Trưa hôm đó, Hoắc Trầm liền đến nhà Nhị thúc. Tháng trước thời điểm đường muội thành thân, hắn ra tay hào phóng, nhị thúc cùng nhị thẩm chắc chắn rất vừa lòng đi, trước mắt thấy hắn chủ động tìm đến cửa, muốn nhị thẩm hỗ trợ tìm vài người làm đồ hỉ, Dương thị liền vui vẻ đáp ứng.

Ngày làm chăn chọn ngày 16 tháng 10, cách ngày thành thân vừa vặn còn có hai tháng. Hôm nay lại là họp chợ chính, Tiểu Đào sáng sớm liền thu thập tốt tiệm mì, ở trước cửa nấu thịt kho và nước dùng hấp dẫn khách đi đường.

Dương thị đã sớm nghe nói, vị hôn thê ở nhà hắn mở tiệm mì. Chỉ là vẫn luôn không thấy, hôm nay vừa thấy, không khỏi có vài phần kinh diễm: "nha, thật là xinh đẹp, khó trách Đại Trầm khăng khăng muốn cưới về, tay nghề thật tốt, mùi thật thơm."

" đại thẩm, ngài muốn ăn mì sao?" Tiểu Đào ngẩng đầu cười mỉm hỏi.

Nghe thấy tiếng của nhị thẩm, Hoắc Trầm vội vàng từ bên trong tiệm thợ rèn đi ra, cầm chặt lấy tay Tiểu Đào nói: "Tiểu Đào, đây là nhị thẩm, tới đây giúp chúng ta làm chăn."

Tiểu Đào mặt đỏ lên, vội vàng hất tay hắn ra, ngoan ngoãn kêu một tiếng nhị thẩm.

Dương thị yên lặng thở dài, chỉ có thể trách chất nữ nhà bà vận khí không tốt, cùng hắn không có duyên phận. Nói đi nói lại vẫn là do bà, nếu là trước khi hắn nhận thức Tiểu Đào, liền đem chất nữ mang đến, có lẽ không hôn sự này rồi.

Hiện giờ cái gì cũng đã muộn, Dương thị cũng không phải người đặc biệt không hiểu lí lẽ, xem thái độ của cháu trai đối với cô nương này là có thể biết, tương lai chăc chắn là người xem thê tử là trời, cái gì đều nghe nàng. Cháu dâu này bà không thể đắc tội được, bằng không, về sau nhà mình cũng không vui vẻ.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Dương thị người này ưu điểm chính là biết co biết giãn, biết tiếp thu. Biết được Hoắc Trầm đặc biệt thích cô nương này, liên miệng nói từ hay, vừa khen vừa quan sát sắc mặt Hoắc Trầm. Quả nhiên tiểu tử kia liền cười ngốc, miệng cũng không khép lại được, khen nương tử của hắn, hắn còn sung sướng hơn cả khen hắn.

Rất nhanh, Dương thị liền gọi tới mấy đại nương tới đông đủ, Dương thị liền nói: "Đại Trầm, ngươi đi lấy vải cùng bông ra đi, hôm nay là có thể làm tốt bốn cái."

Hoắc Trầm gãi đầu: " ta không biết nên mua bao nhiêu? Ta đưa cho nhị thẩm tiền, ngài đi mua bông về đi, vải thì Tiểu Đào đi mua."

Hoắc Trầm không biết mua bông phải tốn bao nhiêu tiền, liền từ trong rương cầm ra hai quan tiền *( 1 quan tiền = 1000 văn) giao cho Dương thị, Dương thi liếc mắt nhìn mấy người phụ nhân bên cạnh đang nhìn chằm chằm, không thể không trả lại cho hắn một quan tiền: " ngươi tiểu tử ngốc này, mua bông một xâu tiền này là đủ rồi, đưa một quan kia cho tiểu nương tử của ngươi a, để nàng đi mua vải đi."

" được!" Hoắc Trầm sảng khoái đáp ứng, ngẫm lại vải hẳn là quý hơn bông, sợ đưa Tiểu Đào một quan tiền thiếu, nàng lại tiếc không dám tiêu. Liền đem rương tiền trong tiệm ôm lên, lôi kéo Tiểu Đào đi đến tiệm vải.

Tiểu Đào sao lại không biết xấu hổ nghênh ngang đi cùng hắn đi mua vải làm chăn a, vừa giãy giụa tránh khỏi hắn vừa thấp giọng nói với hắn: "huynh sao không để nhị thẩm mua vải luôn là được rồi, sao lại phải đưa muội đi theo?"

" Tiểu Đào, đây là hai ta dùng, không phải cho nhị thẩm dùng cho bà ấy đi mua làm gì nha? Bà ấy thích hoa văn màu sắc như thế nào, chưa chắc muội đã thích, muội chỉ cần chọn cái muội thích còn ta sẽ trả tiền." Hoắc Trầm có sức lực nhiều hắn không muốn buông tay, Tiểu Đào không thể tránh thoát ra được.

" hai người cứ như vậy lôi kéo nhau vào trong tiệm vải, người đi họp chợ phần lớn đều nhận ra hai người, đều cười hì hì đi tới. Lão bản tiệm vải là lão Triệu đi đến đón hai người: " Đại Trầm, ngươi có phải tới mua vải cho Điền Đào làm y phục mới đúng không?""

Hoắc Trầm cười, lớn tiếng nói: " không phải làm y phục, cho chúng ta hai cái chăn mới, ta đưa nàng tới chọn vải chăn."

Tiểu Đào tức giận liếc mắt nhìn hắn, dẩu miệng nhỏ, không còn mặt mũi nói câu gì, mua thì mua đi, còn một hai phải nói to như vậy làm gì, lại còn hai cái làm người ta thật ngượng ngùng mà.

Triệu lão bản nhiệt tình đón tiếp bọn họ: "chăn đều ở đây, ngươi nhìn di, uyên ương hí thủy, ngũ tử đăng khoa, tịnh đế liên, các dạng và màu sắc hoa văn đều có."

" Tiểu Đào m ta cảm thấy hình uyên ương hỉ thúy đặc biệt đẹp, muội nhìn xem hai con uyên ương ở cạnh nhau. Hắc hắc, còn có cái tiểu hài tử mập mạp này cũng đẹp...." Hoắc Trầm tâm tình kích động, trên mặt đều là tươi cười.

Hoắc Trầm trên mặt đều là vẻ khát khao tân hôn quá có sức cuốn hút, mọi người xem trong mắt, đều nở nụ cười.cái này làm Tiểu Đào càng ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "vậy huynh tự chọn đi, muội về trước."

Hoắc Trầm đem rương tiền vứt lên quầy bán, giữ chặt tay áo Tiểu Đào, nhẹ giọng khẩn cầu: "đừng, ta không nói nữa, muội chọn có được không? Muội thích cái gì, chúng ta liền mua cái đó."

Đại thợ rèn cao lớn cường tráng ở trước mặt tiểu nương tử lại có vẻ mặt như vậy, làm các phụ nhân đi mua vải cười càng lớn.

Tiểu Đào trong lòng hiểu rõ, mọi người ở đây cũng không có ác ý, chỉ là bộ dạng này của hắn thật sự làm người ta phải bật cười. Nàng cũng không thể trách tội người khác, chỉ đành phải căng da đầu chọn vải, đệm trải, lại mua thêm vải làm chăn lót, Hoắc Trầm thanh toán tiền, vội vàng ôm trở về.

Trong phòng mấy đại nương đều đang ngồi chờ ở cửa,đi tới nhận lấy vải cười nói: " nhanh như vậy đã xong a, Đại Trầm, tiểu nương tử của ngươi đúng là nhanh nhẹn."

" Đúng vậy Đại Trầm, vừa rồi vừa mới vào đến cửa chúng ta đều ngửi thấy mùi rất thơm a, tay nghề của nương tử ngươi đúng là rất tốt. Làm đồ tân hôn cho người ta, chủ nhà đều sẽ mời cơm, hôm nay chúng ta muốn làm phiền một bữa rồi."

" được, không vấn đề." Hoắc Trầm sảng khoái đáp ứng, rồi quay đầu nói với Tiểu Đào.: " muội đóng cửa tiệm mì có được không? Hôm nay chúng ta không buôn bán, đến giữa trưa nấu vài món mời mấy vị đại nương là được rồi."

Tiểu Đào không hiểu ý tứ của hắn, kinh ngạc hỏi lại: " sao lại phải đóng của tiệm mì hôm nay? Bây giờ mới là sáng sớm thôi, muội bán mì một lát buổi trưa cũng sẽ không chậm trễ mời cơm các đại nương."

Hoắc Trầm liền nói thẳng: "ta sợ muội mệt, bán mì cả buổi sáng, trưa lại phải làm cơm cho nhiều người ăn như vậy, muội mệt muốn chết thì làm sao bây giờ?"

Mọi người cười ha ha, vừa đúng lúc Dương thị ôm bông trở về, hỏi họ đang cười cái gì. Một đại nương béo trắng nói: "cười cháu trai lớn nhà ngươi nha, thật biết đau tiểu nương tử, còn có chưa thành thân đâu, sau này thành thân rồi còn không phải đem tiểu nương tử cung lên tận trời sao?"

Tiểu Đào đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích:"đại thẩm, ngài đừng nghe lời huynh ấy nói, hắn là nói giỡn thôi. Ta muốn sang tiệm mì làm việc, mọi người yên tâm đi, khẳng định không chậm trễ bữa trưa."

Tiểu cô nương giống như chạy trốn mà chạy ra ngoài, Hoắc Trầm theo sát sau nàng cũng đi vào cửa hàng.

Hoắc Trầm vừa cầm thiết chùy muốn gõ lên, mím môi nghĩ nghĩ, buông thiết chùy xuống, đi tới tiệm thịt đối diện. Rất nhanh liền xách một khối thịt ba chỉ thật to: " Tiểu Đào, giữa trưa làm thịt hầm ngũ vị ăn đi, ta muốn ăn thịt."

Tiểu Đào gật đầu: " được, lát nữa muội làm thịt hầm cho huynh làm cả bánh nướng thật lớn."

" vậy muội lát nữa đóng cửa sớm một chút, chúng ta ra hậu viện, nhịn họ làm chăn." Hoắc Trầm muốn tự mắt mình nhìn đồ cưới của mình được làm lên, chính là một mình hắn nhìn không thú vị, hắn muốn Tiểu Đào cùng xem với hắn.

Tiểu Đào không lay chuyển được hắn, lần thứ ba hắn tới thúc giục đóng cửa, không thể không đóng cưa tiệm mì lại, đi theo hắn vào trong hậu viện xem vài vị đại nương làm đồ tân hôn.

Mấy nữ nhân nhìn bộ dáng chờ mong của hắn, nhịn không được trêu ghẹo vài câu: " Đại Trầm, nhìn ngươi xem chăn như vậy, giống như trong chăn có tiểu nương tử ở trong nha, có phải không chờ được muốn thành thân luôn a."

Hoắc Trầm biết là mọi người đang trêu ghẹo hắn, nhưng hắn không có phủ nhận: " đúng vậy Tiểu Đào nhà ta đối với ta rất tốt, ta muốn sớm một chút thành thân với nàng."

Nhóm đại thẩm cười ngả nghiêng, Tiểu Đào im lặng tóm lấy vạt áo hắn nhỏ giọng nói: "huynh không nói lời nào, không ai nói huynh câm đâu, mau đi nhóm lửa."

Hoắc Trầm chẳng những không nhúc nhíc, ngược lại kéo tay nàng cùng nhau xem chăn hỉ: "Tiểu Đào, muội nhìn, cái uyên ương hỉ thúy kia làm rất đẹp! Hôm thành thân chúng ta dùng cái này đi."

Tiểu Đào đặc biệt thẹn thùng, nhịn không được nhìn sang bên kia một cái. Đôi uyên ương kia được thêu sống động như thật, xác thật làm người ta yêu thích. Chính là hắn không phải tính toán đêm động phòng sẽ không viên phòng sao, như thế nào lại chỉ có một cái chăn thôi a? Nếu hai người chui vào một cái chăn nàng không thể tin được hắn sẽ nhịn được.

" Đại Trầm, tiểu nương tử của ngươi trắng trắng mềm mềm như thế này, ngươi phải kiềm chế nha. Vạn nhất làm nàng không thoải mái, có thể về sau không cùng ngươi thân thiết đâu nha." Một đại thẩm mồm miệng không giữ được cái gì cũng dám nói.

Tiểu Đào vừa nghe lời này, xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, vèo một cái chạy biến. Vội vàng dùng xẻng đi xài rau, muốn dùng âm thanh xẻng va vào nồi sắt át đi tiếng nói chuyện ngoài kia.

Hoắc Trầm thật sự muốn hỏi một chút, như thế nào thì mới làm cho nương tử thoải mái. Hắn quay đầu lặng lẽ nhìn Tiểu Đào đang mặt mũi đỏ bừng xào rau, đem lời nói đến miệng nuốt xuống.

Hắn nếu thật sự đi hỏi, phỏng chừng tiểu nương tử có thể cầm cái xẻng kia một phát đập chết hắn.

Hắn nu thật sự đi hỏi phỏng chừng tiểu nương tử có thể cầm cái xẻng kia một phát đập cht hắn

Uyên ương hỉ thuý

Uyên ương hỉ thuý

Ngũ tử đăng khoa

Ngũ tử đăng khoa

Tịnh đế liên

Tịnh đ liên

Hoa mẫu đơn

Thịt bò ngũ vị

Thịt bò ngũ vị

Thịt heo ngũ vị

Thịt heo ngũ vị

Chân giò ngũ vị

Chân giò ngũ vị
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện