Editor: mai_kari
Beta: kaori0kawa
Em trai út của Từ Định Quốc: Tiên Quốc đã tốt nghiệp đại học, cậu gọi điện lại, nói là chuẩn bị đến thành phố của Từ Định Quốc tìm việc làm, anh hai hy sinh chuyện học để giúp sáu đứa em trai hoàn thành việc học, hôm nay việc lớn đã thành, làm em trai tất phải chiếu cố ca ca, báo đáp ân tình của y. (*)
Từ Định Quốc hiện giờ đã tự mình tổ chức được một đội nhân công xây dựng, ở tại nhà trọ của Diệp Thì Quang, kỳ thực áo cơm không lo, nên y nhẹ nhàng từ chối ý tốt của em trai, Tiên Quốc nhất quyết không tin, nói rằng nhất định phải đến nhà y.
Từ Định Quốc kỳ thực không ngại ở cùng các em trai, vấn đề là y hiện tại đang ở cùng với Diệp Thì Quang, Diệp Thì Quang cũng không phải là vợ y, dù là vợ ở cùng một thời gian rồi cũng sẽ có lúc mất hứng thú, huống chi cả hai người đều tự do tự tại. Từ Định Quốc nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không thích hợp, vì vậy sớm một bước, suốt đêm y cố gắng ngồi viên một nồi thịt viên, cẩn thận hoàn thành, xong rồi chuẩn bị đến chỗ các em trai vui chơi một phen. Cũng coi như nhiều năm bận rộn như vậy, tự thưởng cho mình một chút thời gian vui vẻ cũng không coi là quá đáng đi, với lại thử xem các đệ đệ của mình như thế nào.
Diệp Thì Quang vừa mới nghe xong ý định này của y liền nhướng mày, “Cậu muốn đi bao lâu?”
Từ Định Quốc trong lòng rung động, Diệp Thì Quang hôm nay thực sự cảm nhận được rằng có khi nào hắn đã không thể rời khỏi được y rồi không, cảm giác như bản thân y đã trở nên cần thiết, thật ngọt ngào, vì vậy mà cởi bỏ quần áo của Diệp Thì Quang cùng hắn hảo hảo mà làm lụng vất vả một phen, sau đó thở hồng hộc nói: “Yên tâm, sẽ nhanh trở lại, không làm lỡ việc đâu. Cũng không định thăm từng người từng người một, chủ yếu là đứa em út của tôi muốn đến đây ở, cậu ấy chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp khẳng định chưa có chỗ trọ, đến lúc đó tôi không cho cậu ấy ở đây thì lòng băn khoăn, mà để cậu ấy ở đây thì không tiện.”
Diệp Thì Quang không cho là đúng, “Cậu ấy đã là người lớn rồi, cậu có ý định dưỡng cậu ấy cả đời luôn sao? Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học đã phải theo gia giáo của gia đình mà tự lo sinh hoạt cho bản thân mình, ngay từ đầu lão cha già của tôi đã đá tôi ra khỏi cửa rồi. Cậu cho cậu ấy mượn tiền rồi mướn cho cậu ấy một phòng tốt tốt một chút là được rồi.”
Từ Định Quốc than thở: “Tôi biết ngay anh sẽ có cách đó. Anh không có sai, tôi biế anh mọi việc đều phân biệt phải trái rõ ràng, thế nhưng dù sao cũng là người trong nhà, những quy củ này không cần để ý quá, quan niệm này tôi với anh khác nhau.”
Diệp Thì Quang gật đầu: “Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng đi.” Hắn rốt cục cảm nhận được, quả là đàn ông càng lớn càng phiền não, bất quá Từ Định Quốc quả thật rất đúng mực, mười mấy năm qua hai người cho tới bây giờ cũng chưa từng vì những việc này mà xảy ra tranh chấp, thứ nhất Từ Định Quốc tự giác, thứ hai Diệp Thì Quang phóng khoáng không để tâm. Chỉ cần không dính tới việc nhờ cậy gia thế gia đình của hắn thì đều không có gì quan trọng.
“Các em của cậu trông như thế nào?” Diệp Thì Quang đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.
Từ Định Quốc cười: “Anh hỏi ai?”
“Ai cũng được.”
“Mỗi người mỗi vẻ, bất quá nói chung trên khuôn mặt cũng có điểm như nhau, Nhị đệ tôi là cao nhất, Tam đệ thông minh nhất, hiện đang làm bác sĩ, Tứ đệ Ngũ đệ tương đối thân nhau, cùng tốt nghiệp chung một trường Đại học, hiện tại đang công tác cùng nhau, Lục đệ là người hiền lành nhất, em út được coi là đẹp nhất.”
“Người đang muốn báo đáp cho cậu, là út?”
“Ừ.”
“Đẹp như thế nào?” Diệp Thì Quang dường như có chút hăng hái.
Từ Định Quốc mặt trầm xuống, “Anh biết để làm gì?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
Từ Định Quốc ngắt một cái vào mông hắn, “Coi vẻ mặt *** đãng của anh kìa. Tôi nói cho anh biết, dù cậu ấy đẹp như thế nào, cũng không có liên quan gì tới anh, đừng có suy nghĩ giống như Phan Kim Liên có ý định với em chồng của mình đi.”
“Cậu đi chết đi!” Diệp Thì Quang cũng không tức giận, hung hăng đánh vào ngực Từ Định Quốc một cái, nửa thật nửa giả nói, “Tôi hỏi thật, lão Từ, hai chúng ta cùng nhau nhiều năm như vậy, cậu không cảm thấy chán sao? Không nghĩ tới việc ra ngoài phát triển mối quan hệ khác? Cậu chưa từng thử qua phụ nữ. Trước khi tôi gặp cậu, cậu cũng có cảm giác với phụ nữ mà.”
“Muốn nói đến phụ nữ, anh cũng chưa từng thử qua mà? Trên đời này có nhiều chuyện tốt nhất không nên thử, như giết người phóng hỏa, hít thuốc phiện, cướp ngân hàng, đâu phải chuyện gì cũng phải thử qua!”
Diệp Thì Quang hai tay ôm lấy mặt Từ Định Quốc xoa xoa nắm nắn một phen, “Lão Từ, cậu là triết học gia chân quê!”
Từ Định Quốc cuối cùng cũng chuẩn bị xong quần áo, đắc ý dào dạt, “Tôi xuất phát đây, anh ngoan ngoãn ở nhà coi nhà, nhớ đừng có ra ngoài lừa gạt người ta, nếu không đến cuối cùng người khóc bù loa lên lại là anh.”
“Không cần tôi lái xe đưa cậu ra trạm xe lửa?”
“Anh còn có việc của anh,tôi đi xe điện ngầm.”
Diệp Thì Quang tưởng tượng đến hình ảnh lúc y kéo cái sọt thịt viên qua lại trong đám người chen chúc đông đúc, quả là không hề khó khăn gì, Từ Định Quốc chính là dạng người cứng cáp mạnh mẽ, sợ gì chen chúc ở nơi đông người. Diệp Thì Quang vừa nghĩ tới mùi trong toa xe lửa liền nhíu mày, chẳng phải đi máy bay sẽ tốt hơn sao, cớ gì phải chen chen lấn lấn trên cái toa xe đầy người – mùi lẫn lộn như thế. Bất quá chuyện này thật sự không có khả năng, người nào cũng có quan điểm và cách sống của riêng họ, Từ Định Quốc ngay từ sáng sớm đã bị lôi đi thẩm vấn làm hộ chiếu, những khi Diệp Thì Quang uống say trong các buổi ngoại giao công tác thì y nhận nhiệm vụ làm tài xế lái Mercedes tới đón hắn. Thế nhưng bình thường khi làm việc, y luôn mặc bộ quần áo lao động màu lam cũ nát cùng cái nón bảo hộ màu vỏ quýt, chiếc dép nhựa trơn nhẵn phía trước lộ ra ngón chân cái, chạy chiếc xe đạp ngoại trừ cái chuông không kêu, còn lại chỗ khác đều kêu leng keng. Theo như Từ Định Quốc nói, làm người không nên lộ ra việc mình giàu có, đó là nguyên tắc sơ đẳng nhất, nếu không y làm thế nào có thể nuôi các em trai học thành tài.
Diệp Thì Quang ngay cả giấy vệ sinh cũng phải mua loại tốt nhất, hắn cũng vô phương hiểu được việc tiêu xài của Từ Định Quốc. Mà cho dù không hiểu, hắn cũng tôn trọng Từ Định Quốc, cũng như Từ Định Quốc tôn trọng hắn. Hơn nữa Từ Định Quốc trong trang phục công nhân xây dựng làm nổi bật lên thân thể tráng kiện, dù thế nào cũng là một khí chất đầy gợi cảm, rất đúng khẩu vị của hắn.
Từ Định Quốc đi ba ngày, Diệp Thì Quang cũng đúng ba ngày đó ra tiệm ăn cơm, tuy rằng trong việc ăn uống hắn không tự bạc đãi bản thân, nhưng ban đêm nằm ở trên giường, ôm cái gối không ngủ được, cứ trằn trọc, so với bánh nướng áp chảo còn khó chịu hơn. Tự sờ soạng vài lần, thấy thế nào cũng không thoải mái, xem phim để hạ nhiệt, nhiệt không hạ được, ngược lại càng cháy càng mạnh, hắn là dạng người không thể thiếu đàn ông a, trước đây đã có lần xa Từ Định Quốc hơn ba tháng, hiện tại nhớ tới như cơn ác mộng.
Hắn sợ không phải là tịch mịch (cô đơn), chuyện cười, nghĩ hắn không sống nổi khi thiếu y, thử xem ai rời ai thì sống không nổi, hắn kỳ thực – sợ quỷ!
Chuột, gián, nhện …, Diệp Thì Quang không sợ, một đại lão gia như hắn thấy gián mà lại kêu thét lên, chuyện cười mà cười không nổi.
Thế nhưng hắn sợ quỷ!
Hắn là người theo thuyết vô thần (không thờ thần thành nào hết), hắn cũng biết trên thế giới không có quỷ, nhưng mà hắn vẫn sợ. Tủ lạnh dưới bếp, dường như luôn luôn có hình đầu người, làm hại hắn mỗi lần mở tủ lạnh đều phải do dự một chút, máy vi tính trong thư phòng, khi máy không khởi động, vẫn cứ cảm giác có một cái bóng loan ra như hơi khí lúc ẩn lúc hiện, cái bồn cầu hiện đại (loại xả nước) trong buồng vệ sinh hình như có cánh tay chầu chực muốn thò ra, cái gương trên tường khi hắn rửa mặt nhìn vào, cứ như đầu được chẻ làm hai, hay cảm thấy vừa mới thấy thứ gì không sạch sẽ trong đó, đáng sợ nhất chính là phòng ngủ, không có Từ Định Quốc ở bên cạnh, nghĩ rằng dưới giường có quỷ đang nằm đâu đó, ngoài cửa sổ có con mắt đang nhìn mình bên trong.
Diệp Thì Quang đã thật lâu không có xem phim kinh dị, thế nhưng theo như trí tưởng tượng của hắn hiện giờ, nhìn đâu đâu cũng cảm giác thấy được quỷ, hắn liền nhanh chóng gọi cho Từ Định Quốc, tức giận chất vấn, “Cậu chừng nào thì trở về?”
“Tôi đang ở cùng Tam đệ, thịt viên mà tôi làm một nhà ăn không xong, tôi định ghé qua thăm mấy đứa khác nữa, chừng hai ngày nữa sẽ trở về.”
“Cậu nếu không về nhà, tôi sẽ kêu đàn ông khác đến qua đêm cùng tôi.”
“Vậy thì phải nhớ mang bao, với lại đừng quá mười hai giờ, sẽ kinh động đến người khác, nếu không tên Thẩm Duy Quân trên lầu sẽ gọi điện báo cảnh sát an ninh khu vực đấy.”
Diệp Thì Quang hung hăng dập điện thoại.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến hắn càng hoảng sợ, màn hình hiện lên cũng không phải là số của Từ Định Quốc, tim hắn cứ “Thùng thùng” loạn nhịp, vô số hình ảnh quỷ dị lập tức được hắn tưởng tượng ra, hắn liền quăng điện thoại vào tường vỡ nát.
Điện thoại di động mới vừa tuột khỏi tay, hắn liền ảo não mà kêu to, trong đó toàn bộ đều là ghi chú số điện thoại liên lạc quan trọng, ngày mai hắn còn có ý định họp qua điện thoại, vậy là hôm nay phải ngủ sớm để mai còn lết thân đến công ty họp sớm.
Từ Định Quốc nếu không trở về, hắn thề là hắn sẽ đi tìm đàn ông khác, hắn là người nói được là làm được, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng thử qua callboy, nói ra chắc người khác không tin, bản thân hắn cũng còn không tin được nữa mà.
Đồng hồ điểm 9 giờ, Diệp Thì Quang mới mở mắt, tinh thần sa sút mơ mơ hồ hồ mặc quần áo đi làm.
Bởi vì ngủ quên, tất nhiên đến chỗ làm không tìm được chỗ đậu xe, viên chức ngân hàng đều sợ phiền phức, thời này ai cũng muốn đi xe, bộ hành năm phút đồng hồ không bằng tiêu tốn mười phút tìm chỗ đậu xe. Cao ốc này quả thật xây dựng chẳng được chút nào, ngay cả bãi đỗ xe ngầm cũng không có, nhưng cũng có cái được đi, phía trước có một cây đại thụ cây lá sùm suề, hắn đậu tại đó, cũng đỡ hơn là đậu xe ngoài đường, chỉ là nửa tiếng sau đi ra, trên xe hắn bỗng đính một giấy phạt.
Hắn hầm hừ rút ra, trong đầu liền suy tính.
Công nhân ngân hàng từ trên xuống dưới nhiều như vậy, cũng chỉ có mình hắn là giám đốc phong khống, bởi hắn cũng thường được cử đi qua các công ty bạn để ngoại giao, hay đi khảo sát thị trường ở các ngân hàng khác, nên về mặt thời gian cũng không qui định chặt chẽ. Tốt là Diệp Thì Quang không sợ vi phạm qui định đi trễ do ngủ quên, nhưng xấu là hắn thường ít khi tìm được chỗ để đậu xe.
Tính ra nếu mỗi ngày đều có hóa đơn phạt, không phải là hắn không có khả năng chi trả, chỉ là vẫn có chút khó chịu, nhất là trong hai ngày qua, cực kỳ cực kỳ khó chịu. Hắn ngồi vào trong xe, suy nghĩ một chút, lấy tay chấm miếng nước bọt ở trên hóa đơn phạt vẽ loạn vài hình, đem ngày chà tróc đi, sau đó dự tính trong đầu mỗi ngày đậu xe xong chủ động đem hóa đơn phạt gắn vào cây gạt nước phía trước. Cảnh sát vừa nhìn sơ qua tờ hóa đơn thì đã biết, sẽ không vì vậy mà viết thêm một tờ phạt khác nữa, cứ như vậy mà từng chút từng chút một, phí đỗ xe cũng chẳng kém tiền phạt đỗ xe là bao nhiêu.
Hắn cảm thấy bản thân mình nhanh trí như vậy cũng tự cảm thán bản thân, đâu ai biết được ngày thứ hai cây gạt nước lại gặp thêm một tờ hóa đơn phạt tiền, hóa đơn lần này là cảnh sát giao thông bắt chước tờ hóa đơn phạt hôm qua, trên đó còn thêm vài nét rồng bay phượng múa một vài chữ: “Mua được Mercedes mà không trả nổi hóa đơn phạt đậu xe trái quy định sao, anh có phải đàn ông không vậy? Nếu như là phú bà, thỉnh liên hệ 138*******, Lục mỗ.”
Diệp Thì Quang tức giận đến mức đem tờ hóa đơn vo thành một cục tròn, thiếu chút nữa học tập những Đảng viên thời xưa đem nuốt vào bụng, hắn định gọi điện lại trách cứ, suy đi nghĩ lại, người ta phê bình mình rất đúng, đại lão gia còn còn quỵt mấy đồng phạt tiền? Vẫn còn đang chìm trong trạng thái không rõ là đang tức giận hay thoải mái, thì có người gõ lên cửa xe, Diệp Thì Quang hạ cửa xe xuống, tức giận rống lên, “Làm gì vậy?”
“Là anh thật à, Diệp Thì Quang!”
Diệp Thì Quang ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy trước mặt mình là người đàn ông đẹp trai cao to đang nhìn mình cười hì hì, “Cậu là …”
“Là tôi a, Thẩm Duệ.”
Diệp Thì Quang suy nghĩ một chút, hoàn toàn không có ấn tượng, bất quá quả thật là người đẹp trai, mặt vuông vúc, lông mày rậm, mắt to, mũi cao thẳng, dù cho mặt có hơi xanh một chút, nhưng dù thế nào cũng đúng mẫu người ưa thích của hắn.
Thẩm Duệ thấy hắn hình như không nhớ được y là ai, trong lòng có chút thất vọng, bất quá cũng phải theo lễ nghĩa mà gợi nhắc, “Vài năm trước anh có đến trường chúng tôi huấn luyện phong khống, tôi đã từng ở dưới nghe anh thuyết giảng, Tần giáo sư là thầy của anh, cũng là thầy của tôi, vậy anh chính là đàn anh của tôi. Huấn luyện xong thì mọi người rủ nhau đi ăn, tôi còn kính rượu anh, anh uống rượu rất tốt, uống ào ào mà không hề gục, tửu lượng thật mạnh. Lúc đó tôi chuẩn bị xuất ngoại, có hỏi qua ý kiến của anh, anh đề cử Tôi đi Anh quốc, anh quên rồi sao?”
Diệp Thì Quang nhất thời cười đến phong lưu phóng khoáng, “Ah, cũng có chút ấn tượng rồi.” Kỳ thực hắn đối mỹ nam tử từ trước đến nay đều lưu tâm, chính là vì lưu tâm quá nhiều nên đối với từng người cũng không sâu sắc, như tình huống trước mắt này, Diệp Thì Quang trong kí ức vẫn còn đang mơ hồ, bất quá chuyện này cũng không có gì là trọng yếu, quan trọng hiện giờ là … lúc trước chỉ là một con gà tơ non nớt, giờ đã biến thành một con gà trống mỹ lệ, sao mà tâm không động được chứ! “Tìm tôi có việc?”
“Tôi tháng trước đi phỏng vấn, cũng đã trúng tuyển, sau này nhờ đàn anh giúp đỡ nhiều hơn.” Thẩm Duệ bắt chước phong thái người Nhật Bản, cúc cung cúi chào.
Nếu là trước đây Diệp Thì Quang cảm thấy những lễ nghi này quả thật rất phiền phức, bất quá động tác do người đẹp làm, cũng cảm thấy nho nhã, thuận mắt, tâm trạng thấy thoải mái hơn!
“Định đi chỗ nào, dù sao tôi cũng không có việc, coi như là người làm anh này đưa cậu một đoạn.”
“Sao có thể phiền anh như vậy?” Thẩm Duệ tuy miệng nói như vậy, tay đã mở cửa xe, một chân bước vào, nhanh chóng ngồi vào ghế kế bên hắn.
Diệp Thì Quang liếc nhìn y một chút, trong lòng có chút kì lạ, cũng vì vậy mà bất chợt nghĩ ra một điều.
END 09
(*) Ý Tiên Quốc là tới nhà anh trai ở. Người nhà đều biết Định Quốc chưa kết hôn nên cứ nghĩ Định Quốc ở một mình.
Beta: kaori0kawa
Em trai út của Từ Định Quốc: Tiên Quốc đã tốt nghiệp đại học, cậu gọi điện lại, nói là chuẩn bị đến thành phố của Từ Định Quốc tìm việc làm, anh hai hy sinh chuyện học để giúp sáu đứa em trai hoàn thành việc học, hôm nay việc lớn đã thành, làm em trai tất phải chiếu cố ca ca, báo đáp ân tình của y. (*)
Từ Định Quốc hiện giờ đã tự mình tổ chức được một đội nhân công xây dựng, ở tại nhà trọ của Diệp Thì Quang, kỳ thực áo cơm không lo, nên y nhẹ nhàng từ chối ý tốt của em trai, Tiên Quốc nhất quyết không tin, nói rằng nhất định phải đến nhà y.
Từ Định Quốc kỳ thực không ngại ở cùng các em trai, vấn đề là y hiện tại đang ở cùng với Diệp Thì Quang, Diệp Thì Quang cũng không phải là vợ y, dù là vợ ở cùng một thời gian rồi cũng sẽ có lúc mất hứng thú, huống chi cả hai người đều tự do tự tại. Từ Định Quốc nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không thích hợp, vì vậy sớm một bước, suốt đêm y cố gắng ngồi viên một nồi thịt viên, cẩn thận hoàn thành, xong rồi chuẩn bị đến chỗ các em trai vui chơi một phen. Cũng coi như nhiều năm bận rộn như vậy, tự thưởng cho mình một chút thời gian vui vẻ cũng không coi là quá đáng đi, với lại thử xem các đệ đệ của mình như thế nào.
Diệp Thì Quang vừa mới nghe xong ý định này của y liền nhướng mày, “Cậu muốn đi bao lâu?”
Từ Định Quốc trong lòng rung động, Diệp Thì Quang hôm nay thực sự cảm nhận được rằng có khi nào hắn đã không thể rời khỏi được y rồi không, cảm giác như bản thân y đã trở nên cần thiết, thật ngọt ngào, vì vậy mà cởi bỏ quần áo của Diệp Thì Quang cùng hắn hảo hảo mà làm lụng vất vả một phen, sau đó thở hồng hộc nói: “Yên tâm, sẽ nhanh trở lại, không làm lỡ việc đâu. Cũng không định thăm từng người từng người một, chủ yếu là đứa em út của tôi muốn đến đây ở, cậu ấy chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp khẳng định chưa có chỗ trọ, đến lúc đó tôi không cho cậu ấy ở đây thì lòng băn khoăn, mà để cậu ấy ở đây thì không tiện.”
Diệp Thì Quang không cho là đúng, “Cậu ấy đã là người lớn rồi, cậu có ý định dưỡng cậu ấy cả đời luôn sao? Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học đã phải theo gia giáo của gia đình mà tự lo sinh hoạt cho bản thân mình, ngay từ đầu lão cha già của tôi đã đá tôi ra khỏi cửa rồi. Cậu cho cậu ấy mượn tiền rồi mướn cho cậu ấy một phòng tốt tốt một chút là được rồi.”
Từ Định Quốc than thở: “Tôi biết ngay anh sẽ có cách đó. Anh không có sai, tôi biế anh mọi việc đều phân biệt phải trái rõ ràng, thế nhưng dù sao cũng là người trong nhà, những quy củ này không cần để ý quá, quan niệm này tôi với anh khác nhau.”
Diệp Thì Quang gật đầu: “Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng đi.” Hắn rốt cục cảm nhận được, quả là đàn ông càng lớn càng phiền não, bất quá Từ Định Quốc quả thật rất đúng mực, mười mấy năm qua hai người cho tới bây giờ cũng chưa từng vì những việc này mà xảy ra tranh chấp, thứ nhất Từ Định Quốc tự giác, thứ hai Diệp Thì Quang phóng khoáng không để tâm. Chỉ cần không dính tới việc nhờ cậy gia thế gia đình của hắn thì đều không có gì quan trọng.
“Các em của cậu trông như thế nào?” Diệp Thì Quang đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.
Từ Định Quốc cười: “Anh hỏi ai?”
“Ai cũng được.”
“Mỗi người mỗi vẻ, bất quá nói chung trên khuôn mặt cũng có điểm như nhau, Nhị đệ tôi là cao nhất, Tam đệ thông minh nhất, hiện đang làm bác sĩ, Tứ đệ Ngũ đệ tương đối thân nhau, cùng tốt nghiệp chung một trường Đại học, hiện tại đang công tác cùng nhau, Lục đệ là người hiền lành nhất, em út được coi là đẹp nhất.”
“Người đang muốn báo đáp cho cậu, là út?”
“Ừ.”
“Đẹp như thế nào?” Diệp Thì Quang dường như có chút hăng hái.
Từ Định Quốc mặt trầm xuống, “Anh biết để làm gì?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
Từ Định Quốc ngắt một cái vào mông hắn, “Coi vẻ mặt *** đãng của anh kìa. Tôi nói cho anh biết, dù cậu ấy đẹp như thế nào, cũng không có liên quan gì tới anh, đừng có suy nghĩ giống như Phan Kim Liên có ý định với em chồng của mình đi.”
“Cậu đi chết đi!” Diệp Thì Quang cũng không tức giận, hung hăng đánh vào ngực Từ Định Quốc một cái, nửa thật nửa giả nói, “Tôi hỏi thật, lão Từ, hai chúng ta cùng nhau nhiều năm như vậy, cậu không cảm thấy chán sao? Không nghĩ tới việc ra ngoài phát triển mối quan hệ khác? Cậu chưa từng thử qua phụ nữ. Trước khi tôi gặp cậu, cậu cũng có cảm giác với phụ nữ mà.”
“Muốn nói đến phụ nữ, anh cũng chưa từng thử qua mà? Trên đời này có nhiều chuyện tốt nhất không nên thử, như giết người phóng hỏa, hít thuốc phiện, cướp ngân hàng, đâu phải chuyện gì cũng phải thử qua!”
Diệp Thì Quang hai tay ôm lấy mặt Từ Định Quốc xoa xoa nắm nắn một phen, “Lão Từ, cậu là triết học gia chân quê!”
Từ Định Quốc cuối cùng cũng chuẩn bị xong quần áo, đắc ý dào dạt, “Tôi xuất phát đây, anh ngoan ngoãn ở nhà coi nhà, nhớ đừng có ra ngoài lừa gạt người ta, nếu không đến cuối cùng người khóc bù loa lên lại là anh.”
“Không cần tôi lái xe đưa cậu ra trạm xe lửa?”
“Anh còn có việc của anh,tôi đi xe điện ngầm.”
Diệp Thì Quang tưởng tượng đến hình ảnh lúc y kéo cái sọt thịt viên qua lại trong đám người chen chúc đông đúc, quả là không hề khó khăn gì, Từ Định Quốc chính là dạng người cứng cáp mạnh mẽ, sợ gì chen chúc ở nơi đông người. Diệp Thì Quang vừa nghĩ tới mùi trong toa xe lửa liền nhíu mày, chẳng phải đi máy bay sẽ tốt hơn sao, cớ gì phải chen chen lấn lấn trên cái toa xe đầy người – mùi lẫn lộn như thế. Bất quá chuyện này thật sự không có khả năng, người nào cũng có quan điểm và cách sống của riêng họ, Từ Định Quốc ngay từ sáng sớm đã bị lôi đi thẩm vấn làm hộ chiếu, những khi Diệp Thì Quang uống say trong các buổi ngoại giao công tác thì y nhận nhiệm vụ làm tài xế lái Mercedes tới đón hắn. Thế nhưng bình thường khi làm việc, y luôn mặc bộ quần áo lao động màu lam cũ nát cùng cái nón bảo hộ màu vỏ quýt, chiếc dép nhựa trơn nhẵn phía trước lộ ra ngón chân cái, chạy chiếc xe đạp ngoại trừ cái chuông không kêu, còn lại chỗ khác đều kêu leng keng. Theo như Từ Định Quốc nói, làm người không nên lộ ra việc mình giàu có, đó là nguyên tắc sơ đẳng nhất, nếu không y làm thế nào có thể nuôi các em trai học thành tài.
Diệp Thì Quang ngay cả giấy vệ sinh cũng phải mua loại tốt nhất, hắn cũng vô phương hiểu được việc tiêu xài của Từ Định Quốc. Mà cho dù không hiểu, hắn cũng tôn trọng Từ Định Quốc, cũng như Từ Định Quốc tôn trọng hắn. Hơn nữa Từ Định Quốc trong trang phục công nhân xây dựng làm nổi bật lên thân thể tráng kiện, dù thế nào cũng là một khí chất đầy gợi cảm, rất đúng khẩu vị của hắn.
Từ Định Quốc đi ba ngày, Diệp Thì Quang cũng đúng ba ngày đó ra tiệm ăn cơm, tuy rằng trong việc ăn uống hắn không tự bạc đãi bản thân, nhưng ban đêm nằm ở trên giường, ôm cái gối không ngủ được, cứ trằn trọc, so với bánh nướng áp chảo còn khó chịu hơn. Tự sờ soạng vài lần, thấy thế nào cũng không thoải mái, xem phim để hạ nhiệt, nhiệt không hạ được, ngược lại càng cháy càng mạnh, hắn là dạng người không thể thiếu đàn ông a, trước đây đã có lần xa Từ Định Quốc hơn ba tháng, hiện tại nhớ tới như cơn ác mộng.
Hắn sợ không phải là tịch mịch (cô đơn), chuyện cười, nghĩ hắn không sống nổi khi thiếu y, thử xem ai rời ai thì sống không nổi, hắn kỳ thực – sợ quỷ!
Chuột, gián, nhện …, Diệp Thì Quang không sợ, một đại lão gia như hắn thấy gián mà lại kêu thét lên, chuyện cười mà cười không nổi.
Thế nhưng hắn sợ quỷ!
Hắn là người theo thuyết vô thần (không thờ thần thành nào hết), hắn cũng biết trên thế giới không có quỷ, nhưng mà hắn vẫn sợ. Tủ lạnh dưới bếp, dường như luôn luôn có hình đầu người, làm hại hắn mỗi lần mở tủ lạnh đều phải do dự một chút, máy vi tính trong thư phòng, khi máy không khởi động, vẫn cứ cảm giác có một cái bóng loan ra như hơi khí lúc ẩn lúc hiện, cái bồn cầu hiện đại (loại xả nước) trong buồng vệ sinh hình như có cánh tay chầu chực muốn thò ra, cái gương trên tường khi hắn rửa mặt nhìn vào, cứ như đầu được chẻ làm hai, hay cảm thấy vừa mới thấy thứ gì không sạch sẽ trong đó, đáng sợ nhất chính là phòng ngủ, không có Từ Định Quốc ở bên cạnh, nghĩ rằng dưới giường có quỷ đang nằm đâu đó, ngoài cửa sổ có con mắt đang nhìn mình bên trong.
Diệp Thì Quang đã thật lâu không có xem phim kinh dị, thế nhưng theo như trí tưởng tượng của hắn hiện giờ, nhìn đâu đâu cũng cảm giác thấy được quỷ, hắn liền nhanh chóng gọi cho Từ Định Quốc, tức giận chất vấn, “Cậu chừng nào thì trở về?”
“Tôi đang ở cùng Tam đệ, thịt viên mà tôi làm một nhà ăn không xong, tôi định ghé qua thăm mấy đứa khác nữa, chừng hai ngày nữa sẽ trở về.”
“Cậu nếu không về nhà, tôi sẽ kêu đàn ông khác đến qua đêm cùng tôi.”
“Vậy thì phải nhớ mang bao, với lại đừng quá mười hai giờ, sẽ kinh động đến người khác, nếu không tên Thẩm Duy Quân trên lầu sẽ gọi điện báo cảnh sát an ninh khu vực đấy.”
Diệp Thì Quang hung hăng dập điện thoại.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến hắn càng hoảng sợ, màn hình hiện lên cũng không phải là số của Từ Định Quốc, tim hắn cứ “Thùng thùng” loạn nhịp, vô số hình ảnh quỷ dị lập tức được hắn tưởng tượng ra, hắn liền quăng điện thoại vào tường vỡ nát.
Điện thoại di động mới vừa tuột khỏi tay, hắn liền ảo não mà kêu to, trong đó toàn bộ đều là ghi chú số điện thoại liên lạc quan trọng, ngày mai hắn còn có ý định họp qua điện thoại, vậy là hôm nay phải ngủ sớm để mai còn lết thân đến công ty họp sớm.
Từ Định Quốc nếu không trở về, hắn thề là hắn sẽ đi tìm đàn ông khác, hắn là người nói được là làm được, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng thử qua callboy, nói ra chắc người khác không tin, bản thân hắn cũng còn không tin được nữa mà.
Đồng hồ điểm 9 giờ, Diệp Thì Quang mới mở mắt, tinh thần sa sút mơ mơ hồ hồ mặc quần áo đi làm.
Bởi vì ngủ quên, tất nhiên đến chỗ làm không tìm được chỗ đậu xe, viên chức ngân hàng đều sợ phiền phức, thời này ai cũng muốn đi xe, bộ hành năm phút đồng hồ không bằng tiêu tốn mười phút tìm chỗ đậu xe. Cao ốc này quả thật xây dựng chẳng được chút nào, ngay cả bãi đỗ xe ngầm cũng không có, nhưng cũng có cái được đi, phía trước có một cây đại thụ cây lá sùm suề, hắn đậu tại đó, cũng đỡ hơn là đậu xe ngoài đường, chỉ là nửa tiếng sau đi ra, trên xe hắn bỗng đính một giấy phạt.
Hắn hầm hừ rút ra, trong đầu liền suy tính.
Công nhân ngân hàng từ trên xuống dưới nhiều như vậy, cũng chỉ có mình hắn là giám đốc phong khống, bởi hắn cũng thường được cử đi qua các công ty bạn để ngoại giao, hay đi khảo sát thị trường ở các ngân hàng khác, nên về mặt thời gian cũng không qui định chặt chẽ. Tốt là Diệp Thì Quang không sợ vi phạm qui định đi trễ do ngủ quên, nhưng xấu là hắn thường ít khi tìm được chỗ để đậu xe.
Tính ra nếu mỗi ngày đều có hóa đơn phạt, không phải là hắn không có khả năng chi trả, chỉ là vẫn có chút khó chịu, nhất là trong hai ngày qua, cực kỳ cực kỳ khó chịu. Hắn ngồi vào trong xe, suy nghĩ một chút, lấy tay chấm miếng nước bọt ở trên hóa đơn phạt vẽ loạn vài hình, đem ngày chà tróc đi, sau đó dự tính trong đầu mỗi ngày đậu xe xong chủ động đem hóa đơn phạt gắn vào cây gạt nước phía trước. Cảnh sát vừa nhìn sơ qua tờ hóa đơn thì đã biết, sẽ không vì vậy mà viết thêm một tờ phạt khác nữa, cứ như vậy mà từng chút từng chút một, phí đỗ xe cũng chẳng kém tiền phạt đỗ xe là bao nhiêu.
Hắn cảm thấy bản thân mình nhanh trí như vậy cũng tự cảm thán bản thân, đâu ai biết được ngày thứ hai cây gạt nước lại gặp thêm một tờ hóa đơn phạt tiền, hóa đơn lần này là cảnh sát giao thông bắt chước tờ hóa đơn phạt hôm qua, trên đó còn thêm vài nét rồng bay phượng múa một vài chữ: “Mua được Mercedes mà không trả nổi hóa đơn phạt đậu xe trái quy định sao, anh có phải đàn ông không vậy? Nếu như là phú bà, thỉnh liên hệ 138*******, Lục mỗ.”
Diệp Thì Quang tức giận đến mức đem tờ hóa đơn vo thành một cục tròn, thiếu chút nữa học tập những Đảng viên thời xưa đem nuốt vào bụng, hắn định gọi điện lại trách cứ, suy đi nghĩ lại, người ta phê bình mình rất đúng, đại lão gia còn còn quỵt mấy đồng phạt tiền? Vẫn còn đang chìm trong trạng thái không rõ là đang tức giận hay thoải mái, thì có người gõ lên cửa xe, Diệp Thì Quang hạ cửa xe xuống, tức giận rống lên, “Làm gì vậy?”
“Là anh thật à, Diệp Thì Quang!”
Diệp Thì Quang ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy trước mặt mình là người đàn ông đẹp trai cao to đang nhìn mình cười hì hì, “Cậu là …”
“Là tôi a, Thẩm Duệ.”
Diệp Thì Quang suy nghĩ một chút, hoàn toàn không có ấn tượng, bất quá quả thật là người đẹp trai, mặt vuông vúc, lông mày rậm, mắt to, mũi cao thẳng, dù cho mặt có hơi xanh một chút, nhưng dù thế nào cũng đúng mẫu người ưa thích của hắn.
Thẩm Duệ thấy hắn hình như không nhớ được y là ai, trong lòng có chút thất vọng, bất quá cũng phải theo lễ nghĩa mà gợi nhắc, “Vài năm trước anh có đến trường chúng tôi huấn luyện phong khống, tôi đã từng ở dưới nghe anh thuyết giảng, Tần giáo sư là thầy của anh, cũng là thầy của tôi, vậy anh chính là đàn anh của tôi. Huấn luyện xong thì mọi người rủ nhau đi ăn, tôi còn kính rượu anh, anh uống rượu rất tốt, uống ào ào mà không hề gục, tửu lượng thật mạnh. Lúc đó tôi chuẩn bị xuất ngoại, có hỏi qua ý kiến của anh, anh đề cử Tôi đi Anh quốc, anh quên rồi sao?”
Diệp Thì Quang nhất thời cười đến phong lưu phóng khoáng, “Ah, cũng có chút ấn tượng rồi.” Kỳ thực hắn đối mỹ nam tử từ trước đến nay đều lưu tâm, chính là vì lưu tâm quá nhiều nên đối với từng người cũng không sâu sắc, như tình huống trước mắt này, Diệp Thì Quang trong kí ức vẫn còn đang mơ hồ, bất quá chuyện này cũng không có gì là trọng yếu, quan trọng hiện giờ là … lúc trước chỉ là một con gà tơ non nớt, giờ đã biến thành một con gà trống mỹ lệ, sao mà tâm không động được chứ! “Tìm tôi có việc?”
“Tôi tháng trước đi phỏng vấn, cũng đã trúng tuyển, sau này nhờ đàn anh giúp đỡ nhiều hơn.” Thẩm Duệ bắt chước phong thái người Nhật Bản, cúc cung cúi chào.
Nếu là trước đây Diệp Thì Quang cảm thấy những lễ nghi này quả thật rất phiền phức, bất quá động tác do người đẹp làm, cũng cảm thấy nho nhã, thuận mắt, tâm trạng thấy thoải mái hơn!
“Định đi chỗ nào, dù sao tôi cũng không có việc, coi như là người làm anh này đưa cậu một đoạn.”
“Sao có thể phiền anh như vậy?” Thẩm Duệ tuy miệng nói như vậy, tay đã mở cửa xe, một chân bước vào, nhanh chóng ngồi vào ghế kế bên hắn.
Diệp Thì Quang liếc nhìn y một chút, trong lòng có chút kì lạ, cũng vì vậy mà bất chợt nghĩ ra một điều.
END 09
(*) Ý Tiên Quốc là tới nhà anh trai ở. Người nhà đều biết Định Quốc chưa kết hôn nên cứ nghĩ Định Quốc ở một mình.
Danh sách chương