Lăng Tử Nhan vốn đã mang theo Lạc Nhạn ra đến cửa, đi được nửa đường lại quay về phòng, từ trong rương gỗ lấy ra một thanh kiếm. Băng Huyền kiếm vốn là do Lăng Viễn Kiếm thu được từ tay tướng địch khi đánh giặc ngày trước, ánh hồng gần như trong suốt, sắc bén vô cùng. Võ công Lăng Tử Nhan vốn kém xa so với Lăng Tử Hạo nên Lăng Viễn Kiếm mới đưa thanh kiếm này cho nàng phòng thân.

Lăng Tử Nhan vốn một lòng thầm nghĩ học giỏi cầm nghệ, một đường đi tới lại chợt nhớ tới lời Dương Mạc Tuyền nói đêm đó, nói nếu ngày sau gặp phải phiền toái thì ca ca sẽ bảo vệ nàng, lòng lập tức nổi lên tâm tư tranh cường háo thắng. Mà nàng thì ngay cả Lí Vi Tu cũng đánh không lại, nếu ngày sau gặp phải cao thủ chân chính, chỉ sợ bản thân cũng tự khó bảo toàn chứ đừng nói đến việc bảo vệ tẩu tẩu. Trước kia không biết học võ có tác dụng gì nên cũng chỉ học chút da lông bên ngoài, giờ nếu đã gánh trách nhiệm bảo hộ tẩu tẩu, vậy đương nhiên cần phải luyện võ thêm, vì thế mới mang theo kiếm tiến vào nội viện.

Nghĩ đến việc trong chốc lát nữa liền có thể nhìn thấy tẩu tẩu, Lăng Tử Nhan háo hức vui sướng, sao biết được vừa bước vào cửa viện liền nhìn thấy Dương Mạc Tuyền cùng Trương hằng đứng chung một chỗ, trò chuyện với nhau vui vẻ, đáng giận nhất là Trương Hằng còn cầm lấy tay áo của tẩu tẩu. Lập tức lửa giận ngập trời, càng làm cho nàng phẫn nộ không thể kiềm được là Dương Mạc Tuyền không ngờ lại chắn ở trước mặt hắn, Lăng Tử Nhan chỉ có thể đem kiếm giơ giữa không trung, cả giận nói: “Tẩu tẩu, người tránh ra, để ta giết tên khốn kiếp vô lễ này!”

Dương Mạc Tuyền thấy hai mắt nàng đỏ bừng, vẻ mặt đằng đằng sát khí, chỉ cần nàng di chuyển nửa thân, chắc chắn trường kiếm trong tay Nhan nhi sẽ đem Trương Hằng một kiếm xuyên tim, như thế nào dám tránh ra, dưới tình thế cấp bách còn giang hai tay, đem Trương Hằng hoàn toàn che ở phía sau, nói: “Nếu ngươi muốn giết hắn, trừ phi giết ta trước đi!”

Câu này chẳng những khiến cho Lăng tử Nhân thêm phẫn nộ mà trái tim cũng nhói đau. Thì ra ở trong lòng tẩu tẩu Trương Hằng lại quan trọng đến thế, vì hắn mà ngay cả tánh mạng cũng không cần, muốn ném trường kiếm trong tay đi, nhưng lại không cam lòng, lạnh giọng nói: “Trương Hằng, ngươi có còn là nam nhân không, không ngờ lại phải trốn sau lưng nữ nhân!”

Trương Hằng vốn có chút sợ hãi, thấy Dương Mạc Tuyền che phía trươc mình, cảm thấy thực thoài ý muốn, lại nhớ tới vừa rồi nàng cự tuyệt mình, rất có khả năng là đang ở trước mặt nha hoàn nên mới nói thế, dù sao nơi này là Lăng phủ, nàng lại là Quận Vương phi, nhưng giờ không ngờ nàng lại không để ý tánh mạng mà che chở cho hắn, chứng minh kỳ thật trong lòng nàng vẫn có hắn. Nghĩ như vậy, dũng khí tự dưng sinh ra, Trương Hằng đi lên phía trước, khôi phục lại vẻ nho nhã thường ngày, mỉm cười nói: “Không biết vì sao Quận chúa muốn giết tại hạ?”

“Ngươi…” Lăng Tử Nhan vốn định nói “ngươi vô lễ với tẩu tẩu ta”, nhưng vừa rồi Dương Mạc Tuyền còn bảo vệ hắn, nếu hắn thực sự vô lễ, vậy như thế nào Dương Mạc Tuyền lại giúp hắn? Rõ ràng chính mình ghen tị nên mới muốn lấy hắn trút giận, thế này thành ra hữu lý lại ngược lại biến thành vô lý, rồi nhìn hắn mộ bộ sợ hãi mà vẫn không dao động, trong khi bộ dáng mình lại giận đến mức thở hổn hển, chỉ sợ ở trong mắt tẩu tẩu mình hoàn toàn không so bằng hắn, còn cần giảng đạo lý làm gì, trực tiếp một kiếm đâm tới, quát: “Bản Quận chúa giết ngươi còn cần lý do sao?”

Trương Hằng không ngờ nàng đột nhiên động thủ, muốn tránh thì đã chậm, cũng may Lăng Tử Nhan võ nghệ không tinh, chỉ đâm trúng tay hắn, nhưng Băng Huyền kiếm vốn chém sắt như chém bùn, huống chi là huyết nhục thì càng khỏi phải nói, lập tức đâm xuyên qua cánh tay, máu tươi phun ra, nhiễm đỏ y sam, lại không ngừng chảy xuống.

Biến cố bất ngờ làm cho mọi người trong nội viện đều kinh hoảng, Dương Mạc Tuyền đang ở gần Trương Hằng nhất, lập tức lấy tay che lấy miệng vết thương, cánh tay Trương Hằng đã bị đâm một lỗ thủng to đến mức có thể nhìn xuyên qua, không phải chỉ dùng tay là có thể che được, thành ra nàng cũng nhiễm một thân toàn là máu.

Tuy bình thường Lăng Tử Nhan luôn kêu đánh kêu giết, nhưng nào đã bao giờ từng chân chính giết ai đâu, giờ nhìn bộ dáng Trương Hằng cả người đầy máu đã sớm bị doạ đến choáng váng, trên tay còn cầm thanh kiếm vấy máu, đứng trơ đó không nhúc nhích.

Người còn tỉnh táo duy nhất là Bế Nguyệt, tuy đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tràng huyết tinh như thế. Trước tiên kéo Lạc Nhạn đang đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, để nàng nhanh đi thỉnh đại phu, còn bản thân nàng thì chạy đi bẩm báo lão gia cùng phu nhân, tiểu thư đả thương người là chuyện lớn, sợ là không thể gạt được, chính là nguyên do có thể châm chước.

Bế Nguyệt là người ngoài duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng biết vì sao tiểu thư lại đả thương người, nếu để cho thiếu nãi nãi giải thích, chỉ sợ nàng không nói rõ được quan hệ giữa nàng và Trương Hằng, nếu để cho tiểu thư giải thích, vậy càng không xong, khẳng định lý do gì nàng cũng sẽ không chịu nói, tính cách vốn không sợ trời không sợ đất ai cũng đều rõ.

Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn vừa mới đi ra cửa liền đụng phải Từ Liễu Thanh.

Hôm qua Từ Liễu Thanh nghe Lăng Tử Nhan nói học cầm, trở về liền hỏi thăm Lăng Viễn Kiếm về Trương Hằng, nghe lão gia khen người này là quân tử nên mới muốn đến xem xem, thuận tiện nhìn xem Nhan nhi học cầm thế nào, lại tự dưng thấy Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn hấp tấp đi ra, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lạc Nhạn gặp được phu nhân liền định nói cho nàng biết chuyện xảy ra, Bế Nguyệt lại thúc giục nàng đi gọi đại phu quan trọng hơn, lúc này nàng mới đi.

Từ Liễu Thanh nghe được muốn tìm đại phu, trong lòng cả kinh, lập tức nghĩ Lăng Tử Nhan lại bị thương, lo lắng hỏi: “Nhan nhi bị thương có nặng không?”

Bế Nguyệt vội vàng nói: “Xin phu nhân yên tâm, người bị thương không phải tiểu thư, cũng không phải thiếu nãi nãi, mà là vị tiên sinh dạy cầm.”

Từ Liễu Thanh nghe nói không phải hai người bị thương mới yên lòng, lại hỏi: “Như thế nào mà giáo cầm tiên sinh lại vô duyên vô cớ bị thương?” Không đợi Bế Nguyệt trả lời đã tiến vào sân, nghĩ Trương Hằng chỉ bị thương nhẹ, sao biết được nhìn thấy mặt đất đầy máu tươi, Dương Mạc Tuyền đang giúp đỡ hắn, mà Lăng Tử Nhan đứng ngây ngốc bên cạnh. Nhìn đến trường kiếm trong tay nàng, Từ Liễu Thanh lập tức đoán ra chính nàng làm Trương Hằng bị thương, chỉ không biết Trương Hằng làm gì đắc tội nàng khiến cho bị thương nặng như vậy, mặt liền trầm xuống, hỏi: “Nhan nhi, đây là có chuyện gì?”

Lăng Tử Nhan sợ tới mức không biết làm gì, nghe được thanh âm của Từ Liễu Thanh, lập tức vứt kiếm, ôm lấy cổ nàng, hô một tiếng: “Nương!”

Từ Liễu Thanh thấy nàng run rẩy, biết trong lòng nàng sợ hãi, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, sau đó nói với Bế Nguyệt: “Ngươi đi qua xé một miếng từ áo choàng của hắn, mau chóng buộc vết thương lại, mặc dù không thể cầm máu nhưng cũng có thể làm chậm lại tốc độ chảy máu, cứ để như vậy thì chỉ sợ không đợi được đại phu đến mà mệnh đã không còn rồi.”

Bế Nguyệt gật đầu rồi liền đi qua, đã thấy Dương Mạc Tuyền từ trên váy mình xé ra một dải, quấn vài vòng lên vết thương của Trương Hằng, lập tức bị máu thấm ra làm ướt đẫm, may mà máu cũng chảy chậm hẳn.

Một ý niệm chợt loé lên trong đầu Từ Liễu Thanh, bất quá vẫn bất động thanh sắc để Bế Nguyệt cùng Tu Hoa dìu Trương Hằng về phòng.

Vừa đặt Trương Hằng nằm được xuống giường thì Lạc Nhạn cũng thỉnh đại phu về tới. Trương Hằng đã hôn mê, đại phu trước tiên giúp hắn cầm máu, thoa ngoài da kim sang dược (thuốc cầm máu), lại kê một đơn thuốc để cho người đi bốc.

Từ Liễu Thanh hỏi: “Thương thế hắn thế nào?”

Đại phu nói: “Tánh mạng đã không còn đáng ngại nữa, khả năng là điều dưỡng một thời gian sẽ tốt trở lại, hơn nữa ta thấy trên người hắn còn có thương tích cũ, tựa hồ chưa khỏi hẳn, thể chất suy yếu, chỉ sợ sẽ để lại bệnh căn, không thể hoàn toàn chữa khỏi.”

Từ Liễu Thanh nói: “Làm phiền đại phu rồi. Tu Hoa, ngươi cùng đại phu đi bốc thuốc đi.” Lại nói với đám người Dương Mạc Tuyền: “Bốn người các ngươi đi theo ta.” Lưu lại một gã gia đinh chiếu cố Trương Hằng xong liền đi đến đại sảnh đường.

Lăng Viễn Kiếm vừa hồi phủ liền nghe được chuyện này, lập tức nổi cơn thịnh nộ ngồi ở nội đường chờ các nàng.

Từ Liễu Thanh ngồi xuống cạnh Lăng Viễn Kiếm, bốn người kia quỳ xuống trước mặt.

Lăng Viễn Kiếm sắc mặt xanh mét, trầm giọng nói: “Ai có thể nói cho ta biết đây là có chuyện gì xảy ra?”

Vừa rồi ở trong viện Lăng Tử Nhan thất thố mà đả thương người, kinh sợ không nhẹ, bất quá nghe đại phu nói tính mệnh Trương Hằng không đáng ngại, tảng đá trong lòng liền buông xuống, giờ nghe phụ thân hỏi ai là người gây ra, một người làm thì một người chịu, làm sao có thể để liên luỵ đến tẩu tẩu, liền lớn tiếng nói: “Cha, là nữ nhi…”

Lại bị Từ Liễu Thanh chặn lại: “Nhan nhi, ngươi im miệng cho ta.” Lăng Tử Nhan đả thương người đã là sự thật không thể chối cãi, nàng là muốn biết được nguyên nhân thực sự cơ, nhìn bộ dáng nữ nhi muốn một mình gánh chịu, phỏng chừng cũng sẽ không nói ra lý do gì. Ngược lại nhìn ba người kia, Lạc Nhạn vẻ mặt còn mờ mịt, Dương Mạc Tuyền diện vô biểu tình, chỉ có thần sắc Bế Nguyệt còn coi như bình thường, trong lòng biết Bế Nguyệt luôn xử sự bình tĩnh, liền hỏi: “Bế Nguyệt, ngươi nói đi.”

Bế Nguyệt đoán được phu nhân sẽ hỏi mình, đã sớm chuẩn bị sẵn lí do giải thích, nói: “Sáng sớm hôm nay thiếu nãi nãi dẫn theo Bế Nguyệt đi học cầm, lúc đến hơi sớm liền hướng tiên sinh hỏi tình hình thân mẫu ở nhà, nguyên lai tiên sinh dạy cầm là hàng xóm với mẫu thân của thiếu nãi nãi ở Dương Châu, thiếu nãi nãi nghe nói thân thể lão phu nhân mắc bệnh nhẹ, mặt liền lộ ra vẻ buồn thương, vừa lúc đó tiểu thư đến nhìn thấy liền nghĩ tiên sinh nói lời gì đụng chạm đến thiếu nãi nãi, chưa nói hai lời liền lập tức động thủ, chỉ là không nghĩ tiên sinh nhìn qua tao nhã lại cũng không biết võ công, cho nên mới bị tiểu thư lỡ tay đâm một kiếm.”

Lời này của Bế Nguyệt đã nói ra quan hệ giữa Dương mạc Tuyền và Trương Hằng, cho dù nàng không nói thì khẳng định Từ Liễu Thanh cũng sẽ phái người tìm ra, thế này cũng lại vừa giải thích được lý do Lăng Tử Nhan đả thương người. Tất cả mọi người đều biết Lăng Tử Nhan tuỳ hứng bốc đồng, làm việc bất chấp hậu quả, lần trước trên đường bởi vì Lí Vi Tu nói vài câu vô lễ liền lập tức gây ra ẩu đả, nay hiểu lầm Trương Hằng đắc tội Dương Mạc Tuyền, nổi giận đả thương người thì thật đúng với tính cách của nàng.

Như thế một phen nửa thật nửa giả giải thích hợp tình hợp lý, quan trọng nhất là giấu được quan hệ giữa ba người đó. Mặc dù Lăng Tử Nhan đả thương người là việc nghiêm trọng, nhưng tính mạng Trương Hằng đã không còn gì đáng ngại nữa, nhiều lắm chỉ bị chấp hành gia pháp mà thôi, nhưng nếu để Lăng Viễn Kiếm biết Trương Hằng có ý đồ không tốt với Dương Mạc Tuyền, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng hai người “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, nếu lại còn biết ý nghĩ trong lòng Lăng Tử Nhan, vậy lại càng không phải chuyện nhỏ.

Quả nhiên Lăng Viễn Kiếm nghe nàng nói vậy liền lập tức tin, chính là Từ Liễu Thanh vẫn còn nghi ngờ, vừa rồi nàng thấy Dương Mạc Tuyền có vẻ thân thiết với Trương Hằng, quan hệ tựa hồ cũng không phải đơn giản chỉ là hàng xóm. Mà Lăng Tử Nhan dù có lỗ mãng đi chẳng nữa nhưng cũng không đến mức chỉ nghe nói mấy câu liền khiến cho một người toàn thân nhiễm huyết. Từ Liễu Thanh nhíu mày hỏi: “Nhan nhi, lời Bế Nguyệt nói là thật?”

Lăng Tử Nhan vốn không tìm được lý do nên chuẩn bị trực tiếp nhận hết tội về mình, giờ nghe Bế Nguyệt giúp nàng giải thích như vậy, cũng không có sai, không phủ nhận mà chỉ “vâng” một tiếng.

Từ Liễu Thanh lại hỏi: “Ngươi cùng tiên sinh có thâm cừu đại hận gì mà lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết?”

Lăng Tử Nhan chỉ nói được một chữ “ta” liền cứng họng, lý do trong lòng không thể nói được, lại không muốn nói dối nàng, liền đơn giản là cái gì cũng không nói.

Nhưng lại nghe Dương Mạc Tuyền nói: “Có một việc này Mạc Tuyền vẫn gạt cha cùng nương.”

Từ Liễu Thanh lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên người nàng, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên sự tình không đơn giản vậy.

Lăng Viễn Kiếm nghe thấy nàng có việc muốn nói, nhân tiện đáp: “Mạc Tuyền, cứ nói đi.”

Lăng Tử Nhan cùng Bế Nguyệt đều thầm khẩn trương. Lăng Tử Nhan sợ nàng nói trong lòng còn có Trương Hằng, Bế Nguyệt lại lo lắng nàng sợ tiểu thư bị trách phạt liền đem mọi tội danh đều gánh lấy.

Từ Liễu Thanh thấy thần sắc Lăng Tử Nhan cùng Bế Nguyệt đại biến, càng thêm xác định có ẩn tình, hỏi: “Có phải có liên quan đến Trương Hằng không?”

Dương Mạc Tuyền nói: “Quả thật là có liên quan đến Trương Hằng.”

Lăng Tử Nhan càng nóng nảy, lập tức ngăn cản: “Tẩu tẩu, không thể nói!”

Dương Mạc Tuyền nhìn nàng một chút rồi mới mở miệng: “Ngày đó lúc ở Dương Châu đón dâu, Nhan nhi từng đánh trọng thương Trương Hằng.”

Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh cũng không biết còn có việc này, vừa rồi Từ Liễu Thanh nghe đại phu nói Trương Hằng còn có thương tích cũ chưa khỏi, thì ra là bị Nhan nhi đánh, nguyên lai bọn họ có thù cũ, liền hỏi: “Ngày đại hỉ, vì sao đang yên lành Nhan nhi lại đánh người?”

Dương Mạc Tuyền nghiêm mặt nói: “Chỉ vì Trương Hằng cản kiệu hoa, lại nói sai một câu.”

Lăng Viễn Kiếm lại càng tức giận, nữ nhi càng ngày càng vô pháp vô thiên mà, đơn giản chỉ là một câu nói liền đả thương người ta, trừng mắt nhìn Lăng Tử Nhan một cái rồi mới hỏi: “Nói cái gì?”

Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn Lăng Viễn Kiếm: “Trương Hằng nói: ‘Lăng Vương cái gì, bất quá cũng chỉ ra vẻ đạo mạo, cường đoạt dân nữ, một kẻ nguỵ quân tử mà thôi’.”

“Rầm!” một tiếng, Lăng Viễn Kiếm vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: “Trương Hằng lớn mật, dám nói xấu bổn vương!”

Từ Liễu Thanh vội vàng giữ chặt lấy hắn: “Lão gia bớt giận, nghe Mạc Tuyền nói hết trước đã.” Lại nói với Dương Mạc Tuyền: “Sao tự dưng Trương Hằng lại nói ra nhữn lời vô lễ thất kính như thế?”

Dương Mạc Tuyền nói: “Đây không phải là suy nghĩ của một mình Trương Hằng, mà tất cả hàng xóm láng giềng của Mạc Tuyền đều nghĩ như vậy.”

Lăng Viễn Kiếm vừa giận vừa sợ, hắn cả đời tu thân dưỡng tính, không ngờ tới danh tiếng lại kém như thế, liền hỏi: “Vì sao?”

Dương Mạc Tuyền nói: “Mạc Tuyền từ thuở nhỏ đã mất cha, cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, thật vất vả mới trưởng thành, có thể kề cận bên gối mẫu thân, nhưng lại một cỗ kiệu hoa liền gả đến Vương phủ, tuy trong lòng Mạc Tuyền biết rõ đây là nguyện vọng của phụ thân trước lúc lâm chung, nhưng người bên ngoài thấy một nhà cô nhi quả mẫu liền tưởng Lăng gia ỷ vào quyền thế mà cường đoạt.”

Lăng Viễn Kiếm nghe nàng nói như thế, cơn giận liền tiêu tan. Năm đó Dương Vệ Quân vì chắn tên cho hắn mà chết, cứ nghĩ để nhi tử mình cưới nữ nhi hắn, để Dương Mạc Tuyền cả đời này áo cơm không lo, đó chính là báo đáp ân cứu mạng của hắn, cũng chưa từng bận tâm đến suy nghĩ của Dương Mạc Tuyền. Hắn cùng Từ Liễu Thanh là lưỡng tình tương duyệt nên mới kết liền cành (cả hai đều có tình cảm nên mới thành đôi),đã nhiều năm như vậy mà phu thê vẫn ân ái. Mà Dương Mạc Tuyền là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, đều có tâm ý riêng của nàng, lại thân bất do kỷ phải gả đến Vương phủ, chẳng những Lăng Tử Hạo không tự mình rước qua cửa, thậm chí ngay đêm tân hôn đã chạy trốn vô tung vô ảnh. Kể từ đó, tuy hắn giữ lời hứa, nhưng hành động cùng với việc cường đoạt dân nữ nào có khác nhau đâu? Nhưng nay hết thảy đã thành kết cục đã định, có hối hận cũng không kịp, liền hoà nhã nói: “Mạc Tuyền, uỷ khuất con rồi.”

Dương Mạc Tuyền vội vàng nói: “Cha, thỉnh đừng hiểu lầm ý tứ của Mạc Tuyền, Mạc Tuyền gả nhập Vương phủ chính là đã thành toàn nguyện vọng của phụ thân. Mà sau khi vào nhà, cha cùng nương càng đối đãi với Mạc Tuyền như thân sinh nữ nhi, trong lòng Mạc Tuyền chỉ có cảm kích, cũng không hề có nửa phần uỷ khuất. Nay sở dĩ nói như vậy là muốn giải thích với cha cùng nương, Nhan nhi đả thương người là vì Trương Hằng nói lỗ mãng về cha, chính là nàng thiếu niên khí thịnh, xuất thủ không biết nặng nhẹ nên mới gây ra sự việc như thế. Hôm nay lời nói không đúng, lại ra tay có phần nặng, tuy Nhan nhi có sai nhưng cũng là bảo vệ danh dự của phụ thân, ra mặt vì Mạc Tuyền, về tình có thể châm chước được, còn thỉnh phụ thân không cần phạt nàng quá nặng.”

Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh nhìn nhau cười, không nghĩ Dương Mạc Tuyền vốn đã bị vạn phần uỷ khuất mà lại còn có tình có nghĩ như thế, thật sự là khó có được, nói như vậy tuy Nhan nhi có sai, nhưng cũng là nàng hiếu tâm.

Lăng Viễn Kiếm nói: “Các ngươi trước hết đứng lên cả đi.”

Lạc Nhạn vội vàng giúp đỡ Lăng Tử Nhan, Bế Nguyệt đỡ Dương Mạc Tuyền, đều đứng lên.

Lăng Viễn Kiếm nói với Lăng Tử Nhan: “Hôm nay không trách phạt ngươi vội, đợi đến khi tiên sinh tỉnh lại thì để hắn định đoạt.” Lăng Viễn Kiếm nghe Dương Mạc Tuyền giải thích, chẳng những không trách tội Trương Hằng mà ngược lại càng kính trọng hắn là người ăn ngay nói thẳng.

Bốn người vừa ra đại sảnh, Lăng Tử Nhan vội vàng tiến lên vài bước, ôm lấy cánh tay Dương Mạc Tuyền, cười nói: “Đa tạ tẩu tẩu thay Nhan nhi hướng cha cầu tình.”

Dương Mạc Tuyền lại lạnh lùng gạt tay nàng ra, không nói một lời, mang theo Bế Nguyệt trở về phòng, để lại Lăng Tử Nhan nhìn bóng dáng nàng mà hoa mắt choáng váng. Vừa rồi tẩu tẩu còn vì nàng mà giải thích, như thế nào giờ lại không thèm để ý tới nàng? _Hết chương 23_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện