Bản thân Vương Vĩ bị thương ở đầu lưỡi nên căn bản không nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ tiếp tục để hắn ở lại bệnh viện, ngày nào cũng bị nữ quỷ tạo ra đủ loại cảnh tượng khủng bố, rõ ràng vô cùng sợ hãi nhưng lại bởi vì bị tiêm thuốc an thần nên không thể trốn thoát, ba ngày sau, hắn đã sợ tới mức mất trí.
Hắn càng ngày càng điên cuồng, không có thuốc an thần thì nổi điên, vì thế dưới lời khuyên của viện trưởng hắn đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, dù chỉ là điên tạm thời cũng biến thành điên thực sự, hắn không bao giờ được thả ra nữa. Bảy ngày sau, nhìn Vương Vĩ ở bệnh viện tâm thần bị điện giật, đánh thuốc mê, còn bị bệnh nhân tâm thần đánh đập hàng ngày trong bệnh viện, oán khí trên người nữ quỷ đã hoàn toàn tiêu tán.
Hóa ra để hắn sống không bằng chết mới càng làm cô ta sung sướng, sau khi xác định Vương Vĩ sẽ không được ra khỏi bệnh viện tâm thần, cô ta mới nhẹ nhõm nhảy vào thông đạo Luân Hồi mà Linh Bảo mở ra cho mình. Nhưng đây là chuyện sau này.
Một ngày sau khi Vương Vĩ gặp lại nữ quỷ trong bệnh viện, Linh Bảo đã lên thị trấn với Ngô Xảo Trân.
Mặc dù phần lớn dân cư hiện nay đều tập trung ở thành phố, nhưng một hai nghìn người đi họp chợ trong trấn nhỏ vẫn làm Linh Bảo cảm thấy rất náo nhiệt.
Sau khi bán thịt lợn với giá sỉ ở chợ rau, Linh Bảo bắt đầu lang thang đi dạo khắp thị trấn. Cô tìm thấy một quán trà sữa bán kem, vị kem bơ ngọt ngào quả thật quyến rũ chết người.
Linh Bảo lập tức bước tới như bị câu hồn. Thịt lợn hôm nay bán được gần 1.000 đồng, Ngô Xảo Trân rất vui, thấy Linh Bảo muốn ăn kem, từ trước tới nay bà luôn tiết kiệm vẫn bỏ ra 10 đồng mua một ly kem cho Linh Bảo. Linh Bảo dùng thìa múc kem, nheo mắt thích thú.
Kem mát lạnh, ngọt ngào, hương vị mềm mịn tinh tế, còn có mùi sữa tràn ngập trong miệng, quả thực là hương vị tuyệt nhất trên đời!
Đáng tiếc tiền trong tay bà eo hẹp, cô cũng không thể đòi hỏi nhiều hơn, đành phải kìm nén ham muốn ăn một bữa thịnh soạn, lưu luyến bước ra khỏi quán trà sữa.
Nghĩ đến lần trước túng quẫn phải dùng lá cây vẽ bùa, Linh Bảo quyết định tới cửa hàng bán hương trầm và tiền giấy mua một chút đồ dùng làm bùa chú. Nói không chừng sau này lúc gặp nguy hiểm dùng công cụ chuyên nghiệp vẽ bùa sẽ càng làm người khác tin phục hơn.
Vì thế, hai bà cháu đi mua một ít giấy vàng và chu sa.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, cô chạm trán với hai người đàn ông. Trong đó có một người nguyên chủ từng gặp, là bạn trong thôn của Vương Vĩ, tên là Trương Dũng Quân. Một người đàn ông khác ăn mặc bảnh bao hơn Trương Dũng Quân, rõ ràng là người thành phố, ước chừng ngoài ba mươi tuổi, trông giống một người làm buôn, không phải người xấu.
Tất nhiên, đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, ấn đường của người này màu đen, cả người tràn ngập tà khí, đây là dấu hiệu bị vong linh ám, trong vòng ba ngày nhất định sẽ bị làm thế thân.
Thân là một vị thần, cô không thể trơ mắt nhìn quỷ quái làm việc ác mà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn. Thế là Linh Bảo đi tới cản đường hai người.
"Anh gì ơi, trên người anh có luồng khí rất bất thường, chỉ sợ là đã bị ác quỷ quấn thân." Linh Bảo đi lên phía trước, nói một cách chân thành.
Hắn càng ngày càng điên cuồng, không có thuốc an thần thì nổi điên, vì thế dưới lời khuyên của viện trưởng hắn đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, dù chỉ là điên tạm thời cũng biến thành điên thực sự, hắn không bao giờ được thả ra nữa. Bảy ngày sau, nhìn Vương Vĩ ở bệnh viện tâm thần bị điện giật, đánh thuốc mê, còn bị bệnh nhân tâm thần đánh đập hàng ngày trong bệnh viện, oán khí trên người nữ quỷ đã hoàn toàn tiêu tán.
Hóa ra để hắn sống không bằng chết mới càng làm cô ta sung sướng, sau khi xác định Vương Vĩ sẽ không được ra khỏi bệnh viện tâm thần, cô ta mới nhẹ nhõm nhảy vào thông đạo Luân Hồi mà Linh Bảo mở ra cho mình. Nhưng đây là chuyện sau này.
Một ngày sau khi Vương Vĩ gặp lại nữ quỷ trong bệnh viện, Linh Bảo đã lên thị trấn với Ngô Xảo Trân.
Mặc dù phần lớn dân cư hiện nay đều tập trung ở thành phố, nhưng một hai nghìn người đi họp chợ trong trấn nhỏ vẫn làm Linh Bảo cảm thấy rất náo nhiệt.
Sau khi bán thịt lợn với giá sỉ ở chợ rau, Linh Bảo bắt đầu lang thang đi dạo khắp thị trấn. Cô tìm thấy một quán trà sữa bán kem, vị kem bơ ngọt ngào quả thật quyến rũ chết người.
Linh Bảo lập tức bước tới như bị câu hồn. Thịt lợn hôm nay bán được gần 1.000 đồng, Ngô Xảo Trân rất vui, thấy Linh Bảo muốn ăn kem, từ trước tới nay bà luôn tiết kiệm vẫn bỏ ra 10 đồng mua một ly kem cho Linh Bảo. Linh Bảo dùng thìa múc kem, nheo mắt thích thú.
Kem mát lạnh, ngọt ngào, hương vị mềm mịn tinh tế, còn có mùi sữa tràn ngập trong miệng, quả thực là hương vị tuyệt nhất trên đời!
Đáng tiếc tiền trong tay bà eo hẹp, cô cũng không thể đòi hỏi nhiều hơn, đành phải kìm nén ham muốn ăn một bữa thịnh soạn, lưu luyến bước ra khỏi quán trà sữa.
Nghĩ đến lần trước túng quẫn phải dùng lá cây vẽ bùa, Linh Bảo quyết định tới cửa hàng bán hương trầm và tiền giấy mua một chút đồ dùng làm bùa chú. Nói không chừng sau này lúc gặp nguy hiểm dùng công cụ chuyên nghiệp vẽ bùa sẽ càng làm người khác tin phục hơn.
Vì thế, hai bà cháu đi mua một ít giấy vàng và chu sa.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, cô chạm trán với hai người đàn ông. Trong đó có một người nguyên chủ từng gặp, là bạn trong thôn của Vương Vĩ, tên là Trương Dũng Quân. Một người đàn ông khác ăn mặc bảnh bao hơn Trương Dũng Quân, rõ ràng là người thành phố, ước chừng ngoài ba mươi tuổi, trông giống một người làm buôn, không phải người xấu.
Tất nhiên, đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, ấn đường của người này màu đen, cả người tràn ngập tà khí, đây là dấu hiệu bị vong linh ám, trong vòng ba ngày nhất định sẽ bị làm thế thân.
Thân là một vị thần, cô không thể trơ mắt nhìn quỷ quái làm việc ác mà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn. Thế là Linh Bảo đi tới cản đường hai người.
"Anh gì ơi, trên người anh có luồng khí rất bất thường, chỉ sợ là đã bị ác quỷ quấn thân." Linh Bảo đi lên phía trước, nói một cách chân thành.
Danh sách chương