Bên này Đại Tra Công đang sầu lo, bên kia Tiểu Mỹ Nhân cũng đã tỉnh lại.

Từ nhỏ Tiểu Mỹ Nhân đã theo cha mẹ anh trai xuống đồng, làm cỏ bón phân trồng trọt gặt hái không thiếu, thân thể khoẻ mạnh hơn nhiều so với lúc nhìn thoáng qua.

Cậu tỉnh lại, nhưng không thấy con, cũng không thấy tướng công.

Chỉ có Bạch Nguyệt Quang thanh thanh lãnh lãnh đứng trước giường mình, tóc dài bồng bềnh, bạch y bay bay, nhìn qua đáng sợ cực kỳ.

Tiểu Mỹ Nhân sợ hãi run run một cái, rúc người vào chăn che đi nửa khuôn mặt nhỏ.

Bạch Nguyệt Quang nói mà không có biểu cảm gì: “Ngươi cho rằng mình đã sinh con thì Chân Kiệt sẽ đặt ngươi vào lòng ư?”

Tiểu Mỹ Nhân không dám tiếp lời, vừa sợ vừa khổ sở. Nếu không vì cậu vẫn luôn không có hảo cảm với Bạch Nguyệt Quang, nhất định phải kìm nén mặt mũi của mình thì cậu đã bật khóc ngay tại chỗ.

Tân hôn ngày thứ nhất, tướng công nghiêm nghị nói chàng ấy đã có người thích rồi, bảo Tiểu Mỹ Nhân thành thật một chút, không được gây chuyện.

Tiểu Mỹ Nhân không gây chuyện. Đầu óc cậu ngốc nghếch, lá gan cũng nhỏ, còn không đẹp đẽ bằng Bạch Nguyệt Quang.

Nhưng có lúc cậu không kìm được, vẫn quên đi điều này, sẽ vui vẻ cho rằng tướng công thật sự yêu mình.

Bạch Nguyệt Quang vẫn lạnh lùng nhìn Tiểu Mỹ Nhân, ánh mắt vừa lãnh đạm vừa thương hại: “Ngươi yêu hắn thì hắn sẽ thật sự yêu ngươi, coi đứa con của ngươi như trân bảo sao? Không, hắn chỉ làm vậy cho những lão già đáng ghét kia nhìn, làm một người họ Chân nghe lời, cưới một người vợ ngốc cái gì cũng không hiểu. Ngươi lại coi là gì chứ?”

Tiểu Mỹ Nhân khóc lóc chui vào chăn: “Ngươi đừng nói nữa… Hu hu…. Đừng nói nữa… Ta không nghe…. Hu hu…. Ngươi đi đi!”

Bạch Nguyệt Quang xa xôi nói: “Thật đáng thương, chính thê? Con trưởng? Ha.”

Tiểu Mỹ Nhân bạo phát.

Cậu không chịu nổi, cậu muốn bùng nổ.

Trước đây cậu vẫn luôn sợ hãi.

Sợ tướng công tức giận, sợ cha mẹ anh trai mình bị liên luỵ.

Đời này thứ cậu sở hữu quá ít, nên vẫn cẩn thận dè dặt như băng mỏng trên giày, chỉ lo sẽ mất đi thứ gì đó.

Nhưng mà Bạch Nguyệt Quang vẫn luôn chèn ép cậu.

Quấy rối cuộc sống của cậu, vu hại danh dự cậu, bây giờ còn dùng ngữ khí ác độc lạnh lùng như thế trào phúng tình yêu say đắm của cậu.

Tiểu Mỹ Nhân gầm lên cầm gối tre đập vào mặt Bạch Nguyệt Quang, cậu nhảy phắt từ trên giường xuống dùng cả tay lẫn chân đánh Bạch Nguyệt Quang một trận tơi bời.

Bạch Nguyệt Quang không ngờ Tiểu Mỹ Nhân yểu điệu vừa sinh con xong lại hung mãnh như vậy, y bị đánh đến mức không ứng phó kịp, vô cùng chật vật.

Tiểu Mỹ Nhân vừa đánh vừa khóc: “Có phải những người có tiền các ngươi đều vô vị như vậy không… Hu hu…. Không phải trồng trọt… Hu hu…Nên cứ bắt nạt người như vậy sao… Hu hu… Đánh chết ngươi… Đánh chết các ngươi…. Hu hu hu….”

Đại Tra Công bưng canh gà và bánh hành cuộn mới chưng hí ha hí hửng chạy tới.

“Rầm!”

Bạch Nguyệt Quang bị Tiểu Mỹ Nhân một cước đá văng khỏi phòng, ngã chổng vó xuống đất.

Đại Tra Công: “…..”

Tiểu Mỹ Nhân khóc nức nở đỡ khung cửa ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Đại Tra Công, hung ác khóc lóc nói: “Em đánh người chàng yêu đấy, có bản lĩnh chàng bỏ em đi!”

Đại Tra Công: “… Đừng nghịch nữa, quay về ngoan ngoãn ngồi xuống uống canh gà đi, ta đã hầm hai canh giờ đó.”

Tiểu Mỹ Nhân chớp chớp mắt gạt lệ: “A?”

Đại Tra Công nói: “Bánh cuộn bị gió thổi nguội rồi, rốt cuộc em có ăn không?”

Tiểu Mỹ Nhân ôm bụng nhỏ sôi ùng ục, nuốt nước miếng: “Ăn… Em ăn… Mau đến đây đi… Ùng ục…”

Đánh nhau mệt quá, đói bụng rồi.

————————— HẾT——————————-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện