Bắt đầu từ bây giờ, tất cả nhân viên trực thuộc KGB do tôi điều khiển! Đoàn cố vấn quân sự Hồng quân sẽ tới Ai Cập trong mười ngày tới, Lãnh sự quán Alexandria nhất định phải sớm chuẩn bị!” Serov nói với tổng lãnh sự Lãnh sự quán, tên của đồng chí tổng lãnh sự lại khiến Serov cảm thấy khá thú vị, tương tự với tên thành phố này, Aleksandr Bierkosov.

Tổng lãnh sự Bierkosov biết Serov là lãnh đạo mới nổi của KGB, không dám chậm trễ, cam đoan mình nhất định sẽ xử lý tốt vấn đề.

“Tôi cần một số tư liệu khảo sát thực tế của Lãnh sự quán mấy năm gần đây!” Serov nhanh chóng tiến vào vai trò của mình, chỉ đạo: “Isemortny, Lucani, đi cùng với ngài tổng lãnh sự một chuyến, lấy hết tất cả tài liệu phong thổ nhân tình, phân chia thế lực về đây!” Serov ngồi trên ghế, không có chút khách sáo nào, nói.

Viện trợ của Liên Xô với Ai Cập tự có người của Ủy ban Trung ương phân tích, huấn luyện quân đội Ai Cập thì là chuyện của Hồng quân, việc Serov cần làm chính là làm tốt công việc vốn có của mình, yên tâm làm một trùm mật vụ, đúng thế, chính là loại nhân vật phản diện trong phim luôn bị nhân vật chính tiêu diệt.

“Đây là một ca khúc phấn chấn lòng người, nhớ năm xưa quân xâm lược ép tới biên cương, các chiến sỹ từ biệt quê nhà, bước lên xe lửa, khúc ca này theo họ xuất chinh. Năm 17 hát vang nó đánh hạ cung điện Mùa Đông, ‘năm 45 lại vang khắp Berlin, những người lính cùng bước tới chiến thắng, trên con đường của những năm tháng gian lao.”

Khi Isemortny và Lucani mang tài liệu trở về liền thấy cấp trên của mình đang lên cơn văn thanh, ngâm nga bài hát “Lời tạm biệt của người em gái Xla-vơ” từng lưu truyền rộng rãi ở Liên Xô.

“Bỏ xuống đi!” Serov không thèm để ý, ca khúc dễ nghe thì hát nhiều một chút có làm sao. Tất cả các nước xã hội chủ nghĩa đều rất yêu thích ca khúc thời đại này, bởi vì trong đó ẩn chứa tinh thần mà những bài hát khác không có được....

Serov vừa mới tới Ai Cập, không nghĩ phải quán triệt sự hữu hảo của Liên Xô như thế nào, cũng không nghĩ phải hỗ trợ Ai Cập xây dựng đất nước ra sao, vẫn là câu nói cũ, làm tốt nhiệm vụ được giao. Việc đầu tiên Serov làm chính là tìm tới một thế lực có thể khống chế được, làm người đại diện cho Liên Xô.

Nhận được tài liệu mới nhất, Serov lập tức bắt đầu nghiên cứu, những chỗ không hiểu thì để Lucani giải đáp, Isemortny không có việc gì làm đứng ở sau lưng Serov, vươn những ngón tay thon dài, đều đặn xoa bóp đầu cho Serov, giúp cấp trên của mình hóa giải mệt nhọc.

“Chủ nghĩa dân tộc Ả Rập? Thế lực tôn giáo? Quân đội, người Copt!” Serov chống hai tay lên bàn, trong lòng liên tục tính toán mối quan hệ trong dó. Nasser chính là một người theo chủ nghĩa dân tộc Ả Rập tiêu chuẩn, lý tưởng của ông ta chính là khôi phục đế quốc Ả Rập trong lịch sử. Xem ra Nasser hiện tại hẳn là thế lực lớn nhất trong chủ nghĩa dân tộc Ả Rập, hơn nữa quan điểm của ông ta cũng rất được hoan nghênh trong thế giới Ả Rập, có điều Serov thông thuộc tiến trình lịch sử căn bản chẳng coi đó ra gì, bởi vì Nasser cuối cùng vẫn là thất bại.

Nói trở lại, cho dù có vì Serov tạo thành một chút ảnh hưởng, khiến Nasser không cẩn thận thành công được thì cũng chẳng nên cơm cháo gì, có tin Mỹ đế Xô tu chỉ cần mười phút tập hợp đại quân, dạy cho người Ả Rập một bài học không? Thế lực tôn giáo là thế lực bị Nasser trọng điểm đả kích sau khi lên cầm quyền, bởi vì thế lực tôn giáo bình thường luôn đại biểu cho bảo thủ, hơn nữa thế lực tôn giáo Ai Cập còn có quan hệ không tồi với hoàng gia Ai Cập. Nói theo cách của Trung Quốc thì là một đám dư nghiệt tiền triều, tự nhiên là không được Nasser coi trọng. Tuy rằng thế lực tôn giáo cưc kỳ ngoan cố, Nasser không có năng lực thanh lý sạch sẽ thế lực tôn giáo, nhưng đó cũng không phải đối tượng được Serov cân nhắc, đám người này hơi không cẩn thận một chút sẽ thành tự châm lửa đốt mình, không cần biết là Liên Xô hay nước Mỹ, đều hy vọng được thấy một Ai Cập ổn định, đừng có ngày ngày duyệt binh vũ trang hai bên bờ kênh đào Suez.

Nasser không thể khống chế được, thế lực tôn giáo dễ bị cắn ngược, quân đội thì vì danh tiếng của Nasser hiện tại, còn chưa phát triển thành tập đoàn lợi ích mạnh mẽ như sau này, cho nên cũng không thể cân nhắc. Nghĩ đi nghĩ lại, Serov chỉ có thể hướng ánh mắt về phía người Copt.

Người Copt là tên gọi của tín đồ Cơ Đốc giáo Ai Cập, là dân tộc tín ngưỡng Cơ Đốc giáo từ thời Ai Cập cổ. Người Copt tại Ai Cập là dân tộc Cơ Đốc giáo lớn nhất trong khu vực Trung Đông, chiến 14% dân số Ai Cập thời kỳ này còn chưa tới ba mươi triệu người. Ai Cập tuy là một quốc gia Ả Rập nhưng trong quốc nội Ai Cập, người Copt cũng không phải ở vào vị trí bị động chịu đòn, nhất là ở một vài tỉnh của Ai Cập, khu vực tụ tập của người Copt đặc biệt tập trung, giữ ưu thế mang tính áp đảo với người Hồi giáo. Cảng Alexandria cũng là nơi người Copt chiếm đa số.

Đọc tài liệu một tiếng đồng hồ không hề lãng phí, nhược điểm của một quốc gia, chỉ cần chú tâm đi tìm là luôn có thể tìm được, tìm một quốc gia tất cả đều hài lòng với chính phủ là không thể, tìm một quốc gia người dân bất mãn với chính phủ thì quá dễ dàng, kể cả dân chúng hài lòng, Serov cũng có thể kích động cho họ không hài lòng.

“Trên thế giới luôn có kẻ ngu vì những thần linh không tồn tại mà tự tàn sát nhau, tự tàn sát còn chưa đủ, còn phải kéo theo cả nhà già trẻ lớn bé cùng bồi táng, giống như không bồi táng là có lỗi với cái thế giới này vậy, chính vì có nhiều kẻ ngu xuẩn như thế tồn tại mới có lắm tà giáo đến vậy! Đáng tiếc, tại Hạ Ai Cập người Copt chỉ chiếm ưu thế ở khu vực xung quanh cảng Alexandria, nếu là một chuỗi khu tụ tập liền nhau như ở Thượng Ai Cập thì càng dễ làm!” Serov bật chế độ trào phúng toàn bản đồ, dựa vào ngực Isemortny nhẹ nhàng dụi dụi đầu, nói với Lucani: “Lucani, cô cảm thấy chúng ta lợi dụng nâng đỡ người Copt một chút thì thế nào?”

“Người Copt dù sao dân số cũng không lớn, không có quá nhiều tác dụng!” Lucani phân tích: “Nếu như chúng ta chọn làm Nasser phải kiêng dè, còn không như hợp tác với thế lực tôn giáo!”

“Tôi không muốn tạo nội chiến ở Ai Cập, tôi chỉ muốn làm Nasser phải dè chừng một chút! Đừng có coi lời Liên Xô nói như gió thoảng bên tai!” Serov tay kẹp một điếu thuốc, Isemortny ở phía sau ngoan ngoãn lấy bật lửa châm thuốc, thoải mái phà ra một hơi khói, lười nhác nói: “Kỳ thực tôi vô cùng kính sợ Thượng đế, có lẽ phải tới giáo đường cảng Alexandria một chuyến xem thử!” Bộ dạng Serov đầy vẻ miệt thị khiến Lucani nhất thời cũng không nói thêm được gì.

Serov phán đoán, cho dù Nasser phát hiện hoạt động của hắn cũng sẽ không nói gì, loại người lãnh đạo dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng này đều có một thường thức cơ bản, đó chính là hiểu biết thời thế, nếu Nasser đã lựa chọn Liên Xô là chỗ dựa thì ông ta sẽ nhẫn nhịn sự xâm nhập của Liên Xô ở mức độ nhất định. Trong lịch sử mục tiêu Liên Xô lựa chọn là quân đội Ai Cập, sự thực chứng minh, quân đội phát triển lớn mạnh lên liền lựa chọn người Mỹ càng có nhiều tiền hơn làm cha nuôi nhà mình.

Serov sẽ không lựa chọn quân đội làm mục tiêu phát triển, bởi vì tiền vốn quá lớn, nhưng người Copt thì sẽ đơn giản hơn nhiều. Là dân tộc thiểu số, người Copt trời sinh đã nằm trong sự bao vây của người Ả Rập, nếu như người Ả Rập anh kính em nhường thì cũng thôi, nhưng bản thân người Ả Rập ở điểm này lại chẳng biết cái gì gọi là thỏa hiệp, vì thế người Copt và người Ả Rập thù địch nhau cũng là chuyện dễ hiểu.

Khu tụ tập của người Copt tương đối tập trung, ở khu vực duyên hải gần cảnh Alexandria Hạ Ai Cập có ưu thế tuyệt đối, nếu sau này Ai Cập cảm thấy vây cánh của mình đủ cứng rồi có thể vật tay với Liên Xô, Serov nhất định sẽ cho Ai Cập cảm nhận thật rõ ràng thế nào gọi là nắm đấm thép của người cộng sản.

“Mang súng theo, trị an ở Ai Cập cũng không ổn!” Trước lúc ra ngoài, Serov hiếm thấy tỏ ra quan tâm tới hai thư ký.

Nếu như nói thành phố trung tâm của Ai Cập là Cairo có địa vị không thể lay chuyển thì cảng Alexandria cũng có tầm quan trọng không thể nghi ngờ, đó là cảng biển quan trọng nhất của Ai Cập, thành phố lớn thứ hai tại Ai Cập và là thủ phủ tỉnh Alexandria. Serov dẫn theo hai trợ lý tới giáo đường Saint Mark ở khu vực người Copt, một mặt khảo sát qua hoàn cảnh, mặt khác tính toán trong lòng Serov rất đơn giản, đó là tìm kiếm một thành phố dễ dàng ỳ lại không tiến làm điểm đặt chân cho thế lực của Liên Xô.

“Thượng đế, nếu như ngài không quên lãng đám người Copt đáng thương này thì tốt nhất hãy là hợp tác với lũ người vô thần chúng tôi, nếu không trên thế giới này không còn ai có thể cứu được tín đồ của ngài nữa! Hôm nay tới đây là nể mặt ngài, ở Roma tôi cũng chưa từng đi vào nhà thờ, ngài đừng có mà phung phí thiện tâm vốn ít ỏi của tôi!” Serov vừa làm dấu thánh giá, vừa không ngừng cò kè mặc cả trong lòng với Thượng đế, vậy mà trên mặt còn đầy vẻ thành kính.

“Chỗ này không tệ, có thể làm nơi dừng chân của Hồng quân!” Cầu nguyện xong xuôi, Serov nhìn Lucani nói: “Gửi điện cho Tổng cục 01, kiến nghị lập đại bản doanh của nhân viên KGB ở cảng Alexandria! Đồng thời dùng nơi này làm căn cứ hậu cần từ trong nước cho đoàn cố vấn quân sự Hồng Quân!”

Ra khỏi giáo đường, Serov tán chuyện qua loa mấy câu với vị mục sư bản địa, còn là thông qua Lucani truyền đạt, về phần tên tuổi của vị mục sư đó, hắn quay đầu cái là quên béng đi luôn. Thời gian sau đó, Serov liên tục du ngoạn tại Alexandria, gặp được môt lần ám sát danh dự, một lần tai nạn giao thông, một lần có kẻ trộm bị bắt, hai lần có dân lang thang thất nghiệp bám theo, tựa hồ có chút ý định với hai thư ký của hắn, cuối cùng bị súng lục TT-33 Serov vô ý lộ ra dạy dỗ, hổ thẹn mà rút lui, quyết định sau này làm người tốt.

Kết lại Serov bị tình hình an ninh tốt đẹp ở Ai Cập khích lệ, mỗi lần khi ra ngoài, sau lưng ngoài hai thư ký ra còn có bốn nhân viên nội vụ của Lãnh sự quán, tất cả đều là suy nghĩ cho nhân dân Ai Cập, nhỡ may có kẻ mù mắt nào đụng phải súng lục cướp cò của Serov thì biết làm thế nào?

Trung tuần tháng 11, Serov chờ đợi nửa tháng, cuối cùng cũng đón được đoàn cố vấn quân sự Hồng quân. Thành viên đoàn cố vấn quân sự lần này có từ sĩ quan tới cấp tướng, tổng cộng 850 người, thiếu tướng dẫn đoàn chưa tới bốn mươi tuổi, là đại biểu cho lực lượng cốt cán của Hồng quân Liên Xô.

“Bastov! Thiếu tướng Hồng quân, trưởng đoàn đoàn cố vấn quân sự lần này!” Bastov tuổi tầm trung niên, trên mặt có một vết sẹo lớn từ khóe mắt trái tới cuối cằm, gương mặt này hẳn là trực diện tiếp xúc với vũ khí cận chiến như kiểu xẻng công binh, kết quả có vẻ không quá tốt, nhưng ít nhất Serov cho rằng Bastov hẳn không thể tính là bên thất bại.

“Serov, thiếu tướng KGB, phó ban tình báo đối ngoại, chúng tôi sẽ không can thiệp vào công tác huấn luyện của các anh, nhưng phạm vi hoạt động cần phải nghe theo chúng tôi!” Serov đưa tay ra bắt tay với Bastov, cảm nhận lực nắm không nhẹ truyền tới.

Có vẻ vị tướng quân này không quá hữu hảo với KGB! Serov vẫn quyết định tha thứ cho kẻ phàm nhân vô tri này, thứ nhất là vì đoàn kết, thứ hai à, cảm thấy chỉ vì cảm giác mà khiến vị tướng quân này mất chức thì có hơi quá nghiêm trọng.

Mặc dù có Serov có thể tha thứ cho loại hành vi này nhưng hắn cũng cảm thấy không được thoải mái, “Tôi bảo vệ xã hội chủ nghĩa, tại trong mắt ai cũng thành nhân vật phản diện vậy? KGB thì là đáng chết sao? Không có KGB chúng tôi, các người dựa vào cái gì mà hô hào chủ nghĩa, còn không phải nhờ chúng tôi làm hết những việc bẩn thỉu rồi mới có thể hiển lộ ra những gì tươi sáng lộng lẫy của các người....”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện