“Mẹ......” Vân Thụ điên cuồng gào lên, ôm lấy cơ thể đang ngã xuống, nhưng cuối cùng cũng không thể gọi bà ta trở về.
Đình đài lầu các đều treo vải trắng, đèn lồng đỏ thay bằng đèn lồng trắng, cả trên cửa cũng dán giấy trắng. Theo quy củ ở Uyển Châu phải giữ linh cữu bảy ngày, bày linh đường tế bái ở đại sảnh nhà chính. Hai cỗ quan tài gỗ sam ở chính giữa, ba thước vải trắng quàng lên trên, mười mấy hòa thượng ngồi xếp bằng sau linh đường đọc kinh siêu độ.
Hân Duyệt quỳ gối phía bên phải linh cữu, ấn quy củ nam tả nữ hữu, con trai con dâu đều phải hoàn lễ cho khách đến phúng viếng. Nhất thời người đến người đi, nhìn hoa cả mắt.
Tề Vân Đình phải tiếp đón khách khứa tất nhiên không thể qua loa, chọn mua này nọ, chuẩn bị mọi chuyện đều phải tìm hắn, vì thế hắn bận vô cùng.
Ngô mẹ đột nhiên tiến vào mời thiếu nãi nãi đến nhà chính giúp đỡ một chút, thì ra là tiếp đón khách nữ, tới thăm đại phu nhân, nhưng từ sau khi lão gia tắt thở bà đã nằm trên giường không dậy nổi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đỉnh giường, không màng cơm nước.
Nay không có chủ tử, chỉ một đám hạ nhân làm sao đãi khách? Hân Duyệt đành phải miễn cưỡng đến giúp đỡ, cũng may có má Ngô nhắc nhở, mọi chuyện làm qua loa cho xong.
Thạch Đầu tẩu tới hỏi: “Đại thiếu nãi nãi, trà để đãi khách hết rồi.”
Má Ngô nói: “Không phải buổi trưa mới nhận sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà đã không thấy tăm hơi, cũng không thể để người ta uống nước trắng được.”
Hân Duyệt khoát tay:“Quên đi, lại đi nhận đi.”
“Nhận bao nhiêu bây giờ?”
“Ngươi xem rồi làm đi.” Hân Duyệt nhức đầu.
Má Lí ở phòng bếp lại tới nữa: “Đại thiếu nãi nãi, cơm chiều không biết nên chuẩn bị cho bao nhiêu người, rồi có bao nhiêu thượng khách, bao nhiêu khách bình thường?”
Hân Duyệt thở dài, bình tĩnh nói: “Ngươi đi hỏi Vân Đình đi.”
Lại có một bà tử không biết tên tới hỏi: “Ngày mai sẽ có càng nhiều người đến phúng viếng, cần chuẩn bị bao nhiêu dầu vừng tiền giấy, còn có những thứ nhận vào phải đặt ở đâu, người nào phụ trách đăng ký?”
Ta làm sao biết dầu vừng tiền giấy tính toán làm sao, tính bằng ký hay tính bằng tiền. Đặt ở nơi nào, tùy tiện tìm một chỗ, để sau rồi nói. Không rõ vì sao chuyện nhỏ như vậy mà cũng đến xin chỉ thị.
Hân Duyệt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua má Ngô, bà liền đưa lên ý kiến: “Thiếu nãi nãi có thể bảo quản gia sai người đi mua, mua bao nhiêu hắn tự nhiên rõ ràng. Về phần chuyện thu lễ, đăng ký nên để cho Đại Lâm vừa thành thật lại biết chữ làm là được.”
Hân Duyệt gật gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”
Thật vất vả, tiễn khách khứa, miễn cưỡng ăn mấy ngụm cơm chiều.
“Mệt sao?” Tề Vân Đình đến bên cạnh Hân Duyệt cùng nàng quỳ gối bên cạnh linh cữu.
“Ta vẫn ổn, nhưng trông chàng có vẻ mệt rồi.” Rõ ràng giọng nói yếu xìu.
Tề Vân Đình sớm không còn thần thái lúc trước, hai mắt khóc đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy. Yêu thương nhìn thoáng qua thê tử, dặn nàng ngày mai nên chú ý cái gì.
Nhìn sắc trời không còn sớm, để nàng trở về nghỉ ngơi, không cần giữ linh cữu. Tiểu Nghiên dìu nàng dậy, hai chân đã tê rần, không bước đi nổi, dù sao cũng là người có thai, không chịu được dày vò. Hai tiểu nha đầu dìu nàng về, Hân Duyệt không ngủ, gọi tới vài bà tử quản sự hỏi một chút tình huống, mới hiểu được vì sao tình huống hỗn loạn như thế.
Thì ra, những chuyện trong phủ đều là Nhị di nương quản lý, thói quen của bà ta là mọi chuyện lớn nhỏ đều phải xin chỉ thị, rồi báo lại. Chủ quản các phòng đều chỉ có chức vụ để đó, không có một chút thực quyền, chút việc nhỏ cũng không dám làm chủ.
Cũng chính là nói tất cả hạ nhân đều do Nhị di nương điều khiển, nay chủ tử vừa đi, chính là chia năm xẻ bảy. Vì thế, trong lúc không có người giám thị có kẻ nổi lòng tham trộm này trộm nọ, đáng tiền hay không thì chưa cần nói, chủ yếu là hỏng việc.
Hân Duyệt cảm thấy mỏi mệt, cố mở hai mắt đang díp lại, nói lời thấm thía: “Các ngươi đều là người của Tề lão gia, kinh nghiệm cũng nhiều, rất nhiều chuyện không cần hỏi cũng biết phải làm thế nào, việc nhỏ cứ nhìn mà làm đi. Có việc lớn thì hãy hỏi, ngày mai để Vân Đình cho các ngươi họp lại, lại nói một chút về quyền lợi cùng nghĩa vụ.”
Sáng sớm ngày kế, Tề Vân Đình triệu tập toàn thể hạ nhân, ra mệnh lệnh nghiêm khắc, nếu có người lấy trộm đồ, hoặc lười biếng làm hỏng việc, biết chuyện mà không báo làm loạn Tề gia, hoặc giao cho quan phủ điều tra, hoặc xử trí theo gia quy, tuyệt không dung tình.
Phân công lại các phòng ban, phân lại cấp bậc của hạ nhân, người nào làm việc gì. Ba người một tổ, dò xét lẫn nhau, một khi có vấn đề ba người cùng chịu phạt. Các cấp chủ quản giao cho một chút quyền, có thể quyết định những chuyện đơn giản, mỗi đêm kiểm kê lại những việc ban ngày, làm tốt thì ghi công, không tốt ghi tội, sau này có thưởng phạt rõ ràng.
Cứ như vậy, Vân Đình cùng Hân Duyệt đều thoải mái không ít.
Thải Vân vội về nhà chịu tang, khóc lóc ỉ ôi. Lại thấy mẫu thân bị bệnh, lại đau lòng, khổ sở khuyên tề phu nhân ăn cơm, bà cũng không thèm để ý.
Hân Duyệt thấy cứ nhịn đói như vậy sẽ xảy ra chuyện, để lại một câu quyết tuyệt: “Mẹ, đứa nhỏ trong bụng con còn hơn ba tháng là sinh rồi, người không muốn nhìn cháu nội một chút hay sao?”
Những lời này thật đúng là dùng được, tề phu nhân cố gắng uống được một bát cháo.
Bảy ngày sau, an táng xong, mọi chuyện khôi phục bình tĩnh. Chỉ là sau khi xong chuyện này, cả nhà gầy đi một vòng.
Hai vợ chồng cuối cùng cũng có thời gian nằm nghỉ cùng nhau trò chuyện, Hân Duyệt gối lên cánh tay hắn: “Chàng cũng đừng quá khổ sở, đã là người, luôn phải có một ngày như vậy.”
“Còn oán ta sao?” Bàn tay to vỗ về mái tóc của nàng.
“Ta nào có oán chàng đâu, chỉ là cảm thấy chàng có việc gạt ta, lại không biết chuyện là như vậy.”
“Ai...... Lúc trước, nàng cũng đừng oán phụ thân, kỳ thật sau khi Tiểu Hồng mất tích cha mới biết được thủ phạm thật sự là Nhị di nương. Cha cầu xin ta buông tha bà ấy, cũng cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Ta nghĩ cha nhất định đã nói với Nhị di nương, lần này...... Quả thật không nghĩ tới bà ta lại hạ độc thủ lần nữa.” Tề Vân Đình nhíu mày.
Hân Duyệt đưa tay vuốt lên mi tâm của hắn: “Kỳ thật là hại người hại mình, lần này còn không phải Thu Sương chịu khổ sao, Nhị di nương suýt nữa hại cháu nội của mình. Ta cảm thấy tình yêu của lão gia cũng không sâu sắc, nếu nói chính thê là lệnh của cha mẹ, vậy còn Tam di nương?”
Tề Vân Đình cười khổ: “Đó cũng là lệnh của cha mẹ. Lúc trước bà nội bị bệnh nặng, sợ bà đi rồi mẹ với Nhị di nương sẽ ngồi ngang hàng, nên mới đem nha đầu bên cạnh mình cho cha làm Tam di nương, lại định ra trong một tháng phải tới mỗi viện mấy ngày.”
Hân Duyệt bĩu môi, người cổ đại thật là có ý tứ. “Chàng nói nếu lúc trước phụ thân kiên trì không cưới mẹ thì sao?”
“Việc hôn nhân kia đã sớm định ra, há có thể sửa?”
“Vậy sao lão phu nhân nạp thiếp cho chàng thì chàng lại không đồng ý?”
Tề Vân Đình ôm chặt nàng: “Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất, trước kia không nói cho nàng biết, là vì Duyệt Duyệt quá thẳng thắng, sợ nàng nói lỡ lời, làm mẹ buồn. Bây giờ cái gì nàng cũng biết rồi, sau này cứ nhường nhịn mẹ một chút, một nữ nhân không được chồng yêu thương, nếu con trai con dâu còn không hiếu kính chẳng phải buồn thảm lắm sao.”
Hân Duyệt nằm trong lòng hắn gật gật đầu, hắn thật là một nam nhân có tình nghĩa. Lại bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Tuổi của phụ thân không tính là già, sao thân thể lại kém như vậy?”
“Lúc mới kinh doanh, có một đám sơn tặc cướp hàng hóa của Tề gia, đó cha phối hợp với quan phủ tiêu diệt bọn chúng, nhưng ngay lúc tên thủ lĩnh Lôi lão đại ngã xuống vách núi đã cố hết sức đả thương tâm mạch của cha, từ đó thân thể ngày càng sa sút, người là do nội tạng bị tổn thương không được điều trị tốt, hơn nữa còn có tâm bệnh khó chữa. Những năm gần đây bệnh cũ thường xuyên tái phát, lần này hẳn là nghe nói Nhị di nương lại làm chuyện hại người, lửa giận công tâm.”
“Nhị di nương cũng thật là, nếu yêu một người thì nên toàn tâm suy nghĩ vì hắn, bà ta không biết làm chuyện này sẽ làm lão gia tổn thương sao.”
“Nói là nói như vậy, nhưng nếu là mình trong trường hợp đó chắc cũng sẽ mù quáng vậy thôi.”
“Chàng nói chờ khi chúng ta già đi, có thể cùng nhau đến trời tây sao?” Hân Duyệt nắm vành tai hắn chơi đùa.
“Có thể, hơn nữa ta sẽ mang đến địa phủ nhiều tiền một chút.”
“Vì sao?”
“Mua chuộc quỷ sai để kiếp sau chúng ta vẫn có thể làm vợ chồng.” Vẻ mặt hắn ngốc đến đáng yêu.
Quỳ! Tiền có thể mua chuộc quỷ thần?
Ngày qua ngày, mọi chuyện dần dần khôi phục bình thường.
Hân Duyệt không thể không nhận lấy gánh nặng quản lý nhà cửa, sau khi cùng Tề Vân Đình nhiều lần nghiên cứu rốt cục định ra một phương án trị gia hoàn thiện. Chính xác rõ ràng, thưởng phạt phân minh, như vậy mặc dù không có chủ tử ở nhà, trong một chốc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tề Vân Đình tuân thủ lời hứa, giúp Quách Hướng xây dựng võ đường, cái này Vân Hải còn có chỗ để đi, mỗi ngày ngâm mình ở võ quán không thấy mặt mũi ở nhà. Theo cách nói của hắn, dù sao có một đại ca tài giỏi, có thể rong chơi bao lâu thì rong chơi.
Danh tiếng của Duyệt Lăng ký càng lúc càng lớn, hàng ra cung không đủ cầu, có rất nhiều cô nhi quả phụ từ các huyện lân cận tìm đến nơi này kiếm miếng cơm ăn. Nhưng lại không biết phải giải quyết chuyện hộ khẩu cho họ như thế nào, Hân Duyệt ngọt ngào một câu: “Phu quân, giúp một chút thôi!” Liền toàn bộ giải quyết.
Lão phu nhân chống đỡ đến lúc một đôi long phương thai ra đời, liền buông tay mà đi, trước khi lâm chung dặn dò Tề Vân Đình: “Có thể nhìn thấy cháu nội, ta liền cảm thấy mỹ mãn, đứa nhỏ này gọi là Tề Mãn Ý đi. Năm nay cứ định việc hôn nhân cho Vân Hải, sau một năm hiếu kỳ thì cứ thành thân. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, sớm sinh con một chút, ta ở dưới đất cũng an tâm.”
Không ngờ một câu nói của bà lại gây ra một hồi bướm ong loạn vũ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú ý tới vật hi sinh Lôi lão đại này nha, sau này còn có tiết mục của hắn nữa
Đình đài lầu các đều treo vải trắng, đèn lồng đỏ thay bằng đèn lồng trắng, cả trên cửa cũng dán giấy trắng. Theo quy củ ở Uyển Châu phải giữ linh cữu bảy ngày, bày linh đường tế bái ở đại sảnh nhà chính. Hai cỗ quan tài gỗ sam ở chính giữa, ba thước vải trắng quàng lên trên, mười mấy hòa thượng ngồi xếp bằng sau linh đường đọc kinh siêu độ.
Hân Duyệt quỳ gối phía bên phải linh cữu, ấn quy củ nam tả nữ hữu, con trai con dâu đều phải hoàn lễ cho khách đến phúng viếng. Nhất thời người đến người đi, nhìn hoa cả mắt.
Tề Vân Đình phải tiếp đón khách khứa tất nhiên không thể qua loa, chọn mua này nọ, chuẩn bị mọi chuyện đều phải tìm hắn, vì thế hắn bận vô cùng.
Ngô mẹ đột nhiên tiến vào mời thiếu nãi nãi đến nhà chính giúp đỡ một chút, thì ra là tiếp đón khách nữ, tới thăm đại phu nhân, nhưng từ sau khi lão gia tắt thở bà đã nằm trên giường không dậy nổi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đỉnh giường, không màng cơm nước.
Nay không có chủ tử, chỉ một đám hạ nhân làm sao đãi khách? Hân Duyệt đành phải miễn cưỡng đến giúp đỡ, cũng may có má Ngô nhắc nhở, mọi chuyện làm qua loa cho xong.
Thạch Đầu tẩu tới hỏi: “Đại thiếu nãi nãi, trà để đãi khách hết rồi.”
Má Ngô nói: “Không phải buổi trưa mới nhận sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà đã không thấy tăm hơi, cũng không thể để người ta uống nước trắng được.”
Hân Duyệt khoát tay:“Quên đi, lại đi nhận đi.”
“Nhận bao nhiêu bây giờ?”
“Ngươi xem rồi làm đi.” Hân Duyệt nhức đầu.
Má Lí ở phòng bếp lại tới nữa: “Đại thiếu nãi nãi, cơm chiều không biết nên chuẩn bị cho bao nhiêu người, rồi có bao nhiêu thượng khách, bao nhiêu khách bình thường?”
Hân Duyệt thở dài, bình tĩnh nói: “Ngươi đi hỏi Vân Đình đi.”
Lại có một bà tử không biết tên tới hỏi: “Ngày mai sẽ có càng nhiều người đến phúng viếng, cần chuẩn bị bao nhiêu dầu vừng tiền giấy, còn có những thứ nhận vào phải đặt ở đâu, người nào phụ trách đăng ký?”
Ta làm sao biết dầu vừng tiền giấy tính toán làm sao, tính bằng ký hay tính bằng tiền. Đặt ở nơi nào, tùy tiện tìm một chỗ, để sau rồi nói. Không rõ vì sao chuyện nhỏ như vậy mà cũng đến xin chỉ thị.
Hân Duyệt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua má Ngô, bà liền đưa lên ý kiến: “Thiếu nãi nãi có thể bảo quản gia sai người đi mua, mua bao nhiêu hắn tự nhiên rõ ràng. Về phần chuyện thu lễ, đăng ký nên để cho Đại Lâm vừa thành thật lại biết chữ làm là được.”
Hân Duyệt gật gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”
Thật vất vả, tiễn khách khứa, miễn cưỡng ăn mấy ngụm cơm chiều.
“Mệt sao?” Tề Vân Đình đến bên cạnh Hân Duyệt cùng nàng quỳ gối bên cạnh linh cữu.
“Ta vẫn ổn, nhưng trông chàng có vẻ mệt rồi.” Rõ ràng giọng nói yếu xìu.
Tề Vân Đình sớm không còn thần thái lúc trước, hai mắt khóc đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy. Yêu thương nhìn thoáng qua thê tử, dặn nàng ngày mai nên chú ý cái gì.
Nhìn sắc trời không còn sớm, để nàng trở về nghỉ ngơi, không cần giữ linh cữu. Tiểu Nghiên dìu nàng dậy, hai chân đã tê rần, không bước đi nổi, dù sao cũng là người có thai, không chịu được dày vò. Hai tiểu nha đầu dìu nàng về, Hân Duyệt không ngủ, gọi tới vài bà tử quản sự hỏi một chút tình huống, mới hiểu được vì sao tình huống hỗn loạn như thế.
Thì ra, những chuyện trong phủ đều là Nhị di nương quản lý, thói quen của bà ta là mọi chuyện lớn nhỏ đều phải xin chỉ thị, rồi báo lại. Chủ quản các phòng đều chỉ có chức vụ để đó, không có một chút thực quyền, chút việc nhỏ cũng không dám làm chủ.
Cũng chính là nói tất cả hạ nhân đều do Nhị di nương điều khiển, nay chủ tử vừa đi, chính là chia năm xẻ bảy. Vì thế, trong lúc không có người giám thị có kẻ nổi lòng tham trộm này trộm nọ, đáng tiền hay không thì chưa cần nói, chủ yếu là hỏng việc.
Hân Duyệt cảm thấy mỏi mệt, cố mở hai mắt đang díp lại, nói lời thấm thía: “Các ngươi đều là người của Tề lão gia, kinh nghiệm cũng nhiều, rất nhiều chuyện không cần hỏi cũng biết phải làm thế nào, việc nhỏ cứ nhìn mà làm đi. Có việc lớn thì hãy hỏi, ngày mai để Vân Đình cho các ngươi họp lại, lại nói một chút về quyền lợi cùng nghĩa vụ.”
Sáng sớm ngày kế, Tề Vân Đình triệu tập toàn thể hạ nhân, ra mệnh lệnh nghiêm khắc, nếu có người lấy trộm đồ, hoặc lười biếng làm hỏng việc, biết chuyện mà không báo làm loạn Tề gia, hoặc giao cho quan phủ điều tra, hoặc xử trí theo gia quy, tuyệt không dung tình.
Phân công lại các phòng ban, phân lại cấp bậc của hạ nhân, người nào làm việc gì. Ba người một tổ, dò xét lẫn nhau, một khi có vấn đề ba người cùng chịu phạt. Các cấp chủ quản giao cho một chút quyền, có thể quyết định những chuyện đơn giản, mỗi đêm kiểm kê lại những việc ban ngày, làm tốt thì ghi công, không tốt ghi tội, sau này có thưởng phạt rõ ràng.
Cứ như vậy, Vân Đình cùng Hân Duyệt đều thoải mái không ít.
Thải Vân vội về nhà chịu tang, khóc lóc ỉ ôi. Lại thấy mẫu thân bị bệnh, lại đau lòng, khổ sở khuyên tề phu nhân ăn cơm, bà cũng không thèm để ý.
Hân Duyệt thấy cứ nhịn đói như vậy sẽ xảy ra chuyện, để lại một câu quyết tuyệt: “Mẹ, đứa nhỏ trong bụng con còn hơn ba tháng là sinh rồi, người không muốn nhìn cháu nội một chút hay sao?”
Những lời này thật đúng là dùng được, tề phu nhân cố gắng uống được một bát cháo.
Bảy ngày sau, an táng xong, mọi chuyện khôi phục bình tĩnh. Chỉ là sau khi xong chuyện này, cả nhà gầy đi một vòng.
Hai vợ chồng cuối cùng cũng có thời gian nằm nghỉ cùng nhau trò chuyện, Hân Duyệt gối lên cánh tay hắn: “Chàng cũng đừng quá khổ sở, đã là người, luôn phải có một ngày như vậy.”
“Còn oán ta sao?” Bàn tay to vỗ về mái tóc của nàng.
“Ta nào có oán chàng đâu, chỉ là cảm thấy chàng có việc gạt ta, lại không biết chuyện là như vậy.”
“Ai...... Lúc trước, nàng cũng đừng oán phụ thân, kỳ thật sau khi Tiểu Hồng mất tích cha mới biết được thủ phạm thật sự là Nhị di nương. Cha cầu xin ta buông tha bà ấy, cũng cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Ta nghĩ cha nhất định đã nói với Nhị di nương, lần này...... Quả thật không nghĩ tới bà ta lại hạ độc thủ lần nữa.” Tề Vân Đình nhíu mày.
Hân Duyệt đưa tay vuốt lên mi tâm của hắn: “Kỳ thật là hại người hại mình, lần này còn không phải Thu Sương chịu khổ sao, Nhị di nương suýt nữa hại cháu nội của mình. Ta cảm thấy tình yêu của lão gia cũng không sâu sắc, nếu nói chính thê là lệnh của cha mẹ, vậy còn Tam di nương?”
Tề Vân Đình cười khổ: “Đó cũng là lệnh của cha mẹ. Lúc trước bà nội bị bệnh nặng, sợ bà đi rồi mẹ với Nhị di nương sẽ ngồi ngang hàng, nên mới đem nha đầu bên cạnh mình cho cha làm Tam di nương, lại định ra trong một tháng phải tới mỗi viện mấy ngày.”
Hân Duyệt bĩu môi, người cổ đại thật là có ý tứ. “Chàng nói nếu lúc trước phụ thân kiên trì không cưới mẹ thì sao?”
“Việc hôn nhân kia đã sớm định ra, há có thể sửa?”
“Vậy sao lão phu nhân nạp thiếp cho chàng thì chàng lại không đồng ý?”
Tề Vân Đình ôm chặt nàng: “Ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất, trước kia không nói cho nàng biết, là vì Duyệt Duyệt quá thẳng thắng, sợ nàng nói lỡ lời, làm mẹ buồn. Bây giờ cái gì nàng cũng biết rồi, sau này cứ nhường nhịn mẹ một chút, một nữ nhân không được chồng yêu thương, nếu con trai con dâu còn không hiếu kính chẳng phải buồn thảm lắm sao.”
Hân Duyệt nằm trong lòng hắn gật gật đầu, hắn thật là một nam nhân có tình nghĩa. Lại bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Tuổi của phụ thân không tính là già, sao thân thể lại kém như vậy?”
“Lúc mới kinh doanh, có một đám sơn tặc cướp hàng hóa của Tề gia, đó cha phối hợp với quan phủ tiêu diệt bọn chúng, nhưng ngay lúc tên thủ lĩnh Lôi lão đại ngã xuống vách núi đã cố hết sức đả thương tâm mạch của cha, từ đó thân thể ngày càng sa sút, người là do nội tạng bị tổn thương không được điều trị tốt, hơn nữa còn có tâm bệnh khó chữa. Những năm gần đây bệnh cũ thường xuyên tái phát, lần này hẳn là nghe nói Nhị di nương lại làm chuyện hại người, lửa giận công tâm.”
“Nhị di nương cũng thật là, nếu yêu một người thì nên toàn tâm suy nghĩ vì hắn, bà ta không biết làm chuyện này sẽ làm lão gia tổn thương sao.”
“Nói là nói như vậy, nhưng nếu là mình trong trường hợp đó chắc cũng sẽ mù quáng vậy thôi.”
“Chàng nói chờ khi chúng ta già đi, có thể cùng nhau đến trời tây sao?” Hân Duyệt nắm vành tai hắn chơi đùa.
“Có thể, hơn nữa ta sẽ mang đến địa phủ nhiều tiền một chút.”
“Vì sao?”
“Mua chuộc quỷ sai để kiếp sau chúng ta vẫn có thể làm vợ chồng.” Vẻ mặt hắn ngốc đến đáng yêu.
Quỳ! Tiền có thể mua chuộc quỷ thần?
Ngày qua ngày, mọi chuyện dần dần khôi phục bình thường.
Hân Duyệt không thể không nhận lấy gánh nặng quản lý nhà cửa, sau khi cùng Tề Vân Đình nhiều lần nghiên cứu rốt cục định ra một phương án trị gia hoàn thiện. Chính xác rõ ràng, thưởng phạt phân minh, như vậy mặc dù không có chủ tử ở nhà, trong một chốc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tề Vân Đình tuân thủ lời hứa, giúp Quách Hướng xây dựng võ đường, cái này Vân Hải còn có chỗ để đi, mỗi ngày ngâm mình ở võ quán không thấy mặt mũi ở nhà. Theo cách nói của hắn, dù sao có một đại ca tài giỏi, có thể rong chơi bao lâu thì rong chơi.
Danh tiếng của Duyệt Lăng ký càng lúc càng lớn, hàng ra cung không đủ cầu, có rất nhiều cô nhi quả phụ từ các huyện lân cận tìm đến nơi này kiếm miếng cơm ăn. Nhưng lại không biết phải giải quyết chuyện hộ khẩu cho họ như thế nào, Hân Duyệt ngọt ngào một câu: “Phu quân, giúp một chút thôi!” Liền toàn bộ giải quyết.
Lão phu nhân chống đỡ đến lúc một đôi long phương thai ra đời, liền buông tay mà đi, trước khi lâm chung dặn dò Tề Vân Đình: “Có thể nhìn thấy cháu nội, ta liền cảm thấy mỹ mãn, đứa nhỏ này gọi là Tề Mãn Ý đi. Năm nay cứ định việc hôn nhân cho Vân Hải, sau một năm hiếu kỳ thì cứ thành thân. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, sớm sinh con một chút, ta ở dưới đất cũng an tâm.”
Không ngờ một câu nói của bà lại gây ra một hồi bướm ong loạn vũ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú ý tới vật hi sinh Lôi lão đại này nha, sau này còn có tiết mục của hắn nữa
Danh sách chương