Trong văn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng.
Lâm Sinh biết rõ, những lời tiếp theo, cho dù hắn không nói, Hàn Tri Phản cũng biết hắn muốn nói đến điều gì.
Hắn chằm chằm nhìn Hàn Tri Phản một hồi, khẽ thở dài một tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “… Tiếp theo, anh muốn làm thế nào?”
Hàn Tri Phản vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, không nói lời nào như trước.
Lâm sinh tiếp tục nói: “Bây giờ trong lòng tôi không phải ý đồ đó, mặc dù tôi lăn lộn giang hồ, không được xem là người tốt gì, nhưng đi ức hiếp một cô gái yếu ớt như thế này, tôi vẫn cảm thấy bản thân chẳng ra gì…”
“Trước kia, tôi còn có thể lấy cái chết của Ly Ly để bản thân được an tâm, nhưng bây giờ… Anh nói xem… cái này… mẹ nó, xem là chuyện gì chứ… làm cả buổi trời… toàn mẹ nó, làm sai hết rồi…”
“Anh nói xem, những chuyện mà chúng ta làm có khác gì với Trình Vệ Quốc chứ?”
“Tôi… mẹ nó…”
Lâm Sinh muốn nói, mẹ nó, thực sự muốn tát bản thân vài cái, chỉ có điều những lời sau còn chưa kịp nói ra miệng, Hàn Tri Phản một mực im lặng bây giờ đã lên tiếng ngắt lời: “Không có chuyện gì nữa, anh đi trước đi.”
“Hả?” - Lâm Sinh đột nhiên nghe những lời đuổi mình đi của Hàn Tri Phản mà sững sờ.
“Tôi nói, anh đi trước đi.” - Hàn Tri Phản lặp lại những lời vừa nói thêm một lần nữa.
Hắn thấy Lâm Sinh ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, tiếp tục nói: “Đi đi, được không?”
Giọng nói lần này của Hàn Tri Phản mang theo tiếng run nhẹ, khiến những lời Lâm Sinh muốn hỏi Hàn Tri Phản tại sao lại bảo hắn ta đi bỗng dưng nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn không ngốc, có thể nhìn ra, Hàn Tri Phản đang khống chế cảm xúc của bản thân.
Hắn và Trình Vị Vãn không thân thiết, lúc biết được tình hình của Trình Vị Vãn và Trình Vệ Quốc, từ trong lòng đều là cảm giác sai trái, Hàn Tri Phản hắn ta thích người phụ nữ đó, bây giờ biết được tất cả những điều bản thân đã làm, đều là trả thù cho bản thân, e là trong lòng không dễ chịu gì…
Lúc trước, hắn sợ Hàn Tri Phản hối hận, hôm nay chuyện này thực sự đến rồi…
Với tư cách là bạn bè, Lâm Sinh vẫn có chút lo lắng cho Hàn Tri Phản chịu đựng không nổi sự đả kích đó, nhịn không được mới lên tiếng hỏi: “Anh ở một mình được chứ?”
Dừng một lúc, Lâm Sinh nói thêm: “Có muốn tôi đi cùng anh uống vài ly không?”
Hàn Tri Phản lắc đầu không nói gì, chỉ chìa tay ra chỉ chỉ vào cửa ra vào của phòng làm việc.
Lâm Sinh biết rằng, hắn ta làm như vậy là bảo mình đi đi.
Hắn ta không tiếp tục nán lại đây thêm, đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Trước khi kéo cửa ra, Lâm Sinh rốt cuộc có chút không yên tâm, quay người nhìn về phía Hàn Tri Phản mà nói: “Sự việc đã đến nước này, anh cũng đừng quá buồn nữa.”
Hàn Tri Phản không để ý đến Lâm Sinh, cũng không nói năng gì. Hắn ta giống như không nghe thấy gì, không có chút phản ứng nào nhìn chằm chằm vào bàn làm việc.
Lâm Sinh giật giật môi, vẫn còn muốn khuyên bảo thêm vài câu, nhưng hắn lại cảm thấy bất cứ lời nào vào thời khắc này cũng vô nghĩa mà thôi, cuối cùng hắn lại thở dài một hơi, kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Hàn Tri Phản, hắn ngồi trên ghế làm việc, giống như một pho tượng, không nhúc nhích.
Trong gian phòng hết sức yên tĩnh, Hàn Tri Phản yên lặng mà nghe được nhịp đập của trái tim mình.
Hắn không rõ bản thân mình rốt cuộc đã giữ cái tư thế ngồi đó trong bao lâu, hắn chỉ biết rằng, ánh mặt trời lập lòe bên ngoài cửa sổ trở thành một vùng trời đỏ bừng bừng. Bên tai hắn vọng lại những lời mà Lâm Sinh nói lúc nãy.
“Lúc Trình Vị Vãn còn rất nhỏ, cha mẹ đã bắt đầu bỏ cô ấy ở nhà một mình.”
Lâm Sinh biết rõ, những lời tiếp theo, cho dù hắn không nói, Hàn Tri Phản cũng biết hắn muốn nói đến điều gì.
Hắn chằm chằm nhìn Hàn Tri Phản một hồi, khẽ thở dài một tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “… Tiếp theo, anh muốn làm thế nào?”
Hàn Tri Phản vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, không nói lời nào như trước.
Lâm sinh tiếp tục nói: “Bây giờ trong lòng tôi không phải ý đồ đó, mặc dù tôi lăn lộn giang hồ, không được xem là người tốt gì, nhưng đi ức hiếp một cô gái yếu ớt như thế này, tôi vẫn cảm thấy bản thân chẳng ra gì…”
“Trước kia, tôi còn có thể lấy cái chết của Ly Ly để bản thân được an tâm, nhưng bây giờ… Anh nói xem… cái này… mẹ nó, xem là chuyện gì chứ… làm cả buổi trời… toàn mẹ nó, làm sai hết rồi…”
“Anh nói xem, những chuyện mà chúng ta làm có khác gì với Trình Vệ Quốc chứ?”
“Tôi… mẹ nó…”
Lâm Sinh muốn nói, mẹ nó, thực sự muốn tát bản thân vài cái, chỉ có điều những lời sau còn chưa kịp nói ra miệng, Hàn Tri Phản một mực im lặng bây giờ đã lên tiếng ngắt lời: “Không có chuyện gì nữa, anh đi trước đi.”
“Hả?” - Lâm Sinh đột nhiên nghe những lời đuổi mình đi của Hàn Tri Phản mà sững sờ.
“Tôi nói, anh đi trước đi.” - Hàn Tri Phản lặp lại những lời vừa nói thêm một lần nữa.
Hắn thấy Lâm Sinh ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, tiếp tục nói: “Đi đi, được không?”
Giọng nói lần này của Hàn Tri Phản mang theo tiếng run nhẹ, khiến những lời Lâm Sinh muốn hỏi Hàn Tri Phản tại sao lại bảo hắn ta đi bỗng dưng nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn không ngốc, có thể nhìn ra, Hàn Tri Phản đang khống chế cảm xúc của bản thân.
Hắn và Trình Vị Vãn không thân thiết, lúc biết được tình hình của Trình Vị Vãn và Trình Vệ Quốc, từ trong lòng đều là cảm giác sai trái, Hàn Tri Phản hắn ta thích người phụ nữ đó, bây giờ biết được tất cả những điều bản thân đã làm, đều là trả thù cho bản thân, e là trong lòng không dễ chịu gì…
Lúc trước, hắn sợ Hàn Tri Phản hối hận, hôm nay chuyện này thực sự đến rồi…
Với tư cách là bạn bè, Lâm Sinh vẫn có chút lo lắng cho Hàn Tri Phản chịu đựng không nổi sự đả kích đó, nhịn không được mới lên tiếng hỏi: “Anh ở một mình được chứ?”
Dừng một lúc, Lâm Sinh nói thêm: “Có muốn tôi đi cùng anh uống vài ly không?”
Hàn Tri Phản lắc đầu không nói gì, chỉ chìa tay ra chỉ chỉ vào cửa ra vào của phòng làm việc.
Lâm Sinh biết rằng, hắn ta làm như vậy là bảo mình đi đi.
Hắn ta không tiếp tục nán lại đây thêm, đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Trước khi kéo cửa ra, Lâm Sinh rốt cuộc có chút không yên tâm, quay người nhìn về phía Hàn Tri Phản mà nói: “Sự việc đã đến nước này, anh cũng đừng quá buồn nữa.”
Hàn Tri Phản không để ý đến Lâm Sinh, cũng không nói năng gì. Hắn ta giống như không nghe thấy gì, không có chút phản ứng nào nhìn chằm chằm vào bàn làm việc.
Lâm Sinh giật giật môi, vẫn còn muốn khuyên bảo thêm vài câu, nhưng hắn lại cảm thấy bất cứ lời nào vào thời khắc này cũng vô nghĩa mà thôi, cuối cùng hắn lại thở dài một hơi, kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Hàn Tri Phản, hắn ngồi trên ghế làm việc, giống như một pho tượng, không nhúc nhích.
Trong gian phòng hết sức yên tĩnh, Hàn Tri Phản yên lặng mà nghe được nhịp đập của trái tim mình.
Hắn không rõ bản thân mình rốt cuộc đã giữ cái tư thế ngồi đó trong bao lâu, hắn chỉ biết rằng, ánh mặt trời lập lòe bên ngoài cửa sổ trở thành một vùng trời đỏ bừng bừng. Bên tai hắn vọng lại những lời mà Lâm Sinh nói lúc nãy.
“Lúc Trình Vị Vãn còn rất nhỏ, cha mẹ đã bắt đầu bỏ cô ấy ở nhà một mình.”
Danh sách chương