Mảnh ruộng đó cách nơi ở của bọn họ khoảng hơn một cây số, vậy nên có rất nhiều người cũng tò mò theo sau hóng chuyện. 

Hơn mười phút, mấy người họ đi đến nơi. 

Nơi đây thực chất là một mảnh ruộng trồng lúa nước ngay dưới chân núi, một bên là sườn đồi mọc vô số lau sậy, phía dưới lại là ruộng lúa. 

Đồng lúa về đêm xanh thẫm màu, gió thổi qua còn mang cả hương lúa phảng phất trong không khí. Trong một bụi lau sậy đột nhiên có tiếng động. 

Bà Trương cầm đèn pin chiếu về phía hướng tiếng động phát ra, bất ngờ thay, bà ấy lại thực sự nhìn thấy con trâu lớn của nhà mình đang ăn cỏ lau ở đó. 

Nhất thời, mọi người đều hướng ánh nhìn ngạc nhiên về phía Linh Bảo. 

“Ở đây thật này!” Bà Trương kích động hô to, chạy nhanh tới bụi cỏ lau dắt trâu ra.

“Đây là… Trùng hợp phải không?” Chu Đào Đào cũng rất giật mình, một lát sau, cậu chắc nịch lớn tiếng nói: “Nhất định là trùng hợp, sao có thể tìm được trâu bằng một mảnh lá cây chứ!”

Nhưng hai vợ chồng ông bà Trương tìm được trâu về lại cực kỳ cảm kích Linh Bảo, ông Trương nói: “Hôm nay vất vả cho Linh Bảo rồi! Ngày mai để ông bảo bà thịt gà trống hầm cho con ăn!” 

Bà Trương cũng liên tục cảm ơn, cực kỳ kích động.

Linh Bảo ngạc nhiên phát hiện ra rằng, thức hải của cô lúc này lại hiện lên hai điểm sáng ngời, tín ngưỡng chi lực trong nháy mắt cuồn cuộn xâm nhập vào thần thể.

Rõ ràng bọn họ không hề ước nguyện với kim thân của cô, nhưng cô vẫn có thể thu được tín ngưỡng chi lực? Chẳng lẽ là quy tắc Thiên Đạo thay đổi sao? Chỉ cần bọn họ tin tưởng cô, thì sẽ sinh ra tín ngưỡng chi lực? Cô còn đang suy đoán trong lòng đã nghe bà Trương nói: “Thật không ngờ Linh Bảo của chúng ta còn có bản lĩnh này đấy, con học ở nơi nào vậy?”



Tất cả mọi người đều sáng mắt nhìn cô.

Linh Bảo phục hồi tinh thần lại, vui đùa nói: “Đây là bí mật, không thể nói.” Thay vì lo lắng rồi bịa đặt lấy cớ, không bằng cứ để cho bọn họ tự mình suy nghĩ lý do mà bọn họ có thể tiếp thu được đi.

“Ha ha, con nhóc nhà con, còn bí mật với hàng xóm chúng ta!” Bà Trương có hơi bất mãn nói vài câu, nhưng cũng rất thức thời mà không hỏi thêm nữa.

Ngô Xảo Trân là bà ngoại của cô, đương nhiên sẽ không bị Linh Bảo qua loa vài câu lấy lệ gạt đi, về đến nhà đóng cửa lại mới hỏi Linh Bảo vấn đề này.

“Con cảm thấy có lẽ bà ngoại đã đoán ra được rồi.” Linh Bảo mỉm cười nhìn bà nói.

Ngô Xảo Trân suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ… Là sơn thần Bồ Tát dạy con?”

Bà nghĩ tới chuyện hôm nay Linh Bảo cẩn thận trông coi miếu sơn thần và tiếng sét đánh xuống thì càng cảm thấy suy đoán của mình cực kì hợp lý. 

“Nhất định là sơn thần Bồ Tát, chắc chắn là ngài ấy thấy bà thường ngày luôn thành kính tin tưởng, cúng bái nên mới cố ý ban cho cháu của chúng ta phúc phần lớn như vậy!”

Hả? Còn có thể giải thích thế này sao? Linh Bảo thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói:

“Bà ngoại thật là thông minh! Nhưng mà việc này không thể để cho người khác biết được.”

Ngô Xảo Trân liên tục gật đầu: “Bà hiểu, hiểu mà, nếu lỡ tiết lộ thiên cơ, khiến sơn thần Bồ Tát tức giận rồi thu hồi bí thuật đi thì sao!”

Sau đó lại hỏi Linh Bảo, khi nào sơn thần  truyền pháp thuật cho cô, Linh Bảo liền nói, lúc sáng nay khi cô còn đang ngủ trong nhà, cảm giác như có một làn gió nhẹ phất qua đỉnh đầu, sau đó trong đầu đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều thứ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện