Vương triều Đại Tề truyền thừa mấy trăm năm, rất nhiều huân quý thế gia hào môn vượng tộc, thậm chí là giữa họ với hoàng tộc, cũng đều vì có thông gia với nhau mà trở thành các mối quan hệ phức tạp đan chéo.

Thời đại này, hôn nhân chú trọng môn đăng hộ đối.

Quan hệ thông gia giữa quan viên, thế gia, vọng tộc, và huân quý, đương nhiên là chuyện bình thường.

Còn hoàng tộc cao cao tại thượng muốn nắm chắc thiên hạ trong tay, chắc chắn là phải lôi kéo đề bạt thế lực to lớn có thể dùng được.

Hoàng Hậu, Quý Phi, các Phi Tử của Hoàng Đế, Vương Phi, Trắc Phi của Hoàng Tử, còn có Công Chúa chiêu Phò Mã, tất nhiên phải chọn người thích hợp từ trong những thế lực to lớn này.

Có thể kết thân cùng hoàng tộc, đó là sự sủng tín của hoàng tộc dành cho bọn họ.

Cũng là vinh quang của họ.

Trình Quý Phi chính là nhờ thế lực nhà mẹ to lớn, mới được Hoàng Hhượng đưa vào hậu cung.

Như thế thì, vấn đề cũng theo đó mà xuất hiện.

Nhà mẹ của Trình Quý Phi, chính là mẫu tộc của Tín Vương, mẫu tộc thế lực to lớn, đối với Hoàng Tử mà nói cũng có chỗ lợi chỗ hại.

Chỗ lợi là thế lực mẫu tộc có thể giúp người tranh đoạt hoàng vị.

Thế lực mẫu tộc đối với Hoàng Tử mà nói, là vô cùng quan trọng.

Ngoài ra thế lực mẫu tộc, cũng buộc chung một sợi dây với Hoàng Tử, lòng trung thành phần lớn có thể tin cậy được, hơn nữa Hoàng Tử thất thế cũng cho thấy thế lực mẫu tộc phía sau sẽ bị chèn ép không kiêng nể.

Quan hệ giữa hai bên là vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.

Chỗ hại, là sẽ dẫn tới sự e dè của các Hoàng Tử khác.

Cho dù người không tranh giành, nhưng người ta cũng sẽ xem người như cái đinh trong mắt.

Một khi lên ngôi, Hoàng tử mà thế lực mẫu tộc to lớn, hầu như tất cả đều không có kết cục tốt đẹp, gia tộc sau lưng y không phải cả nhà bị giết tịch thu tài sản thì cũng toàn bộ bị lưu đày biên ải.

Vì nguyên nhân trên, nên Trình Quý Phi không tranh cũng không được.

Còn có một điểm, Trình Quý Phi thân tại cao vị, đối với thế cục Đại Tề, cũng thấy rõ được vài phần.

Biết những bệnh ngầm tật kín trong triều rất nhiều, rất khó một lúc mà trị được tận gốc, thậm chí sức khống chế của Hoàng Thượng đối với triều đình cũng không được như mong muốn, cũng cần các Hoàng Tử tranh giành với nhau, mỗi người phải lôi kéo bè phái minh tranh ám đấu, còn ông ta sẽ có đủ lý do để nhúng tay vào, đối phó với những kẻ địch khó giải quyết.

Trừ phi Hoàng Thượng anh minh thần võ, trí châu tại ác, lôi lệ phong hành, hoặc là tàn bạo bất nhân hôn dung vô đạo, nếu không thì cho dù thân là Hoàng Thượng, đối phó với thần tử, cũng phải có lí do chính đáng mới được, không phải nói thân là Thiên Tử thì thật có thể tùy tiện bảo thần chết, thần sẽ chết.

Hoàng tử tương tranh, muốn được kế vị, lôi kéo văn võ đại thần, bài xích đối địch lẫn nhau, loạn cả lên.

Lão Hoàng Thượng có thể thừa nước đục thả câu.

Trình Quý Phi hiểu rõ điểm này, biết Hoàng Thượng căn bản là đem nàng, Tín Vương, và gia tộc của họ toàn bộ nướng trên lửa.

Muốn không tranh giành, rút lui, không làm quân cờ, Hoàng Thượng điều thứ nhất chính là không đồng ý.

Điều bất đắc dĩ này đối với Trình Quý Phi mà nói, chỉ là vấn đề nhỏ.

Nhà mẹ Trình Quý Phi thế lực lớn, người trong tộc tính bằng vạn, con gái đến tuổi tiến cung, nhiều sao kể xiết? Nhưng vì sao, cuối cùng là Trình Quý Phi nhập cung chứ?

Bởi vì nàng xinh đẹp?

Đương nhiên không phải, hoàng cung đại viện mỹ nhân quá nhiều rồi, cho dù người tướng mạo xuất chúng, lẫn vào trong đó cũng không thấy đẹp bao nhiêu nữa.

Huống hồ trong nhóm thiếu nữ năm ấy, Trình Quý Phi không phải là người đẹp nhất.

Sở dĩ đưa nàng nhập cung, chẳng qua vì hai điểm.

Điểm thứ nhất, con vợ cả, con gái của vợ thứ có xinh đẹp hơn nữa, cũng sẽ vì nguyên nhân thân phận địa vị, không thể nào trở thành Quý Phi được.

Thậm chí đến Phi Tử cũng không làm được.

Hoàng Hậu, Quý Phi, và Phi Tử của Hoàng Thượng đều có giới hạn về số lượng, phải an bài kỹ lưỡng con gái vợ lớn của các gia đình đại thần huân quý, đâu còn chỗ trống dành cho những cô gái con vợ thứ thân phận thấp kém chứ.

Đương nhiên, có khi cũng xảy ra điều không ngờ đến, nếu như con gái vợ thứ xinh đẹp lại nhiều tâm kế, cũng có khả năng ở trong cung từng bước từng bước leo lên.

Điểm thứ hai, Trình Quý Phi thông minh, từ nhỏ đã được trưởng bối dẫn dắt bên cạnh, dạy cho giảo hoạt, đa mưu, có dã tâm vô cùng.

Không thông minh, không biết lấy lòng, cho dù lai lịch xuất thân bất phàm, nhưng cũng khó được Hoàng Thượng yêu thích.

Không được Hoàng Thượng yêu thích, không có dã tâm, thì làm sao giành lấy lợi ích cho gia tộc đây?

Trình Quý Phi có dã tâm rất lớn, đây là nguyên nhân chủ yếu của việc nàng dạy dỗ Tín Vương nghiêm khắc từ nhỏ đến lớn, nàng muốn con trai mình làm Hoàng Đế của Đại Tề.

Đến lúc đó có được sự phò trợ của nhà mẹ, hoàn toàn có thể ngồi vững trên giang sơn.

- Chúng ta không phải là người được Hoàng Thượng thích nhất, có thể tranh đoạt hoàng vị, vậy thì Tương Vương cho dù thanh danh không còn, bị Hoàng Thượng chán ghét, cũng vẫn có thể nhìn ngó hoàng vị.

- Vâng, nhi thần đã hiểu rõ.

Tín Vương trả lời một cách thành thực.

Đã không còn vẻ mặt hớn hở đắc ý dương dương lúc trước khi đến.

Đợi Triệu Thần đi khỏi, Trình Quý Phi nhẹ thở một tiếng, tay vuốt lên bụng.

Năm ấy nàng còn mang thai một lần nữa, sau Triệu Thần, nhưng bị người ta bày mưu hãm hại, dẫn đến sinh non.

Từ đó về sau thân mang khiếm khuyết, không thể có thai được nữa.

Nếu như đứa bé kia có thể thuận lợi được sinh ra, là một bé trai, thì cho dù không phải con trưởng nàng tất nhiên cũng sẽ đặt hết tâm sức lên người đứa bé ấy.

Triệu Thần thật sự là khiến nàng quá thất vọng rồi!

Nghiêm khắc mà nói, Triệu Thần không đến nỗi là kẻ ngốc.

Nhưng thân tại cao vị, thì bình thường cũng có nghĩa là vô năng, không cách nào ứng đối và khống chế thế cục phức tạp.

Trình Quý Phi hiện nay đứng đầu hậu cung, càng có được nhận thức sâu sắc.

Nàng giống như đang một mình đứng trên đỉnh núi, mà phía dưới một đám người vây quanh, người nào cũng muốn kéo nàng xuống.

Một khi rơi xuống, chính là kết cục tan xương nát thịt.

Chỉ có thể dựa vào thân tín của mình, cùng với sự minh tranh ám đấu của thế lực các nơi, để củng cố chính mình, đồng thời khéo léo dẫn dắt duy trì cân bằng thế lực các phương.

Như thế mới có thể đứng mãi ở nơi cao nhất.

Thần Nhi… cho dù sau này Triệu Thần có thể kế thừa hoàng vị, sợ là cũng không có cái năng lực và tâm cơ này.

May là còn có nhà mẹ.

Trình Quý Phi thở phào một hơi.

Bước vào tháng sáu, đã là mùa hạ, thời tiết bắt đầu nóng bức.

Mặt trời treo cao trên không trung, giống như cái lò lửa, nướng ngọn cỏ lá cây rủ xuống, ỉu xìu.

Ngoài thành, dân tráng tuy vừa mệt vừa nóng, nhưng không ai dám lười nhác.

Bằng không bị phát hiện, sẽ kết tiền công đuổi đi.

Mấy ngày trước, lại dán cáo thị, bên trên viết rõ cần tuyển đàn bà.

Thế là các dân tráng đang làm việc lập tức chạy về nhà, dẫn vợ đến.

Công việc ở đây tuy vất vả, nhưng có thể được ăn no bụng.

So với ở nhà chạy khắp nơi đào rau dại, nấu ít thức ăn sơ sài, miễn cưỡng ăn lững dạ thì tốt hơn nhiều.

Mệt nhọc không thể nào so sánh được với đói khát.

Thế là nhân khẩu huyện Linh Thông lần nữa tăng nhanh chóng, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, gần như tăng lên gấp đôi.

Lại qua mấy ngày nữa, rất nhiều người không yên tâm trưởng bối và trẻ nhỏ trong nhà, một lần nữa đưa toàn bộ người nhà đến, thế là trên đường lớn trong thị trấn huyện Linh Thông hiện nay người người hối hả, náo nhiệt, bày hàng, tạp kỹ, gánh hàng rao bán, chen chúc nhộn nhịp.

Tối qua Tiêu Phàm đã thống kê.

Số nhân khẩu tăng thêm của huyện Linh Thông đã là bốn vạn người rồi!

Trong đó dân tráng và dân phụ đào sông cộng lại có khoảng một vạn tám ngàn người.

May thay Giang Long nhờ Hắc Y Vệ giúp mua năm vạn lượng bạc lương thực chuyển về, nếu không chỉ mua lương thực ở xung quanh thị trấn, chắc chắn không xong.

Hơn nữa còn làm tăng giá lương thực ở vùng xung quanh.

Sẽ khiến cho ngày tháng của bách tính vốn không được ăn no càng thêm khó khăn.

Có được nhân khẩu, kinh tế đương nhiên sẽ phát triển nhanh chóng, tiền công của các dân tráng được tính theo ngày, trên tay có tiền, cũng sẽ thêm chút thịt để ăn, cho trẻ nhỏ mua đồ chơi và kẹo, tiền bạc lưu thông, sẽ càng làm kinh tế phát triển hơn.

Tuy nhiên số ngân lượng này, toàn bộ đều là Giang Long trợ cấp.

Chỉ có điều Giang Long có được đại công vô tư như vậy không?

Không, đương nhiên không!

Cái việc đại công vô tư như vậy, Giang Long không phải không làm được, mà là không thể làm.

Việc gì cũng cần có quy tắc, kinh doanh buôn bán cũng vậy, phải có ra có vào mới được, nếu không thì sớm muộn cũng có một ngày gia sản sẽ bị bóc lột sạch sẽ.

Vậy thì Giang Long làm sao lấy lại tiền vốn được, thậm chí là kiếm được món tiền lớn hơn nữa chứ?

Rất đơn giản, cứ ở trong thành xây dựng lại nơi này.

Nhà dân trong thị trấn trước đây cơ bản là không có quy hoạch, xây cất tùy tiện, nơi này năm ấy không có thành trì, cho đến khi nhân khẩu đủ nhiều rồi, triều đình mới phát ngân lượng xuống, bốn phía mới mọc lên tường thành cao lớn.

Không có quy hoạch, thì cũng tạo thành sự lãng phí đất đai rất lớn.

Tuy là hiện nay Giang Long đã nới rộng diện tích nhà dân rất nhiều, nhưng xây dựng lại, vẫn sẽ có rất nhiều nhà trống có thể bán.

Nếu là trước kia, chút nhà cửa này bán không đáng tiền.

Nhưng bây giờ, nhân khẩu huyện Linh Thông tăng mạnh, kinh tế càng ngày càng phồn hoa, giá nhà dân cũng tăng nhanh chóng.

Chỉ riêng khoản nhà dân, đợi xây lại xong toàn bộ sẽ bán ra, thì có thể kiếm được món tiền lớn.

Đương nhiên, hiện giờ Giang Long vẫn chưa có dự định bán ra, giá nhà dân hiện giờ còn cách đỉnh điểm rất xa.

Đợi xây dựng xong, có thể cho thuê trước.

Ngoài nhà dân ra, Giang Long còn muốn xây lại cửa hàng mặt tiền, bất động sản là kiếm tiền nhiều nhất.

Hai bên con đường cái này đến lúc đó một dãy hai hàng, toàn bộ sửa lại thành ba tầng, trong đó tầng một tùy ý chưởng quầy của các cửa hàng ban đầu chọn lựa, hai tầng còn lại sẽ đem ra bán.

Khoản ngân lượng này, tuyệt đối không phải con số nhỏ.

Còn nữa, ngoại trừ khoản xây dựng lại này ra, trong quy hoạch của Giang Long, còn phải thêm mấy con đường cái nữa.

Hai bên đường cái đương nhiên cũng phải xây cửa hàng mặt tiền, đây cũng là một món ngân lượng lớn.

Tóm lại Giang Long sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn.

Chỉ là huyện Linh Thông hiện nay quá nghèo, hắn chỉ móc ngân lượng ra trước, làm vốn lưu động mà thôi.

Đợi thời cơ đến, sẽ càng có nhiều tiền tài chảy vào trong túi hắn.

Hắn là quan viên, không tiện trực tiếp ra mặt kiếm tiền, cho nên đã ký với Hầu Giang rất nhiều khế ước, gạch và xi măng xây nhà ngày nay đều là Hầu Giang mua hầm nung chế ra, đến lúc đó ngân lượng sẽ chuyển từ chỗ Hầu Giang vào túi tiền của hắn.

Khi giá nhà thật sự lên đến đỉnh điểm, chắc là lúc việc khai khẩn đồng ruộng kết thúc.

Lúc đó, sẽ chẳng ai còn nghi ngờ gì nữa.

Huyện Linh Thông, chính là kho thóc lớn thứ nhất của Bắc Cương!

Qua mấy ngày bận rộn, Giang Long đã vẽ tương đối hoàn chỉnh các tuyến đường sông dẫn nước, phần còn lại giao cho nhóm nha dịch kia làm là được rồi.

Hiếm thấy hôm nay lén rảnh rỗi được một chút.

Dẫn bọn Đồ Đô đến gần một thửa ruộng.

Đất ruộng rất phì nhiêu, trong đó những mầm non xanh mơn mởn đang sinh trưởng.

Giang Long ngồi xổm xuống, trên gương mặt bị nắng sạm đen, vì nhìn thấy những mầm non, mà hé nụ cười mỉm.

Mùa hè nhiệt độ cao hơn chút, cho nên mầm cây ớt đội đất, mọc lên khiến người ta vui thích.

Nghĩ đến không bao lâu nữa thì có thể ăn được những quả ớt hoặc xanh hoặc đỏ, Giang Long liên tục chảy nước miếng.

- Cái thời tiết quái quỷ này, ban ngày trời nóng bức, hận không thể cởi sạch hết, buổi tối thì lại lạnh, không quấn chăn bông thì không ngủ được.

Đồ Đô quệt mồ hôi trước trán than phiền.

Giang Long nghe vậy nhớ đến một câu nói, không khỏi mỉm cười.

Sớm mặc áo da trưa mặc áo mỏng, vây quanh lò lửa ăn dưa hấu!

---------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện