“Ba, ba không sao chứ?” Trịnh Gia Hòa giật mình qua đi, liền nhíu mày: “Chuyện lớn như vậy, hai người sao không nói cho con biết?”

“Lúc ấy còn có người khác, bọn cướp căn bản không thể làm ba bị thương, không phải chuyện lớn gì.” Cha Trịnh nói, hắn lại không có việc gì, đang buổi tối không cần phải khiến cho con trai chạy xa như vậy.

Lại nói tiếp, hai bọn cướp kia thật sự không chuyên nghiệp, nếu như hắn đoán đúng, hẳn là Đàm Trăn tìm người đóng kịch.

“Vậy cũng nên nói sớm cho con biết mới đúng.” Trịnh Gia Hòa không đồng ý.

Cố Ngôn Tử gật đầu: “Đúng vậy bác trai, loại chuyện này nhất định phải cẩn thận một chút. Bác trai, sau này bác ra ngoài, vẫn là nên dẫn theo bảo tiêu thì tốt hơn.”

Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Cố Ngôn Tử từng bị bắt cóc, đối với bọn cướp căm thù đến tận xương tủy, cũng hơi sợ hãi.

“Bác sẽ.” Cha Trịnh gật đầu với Cố Ngôn Tử, lại nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: “ba có việc muốn nói với con.”

Chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan tới Trịnh Gia Hòa sao? Cố Ngôn Tử hơi tò mò, nhưng cha Trịnh cùng Trịnh Gia Hòa nói chuyện, hắn cũng không đi lên.

“Ngôn Tử, bọn họ nói chuyện của bọn họ, chúng ta nói chuyện của chúng ta. Chuyện mới của cháu thật hay, bác vẫn luôn theo dõi, đặc biệt tò mò thân thế của nhân vật chính, cháu tiết lộ cho bác một chút đi.” Mẹ Trịnh nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Mẹ Trịnh đưa ra một yêu cầu nhỏ như vậy, Cố Ngôn Tử khẳng định là muốn thỏa mãn… hắn trực tiếp liền tiết lộ.

Mẹ Trịnh sau khi nghe xong, cảm thấy mĩ  mãn, lại nói: “Bác đúng giờ đều xem cháu đăng truyện, có phải có bản thảo hay không? Đem bản thảo cho bác xem một chút.”

Mẹ của đối tượng muốn xem bản thảo, làm sao bây giờ? Đương nhiên là thỏa mãn bà rồi!

Cố Ngôn Tử từ trong phòng mình lấy bút kí ra, đưa cho mẹ Trịnh xem bản thảo.

Mẹ Trịnh thấy thế, thở dài.

Bà không nghĩ là lâu như vậy, Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử thế nhưng còn chia phòng ngủ.

Động tác của con trai bà sao lại chậm như vậy? Mẹ Trịnh hơi buồn bực xem bản thảo.

Cố Ngôn Tử chú ý thấy mẹ Trịnh hơi mất mác, hỏi: “Có phải nội dung truyện có vấn đề không ạ?” Mẹ của Trịnh Gia Hòa là không hài lòng với nội dung truyện sao?

“Không phải, bác chỉ cảm thấy bản thảo hơi ít.” Mẹ Trịnh nói.

Mẹ Trịnh là thật thích tiểu thuyết của Cố Ngôn Tử, lúc này cũng nghiêm túc xem.

Mà lúc này, cha Trịnh đã đem chuyện của Đàm Trăn nói cho Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa nghe xong lời của cha Trịnh, liền nhíu mày; “Ba, ba đoán hẳn là đúng như vậy.”

Tình huống trong nhà Đàm Trăn thực phức tạp, mẹ hắn là vợ đầu của cha hắn, nhưng không được cha hắn thích, thậm chí cha hắn còn ly thân, rồi cùng mẹ hắn ly hôn.

Sau đó, mẹ Đàm Trăn liền đem tất cả  hy vọng kỳ thác lên người Đàm Trăn, quản Đàm Trăn rất nghiêm khắc…. sự chiếm hữu của Đàm Trăn, chắc chắn là học từ chỗ mẹ hắn.

Trừ những cái này, mẹ của Đàm Trăn vẫn luôn cổ vũ Đàm Trăn, kêu Đàm Trăn đòi tiền của cha mình, nghĩ cách đi hãm hại mẹ kế.

Đàm Trăn cũng quả thật làm như vậy.

Dưới nhận thức không rõ ràng, Đàm Trăn thích dùng thủ đoạn, đối tiền tài cũng rất cố chấp.

Sau khi hắn cùng Đàm Trăn ở bên nhau, liền phát hiện khuyết điểm của Đàm Trăn, lúc ấy hắn thực đồng tình với Đàm Trăn, liền muốn thay đổi Đàm Trăn, nhưng sự thật chứng minh hắn đã nghĩ sai rồi.

Một người trưởng thành, cũng không phải dễ dàng thay đổi như vậy.

Mà hiện tại, lấy tính cách của Đàm Trăn, làm chuyện như vậy cũng không kỳ quái.

“Nếu như vậy, con để ý một chút, còn có Ngôn Tử nữa, đừng để cho nó hiểu lầm.” cha Trịnh nói.

“Ba, con sẽ làm.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Nếu đã tính cùng nhau sống cả đời, cũng nên sống tốt.” cha Trịnh lại nói.

Trịnh Gia Hòa cười gật đầu.

Cha Trịnh mẹ Trịnh tới đây, ban đầu Cố Ngôn Tử muốn xuống bếp làm đồ ăn, nhưng bị Trịnh Gia Hòa từ chối, cuối cùng kêu từ bên ngoài về.

Người đưa đồ ăn còn chưa tới, thì cô làm việc theo giờ đã tới.

Cô làm việc theo giờ đã làm việc ở nhà Trịnh Gia Hòa rất nhiều năm, lúc trước là do mẹ Trịnh tìm giúp, đương nhiên quen biết mẹ Trịnh, liền chào hỏi mẹ Trịnh, sau đó liền yên lặng dọn dẹp.

Cố Ngôn Tử cũng đã thành thói quen, không nghĩ nhiều, cho đến khi nhìn thấy cô phơi ra giường và vỏ chăn mà buổi sáng Trịnh Gia Hòa đã giặt sạch sẽ.

“Trịnh thiếu, ra giường và vỏ chăn cậu cứ để lại chờ tôi tới giặt là được.” bà nói với Trịnh Gia Hòa.

“Gia Hòa vẫn tự mình giặt những thứ này sao?” mẹ Trịnh hơi kinh ngạc.

“Không phải, lúc trước đều là tôi giặt, thế nhưng hai ngày nay Trịnh thiếu tự mình giặt.” người nọ lại nói.

Trịnh Gia Hòa vốn là cách vài ngày sẽ đổi ra giường, lần này hai ngày liền đổi ra giường bà cũng không nghĩ nhiều, cũng chỉ kì quái Trịnh Gia Hòa sao không để cho bà giặt.

Nhưng mẹ Trịnh thì không nghĩ như vậy.

Mẹ Trịnh nhớ thương cuộc sống tình cảm của con mình và Cố Ngôn Tử, lúc này lập tức nghĩ tới cái gì, tinh thần lập tức liền rung lên.

Lúc Cố Ngôn Tử nhìn thấy ra giường, còn hơi xấu hổ, lại nhìn vẻ mặt mẹ Trịnh, liền càng không tự nhiên.

Nhưng thật ra Trịnh Gia Hòa và cha Trịnh không nghĩ nhiều.

Lúc mẹ Trịnh chuẩn bị đi, tâm tình rõ ràng rất tốt, sau khi lên xe, lại nói với cha Trịnh: “hai đứa bọn họ rốt cục thành!” bà cùng cha Trịnh ăn cơm xong mới đi, ở bên cạnh đợi ba giờ. Trong lúc đó, Cố Ngôn Tử cũng không đau bụng, cũng không uống thuốc gì, vừa nhìn liền biết là không bị viêm dạ dày.

“Không phải đã sớm thành rồi sao?” cha Trịnh khó hiểu, Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử, đều ở bên nhau thật lâu rồi mà.

“Nào có? Lúc trước bọn nó là cùng một chỗ, nhưng em nhìn còn chưa đủ thân mật, trong lòng cũng luôn canh cánh, hiện tại trái tim này cũng có thể buông xuống!” mẹ Trịnh nói.

Cha Trịnh hơi không rõ.

“Quên đi, không nói với anh nữa.” mẹ Trịnh nói, sau khi biết được Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử vẫn tốt đẹp, bà cũng lười chú ý cuộc sống của bọn họ.

Lúc mẹ Trịnh vẫn ở, Cố Ngôn Tử ít nhiều còn không được tự nhiên, nhưng chờ mẹ Trịnh đi rồi, hắn cũng không như vậy nữa, trực tiếp hỏi Trịnh Gia Hòa: “Gia Hòa, anh cùng bác trai nói cái gì? Là có liên quan tới chuyện bọn cướp sao?”

“Là có quan hệ tới bọn cướp.” Trịnh Gia Hòa không gạt Cố Ngôn Tử: “Ba anh hoài nghi bọn chúng có liên quan với Đàm Trăn.”

Đàm Trăn? Cố Ngôn Tử liếc mắt nhìn Trịnh Gia Hòa, hơi bất đắc dĩ: “tiền nhiệm của chúng ta, sao đều không đáng tin cậy như vậy chứ.”

“Ai lúc còn trẻ cũng sẽ gặp phải một tên khốn nạn.” Trịnh Gia Hòa cười cười: “Em lại nghỉ ngơi một lát đi.”

Cố Ngôn Tử gật đầu, ôm bút kí đi vào phòng Trịnh Gia Hòa nằm.

Ngày hôm qua hắn đã chuyển vào phòng của Trịnh Gia Hòa, buổi sáng hôm nay biết mẹ Trịnh muốn tới, mới về phòng mình đợi…

Cố Ngôn Tử nghỉ ngơi hai ngày, liền một chút chuyện cũng không có tung tăng vui vẻ.

Mà lúc này, <Nam nhân biến thành nữ nhân> càng ngày càng nổi tiếng.

Đầu năm nay mặc kệ là phim truyền hình hay là phim chiếu mạng, đều nói mình đầu tư rất công phu, bộ phim chiếu mạng này lại không giống những bộ khác, ngay từ đầu, đoàn phim cũng không gạt bọn họ thực nghèo.

Điền Thịnh Đông thậm chí ở trên mạng một mực thể hiện sự nghèo khó.

Ban đầu chính là như vậy, rất nhiều người cảm thấy hứng thú với nội dung của bộ phim này, nhưng đối với khả năng diễn xuất của diễn viên thì không ôm quá nhiều hy vọng.

Bọn họ ngoại trừ có hứng thú với nội dung bộ phim còn những cái khác giá trị mong đợi cũng rất thấp, nhưng cố tình, bộ phim nay tuy rằng không thể nói là tác phẩm tốt nhất, nhưng khả năng diễn xuất của những diễn viên chính quy này cũng coi được.

Bản thân bọn họ vẫn là sinh viên, bộ phim này lại là phim vườn trường, có thể nói là y như đời thực, cho dù chỉ có ba bốn phần diễn xuất, cũng có thể phát huy được năm sáu phần.

Ngoại trừ những cái này, đoàn phim dùng đạo cụ và bối cảnh cũng không sai, biệt thự của diễn viên chính cũng đủ xa hoa!

Bởi vậy, người xem rất vừa lòng.

Về phần đạo diễn kỳ thật bình thường, rất nhiều chi tiết không xử lý tốt…. người bình thường xem cũng không để ý những cái này.

Tiết tấu chặt chẽ, cười từ đầu tới cuối, làm cho người ta không thể tưởng tượng được diễn biến tiếp theo của bộ phim, tổ hợp với mỹ nữ xinh đẹp…. bộ phim này nổi tiếng là đương nhiên, mà diễn viên diễn bộ phim này, cũng đểu nổi tiếng.

Ngay lập tức Cố Ngôn Tử nhận được rất nhiều lời cảm ơn, Điền Thịnh Đông còn phát tiền lì xì hai trăm cho hắn: “Những bộ phim trước kia tôi quay, như thế nào cũng không nổi tiếng bằng bộ phim này, cũng may là có cậu.”

“Đúng vậy.” Cố Ngôn Tử không hề khách khí mà trả lời.

Điền Thịnh Đông trả về một chuỗi dấu chầm tròn, lại gửi giọng nói: “lúc trước người đem kịch bản của chúng ta bán, hiện tại nhất định là rất hối hận, vai diễn của hắn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nhân vật rất tốt, nếu hắn mặc kệ chuyện đó, hiện tại dựa vào lý lịch này, muốn vào Tinh Duyệt làm thực tập sinh thực đơn giản….”

Điền Thịnh Đông không nói, Cố Ngôn Tử cũng đã quên mất người này.

Hai người tán gẫu một lúc, mà Cố Ngôn Tử sửa soạn bản thân một chút, liền lái xe đến một tòa nhà ở ngoại thành thành phố B.

Đạo diễn trẻ tuổi hắn muốn tìm kia, ở bên này.

Đạo diễn này hiện giờ ba mươi tuổi, còn quay qua bốn bộ phim, mỗi bộ phim đều được khen ngợi, cũng đã nhận giải thưởng trong nước một lần.

Mà phim hắn quay, vẫn rất tinh tế, trên màn ảnh, còn luôn có thể đi vào chỗ sâu trong tâm hồn mọi người.

Đời trước Cố Ngôn Tử cũng rất thích xem phim của hắn, sau khi chết qua một lần lại càng thích.

Mà ở thời điểm đó, hắn cũng rất muốn mời vị này giúp hắn quay một bộ phim.

Lúc ấy hẳn chỉ là nghĩ, nhưng hiện tại, hắn tính toán hành động.

“Tôi muốn gặp Chu đạo.” Cố Ngôn Tử gõ cửa, nhưng người đi ra mở cửa không phải là người hắn muốn tìm, mà là một thanh niên ba mươi tuổi.

“Chu đạo không muốn gặp người.” Người nọ nói.

“Tôi có kịch bản muốn hắn quay, đầu tư đã chuẩn bị sắp xếp xong….”

“Ngại quá, Chu đạo tạm thời không định quay phim.” Người nọ lại nói.

Cố Ngôn Tử nói không ít, người nọ cũng không đồng ý cho Cố Ngôn Tử đi vào, Cố Ngôn Tử chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Hắn biết Chu đạo khó đả động, dù sao đời trước, vị này ở trong những năm này không quay phim, cho tới trước khi hắn sống lại, mới làm một bộ phim, sau đó nhận được giải thưởng quốc tế.

Đáng tiếc bộ phim kia bởi vì đề cập đến đề tài đồng tính, bởi vậy mới không thể chiếu ở trong nước.

Hơn nữa, nguyên nhân chính là vì bộ phim đó của Chu đạo cho Cố Ngôn Tử ấn tượng quá sâu, Cố Ngôn Tử mới có thể tìm hắn quay phim.

Sau khi không được cho vào nhà, Cố Ngôn Tử bắt đầu thử tìm những người trong giới biết Chu đạo, muốn bọn họ giúp đỡ giới thiệu mình cho Chu đạo.

Kết quả tìm một vòng, thế nhưng không tìm được người có thể giới thiệu hắn cho Chu đạo…. vị Chu đạo này, vẫn nổi tiếng quái gở.

Cố Ngôn Tử hơi buồn bực, không nghĩ tới, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Chu đạo.

Đó là một dãy số xa lạ, hắn hỏi vài tiếng, nhưng người bên kia một hồi lâu cũng không nói gì.

Hắn đang định cúp điện thoại, chợt nghe đối diện truyền tới tiếng hít thở dồn dập, tiếp theo lại có người nói chuyện: “Xin chào, Tôi là Chu Lí Thần.”

Chu Lí Thần chính là tên Chu đạo, Cố Ngôn Tử nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó, hắn lại nghe người ở bên kia điện thoại từ từ nói: “Tôi đã xem kịch bản cậu gửi cho tôi, tôi cảm thấy rất hứng thú, chúng ta có thể nói chuyện.”

“Được!” Cố Ngôn Tử lập tức đồng ý, hắn không nghĩ tới, hắn đi tìm Chu đạo bị chặn ở ngoài cửa, nhưng kịch bản lúc trước mình gửi qua, lại khiến cho Chu đạo chú ý.

Cố Ngôn Tử ở trong giới gặp được đạo diễn và người sản xuất, phần lớn đều là thích giáp mặt nói chuyện, nếu không thì sẽ gọi điện thoại.

Ở trong mắt bọn họ, giáp mặt nói chuyện hoặc là gọi điện thoại, là có thể đem mọi chuyện nói rõ nhất.

Nhưng Chu đạo lại không giống như người thường, hắn cùng Cố Ngôn Tử kết bạn QQ, sau đó cùng Cố Ngôn Tử ở trên mạng nói lên ý tưởng của hắn.

Lúc hắn gọi điện, thanh âm luôn mang theo sự sợ hãi, nhưng khi ở trên mạng nói chuyện, lại làm cho người ta cảm giác không giống người thường.

Hắn đánh chữ rất nhanh, trả lời lại gọn gàng sắc bén.

Cố Ngôn Tử vốn là có ý  nghĩ không tồi, sau khi cùng đối phương nói chuyện, đối với kịch bản của mình, còn có ý tưởng sâu hơn.

Hắn hầu như vội vàng muốn viết kịch bản này.

Chu đạo rõ ràng cảm thấy hứng thú với kịch bản này, hắn cùng Cố Ngôn Tử nói chuyện thật lâu, mới ý chưa hết mà kết thúc đề tài này.

Sau khi cùng Chu đạo nói chuyện, Cố Ngôn Tử liền nhảy đi viết đại cương kịch bản của mình.

Kịch bản này, kỳ thật viết chính là về bản thân mình.

Đương nhiên, hắn sẽ không viết mình trắng trợn ra như vậy…. nữ chính trong kịch bản, là một cô gái.

Cô gái này thích đóng phim, muốn xuất hiện ở dưới ánh đèn sân khấu, mà cô vì giấc mộng này, không ngừng cố gắng, lúc này cô lại gặp người thích cô mà cô cũng thích người ấy.

Đáng tiếc, bởi vì bị người khác cản đường, cô bị người hãm hại, bị mang tiếng xấu. sau đó, bạo lực internet bắt đầu đổ xuống, cô ở trên mạng bị người ta mắng chửi, đi ra ngoài mua đồ vật, cũng sẽ bị người khác chỉ chỏ, hèn mọn, đến ngay cả người mà cô thích cũng rời bỏ cô.

Cô cảm thấy trên thế giới này không có chỗ cho cô dung thân…

Đây là những chuyện Cố Ngôn Tử từng trải qua, hắn cũng nhìn thấy người khác trải qua.

Hiện giờ, internet càng ngày càng xâm nhập vào cuộc sống của mọi người, bạo lực internet, cũng ngày càng nhiều, ở trên mạng, mọi người thực dễ dàng nói ra miệng những lời độc địa.

Đồng thời, giới giải trí hiện giờ, còn tồn tại rất nhiều những vấn đề khác.

Đương nhiên, Cố Ngôn Tử viết ra kịch bản này, cũng không phải muốn thay đổi giới giải trí, hắn chỉ  muốn đem những lời mình không thể nói nói một lần cho người khác nghe.

Trước khi hắn rời khỏi giới này, hắn hy vọng nơi này có thể tốt hơn một ít.

Hơn nữa, lúc trước nếu tâm lý của hắn không đủ mạnh, không chừng đã có vấn đề tâm lý.

Kịch bản này, lúc Cố Ngôn Tử viết rất thận trọng, từng chữ trong kịch bản, đều suy nghĩ cẩn thận.

Mà khi viết kịch bản này, hắn cũng không quên Trịnh Gia Hòa.

Nhớ thương chuyện đời trước Trịnh Gia Hòa chết, hắn cũng tìm người chú ý Đàm Trăn.

Nhưng mà mấy ngày nay Đàm Trăn vẫn thực yên phận, ngoại trừ luôn đi công viên, muốn tình cờ gặp cha Trịnh, cũng không có làm việc gì.

Đương nhiên, cũng có thể là do Đàm Trăn làm hắn không tra ra được.

Lúc này Đàm Trăn muốn làm cái gì, cũng không cần tự mình ra tay, hắn hoàn toàn có thể tìm người khác giúp hắn làm việc, hoặc là ở trên mạng liên hệ với người khác.

Cố Ngôn Tử cũng không tra ra được gì, nhưng bên cha Trịnh, lại tra ra không ít chuyện.

Thành phố B lớn như vậy nơi nơi đều có camera, sau khi cha Trịnh báo cảnh sát, cảnh sát liền điều tra, hơn nữa bởi vì thân phận của cha Trịnh không phải người bình thường, còn điều tra rất nghiêm túc.

Chiếc xe kia, là biển số xe giả, nhưng cho dù như vậy, cảnh sát vẫn tìm ra nó, hơn nữa sau khi tìm hiểu nguồn gốc, còn tìm ra hai bọn cướp.

Hai tên cướp kia và đồng bọn của họ rất nhanh đều bị bắt, bọn họ là tên côn đồ ở thành phố B, sau khi bị bắt liền biết được mình đã đắc tội với người không nên đắc tội, lập tức liền nói toàn bộ mọi chuyện ra.

Bọn họ tỏ vẻ là có người muốn bọn họ đi “bắt cóc” cha Trịnh, đương nhiên, bọn họ cũng không cần làm thật, chỉ cần diễn một vở kịch là được.

“người nọ nói hắn có việc muốn nhờ ông lão kia nhưng ông lão không để ý tới hắn, liền nghĩ nếu cứu  ông lão, sẽ khiến cho ông lão kia cảm kích hắn…”

“Chúng tôi chỉ là diễn kịch, chúng tôi căn bản không muốn người khác bị thương!”

“Chúng tôi chỉ lấy mười vạn đồng, làm sao có thể thật sự làm ra chuyện bắt cóc được!”

….

Ở trong cục cảnh sát, bốn người tham dự chuyện đều khóc rống, vạn phần hối hận.

Bọn họ cho tới bây giờ, còn không biết thân phận của cha Trịnh, nhưng cũng biết cha Trịnh không đơn giản.

Không nói một ông lão lúc nào trên người cũng có côn điện, nói hiện tại…. bọn họ đã nói thật toàn bộ, còn hoàn toàn không làm ông lão bị thương, ông lão nếu không tới đây, sao có thể làm cho cảnh sát đem bọn họ bắt hết còn không thể liên lạc được với bên ngoài?

Cảnh sát đem tình huống của bọn họ tất cả đều ghi chép lại, nhưng không để bọn họ đi, thậm chí vẫn không cho bọn họ liên hệ với bên ngoài.

Bọn họ càng sốt ruột càng lo lắng, đồng thời cũng hận cái người thuê bọn họ làm chuyện này.

Mà lúc này, cha Trịnh đã nhận được tin tức.

Biết được chuyện này là Đàm Trăn làm, cha Trịnh cảm khái, lại hơi nghi hoặc.

Lần bắt cóc này nếu là Đàm Trăn bày ra, như vậy những lần tình cờ gặp trước, hẳn là cũng là Đàm Trăn cố ý sắp xếp.

Chỉ là…. Đàm Trăn sao biết được hắn mỗi ngày sẽ đi tản bộ?

Thói quen này của hắn, nhưng người trong tiểu khu bọn họ đều biết, nhưng những người này hẳn là không thể nói với Đàm Trăn, càng đừng nói… Đàm Trăn ngày ngày cùng hắn nói chuyện, còn nơi nơi chờ hắn!

Đàm Trăn hình như rất hiểu biết hắn.

Cha Trịnh nghĩ nghĩ, nhờ cảnh sát phải điều tra rõ mọi chuyện.

Sau đó….

Sáng sớm hôm nay Cố Ngôn Tử thức dậy, người hắn tìm để ý Đàm Trăn nói với hắn: “Cố thiếu, người mà cậu kêu tôi để ý đã bị cảnh sát bắt đi rồi.”

“Cái gì?” Cố Ngôn Tử hơi phản ứng không kịp.

“Hắn giống như là làm chuyện phạm pháp, có vài cảnh sát tới nhà, liền mang hắn đi.” Người nọ nói: “Đúng rồi, Tôi rất kinh ngạc khi phát hiện dấu vết trên đường, còn gặp được đồng bạn…”

Cố Ngôn Tử không kỳ quái người nọ gặp được đồng bạn, dù sao Trịnh Gia Hòa khẳng định sẽ cho người nhìn chằm chằm, chỉ là Đàm Trăn đột nhiên bị bắt…. dựa theo tình huống điều tra mấy ngày nay, Đàm Trăn hẳn là không làm chuyện trái pháp luật gì?

Từ từ….

Cố Ngôn Tử đột nhiên nghĩ tới, Đàm Trăn hình như là kẻ khả nghi mướn người bắt cóc… cho nên, hắn là bởi vì chuyện này mà bị bắt sao?

Cố Ngôn Tử càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lúc này hỏi Trịnh Gia Hòa, quả nhiên chiếm được đáp án khẳng định.

Cha của Trịnh Gia Hòa, thật sự là người rất thẳng thắn.

Cố Ngôn Tử cảm thấy cha Trịnh là người rất thẳng thắn, lúc này Đàm Trăn đã mơ màng.

Lúc hắn bị bắt, còn không hiểu ra sao, cho tới khi có người hỏi hắn có phải đã thuê người bắt cóc cha Trịnh hay không, hắn mới ý thực được là chuyện gì, sau đó lập tức nói: “Tôi không có làm chuyện này, tôi bị người khác hãm hại!”

“Những người đó đã khai rõ ràng, bọn họ là diễn kịch, chỉ cần có người tới cứu người, bọn họ có thể rời đi, lúc ấy người chạy ra cứu người cũng chỉ có cậu, hơn nữa Trịnh tiên sinh đã xác nhận, nói cậu là bạn trai trước của con trai hắn….”

Cảnh sát từ từ nói ra chứng cớ: “Hơn nữa, mẹ cậu không lâu trước đây, đã gửi đi một khoản tiền, mà tiền của bọn cướp kia, chính là người nọ gửi qua.”

Đàm Trăn đột nhiên ý thức được, lúc trước mình thật sự nghĩ thật đơn giản, cũng xem nhẹ bản lĩnh của Trịnh gia.

Hơn nữa, hắn còn dự đoán sai rất nhiều chuyện.

Ngay từ đầu hắn làm chuyện này, cũng đã nghĩ qua việc này có thể thất bại, mà lúc ấy hắn nghĩ, mình là bạn trai trước của Trịnh Gia Hòa, Trịnh gia khẳng định sẽ không để cho người khác biết chuyện này, đến lúc đó hắn cùng Trịnh gia nói chuyện, người Trịnh gia hẳn là lựa chọn thả hắn đi.

Dù sao cha Trịnh không có việc gì, hắn ngay từ đầu cũng không muốn cha Trịnh bị thương.

Kết quả… Trịnh gia thế nhưng trực tiếp tìm cảnh sát còn nói hắn là bạn trai trước của Trịnh Gia Hòa!

Thân phận của Trịnh Gia Hòa như vậy, bọn họ thế nhưng không hề che lấp tính hướng của hắn!

Đàm Trăn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng, hắn mặc dù ở nước ngoài chơi thật sự vui vẻ, nhưng sau khi về nước cũng rất cẩn thận, chỉ sợ cha mình biết.

Mà hắn sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên người Trịnh Gia Hòa, ngoại trừ chấp niệm ngay từ đầu của mình, còn có một nguyên nhân, chính là cùng Trịnh Gia Hòa ở bên nhau, cha của hắn cũng sẽ không có cách ngăn cản hắn.

Cảnh sát đã nắm giữ toàn bộ chứng cứ, Đàm Trăn cũng tự mình thừa nhận: “Tôi quả thật mướn người, nhưng từ đầu tới đuôi, cũng không phải là bắt cóc, tôi chỉ hy vọng được cha của bạn trai trước yêu thích, cũng lấy được sự tha thứ của bạn trai trước mà thôi…”

Hắn kiên quyết phủ nhận chuyện bắt cóc, đồng thời tỏ vẻ muốn gặp luật sư của mình, không thấy luật sư của mình, hắn sẽ không nói gì khác.

Mấy bọn cướp kia sau khi bị bắt cũng chỉ biết sợ hãi, Đàm Trăn thì bình tĩnh hơn.

Nhưng cảnh sát vẫn từ từ nói: “Đây chỉ là lời  nói của cậu, cậu trăm phương ngàn kế tiếp cận Trịnh lão tiên sinh, dùng những cách không biết tên để điều tra tư liệu của Trịnh lão tiên sinh… chúng tôi có lý do hoài nghi cậu, kỳ thật cậu có mưu đồ gây rối với Trịnh lão tiên sinh.”

Bên kia cha Trịnh đã nhờ cảnh sát.

Việc của Đàm Trăn, nên làm như thế nào  thì cứ làm như vậy, Trịnh gia sẽ không can thiệp, nhưng bọn hắn phải biết rằng, Đàm Trăn như thế nào mà biết được hành tung của cha Trịnh.

Bên người có thể có một con rắn độc đang ẩn núp, cũng không phải là chuyện khiến người khác vui vẻ.

Nhưng Đàm Trăn không muốn nói.

Kỳ thật hắn chỉ cần đem người liên hệ với hắn nói ra, nhưng nghĩ tới người nọ muốn gây bất lợi cho Trịnh Gia Hòa, hắn lại không muốn nói.

Trịnh Gia Hòa rất tuyệt tình, hắn muốn cho Trịnh Gia Hòa một chút dạy dỗ.

Đàm Trăn không nói, cảnh sát cũng không ép buộc, chỉ là phái người đến công ty LK điều tra chứng cứ.

Lúc này, mọi người ở công ty LK liền biết Đàm Trăn vào cục cảnh sát.

Đàm Trăn biết được chuyện này, lúc này sắc mặt liền thay đổi, hắn nếu có thể nhanh chóng trở về, thì sẽ không mất chức vụ, nhưng nếu hắn không chịu về…. người ở LK nhìn hắn không vừa mắt không ít!

Hắn cũng không muốn hủy đi sự nghiệp của mình.

“Đàm tiên sinh, chuyện của cậu, chúng tôi sẽ liên hệ với người nhà của cậu….”

“Tôi nói! kỳ thật có người chỉ điểm tôi làm như vậy, người này đưa tư liệu của Trịnh Kiến Quân cho tôi, ra chủ ý này cho tôi!”

Đàm Trăn cũng là người thông minh, dãy số xa lạ kia nhắn tin cho hắn, hắn nhận được liền xoa đi, nhưng đồng thời, hắn cũng chụp lại không ít ảnh, chừa lại một đường lui cho mình.

Hiện tại, hắn còn có thể lấy ra những ảnh chụp này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện