Bắp ngô được lớp lớp vỏ bao lại, đang được đun sôi trong nồi.
Xé lớp vỏ ra sẽ thấy phần bắp bên trong, hạt ngô tròn mẩy thơm nức mũi, vô cùng vừa ý.
Lúc này hạt ngô còn mềm, cắn một cái là tứa nước ngập miệng, trong veo giòn mềm.
Tiểu Mỹ Nhân gặm ngô, khuôn mặt nhỏ vừa được lau khô lại làm bẩn.
Đại Tra Công không vui nhíu mày, đoạt lấy bắp ngô trong tay Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân uất ức trợn mắt lên.
Rất tức giận, nhưng lại không dám chửi tướng công nhà mình nên cậu chỉ đành tức tối rưng rưng nước mắt trừng người ta, đáng thương vô cùng.
Đại Tra Công đoạt lấy bắp ngô, dùng dao nhỏ tách từng hàng hạt ngô ra để vào trong bát nhỏ.
Hắn kiên nhẫn tách hai bắp ngô, được một bát hạt ngô đầy ắp.
Tiểu Mỹ Nhân mờ mịt nhìn hắn.
Đại Tra Công cắm cái thìa vào bát đựng đầy hạt ngô như ngọn núi nhỏ, thô bạo đưa cho Tiểu Mỹ Nhân: “Ăn đi, tướng công chuẩn bị cho em đấy!”
Mẹ vợ đang cắn hạt dưa và cha vợ đang hút thuốc ngầm hiểu ý mà cùng lộ ra nụ cười hiền lành.
Gió đêm ở nông thôn lạnh hơn trong thành, ruộng ngô bạt ngàn dưới ánh trăng toả ra mùi thơm khiến người ta động lòng.
Đại Tra Công ôm Tiểu Mỹ Nhân hóng gió dưới cây lớn, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn ruộng ngô cao quá đầu người, luôn muốn làm chút chuyện xấu.
Tiểu Mỹ Nhân ăn no ợ một cái, cúi đầu ngoan ngoãn dùng cỏ xanh bện một con châu chấu.
Mắt Đại Tra Công dần nổi lên ánh sáng xanh lè của sói đói, giả bộ dùng giọng khàn khàn gợi cảm lẩm bẩm: “Tiểu thổ mạo, tướng công em có tốt không?”
Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu, âm thanh nhỏ xíu mềm mại nói: “Tốt ạ…”
Đại Tra Công cười he he: “Vậy bắp ngô có ngon không?”
Tiểu Mỹ Nhân không hề phát hiện nguy hiểm sắp xảy ra, vẫn ngoan ngoãn chơi với lá cỏ.
Đại Tra Công phía sau nuốt nước miếng, bàn tay tội ác lặng lẽ đưa về phía “bắp ngô” trong quần.
Đại Tra Công cầm bắp ngô bự, lặng lẽ tới gần Tiểu Mỹ Nhân mềm mụp.
Bỗng nhiên Tiểu Mỹ Nhân quay đầu lại, trong đôi mắt sáng lấp lánh ánh sao, vui vẻ giơ châu chấu cỏ trong tay lên: “Tướng công, đẹp không nè?”
Đại Tra Công phẫn nộ thu hồi “bắp ngô” không có ý tốt, đặt con châu chấu cỏ trong miệng mình cắn một cái.
Xì, còn sống.
Tiểu Mỹ Nhân nâng con châu chấu cỏ vừa bện đến trước mặt Đại Tra Công: “Tướng công…”
Đại Tra Công cố ý cau mày: “Đây là con chó hay đầu lừa đấy?”
Tiểu Mỹ Nhân thương tâm, mất mát cúi đầu rồi ném châu chấu cỏ sang một bên, như hờn như giận mà không chơi tiếp nữa.
Đại Tra Công vội vã nhặt con châu chấu cỏ đáng thương lên, vừa dỗ vừa hôn chàng vợ nhỏ nhà mình: “Sao lại vứt đi? Là lừa hay là chó thì đều do em đưa cho tướng công, sao em lại dám ném, hả? Tướng công muốn phạt em, nào, vểnh mông lên.”
Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ giãy giụa, chỉ sợ Đại Tra Công sẽ xoạc mình ngay trong ruộng ngô.
Tiểu Mỹ Nhân càng giãy giụa chống trả, Đại Tra Công càng có hứng thú.
Chỉ lát nữa là sẽ có cảnh tạo người trước công chúng, phu xe Chân gia bỗng nhiên thở hồng hộc vọt tới: “Lão gia! Lão gia! Bạch Nguyệt Quang sắp lấy vợ rồi!!!”
Xé lớp vỏ ra sẽ thấy phần bắp bên trong, hạt ngô tròn mẩy thơm nức mũi, vô cùng vừa ý.
Lúc này hạt ngô còn mềm, cắn một cái là tứa nước ngập miệng, trong veo giòn mềm.
Tiểu Mỹ Nhân gặm ngô, khuôn mặt nhỏ vừa được lau khô lại làm bẩn.
Đại Tra Công không vui nhíu mày, đoạt lấy bắp ngô trong tay Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân uất ức trợn mắt lên.
Rất tức giận, nhưng lại không dám chửi tướng công nhà mình nên cậu chỉ đành tức tối rưng rưng nước mắt trừng người ta, đáng thương vô cùng.
Đại Tra Công đoạt lấy bắp ngô, dùng dao nhỏ tách từng hàng hạt ngô ra để vào trong bát nhỏ.
Hắn kiên nhẫn tách hai bắp ngô, được một bát hạt ngô đầy ắp.
Tiểu Mỹ Nhân mờ mịt nhìn hắn.
Đại Tra Công cắm cái thìa vào bát đựng đầy hạt ngô như ngọn núi nhỏ, thô bạo đưa cho Tiểu Mỹ Nhân: “Ăn đi, tướng công chuẩn bị cho em đấy!”
Mẹ vợ đang cắn hạt dưa và cha vợ đang hút thuốc ngầm hiểu ý mà cùng lộ ra nụ cười hiền lành.
Gió đêm ở nông thôn lạnh hơn trong thành, ruộng ngô bạt ngàn dưới ánh trăng toả ra mùi thơm khiến người ta động lòng.
Đại Tra Công ôm Tiểu Mỹ Nhân hóng gió dưới cây lớn, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn ruộng ngô cao quá đầu người, luôn muốn làm chút chuyện xấu.
Tiểu Mỹ Nhân ăn no ợ một cái, cúi đầu ngoan ngoãn dùng cỏ xanh bện một con châu chấu.
Mắt Đại Tra Công dần nổi lên ánh sáng xanh lè của sói đói, giả bộ dùng giọng khàn khàn gợi cảm lẩm bẩm: “Tiểu thổ mạo, tướng công em có tốt không?”
Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu, âm thanh nhỏ xíu mềm mại nói: “Tốt ạ…”
Đại Tra Công cười he he: “Vậy bắp ngô có ngon không?”
Tiểu Mỹ Nhân không hề phát hiện nguy hiểm sắp xảy ra, vẫn ngoan ngoãn chơi với lá cỏ.
Đại Tra Công phía sau nuốt nước miếng, bàn tay tội ác lặng lẽ đưa về phía “bắp ngô” trong quần.
Đại Tra Công cầm bắp ngô bự, lặng lẽ tới gần Tiểu Mỹ Nhân mềm mụp.
Bỗng nhiên Tiểu Mỹ Nhân quay đầu lại, trong đôi mắt sáng lấp lánh ánh sao, vui vẻ giơ châu chấu cỏ trong tay lên: “Tướng công, đẹp không nè?”
Đại Tra Công phẫn nộ thu hồi “bắp ngô” không có ý tốt, đặt con châu chấu cỏ trong miệng mình cắn một cái.
Xì, còn sống.
Tiểu Mỹ Nhân nâng con châu chấu cỏ vừa bện đến trước mặt Đại Tra Công: “Tướng công…”
Đại Tra Công cố ý cau mày: “Đây là con chó hay đầu lừa đấy?”
Tiểu Mỹ Nhân thương tâm, mất mát cúi đầu rồi ném châu chấu cỏ sang một bên, như hờn như giận mà không chơi tiếp nữa.
Đại Tra Công vội vã nhặt con châu chấu cỏ đáng thương lên, vừa dỗ vừa hôn chàng vợ nhỏ nhà mình: “Sao lại vứt đi? Là lừa hay là chó thì đều do em đưa cho tướng công, sao em lại dám ném, hả? Tướng công muốn phạt em, nào, vểnh mông lên.”
Tiểu Mỹ Nhân hoảng sợ giãy giụa, chỉ sợ Đại Tra Công sẽ xoạc mình ngay trong ruộng ngô.
Tiểu Mỹ Nhân càng giãy giụa chống trả, Đại Tra Công càng có hứng thú.
Chỉ lát nữa là sẽ có cảnh tạo người trước công chúng, phu xe Chân gia bỗng nhiên thở hồng hộc vọt tới: “Lão gia! Lão gia! Bạch Nguyệt Quang sắp lấy vợ rồi!!!”
Danh sách chương