Mắt thấy móng vuốt sắc nhọn của nữ quỷ sắp chộp vào mắt mình, hắn gào ầm lên một tiếng, dựa vào sức bật trong gang tấc chặt đứt mái tóc đang quấn lấy tay mình của nữ quỷ, vì thường xuyên đánh nhau nên hắn phản ứng rất nhanh, lập tức rút một con dao khác trên kệ ra chém lên người nữ quỷ. 

*

Vương Đống và mấy người bạn giang hồ của Vương Vĩ vốn đang ở phòng khách dưới lầu chơi mạt chược, đột nhiên nhìn thấy Vương Vĩ hoảng sợ, la ó chạy xuống lầu, giống như đằng sau có thứ gì đang đuổi theo vậy. 

“Vương Vĩ, cậu làm sao vậy?”

Có người thắc mắc liền lên tiếng hỏi.

Vương Vĩ lại giống như không nghe thấy, sợ hãi mà chạy vào phòng bếp, cầm lấy một con dao vung loạn lên. 

Mọi người đều cảm giác được hắn có vẻ không ổn, vì thế chạy qua xem sao, thì  thấy hắn vừa vung dao vừa cào cổ mình đến mức chảy máu đầm đìa mà không hề hay biết.

Mấy người ba chân bốn cẳng vất vả mãi mới đè hắn lại, đoạt được con dao. 

Nhưng không ngờ là, đột nhiên hắn bị kích thích, hét lớn một tiếng rồi tránh thoát mọi người, rút một con dao trên kệ ra, hung hăng đâm về phía cha mình là Vương Đống. 

“Vương Vĩ, cậu mau tỉnh lại! Cậu làm gì vậy?!”

Đám người dùng hết sức ấn Vương Vĩ xuống đất, hung hăng tát hắn mấy cái, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần.

Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trung niên, Vương Vĩ nhìn kỹ thì thấy trên cánh tay cha hắn Vương Đống bị cắm một thanh đao, máu chảy đầm đìa.



Mấy người vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ, có người giúp gã cầm máu lại trước, sau một lúc lâu, bác sĩ trong thôn tới giúp Vương Đống khử trùng rồi băng bó lại vết thương, sau đó đám người mới ngồi xuống ghế sô pha dưới lầu, nghe Vương Vĩ kể lại chuyện vừa rồi hắn gặp phải.

“Chẳng lẽ là bị trúng tà? Tốt nhất ngày mai cậu nên đến thôn bên cạnh gặp Trương thần côn đi!” Trong đó có một thanh niên hơi mê tín nói. Tuy từ trước tới giờ Vương Vĩ vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng trải qua chuyện ly kỳ khủng bố vừa rồi hắn cũng bị dọa cho xám hồn, không ngừng hỏi bạn bè số điện thoại của Trương thần côn.

Hắn cũng không dám lên lầu ngủ, cũng mặc kệ bạn bè chê cười, nhất quyết bắt bọn họ ở chung trong phòng khách với mình đến sáng.

*

Sáng sớm ăn sáng xong, Linh Bảo đang xem TV thì thấy Chu Đào Đào cầm một đề toán đến.

Cậu đã sắp bước vào năm ba trung học, nửa tháng nữa sẽ bắt đầu đi học thêm, gần đây cậu rất cố gắng làm bài tập để vào năm có thể theo kịp. "Chị Linh Bảo, mau chỉ em câu này đi!"

Nguyên chủ là học bá*, đã trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm, mà Chu Đào Đào là một tên học tra*, từ nhỏ nguyên chủ vẫn luôn dạy kèm cho cậu. *học bá: học sinh ưu tú

*học tra: học dốt, thành tích kém

Nguyên chủ có mối quan hệ thân thiết với nhà bà Chu bên cạnh, hơn nữa sáng nay Chu Đào Đào cũng đã tới báo trước, vì thế Linh Bảo cũng không từ chối. Cô có ký ức của nguyên chủ, nhìn đề là lập tức biết làm, vậy nên cô cầm bút, sột soạt vài cái đã viết xong cách giải và đáp án, làm hai mắt Chu Đào Đào tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị.

"Chị Linh Bảo, nếu em có thể giỏi như chị thì tốt biết mấy! Cha em nói nếu lần sau em có thể lọt vào top 10 của lớp, nhất định sẽ được thưởng 500 tệ tiền tiêu vặt!"

Chu Đào Đào vẫn luôn là học tra, thuộc loại luôn đứng ở cuối lớp. Để kiểm tra xem học sinh có chểnh mảng học tập trong kỳ nghỉ hè hay không, trường trung học trên cơ bản sẽ tiến hành một đợt kiểm tra đầu năm ngay khi học sinh quay lại trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện