Edit: Ys
Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức tại khách sạn Hoà Bình lớn nhất Nam Kinh, người tham dự bữa tiệc đều là vọng tộc nổi danh trong thành phố và quan lớn quý nhân, cũng như các thương nhân thành đạt trong các ngành nghề, đương nhiên còn có một bộ phận là đại biểu của phái lập hiến, tóm lại là náo nhiệt vô cùng.
Nếu đã tuyên bố độc lập, nhất định phải từ bỏ chính quyền cũ chế độ cũ, bước vào thời đại dân quốc dân chủ mới, vì để thể hiện quyết tâm thay đổi của mình, tuần phủ Giang Tô Lý Điền Dã hiện đã sửa chức quan thành đô đốc, cũng đi cắt bỏ bím tóc dài tượng trưng cho triều đình phong kiến, đổi sang quân phục thời thượng của Đức, mà những người của mọi tầng lớp chấp nhận lời mời tham dự cũng đồng loạt noi theo đi cắt bỏ bím tóc dài.
Đây đáng lẽ là một chuyện cực kỳ khích lệ lòng người, thế nhưng khi Lâm Tập Tập nhìn thấy một đám đàn ông để đầu kiểu học sinh chỉ có một nửa phía sau trong đại sảnh thì cô thật sự buồn cười, ghé đầu vào bên vai Lý Ngọc âm thầm cười đau cả bụng.
“So ra thì em vẫn thích đầu trọc của anh em hơn.” Lâm Tập Tập nhỏ giọng nói với Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhìn mấy người đàn ông ăn mặc chẳng ra làm sao cũng hiếm khi trêu chọc một câu: “Cảm giác như quần ma loạn vũ vậy.”
Lâm Tập Tập tức khắc cười hăng hơn.
Đến khi cười đủ rồi, Lâm Tập Tập mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi Lý Ngọc: “Anh em đâu? Sao từ lúc vào đây đã không thấy tăm hơi đâu cả?”
Lý Ngọc chỉ cách đó không xa: “Ở bên kia với cha chị.”
“Chị muốn qua đó không?” Lâm Tập Tập hỏi.
Lý Ngọc ngăn cô lại, nói: “Lúc nãy đã qua đó theo cha chị chào hỏi, hôm nay anh ấy rất bận, đừng qua đó thêm phiền, chúng ta tìm chỗ ngồi một lát đi.”
Lâm Tập Tập thầm nghĩ cô gái bó chân thật phiền phức, còn chẳng thể đứng lâu, cô vốn muốn khuyến khích Lý Ngọc đi theo Lâm Kính Đình khiêu vũ, nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối mong manh này, không biết có thể khiêu vũ hay không, liền hỏi: “Chị dâu có từng học khiêu vũ phương Tây chưa?”
Lý Ngọc mờ mịt: “Chưa, sao vậy?”
“Lát nữa vũ khúc bắt đầu mọi người sẽ khiêu vũ, nếu chị không khiêu vũ, có lẽ anh em sẽ tìm cô gái khác nhảy cùng.”
Lý Ngọc rất sửng sốt: “Đây không phải bữa tiệc sao? Ngoại trừ ăn cơm còn có khiêu vũ nữa à?”
Lâm Tập Tập chép miệng cười: “Chị dâu cả ngảy cứ ở trong phòng, sắp ngốc luôn rồi, đây là bữa tiệc kiểu phương Tây, có đồ ăn, có nhạc nghe còn có khiêu vũ nữa, bây giờ đều thịnh hành kiểu này.”
Lý Ngọc bị ghét bỏ bày ra vẻ mặt mất mát, nói: “Chị tưởng chỉ có khách sạn ở Thượng Hải hoặc phòng khiêu vũ mới có những cái đó.” Hơn nữa những điều này đều nghe từ miệng người hầu và sai vặt, từ khi gả vào nhà họ Lâm, nàng ấy đã cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, an phận làm thiếu phu nhân của Lâm gia, không ngờ thế giới bên ngoài đã thay đổi từ lâu.
Nhìn Lý Ngọc như vậy, Lâm Tập Tập đột nhiên cảm thấy đau lòng, xã hội phong kiến đã khiến đàn ông coi phụ nữ là vật sở hữu, khuyên các nàng ấy phải tuân theo tam tòng tứ đức, xem người đàn ông là trời, ngay cả chuyện bó chân nhỏ, ngay từ đầu cũng đều là vì thoả mãn tính dục của đàn ông mà tồn tại, loại hành vi biến thái này cuối cùng lại trở thành truyền thống mà phụ nữ bắt buộc phải tuân thủ, tuy nhiên, ở niên đại đầy biến động này, đàn ông càng tiếp thu nhiều thứ mới mẻ ở thế giới bên ngoài thì càng chán ghét người phụ nữ sau lưng từng bị bọn họ cải tạo qua, cho rằng các nàng ấy ngu dốt, các nàng ấy cứng nhắc, nhưng phụ nữ như vậy, chẳng phải là yêu cầu của bọn họ lúc ban đầu sao? Lâm Tập Tập dẫn Lý Ngọc đi tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống: “Ở nước ngoài, tiệc khiêu vũ là một hoạt động xã giao đứng đắn, rất nhiều cô gái đến tuổi cập kê đều tham sự các loại tiệc khiêu vũ khác nhau, thông qua khiêu vũ và nói chuyện, tìm được một nửa thích hợp với mình, một vài thương nhân tham gia tiệc khiêu vũ cũng quen nhiều người hơn, có thể tìm được đối tượng mà họ có thể hợp tác, từ đó bắt đầu kinh doanh.”
Lý Ngọc nghiêm túc lắng nghe, sau đó nói với Lâm Tập Tập: “Em chồng, sau này em kể cho chị nghe nhiều chuyện về thế giới bên ngoài hơn đi.”
“Không thành vấn đề, chị biết đọc chữ, có thể đọc thêm nhiều báo chí, trên đó cũng có nhiều tin tức quan trọng về thế giới bên ngoài.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Lý Ngọc nghe rất chuyên chú, Lâm Tập Tập lại phân tán sự chú ý, đảo mắt khắp hội trường, Quý Du Hồng nói hôm nay sẽ giới thiệu một người bạn cho cô, sao đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng? Làm cô lo lắng muống chết đi được, không biết người bạn kia của anh có phải Tần Mộng không.
Không tìm được Quý Du Hồng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Phương Ni mị hoặc quyến rũ, vậy mà ả cũng nhận được thư mời, người đàn ông đi bên cạnh Phương Ni rất cường tráng, mặt mày hung thần ác sát, không biết là ai, thế nhưng có thể cùng tham sự trong dịp thế này thì quan hệ hắn là chính đáng, nếu không chẳng phải Lâm Kính Đình sẽ tức chết à, trong truyện có đề cập đến Phương Ni có một người anh trai giúp Lâm Kính Đình trông coi tiệm thuốc phiện, liệu có phải là người đàn ông này không?
Phương Ni dẫn theo người đàn ông này đi thẳng đến trước mặt Lý Điền Dã, tươi cười nói chuyện với ông ta, nếu ả thực sự là bà chủ tiệm vải thì đúng là có tư cách nói mấy câu trước mặt đô đốc.
Không lâu sau, đại sảnh vang lên tiếng nhạc giao hưởng, Lâm Tập Tập cau mày nói với Lý Ngọc: “Chị dâu, em đi tìm anh trai em, chị ở bên này một mình được không?”
“Tìm anh trai em làm gì?” Lý Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía hội trường, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Lâm Kính Đình ôm eo Phương Ni bước vào sân khiêu vũ, hốc mắt nàng ấy lập tức ươn ướt.
Lâm Tập Tập thở dài: “Chị dâu đừng đau lòng, chỉ là nhảy một điệu mà thôi.”
Lý Ngọc khổ sở nói: “Chị không biết khiêu vũ, cũng không biết buôn bán, cái gì cũng thua kém người ta.”
“Đừng nghĩ linh tinh, chỉ với chút vẻ vang đó thì người khác không thể nào so với chị được đâu, chị là đại thiếu phu nhân của Lâm gia cơ mà.” Nói xong vẫn thấy Lý Ngọc mặt ủ mày ê, liền nói thêm: “Chị dâu cứ đợi ở đây, em đi cướp anh trai về.” Nói xong thì đứng dậy vội vàng đi đến sân nhảy.
Lúc này nhạc nền trên sân nhảy đã thay đổi, đổi thành một điệu Waltz, Lâm Tập Tập vất vả mãi mới tìm được Lâm Kính Đình trong đám người quay cuồng, không khách khí nói: “Anh, em muốn khiêu vũ.”
Lâm Kính Đình liếc nhìn cô một cái, nói: “Tự mình tìm bạn nhảy đi.”
“Không, em muốn nhảy với anh.” Lâm Tập Tập bày ra bộ dạng tuỳ hứng điêu ngoa không nói lý.
Phương Ni nép vào lồng ngực Lâm Kính Đình cười đắc ý: “Em gái, bên kia có rất nhiều người trẻ tuổi, em có thể đi mời một người.”
Lâm Tập Tập khó chịu trợn mắt: “Tôi cứ phải nhảy cùng anh tôi đấy, cô đi mời người khác đi.”
Lâm Kính thấp giọng quát: “Không biết lớn nhỏ.”
“Anh không nhảy với em, không nhảy em sẽ khóc, khóc lên là không biết xấu hổ đâu, ngay cả em cũng sợ đó.”
Lâm Kính Đình cuối cùng cũng buông tay Phương Ni ra, bất đắc dĩ nói với Lâm Tập Tập: “Xem như anh sợ em, tiểu tổ tông.” Nói xong còn không quên lịch thiệp làm động tác mời cô nhảy, Lâm Tập Tập ngạo kiều đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh ta, không quên quay đầu nở nụ cười đắc ý với Phương Ni, làm Phương Ni tức gần chết, dẫm lên giày cao gót lộp cộp rời đi.
Kết quả là hai anh em vừa mới triển khai tư thế, còn chưa bắt đầu nhảy, Lâm Kính Đình đã bị dẫm hai chân, anh ta tức muốn hộc máu chất vấn: “Em đi du học hai năm, vậy mà còn không học được cách khiêu vũ à?”
Lâm Tập Tập rất hợp tình hợp lí đáp lại: “Có ai quy định du học là nhất định phải biết khiêu vũ đâu?”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Kính Đình lại bị cô dẫm lên chân, nhìn đôi giày da bõng loáng bị dẫm ra mấy dấu giày, Lâm Kính Đình đầu đầy vạch đen: “Em vẫn là đi tìm người khác nhảy đi.”
“Nếu em nhảy tốt thì còn đến tìm anh sao?” Lâm Tập Tập cũng thực ghét bỏ, nhưng biết mình nhảy không tốt nên mới miễn cưỡng bắt Lâm Kính Đình nhảy với cô.
“Vậy em muốn như thế nào?” Lâm Kính Đình bị cô làm khổ không hề nổi giận, mở lời dụ dỗ con nít: “Điểm tâm bên kia không tồi, em đi nếm thử đi?”
“Không cần, anh dạy em khiêu vũ đi.”
“Về nhà sẽ tìm thầy dạy cho em.”
“Anh, em thấy anh nên khiêm tốn một chút mới đúng, đây là tiệc chúc mừng do Lý đô đốc tổ chức, anh là con rể của ông ấy, không chỉ không đi cùng con gái của Lý đô đốc mà còn đi khiêu vũ với người khác, anh thấy có thích hợp không? Người khác sẽ nhìn anh thế nào.”
Lâm Kính Đình khinh thường đáp: “Nhiều người khiêu vũ như vậy, ai mà nhìn chằm chằm anh ta? Còn nữa, quan hệ của Phương Ni và anh, ai quen anh cũng biết cả, vốn không cần giấu giếm.”
Lâm Tập Tập lại nói: “Dù sao thì vẫn chưa chính thức rước về nhà, riêng tư thế nào thì người khác có lẽ không nói, nhưng hôm nay anh vẫn nên khiêm tốn một chút, nói không chừng có rất nhiều người chờ bắt được bím tóc của anh đó.”
Lâm Kính Đình híp mắt đánh giá lâm Tập Tập, còn nhớ hai năm trước cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thích nháo thích làm nũng, không ngờ mới chớp mắt đã trường thành, thành cô gái lớn giảng đạo lý với anh ta rồi, lại còn nói rất có lý, Lâm Kính Đinh tức khắc vô cùng cảm khái, nói: “Em gái à, em nên gả chồng rồi, nếu cứ ở lại thì sẽ thành gái lỡ không ai cần đâu.”
Lâm Tập Tập: …
Này thì liên qua gì, hai chủ đề này có quan hệ nhân quả gì với nhau à?
Lâm Kính Đình bị cô dẫm đau cả chân, nói gì mà không muốn tiếp tục dạy cô nữa, dứt khoát lôi cô ra khỏi sân nhảy, sau đó đi tìm Lý Ngọc, vợ chồng hai người cùng tìm Lý đô đốc nói chuyện, lúc sau đúng là Lâm Kính Đình không để ý tới Phương Ni nữa.
Không có Lý Ngọc làm bạn, Lâm Tập Tập một mình có chút nhàm chán, sau khi từ chối lời mời nhảy của mấy người đàn ông thì cô bê đĩa đứng cạnh bàn ăn tìm đồ ăn, là khách sạn lớn nhất Nam Kinh, nơi này không chỉ có đồ ăn Trung Quốc chính thống mà cơm Tây cũng nổi tiếng gần xa, nghe nói đầu bếp làm bánh ngọt kiểu Âu Tây là được dùng lương cao thuê từ Thượng Hải về.
Lâm Tập Tập nhìn nửa ngày, nước miếng đều sắp chảy ra rồi vẫn chưa quyết định được xem ăn cái nào trước mới tốt, có lẽ do chọn quá chuyên chú, xung quanh có người từ lúc nào cũng không biết, mãi cho đến khi đối phương mở miệng nói với cô: “Bánh trứng chảy này thực không tồi, tôi vừa ăn một cái, bên ngoài vàng giòn, nhân đậu bên trong ngọt mà không ngấy, hơn nữa trong đó còn có trứng muối, quả là tuyệt phối.”
Lâm Tập Tập quay mặt sang nhìn, chỉ thấy một tiểu thư trẻ tuổi mỹ miều đang cười thân thiện với cô.
Người đẹp quá nha, mày liễu mắt hạnh môi anh đào, người đẹp đúng tiêu chuẩn phương Nam, mặc một chiếc váy dài áo khoác ngắn, gấm trắng thêu hoa mai, cả người nhìn như bước ra từ trong tranh.
Bị nhìn chằm chằm gần như vậy, đối phương cũng không e lệ, ngược lại còn thản nhiên nói: “Cô ăn sao? Không ăn thì tôi gắp cả hai cái đi đó.”
Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức tại khách sạn Hoà Bình lớn nhất Nam Kinh, người tham dự bữa tiệc đều là vọng tộc nổi danh trong thành phố và quan lớn quý nhân, cũng như các thương nhân thành đạt trong các ngành nghề, đương nhiên còn có một bộ phận là đại biểu của phái lập hiến, tóm lại là náo nhiệt vô cùng.
Nếu đã tuyên bố độc lập, nhất định phải từ bỏ chính quyền cũ chế độ cũ, bước vào thời đại dân quốc dân chủ mới, vì để thể hiện quyết tâm thay đổi của mình, tuần phủ Giang Tô Lý Điền Dã hiện đã sửa chức quan thành đô đốc, cũng đi cắt bỏ bím tóc dài tượng trưng cho triều đình phong kiến, đổi sang quân phục thời thượng của Đức, mà những người của mọi tầng lớp chấp nhận lời mời tham dự cũng đồng loạt noi theo đi cắt bỏ bím tóc dài.
Đây đáng lẽ là một chuyện cực kỳ khích lệ lòng người, thế nhưng khi Lâm Tập Tập nhìn thấy một đám đàn ông để đầu kiểu học sinh chỉ có một nửa phía sau trong đại sảnh thì cô thật sự buồn cười, ghé đầu vào bên vai Lý Ngọc âm thầm cười đau cả bụng.
“So ra thì em vẫn thích đầu trọc của anh em hơn.” Lâm Tập Tập nhỏ giọng nói với Lý Ngọc.
Lý Ngọc nhìn mấy người đàn ông ăn mặc chẳng ra làm sao cũng hiếm khi trêu chọc một câu: “Cảm giác như quần ma loạn vũ vậy.”
Lâm Tập Tập tức khắc cười hăng hơn.
Đến khi cười đủ rồi, Lâm Tập Tập mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi Lý Ngọc: “Anh em đâu? Sao từ lúc vào đây đã không thấy tăm hơi đâu cả?”
Lý Ngọc chỉ cách đó không xa: “Ở bên kia với cha chị.”
“Chị muốn qua đó không?” Lâm Tập Tập hỏi.
Lý Ngọc ngăn cô lại, nói: “Lúc nãy đã qua đó theo cha chị chào hỏi, hôm nay anh ấy rất bận, đừng qua đó thêm phiền, chúng ta tìm chỗ ngồi một lát đi.”
Lâm Tập Tập thầm nghĩ cô gái bó chân thật phiền phức, còn chẳng thể đứng lâu, cô vốn muốn khuyến khích Lý Ngọc đi theo Lâm Kính Đình khiêu vũ, nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối mong manh này, không biết có thể khiêu vũ hay không, liền hỏi: “Chị dâu có từng học khiêu vũ phương Tây chưa?”
Lý Ngọc mờ mịt: “Chưa, sao vậy?”
“Lát nữa vũ khúc bắt đầu mọi người sẽ khiêu vũ, nếu chị không khiêu vũ, có lẽ anh em sẽ tìm cô gái khác nhảy cùng.”
Lý Ngọc rất sửng sốt: “Đây không phải bữa tiệc sao? Ngoại trừ ăn cơm còn có khiêu vũ nữa à?”
Lâm Tập Tập chép miệng cười: “Chị dâu cả ngảy cứ ở trong phòng, sắp ngốc luôn rồi, đây là bữa tiệc kiểu phương Tây, có đồ ăn, có nhạc nghe còn có khiêu vũ nữa, bây giờ đều thịnh hành kiểu này.”
Lý Ngọc bị ghét bỏ bày ra vẻ mặt mất mát, nói: “Chị tưởng chỉ có khách sạn ở Thượng Hải hoặc phòng khiêu vũ mới có những cái đó.” Hơn nữa những điều này đều nghe từ miệng người hầu và sai vặt, từ khi gả vào nhà họ Lâm, nàng ấy đã cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, an phận làm thiếu phu nhân của Lâm gia, không ngờ thế giới bên ngoài đã thay đổi từ lâu.
Nhìn Lý Ngọc như vậy, Lâm Tập Tập đột nhiên cảm thấy đau lòng, xã hội phong kiến đã khiến đàn ông coi phụ nữ là vật sở hữu, khuyên các nàng ấy phải tuân theo tam tòng tứ đức, xem người đàn ông là trời, ngay cả chuyện bó chân nhỏ, ngay từ đầu cũng đều là vì thoả mãn tính dục của đàn ông mà tồn tại, loại hành vi biến thái này cuối cùng lại trở thành truyền thống mà phụ nữ bắt buộc phải tuân thủ, tuy nhiên, ở niên đại đầy biến động này, đàn ông càng tiếp thu nhiều thứ mới mẻ ở thế giới bên ngoài thì càng chán ghét người phụ nữ sau lưng từng bị bọn họ cải tạo qua, cho rằng các nàng ấy ngu dốt, các nàng ấy cứng nhắc, nhưng phụ nữ như vậy, chẳng phải là yêu cầu của bọn họ lúc ban đầu sao? Lâm Tập Tập dẫn Lý Ngọc đi tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống: “Ở nước ngoài, tiệc khiêu vũ là một hoạt động xã giao đứng đắn, rất nhiều cô gái đến tuổi cập kê đều tham sự các loại tiệc khiêu vũ khác nhau, thông qua khiêu vũ và nói chuyện, tìm được một nửa thích hợp với mình, một vài thương nhân tham gia tiệc khiêu vũ cũng quen nhiều người hơn, có thể tìm được đối tượng mà họ có thể hợp tác, từ đó bắt đầu kinh doanh.”
Lý Ngọc nghiêm túc lắng nghe, sau đó nói với Lâm Tập Tập: “Em chồng, sau này em kể cho chị nghe nhiều chuyện về thế giới bên ngoài hơn đi.”
“Không thành vấn đề, chị biết đọc chữ, có thể đọc thêm nhiều báo chí, trên đó cũng có nhiều tin tức quan trọng về thế giới bên ngoài.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Lý Ngọc nghe rất chuyên chú, Lâm Tập Tập lại phân tán sự chú ý, đảo mắt khắp hội trường, Quý Du Hồng nói hôm nay sẽ giới thiệu một người bạn cho cô, sao đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng? Làm cô lo lắng muống chết đi được, không biết người bạn kia của anh có phải Tần Mộng không.
Không tìm được Quý Du Hồng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Phương Ni mị hoặc quyến rũ, vậy mà ả cũng nhận được thư mời, người đàn ông đi bên cạnh Phương Ni rất cường tráng, mặt mày hung thần ác sát, không biết là ai, thế nhưng có thể cùng tham sự trong dịp thế này thì quan hệ hắn là chính đáng, nếu không chẳng phải Lâm Kính Đình sẽ tức chết à, trong truyện có đề cập đến Phương Ni có một người anh trai giúp Lâm Kính Đình trông coi tiệm thuốc phiện, liệu có phải là người đàn ông này không?
Phương Ni dẫn theo người đàn ông này đi thẳng đến trước mặt Lý Điền Dã, tươi cười nói chuyện với ông ta, nếu ả thực sự là bà chủ tiệm vải thì đúng là có tư cách nói mấy câu trước mặt đô đốc.
Không lâu sau, đại sảnh vang lên tiếng nhạc giao hưởng, Lâm Tập Tập cau mày nói với Lý Ngọc: “Chị dâu, em đi tìm anh trai em, chị ở bên này một mình được không?”
“Tìm anh trai em làm gì?” Lý Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía hội trường, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Lâm Kính Đình ôm eo Phương Ni bước vào sân khiêu vũ, hốc mắt nàng ấy lập tức ươn ướt.
Lâm Tập Tập thở dài: “Chị dâu đừng đau lòng, chỉ là nhảy một điệu mà thôi.”
Lý Ngọc khổ sở nói: “Chị không biết khiêu vũ, cũng không biết buôn bán, cái gì cũng thua kém người ta.”
“Đừng nghĩ linh tinh, chỉ với chút vẻ vang đó thì người khác không thể nào so với chị được đâu, chị là đại thiếu phu nhân của Lâm gia cơ mà.” Nói xong vẫn thấy Lý Ngọc mặt ủ mày ê, liền nói thêm: “Chị dâu cứ đợi ở đây, em đi cướp anh trai về.” Nói xong thì đứng dậy vội vàng đi đến sân nhảy.
Lúc này nhạc nền trên sân nhảy đã thay đổi, đổi thành một điệu Waltz, Lâm Tập Tập vất vả mãi mới tìm được Lâm Kính Đình trong đám người quay cuồng, không khách khí nói: “Anh, em muốn khiêu vũ.”
Lâm Kính Đình liếc nhìn cô một cái, nói: “Tự mình tìm bạn nhảy đi.”
“Không, em muốn nhảy với anh.” Lâm Tập Tập bày ra bộ dạng tuỳ hứng điêu ngoa không nói lý.
Phương Ni nép vào lồng ngực Lâm Kính Đình cười đắc ý: “Em gái, bên kia có rất nhiều người trẻ tuổi, em có thể đi mời một người.”
Lâm Tập Tập khó chịu trợn mắt: “Tôi cứ phải nhảy cùng anh tôi đấy, cô đi mời người khác đi.”
Lâm Kính thấp giọng quát: “Không biết lớn nhỏ.”
“Anh không nhảy với em, không nhảy em sẽ khóc, khóc lên là không biết xấu hổ đâu, ngay cả em cũng sợ đó.”
Lâm Kính Đình cuối cùng cũng buông tay Phương Ni ra, bất đắc dĩ nói với Lâm Tập Tập: “Xem như anh sợ em, tiểu tổ tông.” Nói xong còn không quên lịch thiệp làm động tác mời cô nhảy, Lâm Tập Tập ngạo kiều đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh ta, không quên quay đầu nở nụ cười đắc ý với Phương Ni, làm Phương Ni tức gần chết, dẫm lên giày cao gót lộp cộp rời đi.
Kết quả là hai anh em vừa mới triển khai tư thế, còn chưa bắt đầu nhảy, Lâm Kính Đình đã bị dẫm hai chân, anh ta tức muốn hộc máu chất vấn: “Em đi du học hai năm, vậy mà còn không học được cách khiêu vũ à?”
Lâm Tập Tập rất hợp tình hợp lí đáp lại: “Có ai quy định du học là nhất định phải biết khiêu vũ đâu?”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Kính Đình lại bị cô dẫm lên chân, nhìn đôi giày da bõng loáng bị dẫm ra mấy dấu giày, Lâm Kính Đình đầu đầy vạch đen: “Em vẫn là đi tìm người khác nhảy đi.”
“Nếu em nhảy tốt thì còn đến tìm anh sao?” Lâm Tập Tập cũng thực ghét bỏ, nhưng biết mình nhảy không tốt nên mới miễn cưỡng bắt Lâm Kính Đình nhảy với cô.
“Vậy em muốn như thế nào?” Lâm Kính Đình bị cô làm khổ không hề nổi giận, mở lời dụ dỗ con nít: “Điểm tâm bên kia không tồi, em đi nếm thử đi?”
“Không cần, anh dạy em khiêu vũ đi.”
“Về nhà sẽ tìm thầy dạy cho em.”
“Anh, em thấy anh nên khiêm tốn một chút mới đúng, đây là tiệc chúc mừng do Lý đô đốc tổ chức, anh là con rể của ông ấy, không chỉ không đi cùng con gái của Lý đô đốc mà còn đi khiêu vũ với người khác, anh thấy có thích hợp không? Người khác sẽ nhìn anh thế nào.”
Lâm Kính Đình khinh thường đáp: “Nhiều người khiêu vũ như vậy, ai mà nhìn chằm chằm anh ta? Còn nữa, quan hệ của Phương Ni và anh, ai quen anh cũng biết cả, vốn không cần giấu giếm.”
Lâm Tập Tập lại nói: “Dù sao thì vẫn chưa chính thức rước về nhà, riêng tư thế nào thì người khác có lẽ không nói, nhưng hôm nay anh vẫn nên khiêm tốn một chút, nói không chừng có rất nhiều người chờ bắt được bím tóc của anh đó.”
Lâm Kính Đình híp mắt đánh giá lâm Tập Tập, còn nhớ hai năm trước cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thích nháo thích làm nũng, không ngờ mới chớp mắt đã trường thành, thành cô gái lớn giảng đạo lý với anh ta rồi, lại còn nói rất có lý, Lâm Kính Đinh tức khắc vô cùng cảm khái, nói: “Em gái à, em nên gả chồng rồi, nếu cứ ở lại thì sẽ thành gái lỡ không ai cần đâu.”
Lâm Tập Tập: …
Này thì liên qua gì, hai chủ đề này có quan hệ nhân quả gì với nhau à?
Lâm Kính Đình bị cô dẫm đau cả chân, nói gì mà không muốn tiếp tục dạy cô nữa, dứt khoát lôi cô ra khỏi sân nhảy, sau đó đi tìm Lý Ngọc, vợ chồng hai người cùng tìm Lý đô đốc nói chuyện, lúc sau đúng là Lâm Kính Đình không để ý tới Phương Ni nữa.
Không có Lý Ngọc làm bạn, Lâm Tập Tập một mình có chút nhàm chán, sau khi từ chối lời mời nhảy của mấy người đàn ông thì cô bê đĩa đứng cạnh bàn ăn tìm đồ ăn, là khách sạn lớn nhất Nam Kinh, nơi này không chỉ có đồ ăn Trung Quốc chính thống mà cơm Tây cũng nổi tiếng gần xa, nghe nói đầu bếp làm bánh ngọt kiểu Âu Tây là được dùng lương cao thuê từ Thượng Hải về.
Lâm Tập Tập nhìn nửa ngày, nước miếng đều sắp chảy ra rồi vẫn chưa quyết định được xem ăn cái nào trước mới tốt, có lẽ do chọn quá chuyên chú, xung quanh có người từ lúc nào cũng không biết, mãi cho đến khi đối phương mở miệng nói với cô: “Bánh trứng chảy này thực không tồi, tôi vừa ăn một cái, bên ngoài vàng giòn, nhân đậu bên trong ngọt mà không ngấy, hơn nữa trong đó còn có trứng muối, quả là tuyệt phối.”
Lâm Tập Tập quay mặt sang nhìn, chỉ thấy một tiểu thư trẻ tuổi mỹ miều đang cười thân thiện với cô.
Người đẹp quá nha, mày liễu mắt hạnh môi anh đào, người đẹp đúng tiêu chuẩn phương Nam, mặc một chiếc váy dài áo khoác ngắn, gấm trắng thêu hoa mai, cả người nhìn như bước ra từ trong tranh.
Bị nhìn chằm chằm gần như vậy, đối phương cũng không e lệ, ngược lại còn thản nhiên nói: “Cô ăn sao? Không ăn thì tôi gắp cả hai cái đi đó.”
Danh sách chương