Chuyển ngữ: Tiểu Đinh

Lâm Tập Tập vốn đang lười nhác, nghe được ba chữ Quý Du Hồng giống như nhận được mật mã đặc biệt, cả người lập tức thay đổi, cô đột nhiên mở to hai mắt ngồi dậy, thần thái sáng lạng, mặt mày rạng rỡ hỏi: “Quý Du Hồng đến? Vậy ngài ấy có nói gì không?”

Thúy Bình nhìn thấy dáng vẻ được sạc đủ năng lượng của cô thì giật mình, vội vàng nói: “Ngài ấy hôm nay mới tới Tô Thành, đang nghĩ cách đến gặp cô.”

Lâm Tập Tập nghe xong thì lo âu, “Ngài ấy thì có thể nghĩ được cách gì, trèo tường sao? Em có nói là lén dẫn ngài ấy vào không?”

Thúy Bình nói: “Em nói ngài ấy chờ, để em về báo với cô, sau đó thì dẫn ngài ấy vào.” Nàng cũng không dám trực tiếp dẫn người vào.

Lâm Tập Tập nói: “Được lắm, bây giờ ta phân phó cho em dẫn người vào, mau đi đi.”

Thế nhưng Thúy Bình lại không động, nói: “Quý công tử không muốn cùng em lén vào, ngài ấy nói ngài ấy có cách đi vào thăm cô.”

Lâm Tập Tập cảm thấy kỳ lạ, anh có cách đến gặp cô? Có thể là cách gì chứ? “Ngài ấy nói là cách gì không?”

Thúy Bình lắc đầu một cái.

Lâm Tập Tập:…

Quý Du Hồng nói anh có cách vào thăm, vậy thì cô chỉ có thể yên lặng mà chờ đợi, chẳng qua vừa nghĩ đến việc gặp được anh thì tâm tình phá lệ dâng trào, căn bản không thể yên lặng được.

Nhưng mà mấy ngày trôi qua rất nhanh, vẫn không thấy anh xuất hiện.

Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Tập Tập vừa ăn sáng xong, lão phu nhân đích thân đến thăm cô, phát hiện sắc mặt cô hồng hào như trái đào, thần thái sáng lạng, liền cười ha hả nói: “Tiểu tổ tông của ta ơi, con hù chết nương rồi, vừa quay về thì đã đổ bệnh.”

“Khiến nương lo lắng rồi ạ.”

“Nếu khỏe hơn rồi thì để bọn nha hoàn giúp con chọn một bộ y phục đẹp mắt mặc vào, hôm nay nhà chúng ta có khách quý đến thăm.” Lão phu nhân vui cười hớn hở.

Lâm Tập Tập lại có dự cảm xấu, “Khách quý là ai ạ?”

Lão phu nhân lần này cũng không giấu giếm, nói: “Chính là Đại thiếu gia Dụ Đức y quán.”

Xem mắt!

Cô có chút ấn tượng với Dụ Đức y quán, không phải là người không có mũi sao! Lão phu nhân đúng là khẩu vị nặng, tướng mạo như thế mà bà ấy cũng có thể mời tới.

Xem ra lão phu nhân hạ quyết tâm đem cô gả ra ngoài.

Lâm Tập Tập bất lực thở dài, nói: “Con biết rồi, con sẽ đi gặp.”

Gặp thì gặp, cũng không phải là gặp mặt một lần rồi phải gả đi, cô chưa từng thấy qua lỗ mũi nào tẹt như vậy, hôm nay xem như là đi tăng cường kiến thức.

Lão phu nhân vừa rời đi, Lâm Tập Tập bắt đầu trang điểm, Thúy Bình tò mò hỏi: “Tiểu thư, rõ ràng cô ghét đi xem mắt, tại sao còn nghiêm túc ăn mặc như vậy?”

Lâm Tập Tập nói: “Ta chính là ăn mặc thật đẹp, như vậy thì khi ngồi ở đó, ta đẹp, hắn xấu, lão phu nhân sẽ cảm thấy chúng ta không hợp.”

Thúy Bình che miệng cười, nói ngọt: “Tiểu thư, cô không cần ăn mặc xinh đẹp đâu. Cô ăn mặc tựa thiên tiên như vậy thì trừ Quý công tử ra, không ai xứng với cô cả.”

Tâm trạng Lâm Tập Tập rất tốt, nói: “Thật biết nói chuyện, có thưởng.”

Thúy Bình cao hứng nói cảm ơn.

Vừa trang điểm xong thì Lâm Thiến bay vào phòng như cánh bướm, thấy cả người Lâm Tập Tập trang điểm tinh xảo, không nhịn được hét lớn: “Tam tỷ thật xinh đẹp! Là vì muốn đi xem mắt sao ạ?”

Lâm Tập Tập bị bệnh hai ngày, Lâm Thiến chỉ ghé qua một lần, có thể là nương nàng không cho nàng đến, tránh bị lây bệnh. Hôm nay nghe nói cô khỏe lên, không kịp chờ trời sáng hẳn đã chạy đến.

“Đúng rồi, xem mắt không phải đều như vậy sao.” Lâm Tập Tập nhìn vào trong gương, rất hài lòng.

“Đáng tiếc là nương muội không cho muội đi qua nhìn một chút.” Lâm Thiến tiếc nuối nói.

“Không sao, muội rất nhanh sẽ bắt đầu trải qua những điều này thôi.”

Hai người nói chuyện được một lúc thì người ở tiền viện tới, nói rằng khách quý đã tới, mời tiểu thư đi qua gặp mặt.

Lâm Tập Tập thoải mái đi qua.

Vừa mới tới tiền sảnh thì nghe được thanh âm của lão phu nhân, hiển nhiên là đang trò chuyện vui vẻ với đối tượng xem mắt của cô, lão phu nhân quả thật không kén chọn.

Lâm Tập Tập đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy một vị thiếu gia mặc trường sam đang ngồi ghế thái sư bên tay phải, ngoài đời so với hình ảnh không khác biệt lắm nhưng lỗ mũi cũng giống như trong hình vậy, tẹt, chân nhân so với trong hình thì nhìn thuận mắt hơn một chút.

Lão phu nhân nhìn thấy cô đi vào, vẫy tay tỏ ý cô đến bên cạnh bà đi.

Thiếu gia Dụ Đức y quán kia sau khi nhìn thấy Lâm Tập Tập thì hai mắt nhìn chằm chằm, cả người ngây dại, thiếu điều không chảy nước miếng, hắn chưa từng nghĩ tiểu thư Lâm gia lại đẹp đến vậy, thật giống như nhặt được bảo bối!

Nha hoàn mang đến một cái ghế đẩu, để Lâm Tập Tập ngồi bên cạnh lão phu nhân, chờ cô ngồi vào chổ của mình, lúc này lão phu nhân mới lên tiếng giới thiệu cả hai, nhưng thực ra mọi người đều đã biết, nơi này cũng không có người ngoài, không phải đối tượng xem mắt thì còn là ai nữa.

Lưu công tử hình như rất có hảo cảm với Lâm Tập Tập, bắt đầu thao thao bất tuyệt mình có bao nhiêu của cải, rồi giới thiệu tổ tông mười tám đời của mình, hóa ra tổ tiên của hắn từng là ngự y trong hoàng cung.

Lâm Tập Tập âm thầm kiểm điểm mình thất sách, cô không nên trang điểm xinh đẹp, cô phải giả thành bộ dạng xấu xí mới đúng!

Biểu hiện của Lưu công tử khiến lão phu nhân hết sức hài lòng, đang định để hai người đến hậu viện đi dạo, lời còn chưa nói thì quản gia tới báo, nói bằng hữu của Đại thiếu gia đến thăm lão phu nhân.

Lão phu nhân hỏi quản gia: “Có biết là ai không?”

Lão quản gia lắc đầu một cái, lại nói: “Y nói y là bằng hữu ở Kim Lăng, lần này đi ra ngoài làm việc trùng hợp đi ngang qua đây nên tới thăm người, y còn nói y cũng quen biết với Vãn nhi tiểu thư.”

Lâm Tập Tập nghe có người từ Nam Kính tới, trong lòng bắt đầu đánh trống, còn nói quen biết với cô, điều này làm cho tim cô trực tiếp nhảy đến cổ họng.

Lão phu nhân nghe đến đây thì nói: “Hiếm khi thấy người có lòng, mau mời y vào đi.”

Trong khi chờ lão quan gia mời người tói thì Lâm Tập Tập có chút đứng ngồi không yên, cô không tin là lá gan Quý Du Hồng lớn như vậy, dám lấy thân phận là khách nhân tới thăm nhưng trong lòng lại mong đợi đó chính là anh.

Không lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục, mang giày da, cao lớn đẹp trai đi theo sau quản gia, tiến vào phòng khách, Lâm Tập Tập lén nhìn anh một cái, tim đập liên hoàn, nháy mắt quy cũ ngồi ở đó, quả nhiên là anh.

Không phải lén la lén lút, không cần dè chừng, mà chính là quang minh chính đại đến gặp cô.

Quý Du Hồng đem quà ra mắt giao cho quản gia, sau đó cung kính gọi lão phu nhân một tiếng bá mẫu.

Thường thì người đẹp luôn dễ có ấn tượng tốt với người khác, huống chi người vừa đẹp vừa lịch sự càng làm cho người khác rất có hảo cảm, Quý Du Hồng cũng không ngoại lệ, anh vừa gọi xong thì lão phu nhân lười cười không thấy mắt, “Nghe nói ngươi là bằng hữu của Kính Đình, là bằng hữu làm ăn sao?”

Quý Du Hồng bình tĩnh nói: “Chúng ta quen biết nhau ở phủ Đô đốc.”

“Thì ra là bằng hữu trên thương trường.” Lão phu nhân gật đầu nói: “Tuổi còn trẻ lại có thể làm quan, quả thật rất có triển vọng, ngươi tên là gì?”

“Bá mẫu có thể gọi là Hoài An.”

Lão phu nhân lại hỏi: “Vậy Hoài An có quen biết với Vãn nhi sao?”

Quý Du Hồng nói: “Đại ca Kính Đình có một muội muội rất được sủng ái, những người quen biết với y đều biết chuyện này.”

Lão phu nhân vui vẻ nói: “Hắn đúng là cưng chìu muội muội, ngay từ khi còn nhỏ.” Nói xong thì quay đầu nói với Lâm Tập Tập: “Vãn nhi, nếu con với Hoài An quen biết nhau, tại sao không đứng lên chào hỏi?”

Lâm Tập Tập ngước mắt nhìn Quý Du Hồng, đối phương cũng nhìn cô thật sâu, trong mắt anh hiện lên nụ cười quen thuộc.

Chỉ thấy cô đứng lên, cúi người tác phúc*, vô cùng thùy mị ôn nhu nói: “Hoài An ca ca khỏe.”

*Tác phúc: [Mình để nguyên từ hán] là hành động cúi chào (phụ nữ thời xưa cúi đầu, vái chào bằng cách hai tay nắm lại để trước ngực).

Quý Du Hồng ngẩn người, bên tai nhanh chóng ửng đỏ, vội vàng gật đầu với cô: “Muội… Muội khỏe.”

Lâm Tập Tập mở miệng cười khẽ, rất nhanh quay lại ngồi ghế, lão phu nhân lúc này mới mời Quý Du Hồng ngồi xuống.

Ngay khi Quý Du Hồng bước vào, anh đã đứng phía tay trái, khi ngồi xuống, anh tự nhiên ngồi vào chiếc ghế thái sư bên tay trái, đối diện với Lưu công tử.

Sau khi Quý Du Hồng ngồi xuống, tự nhiên nhìn thấy Lưu công tử ở phía bên kia, hai người nhìn nhau, đồng thời cau mày.

Lúc này Lâm Tập Tập mới nhớ tới Lưu công tử bị bọn họ hoàn toàn ló ngơ, không khỏi có ý muốn che mặt, cô làm sao quên được, cô cùng Lưu công tử xem mắt!

Lâm Tập Tập lập tức ngay thẳng, ở trước mặt bạn trai mà còn xem mắt người đàn ông khác, cứ cho là cô bị ép buộc đi nhưng nhìn sao vẫn thấy ngược nha! Đây chẳng phải là truyền thuyết Asura hay sao?

Lão phu nhân nhìn thấy hai nam nhân đang ngồi đối diện, tâm tình tốt nên giới thiệu hai người với nhau, nói: “Vị này Dụ Đức y quán Lưu công tử, hôm nay cũng vừa vặn đến đây làm khách.” Có lẽ bà cho rằng Quý Du Hồng cùng cô không quá quen thuộc nên không nói đây là cuộc xem mắt, Lâm Tập Tập không kiềm chế được thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là chỉ số thông minh của lão phu nhân cao nhưng cũng không ngăn được người có chỉ số thông minh thấp, bà vừa nói xong thì liền nghe Lưu công tử nói: “Ta tới làm khách thuận tiện xem mắt luôn.” Có thể là hắn cảm thấy áp lực lớn từ Quý Du Hồng nên mới nóng nảy tiết lộ danh tính của mình.

Một câu nói nhẹ bẫng của hắn lại khiến Lâm Tập Tập lập tức rơi vào ngày tận thế.

Sắc mặt Quý Du Hồng nhanh chóng lạnh xuống, quay đầu xác nhận với Lâm Tập Tập: “Xem mắt?”

Lâm Tập Tập cúi đầu không dám nhìn anh, ngược lại thì lão phu nhân cười nói: “Người trẻ tuổi ấy mà, biết thêm vài cái bằng hữu cũng tốt.”

Không biết tại sao, sau khi Quý Du Hồng xuất hiện, lão phu nhân nhìn Lưu công tử không vừa mắt, dáng người phổ biến, tướng mạo xấu, còn không biết nói chuyện, ai lại trực tiếp mở miệng nói xem mắt trước mặt khách của họ?

Vì vậy bỏ qua tình cảnh lúng túng, lão phu nhân chuyển chủ đề lên người Quý Du Hồng, “Hoài An năm nay bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối chưa?”

Quý Du Hồng đè xuống sự khó chịu trong lòng, trả lời: “Năm nay đã hai mươi ba tuổi, chưa thú thê.”

Lão phu nhân gật đầu một cái, bắt đầu hỏi chuyện trong nhà của anh, dáng vẻ kia so với nói chuyện Lưu công tử thì vô cùng gần gũi.

Lâm Tập Tập có chút mông lung, trong đầu nghĩ lão phu nhân nhìn trúng Quý Du Hồng sao? Nếu không tại sao hỏi gia cơ của anh làm gì? Cô lại nghĩ đến: Chuyện này nếu như Lâm Kính Đình biết được, hắn có trực tiếp nổi điên không!?

Hắn nhanh chóng đưa em gái về nhà, để cô cách xa Quý Du Hồng, thế nhưng lão phu nhân ở nhà lại nhìn trúng Quý Du Hồng?

Đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì a!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện