Cũng không phải là sợ bị đâm mà là Serov không tin tưởng lắm vào kỹ thuật lái xe của mình, ngại trở thành sát thủ xa lộ , còn nếu người khác lái xe, hắn tuyệt đối dám ngồi lên.

Thầm hô tôi biết mà, Mendeleev cầm máy ảnh mở cửa xe bước ra ngoài. Nếu như Mendeleev đủ thông minh thì lúc này nên giả vờ làm phóng viên một tờ báo nào đấy, luôn tiện tiết lộ mặt đen tối gì gì đó. Đáng tiếc Serov vẫn đánh giá quá cao trí tuệ của của Mendeleev khi làm việc xấu.

Nhìn quần chúng vây xem lũ lượt kéo tới, lặng lẽ ghi một điểm trừ cho Mendeleev, Serov mở cửa xe, “Tôi rất đau lòng, không ngờ khi ra ngoài có việc cá nhân lại gặp phải một bi kịch cuộc sống thế này…” Khóe mắt còn dính nước bọt thật sự quá giả, cũng may trước khi xuống xe Serov đã dụi đỏ hai mắt, khiến người ta tưởng rằng hắn vừa mới khóc xong.

“Thảm kịch như vậy đáng ra không nên xuất hiện ở xã hội hiện đại, nhất là không nên xuất hiện ở hậu duệ của công dân Đế quốc La Mã!” Serov một bộ cảm xúc dạt dào, dùng hành động biểu đạt câu nói đời người như một vở kịch, tất cả dựa vào tài diễn.

Nếu như chính bản thân mình cũng không lừa nổi thì căn bản không thể lừa được người khác, một khí đã tiến vào trạng thái như vậy, Serov lập tức bắt đầu cân nhắc vấn đề từ góc độ của người Ý, hai mắt tuy là bị dụi đỏ nhưng tiếp sau liền chính là hàng thật giá đúng rồi. Lau lau nước mắt bên khóe mắt, Serov nói: “Mỗi sinh mệnh đều đáng quý, để thảm kịch hôm nay không còn tái diễn, tôi buộc phải báo cho tất cả mọi người tính bi kịch của thảm kịch này, để cho Liên Xô biết, để cho Ba Lan biết, để cho tất cả các quốc gia yêu quý hòa bình đều được biết! Chúng ta sẽ không ngồi yên để xã hội hiện đại còn xảy ra loại chuyện này! Cám ơn mọi người, để tôi yên tĩnh một chút….”

Lúc này Mendeleev đã len lén chui vào trong xe, thấy thuộc hạ của mình đã thành công trở về, Serov cũng lười không tiếp tục nữa, trực tiếp nói: “Tôi mong rằng mọi người hãy cẩn thận suy nghĩ lại nguyên nhân của bi kịch, có như vậy mới có thể ngăn cản không cho bi kịch tái diễn…”

Nói xong, Serov lập tức quay về trong xe, thấp giọng quát: “Nổ máy, đừng để người ta vây xem lần nữa! Làm tôi nhớ đến một nghề dùng khỉ kiếm tiền ở châu Á…”

Xe hơi chạy vụt đi xa, bỏ lại một đám người bàng quan ngơ ngác nhìn nhau, thi thể dưới đất vẫn đang không ngừng đổ máu, mùi vị gay mũi liên tục kích thích thần kinh tất cả mọi người.

Trở về trước cổng Đại sứ quán Liên Xô, Serov xuống xe, đứng tại đó quay người lại, nhìn về Đại sứ quán Mỹ cách đó không xa. Ngăn cách nhau bởi một con đường rộng hơn hai mươi mét, Đại sứ quán của hai nước thật sự ở cách nhau không xa, nếu không phải Đại sứ quán đều có không chỉ một lối ra vào, mỗi lần đều đi cổng chính thì khoảng cách chưa tới một trăm mét.

Lá cờ sao vạch của nước Mỹ vẫn đang tung bay trong gió, thể hiện bá khí của quốc gia siêu cường, gãi gãi cánh tay có chút phát ngứa, Serov tiến vào trong Đại sứ quán nước mình, nghi hoặc nói: “Sao mình có cảm giác muốn đập kính nhỉ…”

Bữa ăn kiểu Ý thịnh soạn khiến Serov thèm rớt nước miếng, không cần biết là hải sản hay mỳ Ý, hắn đều không từ chối, thu hết tất cả vào trong dạ dày, còn không ngừng mời mọc những người xung quanh. Trái ngược với Serov, Mendeleev vừa chụp xong ảnh đặc tả liền không có nhiều khẩu vị như vậy, điều đó khiến cho rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là cùng nhau ra ngoài, tại sao khi trở về phản ứng lại hoàn toàn khác biệt như vậy…

“Đồng chí Mendeleev hôm nay không quá muốn ăn, mọi người không cần phải quấy rầy anh ấy nữa!” Serov vừa nhét tôm hùm vào trong miệng vừa lúng búng nói: “Có lẽ đồng chí Mendeleev nghe các đồng chí đảng Cộng sản Ý phát biểu, có hơi bị kích động, tạm thời hưng phấn không ăn được vào, hoàn toàn có thể hiểu được…”

“À, hóa ra là như vây?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau cùng hiểu nhưng không nói ra, tiếp tục ăn cơm. Chỉ có Mendeleev sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ: ‘Là như vậy cái rắm, tư tưởng cao thâm đến mức nào mới có thể khiến tôi không nuốt nổi cơm….”

“Đồng chí Mendeleev, hay là làm một cốc vang đỏ đi!” Serov rót một ly rượu vang đỏ sậm cho Mendeleev. Nhìn thấy màu rượu, Mendeleev chợt có cảm giác dạ dày hơi hơi đảo lộn…

“Không cần đâu, cám ơn!” Xua xua tay, Mendeleev từ chối ý tốt của Serov. Vốn Serov chỉ định đùa một chút nhưng hiện tại cũng đã nhìn ra có điều không ổn, thầm nghĩ: ‘Đây là người đã từng qua chiến trường? Không phải là hàng lởm đấy chứ, giả mạo hồ sơ?’

“Tùy anh!” Serov không tiếp tục nữa, ung dung tự tìm niềm vui cho bản thân, càng thêm tự mãn với quyết định của mình lúc đó, nếu tự xuống chụp ảnh đặc tả, nói không chừng đến giờ người khó chịu sẽ chính là mình.

Một kẻ coi sự vui sướng của mình được thành lập trên cơ sở khổ đau của người khác, không nghi ngờ gì là rất vô liêm sỉ. Đúng thế, Serov cảm thấy mình chính là loại người như vậy….

Đương nhiên, đối đãi với cấp dưới như thế là không hay, biết sai thì sửa cũng là một phẩm chất tốt của Serov. Xét về đại thể, Serov xác định thái độ đối nhân xử thế của mình qua hai câu tục ngữ Trung Quốc, tôi trung không thờ hai chủ và chim khôn chọn cành mà đậu. Nói một cách đơn giản, khi đối mặt với người khác, Serov tùy ý thay đổi lập trường của bản thân, thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là kết quả! Chỉ cần có lợi cho mình là được, nói rộng ra chỉ cần có lợi cho Liên Xô là được, nói rộng ra nữa chỉ cần có lợi cho các nước xã hội chủ nghĩa.

Đất nước mấy chục triệu dân, vẻn vẹn chưa tới một trăm người nhảy lầu, kỳ thực không phải nhiều, có điều dưới nghiêm lệnh của Serov, không cần biết đặc vụ phía dưới không tình nguyện đến thế nào, đều nhất định phải chụp lấy hai tấm đặc tả cho mỗi người Ý tự sát. Những tấm ảnh này thông qua đường dây của Đại sứ quán, nhanh chóng lan truyền đến tất cả các nước khối Warszawa.

Giống như đã bàn bạc trước, sáng ngày 25/2, tại Liên Xô, Rumani, Bulgaria, Ba Lan, tất cả các nước thuộc khối Warszawa, các báo đều đăng lên trang nhất làn sóng tự sát tại Italia thời gian gần đây, mở trang báo ra liền thấy trọn vẹn một mặt báo từ trên xuống dưới là những cái chết thê thảm của người dân Ý. Ngày hôm sau, Nam Tư và Albania cũng đăng tải lại tin tức từ báo các nước khối Warszawa, dư luận ở tất cả các quốc gia xã hội chủ nghĩa đều kinh hãi trước thảm cảnh đó.

Giống như một cơn động đất cấp mười tập kích Italia vậy, lần này mức độ công kích nhắm vào chính phủ Italia cực kỳ mãnh liệt. Kỳ thực những bức ảnh đó nếu lấy ra riêng lẻ thì chỉ là một tin bài, không tạo thành hiệu quả lớn như vậy, nhưng Serov tập hợp tất cả thảm trạng của những người tự sát đó lại một chỗ liền lập tức khiên cho người ta cảm thấy sự việc vô cùng thê thảm.

Con người đều có tình thương, không phải tất cả đều giống như Serov, bỏ trái tim lại một thế giới khác, đối mặt với bi thảm, không phân biệt quốc tịch, không phân biệt quan hệ thù địch hay không, báo chí tại rất nhiều quốc gia xã hội chủ nghĩa đều bảy tỏ sự đau xót, hơn nữa nhắc nhở đất nước mình nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt loại thủ đoạn tiêu thụ này.

Ngay cả Shelepin khi nhìn thấy thành quả của Serov cũng không khỏi hít một hơi lạnh, “Lần này còn nghiêm trọng hơn ở Azerbaijan nhiều…” Ngoại lệ duy nhất có lẽ chính là tổng cục trưởng Tổng cục 01 Panyushkin, ông ta thầm mừng đã ra lệnh rút lui tại các quốc gia châu Âu khác, nếu không rất có thể điệp viện KGB đều sẽ bị chặn lại không trở về được.

“Gửi điện cho Đại sứ quán các nước, thống kê thành quả tại các khu vực!” Thu hồi suy tư, Panyushkin sẽ không bị lòng thương hại vô vị làm ảnh hưởng, năm xưa trong thời kỳ Đại Thanh trừng, ông từng tận mắt chứng kiến tình cảnh còn cực đoan hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện