" đương nhiên ta không có nói ra, ta sao có thể đem muội nói ra đâu, nếu bọn họ cũng biết muội nấu ăn ngon, về sau cũng đi tìm muội thì làm sao bây giờ?" Hoắc Trầm lo lắng một tay trù nghệ của Điền Đào bị lộ, lỡ như nhà khác cũng tìm nàng đến nấu cơm, làm sao hắn buông bỏ mà dâng lên được, hắn muốn đem Tiểu Đào chiếm làm của riêng. Nam nhân này nội tâm thật quá thành thật, Điền Đào không khỏi bật cười khúc khích. Nàng lo lắng bị người ta nói nhàn thoại, mà Hoắc Trầm lại lo lắng người ta đoạt nàng làm đầu bếp, làm sao có thể chứ? Điền Đào duỗi tay ra nhận lấy thịt, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy bọt nước chảy trên ngực hắn, quần mỏng manh vì dính nước mà dính chặt vào chân, trong lòng căng thẳng. Y phục mùa hè vốn là rất mỏng, mà Hoắc Trần ngày ngày ở cạnh lò rèn, y phục đều là loại mỏng tiện hoạt động nhất, bây giờ bị nước mưa dính vào trên người, hiện ra cơ đùi tráng kiện, đôi chân dài thẳng tắo, mấu chốt là ở chỗ phình lên chỗ bụng dưới kia thật sự là làm cho người ta cay cả mắt.
Nàng hậu tri hậu giác nhớ tới, chính mình cũng một đường chạy như điên tới, y phục cũng sẽ không vào người như thế này đi?
Khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương ngay lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ, đem thịt đặt ở chậu nước, ổn định tâm thần suy nghĩ: còn tốt, bởi vì khom lưng che rổ, trước ngực không có bị ướt, chỉ là sau lưng ướt đẫm, vậy là không có việc gì.
" Hoắc đại ca, ngươi đến cạnh lò rèn hong khô một chút đi, đều ướt cả rôi." Nàng cúi đầu đem thịt rửa sạch, rồi để lên trên thớt, cắt thành từng miếng nhỏ, cũng không dám liếc nhìn thêm hắn lần nào nữa.
Hoắc Trầm lúc này còn chưa ý thứ được điều đó, đĩnh đạc ngồi ở ghế nhỏ trong bếp: " ta tới giúp muội nhóm lửa, như vậy lúc cơn chín, quần cũng khô." Hắn luyến tiếc phải rời đi chỗ này, bởi vì Tiểu Đào ở chỗ này, lập tức lát nữa sẽ làm thịt hầm, hắn muốn ở chỗ này chính mắt nhìn nàng đem thịt nấu chín,ngửi mùi hương ngào ngạt từ chính cái nồi sắt hắn thích nhất bay ra.
" kia.... Vậy ngươi có thể mặc áo vào có được hay không?" Điền Đào mặt có chút đỏ, có chút kì cục, tuy rằng nàng mỗi lần nhìn thấy hắn, đều là cởi trần rèn sắt, nhưng đó là ở cửa tiệm. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là như vậy, về sau cũng không cảm thấy có gì, dù sao hắn đều là dạng này đi đón tiếp người mua hàng.
Chính là hiện tại bất đồng, ở phòng bếp, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ đã là thập phần không đúng đắn rồi. Hắn lại còn vai trần, lộ ra ngực, quần ướt mỏng dính chặt lấy chân....
Ai nha! Điền Đào quả thực có chút hối hận đáp ứng hắn tới nấu cơm giúp hắn.
Hoắc Trầm cúi đầu xuống nhìn xem trên người mình, giật mình phát hiện quần dính trên đùi, sợ tới mức hắn lấy tay che lại địa phương trọng điểm bao lại. Bỗng nhiên phen ứng lại,không phải có chút lạy ông tôi ở bụi này rồi sao, có lẽ tiểu cô nương cũng không có phát hiện, nếu hắn làm như vậy, ngược lại bại lộ chính mình. Hắn nhìn trộm về phía Điền Đào, lại phát hiện tiểu cô nương đang đứng trước thớt thái gừng, vòng eo tinh tế theo đó lắc qua lắc lại, làn váy cũng nhẹ nhàng lay động, làm hắn bỗng nhiên nhớ tới cừa rồi....chính, chính là vừa rồi, Tiểu Đào khi vừa chạy vào cửa, đứng trước lò hong khô y phục.shitbaydaytroi.
Y phục váy áo cũng như vậy dính trên người, hắn tuy không nhìn thấy chính diện, nhưng lại thấy rõ bóng dáng, nhưng đường cong lả lướt kia.... Hắn không dám tưởng tượng tiếp nữa bởi vì thân thể đột nhiên không khống chế được nữa, hướng về phía Điền Đào mạnh mẽ kêu gào.
Hoắc Trầm hoảng sợ chạy trối chết, tiến nhanh vào phòng ngủ của mình, lấy mành cửa thả xuống, từ tủ gỗ trong phòng lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, vội vội vàng vàng thay. Có lẽ vừa rồi ở trước cửa tiệm chỉ đau lòng nàng sẽ khó xử, nên không có một chút dục niệm nào. Còn bây giờ là làm sao đây, thiếu chút nữa đem mặt mũi vứt đi hết rồi. Hắn ngồi xuống giường đất trong phòng hít thở sâu, ở trong đầu cảnh báo chính mình, Tiểu Đào là cô nương tốt, không thể khi dễ tiểu cô nương, không thể chiếm tiện nghi của tiểu cô nương, nàng còn nhỏ, nàng còn nhỏ....
Điền Đào dùng dao sắc thái gừng thành từng lát mỏng, nhìn nồi sắt bị đun nóng, bọt nước cùng hoi nóng bay lên, nàng liền lấy một chú dầu lạc, lại múc một muỗng đường bỏ vào, dùng một cái xẻng đảo qua đảo lại, rồi nổi lên bong bóng nhỏ không sai biệt lắm, liền đem thịt đã cắt tốt cùng hành gừng thái lát cùng thả vào nồi, nhanh chóng xào lên, mùi thịt thơm lừng liền toả ra bốn phía.
" thơm quá, còn có mùi hương ngọt ngọt, Tiểu Đào, muội làm thịt hầm cũng có vị ngọt sao?" Hoắc Trầm rốt cuộc điều chỉnh tốt tinh thần cùng thân thể, nghe thấy mùi thơm, miệng lưỡi sinh tân, liền tò mò thăm dò nhìn về phía trong nồi. Thịt ba chỉ nguyên bản là đỏ trắng đan xem lẫn nhau mà giờ phút này, lại như được bọc một tầng mật ong, nâu nâu sáng bóng.
Hoắc Trầm cảm thấy quả thật thần kì, dùng ánh mắt khiếp sợ sùng bái nhìn về phía Điền Đào: " Tiểu Đào, muội có phải hay không dùng phép thuật? Như thế nào thịt cho vào nồi lại thành như thế này?"
Điền Đào chuyên chú đảo thịt trong nồi, cũng không nhìn hắn, chỉ thuận miệng đáp: " làm sao vậy? Khó coi sao?"
" không phải khó coi mà là quá đẹp, Thái bà bà xào thịt màu sắc đen tuyền, trước kia nương ta có hầm thịt chính là mặn, giống như không nùi vị gì khác. Sư nương ta cũng thích hầm thịt, nhưng là, người hầm xong thịt trắng bóng, càng khó nhìn." Hoắc Trầm ngồi ở ghế nhỏ tiếp tục nhóm lửa. Điền Đào bị hắn chọc cho nở nụ cười: " đây là ta học biện pháp của nương ta, dùng đường đem đun tới khi có màu nâu đỏ, người khác bình thường sẽ không nghĩ ra loại thủ pháp này, cách làm truyền thống của chúng ta ở đây chính là đổ nhiều nước tương, hầm ra thì chính là bộ dáng đen tuyền giống Thái bà bà làm. Kì thật nếu muốn ăn ngon hơn, hẳn là nên đem thịt trước hết chiên lên, bất quá, như vậy sẽ lãng phí một chút dầu. Ta cảm thấy vẫn là trực tiếp xào lên, tuy rằng hương vị còn kém một chút, nhưng là không thể lãng phí nha." Người ta một mảnh hảo tâm, giúp mình tiết kiệm, Hoắc Trầm cũng ngượng ngùng nói Điền Đào cái gì. Chính là trong lòng hắn kịch liệt phản đối cách làm này, còn không phải là lãng phí một chút mỡ lợn thôi ư, tính là cái gì, chỉ cần ăn ngon là được rồi, không phải sao?
Thịt xào lên không sai biệt lắm, Tiểu Đào liền đổ thêm nước vào trong nồi, hắn nhanh chóng rút củi trong lò, để nhỏ lửa để hầm, nàng liền vội vàng đi xử lí cà tím. Tiểu Đào cũng không có dùng dao cắt hay làm gì khác, mà chỉ dùng tay nhỏ đem cà tím xé ra ném vào trong nồi.
Hoắc Trầm khó hiểu hỏi: " dùng dao cắt không phải bớt chút sức sao? Có phải muội thấy dao nặng quá hay không, dùng không được.?"
Liên quan đến nghề nghiệp, đại thợ rèn liền lập tức nghĩ đến việc đánh cho Tiểu Đào một con dao tốt.
Điền Đào chuẩn bị cán bột quay lại: " không phải dao dùng không tốt, xé cà tím như vậy sẽ càng ngon miệng." Tìm trong tử chén ra một chày cán bột cực lớn, Điền Đào vén tay áo tới tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Tiểu cô nương xinh xắn, đôi tay đang đè lên chày cán bột vừa thô vừa lớn, cánh tay trắng nõn theo chày cán bột trước sau di động, một cục bột lớn nhanh chóng bị cán thành một vòng tròn lớn.
Điền Đào bôi chút mỡ lợn trên mặt bánh lại rắc chút muối lên, muốn dùng chút hoa tiêu lại có thể chế được ra chút ngũ vị hương bôi lên mặt, lại sợ Hoắc Trầm ăn không quen mùi vị này, liền từ bỏ, trực tiếp cho dầu muối làm loại bánh nướng đơn giản nhưng là loại lớn.
" thơm quá, Tiểu Đào, muội làm bánh thôi sao cũng có thể thơm như vậy? Một cỗ mùi thịt, để ta nếm trước một chút." Lấy một cái bánh nướng loại lớn ra, mềm mềm xốp xốp nóng hầm hập, đặt ở trên nắp nồi. Hoắc Trầm không chờ đợi được liền với tây cầm lên nóng đến mức hắn liên tục thổi khí, rồi lại cắn nhanh vào miệng.
Điền Đào bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn, nhỏ giọng trách mắng: " ngươi có đói đến mức như vậy sao? Cũng không sợ đem đầu lưỡi làm bỏng sao? Còn có ngươi đã rửa tay chưa?"
Bị răn dạy như vậy nhưng Hoắc Trầm cũng không có tức giận mà lại cười. Vô cùng cao hứng đem miếng bánh lớn trong miệng nuốt xuống, đi vào phòng ngủ rửa tay.
Rất nhanh, Điền Đào liền nướng xong mười cái bánh, trong nồi cà tím hầm thịt cũng chín mềm, mở nắm nồi, trong nhà mùi thịt bay ra càng nhiều. Hoắc Trầm duỗi hai bàn tay to, ở trước mặt Điền Đào lắc qua lắc lại: " nhìn! Ta đã rửa sạch rồi bây gời có thể ăn chưa?"
Điền Đào buồn cười, nam nhân cao lớn thế này lại làm ra hành động giống như hài tử như vậy. Hắn thay một bộ trường bào văn nhã, không giông như bình thường lộ ra cơ bắp to lớn, cho người ta có cảm giác, vừa vững chắc vừa an toàn.
" Hoắc đại ca, ngươi mau thừa dịp còn nóng mau ăn đi, nếm thử tay nghề của ta. Bất quá, ngươi cũng đừng hy vọng quá cao, bằng không, ta sợ ngươi thất vọng." Điền Đào đứng bên cạnh bàn, thoáng có chút khẩn trương, rốt cuộc đã thật lâu rồi chưa có làm thịt hầm, sợ không nắm giữ được lửa tốt, liềm làm ra không tốt.
Hoắc Trầm khó dằn nổi mà gắp lên một miếng thịt bỏ vào trong miệng, béo mà không ngấy, ngọt mà không dính, mặn mặn thơm thơm, hương vị lại vừa đủ.
" ăn ngon, ăn quá ngon, ta sống đến bây giờ còn chưa bao giờ ăn qua món thịt hầm nào ngon như vậy. Tiểu Đào, muội thật đúng la ân nhân của ta, gặp được muội đúng là ta có phúc khí mấy đời!" Hoắc Trầm kích động đến mức không biết nói gì cho phải, Điền Đào che miệng cười khẽ.
" Tiểu Đào, muội mau ngồi xuông ăn nhanh, nhìn làm gì, mau ăn, mau ăn" Hắn tiếp đón đến thập phần nhiệt tình, Điền Đào lại có chút ngượng ngùng, rốt cuộc đây là thịt, đồ ăn của người ta, mặt mũi của người ta, chính mình làm có chút việc liền nghênh ngang ăn thịt hầm của người ta có chút xấu hổ.
Không chịu nổi Hoắc Trầm luôn khuyên, Điền Đào đành phải ngồi xuống, cùng hắn ăn một bữa cơm trưa.
Ngoài cửa sổ, mưa to như cũ ào ào rơi xuống. Một hồi mưa lại một hồi gió to, trên đường cái không một bóng người, mọi người đèu trốn trong phòng nhỏ ở nhà mình, hưởng thụ vợ con ở đầu giường ấm áp.
Bữa cơm này, Hoắc Trầm ăn đến hoa tâm nộ phóng. Cà tím hầm màu sắc và hương vị đều hoàn hảo, bánh nướng mềm xốp thơm nức, tiểu cô nương ngồi trước mặt hắn, bị khí nóng hun đến đỏ mặt, như hoa đào tháng ba đang nở rộ sáng lạn, đẹp không sao tả xiết.
(❁"‿"❁)
Thịt hầm phú quý
Cà tím cay tứ xuyên
Một kiểu sương phòng tây viện
Gường đất hay còn gọi là kháng
Sử dụng kiểu như thế này.
Danh sách chương