Cố Ngôn Tử cũng gặp qua không ít trường hợp lớn, sau khi nhìn thấy có người khác, hắn liền tự nhiên buông Trịnh Gia Hòa ra, sau đó cười nói: “Có khách tới nhà? Sao anh không nói trước với em?”
“Thật có lỗi, anh quên mất.” Trịnh Gia Hòa nói, lại chỉ chỉ thanh niên bên người mình: “Đây là bạn học ở nước ngoài trước kia của anh, Dương Phong Ức.”
Cố Ngôn Tử nhìn phía sau lưng Trịnh Gia Hòa, nhìn thấy một nam nhân ba mươi sáu tuổi, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, làn da hơi đen.
Cố Ngôn Tử cũng không quen người này, nhưng vẫn cười chào hỏi: “Xin chào, tôi là Cố Ngôn Tử.”
“Xin chào, tôi biết cậu, nghe danh đã lâu.” Dương Phong Ức cười nói, nhìn ở chung rất tốt.
“Tôi không hề có tên tuổi gì cả?” Cố Ngôn Tử cũng cười.
“Sao vậy được, <Giang Sơn> gần đây rất nổi tiếng.” Dương Phong Ức nói: “Thế nhưng tôi biết cậu, đều là nghe Trịnh Gia Hòa nói, lúc trước hắn nói hắn đã hết độc thân, chúng tôi đều rất tò mò, không nghĩ tới tôi là người đầu tiên được gặp người.”
Trịnh Gia Hòa giải thích: “Hắn có nhà ở tiểu khu của chúng ta, lúc anh trở về thì gặp hắn, liền kéo hắn về đây.”
“Vậy thật đúng là có duyên.” Cố Ngôn Tử cười nói: “Dương đại ca ăn cơm chưa? Tôi gọi một ít đồ ăn, sắp đưa tới rồi.”
“Còn chưa ăn, tôi hôm nay tới đây, là đến cọ cơm.” Dương Phong Ức nói.
Lúc Cố Ngôn Tử kêu đồ ăn bên ngoài tuy rằng kêu nhiều một chút, nhưng ngay từ đầu là kêu cho phần hai người, ba người sợ không đủ ăn.
Bởi vậy, sau khi chào hỏi Dương Phong Ức, hắn trực tiếp vào bếp, tính toán làm thêm vài món nữa.
Trong tủ lạnh đã có rau dưa cùng thịt mà cô làm công đã rửa tốt, Cố Ngôn Tử liền xào thêm hai món ăn, lại làm thêm tô canh trứng cà chua đơn giản.
Lúc hắn nấu cơm, Trịnh Gia Hòa và Dương Phong Ức ở phòng khách nói chuyện.
“Trịnh Gia Hòa, người lần này cậu tìm so với người lần trước tốt hơn nhiều.” Dương Phong Ức nói: “Đàm Trăn như vậy, thực sự làm cho người ta hưởng thụ không nổi.”
Đàm Trăn đối với người ngoài kì thật rất tốt, lúc trước Trịnh Gia Hòa cùng Đàm Trăn chia tay, hắn còn đáng tiếc cho Trịnh Gia Hòa, sau đó những người khác cùng Đàm Trăn yêu đương, ầm ĩ lên, hắn mới biết được Đàm Trăn đối với bạn trai có ý niệm khống chế mạnh như vậy, ngay cả ăn cái gì cũng muốn quản.
Đàm Trăn cùng người bạn trai thứ hai chia tay, chính là bởi vì Đàm Trăn cùng bạn trai đi ăn cơm, Đàm Trăn kêu người nọ đừng gọi một món ăn nào đó, nhưng người nọ không nghe cứ muốn gọi, kết quả Đàm Trăn liền tức giận ở trong nhà ăn, bạn trai của hắn cũng chịu không nổi.
“Đừng nói tới Đàm Trăn nữa.” Trịnh Gia Hòa nói, ở trước mặt Cố Ngôn Tử vẫn là nên đừng nói tới Đàm Trăn thì tốt hơn.
“Cậu sợ hắn ghen sao?” Dương Phong Ức giật mình: “Hắn còn dám ghen?”
Dương Phong Ức quả thật đã nghe qua Trịnh Gia Hòa nói tới Cố Ngôn Tử, nhưng kỳ thật Trịnh Gia Hòa nói rất ít.
Lúc ấy bọn họ trong diễn đàn thảo luận chuyện Đàm Trăn về nước, có người hỏi ý tưởng của Trịnh Gia Hòa, sau đó Trịnh Gia Hòa nói cho bọn họ, nói hắn đã có người thích, bọn họ hỏi là ai, hắn đã nói Cố Ngôn Tử, còn đề cử <Giang Sơn> cho bọn họ, cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
Trịnh Gia Hòa rất bận rộn, rất ít thảo luận ở trong diễn đàn, cũng sẽ không theo bọn họ nói chuyện phiếm.
Bởi vậy, Dương Phong Ức chỉ biết Cố Ngôn Tử là biên kịch của <Giang Sơn>, mà thân phận của hắn như vậy, dù thế nào cũng phải lấy lòng Trịnh Gia Hòa thật tốt, sao còn có thể ghen? Trịnh Gia Hòa liếc mắt nhìn Dương Phong Ức: “Ngôn Tử là người Cố gia.”
“Cố gia? Người Cố gia nào?”
“Cố Tề Chấn là người Cố gia, hắn là con của Cố Tề Chấn.” Trịnh Gia Hòa lại nói.
Dương Phong Ức trợn mắt há hốc mồm: “Là con trai của đôi vợ chồng Cố gia cuồng làm việc kia sao?”
Trịnh Gia Hòa gật đầu.
“Đã sớm nghe nói bọn họ có con trai, nhưng trước kia cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, tôi còn nghĩ đứa con kia còn nhỏ tuổi, không nghĩ tới….” Dương Phong Ức lấy làm kì, đột nhiên lại nói: “Từ từ, cậu lừa gạt con trai của Cố Tề Trấn, Cố Tề Trấn không giết chết cậu sao?”
Hai vợ chồng Cố Tề Chấn ở trong giới rất nổi tiếng, trong lòng hai người chỉ có công việc, hơn nữa cả ngày ở chung một chỗ, còn được cho là một đôi trời đất tạo nên, cũng được cho là một đôi không dễ chọc.
Cố thị là tập đoàn lớn, không hề kém cạnh với tập đoàn Minh Lợi, hiện tại Trịnh Gia Hòa tóm được con người ta, Dương Phong Ức hơi lo lắng cho Trịnh Gia Hòa.
“Chúng tôi đã gặp qua cha mẹ, cha mẹ hai bên cũng thực vừa lòng.” Trịnh Gia Hòa cười nói.
“Cậu lợi hại.” Dương Phong Ức đối với Trịnh Gia Hòa phục sát đất. nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy cũng bình thường. Cố Ngôn Tử là thiếu gia Cố gia, cũng rất xứng đôi với Trịnh Gia Hòa.
Đang nói, chuông cửa vang lên, người bán hàng đưa cơm tới, cùng lúc đó, Cố Ngôn Tử cũng đem đồ ăn của mình lên bàn.
Lúc Dương Phong Ức nhìn thấy Cố Ngôn Tử, thái độ rất tốt, lúc này thái độ càng tốt hơn, còn tận tình khen trù nghệ của Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử: “….” Hắn thừa nhận trù nghệ của mình không tồi, nhưng khẳng định không thể được khen như vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Tử tò mò nhìn Trịnh Gia Hòa.
Trịnh Gia Hòa cũng không phải là người tùy tiện dẫn người về nhà, hắn muốn biết Trịnh Gia Hòa vì sao lại đưa Dương Phong Ức về nhà.
“Phong Ức là chủ tịch của điện ảnh và truyền hình Huy Hoàng, Ngôn Tử, hai người có thể làm quen một chút.” Trịnh Gia Hòa nói.
Dương Phong Ức tuy rằng tới đây cọ cơm, nhưng thực tế là ở dưới lầu Trịnh Gia Hòa mới hắn.
Mà Trịnh Gia Hòa sở dĩ mời hắn, chính là bởi vì thân phận này của hắn.
“Ha ha, không dám, tôi lăn lộn mưới mấy năm, cũng chỉ là một công ty nhỏ.” Dương Phong Ức cười nói.
Giải trí Huy Hoàng là sau khi Dương Phong Ức về nước thành lập, vài năm nay phát triển không tồi, nhưng so với giải trí Tinh Duyệt thì không thể so được.
Cho dù gần đây giải trí Tinh Duyệt bị rung chuyển, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, địa vị của nó trong giới giải trí, vẫn là không dễ dàng dao động.
“Sao có thể như vậy? Huy Hoàng cũng là một công ty lớn.” Cố Ngôn Tử nói, hắn nhớ rõ Huy Hoàng vẫn phát triển rất tốt. mà nguyên nhân chính là do ánh mắt của chủ tịch Huy Hoàng rất tốt, đương nhiên, cũng là do bản thân Huy Hoàng không có chuyện gì ầm ĩ cả.
Thế nhưng, trước kia hắn chưa từng gặp qua chủ tịch Huy Hoàng, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
“Huy Hoàng nếu là công ty lớn, sẽ không có công ty nhỏ.” Dương Phong Ức cười ha ha.
Dương Phong Ức ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, đương nhiên cũng là người tinh mắt, ngay từ đầu hắn tuy rằng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi tới nơi này, hắn lập tức liền ý thức được, Trịnh Gia Hòa mời học đệ ở nước ngoài là hắn đến nhà ăn cơm, chỉ sợ là “có mưu đồ”, đương nhiên, “mưu đồ” này đối với hắn cũng là chuyện tốt.
Lúc này Dương Phong Ức bắt chuyện với Cố Ngôn Tử, hỏi Cố Ngôn Tử có hứng thú hợp tác với Huy Hoàng hay không.
Cố Ngôn Tử đương nhiên là đồng ý.
Mà sau khi bọn họ nói chuyện xong…. Dương Phong Ức liền dự định để cho phòng làm việc của Cố Ngôn Tử viết một bộ phim về đô thị.
Sau khi viết xong <Nam nhân biến thành nữ nhân>, Cố Ngôn Tử cho người phòng làm việc mình viết một bộ phim đô thị, hiện tại đã qua mấy tháng, kịch bản chắc là cũng gần xong, đang ở giai đoạn sửa chữa cuối cùng.
Nhiều năm trước, quay phim truyền hình là phải có kịch bản trước, nhưng mấy năm nay văn hóa fastfood thịnh hành, có một ít công ty giải trí mới vừa nhận được đại cương kịch bản hoặc là mấy tập đầu của kịch bản đã bắt đầu quay, vừa quay vừa viết kịch bản tiếp…
Hoặc là có kịch bản đã sớm viết tốt, sau khi tìm được diễn viên thích hợp, diễn viên chính tự mang biên kịch vào đoàn phim, sau đó…. Phân đoạn này quay thật sấu, bỏ, phân đoạn này quay thật mệt, bỏ, lời kịch này thật nhiều, sửa một ít đi….
Cố Ngôn Tử không thích những cái này, vẫn muốn tìm người mua có tâm cho những kịch bản ở trên tay mình.
Nếu không phải quay phim hiện đại đối với điện ảnh và truyền hình Gia Thành là điểm yếu, thì hắn đã trực tiếp bán cho điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành mặc dù hơi bảo thủ, nhưng tốt xấu gì vẫn là một công ty có tâm.
Thế nhưng hiện tại, hắn có thể dựa vào giải trí Huy Hoàng, Dương Phong Ức còn ra giá sáu trăm vạn cho hắn.
So sánh với <Giang Sơn> giá cả của bộ phim này, xứng được rất khả ái.
Hơn nữa Dương Phong Ức còn nói, nếu tương lại bộ phim này chắc chắn kiếm được nhiều tiền, sẽ chia hoa hồng cho Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử rất vừa lòng.
Dương Phong Ức là người rất sảng khoái, cùng ngày hắn liền mang đi kịch bản của Cố Ngôn Tử, ngày hôm sau, liền tìm người ký hợp đồng với Cố Ngôn Tử.
Cùng lúc đó, tiểu thuyết của Cố Ngôn Tử được cái biên thành trò chơi, cũng đã bàn bạc xong.
Cố Ngôn Tử viết <Văn hào Bắc Tống> cũng không phải là loại văn huyền huyễn tự mình sáng lập một thế giới mới, độ hot cũng không cao, đương nhiên bản quyền trò chơi cũng không có khả năng bán thực đắt, cuối cùng sau khi bàn bạc ở tất cả các phương diện trò chơi, mới bàn bạc bán một trăm vạn.
Nhưng dù vậy, Cố Ngôn Tử cũng thực vừa lòng.
Hắn biết, tất cả công trạng này thuộc về <Giang Sơn> nổi tiếng, mà lúc này <Giang Sơn> rốt cục đã chiếu xong rồi.
Trong một khoảng thời gian, lượt tìm kiếm <Giang Sơn> tăng vọt, rất nhanh liền lọt vào top mười được tìm kiếm nhiều nhất trên QQ.
Cố Ngôn Tử cũng được kéo theo một thời gian, chỉ là vị trí hơi sát phía sau.
Fan QQ của Cố Ngôn Tử cũng tăng lên ba mươi vạn, cũng chính là lúc này, <Nam nhân biến thành nữ nhân> đã thông qua xét quyệt, hơn nữa bán cho một trong những trang web chiếu phim lớn nhất trong nước.
Trang web này, lập tức liền tuyên truyền bộ phim này, cũng cắt nối biên tập mấy tấm hình để tuyên truyền.
Bộ phim biến nữ nhân này, chỗ nào cũng có chi tiết khôi hài, thế nên khi cắt nối biên tập ra cũng rất hài hước, hơn nữa trang web này còn tuyên truyền rất mạnh….
Biến nữ nhân còn chưa chiếu phim, cũng đã rất hot, người chờ mong càng nhiều.
Cũng chính lúc này, giải trí Huy Hoàng lên tiếng tuyên bố, bọn họ đầu tư một trăm triệu cho kịch bản do phòng làm việc của Cố Ngôn Tử viết.
Độ nổi tiếng của Cố Ngôn Tử càng cao, từ từ trở thành biên kịch mới trong giới.
Lúc này Khương Tú đã chính thức nhận hình phạt, phán hai năm tù.
Những nữ phạm nhân chịu hình phạt giống như cô ta, đợi ở trong ngục giam coi như cũng không tồi.
Có thể có người thân bạn bè đến thăm, người thân bạn bè còn có thể để lại một chút tiền mùa đồ dùng và đồ ăn, mà ngày thường ngoại trừ nhận cải tạo nghe giảng, cũng chính là làm đồ thủ công…. Về phần đồ ăn, tuy nói khó ăn, nhưng bọn họ cũng không đói.
Một ít nữ phạm nhân có gia cảnh không tốt lắm, cảm thấy ở trong ngục sống rất tốt, nhưng Khương Tú hiển nhiên không ở trong đó.
Cô ta hoàn toàn không thể chịu được cuộc sống như vậy.
Đáng tiếc, cho dù không thể nhịn cũng phải nhịn, cô ta cuối cùng chỉ có năng lực khi nhóm Tôn Minh Nghĩa đến thăm mình thì khóc lóc một hồi mà thôi.
Nhóm người Tôn Minh Nghĩa thấy cô ta như vậy, tâm tình đều thực phức tạp.
Khương Tú vẫn là em gái mà bọn họ yêu thương, không nghĩ tới hiện tại phải chịu ủy khuất như vậy.
“Cố Ngôn Tử cũng thật quá đáng mà!”
“Tôi đã nói hắn không phải là thứ tốt lành gì!”
“Sớm biết rằng như vậy, chúng ta nên ra tay hung ác, tìm người đánh gãy chân hắn, vẽ mặt của hắn.”
…..
Mấy người oán giận, tức giận bất bình.
Lúc này bên trong bọn họ có một người không có cảm giác tồn tại, lúc này lại nói: “ chúng ta không nên cùng hắn đối đầu, nếu khi đó chúng ta không làm gì, hiện tại Bành ca cũng không không quan tâm đến chúng ta. Tú Tú nếu tỉnh táo…. Bây giờ còn là đại minh tinh.”
Tôn Minh Nghĩa sửng sốt, những người khác cũng trầm mặc.
Lúc trước, quả thật là bọn họ nhằm vào Cố Ngôn Tử trước.
Chính là, bọn họ sao mà biết được Cố Ngôn Tử có bản lĩnh như vậy?
Giải trí Tinh Duyệt.
Nhìn thấy Cố Ngôn Tử nổi tiếng như vậy, nhìn thấy tin tức của giải trí Huy Hoàng, cha Bành có chút hổn hển, đồng thời cũng thực hối hận—- hắn nếu không cho Bành Tĩnh Hoằng và Khương Tú đính hôn….
Nhưng mà lúc này, hối hận cũng đã vô dụng, hiện tại hắn nên nghĩ lại con đường tiếp theo mà Tinh Duyệt phải đi như thế nào.
Trang web chiếu phim mua biến thành nữ nhân cũng rất sốt ruột, rất nhanh, biến nữ nhân bắt đầu chiếu phim.
Thế nhưng, tốc độ chiếu phim cũng rất chậm, mỗi ngày cũng chỉ chiếu một tập.
Đối với phim truyền hình, thời gian chiếu phim càng dài, thì độ thu hút càng cao, cũng là bởi vì như vậy, hiện tại có rất nhiều phim truyền hình, mới có thể thay đổi cách thức quay dài ra.
Cho dù quay đến về sau nội dung bộ phim cũng không còn gì, cũng muốn kéo dài một chút.
Nhưng mà, phim biến nữ nhân lại là phim truyền hình ngắn, trang web kia cũng chỉ có thể mỗi ngày chiếu một ít.
Tập đầu tiên của biến nữ nhân, chính là nam chính đột nhiên biến thành nữ nhân. Hắn vuốt ngực mình, quá sợ hãi, sau đó mặc tầng tầng quần áo nam ra ngoài, còn gặp phải sắc lang….
Tình tiết của bộ phim truyền hình này rất chắt chẽ, Cố Ngôn Tử lại là lần thứ hai viết, cũng giống như viết <Giang Sơn> hoàn thiện nó một chút, bởi vậy đặc biệt lưu loát.
Cuối cùng, mới chiếu được ba tập, bộ phim truyền hình này liền nổi tiếng.
“Ha ha ha ha! Bộ phim này cười chết tôi!”
“diễn viên chính thật độc đáo!”
“Nam nữ chính tuy rằng trẻ tuổi, diễn suất còn hơi cố sức, nhưng phối hợp với nội dung bộ phim này, lại cảm thấy rất tốt.”
“Đều là người đẹp dễ nhìn ! nhìn thấy tâm tình rất thoải mái!”
….
QQ của Cố Ngôn Tử lại tăng thêm nhiều fan nữa, không chỉ có như thế, còn có rất nhiều nữ sinh từ QQ của hắn, xem sách hắn viết.
Số liệu sách mới hắn viết càng ngày càng tốt, cuốn sách cũ cũng gia tăng không ít tiền, lúc này đăng một cái QQ, còn có thể được mấy trăm cái bình luận.
Cố Ngôn Tử rõ ràng cảm nhận được sự yêu thích của những người này với hắn.
Mà lúc này, điện ảnh và truyền hình Gia Thành lại chia cho hắn một khoản tiền.
Bộ phim truyền hình <Giang Sơn> này, làm cho điện ảnh và truyền hình Gia Thành buôn bán lời rất nhiều tiền, mà đây là lần thứ hai bọn họ chia tiền cho Cố Ngôn Tử, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này hẳn là còn có thể có lần thứ ba lần thứ tư.
Cùng lúc đó, điện ảnh và truyền hình Gia Thành tính toán tổ chức một buổi khánh công yến.
Lúc <Nhà của ngươi> vừa chiếu phim giải trí Tinh Duyệt đã tổ chức khánh công yến, kết quả sau đó <Nhà của ngươi> không kiếm được tiền ngược lại còn lỗ vốn, trở thành trò cười ở trong giới.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành cũng rất đáng tin cậy, lúc này <Giang Sơn> đã chiếu xong rồi, bọn họ mới tổ chức khánh công yến.
Khánh công yến này, Gia Thành tổ chức rất long trọng, bởi vì bọn họ làm khánh công yến và tiệc kỷ niệm hai mươi lăm năm cùng làm một lúc.
Có thể nói rất là tiết kiệm.
Khánh công yến này, Cố Ngôn Tử đương nhiên cũng nhận được thiệp mời, hắn cũng tính toán đi.
Bộ phim <Giang Sơn> này đối với hắn mà nói là không giống người thường, hơn nữa, hắn cũng nhận được tin tức, đạo diễn trẻ tuổi hắn muốn liên hệ cũng sẽ đến, hắn muốn gặp mặt người kia.
Mà Cố Ngôn Tử muốn đi, đương nhiên Trịnh Gia Hòa cũng sẽ đi.
Bọn họ lại mặc tây trang đôi màu sắc khác nhau, sau đó vào lúc ban đêm, đúng giờ đến điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Hiện trường khánh công yến của điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Bởi vì điện ảnh và truyền hình Gia Thành làm khánh công yến và kỷ niệm công ty cùng nhau, lần này người tới rất nhiều, những nơi khác còn chưa tính, những người có uy tín và danh dự trong giới giải trí thành phố B, ít nhất ở đây đã có một phần ba, những minh tinh thì càng tới nhiều hơn.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành không ký hợp đồng với minh tinh, mỗi lần quay phim truyền hình, đều là tìm diễn viễn bên ngoài, bởi vậy điện ảnh và truyền hình Gia Thành hợp tác với rất nhiều diễn viên, mà diễn viên muốn hợp tác với điện ảnh và truyền hình Gia Thành lại càng nhiều.
Một ít minh tinh tuyến mười tám, thậm chí vì muốn tham gia yến tiệc này mà dùng hết mọi thủ đoạn.
Cũng là những người này, tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành sớm nhất.
“Bộ phim này của Gia Thành, thật sự là có lời.” Một nam diễn viên của Tinh Duyệt nói, vẻ mặt lại đáng tiếc nhìn về người bên cạnh: “Đáng tiếc Duy Thu không được tham gia diễn.”
Lúc nam diễn viên này nói như vậy, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lúc trước hắn là một trong những diễn viên của Tinh Duyệt đưa vào đoàn phim <Giang Sơn>. lúc bọn họ vừa được đưa vào đoàn phim, đều hơi không cam lòng, dù sao bọn họ chỉ có thể diễn một ít vai diễn không thể lộ mặt, hơn nữa bộ phim <Giang Sơn> này còn không có danh tiếng gì.
Bọn họ vào đoàn phim <Giang Sơn>, cũng chính là đi bán rẻ sức lao động.
Nguyên nhân chính là như vậy, Hạ Duy Thu không biết vì nguyên nhân gì bị đoàn phim đuổi đi, mọi người còn hâm mộ hắn, dù sao sau khi hắn trở về, giải trí Tinh Duyệt sẽ bồi thường cho hắn, để cho hắn diễn một vai nhỏ khác trong một bộ phim nào đó.
Nhưng hiện tại <Giang Sơn> nổi tiếng.
Bộ phim này nổi tiếng, bọn họ là diễn viên trong <Giang Sơn>, giá trị con người cũng cao lên, hơn nữa, hắn cầm lý lịch của mình có ghi đã từng diễn qua <Giang Sơn> đi ra ngoài, cũng có thể diễn một vai diễn nam số 3 trong một bộ phim chiếu mạng nào đó.
Tuy nói bộ phim chiếu mạng kia không có danh tiếng gì, nhưng hắn dù sao cũng có hi vọng diễn, còn Hạ Duy Thu thì sao? Có Bành Tĩnh Hoằng thì thế nào, còn không phải là không được diễn hay sao.
Hạ Duy Thu cảm nhận được đối phương có ác ý, nhưng không để ý.
Hắn không hề để ý có được diễn hay không, lúc này, hắn chỉ nghĩ đến yêu đương.
Hắn một lòng đặt trên người Bành Tĩnh Hoằng, đã không rảnh để ý đến những cái khác.
Đáng tiếc Bành Tĩnh Hoằng đối với hắn như gần như xa, như nói lần này, hắn nói muốn tới nhìn xem, Bành Tĩnh Hoằng liền dẫn theo hắn, nhưng không có luôn mang hắn bên người.
Hạ Duy Thu hơi buồn bực.
Nam diễn viên kia ở trước mặt Hạ Duy Thu nói không ít chuyện, kết quả Hạ Duy Thu hoàn toàn không lo trả lời, đến cuối cùng vẻ mặt của nam diễn viên này đều cứng lại.
Hắn thật sự không rõ, Hạ Duy Thu sao lại quái như vậy!
Hắn bưng một ly rượu rời đi, không để ý tới Hạ Duy Thu nữa, mà đi tìm mấy người khác ở Tinh Duyệt nói chuyện.
“ Điện ảnh và truyền hình Gia Thành thật hòa thuận.”
“Người tới thật nhiều.”
“Các người mau nhìn, Tịch Trạch An tới đây!”
“Hắn sao lại tới đây?”
“Hắn mở một phòng làm việc, đi ra ngoài quan hệ.”
….
Mọi người đang nói, chỗ cửa lại đi vào hai người.
Người tới là hai nam nhân, đều rất cao lớn, trong đó có một người lớn tuổi hơn một chút, khí chất ôn hòa, khí độ bất phàm, thậm chí có thể nói có khí thế hơn.
Một người nam nhân như vậy, thực dễ dàng làm lu mờ người bên cạnh, nhưng nam tử trẻ tuổi bên người hắn, lại không hề kém hơn hắn.
Hắn nhìn không lớn tuổi lắm, nhưng đối mặt với trường hợp này cũng không hề luống cuống, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Hai người kia là ai? Là minh tinh sao ? » một nữ diễn viên của Tinh Duyệt hỏi : « Hay là cậu ấm nhà ai ? »
« Bọn họ không phải minh tinh. » lúc trước diễn viên nói chuyện với Hạ Duy Thu nói.
« Không phải minh tinh sao ? đó là phú nhị đại sao?” nữ diễn viên kia nóng lòng muốn thử. Cô đến yến hội này, là muốn tìm một cơ hội, cũng muốn tìm một kim chủ.
Mà nếu muốn tìm một kim chủ đẹp trai như vậy…. cho dù đối phương không có tiền, bọn họ cũng đồng ý !
Huống chi đối phương không có khả năng không có tiền, cô nhìn đồng hồ trên tay bọn họ mang, không tới trăm vạn là không thể mua được !
« Cô bỏ ý nghĩ đó đi. » nam diễn viên kia nói.
« Vì sao ? » nữ diễn viên kia khó hiểu.
« Người trẻ tuổi một chút, là Cố Ngôn Tử biên kịch của <Giang Sơn>, » Nam diễn viên kia lại nói, lúc trước hắn quay <Giang Sơn>, nhìn thấy Cố Ngôn Tử vài lần, lúc này liếc mặt một cái liền nhận ra.
« Cho dù hắn là biên kịch, cùng hắn ở bên nhau cũng không sai lầm ! » nữ diễn viên nói : « Nếu có thể diễn bộ phim của hắn thì rất tốt ! »
« Cố Ngôn Tử ở trên mạng nói hắn thích nam nhân. » Nam diễn viên kia nói.
Nữ diễn viên: “…” cô không diễn <Giang Sơn>, gần đây mới chú ý tới Cố Ngôn Tử, nên cũng không biết chuyện tình lúc trước.
“hơn nữa Cố Ngôn Tử quả thật có người chống lưng, nghe nói bộ phim <Giang Sơn> này, hắn kéo được một ngàn vạn đầu tư.” Nam diễn viên kia lại nói: “nam nhân bên người hắn kia, chắc là kim chủ của hắn.”
Nữ diễn viên kia nghe như vậy, thật buồn bực: “Dễ nhìn như vậy sao có thể như thế được?”
“Các anh…. Không biết người bên cạnh Cố Ngôn Tử là ai sao?” Đột nhiên có người hỏi.
Nam diễn viên và nữ diễn viên cũng không nói gì quay đầu đi.
“Đó là Trịnh Gia Hòa!” đột nhiên có người nói.
“Trịnh Gia Hòa là ai?”
« Chủ tịch tập đoàn Minh Lợi. » đột nhiên quay lại lại nhìn thấy là bạn của mình : « Các người bình thường không xem tin tức sao ? »
« Chúng tôi xem, chúng tôi mỗi ngày đều xem tin tức giải trí. » hai người kia không chút do dự nói, đột nhiên ý thức được cái gì : « Tập đoàn Minh Lợi ? là tập đoàn Minh Lợi rất lớn kia sao ? »
Người bạn đồng nghiệp kia nói : « … Đúng vậy. »
Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử vừa tiến vào, liền hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Thế nhưng đa số mọi người cũng không có cơ hội đi lên nói chuyện.
Chủ tịch của điện ảnh và truyền hình Gia Thành tự mình tới đây, đưa Trịnh Gia Hòa đi gặp những người có máu mặt trong giới, mà bên này, những người không có thân phận, cũng không thể không biết xấu hổ mà lên chào hỏi.
Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa là cùng nhau tới, lại là biên kịch của <Giang Sơn>, đương nhiên cũng tới bên kia.
Sau đó liền nghe những người có máu mặt này bàn chuyện quốc gia đại sự.
Những người trong giới bọn họ, đều rất quan tâm đến chính sách của quốc gia, dù sao chỉ cần không coi trọng một cái, có lẽ một bộ phim truyền hình nào đó sẽ xảy ra vấn đề, cuối cùng không thể trình chiếu được nữa.
Nhiều đầu tư như vậy, cuối cùng một phân tiền cũng không kiếm được, nghĩ lại cũng khiến cho trái tim người ta rỉ máu.
Mà đối với những chính sách này, Cố Ngôn Tử cũng có hiểu biết, dù sao hắn là trọng sinh, đối với những chính sạch trong năm năm này rất rõ ràng, đồng thời, bình thường hắn cũng xem tin tức.
Hắn cùng những người này nói chuyện rất tốt.
Nhưng thật ra là Trịnh Gia Hòa, sau khi nói chuyện vài câu thì không nói nữa, chỉ đứng ở bên người Cố Ngôn Tử, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, rõ ràng có vô số người vây quanh, nhưng không khí giữa hai người bọn họ, lại làm cho người ta cảm thấy giữa bọn họ hoàn toàn không ai có thể xen vào.
“Thật có lỗi, anh quên mất.” Trịnh Gia Hòa nói, lại chỉ chỉ thanh niên bên người mình: “Đây là bạn học ở nước ngoài trước kia của anh, Dương Phong Ức.”
Cố Ngôn Tử nhìn phía sau lưng Trịnh Gia Hòa, nhìn thấy một nam nhân ba mươi sáu tuổi, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, làn da hơi đen.
Cố Ngôn Tử cũng không quen người này, nhưng vẫn cười chào hỏi: “Xin chào, tôi là Cố Ngôn Tử.”
“Xin chào, tôi biết cậu, nghe danh đã lâu.” Dương Phong Ức cười nói, nhìn ở chung rất tốt.
“Tôi không hề có tên tuổi gì cả?” Cố Ngôn Tử cũng cười.
“Sao vậy được, <Giang Sơn> gần đây rất nổi tiếng.” Dương Phong Ức nói: “Thế nhưng tôi biết cậu, đều là nghe Trịnh Gia Hòa nói, lúc trước hắn nói hắn đã hết độc thân, chúng tôi đều rất tò mò, không nghĩ tới tôi là người đầu tiên được gặp người.”
Trịnh Gia Hòa giải thích: “Hắn có nhà ở tiểu khu của chúng ta, lúc anh trở về thì gặp hắn, liền kéo hắn về đây.”
“Vậy thật đúng là có duyên.” Cố Ngôn Tử cười nói: “Dương đại ca ăn cơm chưa? Tôi gọi một ít đồ ăn, sắp đưa tới rồi.”
“Còn chưa ăn, tôi hôm nay tới đây, là đến cọ cơm.” Dương Phong Ức nói.
Lúc Cố Ngôn Tử kêu đồ ăn bên ngoài tuy rằng kêu nhiều một chút, nhưng ngay từ đầu là kêu cho phần hai người, ba người sợ không đủ ăn.
Bởi vậy, sau khi chào hỏi Dương Phong Ức, hắn trực tiếp vào bếp, tính toán làm thêm vài món nữa.
Trong tủ lạnh đã có rau dưa cùng thịt mà cô làm công đã rửa tốt, Cố Ngôn Tử liền xào thêm hai món ăn, lại làm thêm tô canh trứng cà chua đơn giản.
Lúc hắn nấu cơm, Trịnh Gia Hòa và Dương Phong Ức ở phòng khách nói chuyện.
“Trịnh Gia Hòa, người lần này cậu tìm so với người lần trước tốt hơn nhiều.” Dương Phong Ức nói: “Đàm Trăn như vậy, thực sự làm cho người ta hưởng thụ không nổi.”
Đàm Trăn đối với người ngoài kì thật rất tốt, lúc trước Trịnh Gia Hòa cùng Đàm Trăn chia tay, hắn còn đáng tiếc cho Trịnh Gia Hòa, sau đó những người khác cùng Đàm Trăn yêu đương, ầm ĩ lên, hắn mới biết được Đàm Trăn đối với bạn trai có ý niệm khống chế mạnh như vậy, ngay cả ăn cái gì cũng muốn quản.
Đàm Trăn cùng người bạn trai thứ hai chia tay, chính là bởi vì Đàm Trăn cùng bạn trai đi ăn cơm, Đàm Trăn kêu người nọ đừng gọi một món ăn nào đó, nhưng người nọ không nghe cứ muốn gọi, kết quả Đàm Trăn liền tức giận ở trong nhà ăn, bạn trai của hắn cũng chịu không nổi.
“Đừng nói tới Đàm Trăn nữa.” Trịnh Gia Hòa nói, ở trước mặt Cố Ngôn Tử vẫn là nên đừng nói tới Đàm Trăn thì tốt hơn.
“Cậu sợ hắn ghen sao?” Dương Phong Ức giật mình: “Hắn còn dám ghen?”
Dương Phong Ức quả thật đã nghe qua Trịnh Gia Hòa nói tới Cố Ngôn Tử, nhưng kỳ thật Trịnh Gia Hòa nói rất ít.
Lúc ấy bọn họ trong diễn đàn thảo luận chuyện Đàm Trăn về nước, có người hỏi ý tưởng của Trịnh Gia Hòa, sau đó Trịnh Gia Hòa nói cho bọn họ, nói hắn đã có người thích, bọn họ hỏi là ai, hắn đã nói Cố Ngôn Tử, còn đề cử <Giang Sơn> cho bọn họ, cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
Trịnh Gia Hòa rất bận rộn, rất ít thảo luận ở trong diễn đàn, cũng sẽ không theo bọn họ nói chuyện phiếm.
Bởi vậy, Dương Phong Ức chỉ biết Cố Ngôn Tử là biên kịch của <Giang Sơn>, mà thân phận của hắn như vậy, dù thế nào cũng phải lấy lòng Trịnh Gia Hòa thật tốt, sao còn có thể ghen? Trịnh Gia Hòa liếc mắt nhìn Dương Phong Ức: “Ngôn Tử là người Cố gia.”
“Cố gia? Người Cố gia nào?”
“Cố Tề Chấn là người Cố gia, hắn là con của Cố Tề Chấn.” Trịnh Gia Hòa lại nói.
Dương Phong Ức trợn mắt há hốc mồm: “Là con trai của đôi vợ chồng Cố gia cuồng làm việc kia sao?”
Trịnh Gia Hòa gật đầu.
“Đã sớm nghe nói bọn họ có con trai, nhưng trước kia cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, tôi còn nghĩ đứa con kia còn nhỏ tuổi, không nghĩ tới….” Dương Phong Ức lấy làm kì, đột nhiên lại nói: “Từ từ, cậu lừa gạt con trai của Cố Tề Trấn, Cố Tề Trấn không giết chết cậu sao?”
Hai vợ chồng Cố Tề Chấn ở trong giới rất nổi tiếng, trong lòng hai người chỉ có công việc, hơn nữa cả ngày ở chung một chỗ, còn được cho là một đôi trời đất tạo nên, cũng được cho là một đôi không dễ chọc.
Cố thị là tập đoàn lớn, không hề kém cạnh với tập đoàn Minh Lợi, hiện tại Trịnh Gia Hòa tóm được con người ta, Dương Phong Ức hơi lo lắng cho Trịnh Gia Hòa.
“Chúng tôi đã gặp qua cha mẹ, cha mẹ hai bên cũng thực vừa lòng.” Trịnh Gia Hòa cười nói.
“Cậu lợi hại.” Dương Phong Ức đối với Trịnh Gia Hòa phục sát đất. nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy cũng bình thường. Cố Ngôn Tử là thiếu gia Cố gia, cũng rất xứng đôi với Trịnh Gia Hòa.
Đang nói, chuông cửa vang lên, người bán hàng đưa cơm tới, cùng lúc đó, Cố Ngôn Tử cũng đem đồ ăn của mình lên bàn.
Lúc Dương Phong Ức nhìn thấy Cố Ngôn Tử, thái độ rất tốt, lúc này thái độ càng tốt hơn, còn tận tình khen trù nghệ của Cố Ngôn Tử.
Cố Ngôn Tử: “….” Hắn thừa nhận trù nghệ của mình không tồi, nhưng khẳng định không thể được khen như vậy.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Tử tò mò nhìn Trịnh Gia Hòa.
Trịnh Gia Hòa cũng không phải là người tùy tiện dẫn người về nhà, hắn muốn biết Trịnh Gia Hòa vì sao lại đưa Dương Phong Ức về nhà.
“Phong Ức là chủ tịch của điện ảnh và truyền hình Huy Hoàng, Ngôn Tử, hai người có thể làm quen một chút.” Trịnh Gia Hòa nói.
Dương Phong Ức tuy rằng tới đây cọ cơm, nhưng thực tế là ở dưới lầu Trịnh Gia Hòa mới hắn.
Mà Trịnh Gia Hòa sở dĩ mời hắn, chính là bởi vì thân phận này của hắn.
“Ha ha, không dám, tôi lăn lộn mưới mấy năm, cũng chỉ là một công ty nhỏ.” Dương Phong Ức cười nói.
Giải trí Huy Hoàng là sau khi Dương Phong Ức về nước thành lập, vài năm nay phát triển không tồi, nhưng so với giải trí Tinh Duyệt thì không thể so được.
Cho dù gần đây giải trí Tinh Duyệt bị rung chuyển, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, địa vị của nó trong giới giải trí, vẫn là không dễ dàng dao động.
“Sao có thể như vậy? Huy Hoàng cũng là một công ty lớn.” Cố Ngôn Tử nói, hắn nhớ rõ Huy Hoàng vẫn phát triển rất tốt. mà nguyên nhân chính là do ánh mắt của chủ tịch Huy Hoàng rất tốt, đương nhiên, cũng là do bản thân Huy Hoàng không có chuyện gì ầm ĩ cả.
Thế nhưng, trước kia hắn chưa từng gặp qua chủ tịch Huy Hoàng, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
“Huy Hoàng nếu là công ty lớn, sẽ không có công ty nhỏ.” Dương Phong Ức cười ha ha.
Dương Phong Ức ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, đương nhiên cũng là người tinh mắt, ngay từ đầu hắn tuy rằng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi tới nơi này, hắn lập tức liền ý thức được, Trịnh Gia Hòa mời học đệ ở nước ngoài là hắn đến nhà ăn cơm, chỉ sợ là “có mưu đồ”, đương nhiên, “mưu đồ” này đối với hắn cũng là chuyện tốt.
Lúc này Dương Phong Ức bắt chuyện với Cố Ngôn Tử, hỏi Cố Ngôn Tử có hứng thú hợp tác với Huy Hoàng hay không.
Cố Ngôn Tử đương nhiên là đồng ý.
Mà sau khi bọn họ nói chuyện xong…. Dương Phong Ức liền dự định để cho phòng làm việc của Cố Ngôn Tử viết một bộ phim về đô thị.
Sau khi viết xong <Nam nhân biến thành nữ nhân>, Cố Ngôn Tử cho người phòng làm việc mình viết một bộ phim đô thị, hiện tại đã qua mấy tháng, kịch bản chắc là cũng gần xong, đang ở giai đoạn sửa chữa cuối cùng.
Nhiều năm trước, quay phim truyền hình là phải có kịch bản trước, nhưng mấy năm nay văn hóa fastfood thịnh hành, có một ít công ty giải trí mới vừa nhận được đại cương kịch bản hoặc là mấy tập đầu của kịch bản đã bắt đầu quay, vừa quay vừa viết kịch bản tiếp…
Hoặc là có kịch bản đã sớm viết tốt, sau khi tìm được diễn viên thích hợp, diễn viên chính tự mang biên kịch vào đoàn phim, sau đó…. Phân đoạn này quay thật sấu, bỏ, phân đoạn này quay thật mệt, bỏ, lời kịch này thật nhiều, sửa một ít đi….
Cố Ngôn Tử không thích những cái này, vẫn muốn tìm người mua có tâm cho những kịch bản ở trên tay mình.
Nếu không phải quay phim hiện đại đối với điện ảnh và truyền hình Gia Thành là điểm yếu, thì hắn đã trực tiếp bán cho điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành mặc dù hơi bảo thủ, nhưng tốt xấu gì vẫn là một công ty có tâm.
Thế nhưng hiện tại, hắn có thể dựa vào giải trí Huy Hoàng, Dương Phong Ức còn ra giá sáu trăm vạn cho hắn.
So sánh với <Giang Sơn> giá cả của bộ phim này, xứng được rất khả ái.
Hơn nữa Dương Phong Ức còn nói, nếu tương lại bộ phim này chắc chắn kiếm được nhiều tiền, sẽ chia hoa hồng cho Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử rất vừa lòng.
Dương Phong Ức là người rất sảng khoái, cùng ngày hắn liền mang đi kịch bản của Cố Ngôn Tử, ngày hôm sau, liền tìm người ký hợp đồng với Cố Ngôn Tử.
Cùng lúc đó, tiểu thuyết của Cố Ngôn Tử được cái biên thành trò chơi, cũng đã bàn bạc xong.
Cố Ngôn Tử viết <Văn hào Bắc Tống> cũng không phải là loại văn huyền huyễn tự mình sáng lập một thế giới mới, độ hot cũng không cao, đương nhiên bản quyền trò chơi cũng không có khả năng bán thực đắt, cuối cùng sau khi bàn bạc ở tất cả các phương diện trò chơi, mới bàn bạc bán một trăm vạn.
Nhưng dù vậy, Cố Ngôn Tử cũng thực vừa lòng.
Hắn biết, tất cả công trạng này thuộc về <Giang Sơn> nổi tiếng, mà lúc này <Giang Sơn> rốt cục đã chiếu xong rồi.
Trong một khoảng thời gian, lượt tìm kiếm <Giang Sơn> tăng vọt, rất nhanh liền lọt vào top mười được tìm kiếm nhiều nhất trên QQ.
Cố Ngôn Tử cũng được kéo theo một thời gian, chỉ là vị trí hơi sát phía sau.
Fan QQ của Cố Ngôn Tử cũng tăng lên ba mươi vạn, cũng chính là lúc này, <Nam nhân biến thành nữ nhân> đã thông qua xét quyệt, hơn nữa bán cho một trong những trang web chiếu phim lớn nhất trong nước.
Trang web này, lập tức liền tuyên truyền bộ phim này, cũng cắt nối biên tập mấy tấm hình để tuyên truyền.
Bộ phim biến nữ nhân này, chỗ nào cũng có chi tiết khôi hài, thế nên khi cắt nối biên tập ra cũng rất hài hước, hơn nữa trang web này còn tuyên truyền rất mạnh….
Biến nữ nhân còn chưa chiếu phim, cũng đã rất hot, người chờ mong càng nhiều.
Cũng chính lúc này, giải trí Huy Hoàng lên tiếng tuyên bố, bọn họ đầu tư một trăm triệu cho kịch bản do phòng làm việc của Cố Ngôn Tử viết.
Độ nổi tiếng của Cố Ngôn Tử càng cao, từ từ trở thành biên kịch mới trong giới.
Lúc này Khương Tú đã chính thức nhận hình phạt, phán hai năm tù.
Những nữ phạm nhân chịu hình phạt giống như cô ta, đợi ở trong ngục giam coi như cũng không tồi.
Có thể có người thân bạn bè đến thăm, người thân bạn bè còn có thể để lại một chút tiền mùa đồ dùng và đồ ăn, mà ngày thường ngoại trừ nhận cải tạo nghe giảng, cũng chính là làm đồ thủ công…. Về phần đồ ăn, tuy nói khó ăn, nhưng bọn họ cũng không đói.
Một ít nữ phạm nhân có gia cảnh không tốt lắm, cảm thấy ở trong ngục sống rất tốt, nhưng Khương Tú hiển nhiên không ở trong đó.
Cô ta hoàn toàn không thể chịu được cuộc sống như vậy.
Đáng tiếc, cho dù không thể nhịn cũng phải nhịn, cô ta cuối cùng chỉ có năng lực khi nhóm Tôn Minh Nghĩa đến thăm mình thì khóc lóc một hồi mà thôi.
Nhóm người Tôn Minh Nghĩa thấy cô ta như vậy, tâm tình đều thực phức tạp.
Khương Tú vẫn là em gái mà bọn họ yêu thương, không nghĩ tới hiện tại phải chịu ủy khuất như vậy.
“Cố Ngôn Tử cũng thật quá đáng mà!”
“Tôi đã nói hắn không phải là thứ tốt lành gì!”
“Sớm biết rằng như vậy, chúng ta nên ra tay hung ác, tìm người đánh gãy chân hắn, vẽ mặt của hắn.”
…..
Mấy người oán giận, tức giận bất bình.
Lúc này bên trong bọn họ có một người không có cảm giác tồn tại, lúc này lại nói: “ chúng ta không nên cùng hắn đối đầu, nếu khi đó chúng ta không làm gì, hiện tại Bành ca cũng không không quan tâm đến chúng ta. Tú Tú nếu tỉnh táo…. Bây giờ còn là đại minh tinh.”
Tôn Minh Nghĩa sửng sốt, những người khác cũng trầm mặc.
Lúc trước, quả thật là bọn họ nhằm vào Cố Ngôn Tử trước.
Chính là, bọn họ sao mà biết được Cố Ngôn Tử có bản lĩnh như vậy?
Giải trí Tinh Duyệt.
Nhìn thấy Cố Ngôn Tử nổi tiếng như vậy, nhìn thấy tin tức của giải trí Huy Hoàng, cha Bành có chút hổn hển, đồng thời cũng thực hối hận—- hắn nếu không cho Bành Tĩnh Hoằng và Khương Tú đính hôn….
Nhưng mà lúc này, hối hận cũng đã vô dụng, hiện tại hắn nên nghĩ lại con đường tiếp theo mà Tinh Duyệt phải đi như thế nào.
Trang web chiếu phim mua biến thành nữ nhân cũng rất sốt ruột, rất nhanh, biến nữ nhân bắt đầu chiếu phim.
Thế nhưng, tốc độ chiếu phim cũng rất chậm, mỗi ngày cũng chỉ chiếu một tập.
Đối với phim truyền hình, thời gian chiếu phim càng dài, thì độ thu hút càng cao, cũng là bởi vì như vậy, hiện tại có rất nhiều phim truyền hình, mới có thể thay đổi cách thức quay dài ra.
Cho dù quay đến về sau nội dung bộ phim cũng không còn gì, cũng muốn kéo dài một chút.
Nhưng mà, phim biến nữ nhân lại là phim truyền hình ngắn, trang web kia cũng chỉ có thể mỗi ngày chiếu một ít.
Tập đầu tiên của biến nữ nhân, chính là nam chính đột nhiên biến thành nữ nhân. Hắn vuốt ngực mình, quá sợ hãi, sau đó mặc tầng tầng quần áo nam ra ngoài, còn gặp phải sắc lang….
Tình tiết của bộ phim truyền hình này rất chắt chẽ, Cố Ngôn Tử lại là lần thứ hai viết, cũng giống như viết <Giang Sơn> hoàn thiện nó một chút, bởi vậy đặc biệt lưu loát.
Cuối cùng, mới chiếu được ba tập, bộ phim truyền hình này liền nổi tiếng.
“Ha ha ha ha! Bộ phim này cười chết tôi!”
“diễn viên chính thật độc đáo!”
“Nam nữ chính tuy rằng trẻ tuổi, diễn suất còn hơi cố sức, nhưng phối hợp với nội dung bộ phim này, lại cảm thấy rất tốt.”
“Đều là người đẹp dễ nhìn ! nhìn thấy tâm tình rất thoải mái!”
….
QQ của Cố Ngôn Tử lại tăng thêm nhiều fan nữa, không chỉ có như thế, còn có rất nhiều nữ sinh từ QQ của hắn, xem sách hắn viết.
Số liệu sách mới hắn viết càng ngày càng tốt, cuốn sách cũ cũng gia tăng không ít tiền, lúc này đăng một cái QQ, còn có thể được mấy trăm cái bình luận.
Cố Ngôn Tử rõ ràng cảm nhận được sự yêu thích của những người này với hắn.
Mà lúc này, điện ảnh và truyền hình Gia Thành lại chia cho hắn một khoản tiền.
Bộ phim truyền hình <Giang Sơn> này, làm cho điện ảnh và truyền hình Gia Thành buôn bán lời rất nhiều tiền, mà đây là lần thứ hai bọn họ chia tiền cho Cố Ngôn Tử, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này hẳn là còn có thể có lần thứ ba lần thứ tư.
Cùng lúc đó, điện ảnh và truyền hình Gia Thành tính toán tổ chức một buổi khánh công yến.
Lúc <Nhà của ngươi> vừa chiếu phim giải trí Tinh Duyệt đã tổ chức khánh công yến, kết quả sau đó <Nhà của ngươi> không kiếm được tiền ngược lại còn lỗ vốn, trở thành trò cười ở trong giới.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành cũng rất đáng tin cậy, lúc này <Giang Sơn> đã chiếu xong rồi, bọn họ mới tổ chức khánh công yến.
Khánh công yến này, Gia Thành tổ chức rất long trọng, bởi vì bọn họ làm khánh công yến và tiệc kỷ niệm hai mươi lăm năm cùng làm một lúc.
Có thể nói rất là tiết kiệm.
Khánh công yến này, Cố Ngôn Tử đương nhiên cũng nhận được thiệp mời, hắn cũng tính toán đi.
Bộ phim <Giang Sơn> này đối với hắn mà nói là không giống người thường, hơn nữa, hắn cũng nhận được tin tức, đạo diễn trẻ tuổi hắn muốn liên hệ cũng sẽ đến, hắn muốn gặp mặt người kia.
Mà Cố Ngôn Tử muốn đi, đương nhiên Trịnh Gia Hòa cũng sẽ đi.
Bọn họ lại mặc tây trang đôi màu sắc khác nhau, sau đó vào lúc ban đêm, đúng giờ đến điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Hiện trường khánh công yến của điện ảnh và truyền hình Gia Thành.
Bởi vì điện ảnh và truyền hình Gia Thành làm khánh công yến và kỷ niệm công ty cùng nhau, lần này người tới rất nhiều, những nơi khác còn chưa tính, những người có uy tín và danh dự trong giới giải trí thành phố B, ít nhất ở đây đã có một phần ba, những minh tinh thì càng tới nhiều hơn.
Điện ảnh và truyền hình Gia Thành không ký hợp đồng với minh tinh, mỗi lần quay phim truyền hình, đều là tìm diễn viễn bên ngoài, bởi vậy điện ảnh và truyền hình Gia Thành hợp tác với rất nhiều diễn viên, mà diễn viên muốn hợp tác với điện ảnh và truyền hình Gia Thành lại càng nhiều.
Một ít minh tinh tuyến mười tám, thậm chí vì muốn tham gia yến tiệc này mà dùng hết mọi thủ đoạn.
Cũng là những người này, tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành sớm nhất.
“Bộ phim này của Gia Thành, thật sự là có lời.” Một nam diễn viên của Tinh Duyệt nói, vẻ mặt lại đáng tiếc nhìn về người bên cạnh: “Đáng tiếc Duy Thu không được tham gia diễn.”
Lúc nam diễn viên này nói như vậy, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lúc trước hắn là một trong những diễn viên của Tinh Duyệt đưa vào đoàn phim <Giang Sơn>. lúc bọn họ vừa được đưa vào đoàn phim, đều hơi không cam lòng, dù sao bọn họ chỉ có thể diễn một ít vai diễn không thể lộ mặt, hơn nữa bộ phim <Giang Sơn> này còn không có danh tiếng gì.
Bọn họ vào đoàn phim <Giang Sơn>, cũng chính là đi bán rẻ sức lao động.
Nguyên nhân chính là như vậy, Hạ Duy Thu không biết vì nguyên nhân gì bị đoàn phim đuổi đi, mọi người còn hâm mộ hắn, dù sao sau khi hắn trở về, giải trí Tinh Duyệt sẽ bồi thường cho hắn, để cho hắn diễn một vai nhỏ khác trong một bộ phim nào đó.
Nhưng hiện tại <Giang Sơn> nổi tiếng.
Bộ phim này nổi tiếng, bọn họ là diễn viên trong <Giang Sơn>, giá trị con người cũng cao lên, hơn nữa, hắn cầm lý lịch của mình có ghi đã từng diễn qua <Giang Sơn> đi ra ngoài, cũng có thể diễn một vai diễn nam số 3 trong một bộ phim chiếu mạng nào đó.
Tuy nói bộ phim chiếu mạng kia không có danh tiếng gì, nhưng hắn dù sao cũng có hi vọng diễn, còn Hạ Duy Thu thì sao? Có Bành Tĩnh Hoằng thì thế nào, còn không phải là không được diễn hay sao.
Hạ Duy Thu cảm nhận được đối phương có ác ý, nhưng không để ý.
Hắn không hề để ý có được diễn hay không, lúc này, hắn chỉ nghĩ đến yêu đương.
Hắn một lòng đặt trên người Bành Tĩnh Hoằng, đã không rảnh để ý đến những cái khác.
Đáng tiếc Bành Tĩnh Hoằng đối với hắn như gần như xa, như nói lần này, hắn nói muốn tới nhìn xem, Bành Tĩnh Hoằng liền dẫn theo hắn, nhưng không có luôn mang hắn bên người.
Hạ Duy Thu hơi buồn bực.
Nam diễn viên kia ở trước mặt Hạ Duy Thu nói không ít chuyện, kết quả Hạ Duy Thu hoàn toàn không lo trả lời, đến cuối cùng vẻ mặt của nam diễn viên này đều cứng lại.
Hắn thật sự không rõ, Hạ Duy Thu sao lại quái như vậy!
Hắn bưng một ly rượu rời đi, không để ý tới Hạ Duy Thu nữa, mà đi tìm mấy người khác ở Tinh Duyệt nói chuyện.
“ Điện ảnh và truyền hình Gia Thành thật hòa thuận.”
“Người tới thật nhiều.”
“Các người mau nhìn, Tịch Trạch An tới đây!”
“Hắn sao lại tới đây?”
“Hắn mở một phòng làm việc, đi ra ngoài quan hệ.”
….
Mọi người đang nói, chỗ cửa lại đi vào hai người.
Người tới là hai nam nhân, đều rất cao lớn, trong đó có một người lớn tuổi hơn một chút, khí chất ôn hòa, khí độ bất phàm, thậm chí có thể nói có khí thế hơn.
Một người nam nhân như vậy, thực dễ dàng làm lu mờ người bên cạnh, nhưng nam tử trẻ tuổi bên người hắn, lại không hề kém hơn hắn.
Hắn nhìn không lớn tuổi lắm, nhưng đối mặt với trường hợp này cũng không hề luống cuống, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Hai người kia là ai? Là minh tinh sao ? » một nữ diễn viên của Tinh Duyệt hỏi : « Hay là cậu ấm nhà ai ? »
« Bọn họ không phải minh tinh. » lúc trước diễn viên nói chuyện với Hạ Duy Thu nói.
« Không phải minh tinh sao ? đó là phú nhị đại sao?” nữ diễn viên kia nóng lòng muốn thử. Cô đến yến hội này, là muốn tìm một cơ hội, cũng muốn tìm một kim chủ.
Mà nếu muốn tìm một kim chủ đẹp trai như vậy…. cho dù đối phương không có tiền, bọn họ cũng đồng ý !
Huống chi đối phương không có khả năng không có tiền, cô nhìn đồng hồ trên tay bọn họ mang, không tới trăm vạn là không thể mua được !
« Cô bỏ ý nghĩ đó đi. » nam diễn viên kia nói.
« Vì sao ? » nữ diễn viên kia khó hiểu.
« Người trẻ tuổi một chút, là Cố Ngôn Tử biên kịch của <Giang Sơn>, » Nam diễn viên kia lại nói, lúc trước hắn quay <Giang Sơn>, nhìn thấy Cố Ngôn Tử vài lần, lúc này liếc mặt một cái liền nhận ra.
« Cho dù hắn là biên kịch, cùng hắn ở bên nhau cũng không sai lầm ! » nữ diễn viên nói : « Nếu có thể diễn bộ phim của hắn thì rất tốt ! »
« Cố Ngôn Tử ở trên mạng nói hắn thích nam nhân. » Nam diễn viên kia nói.
Nữ diễn viên: “…” cô không diễn <Giang Sơn>, gần đây mới chú ý tới Cố Ngôn Tử, nên cũng không biết chuyện tình lúc trước.
“hơn nữa Cố Ngôn Tử quả thật có người chống lưng, nghe nói bộ phim <Giang Sơn> này, hắn kéo được một ngàn vạn đầu tư.” Nam diễn viên kia lại nói: “nam nhân bên người hắn kia, chắc là kim chủ của hắn.”
Nữ diễn viên kia nghe như vậy, thật buồn bực: “Dễ nhìn như vậy sao có thể như thế được?”
“Các anh…. Không biết người bên cạnh Cố Ngôn Tử là ai sao?” Đột nhiên có người hỏi.
Nam diễn viên và nữ diễn viên cũng không nói gì quay đầu đi.
“Đó là Trịnh Gia Hòa!” đột nhiên có người nói.
“Trịnh Gia Hòa là ai?”
« Chủ tịch tập đoàn Minh Lợi. » đột nhiên quay lại lại nhìn thấy là bạn của mình : « Các người bình thường không xem tin tức sao ? »
« Chúng tôi xem, chúng tôi mỗi ngày đều xem tin tức giải trí. » hai người kia không chút do dự nói, đột nhiên ý thức được cái gì : « Tập đoàn Minh Lợi ? là tập đoàn Minh Lợi rất lớn kia sao ? »
Người bạn đồng nghiệp kia nói : « … Đúng vậy. »
Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử vừa tiến vào, liền hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Thế nhưng đa số mọi người cũng không có cơ hội đi lên nói chuyện.
Chủ tịch của điện ảnh và truyền hình Gia Thành tự mình tới đây, đưa Trịnh Gia Hòa đi gặp những người có máu mặt trong giới, mà bên này, những người không có thân phận, cũng không thể không biết xấu hổ mà lên chào hỏi.
Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa là cùng nhau tới, lại là biên kịch của <Giang Sơn>, đương nhiên cũng tới bên kia.
Sau đó liền nghe những người có máu mặt này bàn chuyện quốc gia đại sự.
Những người trong giới bọn họ, đều rất quan tâm đến chính sách của quốc gia, dù sao chỉ cần không coi trọng một cái, có lẽ một bộ phim truyền hình nào đó sẽ xảy ra vấn đề, cuối cùng không thể trình chiếu được nữa.
Nhiều đầu tư như vậy, cuối cùng một phân tiền cũng không kiếm được, nghĩ lại cũng khiến cho trái tim người ta rỉ máu.
Mà đối với những chính sách này, Cố Ngôn Tử cũng có hiểu biết, dù sao hắn là trọng sinh, đối với những chính sạch trong năm năm này rất rõ ràng, đồng thời, bình thường hắn cũng xem tin tức.
Hắn cùng những người này nói chuyện rất tốt.
Nhưng thật ra là Trịnh Gia Hòa, sau khi nói chuyện vài câu thì không nói nữa, chỉ đứng ở bên người Cố Ngôn Tử, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, rõ ràng có vô số người vây quanh, nhưng không khí giữa hai người bọn họ, lại làm cho người ta cảm thấy giữa bọn họ hoàn toàn không ai có thể xen vào.
Danh sách chương