Thỏa mãn nằm trên giường, ai, ăn nhiều cũng không tốt, no quá ngủ không được a.

Tề Vân Đình đẩy cửa tiến vào, cởi áo ngoài nằm xuống, trên người hắn mang theo mùi rượu nhàng nhạt, càng tăng thêm hương vị nam nhân.

"Hai ngươi uống nhiều ít? Sao trễ vậy mới trở về?"

"Uống không nhiều, chỉ là nói hơi nhiều thôi, chỉ trách ta và Quách huynh gặp nhau quá trễ."

"A, còn trách gặp nhau quá trễ, hai người vốn xuất thân không giống nhau mà."

" Đúng, xuất thân không giống, nhưng chí đồng đạo hợp. Đúng rồi, đã trễ thế này, sao nàng còn chưa ngủ." Hân Duyệt vừa nằm xuống đã gặp chu công hắn đã thấy qua rồi.

Cũng không thể nói mình ăn no quá được," Nhàm chán quá, ngủ không được."

Tề Vân Đình đột nhiên xoay người lên trên nàng, hai tròng mắt sáng lên: "Nàng muốn nói, chúng ta nên làm chút gì đó?"

"Cút." Một cước đạp hắn.

Hai người không nói gì nhìn trần nhà, Hân Duyệt xoay người lại, lấy tay chống má, nhìn Tề Vân Đình.

Hồ Hân Duyệt: Rất nhàm chán, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nha.

Tề Vân Đình: được

Hồ Hân Duyệt: Một con con nhện mấy chân

Tề Vân Đình:8 cái

Hồ Hân Duyệt: Vậy một con nhện trèo cây đột nhiên rơi xuống, lúc rơi xuống mặt đất thì có mấy chân

Tề Vân Đình: Đương nhiên vẫn là 8 cái

Hồ Hân Duyệt: Sai, là7 cái, bởi vì lúc con nhện rơi xuống đất, dùng một cái chân ôm ngực nói ‘Ôi mẹ ơi, sợ hết hồn’.

Hân Duyệt giả tiếng một tên nhóc nghịch ngợm nói, làm Tề Vân Đình cười ha ha.

Hồ Hân Duyệt: Ngươi cũng kể ta nghe đi

Tề Vân Đình: Được. Ngày xưa có một người, à, là nam nhân, hắn không cưới được vợ, sau đó lại đi cưới một người, chính là cô vợ ngốc bây giờ của hắn.

Hồ Hân Duyệt hơi gật dù, chống tay cũng mỏi rồi, ghé đầu vào trên người Tề Vân Đình, ánh mắt sáng ngời: "Ngốc như thế nào?"

Tề Vân Đình thảng nhiên đặt tay sau lưng Hân Duyệt, nói tiếp: "ừ, nàng hay nói những lời khó hiểu, tỷ như nói, nàng không nói phụ thân hoặc cha, mà nói ba ba; còn nói cổ nhân các người, cổ đại các người, giống như nàng không phải cùng sống ở thời đại này vậy; bị người ta hôn một lần, cảm thấy chưa hôn đủ, lại bay qua hôn người ta thêm lần nữa......"

Hân Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt hạnh: "Ngươi đang nói ta chứ gì, ngươi là đồ bại hoại, ngươi hư hỏng, ta mới không phải cô vợ ngốc của ngươi, ngươi hư hỏng......"

Bàn tay nhỏ nhắn mền mại đánh lên ngực hắn, Tề Vân Đình cũng không né tránh còn cười ha ha nữa. (vô duyên quá chừng)

Lão chưởng quầy dưới lầu âm thầm gật đầu: Thiếu gia cuối cùng cũng có nơi có chốn. A? Hình như nói ngược rồi.

Đám tiểu nhị cũng dựng thẳng tai nghe ngóng: Đại thiếu gia vui vẻ, ngày tháng của chúng ta cũng dễ qua hơn.

Quách Hướng cách vách thầm nghĩ: Đôi vợ chồng người ta tình cảm thật tốt, không biết ngày mai mình có thể ôm được mỹ nhân về hay không? Sáng sớm, Tề Vân Đình và Quách Hướng ngồi ở dưới lầu đợi Hân Duyệt xuống ăn cơm, qua nửa ngày, cũng không thấy bóng người, cửa phòng mở, Hân Duyệt xõa tóc, tóc đen như mây bay, tùy ý xõa trước ngực, chu môi, ánh mắt u oán lại có vài phần vũ mị.

---- đại tỷ ơi, bộ dạng xinh đẹp không phải lỗi của ngươi, nhưng nơi công cộng mà khoe mẽ thì thật không đúng.

Nháy mắt kinh diễm toàn trường.

Sắc mặt Tề Vân Đình nhất thời đen lại, "Chờ nàng ăn cơm đó, sao còn chưa sửa soạn xong?"

Hân Duyệt chu môi, tức giận nói: "Ngươi không chải tóc cho ta, làm sao ta ăn cơm."

Đám tiểu nhị che miệng a che miệng, cắn môi a cắn môi, ngay cả Quách Hướng cũng sắp nội thương---- tình cảm của đại thiếu gia thật tốt, còn phụ trách chải đầu cho thiếu nãi nãi.

Tề Vân Đình đỏ mặt, nháy mắt ---- muốn ăn cơm nữa không?

Bóng dáng trên lầu chậm rãi bay xuống, ôm cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Vân Đình, người ta chải vài kiểu tóc cũng đều cảm thấy không đẹp, chàng đến xem chải kiểu gì mới đẹp nha."

Tề Vân Đình kiềm nén lửa giận lên lầu giúp nàng chải tóc.

Dưới lầu một phen cười thỏa thích.

Đám tiểu nhị thấy thiếu nãi nãi có thể làm thiếu gia nghe lời như vậy, sôi nổi tiến lên lấy lòng. Người này nói ở Thương Châu món nào ăn ngon, người kia nói chỗ nào chơi vui, có một cái đầu nhỏ chen vào: "Thiếu nãi nãi, hôm nay tiểu thư Lí gia tỷ võ chiêu thân, rất náo nhiệt."

Tỷ võ chiêu thân? Màn hí kịch đặc sắc nhất, cẩu huyết nhất trên truyền hình làm thế nào có thể bỏ qua?

"Chúng ta mau đi đi, Quách đại hiệp nhìn ngươi tuổi không lớn, chắc cũng chưa thành thân."

"A, đúng là chưa lập gia đình." Quách Hướng hơi đỏ mặt, mất tự nhiên đáp.

"Thật tốt quá, hai người các ngươi đều có cơ hội, nếu tiểu thư Lí gia kia bộ dạng xinh đẹp, các ngươi cũng nên liều mạng một lần. Ha ha!"

"Ta là người đã thành thân." Tề Vân Đình lạnh lùng nói.

Hân Duyệt trừng mắt: "Thì ra, ở nhà ngươi đã có vợ, còn gạt ta nói không có, ngươi......"

Tề Vân Đình thật sự không nhịn nổi nữa: "Trong nhà không có, trước mắt có, nàng không phải người đó sao."

Hân Duyệt biết mình hiểu lầm, thay một bộ mặt tươi cười: "Thì ra ngươi nói ta, không phải còn chưa vào cửa sao? Ngươi còn có cơ hội mà."

Nàng không nhìn thấy sắc mặt xanh lét kia, kéo hắn đi ra ngoài.

Đám tiểu nhị không thể hiểu nổi, nói như vậy nghĩ là làm sao?

Dọc theo đường đi, Quách Hướng cúi đầu, bộ dáng đầy tâm sự.

Hân Duyệt kéo tay Tề Vân Đình, lấy một xâu hồ lô đường vui vẻ vừa đi vừa ăn.

Dưới lôi đài, người đông như kiến cỏ, bọn họ vất vả lắm mới chen được lên tới hàng đầu.

Trên lôi đài, một nam một nữ đang đánh nhau quyết liệt, có thể thấy nữ tử này công phu không tệ, chỉ chốc lát đã đá tên nam nhân kia xuống lôi đài.

Nàng đứng trên đài thở dốc hồi sức, Hân Duyệt mới nhìn rõ dung mạo của nàng, mặt trái xoan, mày liễu, mắt phượng, tuy thoạt nhìn có vài phần sắc bén, nhưng mỗi cử chỉ vẫn toát lên khí thế nữ hiệp.

Trong nháy mắt, lại có mấy người bị đánh xuống dưới, cô nương kia cũng mệt mỏi thở dốc, một bên võ đài người nằm la liệt. Nàng lại đem ánh mắt hướng về bên này.

"Lên đi, hai người các ngươi mau lên đi." Hân Duyệt nhiệt tình thúc giục.

" Tề huynh." Quách Hướng hình như động lòng rồi.

" Tề mỗ đã có người trong lòng, tuyệt không tranh giành với người, Quách huynh nếu có ý, nên thượng đài đi." Tề Vân Đình nghiêm mặt đáp.

Khi nói chuyện, một đại hán vừa mập vừa đen nhảy lên đài, đánh hơn mười chiêu, cô nương dần dần ở thế hạ phong, nhưng còn liều mạng duy trì, xem ra nàng không thích rồi, bằng không sẽ bị bại dưới tay hắn. Quách Hướng bên cạnh hình như rất gấp, khẩn trương nhìn chằm chằm lên đài.

"Dừng." Hân Duyệt hô to một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn lại đây.

Hân Duyệt lớn tiếng nói: "Vị cô nương này, cô cũng phải biết nhìn thời thế chứ. Cô đã đánh lâu như vậy, mệt đến thở không ra hơi, như vậy cho dù hắn thắng cũng không thật sự thắng. Hay là cô cứ ngồi bên cạnh nhìn, để bọn nam nhân đó đánh nhau, không phải được rồi sao. Người cuối cùng giành chiến thắng, lại đánh với cô."

Một người đạo mạo đi tới, hình như là phụ thân của cô nương này, nhỏ giọng bàn bạc vài câu, hình như là đồng ý cái nhìn của Hân Duyệt.

Người đạo mạo tiến lên nói: "Các vị phụ lão, ta dựng võ đài ở Thương châu, để tiểu nữ tỷ võ chiêu thân, được các vị ưu ái, đến ủng hộ. Chỉ cần là những người chưa lập gia đình, các tráng sĩ hãy lên đài tỷ võ. Người chiến thắng cuối cùng sẽ tỷ thí với tiểu nữ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện