Edit: Tuyen83~ Diễn đàn Lê Quý Đôn

Một phút đủ làm cái gì? Thẩm Đại thật nhanh nhảy xuống giường, sau khi về nhà đã thay áo ngủ, nhanh chóng mặc một cái áo tay ngắn một cái quần jean ngắn. Mặc xong quần áo, nhìn mình trong gương, Thẩm Đại gãi gãi mái tóc dài, xác định đủ loạn lại không đến nỗi quá thê thảm không nỡ nhìn, lúc này mới mang dép lê lạch cạch lạch cạch chạy đi mở cửa cho Lục Trì.

Lục Trì chưa từng có uy hiếp đến cô, Thẩm Đại không dám đánh cuộc với anh, nếu không ngày mai anh thật sự đi, "Mối quan hệ" này của cô sẽ xác thật, không bao giờ trở mình.

Dừng ở trước cửa, Thẩm Đại hít thở thật sâu, cầm tay nắm cửa kéo cửa ra.

Lục Trì mới từ công ty trở về, mặc đồ tây trang, thấy bộ dạng Thẩm Đại ăn mặc quần áo tùy ý ở nhà này, ánh mắt anh thay đổi.

Phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm, cho đến cùng cô có bao nhiêu không vui khi gặp anh?

Thẩm Đại căn bản không dám nhìn ánh mắt của Lục Trì, một tay nắm tay cầm cửa, một tay che mặt ngáp một cái, lúng túng giải thích lý do mình chậm chạp không chịu mở cửa, "Cái đó, lúc đó anh gọi điện thoại em mới vừa ngủ, rất mệt, không nghĩ tới, cho nên nói láo, ngượng ngùng ha ha." 

"Là anh tới không phải lúc." Lục Trì thân thiện nói, chỉ là sắc mặt kia, thấy thế nào đều là đang nói nói mát.

Thẩm Đại không chờ mong anh tin tưởng, chỉ mong anh đừng truy hỏi lý do cô tránh anh là được rồi, thấy Lục Trì không có ý định rời đi vì "Cô đang ngủ trưa", Thẩm Đại mở cửa, mời anh vào. Hiện tại Lục Trì rất bận rộn, bởi vì một cú điện thoại của mẹ đã chạy đến xem cô, mặc dù hai người ở gần nhà nhau, trong lòng Thẩm Đại cũng băn khoăn, nếu trốn không được, thì phải đón tiếp một chút.

Lục Trì không có khách sáo, chân dài vừa nhấc liền đi vào Thẩm Đại còn chưa có mời bất kỳ một người đàn ông nào vào căn nhà nhỏ của cô.

Căn nhà gồm ba phòng ngủ một phòng khách, Thẩm Đại một mình ở rất thoải mái, sau khi cô từ chức thời gian rãnh rỗi nhiều, vừa đem căn nhà tỉ mỉ quét dọn một lần, rất sạch sẽ chỉnh tề. Lục Trì quan sát một vòng, phát hiện trên tường treo mấy bức tranh, bút pháp thành thạo là tác phẩm của bác gái Thẩm, theo ý mình là của Thẩm Đại .

"Em vẻ chơi, không cách nào so sánh được với mẹ em." Thẩm Đại thấy Lục Trì nhìn chằm chằm tranh cô vẽ, vội vàng phủ định.

Lục Trì không đưa ra bình luận, kiểu dáng lãnh đạo đi xem xét một vòng, đi đến ghế sofa màu vàng nhạt trong  phòng khách.

"Em đi pha cho anh một ly cà phê?" Thẩm Đại nắm chặc ngón tay hỏi.

"Không cần thêm đường." Lục Trì vô cùng tự nhiên.

Thẩm Đại ở trong lòng nói thầm một tiếng, xoay người đi làm, may mắn tạm thời có khoảng thời gian không cần ở chung với anh, nhân cơ hội bình tĩnh lại.

Ánh mắt Lục Trì nhìn chằm chằm cô khi cô xoay người đi. Chiếc áo tay ngắn thông thường không có gì để nhìn, ngược lại dưới chiếc quần là một đôi chân dài trắng mịn, lại thẳng lại cân xứng, không có một chút thịt dư, nhưng cũng không giống người mẫu gầy như que củi, xinh đẹp khỏe mạnh. Cô đứng trước máy pha cà phê đối diện với anh, cúi đầu, mái tóc dài buông xuống rối bù và hơi xoăn, che lại một bên gò má, lông mi thật dài chớp chớp, không biết đang suy nghĩ gì.

Đã sáu năm Lục Trì không gặp Thẩm Đại ở ngoài đời thật, những tấm hình của cô trên web không bao giờ lộ mặt, hôm qua từ phi trường trở lại, đó giống như một người đói bụng sáu năm rốt cuộc ăn một chút vụn thịt, sơ sơ không đủ nhét kẻ răng, càng không cần phải nói bổ sung thân thể trống không sáu năm của anh, trái tim nhớ nhung sáu năm.

Trong nhà mở ra máy điều hòa không khí, nhưng Lục Trì vẫn cảm thấy nóng.

Mặc tây trang cả buổi, Lục Trì tiện tay cởi, khoác lên trên ghế sa lon, lại tiếp tục cởi cà vạt.

Thẩm Đại đang đợi cà phê, trong ánh mắt phát hiện Lục Trì bên kia có động tĩnh, tùy cờ nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy Lục Trì khom lưng để xuống áo khoác tây trang. vóc dáng khoảng 1m9, thân hình mảnh khảnh và cao ngất, đưa lưng về phía cô đứng, áo sơ mi trắng đai lưng màu đen, vai rộng eo thon chân dài. Tay phải anh nhấc lên, trong chốc lát liền đem cà vạt tháo xuống, cũng đặt ở trên ghế sa lon, sau đó xoay người. . . . . . 

Thẩm Đại kịp thời thu hồi tầm mắt, cả người khó chịu.

Dựa theo tình bạn của hai gia đình, Lục Trì ở bên cô quả thật có thể tự quen thuộc như thế, nhưng là, hai người từng có một thời gian yêu nhau, chẳng lẽ Lục Trì đã quên sao? Thế nào không biết kiêng dè? Nam nữ chia tay và gặp lại, chẳng lẽ không nên khách sáo giữ một khoảng cách? Hay là nói năm đó Lục Trì lừa gạt cô, trong lòng anh cô vẫn luôn là em gái của gia đình bên cạnh, chia tay hay không chia tay với anh mà nói cũng không khác biệt gì?

Thẩm Đại mất hứng, vì năm đó ngây ngốc thầm mến anh tự mình ôm bất bình.

Thoáng qua lại thoải mái, hiện tại cô có Từ Hàng, Lục Trì trở thành ông chủ lớn của cô, ở công ty không thể thiếu chạm mặt, khôi phục lại quan hệ bạn cũ như lúc ban đầu, rất thích hợp.

Lục Trì đã sớm buông tay, cô cũng đừng lại coi anh là bạn trai mối tình đầu thì được rồi, dù sao chỉ là khát khao một tình yêu lãng mạn thời cấp ba, một mình cô mặt hồng tim đập.

Nghĩ thông suốt, Thẩm Đại buông xuống và tỉnh táo lại, không còn có khẩn trương như vậy.

Chỉ là Lục Trì vẫn luôn mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh lùng, Thẩm Đại ở trước mặt anh cũng làm không được thoải mái tự do như lúc ở chung với Từ Hàng.

"Chị em mới vừa gọi điện thoại cho em, hỏi chuyện của anh." Thẩm Đại bưng cà phê đi tới, khom lưng đặt ở trên khay trà. Cổ áo T shirt có chút rộng, hơi hở một chút, lộ ra phần ngực. được che bởi áo ngực ren màu trắng, có. . . . . . rãnh, còn không cạn.

Cổ họng Lục Trì khó có thể phát hiện chuyển động, khi Thẩm Đại ngẩng đầu đã dời đi tầm mắt, ánh mắt nhìn xuống hai nút áo sơ mi đã cởi ra, người nóng lên, lúc mở miệng giọng nói lại như nước suối thanh tĩnh và đẹp đẽ trong khe núi mùa hè, "Con riêng cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, cho nên không có có nói cho bác gái, những năm này cũng không có liên lạc."

Anh trực tiếp nói ra, Thẩm Đại ngẩn người, giương mắt nhìn anh.

Lục Trì ngồi ở trên ghế sa lon đối diện cô, thân thể nghiêng về phía trước, chuyên chú quấy cà phê, cởi ra cổ áo sơ mi xuống, lộ ra xương quai xanh của người đàn ông.

Thẩm Đại rũ mắt xuống, nghĩ đến cha mẹ anh mất sớm, bà ngoại thân yêu nhất cũng đi, một mình cô đơn ở nước Mĩ chờ đợi, trong lòng có chút không có cảm giác. Người đã từng thích, không thích cũng là người bạn cũ, coi như lúc này không có tình cảm, Thẩm Đại cũng sẽ quan tâm anh, chính như chị gái gặp phải phiền toái, cũng như Lục Trì sẽ chìa tay giúp đỡ.

Có một số thứ, thời gian qua lâu rồi cũng không phai mờ được.

"Vậy anh ở nước Mĩ cũng làm cái gì? Học quản lý?" Hôm qua muốn hỏi không lời để hỏi, hiện tại hỏi lên.

"Không khác nhau lắm, tóm lại cũng là vì trở lại chuẩn bị tiếp quản Đông Ảnh." Lục Trì bưng cà phê lên nhấp một miếng, lại để xuống, nhìn cô, "Nghe bác gái nói chị gái em đã tự mở công ty người mẫu, mấy năm này đều đang bận rộn việc đó, em thì sao?"

Lông mi anh rất dài, rất đẹp mắt, mắt đen như bầu trời đêm, đen thẫm thuần túy, lại giống như ánh sao chuyển động làm cho người ta chìm đắm.

Hồi cấp ba, Thẩm Đại thích ánh mắt của Lục Trì, thích đến không dám nhìn, cảm giác nhìn, hai mắt nhìn nhau, Lục Trì sẽ nhìn thấu cô.

Hiện tại Thẩm Đại không dám nhìn như cũ, không nói được tại sao, có lẽ cô đã từng yêu, rốt cuộc không thản nhiên được như anh.

"Học bốn năm đại học, làm việc ở công ty nhỏ một năm, hôm nay mới vừa đi Đông Ảnh đổi nơi công tác, công ty của anh." Thẩm Đại vụng về mà trêu ghẹo anh, "Phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chúng ta mấy năm không gặp, anh trở lại đã làm lãnh đạo trực tiếp của em rồi."

Lục Trì nhìn chằm chằm khóe miệng cô miễn cưỡng cười, gật đầu một cái, "Vui đùa thì vui đùa, sau này không giải quyết được những rắc rối, có thể tìm anh."

Thẩm Đại biết anh có ý tốt, ừ một tiếng, đồng ý, mặc dù cô sẽ cố gắng không tìm anh.

Lục Trì tiếp tục uống nửa ly cà phê, liếc thấy cô giữ vững tư thế ngồi mười mấy phút, anh liền đứng lên, "Anh còn có việc, đi trước." Cầm lên cà vạt và áo khoác, khoác lên khuỷu tay.

Thẩm Đại đi ra ngoài tiễn anh, tò mò hỏi: "Rốt cuộc anh ở tầng mấy?"

Lục Trì cũng không quay đầu lại, "Rất gần, nếu có cần, anh có thể đưa đón em đi làm."

Thẩm Đại còn lâu mới cần, cố gắng giữ vững tự nhiên, "Thôi, em cũng không muốn trở nên đặc biệt."

Lục Trì cũng thuận miệng nói, biết cô không cần, mở cửa, anh quay đầu lại nhìn cô, "Không cần đưa tiễn."

Thẩm Đại cúi đầu ngó ngó mình, giống như rất xấu hổ cách ăn mặc của mình, ngượng ngùng cười với anh, "Vậy em không xuống dưới lầu."

Đứng ở cửa, chuẩn bị đưa mắt nhìn anh vào thang máy, lễ phép căn bản nhất.

Nói vừa xong, lại thấy Lục Trì cười, một nụ cười rất cạn, như phù dung sớm nở tối tàn.

Thẩm Đại ngơ ngác nhìn anh, Lục Trì rất ít cười, anh cười cái gì? Cười trang phục của cô quá ảnh hưởng bộ mặt thành phố?

Thẩm Đại chỉ là khiêm tốn thôi, áo T shirt và quần ngắn  trang phục trên đường cái cũng không nhiều.

Sau đó cô đã nhìn thấy Lục Trì xoay người, đi về phía trước bốn bước, dừng lại, lấy chìa khóa ra, mở ra cửa đối diện.

"Bác gái nói cho anh biết số nhà của em, ta lái xe đến dưới lầu, mới phản ứng được, chúng ta lại làm hàng xóm." Đứng ở cửa nhà mình, Lục Trì cầm chìa khóa trong tay cắm vào. Bỏ vào túi, dù bận vẫn ung dung nhìn cô nương đang đứng cách mấy bước đang trợn mắt hả miệng.

Ba chữ "Đi thong thả" của Thẩm Đại còn đang mắc ở cổ họng, khó có thể tin nhìn Lục Trì.

"Vào đi thôi." Lục Trì thưởng thức đủ rồi, đóng cửa không chút lưu tình.

Thẩm Đại ngây người như phỗng.

Thì ra hàng xóm mới là người kia biết nấu cơm mặc âu phục hình như có chút thân phận, chính là Lục Trì?

Nói cách khác, về sau bất cứ lúc nào cô cũng phải chuẩn bị tốt bạn trai hiện tại và bạn trai mối tình đầu sẽ ở cửa nhà gặp nhau?

Nếu như Từ Hàng biết cô và Lục Trì đã từng yêu nhau, hiện tại Lục Trì là ông chủ lớn của cô, lại ở bên cạnh nhà cô, không hiểu lầm sao?

Nếu Lục Trì là một người đàn ông xấu xí, Từ Hàng chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng. . . . . .

Trước khi trở thành hoàng tử, Lục Trì sinh ra đã có khuôn mặt của một ngôi sao lớn, Từ Hàng cũng rất đẹp trai, nhưng hai người không phải là một cấp bậc.

Thẩm Đại chợt nghĩ dọn nhà.

Mới đóng cửa lại, Thẩm Đại lại bác bỏ cái suy nghĩ này.

Vô duyên vô cớ dọn nhà, chẳng phải là nói cho người khác biết giấu đầu lòi đuôi? Mẹ và chị gái vẫn luôn không quá yên tâm ở cô, vào lúc này khẳng định đang vui mừng vì có người chăm sóc cô đây, kết quả cô không biết điều dọn đi, cho dù ai cũng sẽ nghĩ đến cô và Lục Trì từng có quan hệ, cuối cùng là Lục Trì. Lục Trì không coi mối tình đầu là quan trọng, một khi cô dọn đi, anh sẽ hiểu rõ cô để ý, việc này trực tiếp ảnh hưởng đến cảm nhận của hai người gặp nhau ở công ty. 

Biện pháp duy nhất, chính là vĩnh viễn đừng làm cho Từ Hàng biết mối quan hệ kia của cô và Lục Trì.

Thẩm Đại chính mình sẽ không nói, Lục Trì bên kia. . . . . .

Thẩm Đại trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động lên, trước lưu số của Lục Trì, đi vòng quanh giường mấy vòng, gửi tin nhắn cho Lục Trì: buổi tối bạn trai em tới đón em, em sẽ giới thiệu các anh làm quen? Ngày hôm qua anh ấy xuống lầu, nói là đã gặp anh.

Cô biểu hiện bình thản, Từ Hàng cũng sẽ không hiểu lầm.

"Đinh"  một tiếng, tin nhắn của Lục Trì gửi tới: hôm nào đi, một lát nữa anh đi rồi, về muộn.

Giọng nói coi như hiền hòa, không có lạnh lùng từ chối.

Thẩm Đại gan lớn rồi, nằm lỳ ở trên giường lăn hai vòng, tiếp tục đánh chữ, xóa bỏ sửa chữa thay đổi, biến thành như vậy: Tổng giám đốc Lục, bạn trai em có chút cẩn thận, em chỉ giới thiệu anh là anh trai trước kia ở nhà bên cạnh, được không?

Do dự một phút, gửi đi, thật lâu không có trả lời.

Thẩm Đại khẩn trương tim đập thình thịch, nếu như vậy Lục Trì sẽ không để ý, cô thật sự có thể thản nhiên đối mặt với anh rồi.

Một phút, một phút ba mươi giây, hai phút. . . . . .

Tin nhắn tới, hai chữ đặc biệt đơn giản:

Ngây thơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện