

Mặc dù là ngựa chết nhưng có thể bán da bán thịt đi cũng được mấy lượng bạc đấy.

Những người còn lại trước tiên đem máng gỗ khiêng xuống, bỏ vào bên trong hàng rào, sau đó dỡ lương thực phụ xuống cho vào trong máng.

Còn mang lại một thùng gỗ đổ đầy nước bên trong.

Giang Long còn cố ý cho chút muối vào nước uống của ngựa.

Lần trước theo chân mấy con ngựa hoang hắn mới phát hiện mỏ muối, biết ngựa hoang muốn ăn muối đấy.

Tuyết Nguyên thấy bọn nha dịch mang thức ăn và nước uống tới, không cần người chỉ dẫn, tự mình mang theo vài con ngựa đến ăn.

Tuỳ ý ăn hai phần, Tuyết Nguyên lại tao nhã bước về phía Giang Long.

Đó đều là lương thực phụ, nó không thèm ăn nhiều.

Tuyết Nguyên là ngựa thần, vương giả trong loài ngựa, ngày bình thường ăn còn tốt hơn thế này, là Giang Long cố ý trộn nhiều thứ vào.

Thức ăn cho ngựa do bã đậu, bột mì, kê cùng với xương nghiền và muối ăn tạo thành.

Thấy Tuyết Nguyên chậm rãi đi đến, Giang Long tiền lên ôm lấy cái đầu lớn của Tuyết Nguyên.

Vừa hôn vừa vuốt ve.

Giang Long cực kỳ yêu thích.

Tuyết Nguyên đối với nhiệt tình của Giang Long cũng vô cùng thích, cái đầu lúc lắc, không ngừng ủi tới ủi lui trong ngực Giang Long.

Chỉ chốc lát Hắc Thuỵ cũng về, Tần Vũ tiến tới giúp nó rửa sạch thân thể dính bụi đất và mảnh cỏ cây.

Trước thần uy của Tuyết Nguyên, toàn bộ ngựa hoang đều yên tĩnh trở lại.

Tuy nhiên đây chỉ là tạm thời.

Không còn con cầm đầu thói quen sống sẽ thay đổi, tuy thỉnh thoảng sẽ có một số con trở nên nóng nảy nhưng chắc có lẽ sẽ không náo loạn như hôm nay nữa.

Thấy bọn ngựa yên tĩnh ăn thức ăn, Giang Long cưỡi Tuyết Nguyên mang theo đám người Đồ Đô đi ra hàng rào.

Hắn cười nói:

- Không biết xung quanh… còn đàn ngựa hoang nào nữa không.

Giang Long ăn tuỷ trong xương mới biết nó ngon, hắn muốn bắt nhiều ngựa hoang hơn nữa.

Những con ngựa hoang đó đều là bạc trắng đó.

- Thảo nguyên có rất nhiều đàn ngựa hoang, đây chỉ là một đàn nhỏ mà thôi, tiểu nhân vừa mới tính sơ một chút, tính cả con đầu đàn thì đàn này chỉ có một ngàn lẻ chín con mà thôi.

Đồ Đô từng được người lớn trong nhà dạy cho thuật phong thổ thảo nguyên nên có khá nhiều kinh nghiệm.

- Có nhiều đàn ngựa hoang số lượng có thể lên đến ba bốn vạn con, nhưng những đàn như vậy đều sinh sống phía sâu trong thảo nguyên.

Ba bốn vạn con? Giang Long nghe mà đỏ mắt, như vậy thì được bao nhiêu bạc nhỉ!

Tuy nhiên chỗ sâu trong đại thảo nguyên hắn nhất định không dám đi.

Chính vì đàn ngựa hoang quá lớn, dị tộc cũng không dám trêu chọc, bằng không bị bọn ngựa tấn công sẽ không chịu nổi.

Một đợt công kích, đàn ngựa hoang có thể giẫm nát người.

Trên thảo nguyên còn có bầy sói cũng không dám trêu chọc chúng.

Mặc dù bầy sói có hơn mười, hai mươi con ở quanh đó nhưng chúng cũng không chịu nổi sức tấn công tập thể của bầy ngựa.

Mà sói thì khẳng định là không chạy nhanh bằng ngựa được,

Một khi ngựa đầu đàn tức giận, bầy ngựa sẽ theo con đầu đàn tấn công bầy sói, sói sẽ rất khó giữ mạng.

Đồ Đô nói tiếp:

- Theo tiểu nhân đoán, xung quanh chắc là còn có những đàn ngựa hoang khác nữa nhưng chắc số lượng không lớn lắm.

Nơi này là bên ngoài đại thảo nguyên, đàn ngựa hoang sinh sống nơi này sẽ không nhiều.

Giang Long cười nói:

- Vậy chúng ta đi tìm xem.

- Chỉ cần ngựa đi qua, trên cỏ nhất định sẽ lưu lại dấu vết…

Đồ Đô khá có kinh nghiệm tìm kiếm.

Thế nhưng đi vòng vo nửa ngày trên thảo nguyên cũng không thu hoạch được gì.

Giang Long cũng không nóng nảy, bởi vì diện tích thảo nguyên rất lớn, thời gian nửa ngày thì đi được bao xa?

Tạm thời ngủ lại trên một sườn núi, ăn đồ ăn mang theo rồi nằm trên cỏ nghỉ ngơi một lúc, sau đó mọi người lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Gần sau nửa canh giờ, Giang Long mang mọi người tới bờ sông hướng lên thượng lưu đi.

Ngựa hoang luôn muốn uống nước ở đấy, chỉ cần lấy Hồn Hà làm nguồn nước, khi đó ở gần bờ, sẽ lưu lại dấu móng chân cùng vết tích.

Đến khi hoàng hôn gần buông mới phát hiện một đống dấu chân ngựa.

- Đàn ngựa hoang này số lượng hẳn là khá nhiều.

Đồ Đô xuống ngựa xem xét rồi nói:

- Theo tiểu nhân phỏng đoán, ít nhất có hơn hai ngàn con.

- Tốt!

Giang Long thấy tâm tình rất tốt, hơn hai ngàn con, khoảng bảy tám vạn lượng bạc trắng bong đây!

Nơi này cách thị trấn khá xa, Đồ Đô phân tích dấu chân này chắc là vài ngày trước lưu lại, bây giờ mà đuổi theo cũng vô dụng, lại thêm khu này cây cỏ mọc tươn đối nhanh, vài ngày rồi khả năng có thể mất dấu chân đàn ngựa.

Cho nên Giang Long mang mọi người quay về nhưng lưu lại kí hiệu chỗ này.

Lúc mặt trời xuống núi, đám người Giang Long cũng về đến thị trấn.

Trở lại hậu viện huyện nha, Giang Long đi vào thư phòng, đem bức tranh thảo nguyên tối qua vẽ vẫn đặt trên bàn cuộn lại.

Rồi bỏ vào một cái ống trúc bịt kín lại.

Ăn xong cơm tối, Giang Long làm cho Đại Lệ Ti không thể đi theo bồi, khuya hôm đó Hắc Y Vệ đến.

Giang Long đem ống trúc đưa cho Hắc Y Vệ nói:

- Nhanh chóng đưa vật này về Cảnh phủ.

Hắc Y Vệ giơ tay tiếp nhận, tò mò hỏi:

- Trong này là?

- Lúc rời kinh ta từng đáp ứng vẽ tặng lão phu nhân một bức tranh thảo nguyên, đêm qua mới hoàn thành.

Giang Long giải thích.

Hắc Y Vệ lập tức nói:

- Tiểu nhân sẽ nhanh chóng mang về phủ khiến lão phu nhân và thiếu phu nhân vui mừng.

- Ừ.

Giang Long nhẹ gật đầu, chuyển đề tài, trong mắt có tia khôn khéo loé ra.

- Trong tay ta mới có được một đàn ngựa hoang, một con ngựa ngươi có thể trả bao nhiêu?

---------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện