"Thách đấu với nhau....... Khởi đầu mọi thứ......."
***
Trương Nhã Hy yêu kiều trong chiếc váy cổ điển cùng Trương Huy và Giang Ngữ Mai bước vào sảnh. Trông cô như một thiếu nữ Anh khoảng thế kỷ 18 được vẽ lại hơn là một thiếu nữ vào những năm 50-60 của thế kỉ. Mái tóc cô tết đuôi cá tỉ mỉ, và gắn một cái ruy-băng xanh. Tất cả, tất cả mọi thứ ở Trương Nhã Hy đều rất hoàn hảo.
Mới vừa vào sảnh, cô liền nhận được sự chú ý của mọi người. Trương Nhã Hy không thèm liếc bọn họ. Cái cằm nhỏ cứ hất lên một cách kiêu ngạo, cô ung dung đẩy cánh cửa mà bước vào.
- Chà, nhiều người nhìn thật đó. Nổi tiếng ghê!
Giang Ngữ Mai cười tinh nghịch, trêu chọc Trương Nhã Hy. Cô liền nhận được sự đồng tình của Trương Huy.
- Vì nhan sắc, và......địa vị.
Giang Ngữ Mai thở dài ngao ngán, mặt cô trở nên nghiêm túc. Cô gái này tại sao cứ tự làm khổ chính mình?! Là tình thế ép buộc ư?! Dù tiếp xúc với Trương Nhã Hy khá nhiều lần (đối với Giang Ngữ Mai, hai lần trở lên là nhiều), tuy nhiên cô vẫn cảm thấy bất đồng với cô. Vậy thì, người ngoài nói Trương Nhã Hy chảnh chọe là không sai. Chỉ do họ đánh giá một mặt, nên không thể trách họ.
Giang Ngữ Mai khựng lại, suýt chút là cô tông Trương Nhã Hy luôn rồi. Cô nhăn mặt, thì thầm:
- Sao dừng lại?
Không có tiếng trả lời.
Trương Nhã Hy nhếch mép, quan sát người đối diện. Cả hai đang phừng phừng sát khí.
Chàng trai khoanh tay, tiến về phía cô, tiện tay nâng cằm Trương Nhã Hy.
- Có duyên thật, Trương Nhã Hy.- hắn ngừng một lúc - Này, chắc cô nhớ hồi đó cô đã làm--
Giang Ngữ Mai bỗng thò mặt ra từ sau Trương Nhã Hy, cắt ngang lời nói của Lãnh Thiên Triệt. Cô hớn hở:
- Làm gì?! Làm gì?! Đã làm gì nhau?!
Trương Nhã Hy khẽ ngạc nhiên.
Lãnh Thiên Triệt chả hơn cô là mấy. Hắn nhìn chăm chăm Giang Ngữ Mai.
Im lặng.
Lại một hồi im lặng.
Khóe môi Giang Ngữ Mai giật giật, hình như hơi lố lăng thì phải? Cô cười xòa vỗ vai hai người, nhưng trong thâm tâm lại không ngừng la hét, ôi trời, hành động vô duyên quá!
- Ơ hơ,......hello. Quên ha,.......goodbye.
- Ngữ Mai.
Lãnh Thiên Triệt kéo tay cô, do quán tính nên cô ngã vào lòng hắn. Má Lãnh Thiên Triệt chợt ửng đỏ.
Tim Trương Nhã Hy nhói đau, cô cúi gằm mặt.
"Chị nhớ Lãnh Thiên Triệt đúng không?! Hồi nhỏ hai người bám nhau như sam ý."
Lời nói của Trương Huy cứ xoay quanh cô. Lúc trước khi rời khỏi nhà, Trương Huy đã hỏi cô, cô đã không quan tâm nó. Sao bây giờ lại.......
Trừ phi,.....Trương Nhã Hy đã tự lừa dối bản thân bản thân.
Một bàn tay bỗng chạm vào cô. Hơi ấm truyền qua khiến Trương Nhã Hy như bừng tỉnh. Cô xoay người thì bắt gặp nụ cười quen thuộc của Trương Huy. Cô cười đáp lại, nhưng gượng gạo vô cùng, tay cô cũng đan với tay Trương Huy.
Người đàn ông tằng hắng, phá vỡ bầu không khí nặng nề. Hắn khẽ liếc sang hai bàn tay đang nắm chặt.
- A, chào thầy ạ....... Em bị ngã nên Thiên Triệt mới đỡ em.
Giang Ngữ Mai lập tức đứng dậy. Lãnh Thiên Triệt hụt hẫng, nhìn đôi bàn tay mình.
- Em cũng chào thầy.
Trương Huy niềm nở. Trương Nhã Hy bên cạnh chỉ gật đầu chào.
- Haiz, thật sự xin lỗi thầy nha. Chị em cứ lạnh nhạt.
Chân mày Dương Tà Luân giãn ra, hắn lắc đầu cười với Trương Huy.
- Không sao, tiếp xúc với cô Lớp trưởng lạnh lùng này tôi quen rồi. Và, em tên gì thế? - Trương Huy ạ. Mong thầy giúp đỡ cho chị em. Chị em xem thế chứ không đáng ghét đâu......Ừ đúng, chả đáng ghét đâu.
Trương Nhã Hy nhíu mi, đây sao giống mẹ lo cho con vậy. Mà, có "nói điêu" trong đó nữa ư.
- Ủa, các em không có dự thi sao?
- Dự thi gì ạ?!
- Người đẹp thanh lịch. Tôi nghĩ các em nên tham gia, các em thắng giải thì lớp chúng ta tự hào đấy! Số báo danh thì ở chỗ kia.
Bốn người nhìn theo cánh tay của Dương Tà Luân. Giang Ngữ Mai vui vẻ gật đầu, khều khều Trương Nhã Hy bảo hãy tham gia. Trương Nhã Hy không quan tâm, từ chối tham gia. Phiền phức thật a!
Giang Ngữ Mai xịu mặt, hàng lông mi dài cụp xuống. Cô chỉ muốn gần gũi hơn với Trương Nhã Hy thôi mà.
- Được rồi, tôi phải đi đây.
- Vâng, chào thầy.
Trương Huy và Giang Ngữ Mai đồng thanh. Riêng Trương Nhã Hy thì lại gật đầu. Lãnh Thiên Triệt thì khỏi nói, đầu óc hắn để trên trời rồi.
Đoạn, Lãnh Thiên Triệt hùng hổ nói:
- Trương Nhã Hy, cô tham gia đi.
- Tại sao?!
- Anh Thiên Triệt nói đúng đấy! Em ủng hộ chị tham gia.
Trương Huy cười toe, lắc lắc tay Trương Nhã Hy. Cậu thiết nghĩ chị cậu cũng có nhan sắc, lại thông minh giỏi giang. Đi thi thế này, nếu Trương Nhã Hy đạt giải, thực làm cậu nở mày nở mặt với đám bạn cùng lớp.
Cái đuôi cáo của Trương Huy lại lòi ra, cậu cười khả ố, dùng đôi mắt cún con để dụ dỗ Trương Nhã Hy tham gia. Đợi đấy, thằng "em bé" này sẽ cho các người thấy sự lợi hại.
(Thằng em bé: biệt danh của đám bạn cho Trương Huy. Một phần vì cậu có khuôn mặt baby, và được Trương Nhã Hy dẫn vào lớp...mỗi ngày)
Trương Nhã Hy nhìn em trai. Đôi mắt tĩnh lặng nọ đã ẩn chứa một tia khó xử. Cô chợt kéo Trương Huy sát lại với mình.
- Anh.......thích em trai tôi?
SẶC
Giang Ngữ Mai ôm bụng cười, mặc cái hình tượng thục nữ. Trương Huy nhăn mặt, không biết phản ứng thế nào.
- Không, không.......phải chị......
- Tiểu Huy, lẽ nào em thích anh ta?!
HA HA HA
Giang Ngữ Mai cười lớn hơn, chị em Trương Nhã Hy thú vị quá nhể?!
Mọi người lập tức nhìn về phía bốn người. OMG, đẹp mà bị khùng.
- Cô vừa phải thôi nhé! - Lãnh Thiên Triệt đang cố nén cười, vừa nói câu ấy khiến hắn không kìm được mà phụt cười. Lãnh Thiên Triệt ai oán nhiều nhìn Giang Ngữ Mai. Ai bảo cô cười, làm hắn cũng bất giác cười theo.
"Bệnh cười có thể lây nhiễm rất nhanh đó, không biết sao?!" hắn gào thét trong lòng.
Không lâu sau, Lãnh Thiên Triệt nhận thức rằng hắn phải nhịn cười. Hắn nghéo hông mình, không ngừng vuốt ngực. Xem ra cách này có hiệu quả.
Lãnh Thiên Triệt lấy lại vẻ ban đầu, hắn vuốt mái tóc, kiêu căng nói:
- Tôi với cô thách đấu. Nếu cô thắng được giải "Người đẹp thanh lịch" thì tôi sẽ trở thành ôsin không công trong vòng ba tháng. Còn nếu Giang Ngữ Mai thắng, cô sẽ trở thành ôsin của tôi. Thế nào?!
- Nếu hòa?
- Hai bên sẽ chẳng được gì.
Trương Huy phồng má, lầm bầm gì đó. Xùy, nếu vậy chả vui xí nào. Đơn giản, việc chị cậu đồng ý đã nằm trong sự tính toán của cậu. Nhưng kết quả gì mà chán phèo.
Giang Ngữ Mai ngơ ngác, miệng cô méo xệch, cô tức giận chỉ mặt Lãnh Thiên Triệt:
- Sao lại lôi tôi vào?!
***
Trương Nhã Hy yêu kiều trong chiếc váy cổ điển cùng Trương Huy và Giang Ngữ Mai bước vào sảnh. Trông cô như một thiếu nữ Anh khoảng thế kỷ 18 được vẽ lại hơn là một thiếu nữ vào những năm 50-60 của thế kỉ. Mái tóc cô tết đuôi cá tỉ mỉ, và gắn một cái ruy-băng xanh. Tất cả, tất cả mọi thứ ở Trương Nhã Hy đều rất hoàn hảo.
Mới vừa vào sảnh, cô liền nhận được sự chú ý của mọi người. Trương Nhã Hy không thèm liếc bọn họ. Cái cằm nhỏ cứ hất lên một cách kiêu ngạo, cô ung dung đẩy cánh cửa mà bước vào.
- Chà, nhiều người nhìn thật đó. Nổi tiếng ghê!
Giang Ngữ Mai cười tinh nghịch, trêu chọc Trương Nhã Hy. Cô liền nhận được sự đồng tình của Trương Huy.
- Vì nhan sắc, và......địa vị.
Giang Ngữ Mai thở dài ngao ngán, mặt cô trở nên nghiêm túc. Cô gái này tại sao cứ tự làm khổ chính mình?! Là tình thế ép buộc ư?! Dù tiếp xúc với Trương Nhã Hy khá nhiều lần (đối với Giang Ngữ Mai, hai lần trở lên là nhiều), tuy nhiên cô vẫn cảm thấy bất đồng với cô. Vậy thì, người ngoài nói Trương Nhã Hy chảnh chọe là không sai. Chỉ do họ đánh giá một mặt, nên không thể trách họ.
Giang Ngữ Mai khựng lại, suýt chút là cô tông Trương Nhã Hy luôn rồi. Cô nhăn mặt, thì thầm:
- Sao dừng lại?
Không có tiếng trả lời.
Trương Nhã Hy nhếch mép, quan sát người đối diện. Cả hai đang phừng phừng sát khí.
Chàng trai khoanh tay, tiến về phía cô, tiện tay nâng cằm Trương Nhã Hy.
- Có duyên thật, Trương Nhã Hy.- hắn ngừng một lúc - Này, chắc cô nhớ hồi đó cô đã làm--
Giang Ngữ Mai bỗng thò mặt ra từ sau Trương Nhã Hy, cắt ngang lời nói của Lãnh Thiên Triệt. Cô hớn hở:
- Làm gì?! Làm gì?! Đã làm gì nhau?!
Trương Nhã Hy khẽ ngạc nhiên.
Lãnh Thiên Triệt chả hơn cô là mấy. Hắn nhìn chăm chăm Giang Ngữ Mai.
Im lặng.
Lại một hồi im lặng.
Khóe môi Giang Ngữ Mai giật giật, hình như hơi lố lăng thì phải? Cô cười xòa vỗ vai hai người, nhưng trong thâm tâm lại không ngừng la hét, ôi trời, hành động vô duyên quá!
- Ơ hơ,......hello. Quên ha,.......goodbye.
- Ngữ Mai.
Lãnh Thiên Triệt kéo tay cô, do quán tính nên cô ngã vào lòng hắn. Má Lãnh Thiên Triệt chợt ửng đỏ.
Tim Trương Nhã Hy nhói đau, cô cúi gằm mặt.
"Chị nhớ Lãnh Thiên Triệt đúng không?! Hồi nhỏ hai người bám nhau như sam ý."
Lời nói của Trương Huy cứ xoay quanh cô. Lúc trước khi rời khỏi nhà, Trương Huy đã hỏi cô, cô đã không quan tâm nó. Sao bây giờ lại.......
Trừ phi,.....Trương Nhã Hy đã tự lừa dối bản thân bản thân.
Một bàn tay bỗng chạm vào cô. Hơi ấm truyền qua khiến Trương Nhã Hy như bừng tỉnh. Cô xoay người thì bắt gặp nụ cười quen thuộc của Trương Huy. Cô cười đáp lại, nhưng gượng gạo vô cùng, tay cô cũng đan với tay Trương Huy.
Người đàn ông tằng hắng, phá vỡ bầu không khí nặng nề. Hắn khẽ liếc sang hai bàn tay đang nắm chặt.
- A, chào thầy ạ....... Em bị ngã nên Thiên Triệt mới đỡ em.
Giang Ngữ Mai lập tức đứng dậy. Lãnh Thiên Triệt hụt hẫng, nhìn đôi bàn tay mình.
- Em cũng chào thầy.
Trương Huy niềm nở. Trương Nhã Hy bên cạnh chỉ gật đầu chào.
- Haiz, thật sự xin lỗi thầy nha. Chị em cứ lạnh nhạt.
Chân mày Dương Tà Luân giãn ra, hắn lắc đầu cười với Trương Huy.
- Không sao, tiếp xúc với cô Lớp trưởng lạnh lùng này tôi quen rồi. Và, em tên gì thế? - Trương Huy ạ. Mong thầy giúp đỡ cho chị em. Chị em xem thế chứ không đáng ghét đâu......Ừ đúng, chả đáng ghét đâu.
Trương Nhã Hy nhíu mi, đây sao giống mẹ lo cho con vậy. Mà, có "nói điêu" trong đó nữa ư.
- Ủa, các em không có dự thi sao?
- Dự thi gì ạ?!
- Người đẹp thanh lịch. Tôi nghĩ các em nên tham gia, các em thắng giải thì lớp chúng ta tự hào đấy! Số báo danh thì ở chỗ kia.
Bốn người nhìn theo cánh tay của Dương Tà Luân. Giang Ngữ Mai vui vẻ gật đầu, khều khều Trương Nhã Hy bảo hãy tham gia. Trương Nhã Hy không quan tâm, từ chối tham gia. Phiền phức thật a!
Giang Ngữ Mai xịu mặt, hàng lông mi dài cụp xuống. Cô chỉ muốn gần gũi hơn với Trương Nhã Hy thôi mà.
- Được rồi, tôi phải đi đây.
- Vâng, chào thầy.
Trương Huy và Giang Ngữ Mai đồng thanh. Riêng Trương Nhã Hy thì lại gật đầu. Lãnh Thiên Triệt thì khỏi nói, đầu óc hắn để trên trời rồi.
Đoạn, Lãnh Thiên Triệt hùng hổ nói:
- Trương Nhã Hy, cô tham gia đi.
- Tại sao?!
- Anh Thiên Triệt nói đúng đấy! Em ủng hộ chị tham gia.
Trương Huy cười toe, lắc lắc tay Trương Nhã Hy. Cậu thiết nghĩ chị cậu cũng có nhan sắc, lại thông minh giỏi giang. Đi thi thế này, nếu Trương Nhã Hy đạt giải, thực làm cậu nở mày nở mặt với đám bạn cùng lớp.
Cái đuôi cáo của Trương Huy lại lòi ra, cậu cười khả ố, dùng đôi mắt cún con để dụ dỗ Trương Nhã Hy tham gia. Đợi đấy, thằng "em bé" này sẽ cho các người thấy sự lợi hại.
(Thằng em bé: biệt danh của đám bạn cho Trương Huy. Một phần vì cậu có khuôn mặt baby, và được Trương Nhã Hy dẫn vào lớp...mỗi ngày)
Trương Nhã Hy nhìn em trai. Đôi mắt tĩnh lặng nọ đã ẩn chứa một tia khó xử. Cô chợt kéo Trương Huy sát lại với mình.
- Anh.......thích em trai tôi?
SẶC
Giang Ngữ Mai ôm bụng cười, mặc cái hình tượng thục nữ. Trương Huy nhăn mặt, không biết phản ứng thế nào.
- Không, không.......phải chị......
- Tiểu Huy, lẽ nào em thích anh ta?!
HA HA HA
Giang Ngữ Mai cười lớn hơn, chị em Trương Nhã Hy thú vị quá nhể?!
Mọi người lập tức nhìn về phía bốn người. OMG, đẹp mà bị khùng.
- Cô vừa phải thôi nhé! - Lãnh Thiên Triệt đang cố nén cười, vừa nói câu ấy khiến hắn không kìm được mà phụt cười. Lãnh Thiên Triệt ai oán nhiều nhìn Giang Ngữ Mai. Ai bảo cô cười, làm hắn cũng bất giác cười theo.
"Bệnh cười có thể lây nhiễm rất nhanh đó, không biết sao?!" hắn gào thét trong lòng.
Không lâu sau, Lãnh Thiên Triệt nhận thức rằng hắn phải nhịn cười. Hắn nghéo hông mình, không ngừng vuốt ngực. Xem ra cách này có hiệu quả.
Lãnh Thiên Triệt lấy lại vẻ ban đầu, hắn vuốt mái tóc, kiêu căng nói:
- Tôi với cô thách đấu. Nếu cô thắng được giải "Người đẹp thanh lịch" thì tôi sẽ trở thành ôsin không công trong vòng ba tháng. Còn nếu Giang Ngữ Mai thắng, cô sẽ trở thành ôsin của tôi. Thế nào?!
- Nếu hòa?
- Hai bên sẽ chẳng được gì.
Trương Huy phồng má, lầm bầm gì đó. Xùy, nếu vậy chả vui xí nào. Đơn giản, việc chị cậu đồng ý đã nằm trong sự tính toán của cậu. Nhưng kết quả gì mà chán phèo.
Giang Ngữ Mai ngơ ngác, miệng cô méo xệch, cô tức giận chỉ mặt Lãnh Thiên Triệt:
- Sao lại lôi tôi vào?!
Danh sách chương