Mặt trời đã lên cao, toàn quân ăn xong bữa sáng, Khánh Kỵ mới ra lệnh nhổ trại, xuyên qua cốc mà đi. Mất non nửa ngày mới qua được sơn cốc, phía trước mặt là một vùng đất bằng phẳng, xa xa có thể nhìn thấy một tòa thành trì, nơi đây cũng đã tiếp cận với thủ đô Khúc Phụ của Lỗ quốc. Tòa thành trì này khi chứng kiến tận mắt mới thấy được sự đồ sộ của nó, tường thành do nhiều tảng đá chồng lên, cổng thành cao lớn, ở bên cạnh thành người đi đường cũng nhiều lên.
Khánh Kỵ một hàng hơn hai trăm người, sĩ tốt lại đều cầm vũ khí, từ xa đi tới liền thu hút sự chú ý của mọi người. Đến lúc Khánh Kỵ suất lĩnh hai trăm giáp sĩ sắp tới cổng thành, từ trong cổng thành có một chiếc tứ mã cao xa (xe cao do bốn ngựa kéo) đi ra, đi sau xe là hơn mười kỵ sĩ khôi ngô mạnh mẽ, trước xe là một đồng tử - đứa trẻ để tóc chỏm đào, đối mặt với hai trăm tên lính mà không hề úy kỵ, mỉm cười đứng giữa đường nghênh đón, chắp tay vái chào, âm thanh giòn tan nói: "Khách nhân phía trước, có phải là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử không?"
A Cừu quát con trâu già đang kéo xe, Khánh Kỵ vén rèm kiệu lên, hướng ra phía ngoài, thấy một đồng tử mặc cẩm bào, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp: "Đúng là bản công tử, ngươi là người nào?"
Tiểu đồng kia lại vái chào, cười đáp: "Mời công tử chờ một chút, chủ nhân nhà ta chờ đón đã lâu." Dứt lời lập tức xoay người, bước nhanh đi đến trước chiếc tứ mã cao xa đối đáp vài câu với người trong xe, chiếc rèm của chiếc xe ngựa xa hoa được vén lên, liền đi ra một nam tử trung niên trên đầu đội mũ quan.
Người này đeo trang sức ngọc trai, thắt lưng bằng vàng đính ngọc, trên đầu là một chiếc mũ quan như cánh ve, dây lụa thắt ở dưới hàm, dưới chân là một đôi guốc gỗ cao, tay áo phất một cái, phóng thái tao nhã đi tới phía trước, chắp tay thi lễ, mỉm cười nói: "Lỗ quốc đại phu Triển Hoạch, cung nghênh Khánh Kỵ công tử."
Khánh Kỵ vừa nghe thấy, vội vàng bước xuống xe, tiến vội hai bước, cũng đồng dạng thi lễ: "Không dám không dám, Khánh Kỵ ra mắt Triển đại phu."
Hắn trên đường đi tới, phàm là đi qua thành thị, công khanh đại phu của Lỗ quốc phân thủ ở các nơi đều trốn tránh không lộ diện, nguyên nhân chính là bởi thân phận của hắn là Ngô quốc công tử, đồng thời còn là đào phạm mà quốc vương đương nhiệm của Ngô quốc đang lùng bắt. Khi còn chưa biết rõ thái độ đối đãi của triều đình đối với Khánh Kỵ , các công khanh đại phu cũng đành phải trốn tránh mà không dám gặp.
Hiện giờ vị Lỗ quốc đại phu này đã sớm chờ ở đây, xem ra cuộc tranh luận của triều đình Lỗ quốc hẳn là cũng đã có kết quả rồi. Khánh Kỵ trong lòng không yên, nhưng trên mặt vẫn vô cùng thong dong: "Khánh Kỵ công tử sa sút, lưu vong sang Lỗ, thế mà lại làm phiền Triển đại phu nghênh đón từ xa tới Tất Thành, trong lòng thật sự là thấp thỏm lo âu."
"Có sao có sao, Khánh Kỵ công tử quá khách khí, tới tới tới, mời lên xe ngựa, chúng ta vào thành bàn tiếp." Triển Hoạch cười dài nói, vẫy tay mời Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ vốn muốn hỏi rằng hắn là do vị đại nhân nào phái tới, phải biết rằng hiện tại Lỗ quốc là do Quý Tôn Ý Như cầm quyền, thế lực hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn còn xa mới bằng hắn, nếu là đại phu do Quý Tôn Thị phái tới, sẽ không có nguy cơ bị trục xuất. Triển Hoạch này, trước tiên đành phải kềm nén nghi vấn theo hắn lên xe.
Hai người khiêm nhường một phen, cuối cùng cầm tay cùng lên xe ngựa, rèm xe vén lên cũng không buông xuống. Hai người sóng vai ngồi ở trong xe, xe ngựa quay đầu chạy về hướng trong thành, hơn mười thị vệ của Triển đại phu lập tức theo sau đuôi ngựa, sau đó là đội binh vệ do Khánh Kỵ mang theo, cuối cùng là đoàn người Khổng Khâu, tất cả cùng tiến vào Tất Thành.
Tề hoàn Lỗ cảo* đúng là các quốc gia giàu có, người ta muốn chơi gì cũng đều có, hơn nữa buôn bán muối biển thu lợi rất nhiều, người dân trong nước cũng quen thói ăn chơi hưởng lạc. Tòa nhà "Uyển Hoa Cư" là tửu điếm lớn nhất ở Tất Thành, vào thời kỳ mà phong cách kiến trúc phổ biến vẫn còn rất cổ xưa, đã có rường cột chạm trổ, hết sức xa hoa. (Hoàn, cảo: tên các loại lụa)
Lúc này, ở một không gian rộng lớn trên lầu hai "Uyển Hoa Cư", lại chỉ có bốn người ngồi trước một cái bàn dài. Một bên là hai nam tử mặc áo bào rộng tay đang ngồi quỳ, một người ngồi hơi nghiêng ra sau, hai tay đặt trên đầu gối, tuổi cùng lắm chỉ trên dưới hai mươi, người kia ước chừng khoảng trên dưới bốn mươi, gương mặt gầy yếu, ánh mắt âm trầm, hai mắt hắn hơi hơi hạ xuống, nhìn khói bốc lên từ ly chè xanh đặt trên bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hai vị cô nương ngồi đối diện, không ngờ lại là hai cô gái mà Khánh Kỵ bất ngờ gặp gỡ trên bờ sông ở cốc khẩu. Nhâm Băng Nguyệt đã đổi sang mặc một bộ áo dài vạt cong, ở trên tóc gài một đóa hoa dâm bụt, lộ ra vẻ thập phần xinh đẹp. Nàng ngồi ở đó, một đôi mắt tinh nghịch hết nhìn đông lại nhìn tây, rõ ràng đúng là một người không lúc nào ngồi yên được. Thanh Vũ mỉm cười ngồi bên cạnh, trước người cũng có một cái bàn con, trên bàn bày ra một ít hoa quả cùng quả khô điểm tâm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân "cộp cộp cộp" một hồi, ngay lập tức dừng lại, một thanh âm nữ tử dễ nghe vang lên: "Các ngươi chờ ở phía dưới!"
Theo thanh âm, một nữ tử đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Vị cô nương này dáng người thon dài, khuôn mặt thanh lệ, không có một chút dấu vết son phấn. Vai thon thả, cổ thanh tú, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự tao nhã của quý tộc giàu có.
Nàng mặc một bộ áo dài có thêu hoa màu vàng nhạt, eo nhỏ nhắn buộc một dải dây lưng lụa trắng, mái tóc đen sáng bóng được búi cao, trên búi tóc cài một chiếc trâm ngọc trắng noãn. Trừ những thứ đó ra thì không trang sức thêm gì nữa.
Thanh Vũ lập tức ngồi thẳng người, rồi khom người nói: "Đại tiểu thư."
Nhâm Băng Nguyệt che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: "Chị cũng tới rồi à, để cho em cùng người ta đàm luận về buôn bán, thật là muốn lấy mạng người ta... A... A... Xuân buồn thu mệt à, hì hì, em lại muốn đi ngủ."
Hai nam tử ngồi đối diện thay mặt chủ nhân tới đây, lập tức tinh thần chấn động, đứng lên, trên mặt bày ra chút ý cười, chắp tay nói: "Ra mắt Đại tiểu thư."
Xem ra song phương đúng là biết nhau, hai bên cũng không cần xưng tên báo họ, cũng không khách sáo cho lắm. Vị Nhâm đại tiểu thư kia thần sắc tựa hồ có chút không vui, nàng 'hừ' lạnh một tiến rồi đi về hướng Nhâm Băng Nguyệt.
Nhâm Băng Nguyệt ở trên chiếu lê đầu gối về phía sau hai bước, ngồi cùng chỗ với Thanh Vũ, trả vị trí lại cho tỷ tỷ.
Nhâm đại tiểu thư cởi giày ra, đôi chân đeo tất vải bố trắng như tuyết bước lên chiếu trúc được thêu dệt tỉ mỉ, đặt hai chiếc giày ra phía sau bàn, xoay người lại, phất tay áo một cái, liền nhẹ nhàng ngồi xuống, phong thái thật sự là vô cùng động lòng người.
" Dương Hổ còn đang làm cái gì? Ta từ Ngô quốc ngàn dặm xa xôi mà tới, còn mang theo mười xe hàng hóa, tới nơi này rồi mà hắn là chủ nhân lại chậm chạp không thấy bóng dáng. Hiện giờ ta đã chờ trọn bảy ngày rồi, Trịnh Bồn, ta hỏi ngươi, Dương Hổ rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Nhâm đại tiểu thư là một người uyển chuyển hàm xúc như nước, không thể tưởng được tính tình còn lợi hại hơn so với muội muội của nàng. Đôi bên vừa ngồi xuống, mặt cười liền trầm xuống, hai hàng lông mi nhíu lại, bắt đầu vấn tội.
Nam tử gày gò gọi là Trịnh Bồn trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Đại tiểu thư, chủ nhân nhà ta cũng nghe nói tiểu thư tới rồi, cũng muốn nhanh chóng tới Tất Thành gặp mặt. Chỉ có điều... trong nước hiện tại đang có một đại sự rất khó giải quyết. Tiểu thư cũng biết, chủ nhân nhà ta là nhân vật bên người Quý Tôn đại nhân, rời đi một lát cũng không được, thật sự là sự việc bất đắc dĩ, mong tiểu thư tha thứ."
Nhâm đại tiểu thư 'hừ' lạnh một tiếng: "Dương Hổ không đến, Trịnh Bồn ngươi định thay thế chủ nhân sao?"
Trịnh Bồn cười khổ nói: "Chủ nhân nhà ta vốn định tự mình đến gặp tiểu thư, không ngờ rằng quốc sự ràng buộc, chung quy là khó có thể hoàn thành. Lần này tiểu nhân tới đây, đúng là chịu sự ủy thác của gia chủ, nhận hàng hóa trước. Có điều... Trịnh Bồn sợ tiểu thư chờ lâu sốt ruột, khoái mã đang tới rồi, xe tiếp nhận hàng hóa cùng với tiền bạc cần giao cho tiểu thư vẫn đang trên đường, tiểu thư... còn phải đợi khoảng ba ngày nữa mới được. Tiểu thư cùng gia chủ của ta thương nghị đại sự, tại hạ đúng là không thay được chủ, có điều tiểu thư đừng lo, chuyện sở nghị trong triều cũng đã sắp có kết quả."
Nhâm đại tiểu thư nhíu nhíu mày: "Ta đây còn phải ở Tất Thành đợi bao lâu? Lỗ quốc hiện giờ còn không phải do ba nhà làm chủ sao, còn có chuyện đại sự gì mà do dự không quyết được nữa?"
"Chuyện này...", Trịnh Bồn có ý không muốn trả lời, lại không muốn đắc tội nàng, khuôn mặt liền trở nên xấu hổ.
Hai bên đang nói chuyện, Nhâm Băng Nguyệt cực kỳ nhàm chán, nghe được phía dưới cửa sổ có nhiều âm thanh ầm ỹ, liền lê mông trên chiếu lui về phía sau, dựa trên thành cửa sổ hướng ra phía ngoài ngó nghiêng.
Vừa đúng lúc nhìn thấy một đại đội nhân mã đang hướng về phía này đi tới, đằng trước là năm sáu thớt ngựa mở đường, ở giữa là một chiếc xe ngựa, phía sau là đại đội đi theo. Rèm kiệu trên xe ngựa được vén lên, có hai người ngồi trong xe, một người là đại phu mặc cẩm y đội mũ quan, bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú, mặc áo bào trắng, khoác áo giáp bằng da giao long - thuồng luồng, tư thế oai phong hừng hực, phong độ tiêu sái, đang mỉm cười với mọi người xung quanh, vội vàng giơ chân nhẹ nhàng đá lên đùi của Thanh Vũ một cái.
Thanh Vũ quay đầu lại nhìn, Nhâm Băng Nguyệt ngoắc đầu ra ngoài cửa sổ ý bảo nhìn một chút, Thanh Vũ liền thừa dịp Đại tiểu thư không chú ý, hai tay bám lấy chiếu lê người tới.
"Này, ngươi xem, kẻ đó đến đấy."
"Ai cơ?"
"Đó."
"A!" Thanh Vũ thiếu chút nữa thì kêu lên, Nhâm Băng Nguyệt phải ngay lập tức che miệng của nàng lại, sau đó vươn người tới cái bàn nhón lấy một hạt dẻ, bám lấy thành cửa sổ tay nhứ nhứ một chút, xe ngựa đi đủ gần, liền cười xấu xa vung mạnh cổ tay, hạt dẻ kia liền như viên đạn bay xuống phía dưới.Mặt trời đã lên cao, toàn quân ăn xong bữa sáng, Khánh Kỵ mới ra lệnh nhổ trại, xuyên qua cốc mà đi. Mất non nửa ngày mới qua được sơn cốc, phía trước mặt là một vùng đất bằng phẳng, xa xa có thể nhìn thấy một tòa thành trì, nơi đây cũng đã tiếp cận với thủ đô Khúc Phụ của Lỗ quốc. Tòa thành trì này khi chứng kiến tận mắt mới thấy được sự đồ sộ của nó, tường thành do nhiều tảng đá chồng lên, cổng thành cao lớn, ở bên cạnh thành người đi đường cũng nhiều lên.
Khánh Kỵ một hàng hơn hai trăm người, sĩ tốt lại đều cầm vũ khí, từ xa đi tới liền thu hút sự chú ý của mọi người. Đến lúc Khánh Kỵ suất lĩnh hai trăm giáp sĩ sắp tới cổng thành, từ trong cổng thành có một chiếc tứ mã cao xa (xe cao do bốn ngựa kéo) đi ra, đi sau xe là hơn mười kỵ sĩ khôi ngô mạnh mẽ, trước xe là một đồng tử - đứa trẻ để tóc chỏm đào, đối mặt với hai trăm tên lính mà không hề úy kỵ, mỉm cười đứng giữa đường nghênh đón, chắp tay vái chào, âm thanh giòn tan nói: "Khách nhân phía trước, có phải là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử không?"
A Cừu quát con trâu già đang kéo xe, Khánh Kỵ vén rèm kiệu lên, hướng ra phía ngoài, thấy một đồng tử mặc cẩm bào, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp: "Đúng là bản công tử, ngươi là người nào?"
Tiểu đồng kia lại vái chào, cười đáp: "Mời công tử chờ một chút, chủ nhân nhà ta chờ đón đã lâu." Dứt lời lập tức xoay người, bước nhanh đi đến trước chiếc tứ mã cao xa đối đáp vài câu với người trong xe, chiếc rèm của chiếc xe ngựa xa hoa được vén lên, liền đi ra một nam tử trung niên trên đầu đội mũ quan.
Người này đeo trang sức ngọc trai, thắt lưng bằng vàng đính ngọc, trên đầu là một chiếc mũ quan như cánh ve, dây lụa thắt ở dưới hàm, dưới chân là một đôi guốc gỗ cao, tay áo phất một cái, phóng thái tao nhã đi tới phía trước, chắp tay thi lễ, mỉm cười nói: "Lỗ quốc đại phu Triển Hoạch, cung nghênh Khánh Kỵ công tử."
Khánh Kỵ vừa nghe thấy, vội vàng bước xuống xe, tiến vội hai bước, cũng đồng dạng thi lễ: "Không dám không dám, Khánh Kỵ ra mắt Triển đại phu."
Hắn trên đường đi tới, phàm là đi qua thành thị, công khanh đại phu của Lỗ quốc phân thủ ở các nơi đều trốn tránh không lộ diện, nguyên nhân chính là bởi thân phận của hắn là Ngô quốc công tử, đồng thời còn là đào phạm mà quốc vương đương nhiệm của Ngô quốc đang lùng bắt. Khi còn chưa biết rõ thái độ đối đãi của triều đình đối với Khánh Kỵ , các công khanh đại phu cũng đành phải trốn tránh mà không dám gặp.
Hiện giờ vị Lỗ quốc đại phu này đã sớm chờ ở đây, xem ra cuộc tranh luận của triều đình Lỗ quốc hẳn là cũng đã có kết quả rồi. Khánh Kỵ trong lòng không yên, nhưng trên mặt vẫn vô cùng thong dong: "Khánh Kỵ công tử sa sút, lưu vong sang Lỗ, thế mà lại làm phiền Triển đại phu nghênh đón từ xa tới Tất Thành, trong lòng thật sự là thấp thỏm lo âu."
"Có sao có sao, Khánh Kỵ công tử quá khách khí, tới tới tới, mời lên xe ngựa, chúng ta vào thành bàn tiếp." Triển Hoạch cười dài nói, vẫy tay mời Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ vốn muốn hỏi rằng hắn là do vị đại nhân nào phái tới, phải biết rằng hiện tại Lỗ quốc là do Quý Tôn Ý Như cầm quyền, thế lực hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn còn xa mới bằng hắn, nếu là đại phu do Quý Tôn Thị phái tới, sẽ không có nguy cơ bị trục xuất. Triển Hoạch này, trước tiên đành phải kềm nén nghi vấn theo hắn lên xe.
Hai người khiêm nhường một phen, cuối cùng cầm tay cùng lên xe ngựa, rèm xe vén lên cũng không buông xuống. Hai người sóng vai ngồi ở trong xe, xe ngựa quay đầu chạy về hướng trong thành, hơn mười thị vệ của Triển đại phu lập tức theo sau đuôi ngựa, sau đó là đội binh vệ do Khánh Kỵ mang theo, cuối cùng là đoàn người Khổng Khâu, tất cả cùng tiến vào Tất Thành.
Tề hoàn Lỗ cảo* đúng là các quốc gia giàu có, người ta muốn chơi gì cũng đều có, hơn nữa buôn bán muối biển thu lợi rất nhiều, người dân trong nước cũng quen thói ăn chơi hưởng lạc. Tòa nhà "Uyển Hoa Cư" là tửu điếm lớn nhất ở Tất Thành, vào thời kỳ mà phong cách kiến trúc phổ biến vẫn còn rất cổ xưa, đã có rường cột chạm trổ, hết sức xa hoa. (Hoàn, cảo: tên các loại lụa)
Lúc này, ở một không gian rộng lớn trên lầu hai "Uyển Hoa Cư", lại chỉ có bốn người ngồi trước một cái bàn dài. Một bên là hai nam tử mặc áo bào rộng tay đang ngồi quỳ, một người ngồi hơi nghiêng ra sau, hai tay đặt trên đầu gối, tuổi cùng lắm chỉ trên dưới hai mươi, người kia ước chừng khoảng trên dưới bốn mươi, gương mặt gầy yếu, ánh mắt âm trầm, hai mắt hắn hơi hơi hạ xuống, nhìn khói bốc lên từ ly chè xanh đặt trên bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hai vị cô nương ngồi đối diện, không ngờ lại là hai cô gái mà Khánh Kỵ bất ngờ gặp gỡ trên bờ sông ở cốc khẩu. Nhâm Băng Nguyệt đã đổi sang mặc một bộ áo dài vạt cong, ở trên tóc gài một đóa hoa dâm bụt, lộ ra vẻ thập phần xinh đẹp. Nàng ngồi ở đó, một đôi mắt tinh nghịch hết nhìn đông lại nhìn tây, rõ ràng đúng là một người không lúc nào ngồi yên được. Thanh Vũ mỉm cười ngồi bên cạnh, trước người cũng có một cái bàn con, trên bàn bày ra một ít hoa quả cùng quả khô điểm tâm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân "cộp cộp cộp" một hồi, ngay lập tức dừng lại, một thanh âm nữ tử dễ nghe vang lên: "Các ngươi chờ ở phía dưới!"
Theo thanh âm, một nữ tử đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Vị cô nương này dáng người thon dài, khuôn mặt thanh lệ, không có một chút dấu vết son phấn. Vai thon thả, cổ thanh tú, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự tao nhã của quý tộc giàu có.
Nàng mặc một bộ áo dài có thêu hoa màu vàng nhạt, eo nhỏ nhắn buộc một dải dây lưng lụa trắng, mái tóc đen sáng bóng được búi cao, trên búi tóc cài một chiếc trâm ngọc trắng noãn. Trừ những thứ đó ra thì không trang sức thêm gì nữa.
Thanh Vũ lập tức ngồi thẳng người, rồi khom người nói: "Đại tiểu thư."
Nhâm Băng Nguyệt che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: "Chị cũng tới rồi à, để cho em cùng người ta đàm luận về buôn bán, thật là muốn lấy mạng người ta... A... A... Xuân buồn thu mệt à, hì hì, em lại muốn đi ngủ."
Hai nam tử ngồi đối diện thay mặt chủ nhân tới đây, lập tức tinh thần chấn động, đứng lên, trên mặt bày ra chút ý cười, chắp tay nói: "Ra mắt Đại tiểu thư."
Xem ra song phương đúng là biết nhau, hai bên cũng không cần xưng tên báo họ, cũng không khách sáo cho lắm. Vị Nhâm đại tiểu thư kia thần sắc tựa hồ có chút không vui, nàng 'hừ' lạnh một tiến rồi đi về hướng Nhâm Băng Nguyệt.
Nhâm Băng Nguyệt ở trên chiếu lê đầu gối về phía sau hai bước, ngồi cùng chỗ với Thanh Vũ, trả vị trí lại cho tỷ tỷ.
Nhâm đại tiểu thư cởi giày ra, đôi chân đeo tất vải bố trắng như tuyết bước lên chiếu trúc được thêu dệt tỉ mỉ, đặt hai chiếc giày ra phía sau bàn, xoay người lại, phất tay áo một cái, liền nhẹ nhàng ngồi xuống, phong thái thật sự là vô cùng động lòng người.
" Dương Hổ còn đang làm cái gì? Ta từ Ngô quốc ngàn dặm xa xôi mà tới, còn mang theo mười xe hàng hóa, tới nơi này rồi mà hắn là chủ nhân lại chậm chạp không thấy bóng dáng. Hiện giờ ta đã chờ trọn bảy ngày rồi, Trịnh Bồn, ta hỏi ngươi, Dương Hổ rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Nhâm đại tiểu thư là một người uyển chuyển hàm xúc như nước, không thể tưởng được tính tình còn lợi hại hơn so với muội muội của nàng. Đôi bên vừa ngồi xuống, mặt cười liền trầm xuống, hai hàng lông mi nhíu lại, bắt đầu vấn tội.
Nam tử gày gò gọi là Trịnh Bồn trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Đại tiểu thư, chủ nhân nhà ta cũng nghe nói tiểu thư tới rồi, cũng muốn nhanh chóng tới Tất Thành gặp mặt. Chỉ có điều... trong nước hiện tại đang có một đại sự rất khó giải quyết. Tiểu thư cũng biết, chủ nhân nhà ta là nhân vật bên người Quý Tôn đại nhân, rời đi một lát cũng không được, thật sự là sự việc bất đắc dĩ, mong tiểu thư tha thứ."
Nhâm đại tiểu thư 'hừ' lạnh một tiếng: "Dương Hổ không đến, Trịnh Bồn ngươi định thay thế chủ nhân sao?"
Trịnh Bồn cười khổ nói: "Chủ nhân nhà ta vốn định tự mình đến gặp tiểu thư, không ngờ rằng quốc sự ràng buộc, chung quy là khó có thể hoàn thành. Lần này tiểu nhân tới đây, đúng là chịu sự ủy thác của gia chủ, nhận hàng hóa trước. Có điều... Trịnh Bồn sợ tiểu thư chờ lâu sốt ruột, khoái mã đang tới rồi, xe tiếp nhận hàng hóa cùng với tiền bạc cần giao cho tiểu thư vẫn đang trên đường, tiểu thư... còn phải đợi khoảng ba ngày nữa mới được. Tiểu thư cùng gia chủ của ta thương nghị đại sự, tại hạ đúng là không thay được chủ, có điều tiểu thư đừng lo, chuyện sở nghị trong triều cũng đã sắp có kết quả."
Nhâm đại tiểu thư nhíu nhíu mày: "Ta đây còn phải ở Tất Thành đợi bao lâu? Lỗ quốc hiện giờ còn không phải do ba nhà làm chủ sao, còn có chuyện đại sự gì mà do dự không quyết được nữa?"
"Chuyện này...", Trịnh Bồn có ý không muốn trả lời, lại không muốn đắc tội nàng, khuôn mặt liền trở nên xấu hổ.
Hai bên đang nói chuyện, Nhâm Băng Nguyệt cực kỳ nhàm chán, nghe được phía dưới cửa sổ có nhiều âm thanh ầm ỹ, liền lê mông trên chiếu lui về phía sau, dựa trên thành cửa sổ hướng ra phía ngoài ngó nghiêng.
Vừa đúng lúc nhìn thấy một đại đội nhân mã đang hướng về phía này đi tới, đằng trước là năm sáu thớt ngựa mở đường, ở giữa là một chiếc xe ngựa, phía sau là đại đội đi theo. Rèm kiệu trên xe ngựa được vén lên, có hai người ngồi trong xe, một người là đại phu mặc cẩm y đội mũ quan, bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú, mặc áo bào trắng, khoác áo giáp bằng da giao long - thuồng luồng, tư thế oai phong hừng hực, phong độ tiêu sái, đang mỉm cười với mọi người xung quanh, vội vàng giơ chân nhẹ nhàng đá lên đùi của Thanh Vũ một cái.
Thanh Vũ quay đầu lại nhìn, Nhâm Băng Nguyệt ngoắc đầu ra ngoài cửa sổ ý bảo nhìn một chút, Thanh Vũ liền thừa dịp Đại tiểu thư không chú ý, hai tay bám lấy chiếu lê người tới.
"Này, ngươi xem, kẻ đó đến đấy."
"Ai cơ?"
"Đó."
"A!" Thanh Vũ thiếu chút nữa thì kêu lên, Nhâm Băng Nguyệt phải ngay lập tức che miệng của nàng lại, sau đó vươn người tới cái bàn nhón lấy một hạt dẻ, bám lấy thành cửa sổ tay nhứ nhứ một chút, xe ngựa đi đủ gần, liền cười xấu xa vung mạnh cổ tay, hạt dẻ kia liền như viên đạn bay xuống phía dưới.
Khánh Kỵ một hàng hơn hai trăm người, sĩ tốt lại đều cầm vũ khí, từ xa đi tới liền thu hút sự chú ý của mọi người. Đến lúc Khánh Kỵ suất lĩnh hai trăm giáp sĩ sắp tới cổng thành, từ trong cổng thành có một chiếc tứ mã cao xa (xe cao do bốn ngựa kéo) đi ra, đi sau xe là hơn mười kỵ sĩ khôi ngô mạnh mẽ, trước xe là một đồng tử - đứa trẻ để tóc chỏm đào, đối mặt với hai trăm tên lính mà không hề úy kỵ, mỉm cười đứng giữa đường nghênh đón, chắp tay vái chào, âm thanh giòn tan nói: "Khách nhân phía trước, có phải là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử không?"
A Cừu quát con trâu già đang kéo xe, Khánh Kỵ vén rèm kiệu lên, hướng ra phía ngoài, thấy một đồng tử mặc cẩm bào, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp: "Đúng là bản công tử, ngươi là người nào?"
Tiểu đồng kia lại vái chào, cười đáp: "Mời công tử chờ một chút, chủ nhân nhà ta chờ đón đã lâu." Dứt lời lập tức xoay người, bước nhanh đi đến trước chiếc tứ mã cao xa đối đáp vài câu với người trong xe, chiếc rèm của chiếc xe ngựa xa hoa được vén lên, liền đi ra một nam tử trung niên trên đầu đội mũ quan.
Người này đeo trang sức ngọc trai, thắt lưng bằng vàng đính ngọc, trên đầu là một chiếc mũ quan như cánh ve, dây lụa thắt ở dưới hàm, dưới chân là một đôi guốc gỗ cao, tay áo phất một cái, phóng thái tao nhã đi tới phía trước, chắp tay thi lễ, mỉm cười nói: "Lỗ quốc đại phu Triển Hoạch, cung nghênh Khánh Kỵ công tử."
Khánh Kỵ vừa nghe thấy, vội vàng bước xuống xe, tiến vội hai bước, cũng đồng dạng thi lễ: "Không dám không dám, Khánh Kỵ ra mắt Triển đại phu."
Hắn trên đường đi tới, phàm là đi qua thành thị, công khanh đại phu của Lỗ quốc phân thủ ở các nơi đều trốn tránh không lộ diện, nguyên nhân chính là bởi thân phận của hắn là Ngô quốc công tử, đồng thời còn là đào phạm mà quốc vương đương nhiệm của Ngô quốc đang lùng bắt. Khi còn chưa biết rõ thái độ đối đãi của triều đình đối với Khánh Kỵ , các công khanh đại phu cũng đành phải trốn tránh mà không dám gặp.
Hiện giờ vị Lỗ quốc đại phu này đã sớm chờ ở đây, xem ra cuộc tranh luận của triều đình Lỗ quốc hẳn là cũng đã có kết quả rồi. Khánh Kỵ trong lòng không yên, nhưng trên mặt vẫn vô cùng thong dong: "Khánh Kỵ công tử sa sút, lưu vong sang Lỗ, thế mà lại làm phiền Triển đại phu nghênh đón từ xa tới Tất Thành, trong lòng thật sự là thấp thỏm lo âu."
"Có sao có sao, Khánh Kỵ công tử quá khách khí, tới tới tới, mời lên xe ngựa, chúng ta vào thành bàn tiếp." Triển Hoạch cười dài nói, vẫy tay mời Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ vốn muốn hỏi rằng hắn là do vị đại nhân nào phái tới, phải biết rằng hiện tại Lỗ quốc là do Quý Tôn Ý Như cầm quyền, thế lực hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn còn xa mới bằng hắn, nếu là đại phu do Quý Tôn Thị phái tới, sẽ không có nguy cơ bị trục xuất. Triển Hoạch này, trước tiên đành phải kềm nén nghi vấn theo hắn lên xe.
Hai người khiêm nhường một phen, cuối cùng cầm tay cùng lên xe ngựa, rèm xe vén lên cũng không buông xuống. Hai người sóng vai ngồi ở trong xe, xe ngựa quay đầu chạy về hướng trong thành, hơn mười thị vệ của Triển đại phu lập tức theo sau đuôi ngựa, sau đó là đội binh vệ do Khánh Kỵ mang theo, cuối cùng là đoàn người Khổng Khâu, tất cả cùng tiến vào Tất Thành.
Tề hoàn Lỗ cảo* đúng là các quốc gia giàu có, người ta muốn chơi gì cũng đều có, hơn nữa buôn bán muối biển thu lợi rất nhiều, người dân trong nước cũng quen thói ăn chơi hưởng lạc. Tòa nhà "Uyển Hoa Cư" là tửu điếm lớn nhất ở Tất Thành, vào thời kỳ mà phong cách kiến trúc phổ biến vẫn còn rất cổ xưa, đã có rường cột chạm trổ, hết sức xa hoa. (Hoàn, cảo: tên các loại lụa)
Lúc này, ở một không gian rộng lớn trên lầu hai "Uyển Hoa Cư", lại chỉ có bốn người ngồi trước một cái bàn dài. Một bên là hai nam tử mặc áo bào rộng tay đang ngồi quỳ, một người ngồi hơi nghiêng ra sau, hai tay đặt trên đầu gối, tuổi cùng lắm chỉ trên dưới hai mươi, người kia ước chừng khoảng trên dưới bốn mươi, gương mặt gầy yếu, ánh mắt âm trầm, hai mắt hắn hơi hơi hạ xuống, nhìn khói bốc lên từ ly chè xanh đặt trên bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hai vị cô nương ngồi đối diện, không ngờ lại là hai cô gái mà Khánh Kỵ bất ngờ gặp gỡ trên bờ sông ở cốc khẩu. Nhâm Băng Nguyệt đã đổi sang mặc một bộ áo dài vạt cong, ở trên tóc gài một đóa hoa dâm bụt, lộ ra vẻ thập phần xinh đẹp. Nàng ngồi ở đó, một đôi mắt tinh nghịch hết nhìn đông lại nhìn tây, rõ ràng đúng là một người không lúc nào ngồi yên được. Thanh Vũ mỉm cười ngồi bên cạnh, trước người cũng có một cái bàn con, trên bàn bày ra một ít hoa quả cùng quả khô điểm tâm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân "cộp cộp cộp" một hồi, ngay lập tức dừng lại, một thanh âm nữ tử dễ nghe vang lên: "Các ngươi chờ ở phía dưới!"
Theo thanh âm, một nữ tử đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Vị cô nương này dáng người thon dài, khuôn mặt thanh lệ, không có một chút dấu vết son phấn. Vai thon thả, cổ thanh tú, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự tao nhã của quý tộc giàu có.
Nàng mặc một bộ áo dài có thêu hoa màu vàng nhạt, eo nhỏ nhắn buộc một dải dây lưng lụa trắng, mái tóc đen sáng bóng được búi cao, trên búi tóc cài một chiếc trâm ngọc trắng noãn. Trừ những thứ đó ra thì không trang sức thêm gì nữa.
Thanh Vũ lập tức ngồi thẳng người, rồi khom người nói: "Đại tiểu thư."
Nhâm Băng Nguyệt che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: "Chị cũng tới rồi à, để cho em cùng người ta đàm luận về buôn bán, thật là muốn lấy mạng người ta... A... A... Xuân buồn thu mệt à, hì hì, em lại muốn đi ngủ."
Hai nam tử ngồi đối diện thay mặt chủ nhân tới đây, lập tức tinh thần chấn động, đứng lên, trên mặt bày ra chút ý cười, chắp tay nói: "Ra mắt Đại tiểu thư."
Xem ra song phương đúng là biết nhau, hai bên cũng không cần xưng tên báo họ, cũng không khách sáo cho lắm. Vị Nhâm đại tiểu thư kia thần sắc tựa hồ có chút không vui, nàng 'hừ' lạnh một tiến rồi đi về hướng Nhâm Băng Nguyệt.
Nhâm Băng Nguyệt ở trên chiếu lê đầu gối về phía sau hai bước, ngồi cùng chỗ với Thanh Vũ, trả vị trí lại cho tỷ tỷ.
Nhâm đại tiểu thư cởi giày ra, đôi chân đeo tất vải bố trắng như tuyết bước lên chiếu trúc được thêu dệt tỉ mỉ, đặt hai chiếc giày ra phía sau bàn, xoay người lại, phất tay áo một cái, liền nhẹ nhàng ngồi xuống, phong thái thật sự là vô cùng động lòng người.
" Dương Hổ còn đang làm cái gì? Ta từ Ngô quốc ngàn dặm xa xôi mà tới, còn mang theo mười xe hàng hóa, tới nơi này rồi mà hắn là chủ nhân lại chậm chạp không thấy bóng dáng. Hiện giờ ta đã chờ trọn bảy ngày rồi, Trịnh Bồn, ta hỏi ngươi, Dương Hổ rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Nhâm đại tiểu thư là một người uyển chuyển hàm xúc như nước, không thể tưởng được tính tình còn lợi hại hơn so với muội muội của nàng. Đôi bên vừa ngồi xuống, mặt cười liền trầm xuống, hai hàng lông mi nhíu lại, bắt đầu vấn tội.
Nam tử gày gò gọi là Trịnh Bồn trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Đại tiểu thư, chủ nhân nhà ta cũng nghe nói tiểu thư tới rồi, cũng muốn nhanh chóng tới Tất Thành gặp mặt. Chỉ có điều... trong nước hiện tại đang có một đại sự rất khó giải quyết. Tiểu thư cũng biết, chủ nhân nhà ta là nhân vật bên người Quý Tôn đại nhân, rời đi một lát cũng không được, thật sự là sự việc bất đắc dĩ, mong tiểu thư tha thứ."
Nhâm đại tiểu thư 'hừ' lạnh một tiếng: "Dương Hổ không đến, Trịnh Bồn ngươi định thay thế chủ nhân sao?"
Trịnh Bồn cười khổ nói: "Chủ nhân nhà ta vốn định tự mình đến gặp tiểu thư, không ngờ rằng quốc sự ràng buộc, chung quy là khó có thể hoàn thành. Lần này tiểu nhân tới đây, đúng là chịu sự ủy thác của gia chủ, nhận hàng hóa trước. Có điều... Trịnh Bồn sợ tiểu thư chờ lâu sốt ruột, khoái mã đang tới rồi, xe tiếp nhận hàng hóa cùng với tiền bạc cần giao cho tiểu thư vẫn đang trên đường, tiểu thư... còn phải đợi khoảng ba ngày nữa mới được. Tiểu thư cùng gia chủ của ta thương nghị đại sự, tại hạ đúng là không thay được chủ, có điều tiểu thư đừng lo, chuyện sở nghị trong triều cũng đã sắp có kết quả."
Nhâm đại tiểu thư nhíu nhíu mày: "Ta đây còn phải ở Tất Thành đợi bao lâu? Lỗ quốc hiện giờ còn không phải do ba nhà làm chủ sao, còn có chuyện đại sự gì mà do dự không quyết được nữa?"
"Chuyện này...", Trịnh Bồn có ý không muốn trả lời, lại không muốn đắc tội nàng, khuôn mặt liền trở nên xấu hổ.
Hai bên đang nói chuyện, Nhâm Băng Nguyệt cực kỳ nhàm chán, nghe được phía dưới cửa sổ có nhiều âm thanh ầm ỹ, liền lê mông trên chiếu lui về phía sau, dựa trên thành cửa sổ hướng ra phía ngoài ngó nghiêng.
Vừa đúng lúc nhìn thấy một đại đội nhân mã đang hướng về phía này đi tới, đằng trước là năm sáu thớt ngựa mở đường, ở giữa là một chiếc xe ngựa, phía sau là đại đội đi theo. Rèm kiệu trên xe ngựa được vén lên, có hai người ngồi trong xe, một người là đại phu mặc cẩm y đội mũ quan, bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú, mặc áo bào trắng, khoác áo giáp bằng da giao long - thuồng luồng, tư thế oai phong hừng hực, phong độ tiêu sái, đang mỉm cười với mọi người xung quanh, vội vàng giơ chân nhẹ nhàng đá lên đùi của Thanh Vũ một cái.
Thanh Vũ quay đầu lại nhìn, Nhâm Băng Nguyệt ngoắc đầu ra ngoài cửa sổ ý bảo nhìn một chút, Thanh Vũ liền thừa dịp Đại tiểu thư không chú ý, hai tay bám lấy chiếu lê người tới.
"Này, ngươi xem, kẻ đó đến đấy."
"Ai cơ?"
"Đó."
"A!" Thanh Vũ thiếu chút nữa thì kêu lên, Nhâm Băng Nguyệt phải ngay lập tức che miệng của nàng lại, sau đó vươn người tới cái bàn nhón lấy một hạt dẻ, bám lấy thành cửa sổ tay nhứ nhứ một chút, xe ngựa đi đủ gần, liền cười xấu xa vung mạnh cổ tay, hạt dẻ kia liền như viên đạn bay xuống phía dưới.Mặt trời đã lên cao, toàn quân ăn xong bữa sáng, Khánh Kỵ mới ra lệnh nhổ trại, xuyên qua cốc mà đi. Mất non nửa ngày mới qua được sơn cốc, phía trước mặt là một vùng đất bằng phẳng, xa xa có thể nhìn thấy một tòa thành trì, nơi đây cũng đã tiếp cận với thủ đô Khúc Phụ của Lỗ quốc. Tòa thành trì này khi chứng kiến tận mắt mới thấy được sự đồ sộ của nó, tường thành do nhiều tảng đá chồng lên, cổng thành cao lớn, ở bên cạnh thành người đi đường cũng nhiều lên.
Khánh Kỵ một hàng hơn hai trăm người, sĩ tốt lại đều cầm vũ khí, từ xa đi tới liền thu hút sự chú ý của mọi người. Đến lúc Khánh Kỵ suất lĩnh hai trăm giáp sĩ sắp tới cổng thành, từ trong cổng thành có một chiếc tứ mã cao xa (xe cao do bốn ngựa kéo) đi ra, đi sau xe là hơn mười kỵ sĩ khôi ngô mạnh mẽ, trước xe là một đồng tử - đứa trẻ để tóc chỏm đào, đối mặt với hai trăm tên lính mà không hề úy kỵ, mỉm cười đứng giữa đường nghênh đón, chắp tay vái chào, âm thanh giòn tan nói: "Khách nhân phía trước, có phải là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử không?"
A Cừu quát con trâu già đang kéo xe, Khánh Kỵ vén rèm kiệu lên, hướng ra phía ngoài, thấy một đồng tử mặc cẩm bào, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp: "Đúng là bản công tử, ngươi là người nào?"
Tiểu đồng kia lại vái chào, cười đáp: "Mời công tử chờ một chút, chủ nhân nhà ta chờ đón đã lâu." Dứt lời lập tức xoay người, bước nhanh đi đến trước chiếc tứ mã cao xa đối đáp vài câu với người trong xe, chiếc rèm của chiếc xe ngựa xa hoa được vén lên, liền đi ra một nam tử trung niên trên đầu đội mũ quan.
Người này đeo trang sức ngọc trai, thắt lưng bằng vàng đính ngọc, trên đầu là một chiếc mũ quan như cánh ve, dây lụa thắt ở dưới hàm, dưới chân là một đôi guốc gỗ cao, tay áo phất một cái, phóng thái tao nhã đi tới phía trước, chắp tay thi lễ, mỉm cười nói: "Lỗ quốc đại phu Triển Hoạch, cung nghênh Khánh Kỵ công tử."
Khánh Kỵ vừa nghe thấy, vội vàng bước xuống xe, tiến vội hai bước, cũng đồng dạng thi lễ: "Không dám không dám, Khánh Kỵ ra mắt Triển đại phu."
Hắn trên đường đi tới, phàm là đi qua thành thị, công khanh đại phu của Lỗ quốc phân thủ ở các nơi đều trốn tránh không lộ diện, nguyên nhân chính là bởi thân phận của hắn là Ngô quốc công tử, đồng thời còn là đào phạm mà quốc vương đương nhiệm của Ngô quốc đang lùng bắt. Khi còn chưa biết rõ thái độ đối đãi của triều đình đối với Khánh Kỵ , các công khanh đại phu cũng đành phải trốn tránh mà không dám gặp.
Hiện giờ vị Lỗ quốc đại phu này đã sớm chờ ở đây, xem ra cuộc tranh luận của triều đình Lỗ quốc hẳn là cũng đã có kết quả rồi. Khánh Kỵ trong lòng không yên, nhưng trên mặt vẫn vô cùng thong dong: "Khánh Kỵ công tử sa sút, lưu vong sang Lỗ, thế mà lại làm phiền Triển đại phu nghênh đón từ xa tới Tất Thành, trong lòng thật sự là thấp thỏm lo âu."
"Có sao có sao, Khánh Kỵ công tử quá khách khí, tới tới tới, mời lên xe ngựa, chúng ta vào thành bàn tiếp." Triển Hoạch cười dài nói, vẫy tay mời Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ vốn muốn hỏi rằng hắn là do vị đại nhân nào phái tới, phải biết rằng hiện tại Lỗ quốc là do Quý Tôn Ý Như cầm quyền, thế lực hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn còn xa mới bằng hắn, nếu là đại phu do Quý Tôn Thị phái tới, sẽ không có nguy cơ bị trục xuất. Triển Hoạch này, trước tiên đành phải kềm nén nghi vấn theo hắn lên xe.
Hai người khiêm nhường một phen, cuối cùng cầm tay cùng lên xe ngựa, rèm xe vén lên cũng không buông xuống. Hai người sóng vai ngồi ở trong xe, xe ngựa quay đầu chạy về hướng trong thành, hơn mười thị vệ của Triển đại phu lập tức theo sau đuôi ngựa, sau đó là đội binh vệ do Khánh Kỵ mang theo, cuối cùng là đoàn người Khổng Khâu, tất cả cùng tiến vào Tất Thành.
Tề hoàn Lỗ cảo* đúng là các quốc gia giàu có, người ta muốn chơi gì cũng đều có, hơn nữa buôn bán muối biển thu lợi rất nhiều, người dân trong nước cũng quen thói ăn chơi hưởng lạc. Tòa nhà "Uyển Hoa Cư" là tửu điếm lớn nhất ở Tất Thành, vào thời kỳ mà phong cách kiến trúc phổ biến vẫn còn rất cổ xưa, đã có rường cột chạm trổ, hết sức xa hoa. (Hoàn, cảo: tên các loại lụa)
Lúc này, ở một không gian rộng lớn trên lầu hai "Uyển Hoa Cư", lại chỉ có bốn người ngồi trước một cái bàn dài. Một bên là hai nam tử mặc áo bào rộng tay đang ngồi quỳ, một người ngồi hơi nghiêng ra sau, hai tay đặt trên đầu gối, tuổi cùng lắm chỉ trên dưới hai mươi, người kia ước chừng khoảng trên dưới bốn mươi, gương mặt gầy yếu, ánh mắt âm trầm, hai mắt hắn hơi hơi hạ xuống, nhìn khói bốc lên từ ly chè xanh đặt trên bàn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hai vị cô nương ngồi đối diện, không ngờ lại là hai cô gái mà Khánh Kỵ bất ngờ gặp gỡ trên bờ sông ở cốc khẩu. Nhâm Băng Nguyệt đã đổi sang mặc một bộ áo dài vạt cong, ở trên tóc gài một đóa hoa dâm bụt, lộ ra vẻ thập phần xinh đẹp. Nàng ngồi ở đó, một đôi mắt tinh nghịch hết nhìn đông lại nhìn tây, rõ ràng đúng là một người không lúc nào ngồi yên được. Thanh Vũ mỉm cười ngồi bên cạnh, trước người cũng có một cái bàn con, trên bàn bày ra một ít hoa quả cùng quả khô điểm tâm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân "cộp cộp cộp" một hồi, ngay lập tức dừng lại, một thanh âm nữ tử dễ nghe vang lên: "Các ngươi chờ ở phía dưới!"
Theo thanh âm, một nữ tử đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Vị cô nương này dáng người thon dài, khuôn mặt thanh lệ, không có một chút dấu vết son phấn. Vai thon thả, cổ thanh tú, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự tao nhã của quý tộc giàu có.
Nàng mặc một bộ áo dài có thêu hoa màu vàng nhạt, eo nhỏ nhắn buộc một dải dây lưng lụa trắng, mái tóc đen sáng bóng được búi cao, trên búi tóc cài một chiếc trâm ngọc trắng noãn. Trừ những thứ đó ra thì không trang sức thêm gì nữa.
Thanh Vũ lập tức ngồi thẳng người, rồi khom người nói: "Đại tiểu thư."
Nhâm Băng Nguyệt che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: "Chị cũng tới rồi à, để cho em cùng người ta đàm luận về buôn bán, thật là muốn lấy mạng người ta... A... A... Xuân buồn thu mệt à, hì hì, em lại muốn đi ngủ."
Hai nam tử ngồi đối diện thay mặt chủ nhân tới đây, lập tức tinh thần chấn động, đứng lên, trên mặt bày ra chút ý cười, chắp tay nói: "Ra mắt Đại tiểu thư."
Xem ra song phương đúng là biết nhau, hai bên cũng không cần xưng tên báo họ, cũng không khách sáo cho lắm. Vị Nhâm đại tiểu thư kia thần sắc tựa hồ có chút không vui, nàng 'hừ' lạnh một tiến rồi đi về hướng Nhâm Băng Nguyệt.
Nhâm Băng Nguyệt ở trên chiếu lê đầu gối về phía sau hai bước, ngồi cùng chỗ với Thanh Vũ, trả vị trí lại cho tỷ tỷ.
Nhâm đại tiểu thư cởi giày ra, đôi chân đeo tất vải bố trắng như tuyết bước lên chiếu trúc được thêu dệt tỉ mỉ, đặt hai chiếc giày ra phía sau bàn, xoay người lại, phất tay áo một cái, liền nhẹ nhàng ngồi xuống, phong thái thật sự là vô cùng động lòng người.
" Dương Hổ còn đang làm cái gì? Ta từ Ngô quốc ngàn dặm xa xôi mà tới, còn mang theo mười xe hàng hóa, tới nơi này rồi mà hắn là chủ nhân lại chậm chạp không thấy bóng dáng. Hiện giờ ta đã chờ trọn bảy ngày rồi, Trịnh Bồn, ta hỏi ngươi, Dương Hổ rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Nhâm đại tiểu thư là một người uyển chuyển hàm xúc như nước, không thể tưởng được tính tình còn lợi hại hơn so với muội muội của nàng. Đôi bên vừa ngồi xuống, mặt cười liền trầm xuống, hai hàng lông mi nhíu lại, bắt đầu vấn tội.
Nam tử gày gò gọi là Trịnh Bồn trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Đại tiểu thư, chủ nhân nhà ta cũng nghe nói tiểu thư tới rồi, cũng muốn nhanh chóng tới Tất Thành gặp mặt. Chỉ có điều... trong nước hiện tại đang có một đại sự rất khó giải quyết. Tiểu thư cũng biết, chủ nhân nhà ta là nhân vật bên người Quý Tôn đại nhân, rời đi một lát cũng không được, thật sự là sự việc bất đắc dĩ, mong tiểu thư tha thứ."
Nhâm đại tiểu thư 'hừ' lạnh một tiếng: "Dương Hổ không đến, Trịnh Bồn ngươi định thay thế chủ nhân sao?"
Trịnh Bồn cười khổ nói: "Chủ nhân nhà ta vốn định tự mình đến gặp tiểu thư, không ngờ rằng quốc sự ràng buộc, chung quy là khó có thể hoàn thành. Lần này tiểu nhân tới đây, đúng là chịu sự ủy thác của gia chủ, nhận hàng hóa trước. Có điều... Trịnh Bồn sợ tiểu thư chờ lâu sốt ruột, khoái mã đang tới rồi, xe tiếp nhận hàng hóa cùng với tiền bạc cần giao cho tiểu thư vẫn đang trên đường, tiểu thư... còn phải đợi khoảng ba ngày nữa mới được. Tiểu thư cùng gia chủ của ta thương nghị đại sự, tại hạ đúng là không thay được chủ, có điều tiểu thư đừng lo, chuyện sở nghị trong triều cũng đã sắp có kết quả."
Nhâm đại tiểu thư nhíu nhíu mày: "Ta đây còn phải ở Tất Thành đợi bao lâu? Lỗ quốc hiện giờ còn không phải do ba nhà làm chủ sao, còn có chuyện đại sự gì mà do dự không quyết được nữa?"
"Chuyện này...", Trịnh Bồn có ý không muốn trả lời, lại không muốn đắc tội nàng, khuôn mặt liền trở nên xấu hổ.
Hai bên đang nói chuyện, Nhâm Băng Nguyệt cực kỳ nhàm chán, nghe được phía dưới cửa sổ có nhiều âm thanh ầm ỹ, liền lê mông trên chiếu lui về phía sau, dựa trên thành cửa sổ hướng ra phía ngoài ngó nghiêng.
Vừa đúng lúc nhìn thấy một đại đội nhân mã đang hướng về phía này đi tới, đằng trước là năm sáu thớt ngựa mở đường, ở giữa là một chiếc xe ngựa, phía sau là đại đội đi theo. Rèm kiệu trên xe ngựa được vén lên, có hai người ngồi trong xe, một người là đại phu mặc cẩm y đội mũ quan, bên cạnh là một thiếu niên tuấn tú, mặc áo bào trắng, khoác áo giáp bằng da giao long - thuồng luồng, tư thế oai phong hừng hực, phong độ tiêu sái, đang mỉm cười với mọi người xung quanh, vội vàng giơ chân nhẹ nhàng đá lên đùi của Thanh Vũ một cái.
Thanh Vũ quay đầu lại nhìn, Nhâm Băng Nguyệt ngoắc đầu ra ngoài cửa sổ ý bảo nhìn một chút, Thanh Vũ liền thừa dịp Đại tiểu thư không chú ý, hai tay bám lấy chiếu lê người tới.
"Này, ngươi xem, kẻ đó đến đấy."
"Ai cơ?"
"Đó."
"A!" Thanh Vũ thiếu chút nữa thì kêu lên, Nhâm Băng Nguyệt phải ngay lập tức che miệng của nàng lại, sau đó vươn người tới cái bàn nhón lấy một hạt dẻ, bám lấy thành cửa sổ tay nhứ nhứ một chút, xe ngựa đi đủ gần, liền cười xấu xa vung mạnh cổ tay, hạt dẻ kia liền như viên đạn bay xuống phía dưới.
Danh sách chương