Nghe Serov bông đùa, mấy người còn lại đều sáng suốt không lên tiếng, trong lòng lại chẳng để ý lắm, tuyên truyền của Liên Xô xưa nay đều như vậy, không có gì là không đúng cả. Đối với các đồng chí của mình, Serov chỉ cười cười không nói gì thêm, nếu so sánh trình độ tuyên truyền hai nước Mỹ - Xô trong thời Chiến tranh Lạnh, nói Liên Xô như vậy cũng chẳng hề oan.

“Mỗi người sinh ra đều tự do, bây giờ nước Mỹ đã có thể đảm bảo điều đó, bây giờ chúng ta đã nhốt quyền lực vào trong lồng giam! Một chế độ xấu sẽ khiến người tốt làm việc xấu, còn một chế độ tốt sẽ khiến người xấu cũng làm việc tốt! Xuất phát từ giả định “người tốt” chắc chắn sẽ thiết kế ra một chế độ xấu, dẫn tới kết quả xấu!” Đại sứ Mỹ bộ dạng vô cùng tự tin, phát biểu rành mạch trước mấy nghìn người.

Thân là một thành viên của đế quốc tà ác, Serov mặc dù cảm khái bỗng không trúng đạn vô số, nhưng da mặt xưa nay vẫn luôn khá dày, là một tên lừa đảo, à không! Là một viên chức ngoại giao, cơ hội có thể hấp thu kinh nghiệp từ những người đồng nghiệp thật sự không nhiều.

Serov có khả năng là người đầu tiên có thể dày mặt tham gia buổi diễn thuyết của người Mỹ.

“Nếu có thêm cái lễ chào La Mã (1) gì đó nữa thì càng hoàn hảo!” Giữa mấy nghìn người, nhóm Serov không hề quá bắt mắt, “Nhân viên ngoại giao và kinh doanh đa cấp cũng có khá nhiều điểm chung nhỉ? Anh xem, bạn đồng nghiệp của chúng ta nói hay biết mấy, nhốt chính phủ vào trong lồng giam, tránh để bọn họ nô dịch nhân dân. Kỳ thực tôi cảm thấy, chính phủ mạnh mẽ thật sự khiến người Mỹ sợ hãi, không những người dân sợ hãi mà nhà tư bản, nhà ngân hàng lại càng sợ hãi, ai hy vọng một con rối tên là chính phủ lại trở mình đoạt lấy quyền lực thuộc về những người đó chứ? Chính phủ của chúng ta là chính phủ khiến cho kẻ có tiền sợ hãi nhất, cho nên chúng ta nhất định phải hiểu được một điều, xét đến tận gốc rễ của vấn đề, Liên Xô và nước Mỹ chính là kẻ thù tự nhiên!”

Trong quảng trường, ngài đại sứ đang cầm loa đứng trên bục giảng kia không nghi ngờ gì chính là nhân vật chính, nhưng trong cái nhóm nhỏ này, miệng Serov từ đầu đến cuối không có lúc nào ngừng lại, liên tục phân tích cho mấy người đi theo nghe, uy nghiêm của vương giả võ mồm bộc lộ rõ ràng.

“Mendeleev, khi Serov nhắc tới hai vấn đề, cậu tuyệt đối không được ngắt lời hắn, thứ nhất là nước Mỹ, thứ hai là phụ nữ. Gã ấy gần như không qua tâm tới tất cả mọi chuyện, toàn bộ tinh lực chỉ tập trung vào hai chuyện đó thôi!” Đã có sự nhắc nhở của Alexios, Mendeleev ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, giống như đang nói, mời tiếp tục chém, tôi đang nghe đây!

“Đại sứ Mỹ tên là gì?” Serov quay lại hỏi, ngoài lúc chuyên môn chuẩn bị để đi phá thối ra, hắn chẳng quan tâm tới chuyện gì nữa cả, đến Italia hơn nữa năm, cũng gặp đại sứ Mỹ vài lần rồi, đến hiện tại sắp sửa ra trận vậy mà ngay cả đối thủ của mình là ai cũng không biết, thật chỉ có một mình Serov mà thôi.

“Hả?” Phản ứng của Mendeleev là sững sờ đúng như dự tính, tiếp đó lập tức định thần lại, “Smith, tên đại sứ Mỹ!” Hành vi liên tục hạ thấp mức liêm sỉ của Serov làm Mendeleev thân là tinh anh của KGB, có lúc cũng không phản ứng lại kịp.

Smith? Ông bà Smith thì Serov có từng xem qua, chẳng qua là bản phim hành động tình cảm! Nhìn Smith không ngừng phổ biến chuyên ngành nuôi heo của mình, Serov có chút chán ngán, một mình nuôi heo thì có gì là thú vị?

“Hôm nay ra ngoài có mang loa phóng thanh không? Để trong xe rồi?” Là loại biếng nhác kinh niên, lúc duy nhất không cảm thấy mệt mỏi là khi giúp phu nhân lấy đồ, còn lại tất cả những lúc khác Serov đều là thần lười phụ thể, ngồi được là không đứng, nằm được là không ngồi.

Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết! Serov hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào, nhận lấy loa phóng thanh Mendeleev đưa qua, nhìn trợ thủ của mình, tiếc là anh không phải người Trung Quốc, không thể lấy câu “một phòng không quét, sao quét nổi thiên hạ” ra để phản bác tôi!

Xem anh dẫn các chú đi phá thối đây! Trong ánh mắt sững sờ khó tin của đám thuộc hạ, Serov cầm loa hô lớn, “Xem kìa, xem kìa, đám người chủ nghĩa đế quốc hai tay đẫm máu tươi này lại mang bộ lý luận mị dân đó ra để lừa người rồi!”

Là một nhân viên ngoại giao, hành vi của Serov rõ ràng là vượt quy củ, có thể thấy rõ điều đó qua cảnh tượng vụt nổ tung xung quanh. Ngài đại sứ Mỹ của chúng ta có vẻ cũng chưa ý thức được đồng nghiệp nuôi heo của mình đã xuất hiện ở đây, nhất thời có chút nghẹn họng. Serov rẽ đôi đám người, mang khí thế như đi xử bắn phạm nhân bước lên đài, sau lưng còn có phiên dịch bất ly thân.

“Tôi là đại sứ Liên Xô, Serov, hôm nay tới xem bạn đồng nghiệp nước Mỹ của tôi làm cách nào dùng lời lẽ lừa gạt người dân vô tri!” Serov cầm loa phóng thanh, hô lớn bằng tiếng Anh, lời phiên dịch nối liền theo đó khiến các cảnh sát Italia đang chuẩn bị duy trì trật tự lùi lại. Có chức vụ đại sứ, rõ ràng trắng trợn tới để gây rối cũng có thể khiến người khác tự động tìm cơ hộ mình, căn bản không cần tự mình phân trần!

“Đại sứ Serov, tiếng Anh của anh không tệ!” Smith bóng gió hỏi.

Chuyện này thì phải quy công cho bản thân Serov, không liên quan gì đến chuyện xuyên việt cả, khẽ gật đầu, Serov ung dung nói, “Ông nói không sai, đồng chí Smith…”

“Tôi không phải đồng chí của anh!” Smith thiếu chút nữa thì xanh cả mặt, sóng gió vụ McCarthy mới qua chưa được một năm, ai biết lúc nào sẽ lại thêm một lần nữa?

“Đồng chí có nghĩa là người có chung một chí hướng, đồng chí Smith suy nghĩ hơi nhiều rồi!” Serov bình tĩnh nói, “Xin cứ yên tâm, tin tức các đồng chí của chúng ta ở Mỹ chuyển tới nói rõ, chuyện McCarthy đã là quá khứ rồi, đồng chí Smith không cần phải sợ hãi!”

Serov mở miệng ngậm miệng hai tiếng đồng chí làm Smith cực kỳ khó chịu. Miệng mọc trên người Serov, ông ta hoàn toàn không có cách nào, trong lòng thầm nguyền rủa, chỉ có thể coi như không nghe thấy, nói: “Đại sứ Serov, hôm nay là buổi diễn thuyết của tôi, xin hỏi anh tới đây làm gì?”

“Tới tham gia buổi diễn thuyết của ông! Đồng chí Smith!” Serov cầm loa phóng thanh, mặt không hồng tai không đỏ, ta đây mới hai mươi mấy tuổi, còn không gào lại nổi lão già như ông, cùng lắm là lúc về uống ít thuốc, vì thế há miệng hô lớn, “Căn cứ lý luận của đồng chí Smith, tôi cho rằng tôi đã tìm được nơi tự do nhất trên thế giới, nơi không ai có thể áp bức cá thể xã hội, đó chính là xã hội chủ nghĩa cộng sản trong tương lai!”

“Chủ nghĩa cộng sản chỉ là một Utopia, không thể thực hiện được!” Smith cao giọng phản bác, “Tươi đẹp, người người bình đẳng, không có áp bức, giống như chốn địa đàng, tình yêu kiểu Utopia cũng cực kỳ mỹ lệ? Đại sứ Serov, xin đừng sống trong ảo tưởng nữa…”

“Một mình tôi có thể nằm mơ? Toàn bộ đất nước Liên Xô hơn hai mươi triệu cây số vuông đều đang nằm mơ? Nếu nói như vậy, ông chắc chắn là cho rằng, một nơi chiếm ba phần tư đại lục Á – Âu, một lượng lớn dân số đều đang nằm mơ! Vậy thì xin hỏi nước Mỹ tại sao lại phải sợ hãi một đám người đang sống trong thế giới ảo tưởng?” Serov không chút nể nang tấn công kiểu đè bẹp, chỉ cần có chút hứng thú với địa lý, mở bản đồ ra là có thể trông thấy màu đỏ khổng lồ vắt ngang Âu – Á, sức chấn động đó già trẻ đều ăn, cứng rắn mưu sát tư tưởng của người khác.

(1) Kiểu chào giơ thẳng cánh tay phải lên phía trước, còn gọi là kiểu chào Quốc xã

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện