“Thiền Quyên à, cô nắn bánh chẻo dùng sức như vậy, gặp người lớn tuổi sẽ nói là gặp được miếng ăn đó.” Hân Duyệt vội vàng đem bánh chẻo bỏ vào nồi.
Thiền Quyên bày củ cải xắt sợi ra mâm: “Cái gì gọi là gặp được miếng ăn?”
“Nói đúng hơn là đột nhiên lại xuất hiện một người đến ăn chực, có điều may mắn hôm nay chúng ta làm quá nhiều, hai người cũng ăn không hết.” Hân Duyệt vớt một cái lên nhìn trái nhìn phải coi chín hay chưa.
Vừa vặn đại hộ pháp đi ngang qua cửa, vì thế Hân Duyệt nhiệt tình gọi hắn vào: “Nếm thử, tôm thịt.”
“Ừ, không tệ.”
“Ặc…. ta tính hỏi ngươi là chín hay chưa?”
Đại hộ pháp hầm hừ rời đi, Thiền Quyên mới dám cười ra tiếng.
Trang chủ trước khi bế quan, đã cẩn thận dặn dò: Kẻ trên người dưới trong trang phải đối xử tử tế với khách quý, nàng muốn ăn gì quản gia phụ trách đi mua, sinh hoạt hằng ngày thì Thiền Quyên phải cẩn thận hầu hạ, tứ đại hộ pháp phải bảo vệ an toàn của nàng, cũng phải chú ý không thể để nàng bỏ trốn hoặc được người khác cứu đi, nếu không lấy quy củ trong trang mà xử.
Quản gia cẩn thận hỏi một câu: “Trong trang của chúng ta toàn người thô thiển, cũng chưa từng có khách quý như vậy, không biết nên lấy lễ gì đãi khách.”
Sở Nhất Nặc hơi trầm ngâm: “Đối đãi như chủ mẫu sơn trang là được.”
Vị chủ mẫu giả khiến cho người người chú ý này, ở trong sơn trang nửa tháng đã hòa nhập được với mọi người.
Như Thiền Quyên thấy, nàng không khó hầu hạ, có thể nói mình làm bạn với nàng thôi. Có khi nàng sẽ kể chuyện xưa cho mình nghe, có khi lại kể chuyện bọn nhỏ nhà nàng.
Mỗi ngày ăn thịt nàng không quen, nhưng chưa bao giờ kêu quản gia đi mua thứ khác.
Sau khi phát hiện phòng bếp nhỏ sau tiểu viện, liền cùng Thiền Quyên tự nấu cơm ăn, trong trang có gì dùng nấy. Giống hôm nay, vài tên gia đinh trong trang bắt được chút tôm cá, các nàng liền cùng nhau làm bánh chẻo tôm thịt, còn có mấy thứ đồ ăn vặt nữa.
Đám tiểu thanh niên tất nhiên có lòng hiếu kỳ rất lớn, vì thế ngẫu nhiên gặp sẽ nhìn thêm vài lần, nhưng bọn họ không dám đến gần, dù sao đó là nữ nhân của trang chủ.
Trang chủ chưa bao giờ để nữ nhân vào phòng ngủ, lại để nữ nhân này ở trong phòng ngủ nửa tháng. Tuy nói trang chủ dưỡng thương không động đậy, nhưng mà...... Loại chuyện này cũng nói không rõ.
Vì thế mọi người rất hiếu kì về thẩm mỹ của trang chủ, mấy năm nay cô độc, nay lại muốn tranh đoạt một người phụ nữ có chồng.
Thán phục: Trang chủ chính là trang chủ, không đi con đường bình thường.
Hân Duyệt cũng không để ý, nhìn thì cứ nhìn, con người luôn có lòng hiếu kì. Cũng như nàng tràng ngập tò mò với tòa sơn trang này vậy.
Chỉ là mọi người đều nhìn ra nàng không vui vẻ, nhìn thấy lá rụng cũng sững sờ, nhìn thấy cá trong chậu sẽ có vẻ mặt bi thương, hơn nữa nhìn thấy mấy đứa trẻ sẽ có ánh mắt tan nát cõi lòng......
Nàng không phải tiểu thư khuê các, sẽ không cả ngày ngồi ở trước cửa sổ thương tâm rơi lệ, trong lòng có khổ sở hơn, cũng chỉ trong đêm khuya rơi nước mắt ướt áo gối mà thôi.
Nàng muốn vì sơn trang làm chút gì đó, tỷ như làm chút việc giặt quần áo linh tinh, nhưng trang chủ đã dặn dò đối đãi với nàng như chủ mẫu, ai dám làm cho nàng làm việc.
“Thiền Quyên, mau tới ăn cơm.” Hân Duyệt đem hai mâm bánh chẻo đặt lên bàn.
“Được rồi.” Thiền Quyên đợi mãi cuối cùng cũng được ăn sáng, ngồi vào bên cạnh bàn. Người giang hồ vốn sẽ không quá để ý quy củ, trang chủ, trưởng lão cũng sẽ cùng đám hiệp khách, gã sai vặt cùng nhau vung quyền, uống rượu, không lớn không nhỏ nháo thành một đoàn.
“Có đồ ăn ngon.” Một bàn tay to vói vào trong mâm của Hân Duyệt cầm một cái bánh chẻo cho vào trong miệng, bị nóng tới thổi phù phù.
“Trang chủ?” Thiền Quyên chấn động, ngượng ngùng đứng lên, dù sao nàng cũng không dám làm càng trước mặt trang chủ.
“Rửa tay rồi chưa?” Hân Duyệt đánh rớt bàn tay ăn trộm kia.
Hắn cười ha ha đi rửa tay rồi quay lại, Hân Duyệt mới nhớ tới còn chưa đến một tháng nha.
“Nè, Sở Nhất Nặc, còn chưa đến một tháng đâu, sao huynh lại ra ngoài rồi?”
“Ta sợ nàng chạy mất.” Hắn nói thoải mái tự nhiên.
“Coi như ta đã biết, đệ nhất cao thủ Sở Nhất Nặc giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật chính là một tên tiểu lưu manh.” Hân Duyệt nhìn trần nhà thở dài.
Thiền Quyên che miệng cười.
Hắn một lần nữa ngồi lại vào bàn, lấy tay chống cằm, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn về phía Hân Duyệt, có chút đăm chiêu.
“Công lực của huynh đều khôi phục?”
“Nào có nhanh như vậy, tám phần đi.”
“À.” Hân Duyệt có chút mất mát, hắn chưa có hoàn toàn khôi phục, chính là mình còn thiếu nợ hắn, có điều nói đi nói lại, nếu hắn có khôi phục toàn bộ công lực thì chẳng phải mình vẫn thiếu hắn một cái nhân tình sao, dù sao người ta đã đánh mất nửa cái mạng.
Nhướng mày: “Sao nào, sợ ta không thể mang nàng đi du lịch giang hồ? Yên tâm đi, cho dù ta chỉ có ba thành công lực cũng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.”
Bĩu môi: “Thôi đi, nếu vậy sao còn bị trọng thương.”
Khinh thường: “Huyết cổ nàng có biết hay không, chính là lúc ta lấy kiếm chém về phía đầu hắn, hắn không né không tránh, mặc cho đầu mình chuyển nhà. Lại bất thình lình phun ra một viên răng độc lên người ta, loại phương thức dùng mạng để hạ độc như vậy ai cũng trốn không thoát.”
“Vậy lỡ như tương lai gặp phải loại độc này thì phải làm sao?”
“Loại răng độc này trăm năm mới có một viên, cũng là ta sơ ý, không nghĩ tới sẽ rơi vào tay hắn.”
Sở Nhất Nặc gắp một ít củ cải xắt sợi nhẹ nhàng cắn một ngụm, tinh tế nhấm nháp: “Ừ, hương vị không khác lắm, nàng quả nhiên biết làm mấy thứ này.”
“Quả nhiên? Không khác lắm với ai?”
Hắn múc một muỗng canh trứng gà lên nếm: “Hẳn là nên bỏ vào một chút cà rốt xắt sợi.”
“Đó là để bổ sung vitamin cho đám trẻ nhỏ, người lớn muốn ăn cần gì phiền phức như vậy, trực tiếp ăn củ cà rốt không phải được rồi sao.”
“Nhưng mà, ăn như vậy thì không giống hương vị hồi còn nhỏ.” Ánh mắt hắn mê ly nhìn chằm chằm chén canh.
Hân Duyệt đơn giản buông chiếc đũa, lấy tay nâng đầu, nhìn chằm chằm Sở Nhất Nặc cẩn thận nghiên cứu.
“Sao nào, những ngày này không gặp ta, nhớ lắm sao?” Sở Nhất Nặc cũng nhìn chăm chú về phía nàng.
“Sặc” Thiền Quyên kinh ngạc không nhỏ.
Hân Duyệt vỗ bàn một tiếng, chỉ vào hắn nói: “Sở Nhất Nặc, ta kết luận, mẹ của huynh cũng là xuyên không.”Hắn dựa vào lưng ghế, nhướng mày cười, mê hoặc không nói nên lời: “Hôm nay mới phát hiện, nàng thật là ngốc.”
“Trời ạ, là thật? Oa, Sở Nhất Nặc, thì ra huynh luôn ở trước mặt ta giả bộ ngầu, ha ha, đều là giả bộ.”
“Ai giả bộ, ta vốn cũng rất ngầu, trời sinh đẹp trai cũng không có cách nào.”
“Nè, khi nào thì huynh phát hiện ta là xuyên không mà đến?” Hân Duyệt tò mò.
Hắn chống cằm giả vờ đang hồi tưởng.
Hân Duyệt túm tay áo của hắn: “Đừng giả vờ thâm trầm, nói mau, có phải lần đầu tiên gặp mặt đã đoán được thân phận của ta hay không.”
“Lần đầu tiên không quá để ý, sau đó nàng đàn khúc [ tiếu ngạo giang hồ ], ta liền đoán được vài phần. Cái giường gấp kia nàng có thể tự xếp được, còn có chuyện công chúa bạch tuyết ta hỏi qua rất nhiều người, không có ai từng nghe nói tới. Nhưng nàng lại nghĩ chuyện này ai cũng biết kể, nàng cũng không giả bộ, không, là nàng chưa từng giả bộ mới làm cho ta cảm thấy nàng thật đặc biệt.” Vẻ mặt hắn rất chân thật.
Thiền Quyên buồn bực nhìn bên này, ngó bên kia, không biết nói gì.
Hân Duyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thì ra hắn thích ta chỉ bởi vì ta có bóng dáng của mẹ hắn, giữ ta ở bên cạnh cũng chỉ vì muốn tìm lại ký ức lúc nhỏ. Như vậy là tốt rồi, chờ hắn chơi đủ, sẽ cho ta về nhà.
Nghĩ vậy, nàng hạnh phúc cười.
Sở Nhất Nặc tưởng mình khen nàng vài câu, nàng mới cười tươi như vậy, tâm tình lập tức cũng tốt hơn.
Cơm nước xong, hai người nói chuyện phiếm, trò chuyện với nhau thật vui.
Sở Nhất Nặc định đưa nàng đi dạo giang hồ một vòng, Hân Duyệt vốn không có tâm trạng du ngoạn, nhưng lại nghĩ, như vậy có lẽ có thể nghe được một ít tin tức về Tề Vân Đình, hoặc là hắn sẽ đến tìm mình.
Vì thế hai người không đồng ý tưởng lại định ra cùng một kế hoạch: Du lịch giang hồ.
Sáng sớm xuất phát, dạo bước qua rừng rậm. Đạp lên lớp lá thật dày dưới chân, phát ra tiếng sàn sạt, phía trước có một vũng bùn, Sở Nhất Nặc ôm eo Hân Duyệt kéo nàng đi qua. Lại nhận về quở trách: “Sao huynh lại chiếm tiện nghi của người ta, tự ta cũng có thể nhảy qua.”
Hắn giơ hai tay lên: “Được, do ta tự mình đa tình, lần sau tự nàng đi.”
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá lớn, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước. Hân Duyệt sử dụng cả tay lẫn chân cũng không thể leo lên, tức quá đánh mạnh một cái, lại bị đá vụn đâm vào tay, vài tia máu tươi chảy ra.
Nhất thời đầy bụng ủy khuất: Nếu Vân Đình ở đây, hắn sẽ không bỏ lại ta mặc kệ.
Một bàn tay to chìa ra trước mặt, “Đến đây đi, ta kéo nàng lên.”
Hân Duyệt bĩu môi, không tình nguyện cầm lấy tay hắn.
“Như thế nào, ta giúp nàng, nàng còn không vui?” Sở Nhất Nặc lại nhướng mày.
“Ta lại không nhờ huynh giúp.” Nàng được tiện nghi còn khoe mẽ.
Một trận gió núi bất lành ùa qua, vài miếng lá khô đập vào mặt Hân Duyệt, cảm thấy đau rát.
Nàng nghiêng đầu ôm mặt, Sở Nhất Nặc bay lên một ngọn cây to, nhìn lại thì thấy một con quái vật đang tới gần – con hổ.
Hân Duyệt cả kinh trừng lớn mắt, xoay người chạy trốn?
-- khẳng định chạy không thoát.
Cùng nó đánh nhau?
-- như vậy cùng với trực tiếp cho nó làm bữa sáng không có gì khác nhau.
“Sở Nhất Nặc, đừng đùa, mau tới cứu ta.” Nàng lui về phía sau từng bước một.
“Không phải nàng nói không cần ta giúp sao.” Hắn nằm trên nhánh cây bắt chéo chân, thập phần nhàn nhã.
“Mau cứu ta, a......”
Con hổ đang đi từng bước một đột nhiên lao nhanh tới như hổ đói vồ mồi, há cái mồm to như bồn máu hướng thẳng về phía Hân Duyệt.
Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu là Ý nhi, Phong nhi.
“Hân Duyệt, tỉnh lại, không có việc gì.”
Âm thanh hoảng hốt truyền đến, “Vân Đình......” Nàng nỉ non.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Sở Nhất Nặc vẻ mặt lo lắng và ánh mắt tự trách: “Nàng không sao chứ, ta chỉ đùa thôi, nàng yên tâm đi, con súc sinh kia không gây thương tổn cho nàng, có ta ở đây, nàng không cần sợ gì cả.”
Hắn có vô vàng tự tin sẽ chém được đầu nó ở thời khắc cuối cùng, lại quên một cô gái yếu ớt không có võ công một mình đối mặt với hổ dữ sẽ có cảm giác gì.
“Ta muốn về nhà, không đi chơi nữa.” Vẻ mặt nàng ảm đạm, rốt cuộc nhịn không được nổi nhớ nhà mãnh liệt, luôn bận tâm tới cảm nhận của Sở Nhất Nặc, không biết làm sao mới trấn an được mình đây.
Hắn yên lặng nhìn, chỉ là muốn nàng ỷ lại mình một chút cũng khó như vậy sao?
“Nàng cũng biết, ba năm trước đây ta khổ luyện hộ thể thần công, sắp đột phá tầng thứ chín – đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. Gần đây ai cầu ta việc gì ta cũng từ chối, nhưng ta không thể cự tuyệt nàng. Vì nàng, ta mất nửa người máu, đã đánh mất hai thành công lực, còn tổn thất hộ thể thần công ba năm khổ luyện.”
Hắn buông vòng tay đang ôm nàng, đứng dậy nhìn về phía phương xa: “Mẹ ta nói muốn ta mỗi năm năm trở về đô thành Nhật Chiếu quốc nhìn một lần, đây chính là con đường cả nhà ta từng đi qua. Nhưng ta khổ luyện võ công báo thù cho cha, cho tới bây giờ cũng chưa từng trở về, nay càng cảm thấy áy náy. Cho nên, ta nghĩ muốn nàng theo giúp ta trở về nhìn xem, nhiều nhất chỉ cần một năm, cho ta một năm vui vẻ nàng cũng không chịu sao?”
Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt thê lương của hắn, trong lòng không đành lòng. Ý nhi cùng Phong nhi nhiều nhất chỉ phải xa mẹ một năm, mà hắn từ mười tuổi đã không còn cha mẹ, một người tự chịu biết bao đau khổ, thật vất vả tìm được một người cũng xuyên qua giống như mẫu thân, tự nhiên luyến tiếc buông tay. Kỳ thật hắn cũng chỉ là muốn mình cùng hắn đi trên con đường hồi nhỏ từng đi, tìm kiếm chút ký ức hạnh phúc mà thôi.
“Chỉ một năm, huynh sẽ cho ta trở về?”
Hắn trịnh trọng gật gật đầu: “Một năm sau, chính nàng quyết định đi hay ở.”
“Được, một lời đã định.” Nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, sắc mặt kiên quyết.
“Hân Duyệt, từ khi cha mẹ ta qua đời, ta chưa từng được vui vẻ. Một năm này, nàng đừng đối chọi với ta, chúng ta cùng nhau sống thật vui vẻ được không?” Trong mắt tràn đầy chân thành, có thể một lần nữa hưởng thụ cuộc sống êm đềm là vui sướng lớn nhất đời hắn.
Có thể làm hắn vui vẻ trừ Hân Duyệt ra hắn không tiếp nhận người thứ hai.
Nàng trịnh trọng gật gật đầu, là hứa hẹn với hắn mà cũng là tự cổ vũ mình.
Điểm dừng chân thứ nhất là Tầm Châu ở phía tây Uyển Châu, chỗ này khách điếm lớn nhất, tốt nhất chính là khách điếm Tề gia.
Thiền Quyên bày củ cải xắt sợi ra mâm: “Cái gì gọi là gặp được miếng ăn?”
“Nói đúng hơn là đột nhiên lại xuất hiện một người đến ăn chực, có điều may mắn hôm nay chúng ta làm quá nhiều, hai người cũng ăn không hết.” Hân Duyệt vớt một cái lên nhìn trái nhìn phải coi chín hay chưa.
Vừa vặn đại hộ pháp đi ngang qua cửa, vì thế Hân Duyệt nhiệt tình gọi hắn vào: “Nếm thử, tôm thịt.”
“Ừ, không tệ.”
“Ặc…. ta tính hỏi ngươi là chín hay chưa?”
Đại hộ pháp hầm hừ rời đi, Thiền Quyên mới dám cười ra tiếng.
Trang chủ trước khi bế quan, đã cẩn thận dặn dò: Kẻ trên người dưới trong trang phải đối xử tử tế với khách quý, nàng muốn ăn gì quản gia phụ trách đi mua, sinh hoạt hằng ngày thì Thiền Quyên phải cẩn thận hầu hạ, tứ đại hộ pháp phải bảo vệ an toàn của nàng, cũng phải chú ý không thể để nàng bỏ trốn hoặc được người khác cứu đi, nếu không lấy quy củ trong trang mà xử.
Quản gia cẩn thận hỏi một câu: “Trong trang của chúng ta toàn người thô thiển, cũng chưa từng có khách quý như vậy, không biết nên lấy lễ gì đãi khách.”
Sở Nhất Nặc hơi trầm ngâm: “Đối đãi như chủ mẫu sơn trang là được.”
Vị chủ mẫu giả khiến cho người người chú ý này, ở trong sơn trang nửa tháng đã hòa nhập được với mọi người.
Như Thiền Quyên thấy, nàng không khó hầu hạ, có thể nói mình làm bạn với nàng thôi. Có khi nàng sẽ kể chuyện xưa cho mình nghe, có khi lại kể chuyện bọn nhỏ nhà nàng.
Mỗi ngày ăn thịt nàng không quen, nhưng chưa bao giờ kêu quản gia đi mua thứ khác.
Sau khi phát hiện phòng bếp nhỏ sau tiểu viện, liền cùng Thiền Quyên tự nấu cơm ăn, trong trang có gì dùng nấy. Giống hôm nay, vài tên gia đinh trong trang bắt được chút tôm cá, các nàng liền cùng nhau làm bánh chẻo tôm thịt, còn có mấy thứ đồ ăn vặt nữa.
Đám tiểu thanh niên tất nhiên có lòng hiếu kỳ rất lớn, vì thế ngẫu nhiên gặp sẽ nhìn thêm vài lần, nhưng bọn họ không dám đến gần, dù sao đó là nữ nhân của trang chủ.
Trang chủ chưa bao giờ để nữ nhân vào phòng ngủ, lại để nữ nhân này ở trong phòng ngủ nửa tháng. Tuy nói trang chủ dưỡng thương không động đậy, nhưng mà...... Loại chuyện này cũng nói không rõ.
Vì thế mọi người rất hiếu kì về thẩm mỹ của trang chủ, mấy năm nay cô độc, nay lại muốn tranh đoạt một người phụ nữ có chồng.
Thán phục: Trang chủ chính là trang chủ, không đi con đường bình thường.
Hân Duyệt cũng không để ý, nhìn thì cứ nhìn, con người luôn có lòng hiếu kì. Cũng như nàng tràng ngập tò mò với tòa sơn trang này vậy.
Chỉ là mọi người đều nhìn ra nàng không vui vẻ, nhìn thấy lá rụng cũng sững sờ, nhìn thấy cá trong chậu sẽ có vẻ mặt bi thương, hơn nữa nhìn thấy mấy đứa trẻ sẽ có ánh mắt tan nát cõi lòng......
Nàng không phải tiểu thư khuê các, sẽ không cả ngày ngồi ở trước cửa sổ thương tâm rơi lệ, trong lòng có khổ sở hơn, cũng chỉ trong đêm khuya rơi nước mắt ướt áo gối mà thôi.
Nàng muốn vì sơn trang làm chút gì đó, tỷ như làm chút việc giặt quần áo linh tinh, nhưng trang chủ đã dặn dò đối đãi với nàng như chủ mẫu, ai dám làm cho nàng làm việc.
“Thiền Quyên, mau tới ăn cơm.” Hân Duyệt đem hai mâm bánh chẻo đặt lên bàn.
“Được rồi.” Thiền Quyên đợi mãi cuối cùng cũng được ăn sáng, ngồi vào bên cạnh bàn. Người giang hồ vốn sẽ không quá để ý quy củ, trang chủ, trưởng lão cũng sẽ cùng đám hiệp khách, gã sai vặt cùng nhau vung quyền, uống rượu, không lớn không nhỏ nháo thành một đoàn.
“Có đồ ăn ngon.” Một bàn tay to vói vào trong mâm của Hân Duyệt cầm một cái bánh chẻo cho vào trong miệng, bị nóng tới thổi phù phù.
“Trang chủ?” Thiền Quyên chấn động, ngượng ngùng đứng lên, dù sao nàng cũng không dám làm càng trước mặt trang chủ.
“Rửa tay rồi chưa?” Hân Duyệt đánh rớt bàn tay ăn trộm kia.
Hắn cười ha ha đi rửa tay rồi quay lại, Hân Duyệt mới nhớ tới còn chưa đến một tháng nha.
“Nè, Sở Nhất Nặc, còn chưa đến một tháng đâu, sao huynh lại ra ngoài rồi?”
“Ta sợ nàng chạy mất.” Hắn nói thoải mái tự nhiên.
“Coi như ta đã biết, đệ nhất cao thủ Sở Nhất Nặc giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật chính là một tên tiểu lưu manh.” Hân Duyệt nhìn trần nhà thở dài.
Thiền Quyên che miệng cười.
Hắn một lần nữa ngồi lại vào bàn, lấy tay chống cằm, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn về phía Hân Duyệt, có chút đăm chiêu.
“Công lực của huynh đều khôi phục?”
“Nào có nhanh như vậy, tám phần đi.”
“À.” Hân Duyệt có chút mất mát, hắn chưa có hoàn toàn khôi phục, chính là mình còn thiếu nợ hắn, có điều nói đi nói lại, nếu hắn có khôi phục toàn bộ công lực thì chẳng phải mình vẫn thiếu hắn một cái nhân tình sao, dù sao người ta đã đánh mất nửa cái mạng.
Nhướng mày: “Sao nào, sợ ta không thể mang nàng đi du lịch giang hồ? Yên tâm đi, cho dù ta chỉ có ba thành công lực cũng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.”
Bĩu môi: “Thôi đi, nếu vậy sao còn bị trọng thương.”
Khinh thường: “Huyết cổ nàng có biết hay không, chính là lúc ta lấy kiếm chém về phía đầu hắn, hắn không né không tránh, mặc cho đầu mình chuyển nhà. Lại bất thình lình phun ra một viên răng độc lên người ta, loại phương thức dùng mạng để hạ độc như vậy ai cũng trốn không thoát.”
“Vậy lỡ như tương lai gặp phải loại độc này thì phải làm sao?”
“Loại răng độc này trăm năm mới có một viên, cũng là ta sơ ý, không nghĩ tới sẽ rơi vào tay hắn.”
Sở Nhất Nặc gắp một ít củ cải xắt sợi nhẹ nhàng cắn một ngụm, tinh tế nhấm nháp: “Ừ, hương vị không khác lắm, nàng quả nhiên biết làm mấy thứ này.”
“Quả nhiên? Không khác lắm với ai?”
Hắn múc một muỗng canh trứng gà lên nếm: “Hẳn là nên bỏ vào một chút cà rốt xắt sợi.”
“Đó là để bổ sung vitamin cho đám trẻ nhỏ, người lớn muốn ăn cần gì phiền phức như vậy, trực tiếp ăn củ cà rốt không phải được rồi sao.”
“Nhưng mà, ăn như vậy thì không giống hương vị hồi còn nhỏ.” Ánh mắt hắn mê ly nhìn chằm chằm chén canh.
Hân Duyệt đơn giản buông chiếc đũa, lấy tay nâng đầu, nhìn chằm chằm Sở Nhất Nặc cẩn thận nghiên cứu.
“Sao nào, những ngày này không gặp ta, nhớ lắm sao?” Sở Nhất Nặc cũng nhìn chăm chú về phía nàng.
“Sặc” Thiền Quyên kinh ngạc không nhỏ.
Hân Duyệt vỗ bàn một tiếng, chỉ vào hắn nói: “Sở Nhất Nặc, ta kết luận, mẹ của huynh cũng là xuyên không.”Hắn dựa vào lưng ghế, nhướng mày cười, mê hoặc không nói nên lời: “Hôm nay mới phát hiện, nàng thật là ngốc.”
“Trời ạ, là thật? Oa, Sở Nhất Nặc, thì ra huynh luôn ở trước mặt ta giả bộ ngầu, ha ha, đều là giả bộ.”
“Ai giả bộ, ta vốn cũng rất ngầu, trời sinh đẹp trai cũng không có cách nào.”
“Nè, khi nào thì huynh phát hiện ta là xuyên không mà đến?” Hân Duyệt tò mò.
Hắn chống cằm giả vờ đang hồi tưởng.
Hân Duyệt túm tay áo của hắn: “Đừng giả vờ thâm trầm, nói mau, có phải lần đầu tiên gặp mặt đã đoán được thân phận của ta hay không.”
“Lần đầu tiên không quá để ý, sau đó nàng đàn khúc [ tiếu ngạo giang hồ ], ta liền đoán được vài phần. Cái giường gấp kia nàng có thể tự xếp được, còn có chuyện công chúa bạch tuyết ta hỏi qua rất nhiều người, không có ai từng nghe nói tới. Nhưng nàng lại nghĩ chuyện này ai cũng biết kể, nàng cũng không giả bộ, không, là nàng chưa từng giả bộ mới làm cho ta cảm thấy nàng thật đặc biệt.” Vẻ mặt hắn rất chân thật.
Thiền Quyên buồn bực nhìn bên này, ngó bên kia, không biết nói gì.
Hân Duyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thì ra hắn thích ta chỉ bởi vì ta có bóng dáng của mẹ hắn, giữ ta ở bên cạnh cũng chỉ vì muốn tìm lại ký ức lúc nhỏ. Như vậy là tốt rồi, chờ hắn chơi đủ, sẽ cho ta về nhà.
Nghĩ vậy, nàng hạnh phúc cười.
Sở Nhất Nặc tưởng mình khen nàng vài câu, nàng mới cười tươi như vậy, tâm tình lập tức cũng tốt hơn.
Cơm nước xong, hai người nói chuyện phiếm, trò chuyện với nhau thật vui.
Sở Nhất Nặc định đưa nàng đi dạo giang hồ một vòng, Hân Duyệt vốn không có tâm trạng du ngoạn, nhưng lại nghĩ, như vậy có lẽ có thể nghe được một ít tin tức về Tề Vân Đình, hoặc là hắn sẽ đến tìm mình.
Vì thế hai người không đồng ý tưởng lại định ra cùng một kế hoạch: Du lịch giang hồ.
Sáng sớm xuất phát, dạo bước qua rừng rậm. Đạp lên lớp lá thật dày dưới chân, phát ra tiếng sàn sạt, phía trước có một vũng bùn, Sở Nhất Nặc ôm eo Hân Duyệt kéo nàng đi qua. Lại nhận về quở trách: “Sao huynh lại chiếm tiện nghi của người ta, tự ta cũng có thể nhảy qua.”
Hắn giơ hai tay lên: “Được, do ta tự mình đa tình, lần sau tự nàng đi.”
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá lớn, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước. Hân Duyệt sử dụng cả tay lẫn chân cũng không thể leo lên, tức quá đánh mạnh một cái, lại bị đá vụn đâm vào tay, vài tia máu tươi chảy ra.
Nhất thời đầy bụng ủy khuất: Nếu Vân Đình ở đây, hắn sẽ không bỏ lại ta mặc kệ.
Một bàn tay to chìa ra trước mặt, “Đến đây đi, ta kéo nàng lên.”
Hân Duyệt bĩu môi, không tình nguyện cầm lấy tay hắn.
“Như thế nào, ta giúp nàng, nàng còn không vui?” Sở Nhất Nặc lại nhướng mày.
“Ta lại không nhờ huynh giúp.” Nàng được tiện nghi còn khoe mẽ.
Một trận gió núi bất lành ùa qua, vài miếng lá khô đập vào mặt Hân Duyệt, cảm thấy đau rát.
Nàng nghiêng đầu ôm mặt, Sở Nhất Nặc bay lên một ngọn cây to, nhìn lại thì thấy một con quái vật đang tới gần – con hổ.
Hân Duyệt cả kinh trừng lớn mắt, xoay người chạy trốn?
-- khẳng định chạy không thoát.
Cùng nó đánh nhau?
-- như vậy cùng với trực tiếp cho nó làm bữa sáng không có gì khác nhau.
“Sở Nhất Nặc, đừng đùa, mau tới cứu ta.” Nàng lui về phía sau từng bước một.
“Không phải nàng nói không cần ta giúp sao.” Hắn nằm trên nhánh cây bắt chéo chân, thập phần nhàn nhã.
“Mau cứu ta, a......”
Con hổ đang đi từng bước một đột nhiên lao nhanh tới như hổ đói vồ mồi, há cái mồm to như bồn máu hướng thẳng về phía Hân Duyệt.
Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu là Ý nhi, Phong nhi.
“Hân Duyệt, tỉnh lại, không có việc gì.”
Âm thanh hoảng hốt truyền đến, “Vân Đình......” Nàng nỉ non.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Sở Nhất Nặc vẻ mặt lo lắng và ánh mắt tự trách: “Nàng không sao chứ, ta chỉ đùa thôi, nàng yên tâm đi, con súc sinh kia không gây thương tổn cho nàng, có ta ở đây, nàng không cần sợ gì cả.”
Hắn có vô vàng tự tin sẽ chém được đầu nó ở thời khắc cuối cùng, lại quên một cô gái yếu ớt không có võ công một mình đối mặt với hổ dữ sẽ có cảm giác gì.
“Ta muốn về nhà, không đi chơi nữa.” Vẻ mặt nàng ảm đạm, rốt cuộc nhịn không được nổi nhớ nhà mãnh liệt, luôn bận tâm tới cảm nhận của Sở Nhất Nặc, không biết làm sao mới trấn an được mình đây.
Hắn yên lặng nhìn, chỉ là muốn nàng ỷ lại mình một chút cũng khó như vậy sao?
“Nàng cũng biết, ba năm trước đây ta khổ luyện hộ thể thần công, sắp đột phá tầng thứ chín – đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. Gần đây ai cầu ta việc gì ta cũng từ chối, nhưng ta không thể cự tuyệt nàng. Vì nàng, ta mất nửa người máu, đã đánh mất hai thành công lực, còn tổn thất hộ thể thần công ba năm khổ luyện.”
Hắn buông vòng tay đang ôm nàng, đứng dậy nhìn về phía phương xa: “Mẹ ta nói muốn ta mỗi năm năm trở về đô thành Nhật Chiếu quốc nhìn một lần, đây chính là con đường cả nhà ta từng đi qua. Nhưng ta khổ luyện võ công báo thù cho cha, cho tới bây giờ cũng chưa từng trở về, nay càng cảm thấy áy náy. Cho nên, ta nghĩ muốn nàng theo giúp ta trở về nhìn xem, nhiều nhất chỉ cần một năm, cho ta một năm vui vẻ nàng cũng không chịu sao?”
Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt thê lương của hắn, trong lòng không đành lòng. Ý nhi cùng Phong nhi nhiều nhất chỉ phải xa mẹ một năm, mà hắn từ mười tuổi đã không còn cha mẹ, một người tự chịu biết bao đau khổ, thật vất vả tìm được một người cũng xuyên qua giống như mẫu thân, tự nhiên luyến tiếc buông tay. Kỳ thật hắn cũng chỉ là muốn mình cùng hắn đi trên con đường hồi nhỏ từng đi, tìm kiếm chút ký ức hạnh phúc mà thôi.
“Chỉ một năm, huynh sẽ cho ta trở về?”
Hắn trịnh trọng gật gật đầu: “Một năm sau, chính nàng quyết định đi hay ở.”
“Được, một lời đã định.” Nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, sắc mặt kiên quyết.
“Hân Duyệt, từ khi cha mẹ ta qua đời, ta chưa từng được vui vẻ. Một năm này, nàng đừng đối chọi với ta, chúng ta cùng nhau sống thật vui vẻ được không?” Trong mắt tràn đầy chân thành, có thể một lần nữa hưởng thụ cuộc sống êm đềm là vui sướng lớn nhất đời hắn.
Có thể làm hắn vui vẻ trừ Hân Duyệt ra hắn không tiếp nhận người thứ hai.
Nàng trịnh trọng gật gật đầu, là hứa hẹn với hắn mà cũng là tự cổ vũ mình.
Điểm dừng chân thứ nhất là Tầm Châu ở phía tây Uyển Châu, chỗ này khách điếm lớn nhất, tốt nhất chính là khách điếm Tề gia.
Danh sách chương