Người trẻ tuổi tiến lên từng bước, thở dài nói: “Thiếu nãi nãi, tôi tên là Tăng Thiết Trụ, cùng là thanh mai trúc mã với Tuệ Nhi, từ nhỏ là hàng xóm. Năm năm trước chỗ chúng tôi ở xảy ra ôn dịch, vì thế chúng tôi đều thành cô nhi. Sau đó, Tuệ Nhi bị bọn buôn người bắt cóc, được người tốt cứu, vào Tề phủ làm nha đầu.”
Tiểu Hồng tiếp lời nói: “Phu nhân muốn tẩy sạch xui xẻo trên người tôi, mới đổi tên cho tôi là Tiểu Hồng. Sau này tôi lại si tâm vọng tưởng......” Nàng liếc nhìn Thiết Trụ, nức nở nói: “Bây giờ tôi mới biết được, đời người quan trọng nhất là cái gì, vinh hoa phú quý cũng chỉ là nhất thời, tôi thật hối hận chuyện hại người...... Ô......”
Thiết Trụ vỗ vỗ vai nàng an ủi, “Tuệ Nhi nàng thường gặp ác mộng, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Nàng nói tuy rằng đại thiếu gia thả nàng, nhưng trước sau vẫn không nói rõ ràng. Hơn nữa nàng thiếu chút nữa hại chết thiếu nãi nãi, rất hi vọng được người tha thứ. Chúng tôi đứa nhỏ nhà nghèo sống không dễ dàng, nay mới được một chút hạnh phúc...... Thiếu nãi nãi, người muốn hận thì hận tôi đi, muốn giết muốn chém một câu tôi cũng không hối hận.”
“Theo ý của huynh hạnh phúc là cái gì?”
Hắn nhìn Tiểu Hồng đang khóc không thành tiếng, đi qua nhẹ nhàng cầm tay nàng: “Chỉ cần có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, chính là hạnh phúc lớn nhất.”
Kỳ thật Hân Duyệt còn muốn hỏi, ngươi không nghi ngờ Tề Vân Đình đã làm chuyện có lỗi với nàng mới có thể buông tha nàng sao.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng không có mở miệng. Phá hư hạnh phúc của người ta, chung quy nàng không đành lòng làm.
Chỉ quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình: “Chàng lấy tình cảm của chúng ta thề, chuyện chàng nói đều là sự thật, nếu lại gạt ta, chúng ta liền ly hôn, trọn đời không gặp lại.”
Tề Vân Đình cẩn thận cầm tay nàng: “Có cần thiết phải thề độc như vậy không?”
“Ta bị chàng lừa một lần là đủ rồi, nên không muốn có lần thứ hai.” Nàng cũng rất bất đắc dĩ mà.
“Được, ta thề, mỗi một câu một lời của ta nói với Duyệt Duyệt đều thật tâm, tuyệt không vô cớ giấu diếm. Tấm lòng ta đối với nàng có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa làm chứng, nếu có chút ác ý, cứ để cho ta bị trời đánh......”
Hân Duyệt vội vàng lấy tay che cái miệng của hắn, “Không cho nói như vậy.”
Tề Vân Đình yên lặng nở nụ cười, nhân cơ hội hôn đầu ngón tay nàng một cái.
“Tiểu Hồng, ngươi không cần tự trách, ta tha thứ ngươi. Khó được Thiết Trụ biết việc này còn không trách ngươi, lại biết săn sóc như vậy, ngươi hãy quý trọng.”
Tề Vân Đình liếc nhìn nàng, ta không săn sóc sao? Đối với tên lòng dạ hẹp hòi này trực tiếp không cần nhìn.
Hân Duyệt cởi vòng tay ngọc bích ra: “Tiểu Hồng, đây coi như quà cưới ta tặng ngươi, về sau sống cho tốt.”
Hai người cuống quýt quỳ xuống, liên tục nói lời cảm tạ.
Ra khỏi tiểu viện đơn sơ kia, Tề Vân Đình kéo kéo lọn tóc của nàng: “Duyệt Duyệt thật rộng lượng nha, nhưng đối với ta lại thật keo kiệt.”
“Người ta nói: Buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Ai không phạm sai lầm chứ, trước đây ta còn đi trộm khoai lang nhà người ta đó. Nếu nàng ta đã ăn năn, cứ để bọn họ tiếp tục sống yên ổn thôi, chuyện giơ gậy đánh uyên ương này ta làm không được.”
Tiện đà quay đầu hung tợn nói: “Còn chàng thì không giống vậy, sau này chàng dám gạt ta thử xem.”
“Tiểu sinh không dám, nương tử đại nhân tha thứ ta đi.” Hắn cúi đầu thật thấp.
“Hừ! Chờ ta suy nghĩ xong sẽ trả lời chàng.” Hân Duyệt rung đùi đắc ý đi lên phía trước.
Bọn tiểu nhị gặp đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi sóng vai trở về, một người hờn dỗi cau mày, một người vẻ mặt cưng chiều. Nhất thời hiểu ra trời quang mây tạnh rồi, kết quả là, mọi người than thở: Quả nhiên không có giận hờn gì kéo dài quá một ngày.
Chuẩn bị rời đi, những đồ dùng gì đó đã mua gần đủ, còn lại hắn lấy ở cửa hàng nhà mình là được. Bởi vì đồ lúc trước chọn mua đã để cho tiểu nhị mang về trước, cho nên đoàn người cũng không cần vội, chậm rãi mà về.
Cái bàn, bình phong linh tinh gì đó sơn tặc cũng lười cướp, cho nên Tề Vân Đình yên tâm để Tề Hưng dẫn người mang đi trước. Chính mình cùng Hân Duyệt cản phía sau, một bên du sơn ngoạn thủy, một bên tình chàng ý thiếp.
“Người ta đang ngủ ngon giấc, bị chàng chọc phá. Ôi!” Hân Duyệt bộ dáng không ngủ đủ, tựa vào trên người hắn mí mắt cũng không chịu mở.
“Tiểu lười biếng, ở Đông Sơn này cảnh đẹp nhất chính là mặt trời mọc, nếu đi ngang đây thì không thể bỏ qua được.”
Hân Duyệt cười ha ha, Tề Vân Đình khó hiểu: “Cười cái gì?”
“Ta đang tưởng tượng chàng cầm hàng hóa trên đường rao bán, đến nhìn một chút đến nhìn một chút, đi ngang qua không thể bỏ qua. Ha ha!”
“Suỵt!” Tề Vân Đình cảm giác được có chút bất ổn.
Người kia còn đang đầu óc mê muội, khanh khách ngây ngô cười.
Hai tay ôm nàng, dừng không được, đành phải hy sinh miệng mình đi ngăn chặn tiếng cười của nàng. Nhanh chóng ngồi xổm xuống, đem Hân Duyệt đặt ở trên.
Ô? Đây là thể loại gì. Vô cớ bị cường hôn lại còn bị đặt ở trên, hay là nguyệt hắc phong cao kích thích thú tính của hắn, muốn đánh dã chiến sao?
Hân Duyệt giãy dụa đứng dậy, người ta là thục nữ đó, sao có thể dã man như vậy?
“Hắn không chống đỡ nổi đâu, hôm nay ai lấy được đầu của hắn thưởng ngàn lượng hoàng kim.” Thanh âm quỷ dị từ bóng tối phát ra thật chói tai.
Hân Duyệt chấn động, mới hiểu được nguyên nhân Tề Vân Đình đột nhiên ngồi xổm sau lùm cây.
Một đám người áo đen đạp gió mà đi, vây quanh một người áo trắng, đao quang kiếm ảnh làm chói mắt Hân Duyệt.
Người áo trắng thân thủ vô cùng lưu loát, vô số hoa kiếm tung bay, liền có một bóng đen rơi xuống.
Trong nháy mắt, người áo đen chết quá nửa.
Hân Duyệt nhỏ giọng nói: “Đẹp trai quá!”
Tề Vân Đình hung tợn trừng mắt nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục xem.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy người áo trắng cứ như say rượu, lắc lư không ngừng, kẻ địch một đao bổ tới, hắn lại rơi thẳng từ trên cao xuống, vất vả ổn định đứng trên mặt đất không có ngã xuống. Dưới chân lại giống như không bám trụ được, mềm nhũn ngã trái ngã phải. Cho dù như thế, cũng không ảnh hưởng tốc độ giết người của hắn.
Làm Hân Duyệt ngạc nhiên nhất là áo trắng trên người hắn không nhiễm chút máu, xem ra người này nhất định là siêu cấp khiết phích. (khiết phích là bệnh thích sạch sẽ)
“Chàng không đi giúp sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi sợ sát thủ bên kia nghe được.
“Ta phải bảo vệ nàng.” Ý tứ là chém chém giết giết trên giang hồ không liên quan tới hắn, bảo vệ vợ mình mới là chuyện chính.
Hân Duyệt ngẫm lại cũng đúng, có quen biết chi đâu mà giúp đỡ?
Trong nháy mắt đám áo đen chỉ còn lại một người, hắn không vội mà tấn công, cũng không bỏ chạy, ý muốn kéo dài thời gian, tựa hồ muốn để người áo trắng tự mình ngã xuống.
Bóng trắng chợt lóe, đã đến bên cạnh, tay nâng kiếm bạc, người áo đen lấy vung đao ra đỡ, hai người giằng co một chỗ.
Lúc này những người chết nằm dưới đất, bỗng nhiên nhảy lên một người, cầm thanh đao phóng thẳng đến sau lưng người áo trắng. Hân Duyệt thầm nghĩ thật là âm hiểm.
Tựa hồ ý thức được nguy hiểm, người áo trắng biến hóa chiêu số, nhanh chóng giải quyết người trước mắt. Dùng hết sức quay người lại, đao thay vì đâm vào lưng đã đâm vào ngực, tránh cũng không thể tránh.
“Đang.” Tiếng đá và kim loại va chạm phát ra, đường đao bị trật, cắt qua áo trắng.
“Ai?” Người áo đen nhìn hướng bên này, Hân Duyệt mới biết được Tề Vân Đình ra tay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thừa dịp bị phân tán ảnh hưởng sang bên đây, người áo trắng không để ý vết thương trên cánh tay, một bông hoa kiếm lóe lên, liền có bóng đen ngã xuống đất.
Mà chính hắn rút lui hai bước, có vẻ cuối cùng cũng chống đỡ không được, ngã xuống cỏ.
“Sở Nhất Nặc.” Hắn ngã xuống đã xoay mặt sang bên này, Hân Duyệt giật mình phát hiện đó là người quen.
Tề Vân Đình tựa hồ là xác định đã không còn nguy hiểm, đứng dậy, bất mãn nói:
“Thấy hắn nàng liền kích động như vậy?”
Tiểu Hồng tiếp lời nói: “Phu nhân muốn tẩy sạch xui xẻo trên người tôi, mới đổi tên cho tôi là Tiểu Hồng. Sau này tôi lại si tâm vọng tưởng......” Nàng liếc nhìn Thiết Trụ, nức nở nói: “Bây giờ tôi mới biết được, đời người quan trọng nhất là cái gì, vinh hoa phú quý cũng chỉ là nhất thời, tôi thật hối hận chuyện hại người...... Ô......”
Thiết Trụ vỗ vỗ vai nàng an ủi, “Tuệ Nhi nàng thường gặp ác mộng, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Nàng nói tuy rằng đại thiếu gia thả nàng, nhưng trước sau vẫn không nói rõ ràng. Hơn nữa nàng thiếu chút nữa hại chết thiếu nãi nãi, rất hi vọng được người tha thứ. Chúng tôi đứa nhỏ nhà nghèo sống không dễ dàng, nay mới được một chút hạnh phúc...... Thiếu nãi nãi, người muốn hận thì hận tôi đi, muốn giết muốn chém một câu tôi cũng không hối hận.”
“Theo ý của huynh hạnh phúc là cái gì?”
Hắn nhìn Tiểu Hồng đang khóc không thành tiếng, đi qua nhẹ nhàng cầm tay nàng: “Chỉ cần có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, chính là hạnh phúc lớn nhất.”
Kỳ thật Hân Duyệt còn muốn hỏi, ngươi không nghi ngờ Tề Vân Đình đã làm chuyện có lỗi với nàng mới có thể buông tha nàng sao.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng không có mở miệng. Phá hư hạnh phúc của người ta, chung quy nàng không đành lòng làm.
Chỉ quay đầu nhìn về phía Tề Vân Đình: “Chàng lấy tình cảm của chúng ta thề, chuyện chàng nói đều là sự thật, nếu lại gạt ta, chúng ta liền ly hôn, trọn đời không gặp lại.”
Tề Vân Đình cẩn thận cầm tay nàng: “Có cần thiết phải thề độc như vậy không?”
“Ta bị chàng lừa một lần là đủ rồi, nên không muốn có lần thứ hai.” Nàng cũng rất bất đắc dĩ mà.
“Được, ta thề, mỗi một câu một lời của ta nói với Duyệt Duyệt đều thật tâm, tuyệt không vô cớ giấu diếm. Tấm lòng ta đối với nàng có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa làm chứng, nếu có chút ác ý, cứ để cho ta bị trời đánh......”
Hân Duyệt vội vàng lấy tay che cái miệng của hắn, “Không cho nói như vậy.”
Tề Vân Đình yên lặng nở nụ cười, nhân cơ hội hôn đầu ngón tay nàng một cái.
“Tiểu Hồng, ngươi không cần tự trách, ta tha thứ ngươi. Khó được Thiết Trụ biết việc này còn không trách ngươi, lại biết săn sóc như vậy, ngươi hãy quý trọng.”
Tề Vân Đình liếc nhìn nàng, ta không săn sóc sao? Đối với tên lòng dạ hẹp hòi này trực tiếp không cần nhìn.
Hân Duyệt cởi vòng tay ngọc bích ra: “Tiểu Hồng, đây coi như quà cưới ta tặng ngươi, về sau sống cho tốt.”
Hai người cuống quýt quỳ xuống, liên tục nói lời cảm tạ.
Ra khỏi tiểu viện đơn sơ kia, Tề Vân Đình kéo kéo lọn tóc của nàng: “Duyệt Duyệt thật rộng lượng nha, nhưng đối với ta lại thật keo kiệt.”
“Người ta nói: Buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Ai không phạm sai lầm chứ, trước đây ta còn đi trộm khoai lang nhà người ta đó. Nếu nàng ta đã ăn năn, cứ để bọn họ tiếp tục sống yên ổn thôi, chuyện giơ gậy đánh uyên ương này ta làm không được.”
Tiện đà quay đầu hung tợn nói: “Còn chàng thì không giống vậy, sau này chàng dám gạt ta thử xem.”
“Tiểu sinh không dám, nương tử đại nhân tha thứ ta đi.” Hắn cúi đầu thật thấp.
“Hừ! Chờ ta suy nghĩ xong sẽ trả lời chàng.” Hân Duyệt rung đùi đắc ý đi lên phía trước.
Bọn tiểu nhị gặp đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi sóng vai trở về, một người hờn dỗi cau mày, một người vẻ mặt cưng chiều. Nhất thời hiểu ra trời quang mây tạnh rồi, kết quả là, mọi người than thở: Quả nhiên không có giận hờn gì kéo dài quá một ngày.
Chuẩn bị rời đi, những đồ dùng gì đó đã mua gần đủ, còn lại hắn lấy ở cửa hàng nhà mình là được. Bởi vì đồ lúc trước chọn mua đã để cho tiểu nhị mang về trước, cho nên đoàn người cũng không cần vội, chậm rãi mà về.
Cái bàn, bình phong linh tinh gì đó sơn tặc cũng lười cướp, cho nên Tề Vân Đình yên tâm để Tề Hưng dẫn người mang đi trước. Chính mình cùng Hân Duyệt cản phía sau, một bên du sơn ngoạn thủy, một bên tình chàng ý thiếp.
“Người ta đang ngủ ngon giấc, bị chàng chọc phá. Ôi!” Hân Duyệt bộ dáng không ngủ đủ, tựa vào trên người hắn mí mắt cũng không chịu mở.
“Tiểu lười biếng, ở Đông Sơn này cảnh đẹp nhất chính là mặt trời mọc, nếu đi ngang đây thì không thể bỏ qua được.”
Hân Duyệt cười ha ha, Tề Vân Đình khó hiểu: “Cười cái gì?”
“Ta đang tưởng tượng chàng cầm hàng hóa trên đường rao bán, đến nhìn một chút đến nhìn một chút, đi ngang qua không thể bỏ qua. Ha ha!”
“Suỵt!” Tề Vân Đình cảm giác được có chút bất ổn.
Người kia còn đang đầu óc mê muội, khanh khách ngây ngô cười.
Hai tay ôm nàng, dừng không được, đành phải hy sinh miệng mình đi ngăn chặn tiếng cười của nàng. Nhanh chóng ngồi xổm xuống, đem Hân Duyệt đặt ở trên.
Ô? Đây là thể loại gì. Vô cớ bị cường hôn lại còn bị đặt ở trên, hay là nguyệt hắc phong cao kích thích thú tính của hắn, muốn đánh dã chiến sao?
Hân Duyệt giãy dụa đứng dậy, người ta là thục nữ đó, sao có thể dã man như vậy?
“Hắn không chống đỡ nổi đâu, hôm nay ai lấy được đầu của hắn thưởng ngàn lượng hoàng kim.” Thanh âm quỷ dị từ bóng tối phát ra thật chói tai.
Hân Duyệt chấn động, mới hiểu được nguyên nhân Tề Vân Đình đột nhiên ngồi xổm sau lùm cây.
Một đám người áo đen đạp gió mà đi, vây quanh một người áo trắng, đao quang kiếm ảnh làm chói mắt Hân Duyệt.
Người áo trắng thân thủ vô cùng lưu loát, vô số hoa kiếm tung bay, liền có một bóng đen rơi xuống.
Trong nháy mắt, người áo đen chết quá nửa.
Hân Duyệt nhỏ giọng nói: “Đẹp trai quá!”
Tề Vân Đình hung tợn trừng mắt nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục xem.
Lúc ngẩng đầu nhìn thấy người áo trắng cứ như say rượu, lắc lư không ngừng, kẻ địch một đao bổ tới, hắn lại rơi thẳng từ trên cao xuống, vất vả ổn định đứng trên mặt đất không có ngã xuống. Dưới chân lại giống như không bám trụ được, mềm nhũn ngã trái ngã phải. Cho dù như thế, cũng không ảnh hưởng tốc độ giết người của hắn.
Làm Hân Duyệt ngạc nhiên nhất là áo trắng trên người hắn không nhiễm chút máu, xem ra người này nhất định là siêu cấp khiết phích. (khiết phích là bệnh thích sạch sẽ)
“Chàng không đi giúp sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi sợ sát thủ bên kia nghe được.
“Ta phải bảo vệ nàng.” Ý tứ là chém chém giết giết trên giang hồ không liên quan tới hắn, bảo vệ vợ mình mới là chuyện chính.
Hân Duyệt ngẫm lại cũng đúng, có quen biết chi đâu mà giúp đỡ?
Trong nháy mắt đám áo đen chỉ còn lại một người, hắn không vội mà tấn công, cũng không bỏ chạy, ý muốn kéo dài thời gian, tựa hồ muốn để người áo trắng tự mình ngã xuống.
Bóng trắng chợt lóe, đã đến bên cạnh, tay nâng kiếm bạc, người áo đen lấy vung đao ra đỡ, hai người giằng co một chỗ.
Lúc này những người chết nằm dưới đất, bỗng nhiên nhảy lên một người, cầm thanh đao phóng thẳng đến sau lưng người áo trắng. Hân Duyệt thầm nghĩ thật là âm hiểm.
Tựa hồ ý thức được nguy hiểm, người áo trắng biến hóa chiêu số, nhanh chóng giải quyết người trước mắt. Dùng hết sức quay người lại, đao thay vì đâm vào lưng đã đâm vào ngực, tránh cũng không thể tránh.
“Đang.” Tiếng đá và kim loại va chạm phát ra, đường đao bị trật, cắt qua áo trắng.
“Ai?” Người áo đen nhìn hướng bên này, Hân Duyệt mới biết được Tề Vân Đình ra tay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thừa dịp bị phân tán ảnh hưởng sang bên đây, người áo trắng không để ý vết thương trên cánh tay, một bông hoa kiếm lóe lên, liền có bóng đen ngã xuống đất.
Mà chính hắn rút lui hai bước, có vẻ cuối cùng cũng chống đỡ không được, ngã xuống cỏ.
“Sở Nhất Nặc.” Hắn ngã xuống đã xoay mặt sang bên này, Hân Duyệt giật mình phát hiện đó là người quen.
Tề Vân Đình tựa hồ là xác định đã không còn nguy hiểm, đứng dậy, bất mãn nói:
“Thấy hắn nàng liền kích động như vậy?”
Danh sách chương