Cuối chân trời hoàng hôn đỏ rực, gió mát dìu dịu, Trương Cường dựa người vào cơ thể mềm mại phảng phất mùi thơm của Lệ Cơ, bàn tay to bè không hề dè dặt nhào nặn bầu ngực căng phồng của nàng, đăm đắm theo dõi trận múa kiếm oai hùng của mười binh lính cấm vệ, bên cạnh là 4 tên thái giám do Triệu Cao tuyển chọn khúm núm hầu hạ.

Đang lúc cao hứng, một tiểu thái giám chạy từ bên ngoài vào quỳ xuống bẩm tấu: “Bệ hạ, Triệu Yên cầu kiến!”

Vì Doanh Thanh sau khi rời khỏi không hề có tin gì nên suốt 3 ngày liền Trương Cường đều thấp thỏm lo lắng, bề ngoài hắn vẫn phải làm bộ đắm chìm trong tửu sắc nhằm che mắt Triệu Cao, bao nhiêu phiền não làm hắn quên mất Triệu Yên vẫn còn ở trong cung.

Lúc này nghe tên thái giám bẩm báo mới sực nhớ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Triệu Yên thanh mảnh đứng ngay trước mặt mình, đôi mắt long lanh nhìn thẳng, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Trương Cường, Triệu Yên quỳ xuống hành lễ rồi không nói tiếng nào.

Hôm nay nàng mặc bộ y phục trắng thêu hoa mai càng tôn vinh vẻ đẹp thuần khiết diễm lệ, búi tóc cao xỏ cây trâm bạch ngọc, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy nàng đều khó kiềm chế dục vọng dâng trào.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Triệu Yên, Trương Cường đoán chắc nàng có việc gì quan trọng muốn nói với mình, hắn cố hết sức đè nén dục vọng vừa bộc phát xuống, bình thản cất tiếng hỏi: “Triệu cô nương đến gặp trẫm có việc gì không?”

Triệu Yên liếc mắt vào 4 tên thái giám đứng xung quanh không trả lời, Trương Cường thấy thế quay sang Lệ Cơ và Nhu Nhi đang kề cận hai bên căn dặn: “Tất cả lui xuống hết đi!” Lệ Cơ tuy lưu luyến không muốn rời khỏi nhưng không dám kháng chỉ, vội cùng Nhu Nhi ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Bốn tên thái giám vẫn đứng tại chỗ, bối rối đưa mắt nhìn nhau, một tên hơi lớn tuổi tiến lên phía trước, cung kính bẩm tấu: “Bệ hạ, chúng nô tài phụng mệnh phủ lệnh đại nhân bảo vệ an toàn của bệ hạ nên không dám rời khỏi.”

Trương Cường tức giận quát to: “To gan! Lệnh của trẫm mà ngươi dám cãi lại hả? Ngoài điện có cấm vệ canh giữ, trẫm cần gì mấy tên nô tài các ngươi bảo vệ chứ?”

Dứt lời, vừa định ra lệnh cho cấm vệ trừng phạt 4 tên thái giám hỗn xược, đột nhiên tiếng nói trong trẻo của Triệu Yên cất lên: “Nô tì có thể hầu hạ bệ hạ một lần không ạ?”

“Hầu hạ?” Trương Cường bị giọng nói ngọt ngào kia kích thích dây thần kinh cảm xúc, nuốt nước bọt cái ực, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Triệu Yên, ngọn lửa dục vọng cháy hừng hực trong người lập tức bị dập tắt, hắn mỉm cười nhạt nhẽo, hiểu ngay dụng ý của Triệu Yên.

Hừ một tiếng rõ to, Trương Cường lạnh lùng rít lên: “Trẫm phải cùng mỹ nhân đi nghỉ, các ngươi mau cút hết ra ngoài, dám cãi lời nữa trẫm sẽ xử tử hết bọn nô tài láo xược các ngươi!”

Đợi khi bốn tên thái giám lui xuống, Trương Cường và Triệu Yên leo lên giường, ngăn cách bởi một lớp màn dày cộm, trước mặt là một mỹ nhân tuyệt thế, Trương Cường hít một hơi sâu mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ cơ thể nàng, hỏi nhỏ: “Triệu cô nương có chuyện quan trọng gì cần gặp trẫm vậy? Thế này chẳng lẽ không sợ trẫm xâm phạm đến nàng hay sao?”

“Xâm phạm?” Triệu Yên nhìn vào Trương Cường bằng ánh mắt kỳ lạ, từ ngữ này thốt ra từ miệng một bậc đế vương quả thật khó tin, nàng đưa tay tháo cây trâm bạch ngọc cài trên tóc xuống, ghé sát tai Trương Cường thủ thỉ: “Trong này có chứa xuân dược do phủ lệnh đích thân giao cho nô tì, mỗi lần hầu hạ bệ hạ chỉ cần bôi một chút vào cổ và… chỗ ấy sẽ có thể giúp bệ hạ tăng thêm hưng phấn…”

Trương Cường ngửi thấy mùi thơm trinh nữ ngất ngây trên người Triệu Yên, nuốt nước bọt cái ực, cố gắng kiềm nén dục vọng dâng trào càng lúc càng dữ dội, thắc mắc: “Triệu Cao bảo nàng dùng thứ này chắc không chỉ nhằm mục đích tranh sủng chứ?”

Triệu Yên thẹn thùng đỏ mặt, lí nhí đáp lời: “Dùng thứ này không chỉ được bệ hạ sủng ái mà còn ngầm gieo mầm tai họa vào cơ thể bệ hạ.”

Trương Cường nghe vậy thót tim sợ hãi, vội hỏi dồn: “Rốt cuộc là tai họa gì? Mau nói cho trẫm biết!”

Triệu Yên liếc nhanh ra bên ngoài, thấy không có ai mới yên tâm trả lời: “Có thể khiến bệ hạ trong lúc sủng hạnh nô tì đột ngột tử vong…”

Thấy Trương Cường thay đổi sắc mặt, Triệu Yên vội bổ sung thêm: “Phủ lệnh nói mỗi lần chỉ cần dùng một ít để chất độc tích tụ dần dần trong cơ thể bệ hạ, đợi khi thời cơ đến sẽ tăng gấp đôi lượng sử dụng mới xảy ra nguy hiểm.”

Nói đến đây, nàng ngẩng đầu lên thổn thức: “Triệu Yên thật ra xuất thân từ hoàng tộc nước Triệu, bị Triệu Cao bắt vào phủ rồi đem dâng cho bệ hạ. Cả nhà nô tì đều chết dưới tay tên ác tặc Triệu Cao, đêm đó hành thích một vì trả mối thù quốc gia, hai là muốn giá họa Triệu Cao trả thù cho gia tộc, cũng có thể giúp thiên hạ diệt trừ…”

Triệu Yên không nói tiếp nữa, lấm lét nhìn vào mắt Trương Cường. Trương Cường thở dài nói giùm nàng: “Giúp bá tánh thiên hạ diệt trừ tên hôn quân như trẫm đúng không?”

Triệu Yên bối rối gật đầu nói: “Bệ hạ không phải… hôn quân. Ba ngày nay nô tì đã suy nghĩ kĩ, cảm thấy bệ hạ không giống như lời đồn nên mới tiết lộ âm mưu của Triệu Cao, chỉ hy vọng có một ngày bệ hạ cho phép nô tì tận tay giết chết kẻ thù gia tộc.”

Trương Cường động lòng thương xót, liền trấn an: “Nàng yên tâm, ngày mai trẫm sẽ đưa nàng xuất cung, nhưng nàng có chốn dung thân chưa?”

Triệu Yên cười buồn đáp lời: “Từ khi nước mất nhà tan, thiên hạ tuy rộng nhưng không có chốn dung thân dành cho Triệu Yên, nô tì quyết định ở lại trong cung, một khi nô tì rời khỏi Triệu Cao nhất định sẽ chọn mỹ nhân khác để hãm hại bệ hạ, ngoài ra nô tì cũng có thể sát cánh cùng bệ hạ chống lại Triệu Cao.”

Trương Cường nghe vậy nhưng không dám hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Triệu Yên, chỉ cảm khái nói: “Trẫm rất hân hạnh được cô nương đặt niềm tin lớn như thế, chỉ có điều thế lực Triệu Cao quá lớn, trẫm dù muốn diệt trừ gian thần cũng lực bất tòng tâm.”

Triệu Yên nhìn xoáy vào mắt Trương Cường, sầu não nấc lên: “Bệ hạ vẫn không chịu tin Triệu Yên!” Dứt lời, nàng rút mạnh cây trâm bạch ngọc cài trên tóc xuống, nhắm vào cổ họng đâm mạnh.

Lúc này tuy Trương Cường phản ứng kém hơn kiếp trước rất nhiều nhưng do Triệu Yên ở ngay sát bên, thêm vào hắn đã ngấm ngầm phòng bị nên liền nhào tới giật lấy cây trâm trên tay Triệu Yên, dù là thế chiếc cổ trắng như tuyết của nàng cũng đã để lại một vết máu.

Triệu Yên thoát chết trong gang tấc, lập tức tỏ thái độ kiên quyết đề nghị: “Ơn cứu mạng của bệ hạ Triệu Yên không dám quên, nô tì không gì đền đáp, chỉ xin được hầu hạ bệ hạ một đêm để tỏ lòng chân thành!”

Trương Cường rùng mình một cái, đưa mắt nhìn chăm chú vào Triệu Yên, thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng đầy vẻ cương nghị, không giống định dùng mỹ sắc mê hoặc mình, trong lòng rạo rực, tất nhiên hắn ý thức rằng vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn vào Triệu Yên được.

Bật cười một tiếng, Trương Cường đưa tay ôm ngang eo mỹ nhân, đôi bàn tay vuốt ve nhè nhẹ làn da mịn màng của nàng, Triệu Yên run lên khe khẽ, vùng vẫy muốn thoát ra theo phản xạ tự nhiên. Trương Cường đâu để nàng dễ dàng thoát khỏi vòng tay, nhếch mép cười tủm tỉm, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng kia, sau vài nụ hôn phớt qua mới gia tăng động tác, dùng kỹ thuật hắn học được từ những đoạn phim AV đùa bỡn với mỹ nữ trong lòng, đôi tay từ từ lướt xuống, phớt nhẹ lên bầu ngực vút cao ngạo nghễ và vòng eo thon thả, lòng bàn tay áp vào phần bụng phẳng lì mơn trớn.

Triệu Yên toàn thân mềm nhũn run bần bật, chống cự một cách yếu đuối. Trương Cường đột nhiên thở dài một tiếng, buông cơ thể mềm mại trong lòng ra, nhìn xoáy vào mắt Triệu Yên, lắc đầu nói: “Trẫm không hề có ý khinh bạc, chỉ là nét đẹp của cô nương quả thật khiến người khác khó kiềm chế. Trẫm không nhẫn tâm để cô nương vì bất đắc dĩ mới hiến thân cho trẫm, hy vọng cô nương hãy suy nghĩ kĩ!”

Trương Cường biết Triệu Yên tuy chủ động giao hảo với mình nhưng rất có thể là nhằm mục đích thử thách, nếu mình nhất thời bị dục vọng che mờ lý trí chiếm đoạt nàng thì sau này e rằng càng khó đề phòng, đối với loại mỹ nữ tính tình cứng cỏi thế này phải thật sự làm họ động lòng mới chiếm trọn trái tim họ, như vậy mới xem như thật sự tước đi một quân cờ do Triệu Cao cài vào bên cạnh mình.

Triệu Yên kinh ngạc nhìn trưng trưng vào Trương Cường, hình như cô không tin vào những gì vừa xảy ra, đợi khi bắt gặp nụ cười chân thành trên mặt hắn cô mới bình tĩnh lại, đứng dậy từ từ lui ra, trước khi đi để lại một câu: “Ba ngày sau nô tì lại đến gặp bệ hạ, mong rằng lần sau bệ hạ sẽ không đổi ý.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện