Hai người đang lôi kéo nhau, đồng thời quay đầu nhìn qua—— là một phụ nhân trung niên xa lạ.

Tiểu Đào phản ứng lại đầu tiên, mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên, từ trong lòng bàn tay hắn rút tay ra, đem mười văn tiền ném trên bàn, xoay người liền bỏ chạy.

" ai...," Hoắc Trầm đuổi theo vài bước trong lòng liền có chút sợ, Tiểu Đào không tức giận chứ? Ngày mai nàng có còn tới nữa hay không? Phụ nhân trung niên ở một bên cười nói: " nguyên lai không phải vợ chồng son nha, này thợ rèn đúng thật là một tên tiểu tử thành thật a, vị hôn thê tương lai của ngươi nhất định là một người có phúc."

Hoắc Trầm gục đầu xoay người đi qua nói: "ngài như thế nào biết nàng là vị hôn thê của ta?"

" còn nghi ngờ a? Ta là ai cơ chứ? Xung quanh làng trên xóm dưới, ai mà không biết ta là bà mối của Phó gia- Phó gia thôn. Ta nhìn sắc mặt của ngươi cùng tiểu cô nương kia là ra, tiểu cô nương xấu hổ đỏ mặt liền bỏ chạy, ngươi lại một bộ dáng si ngốc hận không thể đuổi theo cô nương nhà người ta, đấy còn không phải là vị hôn thê thì là gì nữa?"

" chính là..." Hoắc Trầm ngẩng đầu nhìn bà mối, phụ nhân vóc dáng không cao, hơi béo, gương mặt hiền từ, nhìn qua không giống người có ý nghĩ xấu xa. Hắn nghĩ không đem lời trong lòng nói ra ngoài, chính là trong lòng như có con nai nhỏ đang chạy loạn bên trong, nhịn cũng thật khó khăn.: " đại thẩm, ta lớn hơn nàng tận tám, chín tuổi, cha nàng chắc lớn hơn ta cùng lắm là mười tuổi, đáng ra nàng còn có thể gọi ta một tiếng đại thúc đấy. Ngài nói, ta có thể chiếm được tiện nghi lớn đến thế sao?"

Bà mối Phó gia cười, chẳng thèm để ý nói: " Tám chín tuổi tính là gì? Ta nói ngươi, kém hơn mười tuổi cũng có nhiều a. Tuổi căn bản không phải chuyện gì lớn, gả người, có ăn có mặc, mấu chốt là xem nam nhân có bản lĩnh hay không có thể cho tiểu tức phụ có cuộc sống qua ngày tốt hay không. Nhìn ngươi thân thể khoẻ mạnh, lại có tay nghề tốt, nuôi sông lão bà cùng hài tử chắc không thành vấn đề, tiểu cô nương kia lớn lên xinh đẹp, nhìn xem chắc đối bới ngươi cũng vừa ý. Nếu nàng không phải vị hôn thê của ngươi, vậy hai người các ngươi khoảng cách cũng chỉ cách một tầng giấy cửa sổ."

Hoắc Trầm mừng rỡ như điên: " thật sự? Ngài nói nàng vừa ý ta, ta như thế nào không nhìn ra được?"

" các ngươi là nam nhân, sao có thể hiểu được tâm tư của tiểu cô nương a. Thế nào? Muốn ta đi làm bà mối cho ngươi hay không, ta đi đến nhà bọn họ nói chuyện, đảm bảo sự thành."

Bà mối Phó vỗ ngực nói.

Hoắc Trầm mừng như điên gật đầu, lại bỗng nhiên dừng lại động tác. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, yên lặng mà suy nghĩ trong chốc lát, thời điểm ngẩng đầu lên, ánh mắt đã không còn lấp lánh toả sáng như vừa rồi: " vẫn là trước đừng nói, vạn nhất chuyện không thành, về sau, nàng khẳng định sẽ không tới nhà của ta, chờ ta về sau tìm đc có hội, hỏi thăm ý tử của nàng rồi tính sau. Nếu nàng vui, ta nhất định dùng số tiền lớn mời ngài, đi thuyết phục cha nương nàng đồng ý."

Bà mối Phó cười to một tiếng, chỉ thẳng Hoắc Trầm mà lắc đầu: " ngươi a ngươi a, đây chính là quá để ý người ta, sợ không thành được, bất quá như vậy cũng tốt, ta xem a tiểu cô nương xinh đẹp kia sớm muộn gì cũng bước vào cửa nhà thợ rèn ngươi, chạy cũng không thoát."

Hoắc Trầm tưởng tưởng ra cảnh tượng cưới nàng dâu vào cửa, lòng tràn đầy vui mừng.

Nhìn bà mối trước mắt càng nhìn càng thuận mắt. Rồi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, biểu tình ngốc nghếch bỗng nhiên cứng lại, hỏi: " đại thẩm, ngài là tới đây làm gì? Chẳng lẽ là tới mai mối?"

Bà mối Phó vội vàng xua tay: " cái gì làm mai nha, ta làm sao biết ngươi chưa thành thân? Ta là tới đánh một cái dao phay, muốn thêm chút sắt, không cuốn cạnh. Sắp ăn tết, trong nhà muốn hầm chút thịt gà thịt cá, trong nhà dao quá lớn lại nhanh cùn, chặt xương cắt thịt cũng không được."

" được, vậy ta sẽ đánh cho ngài một dao phay thêm sắt đặc biệt chắc chắn,cũng không thu thêm nhiều tiền, chỉ định giá của dao phay bình thường là được. Ngài nhớ chuyện của ta, tương lai nếu thật sự là cần người làm mai, ta sẽ đến Phó gia thôn tìm ngài.

Bà mối Phó tự nhiên là thập phần cao hứng, không kém một phân một hào nào trả hai mươi văn tiền nhận lấy dao phay, còn cho chính mình một cọc sinh ý tốt. Nhìn Hoắc thợ rèn là người cod tính tình rộng rãi lại là người có tiền, nếu cọc hộn sự này thành, còn không phải phát một cái hồng bao dày a.

Hai người đầu chìm trong suy nghĩ vui mừng, bà mối Phó lắc lắc mông lớn đi ra khỏi cửa tiệm, Hoắc Trầm còn đắm chìm trong nỗi khao khát của chính mình. Trước kia hắn không dám mơ ước được cưới Tiểu Đào, chính là cảm thấy bản thân lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, chiếm tiện nghi của người ta, bất quá nếu giống như lời của bà mối Tiểu Đào cũng thích vậy là không tính là chiếm tiện nghi đi. Hắn vung đại chuỳ lên, đã sớm quên mình muốn đánh cái gì trong đầu, đem một cây sắt nung đỏ đánh bẹp dẹp lại mỏng dính, giật mình ném đại chuỳ 지윽 vui mừng chạy ra hậu viện.

Nhìn phòng bếp sạch sẽ chỉnh tề, Hoắc Trầm trong lòng càng cao hứng, Tiểu Đào còn chưa có gả qua đây đâu, liền đã đem phòng bếp thu dọn tốt như vậy, về sau nếu nàng thật sự là tiểu nương tử của hắn, mỗi ngày đều ở đây khẳng định phòng bếp sẽ càng sạch sẽ.

Kỳ thật hắn là một đại nam nhân, yêu cầu đối với phòng bếp có sạch sẽ hay không không cao, chẳng qua Tiểu Đào thích sạch sẽ, hắn liền cảm thấy, đây là chuyện tốt, sinh hoạt trong nhà nên sạch sẽ.

Hắn xoay người, tìm kiếm khăn Tiểu Đào đã dùng qua, trong phòng bếp không có. Hắn bước đến phòng phía tây, quả nhiên là trên bồn rửa khăn đã được giặt sạch sẽ, Hoắc Trầm cầm lên, để lên mũi hít sâu một hơi, là mùi hương tươi mát của bồ kết, Tiểu Đào đã đem nó giặt sạch sẽ rồi. Hoắc Trầm cảm thấy có chút tiếc nuối kỳ thật hắn không hy vọng Tiểu Đào đem khăn này giặt sạch, trên khăn còn lưu lại mùi thơm của nàng mới dễ ngửi đâu.

Nhìn xem phòng phía tây cách vách tường là phòng của Vương gia, Hoắc Trầm hừ hừ nghĩ thầm: chờ ta thành thân, cho các ngươi biết cái gì mới là nam nhân chân chính.

Tên tiểu tử Vương gia, chờ xem!

Thời điểm đang nhảy nhót vui mừng, Hoắc Trầm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: Không được, không thể làm như vậy, âm thanh của Tiểu Đào hay như vậy, không thể để người khác nghe được âm thanh của nàng a, vẫn là phải đổi phòng.

Hoắc Trầm nhìn xung quanh, nghĩ lại gian phòng giữa làm tân phòng có phải hay không cần quét lại vôi tường một lần nữa. Phòng này cũng có chỗ tốt gần với phòng bếp, giường đất ấm hơn, thân hình Tiểu Đào gầy yếu như vậy khẳng định thích giường đất ấm áp, trước kia nương cũng rất sợ lạnh...

" ha ha!" Hoắc Trầm bỗng nhiên cười, bởi vì hắn nghĩ tới một hình ảnh: Tiểu Đào sợ lạnh mà trên người hắn thì nóng nha, vì thế Tiểu Đào liền không ngừng hướng tới lồng ngực hắn mà cọ tới...

Suy nghĩ nhiều như vậy, Hoắc Trầm cảm thấy cuộc sống sau này của mình càng có hi vọng hơn, không thể tiếp tục miên man suy nghĩ nữa, phải làm việc phải kiếm nhiều tiền cưới nương tử, còn nuôi hài tử nữa nha. Nhất định phải để thật nhiều sính lễ cho nàng, làm cho nàng trước mọi người có mặt mũi, làm cho cha nương nàng bỏ đượ mà đem nàng gả cho hắn, cho người nhà nàng biết đi theo hắn có thể có cuộc sống tốt đẹp.

Hoắc Trầm trở lại cửa tiệm, đem miếng sắt đã bị đập bẹp ném sang một bên lấy một khối sắt đã nung đỏ từ trong lò ra, để lên bàn sắt nghiêm túc gõ xuống.

Tới gần hoàng hôn, hình dáng của cây kéo đã nhìn ra được, cầm lên xem lại cầm lên cây kéo hai lão nhân đưa tới đưa lên so sánh. Cảm thấy góc kéo còn có chút không giống, mũi cũng không đủ nhọn, vì thế một bên so một bên nghiêm túc tiến hành sửa chữa. Phía trước trời đã hoàn toàn tối đen, kéo đã hoàn toàn có hình dáng, tiếp theo là khắc chạm thủ công.

Đêm nay, hắn ngủ đến thoải mái cực kì, trong mộng đều là từng mảng lớn chữ hỷ xung quanh, một mảnh tân hôn màu đỏ. Ngày mới tờ mờ sáng, Hoắc Trầm liền dậy Tiểu Đào nói hắn sớm chút mở cửa nếu hắn mở muộn, Tiểu Đào đã đi quả cửa nhà hắn rồi hắn có khóc cũng không kịp đâu.

Đem cây kéo gõ tốt, mài đến sáng bóng lại xâu hai lưỡi dao lại với nhau gắn lại thật chắc chắn, một cái kéo cực kì tinh xảo khéo léo liền thành hình.

Thời điểm Tiểu Đào vào cửa tiệm, Hoắc Trầm đang cầm kéo kéo trên tay ước lượng, thấy nàng tiến vào mặt mũi hớn hở đón nàng vào: " Tiểu Đào, ta đã đem kéo đánh rất tốt muội đến thử xem tay nghề ta như thế nào?"

Tiểu Đào nhận lấy kéo thử thử, không nhịn được gật đầu: " ân, không tồi, dùng rất thoải mái, so với kéo bình thường ở đây hay dùng tốt hơn nhiều. Tiểu Đào tay nhỏ đích xác kéo vẫn khá rộng, mở ra, khép lại góc độ có hơi không thích hợp.

" đừng nhúc nhích" Hoắc Trầm đột nhiên bắt lấy tay nàng, kéo tay nhỏ của nàng dùng tay ước lượng kích cỡ của tay nàng một chút mới buông ra,: " tốt!"

Tiểu Đào đột nhiên bị hắn bắt được tay, vốn dĩ là muốn theo bản năng hất ra, chính là thấy mặt hắn nghiêm túc đo tới đo lui, cũng không có ý tứ chiếm tiện nghi của mình mà chỉ là nghiêm túc đo kích cỡ trên tay liền dừng lại.

Thật ra mấy ngày nay nàng luôn nhìn Hoắc Trầm rèn là một bộ dáng cường tráng, lần đầu tiên hôm nay thấy hắn có biểu tình nghiêm túc, nhìn cũng thập phần thúc vị. Đo xong kích cỡ, Hoắc Trầm không ngăn đón nàng, mà đưa nàng vào hậu viện đến phòng bếp, đứng một bên cửa tự hồ khống có ý định đi ra ngoài.

Tiểu Đào buông rổ, đang muốn xem bột thấy hắn thẳng tắp đứng ở cửa không giống phải về cửa tiệm, không khỏi lên tiếng: " bột lên men đã có, không cần phải hỗ trợ"

Hoắc Trầm cười cười: " muội không phải nói hôm nay mang hành ngâm cho ta sao, bây giờ ta còn chưa có ăn sáng đâu."

" a! Thì ra là vậy, ta có mang theo, ở trong rổ."

Nàng nhấc vải bố bên trên lên, từ bên trong lấy ra hành củ, lột ra để vào trong mâm: " tự ngươi lấy đi, ta muốn rửa tay cùng mặt."

" ân" Hoắc Trầm thống khoái đáp ứng một tiếng, lại đứng đó không nhú nhích, chỉ là đi theo bước chân của Tiểu Đào, cùng nhau đi về phía tây phòng rửa tay.

Tiểu Đào vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn mịn màng, rửa sạch tay, cầm lấy khăn bên cạnh lau khô, lại tò mò nhìn sang thân ảnh đứng bên cửa sổ: " ngươi không phải là muốn ăn sáng sao? Ngươi như thế nào còn chưa đi ăn đi tới đây làm gì vậy?"

" ta còn chưa có rửa tay đâu, ta đi theo muội tới rửa tay" Hoắc Trầm cười nói, tâm tình đặc biệt tốt.

" à, như vậy a, vậy ngươi rửa đi"

Tiểu Đào sốt ruột đi rửa mặt cũng không có giúp hắn đi đổ nước, trong lòng nghĩ còn không phải là đem bồn nước đến trong viện, lại một lần nữa múc một gáo sao, việc nhỏ này đối với hắn không tính là gì.

Chính là khi nàng múc nước từ lu ra định đổ vào bồn nước, lại thấy Hoắc Trầm căn bản chưa có đổi nước trong bồn đi, dùng nước nàng rửa tay qua rửa tay hắn còn dùng khăn nàng lau qua lau tay to của hắn.

Tiểu Đào cảm thấy có chút lạ lạ, cảm giác có chút sai rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện