Mẹ Trịnh vẫn thích trồng hoa.

Lúc bà còn trẻ, thích loại hoa rất ít gặp, thậm chí từng trồng ra loại danh phẩm khó gặp, nhưng hiện tại lớn tuổi, bà cũng không đồng ý phí nhiều tâm tư cho những thứ này, thậm chí còn bắt đầu trồng một ít rau dưa.

Dây mướp leo lên cái giá, sau đó nở hoa kết quả nhìn thật đáng yêu, cà chua màu đỏ cũng khiến người ta thấy thực vui vẻ, bà đem mấy cây ớt chỉ thiên đặt vào trong chậu cây tinh xảo, để cho người ta thấy còn tưởng là loại cây quý báu gì.

Nửa buổi sáng, mẹ Trịnh đội mũ che nắng cầm bình nước vẩy nước, ở trong nhà kính trồng hoa của mình đã lâu, mới từ từ đi xuống dưới.

Mà dưới lầu, cha Trịnh đang cùng người ta đánh cờ.

Mấy năm trước cha Trịnh cũng không chơi cờ vây, sau đó lại về hưu, mới tìm thầy đến dạy hắn.

Kỳ nghệ của hắn không được tốt lắm, chơi cờ cũng không theo đuổi thắng thua, cũng chỉ lấy để giết thời gian, luyện tập đầu óc, thật cũng thích ý.

Nhìn thấy vợ đi xuống, hắn liền cười nói: “Chi Chi nhanh tới xem, anh sắp thắng rồi.”

Mẹ Trịnh họ Tần, tên là Chi Chi, nhà bà có nguồn gốc nho học, cầm kỳ thư họa đều là học từ nhỏ, lúc này nhìn thoáng qua, liền cười nói: “Cũng không nhất định…. Thế nhưng anh quả thật có thể thắng.” ngồi đối diện chồng bà mà là bà, xác định vững chắc không thắng được, nhưng lúc này cùng cha Trịnh chơi cờ cũng giống như cha Trịnh chơi cờ giở, chồng bà có khả năng có thể thắng.

Quả nhiên lại hạ thêm vài bước, mắt thấy trên bàn cờ đều bị cha Trịnh chiếm, người chơi cờ với cha Trịnh trực tiếp ném quân cờ nhận thua, lại nói: “Chúng ta lại chơi thêm lần nữa!”

“Không được.” cha Trịnh nói.

“Sao lại không được?” người nọ nhíu mày.

“Tôi phải đi ăn cơm, chơi cờ vây rất tốn thời gian. Nếu không chúng ta chơi cờ năm quân?” cha Trịnh đề nghị.

“Cờ năm quân thì có ý tứ gì!” người chơi cờ với cha Trịnh bất mãn, mà lúc này, có xe từ bên ngoài tiến vào.

“Xe kia là tới nhà anh, nhà anh có người tới. » người chơi cờ với cha Trịnh nói với cha Trịnh: “Quên đi quên đi, ngày mai tôi lại tìm anh chơi cờ.”

“Tôi đi nhìn xem.” Cha Trịnh đứng lên, đi tới bên ngoài, sau đó liền nhìn thấy vợ của mình đã muốn nói chuyện với người tới.

Mà người tới….

Đó không phải là Cố gia Cố Tề Chấn và vợ Tô Thịnh Nam sao? Cha Cố không khác lắm là cha Trịnh nhìn từ nhỏ tới lớn, trước kia cha Trịnh ở trước mặt cha Cố vẫn luôn ra vẻ, nhưng lúc này….

Nghĩ tới con trai mình coi trọng con nhà người ta, hắn ra vẻ không nổi nữa, còn hơi giả dối.

Thế nhưng cha  Trịnh tốt xấu gì là người thấy qua cảnh đời, tuy rằng chột dạ, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra mẹ Trịnh hơi không giấu được.

Nhưng cha Cố mẹ Cố cũng không chú ý tới, bọn họ cũng chột dạ.

Ngày hôm qua bọn họ nghe con bọn họ kể lại, hỏi hắn cùng Trịnh Gia Hòa là xảy ra chuyện gì, mà dựa theo cách nói của con bọn họ, hắn đã sớm thích Trịnh Gia Hòa, sau khi gặp lại liền ở bên Trịnh Gia Hòa…

“Dì Tần, chú Trịnh.” Cha Cố rối rắm trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là gọi chú.

“Tiểu Cố, tiểu Tô, các người đến thành phố B sao?” mẹ Trịnh cười hỏi.

“Đúng vậy, đến coi Ngôn Tử.” Cha Cố nói.

“Vậy hai người nhìn thấy Ngôn Tử chưa?” mẹ Trịnh hỏi: “Ngôn Tử sao không tới đây?”

“Hôm nay Ngôn Tử có việc.”

“Haiz, bọn họ còn trẻ tuổi muốn bận rộn….” mẹ Trịnh thở dài, sau đó liền khen Cố Ngôn Tử: “Ngôn Tử thật sự là đứa nhỏ tốt, đặc biệt khiến người thích.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ này không tồi.” cha Trịnh cũng nói, ở trước mặt cha mẹ người ta nên khen con trai nhà người ta, tóm lại như vậy mới đúng.

Cha Trịnh mẹ Trịnh đưa cha Cố mẹ Cố vào trong nhà, dọc theo đường đi luôn khen Cố Ngôn Tử, biến thành cha Cố mẹ Cố cũng không không biết thẹn.

Đồng thời cha Cố mẹ Cố cũng hiểu được, người Trịnh gia sợ là đã sớm biết chuyện của Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa đều chuyên môn đi thành phố S để tăng độ thiện cảm với bọn họ, sao có thể không nói với cha mẹ mình?

Cha Cố nói: “nào có, cháu thấy Gia Hòa mới không tồi, tiểu vô liêm sỉ nhà cháu sao có thể so với hắn được?”

Mẹ Trịnh nói: “sao có thể như vậy được? tôi thấy Ngôn Tử còn tốt hơn Gia Hòa, càng khiến người ta thích hơn.”

Mẹ Cố nói: “Gia Hòa làm việc ổn thỏa, đem tập đoàn Minh Lợi sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhà cháu còn đang lăn lộn ở bên ngoài…”

Mẹ Trịnh nói: “Gia Hòa chỉ biết làm ăn buôn bán mà thôi, Ngôn Tử mới đa tài đa nghệ.”

….

“Khụ khụ.” Cha Cố đánh gãy đoạn đối thoại thổi phồng con của hai người, rốt cục nói: “Dì Tần, chúng ta đừng nói những chuyện này….hiện tại chuyện của hai người con trai….”

Lúc trước cha Trịnh vẫn không nói câu nào, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cha Cố mẹ Cố, đã muốn nhìn ra sự không thích hợp, hiện tại cha Cố nói như vậy….

Mẹ Trịnh còn chưa kịp phản ứng lại, cha Trịnh liền nói: “chuyện của hai đứa con trai, tôi theo bọn họ.” lời nói của hắn kiểu ba phải sao cũng được.

“Chúng ta cũng không quản được, chỉ là vai vế hơi rối loạn….”

Cha Trịnh lại nói: “vai vế rối loạn cũng không có gì, cũng không thể bởi vì vai vế, liền chia rẽ hai đứa được.”

“Vậy việc này… cứ như vậy sao?” cha Cố hơi không cam lòng, hắn còn mong cha Trịnh mẹ Trịnh không đồng ý!

“Nếu không thì sao?” cha Trịnh nhìn về phía cha Cố, biết suy đoán của mình lúc trước tuyệt đối đúng.

Con của hắn và Cố Ngôn Tử sợ là đã ở bên nhau!

Mọi người Cố gia đã biết, bọn họ thế nhưng không biết, con của hắn sử lý việc này thật sự không tốt!

Cha Cố nhìn thấy cha Trịnh bình tĩnh như vậy, thực có chút kính nể.

Chính là sự bình tĩnh của cha Trịnh rất mau bị phá hỏng— mẹ Trịnh đột nhiên kích động hỏi: “Các người là có ý gì? Gia Hòa và Ngôn Tử ở bên nhau sao?”

Cha Cố mẹ Cố: “… dì Tần người không biết sao?”

“Gia Hòa cũng chưa nói, tôi nghĩ nó còn chưa theo đuổi được.” mẹ Trịnh nói: “Thì ra đã cùng một chỗ? Thật tốt quá!”

Cha Cố mẹ Cố: bọn họ lúc trước…. hình như đã nghĩ sai cái gì?

Lúc này mẹ Trịnh vừa mắc cỡ nhìn cha Cố mẹ Cố: “Haiz, thực xin lỗi, thế nhưng Gia Hòa là thật lòng với Ngôn Tử….”

Cha Trịnh là một con cáo già, cha Cố mẹ Cố lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cũng không đơn giản, cũng chỉ có mẹ Trịnh, bà từ khi còn trẻ cho tới bây giờ cũng chỉ chịu qua một chút khổ, nhưng sau khi cải cách, ngày qua càng tốt hơn, bởi vì nguyên do thân thể không tốt, còn chưa bao giờ ra ngoài làm việc, cả người rất đơn thuần.

Lúc này, bà là thật tình áy náy.

“Trịnh Gia Hòa, nói chuyện của hắn và Ngôn Tử như thế nào?” mẹ Cố nghe lời nói của mẹ Trịnh, ý thực được có gì đó.

“Gia Hòa nói hắn thích Ngôn Tử, đang theo đuổi.” mẹ Trịnh nói.

“Hắn cũng nói với chúng ta như vậy, nhưng tiểu vô liêm sỉ kia của nhà cháu nói, là hắn thích Trịnh Gia Hòa, quấn chết không buông.” Cha Cố nói.

Cha Cố mẹ Cố cùng cha Trịnh mẹ Trịnh nhìn nhau, cuối cùng thế nhưng hơi tỉnh táo lại.

Hai đứa nhỏ kia, nghĩ bọn họ là thú dự và nước lũ sao? Thế nhưng tranh nhau nhận sai lên người mình.

Thế nhưng cũng không phải là chuyện gì xấu, nhìn ra được, cảm tình bọn họ rất tốt, đều là thiệt thích nhau.

Cha Trịnh mẹ Trịnh và cha Cố mẹ Cố sau khi thông suốt, liền hòa thuận vui vẻ.

Sau đó, Trịnh Gia Hòa nhận được tin nhắn do mẹ mình gửi tới: “Gia Hòa! Con và Ngôn Tử đã cùng một chỗ! Sao không nói cho mẹ?”

“Con thế nhưng không nói cho chúng ta biết!

“Cha mẹ Ngôn Tử đến đây! Giữa trưa con trở về ăn cơm!”

“Hỏi Ngôn Tử có rảnh không! Cũng đưa hắn về cùng!”

‘!!!”

Mẹ của hắn có thể cảm thấy chỉ có dấu chấm than mới có thể biểu đạt được khiếp sợ của bà.

Đây là lỗi của hắn, hắn và Cố Ngôn Tử vừa xác định quan hệ, Cố Ngôn Tử nói từ từ, hắn liền không nói với cha mẹ.

Chính là…. Hắn cùng cha mẹ Cố Ngôn Tử vẫn luôn liên hệ, bọn họ trước đây vẫn phản đối hắn cùng Ngôn Tử ở bên nhau, như thế nào lại đột nhiên khai sáng như vậy? còn trực tiếp tới nhà hắn?

Trịnh Gia Hòa buông di động, có hơi phản ứng không kịp.

Lúc này, Cố Ngôn Tử đối với những chuyện xảy ra với Trịnh Gia Hòa hoàn toàn không biết gì cả.

Người Giang đạo hẹn lần lượt tới, bọn họ đã bắt đầu thảo luận kịch bản.

Bộ phim lần này của Giang đạo là muốn nhận thưởng, nên hắn càng chú ý tới chiều sâu của câu chuyện, bộ phim này, xoay quanh một người sinh viên.

Nam chính sinh ra trong một gia đình bình thường, cha làm bảo vệ, mẹ làm việc ở siêu thị, thu nhập của nhà bọn họ rất thấp, nhưng làm cha mẹ, lại dùng toàn lực chu cấp cho con trai cuộc sống tốt nhất, cho dù bọn họ không sợ khổ không sợ mệt, cũng không để cho nam chính biết, lại càng không để cho nam chính giúp đỡ.

Nam chính từ nhỏ đến lớn, chỉ biết học tập, cuối cùng thi vào trường đại học rất tốt.

Ở đại học, hắn học hư, tiêu tiền càng ngày càng nhiều, hắn luôn đòi tiền cha mẹ, khiến cho cha không thể đi công trường chuyển gạch cung cấp cho hắn.

Đương nhiên cha mẹ hắn cũng không nói những thứ này với hắn, cho tới khi cha hắn ở công trường gặp chuyện không may.

Cha không cùng công trường ký hợp đồng, ông chủ lại nói hắn vi phạm quy định của công trường không bồi thường tiền thuốc men…. Vì để cho cha hắn chữa bệnh, trong nhà sắp đói, mẹ của nam chính mới rốt cục nói cho nam chính tình huống trong nhà.

Tất cả chuyện này đối với nam chính, giống như là trời sập, nhưng hắn cũng không sửa thói tiêu tiền của mình, hơn nữa có tâm hư vinh, hắn bắt đầu vay tiền khắp nơi, thậm chí đi vay nóng để mua di động….

Nợ nần không ít tiền hắn thiếu chút nữa cùng đường, cho tới khi một buổi tối nọ, hắn nhìn thấy một người đàn ông cả người toàn là máu nằm trong một con ngõ nhỏ, bên người còn có một vali toàn tiền.

Hắn cầm vali đi, ngày hôm sau biết được người đàn ông cả người toàn máu kia bởi vì bỏ lỡ thời gian trị liệu mà chết, hắn bắt đầu mới áy náy, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng hắn không biết là, hắn lấy đi cái vali kia ngoại trừ tiền, kỳ thật có một phần chứng cứ phạm tội, mà hắc bạnh lưỡng đạo, hiện tại đang tìm cái vali này.

Kết cấu và câu từ của câu chuyện cũng rất chắc chắn, nhưng đời trước bộ phim nay được đánh giá rất thấp, có rất nhiều  nguyên nhân.

Trong đó quan trọng nhất chính là Giang đạo muốn quay theo kiểu văn vẻ, nhưng lại nhịn không được cho thêm những yếu tố mà mình am hiểu, cuối cùng biến thành râu ông này cắm cằm bà kia.

Hơn nữa nói về chuyện trong nhà của nam chính hơi nhiều, tiết tấu rất chậm, sau đó đột nhiên chuyển vào tình tiết có quan hệ với vụ án, tiết tấu lại nhanh. Đồng thời, bởi vì độ dài của bộ phim, khi cắt nối biên tập lại bỏ đi một ít tình tiết, nhìn thấy liền cảm thấy lạ.

Đương nhiên, cho dù có mất tiêu chuẩn, bộ phim này của Giang đạo cũng không lỗ, chỉ là không lấy được thưởng cũng không kiếm được tiền….

Chỉnh thể của kịch bản mạch lạc, hoặc là nói đại cương cùng với nội dung của vở kịch đã xuất hiện, mỗi người ở đây đều có được một phần, hiện tại Giang đạo hẳn là vẫn còn nghi vấn với kịch bản này, mới có thể tìm ngươi tham khảo sửa chữa.

“Giang đạo, tôi cảm thấy đoạn trước của kịch bản thực khiến cho người xem đồng cảm, hẳn là nên đào xâu một chút.”

“Hiện tại loại cha mẹ đối với còn ta cần ta cứ lấy, kết quả con trai không biết cảm ơn, quả thực khiến cho người ta cảm động.”

“Tâm lý nhân vật chính nên dãy dụa một chút, cảnh cướp trong nội dung vở kịch có thể giảm bớt cho thích hợp.”

“Kết cục của nam diễn viên chính, có thể thảm một chút.”

….

Lần này Giang đạo muốn lấy thưởng, tìm biên kịch ngoại trừ Cố Ngôn Tử, đều là am hiểu văn vẻ, đông thời bởi vì kịch bản này là có một không hai, nên hắn cũng không tìm biên kịch có danh tiếng tới đây.

Những biên kịch nổi danh, cũng sẽ không vui vẻ giúp hắn sửa kịch bản.

Những ý kiến của biên kịch này, cũng không thể nói không đúng, Cố Ngôn Tử cũng hiểu, nội tâm của nam chính dãy giụa, sự giáo dục của cha mẹ sảy ra vấn đề, đều có thể làm sâu sắc một chút, nhưng mấu chốt là, Giang đạo kỳ thật cũng không am hiểu những cái này.

Hơn nữa, những biên kịch này tuổi hầu như không nhỏ, tất cả đều thay mặt cho cha mẹ diễn viên chính, trong bộ phim này đều phê phán hành vi của nam chính, nhưng thật ra những người nhỏ tuổi xem bộ phim này sẽ hơi bất mãn.

Giống như Cố Ngôn Tử, đời trước hắn xem bộ phim này, còn hơi đồng tình với nam chính.

Ngày từ đầu hành vi của nam chính, thoạt nhìn thực vô liêm sỉ, nhưng hắn làm như vậy, cũng có quan hệ với cha mẹ hắn.

Lúc ban đầu, hắn căn bản không biết cha mẹ thì ra lại nghèo như vậy.

Lúc ấy trong phim có rất nhiều đoạn ngắn, ví dụ như mẹ của nam chính vì muốn kiếm nhiều tiền, cầu ông chủ siêu thị cho cô làm thêm năm tiếng, nhờ đồng nghiệp khi có những thực phẩm quá hạn, đem thức ăn bỏ vào trong xe ba bánh của cô, nhưng chờ cô về nhà, cô liền lập tức giấu đi mệt mỏi trên mặt, sau đó cười tủm tỉm nói với con trai, nói con trai con xem, mẹ lại mua thiệt nhiều đồ!

Hơn nữa, chính cô hằng năm ăn thực phẩm quá hạn mà siêu thị bỏ đi, lại mua đồ tốt nhất cho con trai, lúc con trai không có nhà, cô và chống sẽ trường kì ăn đậu hũ, nhưng khi con trai về nhà, cô lại mua tôm, mua gà, sau đó mình thì không ăn.

Nam chính dưới hoàn cảnh như vậy lớn lên, muốn hắn không ích kỷ cũng khó.

“Tiểu Cố, cậu thấy như thế nào?” lúc này Giang đạo nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

“Giang đạo, tôi cảm thấy manh mối chính của chuyện xưa này phải rõ ràng.” Cố Ngôn Tử nói: “Giang đạo ông muốn quay nam chính sau khi trải qua đủ loại đau khổ sau đó hối cải làm một người mới, hay là muốn nhìn thấy quá trình nam chính đục khoét cha mẹ mình?”

Kỳ thật Giang đạo cũng rối rắm những thứ này.

“Còn có, tôi cảm thấy hành vi ban đầu của nam chính, không thể nhìn theo ánh mắt phê phán được, hắn biến thành như vậy, cũng không phải không có liên quan tới cha mẹ hắn.” Cố Ngôn Tử lại suy xét nói. chuyện xưa này là của Giang đạo, cho nên hắn chỉ có thể cho ý kiến.

“Như thế nào, hắn là bạch nhãn lang, vậy mà con nói ba mẹ hắn không đúng?” Có một biên kịch bất mãn nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Đó là một nữ biên kịch hơn bốn mươi tuổi, cô ta nói xong lại hỏi: “Cậu cũng là biên kịch sao? Tên là gì?”

“Tôi tên là Cố Ngôn Tử.” Cố Ngôn Tử nói.

“Cậu chính là Cố Ngôn Tử?” nữ nhân kia nhìn thấy Cố Ngôn Tử, chân mày cau lại, đột nhiên nói với Giang đạo: “Giang đạo, ông tìm biên kịch, cũng không xem nhân phẩm người ta sao?”

“Tiểu Cố rất có ý tưởng, nhân phẩm của hắn cũng không thành vấn đề.” Giang đạo nói, trước kia Cố Ngôn Tử đã từng giúp đoàn phim của hắn, ấn tượng của hắn với Cố Ngôn Tử rất tốt, cũng bởi vậy, lúc trước Nghê Quân Dương vu hãm Cố Ngôn Tử sao chép, hắn liền không tin tưởng.

“Nhân phẩm không thành vấn đề, sẽ sao chép sao?” nữ biên kịch này nói.

“Tôi không có sao chép.” Cố Ngôn Tử nói.

Nữ biên kịch kia cười lạnh: “Cậu nói không sao thì không sao sao? Nghê biên kịch là lão nhân trong giới này, sao có thể vô duyên vô cớ vu hãm cậu?”

Nghê Quân Dương nói Cố Ngôn Tử sao chép, nhưng không lấy ra được chứng cứ xác định, bởi vậy bị người cho rằng là vu hãm. Nhưng cô ta lại cảm thấy, nguyên nhân chính là vì không thể lấy ra chứng cớ, Nghê Quân Dương mới không có khả năng vu hãm Cố Ngôn Tử.

Hắn nếu không có chứng cớ, vậy có thể nói Cố Ngôn Tử sao chép sao, đây không phải là tự bôi đen mình sao?

Nghê Quân Dương cũng không phải là người không có đầu óc, sao có thể đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

“Nghê biên kịch bị hắn kiện phải bồi thường một đống tiền, thanh danh cũng không còn…” Lại có một biên kịch nam khác bất mãn nhìn Cố Ngôn Tử: “Có chỗ dựa là như vậy đấy?”

Hai biên kịch này rất có ý kiến với Cố Ngôn Tử, biểu tình lúc này, còn có điểm không sợ cường quyền.

Cố Ngôn Tử: “….” Hắn biết gần đây Nghê Quân Dương rất thảm, nhưng đây là tự làm tự chịu?

“Việc này, tôi tin tưởng tiểu Cố.” Giang đạo giúp Cố Ngôn Tử nói chuyện.

“Giang đạo, ông đừng để hắn lừa!” nữ biên kịch kia lại nói: “dù sao Phó Xuân Yến tôi, tin tưởng Nghê biên kịch.”

Nghê Quân Dương tuy rằng sẽ chèn ép những biên kịch cùng hắn cạnh tranh ở Tinh Duyệt, nhưng đối với đồng nghiệp bên ngoài vẫn thực tốt, Phó Xuân Yến cùng hắn quan hệ không sai.

Cố Ngôn Tử nói: “tôi với Nghê Quân Dương ai đúng ai sai, tôi tin tưởng tác phẩm có thể nói ra.”

“Tác phẩm? tác phẩm nam nhân biến thành nữ nhân kia của cậu, không phải cậu độc lập sáng tác.” Phó Xuân Yến cười nhạo: “Đoạt linh cảm của người khác viết kịch bản, cậu còn mặt mũi nói sao.”

“Qủa thật là không phải tôi độc lập sáng tác, cả kịch bản còn có những người khác tham dự. về phần linh cảm…. chuyện nam nhân hoặc nữ nhân đột nhiên chuyển đổi giới tính, rất nhiều năm trước cũng có.” Cố Ngôn Tử thản nhiên nói: “Nhưng chúng ta thật sự là không sao chép.”

Phó Xuân Yến vẫn nghĩ, Cố Ngôn Tử vẫn là trộm linh cảm của Nghê Quân Dương viết kịch bản, mà linh cảm này, Nghê Quân Dương chỉ sợ là tự mình nói ra, cho nên mới  không thể lấy chứng cớ ra, kết quả… chuyện xưa như vậy đã sớm có qua?

Cô hơi không tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Cứ coi như vậy! <Giang Sơn> của cậu viết và <Nhà của ngươi> mà Nghê biên kịch viết tháng sau sẽ cùng nhau phát sóng, tôi rất muốn xem, cậu có phải là thật sự dùng tác phẩm nói chuyện không.”

“Nghê biên kịch viết qua vài bộ phim truyền hình đều trên 1, năm trước còn viết một bộ phim nổi tiếng cả nước… cậu cho dù dùng cách không lên được mặt bàn chiếm được hạng mục của điện ảnh và truyền hình Gia Hành, cũng đừng nghĩ so với hắn.” nam biên kịch kia cũng nói.

Chuyện của Cố Ngôn Tử, người trong giới xem qua tin tức liền quên, nhưng một ít biên kịch trong giới, đều cố ý muốn thấy Cố Ngôn Tử, hoặc là nói ghen tị.

Bọn họ có rất nhiều người, đều làm hơn hai mươi mấy năm biên kịch, cũng không có cơ hội viết kịch bản cho một công ty lớn như điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

“Phải không? Tôi thế nhưng không biết.” Cố Ngôn Tử nói.

Cố Ngôn Tử không hề khiêm tốn, Phó Xuân Yến liền nói ngay: “Cậu thật đúng là trâng tráo, lượt xem phim truyền hình của cậu nếu vượt qua lượt xem của <Nhà của ngươi>, tôi sẽ giải thích với cậu ngay trên QQ, nếu không vượt qua, cậu ngay trên QQ phải giải thích với Nghê biên kịch, cậu dám hay không?”

“Được.” Cố Ngôn Tử sảng khoái đồng ý, lại nói: “Đúng rồi, hôm nay tới nơi này, là tới thảo luận kịch bản, cô vẫn nên đừng để ý tới tôi thì hơn.”

Giang đạo đã không vui vẻ, cái mặt nhăn như bánh bao dưới cái đầu trơn bóng, Phó Xuân Yến thấy thế, rốt cục không tìm phiền toái cho Cố Ngôn Tử nữa.

Lúc này Giang đạo, cũng nhìn về phía Tịch Trạch An: “Tiểu Tịch, cậu thì sao? Cậu có ý tưởng gì với kịch bản?”

Tịch Trạch An cười cười, cũng nói: “Giang đạo, bộ phim này, nếu ông muốn kiếm tiền, thì sau này coi việc bán bộ phim này là việc chính, nếu  muốn nhận thưởng, phía sau nên sửa chữa.”

Kỳ thật Giang đạo vừa muốn kiếm tiền vừa muốn đoạt giải, hắn cắn chặt rằng: “Tôi còn muốn suy nghĩ.”

Giang đạo nói nghĩ lại, nhưng vẫn tiếp tục thảo luận, cuối cùng đem nhân vật trong kịch bản thay đổi không ít.

Nam chính trong chuyện này, vẫn nên tham khảo ý kiến của Cố Ngôn Tử.

Gây sức ép một phen như vậy, cũng đã giữa trưa, Giang đạo trực tiếp ở phòng làm việc mới mọi người ăn cơm.

Phòng làm việc này của Giang đạo, là mời người tới nấu cơm, nhưng hôm nay có rất nhiều người tới… Giang phu nhân đem đô ăn mà người trong phòng làm việc bưng lên, lại từ bên ngoài gọi một ít đồ ăn, thật ra rất phong phú.

Thế nhưng, Cố Ngôn Tử còn chưa động đũa, liền nhận được điện thoại của Trịnh Gia Hòa, kêu hắn về nhà ăn cơm.

Cố Ngôn Tử có ấn tượng không tồi với Giang đạo, nhưng đối với hai biên kịch tìm tra kia không thể nào thích, vốn đã muốn từ chối việc này, hiện tại nghe nói như thế, trực tiếp tạm biệt Giang đạo.

Thang Đằng vẫn một mực chờ ở phụ cận, Cố Ngôn Tử vừa gọi điện thoại, hắn liền tới đón người.

Nhìn theo Cố Ngôn Tử rời đi, Phó Xuân Yến liền nói ngay: “Nghe nói Cố Ngôn Tử có quan hệ với quản lý cấp cao của Tinh Duyệt, hiện tại xem ra là thật.”

“Nếu không phải như vậy, hắn ở tuổi này, sao có thể có danh khí như vậy?” Lại có người nói.

Giang đạo bưng bát cơm, nghe nói thế đột nhiên hơi hối hận.

Sớm biết như vậy, hắn sẽ không kêu nhiều biên kịch tới đây như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện