Ông ta vậy mà không cho bà ấy đi tìm cao nhân kia.
Thái độ của chồng làm cho Mạnh Mẫn có chút không thoải mái, chẳng lẽ một ít tiền tài còn không quan trọng bằng mạng của bà ấy sao? Bà ấy cảm thấy bây giờ mà mở miệng tranh luận chắc chắn hai người sẽ cãi nhau một trận.
Bà ấy và chồng, lúc kết hôn gia đình bà ấy điều kiện khá giả còn chồng bà thì xuất thân từ gia cảnh bần hàn, bây giờ bà ấy làm ăn kinh doanh lại kiếm được nhiều hơn chồng gấp mấy lần, khiến cho chồng của bà vẫn luôn rất tự ti rất nhạy cảm. Mấy năm nay bà ấy nghe bạn thân nói về bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình, không muốn cãi nhau làm tổn thương tình cảm, vì thế đành bấm bụng nhịn sự không thoải mái kia xuống.
Con gái sắp học lớp 12, cần một hoàn cảnh gia đình hòa thuận, bà ấy không thể thường xuyên cãi nhau với chồng vì những chuyện vặt vãnh, có thể nhịn được bao nhiêu thì nhịn bấy nhiêu.
Cùng lắm thì ngày mai bà ấy lén đi đến thôn Bạch Đế không nói cho ông ta biết là được chứ gì.
Nhưng Mạnh Mẫn không biết một điều là, thấy bà ấy từ bỏ ý định đi tìm "cao nhân", chồng bà ấy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Linh Bảo và Chu Đào Đào xách theo túi lớn túi nhỏ về đến thôn thì thấy bà Tưởng cùng thôn ôm đứa cháu trai hai tuổi đang đứng chờ trước cửa nhà, trên mặt đứa bé kia có chút ửng đỏ bất thường, sắc mặt cũng vàng như nghệ, trông có vẻ như đang bị bệnh.
Những người trẻ tuổi trong thôn phần lớn đều đi ra ngoài làm việc, để lại con cái cho cha mẹ chăm sóc, bà Tưởng cũng là một trong những người già ở nhà chăm cháu giúp con trai và con dâu.
Thấy Linh Bảo trở về, bà Tưởng niềm nở: "Linh Bảo à, nghe nói cháu bây giờ biết vẽ bùa, rất linh nghiệm, cháu có thể giúp bà một việc được không?"
Linh Bảo thả đồ xuống, mời hai bà cháu vào nhà nói chuyện, bà Tưởng lúc này mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra, mấy ngày nay bà Trương đem chuyện Linh Bảo vẽ bùa giúp bà ấy tìm lại được trâu đi kể khắp nơi, bà Chu hàng xóm của bà ấy cũng nói, cháu trai mình được Linh Bảo vẽ cho cái bùa trạng nguyên gì gì đấy, bây giờ tốc độ học thuộc bài tăng vượt bậc. Lúc phá miếu Sơn thần, hình như lần nào sét đánh xuống Linh Bảo cũng đều biết được gì đó, dần dần người dân trong thôn liền phát giác ra chút bất thường.
Đại khái là đầu óc mấy người già mê tín suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy, người dân trong thôn xì xầm với nhau, nói không chừng Lục Linh Bảo kia được Sơn Thần Bồ Tát chỉ điểm cho rồi, tự nhiên lại có chút bản lĩnh thần thông.
Cháu trai của bà Tưởng bị bệnh đã gần hai mươi ngày nay, đã đi khám bác sĩ trong thôn mấy lần rồi mà vẫn không chữa được chứng ho khan và sốt cao liên tục này, vì thế bà liền nghĩ đến liệu pháp dân gian.
Mọi người đều nói đứa bé vô duyên vô cớ sinh bệnh, chắc có lẽ là vì đã dính phải tà khí gì đó, vì thế bà Tưởng mới nghĩ đến chuyện tới tìm Lục Linh Bảo xem thử xem sao. Nói không chừng vẽ một cái bùa nướng một quả trứng gì đó xong bệnh của cháu trai bà sẽ được chữa khỏi thì sao.
Nghe bà Tưởng nói xong, Linh Bảo cũng không từ chối.
Dù sao cũng là bà con chòm xóm trong thôn, đến khi cô kết thúc kỳ nghỉ hè quay lại trường học cũng vẫn phải nhờ đến những người này để mắt đến Ngô Xảo Trân giùm cô, giúp họ một chút cũng không vấn đề gì, hơn nữa sau khi giúp họ cô cũng có thể thu được sức mạnh từ tín ngưỡng chi lực.
Thái độ của chồng làm cho Mạnh Mẫn có chút không thoải mái, chẳng lẽ một ít tiền tài còn không quan trọng bằng mạng của bà ấy sao? Bà ấy cảm thấy bây giờ mà mở miệng tranh luận chắc chắn hai người sẽ cãi nhau một trận.
Bà ấy và chồng, lúc kết hôn gia đình bà ấy điều kiện khá giả còn chồng bà thì xuất thân từ gia cảnh bần hàn, bây giờ bà ấy làm ăn kinh doanh lại kiếm được nhiều hơn chồng gấp mấy lần, khiến cho chồng của bà vẫn luôn rất tự ti rất nhạy cảm. Mấy năm nay bà ấy nghe bạn thân nói về bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình, không muốn cãi nhau làm tổn thương tình cảm, vì thế đành bấm bụng nhịn sự không thoải mái kia xuống.
Con gái sắp học lớp 12, cần một hoàn cảnh gia đình hòa thuận, bà ấy không thể thường xuyên cãi nhau với chồng vì những chuyện vặt vãnh, có thể nhịn được bao nhiêu thì nhịn bấy nhiêu.
Cùng lắm thì ngày mai bà ấy lén đi đến thôn Bạch Đế không nói cho ông ta biết là được chứ gì.
Nhưng Mạnh Mẫn không biết một điều là, thấy bà ấy từ bỏ ý định đi tìm "cao nhân", chồng bà ấy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Linh Bảo và Chu Đào Đào xách theo túi lớn túi nhỏ về đến thôn thì thấy bà Tưởng cùng thôn ôm đứa cháu trai hai tuổi đang đứng chờ trước cửa nhà, trên mặt đứa bé kia có chút ửng đỏ bất thường, sắc mặt cũng vàng như nghệ, trông có vẻ như đang bị bệnh.
Những người trẻ tuổi trong thôn phần lớn đều đi ra ngoài làm việc, để lại con cái cho cha mẹ chăm sóc, bà Tưởng cũng là một trong những người già ở nhà chăm cháu giúp con trai và con dâu.
Thấy Linh Bảo trở về, bà Tưởng niềm nở: "Linh Bảo à, nghe nói cháu bây giờ biết vẽ bùa, rất linh nghiệm, cháu có thể giúp bà một việc được không?"
Linh Bảo thả đồ xuống, mời hai bà cháu vào nhà nói chuyện, bà Tưởng lúc này mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra, mấy ngày nay bà Trương đem chuyện Linh Bảo vẽ bùa giúp bà ấy tìm lại được trâu đi kể khắp nơi, bà Chu hàng xóm của bà ấy cũng nói, cháu trai mình được Linh Bảo vẽ cho cái bùa trạng nguyên gì gì đấy, bây giờ tốc độ học thuộc bài tăng vượt bậc. Lúc phá miếu Sơn thần, hình như lần nào sét đánh xuống Linh Bảo cũng đều biết được gì đó, dần dần người dân trong thôn liền phát giác ra chút bất thường.
Đại khái là đầu óc mấy người già mê tín suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy, người dân trong thôn xì xầm với nhau, nói không chừng Lục Linh Bảo kia được Sơn Thần Bồ Tát chỉ điểm cho rồi, tự nhiên lại có chút bản lĩnh thần thông.
Cháu trai của bà Tưởng bị bệnh đã gần hai mươi ngày nay, đã đi khám bác sĩ trong thôn mấy lần rồi mà vẫn không chữa được chứng ho khan và sốt cao liên tục này, vì thế bà liền nghĩ đến liệu pháp dân gian.
Mọi người đều nói đứa bé vô duyên vô cớ sinh bệnh, chắc có lẽ là vì đã dính phải tà khí gì đó, vì thế bà Tưởng mới nghĩ đến chuyện tới tìm Lục Linh Bảo xem thử xem sao. Nói không chừng vẽ một cái bùa nướng một quả trứng gì đó xong bệnh của cháu trai bà sẽ được chữa khỏi thì sao.
Nghe bà Tưởng nói xong, Linh Bảo cũng không từ chối.
Dù sao cũng là bà con chòm xóm trong thôn, đến khi cô kết thúc kỳ nghỉ hè quay lại trường học cũng vẫn phải nhờ đến những người này để mắt đến Ngô Xảo Trân giùm cô, giúp họ một chút cũng không vấn đề gì, hơn nữa sau khi giúp họ cô cũng có thể thu được sức mạnh từ tín ngưỡng chi lực.
Danh sách chương